Chương 1

Đan Đang đong đưa đôi chân trên chiếc ghế xích đu dưới tán lá rộng. Cô đếm từng thời khắc đi qua dưới những ngón tay.

Với băng tốt ngiệp đại học Kinh tế hạng cao, cô thấy lòng ấm áp khi nghĩ đến anh - Người mà cô muốn khoe đầu tiên về những thành tích của mình.

Quen biết Du Trường từ lúc cô mới bước chân vào đại học. Đan Đan và anh có một ước hẹn :Chờ cho cô tốt ngiệp đại học, cả hai mới công khai chuyện yêu nhau.

Nghĩ tới những ngày tháng lén lút bây giờ được công khai, tự dưng cô thấy lòng nhẹ nhõm. Đan Đan chúm chím đôi môi, bỗng dưng cô cảm thấy nhớ Du Trường quá, và sự đợi chờ cô cảm thấy sao thật là lâng lâng và dài như một thế kỷ.

Đan những ngón tay vào nhau, cô cảm thấy tâm trạng mình biến đổi lạ thường. Tâm trạng vui không ra vui buồn không ra buồn, không biết có phải vì quá mong Du Trường, nên cô mới có cảm giác như thế.

- Em làm gì làm xụ mặt ra thế ?

Giật mình vì bị hỏi bất ngờ, Đan Đan ôm mặt nguýt người yêu.

- Chưa gặp đã chê người ta xụ mặt. Ai làm cho người ta xụ mặt, hả ?

Du Trường đến bên người yêu :

- Anh xin lỗi, anh không cố ý. Tại có chuyện đột xuất, tranh thủ mãi anh mới có thể đến đây. Tha lỗi cho anh nhé, được không ?

Đan Đan tròn mắt.

- Em không thạ Ghét anh quá đi ! Lúc nào anh cũng là người bắt em đợi.

- Biết làm sao được, anh đâu có muốn thế, em biết điều ấy mà.

- Anh thi lúc nào cũng có lý do chính đáng để biện minh cho sự chậm trễ của mình. Còn em là người chẳng bao giờ có thể cải lại anh. Lúc nào em cũng bị thua thiệt.

Du Trường siết tay người yêu.

- Nói thế là hết giận anh rồi chứ ?

Đan Đan đẩy tay người yêu ra :

- Giận anh thì được gì chứ ? N hưng em chỉ tha lần này thôi, lần sau còn như thế thì em không thèm nhìn mặt đâu.

Du Trường siết tay người yêu :

- Nhất định sẽ không có lần sau, mà dẫu có thì anh biết em cũng không giận anh lâu cơ mà.

- Anh... anh thật là.

- Thật là làm sao ? - Anh nhìn sâu vào mắt người yêu - Anh không tin em có thể giận anh cả đời được.

Đan Đan chun mũi :

- Anh đừng có nói haỵ Bây giờ có thể là chưa, nhưng tương lai ai mà biết được.

Du Trường vuốt mũi nàng.

- Hãy sống giây phút hiện tại trọn vẹn đi, tương lai là sau này, nhưng chưa tới, em lo đến làm gì ?

Du Trường kéo tay Đan Đan bật dậy :

- Mình đi thôi. Hôm nay, em thích gì, anh cũng chiều. Em thích đi đâu, ăn ở đâu ? Nói đi ! Anh sẽ đưa em đi.

Đan Đan chun chun cánh mũi :

- Gì mà đặc biệt thế ? Anh trúng thầu à, sao bỗng dưng anh trở thành hàp phóng thế ?

- Anh có bao giờ keo kiệt với em đâu - Anh vuốt mũi nàng - Hôm nay là ngày đặc biệt, anh không chúc mừng thi đợi đến bao giờ đây.

Đan Đan tròn mắt nhìn Du Trường.

- Anh biết rồi à ?

Du Trường tỉnh queo.

- Biết gì đâu ?

- Vậy chúc mừng điều gì ? Anh nói thử coi. Anh thì lúc nào cững úp úp mở mở, em không biết đâu mà mò.

- Thì em đừng có đoán mò được không ? Chỉ cần em ngoan ngoãn theo về nhà anh, làm vợ anh là được. Em thấy thế có được không ?

Đan Đan trề môi :

- Hổng dám được đâu. Đã cưới hỏi gì ngưòi ta mà anh đòi người ta theo anh về nhà làm vợ anh chứ.

- Dĩ nhiên là phải có chuyện đấy, dẫu sao thì cũng có sự đồng ý của em. Vậy em có muốn làm vợ anh không ?

Đan Đan nguýt dài :

- Muốn hay không thì anh biết rõ mà. Bây gìờ anh còn bày đặt hỏi hay sao ?

- Nhưng anh muốn chính miệng em nói ra. Em nói thử cho anh nghe coi nào.

Đan Đan nguây nguẩy :

- Em chưa phạt anh cái tội trể hẹn, anh còn định chọc quê em nữa hay sao ? Anh biết tính em mà. Em muốn thì làm, chứ chẳng có ai bắt ép em được. Nói thật chưa chắc em đã chịu nói, huống chi bảo em nói thử. Còn khuya ! Anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày.

Du Trường bật cười dòn tan :

- Coi em kìa ! Chưa chi đã sừng cổ lên rồi. Nhưng anh nói thật chứ đâu nằm mơ giữa ban ngày. Em quên lời giao ước của chúng ta rồi ư ?

- Dĩ nhìên là không.

- Vậy thì hôm nay đã đạt được điều em mơ ước. Chúng ta có quyền công khai rồi. Sao, em nghĩ thế nào ?

Đan Đan tròn mắt :

- Vậy, anh biết rồi ư ?

- Dĩ nhiên là phải biết, vì anh đã phải chờ đợi rất lâu. Em còn định "giam lõng" anh cho đến bao giờ.

Đan Đan đỏ hồng đôi má, đấm mạnh vào ngực Du Trường.

- Anh thật đáng ghét. Em định để bụng khoe anh, thật không ngờ anh đã biết, vậy em còn gì để khoe chứ ?

- Thì em cứ khoe cũng có sao đâu.

- Anh biết rồi thì còn khoe làm gì ? vậy thì tại sao anh đến trễ khi mà anh biết là em chờ anh ?

- Bí mật ! - Du Trường suỵt nhỏ - Cứ đi theo anh, rồi em sẽ thấy rõ.

- Đi đâu ?

- Em đừng hỏi có được không ? Ít ra là trong lúc này... nếu nói ra thì đâu còn gọi là bí mật nữa.

- Ý của anh là...

- Là muốn cưới em làm vợ. Vậy còn ý của em, em không muốn sao ?

- Chưa. - Đan Đan tròn môi - Chưa có nghĩa là không phải em không muốn, nhưng chưa đến lúc em lấy chồng.

Du Trường tròn mắt :

- Chính em nói là chờ tốt nghiệp, em quên rồi sao ?

- Em không quên. Nhưng em chỉ nói chúng ta có thể công khai yêu nhau, còn để cưới thì em cần có sự nghiệp.

Du Trường nhìn Đan Đan :

- Anh đâu cần em có sự nghiệp. Anh yêu em, anh cần có em làm vợ anh là đủ rồi. Em có hiểu không ?

Đan Đan ngạc nhiên :

- Vậy anh bằng lòng chờ cho em học xong đại học chỉ để cho em làm vợ anh hay sao ?

- Nhưng đó là ý nguyện của em. Anh yêu em nên anh tôn trọng. Em yêu anh thi cũng nên tôn trọng anh. Anh muốn đưa đến ra mắt mẹ anh.

Đan Đan khẻ lắc đầu :

- Như thế thì không được. Em tưởng anh hiểu em, nhưng thật ra anh chẳng hiểu em gì cả.

- Em nói thế nghĩa là sao ? Anh không hiểu em mà lại chờ cho đến bây giờ vì em sao ? Em nói thế mà nghe được ư ?

- Nhưng học để làm gì nếu em không được sử dụng nó. Em đâu phải là con búp bệ Em có thể là vợ anh, nhưng em cũng phải có sự nghiệp của mình.

Đan Đan bật dậy nhìn Du Trường :

- Em nói thế, anh có thể hiểu rõ ý của em. Em và anh, cả hai cần phải suy nghĩ cho kỷ. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Em đi trước đây.

- Đan Đan ! Khoa đã ! Tại sao lại cãi vã vô lý như thế ? Hôm nay là ăn mừng em tốt nghiệp mà.

- Bây giờ điều ấy không còn ý nghĩa gì với em nữa, mặc dù lúc trước đối với em, nó rất quan trọng. Em đi đây, còn anh thì về đi.

- Khoan đã ! Du Trường nắm lấy tay Đan Đan giữ lại - Chúng ta phải nói cho rõ ràng, em không thể cứ như thế mà bỏ đi được. Chẳng lẽ bao nhiêu năm chờ đợi, em có thể nói đi là đi, bỏ là bỏ hay sao ?

- Em không nói là bỏ anh, nhưng nếu anh nghĩ cưới em về chỉ để làm vợ anh thôi, thì em cần phải suy nghĩ lại. Và anh cũng thế, anh chẳng có suy nghĩ đứng đắn về em.

- Chẳng lẽ công việc đối với em quan trọng như thế sao ?

- Phải. Đối với em, nó rất quan trọng, anh biết điều ấy mà.

- Nhưng anh không muốn vợ của anh ngược xuôi kiếm tiền, anh có đủ khả năng để nuôi vợ mình. Em đừng gây khó dể cho anh có được không ?

- Em không hề muốn gây khó dễ cho anh, nhưng em không muốn trở thành kẻ ăn bám. Em muốn em là em.

Du Trường bật cười :

- Phụ nữ các em thật lạ, anh không sao hiểu được. Thụ hưởng an nhàn thì không muốn, lại thích bôn ba kiếm tiền. Em tưởng kiếm tiền dễ lắm sao ?

- Em biết không dễ, nhưng ít ra em cũng hiểu được giá trị những thứ mà em đỗ mồ hôi ra kiềm tiền. Mong anh hiểu và thông cảm cho em.

- Vậy còn bữa tiệc, em không đi ư ?

- Em không còn hứng thú để đi nữa. Em xin lỗi anh vậy. Có lẽ em sẽ về quê một thời gian.

- Để làm gì ?

- Em cũng không biết. Đã lâu, em ít ở bên ba mẹ, em muốn về đấy với ba mẹ em.

- Nhưng ít nhất thi em cũng phải gặp mẹ anh đã. Bữa tiệc hôm nay, anh cũng có ý dành cho em, em không nên bỏ đi như thế.

- Em xin lỗi...

- Em, cứ như thế thì đừng nên gặp nhau nữa. Em đừng gây áp lực quá đáng với anh. Rõ ràng em muốn làm cho anh mất mặt, rõ ràng em không tôn trọng anh.

- Anh nghĩ sao thi tùy anh, yêu nhau ngần ấy năm mà anh có thể nói như thế sao ? Em như thế nào, anh biết rõ mà. Em không muốn tranh cải với anh, và em... tùy sự quyết định của anh.

- Tại sao em cứ bướng bbỉnh mãi như thế ? Tại sao em không chịu nhường anh một chút ? Tại sao em không hiểu cho anh ? Em còn muốn anh làm gì, em mới hài lòng đây ?

- Anh sao thế ? - Đan Đan đến bên Du Trường - Sao bỗng dưng anh nổi cáu với em ? Chẳng lẽ anh cho là em sai ư ?

- Sai hay không thì em biết rất rõ. Nếu em bỏ đi theo ý em mà không đi gặp mẹ anh như anh đã hẹn, thì từ nay, anh nghĩ tốt nhất là chúng ta đừng gặp nhau.

- Anh...

- Anh không nói đùa đâu.

Đan Đan nhìn Du Trường :

- Vậy thì tùy anh, em không còn gì để nói nữa. Anh hãy bảo trọng !

Dứt lời. Đan Đan quay đi. Cô cũng không biết tại sao mình lại làm thế ? Cô rất yêu Du Trường kia mà. Cả hai đã chấp nhận sự chờ đợi để có ngày hôm naỵ Vậy thì tại sao lại xãy ra điều ấy ? Tại sao hai đứa cãi vã ? Tại sao lại đòi chia tay ?

Đan Đan bỗng bật người quay lại. Cô mong Du Trường vẫn còn ở đó, cô sẽ lao vào vòng tay anh và cho anh muốn gì cô cũng nghe theo. Nhưng Du Trường không còn ở đấy nữa. Mọi thứ quanh cô bỗng im lặng như tờ.

Đan Đan cảm thấy nổi thất vọng chất chứa trong lòng. Cô nghĩ Du Trường rất yêu mình, nhưng bây giờ thì cô thấy nghi ngờ về điều ấy.

Vậy như thế nào mới là một tình yêu thực sự ? Như thế nào mới là một tình yêu đúng nghĩa đây ?

Đan Đan trở về ngôi nhà trọ, cô thấy lòng thất vọng, chán chường ghê giướm.