Ngày ... tháng ...

Đêm nay trời bão, gió buốt từng cơn, em co ro trong lớp áo len dày, run rẩy. Em buồn, rất buồn vì anh đã quên em trong đêm thứ bảy này. Nước mưa hòa vào nước mắt em nhạt nhòa. Đưa mắt nhìn đôi tình nhân đứng trước một chiếc ô con cạnh một cột đèn cũ kỹ già nua, họ đang nhìn nhau đắm đuối. Em cố nén một tiếnng thở dài, em ghen tị với họ nhưng khi đến gần em bỗng rùng mình vì ánh mắt cô gái, ánh mắt đau đớn tuyệt vọng đến nao lòng, ánh mắt của một con thú bị thương khi bị dồn vào chân tường. Vậy là em đã nhầm. Ánh mắt bàng hòang của cô gái đã ám ảnh em suốt con đường về. Em thương cô ấy quá, cô ấy sẽ là người lữ khách trên đường lạnh lẽo, ướt át sắp tới

Ngày ... tháng ...

Một chuyến viễn du mùa hè rất đỗi kỳ lại đã níu bước chân của nó. Cuộc đời dài đã làm nó chai sạn, đã cứa vào lòng nó những vết thương vĩnh viễn không lành. Cuộc đời đã dạy cho nó cướp miếng anh trên tay người khác. Nó lì lợm và bản lĩnh nhưng rồi nó cảm thấy ghê sợ chính mình, nó muốn tìm quên... Thế rồi cũng chính cuộc đời bắt nó dừng chân bên khe suối trên cao nguyên Lanbiang đầy hoa trắng. Một buổi sáng tinh mơ nó đang thơ thẩn bên khe suối khi tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, nó bỗng giật mình. Một cô gái người Lạch đang ngồi bên bờ suối, cô đang thả những cánh hoa trắng trôi trên dòng suối khi nắng cao nguyên ve vuốt đôi vai trần của cô, trong tiếng lao xao của gió núi cô bỗng cất tiếng hát. Nó nín nở nép mình sau gốc thông xù xì, tiếng hát cô trong như tiếng suối, véo von như tiếng chim. Cô hát:

Potiêng uruh irong tum...

Chiếc cườm đẹp

Chiếc cườm đá qúy

Trái cây chín trên rừng

Cơm đùm trong giỏ anh phải tự đi tìm...

Nó đứng bất động ngắm nhìn cô sơn nữ. Cô tinh khiết như một giọt sương mai. Núi rừng hùng vĩ vọng lại tiếng cồng chiêng. Cô ngẩng phắt đầu lên khi nghe tiếng lá khô xào xạc dưới chân nó. Thấy nó, cô hoảngười hốt kêu lên khe khẽ rồi vùng chạy nhanh như con nai trong rừng. Nó ngẩn ngơ, những bon chen chật vật của đời thường đã lắng xuống. Trái tim thanh niên rạo rực. Nó băng mình theo tiếng cồng hùng vĩ...

Ngày ... tháng ...

Hoàng hôn buông nhẹ xuống thành phố một lớp voan dịu dàng, mong manh. Hơi lạnh mơn man trên da thịt. Anh lang thang trên những nẻo đường quen. Anh nhớ em quá "cô bé bán hoa bất tử" hôm nàoo đã thu mất hồn anh. Anh bồi hồi xúc động. Gió đưa đến anh những âm thanh du dương như giọng nói của em.

- Anh ơi !, mua giùm em một bó hoa đi !

- Cô bé ơi ! Hoa này bị khô queo rồi còn gì.

- Nó như vậy mà, không phải nó bị khô đâu. Nó là hoa bất tử.

- Này cô bé, anh đố cô bé tìm thêm cho nó một cái tên.

Khóe môi em nhếch khẽ, chiếc răng khểnh ló ra thế là thànnh một nụ cười. Giọng nói du dương của em phát âm rất điêu luyện:

- Immortelle, còn tên khoa học của nó là Helichrysum bracteatum... Anh mua dùm em một bó nha !

Anh đã mua tất cả hoa của em và đã trả tiền rất sòng phẳng. Nhưng cô bé ơi ! Em đã lất mất trái tim anh. Một năm trôi qua, em có biết anh chưa hề có một giây phút nào bình yên. Anh đã trở lại, anh phải tìm để đòi lại sự công bằng. Đóa hoa bất tử của hồn anh. Giờ này em ở đâu ?

Ngày ... tháng ...

Cô bé mong manh như một làn khói. Cô thành tâm nguyện cầu. Nhưng lời nói của cô chưa bao giờ khỏi đôi môi mọng đỏ. Cô chỉ có đôi mắt biết nói, để nói hộ cô những tâm tư thánh thiện. Hoa dã qùy đã nở vàng rực trên đồi Domaine de Marie. Cô chỉ ước ao được cất tiếng hát Ave Marie, cô mấp máy đôi môi, đôi mắt cô rực sáng một niềm tin, cô chắp đôi tay bé bỏng trước ngực nhìn đăm đăm vào nhà thờ trên đỉnh đồi, cô cất tiếng hát ngợi ca thánh nữ đồng trinh. Tiếng hát mà cô tưởng chỉ riêng cô nghe thấy nhưng không gian đã tràn ngập tiếng hát. Giọi sương mai dịu dàng hôn lên tóc cô, hoa tỉ muội quấn quít gót chân cô, hoa Mimosa trải ngập lối đi, cô hé môi cười, nụ cười đã xóa tan vẻ u uẩn trong đôi mắt cô.