Chương 1
Buổi sáng, trên chiếc xe đò liên tỉnh, Phụng Vy giật mình khi nghe anh lơ xe nói to:– Tới bến xe rồi, xin bà con kiểm lại hàng hóa.Phụng Vy đưa tay dụi dụi mắt, cô ngơ ngác nhìn quanh:– Đã đến rồi ư?Người đàn bà ngồi cạnh cô ồm ồm lên tiếng:– Tới rồi còn gì? Lên xe là ngủ như chết.Phụng Vy bối rối:– Con xin lỗi dì, tại ...Bà nạt ngang:– Thôi đi, đừng thanh minh, thanh nga gì nữa.Phụng Vy vẫn còn luống cuống thì bị bà ta gắt lên:– Mang các giỏ ấy xuống, kiểm tra lại cho đủ nhé!– Vâng, đủ rồi!Mọi người đã xuống xe, một anh xe ôm tiến lại gần Phụng Vy hơn:– Đi xe không cô?Phụng Vy lắc đầu:– Ơ! Không.Bà Đông lại gắt lên:– Sao không đi xe, bộ cô định đi bộ hả?Đưa tay che miệng Phụng Vy ngáp dài:– Đi xe ôm hả dì?– Chứ đi bộ được sao. Này anh, từ đây đến chợ Bà Chiểu bao nhiêu tiền?Anh xe ôm chờ sẵn, nghe hỏi liễn nói:– Chợ Bà Chiểu hả dì?– Ừ.– Dì cho năm chục.Bà Đông như nhảy đổng lên:– Ăn cướp hả? Từ đây đến đó mà năm chục.Anh xe ôm dai dẳng:– Vậy chứ dì muốn bao nhiêu?– Mười ngàn! Đi không thì nói.Phụng Vy há hốc mồm, cô nhìn người dì tròn xoe mắt:– Gì mà mười ngàn hả dì?Bà Đông phẩy tay:– Đi thì đi, không thì thôi đừng có mà cằn cằn mắc rẻ.Anh xe ôm lại năn nỉ:– Dì cho cháu thêm năm ngàn nữa.Bà Đông vẫn lắc đầu:– Không đi thì thôi, tôi gọi xe khác vậy.Bà dặn Phụng Vy đứng coi chừng đồ rồi tất tả đi tìm xe khác. Phụng Vy nhìn anh xe ôm mà động lòng:– Tôi thấy anh đâu giống dáng người chạy xe ôm.– Thất nghiệp, đành phải chạy xe ôm thôi cô ơi!– Em tên Phụng Vy! Còn anh?Anh xe ôm vụng về:– Tôi tên Hoài Phúc!Phụng Vy lập lại:– Hoài phúc ư?– Tên như vậy thôi, chứ tôi thấy mình có được miếng diễm phúc nào đâu?– Sao anh than thở vậy?– Sự thật là vậy mà.– Anh hành nghề này lâu chưa?Hoài Phúc ngập ngừng:– Cũng mới đây thôi, và tôi chỉ chạy ngày chủ nhật, và các buổi tối.Phụng Vy ngạc nhiên:– Vậy còn các ngày còn lại anh làm gì?Hoài Phúc do dự:– Tôi làm việc khác.Phụng Vy chép miệng, trông anh có vẻ vất vả quá. Cô đưa trước cho anh bốn chục. Vậy còn mười ngàn lát nữa cô mình đưa thêm. Nghĩ vậy Phụng Vy nói nhanh:– Anh cầm lấy bốn chục này nhé!– Sao cô đưa tiền cho tôi?– Anh cứ nhận chạy với số tiền mười ngàn, mà anh thì vẫn được hưởng năm chục.Hoài Phúc thoái thác:– Ôi cô đừng làm như vậy, tôi ...Dúi tiền trở lại cho anh, Phụng Vy nhanh nhảu giúp anh máng các giỏi xách lên xe:– Dì tôi đến rồi kìa!Hoài Phúc phân vân:– Nhưng tôi ...– Đừng nhưng nhị gì cả. Dì tôi đến rồi kìa!Bà Đông bước lại, thấy mấy giỏ dồ đã được để lên xe, bà tươi ngay nét mặt:– Chịu rồi hả?Thấy anh xe ôm còn đứng thẫn người ra. Phụng Vy nhanh nhảu nói:– Chịu rồi, mình lên lên xe thôi dì.Thấy Phúc vẫn còn đứng ngẩn ra nhìn, bà Đông phẩy tay:– Thôi được, thêm năm ngàn nữa thì thêm. Chạy xe đi!Hoài Phúc bước đến bên xe mình anh căn dặn:– Hai người ngồi cẩn thận nhé!Bà Đông cũng dặn anh:– Nhớ chảy đàng hoàng đó nhé. Đừng có lạng lách tôi không chịu đâu.Phụng Vy mỉm cười:– Chắc không sao đâu dì ạ!Bà vẫn cằn nhằn dai:– Tôi còn lạ gì cái mững của các anh xe ôm, lạng lách xanh cả mặt luôn hà.Phụng Vy cười khúc khích:– Anh có như vậy không hả?Hoài Phúc nói như trấn an hai người:– Ngoài kiếm tiền ra, tôi vẫn qúi trọng bản thân mình nữa chứ. Đâu thể bán mạng được mà dì lo.Bà Đông gật gù:– Nói nghe được đó!Hoài Phúc gợi chuyện.– Hai người dưới quê lên thành phố hả?Bà Đông thấy cậu xe ômnày chạy kỹ, lại lễ phép nữa, nên bắt chuyện:– Ừ con nhỏ này lên đây học Đại học.Hoài Phúc lẩm bẩm:– Học đại học ư? Cô học nghành nào?– Xã hội và nhân văn.Hoài Phúc kêu to:– Vậy hả?Phụng Vy ngạc nhiên:– Anh sao vậy?Bà Đông hất mặt:– Nó nghe con nói học đại học nên nể vậy mà.– Dì à?Hoài Phúc cười cười:– Thật ra dì nói cũng đúng thôi mà.Bà lại gợi chuyện:– Dường như cậu không phải là người thành phố?Hoài Phúc hơi thấy lạ:– Sao dì biết ạ?Bà Đông nói theo nhận biết của mình:– Cậu có vẻ hiền lành hơn những người tôi đã từng gặp.Hoài Phúc chỉ nói sự thât một nửa:– Dạ, cháu ở tỉnh mới lên thành phố thử vận may.Phụng Vy hơi khó hiểu, cô hỏi một cách ngây thơ:– Chạy xe ôm làm sao kiếm được vận may chứ anh?Hoài Phúc gật đầu:– Có lẽ là suốt đời anh chẳng có vẫn may thì sao? Cũng đành chịu mà thôi.Ba người lại rơi vào im lặng. Vậy mà đã chín giờ hơn, hai người mới đến được, tới nơi được an toàn. Một tuần sau, PhụngVy như đã quen được vì đường đi nước bước từ nhà đến trường. Bà Đông mới trở về quê. Trước khi về, bà căn dặn đủ điều:– Con phải cố gắng học thỉnh thoảng dì sẽ xuống thăm con.Phụng Vy bối rối, mắt cô bé đỏ hoe:– Dì à ...Bà Đông cũng cảm thấy bịn rịn, lẫn lo lắng:– Đừng buồn, ngày mai chị Lan Anh của con sẽ về, con sẽ có bạn mà chơi.Phụng Vy giọt vắn giọt dài, ôm cánh tay dì.– Con nhớ dì rồi làm sao?Bà Đông hiểu tâm trạng của Phụng Vy nên nói:– Đã nói rồi thỉnh thoảng công việc ở dười thư thả dì sẽ lên với con mà.Bà Hồng Lan chủ nhà và cũng là bạn thân của bà Đông từ thuở thiếu thời cũng lên tiếng:– Con an tâm, mai mốt vào học, rồi bài vở con không có thời gian mà buồn đâu.Kéo cô lại gần hơn bà Đông lại nói:– Cố gắng mà học dì rất mong con được thành tài, con sẽ không vất vả như dì.Đưa tay quệt nước mắt, Phụng Vy gật đầu:– Dạ con biết rồi dì.Phụng Vy xem đồng hồ, thấy đã đến giờ bà Đông phải về, Phụng Vy buồn lắm, nhưng cũng phải cố gắng:– Xe ôm tới rồi dì ạ!Bà Đông lật đật vớ lấy giỏ xách rồi từ biệt mọi người trong nhà. Bà nhìn Phụng Vy:– Cố gắng học nghe con!Phụng Vy gật đầu gọi dặn Hoài Phúc:– Anh chở dì cẩn thận nhé.Hoài Phúc nở nụ cười với Phụng Vy rồi gật đầu:– Cô an tâm, coi vậy chứ tôi đã biết tính của dì cô rồi.Phụng Vy đứng nhìn theo chiếc xe đến khi mất hút vào đám người qua lại trên đường. Từ đây cô phải sống nơi này, vừa xa lạ, vưa mới mẻ, khiến cho cô phải lo sợ.Đường phố Đông người qua lại, sao Phụng Vy thấy mình trở nên cô đơn trống trải vô cùng.Bữa cơm tối trong gia đình, bà Hồng Lan thấy Phụng Vy ăn ít hơn mọi khi, bà tỏ ý lo lắng:– Sao ăn ít vậy con?– Cám ơn dì con no rồi.Bà nhìn Phụng Vy ái ngại:– Có phải con nhớ dì Đông không hả?Phụng Vy mỉm cười lắc đầu:– Dạ không đâu ạ!– Hay con muốn bệnh.Phụng Vy cảm động ttước sự chăm sóc của bà Hồng Lan:– Dạ, xin cám ơn dì, con không sao đâu ạ!Bà Hồng Lan bỗng chép miệng:– Con ngoan lắm, phải chi Lan Anh của dì, có một nửa thì hay quá!Phụng Vy im lặng, cô ngơ ngác nhìn bà.Đến chiều thì ông Đặng Lữ đi công tác xa về Thấp thoáng thấy dáng của Phụng Vy, ông chợt gọi to:– Hạnh Vy!Phụng Vy tròn mắt ngơ ngác:– Ông ...Trấn tĩnh lại, ông Đặng Lữ xua xua tay:– Tôi xin lỗi, cô là ai?Mở tròn mắt kinh ngạc nhìn ông, Phụng Vy mấp máy đôi môi:– Tôi ... tôi ...Hình ảnh ngay xưa lại quay về, không thể nào, cô ta là ai chứ?– Cô là ai? Là người hay ma?Phụng Vy đưa tay ôm ngực mình cô hơi lùi lại. Tại sao ông ấy bảo mình là ma chứ?Lúc ấy bà Hồng Lan dước ra, bà chạy ào đến bên ông, ôm cánh tay ông:– Anh đã về rồi hả?– Cô bé ấy là ...Bà Hồng Lan vui vẻ nói:– Nó là Phụng Vy cháu gái của chị Đông dưới quê đó anh.Ông Đặng Lữ gật đầu như đã biết. Ông thì thầm:– Thì ra là như vậy!Bà Hồng Lan thấy Phụng Vy như đứng ngây người ra nhìn ông, bà nói:– Đây là dượng của cháu đó.Phụng Vy như vẫn nhìn ông trân trân, cố gật đầu theo quán tính:– Chào dượng ạ!Phụng Vy đi vào, ông Đặng Lữ mãi nhìn theo, ông man mác nhớ về cái gì đó thuộc xa xưa lắm, bà Hồng Lan lắc mạnh tay chồng:– Anh à?Ông mới giật mình sực tỉnh:– Có chuyện gì vậy em?Bà Hồng Lan nhìn chồng lo lắng:– Anh có chuyện gì đó suy nghĩ phải không?Ông Đặng Lữ xua tay:– Không có, Lan Anh chưa về sao em?Ngó chồng như để xác định ông có thật sự không có gì bất ổn, bà gật đầu:– Có lẽ chiều mai con nó mới về.– Vậy còn thằng Phong?Bà nhìn chồng ngạc nhiên:– Anh làm sao vậy? Con nó đi Hà Nội cả tháng nay rồi.Đưa tay lên vỗ vỗ trán mình, ông Đặng Lữ nhếch môi cười nói cho qua chuyện:– À, anh đãng trí thật ...Bà lại giục chồng:– Anh vào tắm rửa rồi dùng cơm luôn.Ông Đặng Lữ uể oải đi vào, ông hơi khựng lại để nghe chuyện:– Dì Tư ơi! Cái này ăn làm sao vậy dì?Dì Tư nhìn Phụng Vy trìu mến:– Người ta thường cặp chung với rau sống để ăn.– Vậy à?Phụng Vy lại hỏi:– Làm bếp chỉ lnột mình dì thì làm sao xuể.Chị Tư nhìn Phụng Vy, một cô gái xinh đẹp dễ thương mà tính tình lại hiền dịu, đoan trang. Chị nhìn cô rồi khẽ nói:– Nhà ít người ăn cũng khôngđến nỗi nào?– Vậy thì con xuống đây giúp dì nhé!Chị Tư xua tay:– Vy hãy chăm học, đừng lo mấy chuyện lặt vặt này!Lời Phụng Vy thành thật:– Ở quê con làm lụng quen rồi, lên đây rảnh tay rảnh chân con thật sự buồn lắm.Chị Tư ngần ngại:– Nhưng mà ...– Di đừng từ chối nghen dì!Chị Tư đành phải gật đầu:– Vậy cũng được!Hôm mới đến, chị Tư gọi cô là cô, Phụng Vy nhất định từ chối, buộc chị Tư phải gọi cô là con và cô gọi lại là dì Tư. Bà Hồng Lan phải chấp nhận.– Mình dọn cơm được rồi phải không dì.Thấy Phụng Vy lăn xăn làm việc. Chị Tư ước gì tính của cô Lan Anh được một phần của Phụng Vy thì tốt biết mấy. Thấy dì Tư bỗng im lặng Phụng Vy hỏi:– Có chuyện gì hả dì?Chị Tư mỉm cười, xua tay:– À không đâu, ăn cơm xong con khỏi phải phù dì nữa nhé!Phụng Vy lắc đầu:– Để con giúp dì một tay rồi cùng nghỉ luôn.Lắc đầu, dì Tư bảo:– Chịu thua con luôn!Phụng Vy tủm tỉm cười:– Vậy là dì đồng ý rồi há!Chị Tư phải bật cười, vì sự ngây thơ của cô. Buổi trưa ngày chủ nhật, tại nhà ông Đặng Lữ, Phụng Vy ngồi ghế xích đu ngoài vườn. Ông Đặng Lữ từ trong nhà bước ra:– Con lên đây đã thấy quen chưa?Đang cầm quyển sách để đọc, nghe ông hỏi Phụng Vy ngẩng đầu lên, đáp một cách lễ phép:– Dạ, dần dà rồi cũng quen rồi dượng ạ!Hơi nghiêng đầu nhìn cô, Đặng Lữ lại hỏi:– Cha mẹ cháu có khỏe không vậy?– Dạ cha cháu mất từ lúc con còn trong bụng mẹ, nên con không có cha.– Ta xin lỗi.Phụng Vy nhìn ông:– Sao dượng lại hỏi vậy?Ông hơi bối rối khi nghe Phụng Vy hỏi lại:– À, lâu quá ta không gặp con nên có lúc quên vậy thôi.Phụng Vy nhìn ông, cô cũng cảm thấy mến người dạn ông này. Chẳng hiểu sao cô nghĩ rằng mình rất gần gũi với ông:– Dượng đi làm như vậy có vất vả lắm không ạ?Thở dài, ông lắc đầu:– Cũng nhàn thôi à, mà con thi vào trường nào vậy?– Dạ, xã hội và nhân văn.– À ...Trước khi bước đi ông còn căn dặn Phụng Vy:– Con hãy cố gắng học nhé!Cúi đầu, Phụng Vy đáp.– Vậng ạ!Ông đi rồi, Phụng Vy thẫn thờ đi dạo quanh khu vườn nhỏ. Ở đây trồng toàn là hoa lạ và đẹp.Phụng Vy đưa tay đùa đùa trêm mấy khóm hoa hồng:– Ê, con nhỏ kia ...Nghe tiếng gọi, Phụng Vy giật mình quay lại. Thấy một cô gái xinh đẹp.Nhưng ăn mặc hơi bụi một chút:– Dạ, tôi ...PhụngVy biết đây là Lan Anh mà dì Hồng Lan thường nhắc:– Em chào chị!Gườm gườm mắt nhìn cô, Lan Anh cao giọng:– Ai cho clli vào khu vườn cấm nhà tôi vậy hả?Nghe giọng nói ấy, Phụng Vy hoang mang:– Em là Phụng Vy, ở quê mới lên.Lan Anh hơi chau mày:– Nhà này đã cô người giúp việc rồi mà.Phụng Vy bặm môi nhìn Lan Anh trân trân:– Dạ em ...Chưa kịp để Phụng Vy nói hết câu, Lan Anh xốc lại chịếc ba lô sau lưng rồi nói tiếp:– Nếu là người làm thì công việc ở sau bếp kia mà.Nhìn sững vào mắt Lan Anh, Phụng Vy hỏi:– Bộ em giống ở đợ lắm hả chị?Lan Anh nhìn cô từ đầu đến chân rồi nói:– Đẹp vậy mà đi ở đợ uổng ghê đi!Phụng Vy suy nghĩ, cô buồn buồn, chẳng lẽ người thành phố có cặp mắt nhìn như vậy ư? Nhưng Phụng Vy cố giữ vẻ thân thiện:– Em không phải là ở đợ đâu, mà là ...Hất mặt, Lan Anh hỏi:– Là cái giống gì chứ?– Em là Phụng Vy ở quê lên đây đi học.Nghe nhắc lần nữa, Lan Anh thốt lên:– Bộ cái tên ấy đẹp lắm sao mà đem khoe hoài vậy?Phụng Vy lúng túng, cô cảm thấy lo lo khi phải sống chung với con người này suốt ngần mấy năm trời:– Em xin lỗi!– Sao lại xin lỗi tôi chư?Phụng Vy im lặng. Một nỗi thất vọng len nhẹ vào tâm hồn. Chị ấy có vẻ không ưa mình Mím môi Phụng Vy nuốt buồn tủi vào lòng. Thấy cô im lặng Lan Anh lại hỏi:– Cha mẹ tôi đồng ý cho cô ở đây à?Phụng Vy sôi nổi trở lại:– Vâng! Vì em đang học đại học ở trên đây.Lan Anh cũng chẳng mấy ngạc nhiên. Cô lạnh nhạt bảo:– Ở những mấy năm kia à?– Vâng ạ!Lan Anh lẩm bẩm:– Chán chết đi được.Chị Tư từ trong bếp đi ra đã lên tiếng gọi:– Phụng Vy, con đâu rồi!Phụng Vy đứng lên:– Con ở đây, dì Tư ạ!– Con ...Chợt thấy Lan Anh, chị Tư im bặt. Lan Anh quắc mắt hỏi dì Tư ngay:– Con nhỏ này là cháu của dì à?Nhìn Phụng Vy, chị Tư gật đầu bừa:– Ừ!Lan Anh lắc đầu:– Nuôi một mình dì không nổi, huống hồ lại thêm cháu của dì nữa.Chị Tư nhln Lan Anh, chị tần ngần giải thích:– Nó chỉ ở tạm một thời gian để đi học.– Ở tạm gì, suất mấy năm trời đó.Chị Tư nhìn Lan Anh chẳng dám nói gì thêm, ngoài nhiệm vụ người ở:– Cô hai đi đường đã mệt, thôi vào tắm rửa nghỉ ngơi.Lan Anh gật đầu:– Dì nấu cho tôi miếng nước nóng.Mở tròn mắt nhìn Lan Anh ra lệnh cho dì Tư. Cô cảm thấy bất bình, nhưng không dám nói gì. Họ là người giàu, nên sai khiến đủ mọi việc, không cần động móng tay.Lan Anh đi rồi, Phụng Vy nhào đến bên chị Tư:– Dì ơi! Dì thường phải nấu nước cho chị ấy vậy sao?Nói một cách nhẫn nhục, chị Tư âm thầm chịu đựng:– Ở đợ là phải để cho mọi người sai khiến như vậy đó.– Thế còn gia đình dì ở đâu. Dì có con không?– Có chứ, nhưng tụi nó còn nhỏ lắm chưa giúp gì được cho dì cả.Phụng Vy nhìn dì xót xa:– Tội nghiệp dì quá!Chị Tư xua tay:– Thôi con ra vườn chơi để dì vào làm nốt công việc.Phụng Vy không đi ra vườn nữa, mà nối gót theo chị Tư vào bếp. Một lát sau, Phụng Vy nghe Lan Anh nói chuyện với mẹ là bà Hồng Lan:– Con hổng chịu vậy đâu. Con nhỏ đó nhìn là thấy ghét rồi.Bà Hồng Lan rầy con:– Nó chỉ ở nhà vài năm thôi mà!– Nhưng con không chịu vậy. Đã vậy, mẹ còn cho nó ở đối diện với phòng con nữa. Chán chết đi được.– Kìa, sao con ăn nói vậy hả?– Tại con không thích.Bà Hồng Lan phân tích:– Nó rất ngoan hiền, lại giỏi giang nữa đó.Lan Anh giận dỗi:– Nói như vậy là nó nhu mì, ngoan ngoãn hơn con chứ gì?Bà Hồng Lan thở dài:– Dù gì thì nó cũng là con gái của bạn mẹ.– Vậy thì đã sao? Trong trường có ký túc xá kia mà.Bà Hồng Lan lại nói:– Nhà ta rộng như thế này, thêm một người thì có sao?Chu môi, Lan Anh vẫn bướng:– Con không thích con nhỏ đó, nhất là con không chấp nhận nó ở phòng đối diện con.– Sao con kỳ vậy Lan Anh?Lan Anh dùng dằng bỏ đi:– Con không biết đâu, mẹ làm sao thì làm.Bà Hồng Lan nhìn theo ái ngại. Từ bé Lan Anh quen được cưng chìu nên mới có tính tình kiêu ngạo như vậy.Phụng Vy nghe tất cả, nên cô chủ động xin dọn xuống khu nhà bếp ở chung với dì Tư, Thấy bà Hồng Lan áy náy, Phụng Vy tươi cười nói với bà:– Chẳng hiểu sao con mến dì Tư lắm. Con muốn được ngủ với dì ấy.Bà Hồng Lan ngăn:– Con làm vậy sao được, dì biết ăn nói làm sao với chị Đông.Phụng Vy vui vẻ:– Không sao đâu, con sẽ nói lại với dì con.Lan Anh lên tiếng, giọng cô chẳng mấy thân thiện:– Ai muốn ngủ ở đâu thì tùy, sao mẹ lại bận tâm đến như vậy?Bà Hồng Lan rầy con gái:– Sao con có thể ăn nói như vậy chứ. Dù sao Phụng Vy cũng đàn em của con mà.Ngoảnh mặt đi nơi khác, Lan Anh lắc đầu:– Con không có em!Lắc đầu, bà Hồng Lan đành bất lực:– Mẹ không hiểu nổi con luôn.Ông Đặng Lữ đã nghe rõ câu chuyện, bước đến gần con gái hơn:– Lan Anh, con có thái độ như vậy là không đúng rồi, con nên tỏ ra lịch sự một chút.Lan Anh vẫn bướng:– Tại sao con phải lịch sự với người mà con không thích.Ông hơi ngạc nhiên:– Phụng Vy mới đến, nó có làm gì phật ý con đâu hả?– Không thích là không thích vậy thôi đâu cần phải phật ý.Phụng Vy thấy tủi lòng, nên lại nói một cách an phận:– Con xin dì dượng hãy để con xuống ngủ với dì Tư cũng được.Ông Đặng Lữ phản đối:– Làm như vậy sao được. Ai lại để khách ngủ nhà bếp.Đến bữa ăn, Phụng Vy thật sự nuốt không vô khi mà Lan Anh cứ liếc nhìn cô một cách không thiện cảm:– Người ở đâu đến đây lại ăn trên ngồi trước thấy ghét.Ông Lữ lừ mắt nhìn con gái, ông tỏ ra khó chịu lắm:– Con có cả thái độ ấy ngay cả bữa ăn hay sao?Bà Hồng Lan cũng tỏ ý giận:– Con thật là ...Nhưng Phụng Vy đã buông đũa, nước mắt như muốn trào ra. Cô nghẹn lời:– Con xin lỗi!Phụng Vy chạy xuống bếp ngồi khóc ấm ức:– Dì Tư ơi! Tại sao chị ấy lại ghét con đến như vậy?Vuốt tóc cô, chị Tư an ủi:– Đừng buồn Phụng Vy ạ. tánh của cô chủ là như vậy.Phụng Vy tức tưởi:– Sao chị ấy lại cay nghiệt với con như vậy?– Thôi thì con xuống đây ăn cơm với dì cũng được.Phụng Vy nhẹ gật đầu:– Vâng ạ!Từ đó Phụng Vy ău luôn dưới bếp với chị Tư. Tại lớp học, hôm nay Phụng Vy hơi buồn, cô không thích nói chuyện với ai cả. Thấy lạ Xuân Hoa, cô bạn ngồi cạnh khều nhẹ:– Ê, sao mi buồn vậy?Lắc đầu Phụng Vy mỉm cười:– Đâu có gì đâu, thầy nhìn kìa.Xuân Hoa vẫn chưa chịu:– Mi Có gì giấu phải không?– Làm gì có chứ!Trọng Thuần bắn qua Xuân Hoa tờ giấy nhỏ ghi:– “Chim sơn ca hôm nay sao buồn thế?”.Xuân Hoa ghi lại:– Vẫn còn bí mật.– Khai thác thử xem.– Kín bưng.– Tôi lo quá!– Chờ giờ ra chơi nhé!Nhưng giờ ra chơi Phụng Vy đi nhanh ra cổng chỉ vì cô chẳng muốn trả lời ai bất cứ điều gì.– Phụng Vy?Bất ngờ quay lại, Phụng Vy không tin vào mắt mình:– Ôi, anh Hoài Phúc!– Phụng Vy học ở đây hả?– Vâng!Hoài Phúc tỏ ý quan tâm:– Học tốt chứ?– Tương đối tốt anh ạ!Trả lời anh, Fhụng Vy nhìn anh trân trân:– Hôm nay anh đi đầu mà nghiêm chỉnh như vậy?Thoáng chút bối rối, Hoài Phúc phân vân:– À anh đi ... đi đám!Thoáng chút nghi ngờ, Phụng Vy tỏ ý không tin:– Anh có chuyện gì đối Vy phải không?– Sao Vy hỏi vậy?Phụng Vy mím môi:– Vậy là có rồi!Hoài Phúc nhìn cô đăm đăm. Anh không ngờ cô bé này thông minh và nhạy bén đến như vậy. Nhưng anh nói tránh.– Sống ở thành phố có gì vui hơn ở miền quê không Phụng Vy!Thoáng buồn, Phụng Vy lắc đầu:– Ở đâu cũng không bằng quê hương xứ sở của mình anh ạ!– Mình vào quán uống ly nước nhé Phụng Vy!Xem đồng hồ thấy còn đủ thời gian để uống ly nước nên Phụng Vy gật đầu:– Vâng!Hoài Phúc lịch sự hỏi cô:– Vy uống gì đề anh gọi.Phụng Vy chỉ nói:– Anh gọi gì Vy uống nấy.Gọi nước xong, Hoài Phúc tỏ ý quan tâm.– Chương trình học có làm Vy căng thẳng không?Cười cười, Phụng Vy tâm sự:– Chỉ ăn rồi học nên chương trình cũng không làm khó được Vy đâu.– Vậy chúc mừng Phụng Vy nhé!– Cám ơn anh!Khuấy đều ly nước, Hoài Phúc đẩy đến trước mặt cô:– Uống nước đi Vy!PhụngVy nâng ly nước lên uống một ngụm nhỏ. Thì Hoài Phúc đã lên tiếng:– Anh thấy dường như Vy đang buồn chuyện gì phải không?Giật mình Phụng Vy chớp mắt nhìn anh:– Sao anh biết?– Mà có đúng không?– Anh làm thầy bói được à!– Vậy là anh nói đúng phải không?Phụng Vy chợt nghĩ anh ấy chỉ là người xa lạ đâu cần phải nói thật chứ.Nghĩ thế nên cô lắc đầu:– Không có chuyện gì đâu, tôi vẫn vui vẻ mà.Cười cười Hoài Phúc hơi nghiêng đầu nhìn cô:– Vy không biết nói dối phải không?– Sao anh lại hỏi vậy?– Ánh mắt của Vy nói cho anh biết là Vy đang nói dối.Vẫn lắc đầu, Phụng Vy chối:– Không có thật mà!– Có phải chủ nhà ấy không tốt với Vy không?– Không có!Hoài Phúc lắc đầu:– Vy hãy ngước nhìn lên đi Vy!Phụng Vy nhìn lên, cô hơi bị chao động:– Nhưng anh quan tâm đến chuyện ấy làm gì?– Anh muốn biết và rất cần muốn biết.Phụng Vy lắc đầu đáp một cách tinh nghịch:– Nhưng Vy không muốn nói thì sao?Hoài Phúc uống ngụm nườc, rồi nói tiếp:– Nhưng dù sao anh cũng biết cả rồi Vy ạ!– Anh biết ư? Tại sao?Hoài Phúc đáp gọn:– Cử chỉ của Vy khiến cho anh biết.Phụng Vy che miệng cười:– Tài xế xe ôm mà cũng hài hước như vậy thật là hiếm thấy.– Em còn ngây thơ lắm đó Vy ạ!Đám bạn phát hiện thấy Vy đang ngồi uống nước với anh chàng đẹp trai đã rộ lên:– Ôi, nhỏ giấu kỹ ghê nhé!– Làm gì mà bí mật thế!– Anh ấy đẹp trai ghê nha!– Ôi, anh Hoài Phúc!Cả hai có ý giật mình. Hoài Phúc đã nhận ra người vừa gọi mình, anh hơi lúng túng:– Tấn Hùng!Cả nhóm nhao nhao:– Đến giờ học rồi Vy ơi!– Thầy cho gọi mi đấy.Biết Hoài Phúc đang có điều gì đang giấu mình. Nhưng chưa tiện hỏi, bởi giờ học đã đến rồi, cô đành ấm ức bước vào lớp học.