Chương 1

Ái Vi nìn đồng hồ, chỉ còn một vài phút nữa là máy bay sẽ ngừng ở phi trường Liên Khương . Thành phố của sương mù và gió rét . Ái Vi chống tay lên cằm nhìn mênh mông ra ngoài, bầu trời trong vắt không để lại cho Ái Vi một cảm tưởng nào cả . Những đám mây lững lờ bay lượn ngay trong tầm mắt nàng . Ái Vi bỗng cảm thấy cô đơn và sơ hãi khi nghĩ đến thành phố mà nàng sắp đặt chân tới, chắc hẳn phải lạnh lùng và cô đơn hơn nơi nàng ở nhiều . Ái Vi chợt rùng mình, so đôi vai lại như một sự chạy trốn.

Tiếng cười của những hành khách trên máy bay bỗng vỡ ra ồn ào . Ái Vi cảm thấy xấu hổ một thoáng vì tưởng họ cười sự nhút nhát của nàng . Nàng nhìn quanh, không một ai để ý đến nàng . Họ cười vì một câu pha troduyền dáng nào đó củ một du khách . Ái Vi bỗng thấy cạnh nàng, một người con traicoa lớn trong bộ đồ du hành của dân miền núi, nẫy giờ nhìn mọi người im lặng vừa quay lại nhìn Ái Vi với một thoáng riễu cợt trong đôi mắt đen :

- Chóng mặt phải không cô ?

Chàng hỏi, giọng nói trầm bổng hơi lạ.

Ái Vi đỏ mặt, sau một thoáng ngập ngừng nàng nói :

- Tôi hơi bị xúc động vì phong cảnh và khí hậu lạ . Đây là lần đâu tiên tôi lên miền sương mù này.

Người con trai mỉm cười, hàm răng trắng bóng trên khuôn mặt nâu xậm.

Chàng nhỏ nhẹ :

- Tôi là giáo sư dạy về các môn thể thao cho các du khách ở đây . Có lẽ tôi lên hơi trễ, vì sắp vào Noel rồi, phải không cô ?

Ái Vi mỉm cười, nàng không trả lời chàng nữa mà hình như chàng cũng đã quên sự có mặt cúa Ái Vi bên cạnh . Chàng ngồi nghiêm trang, hia tay chàng đan lại trên thành ghế . Những ngón tay dìa, yếu ớt nhưng lại mang đầy quyền lực . Một nếp nhăn lo lắng hiện ra trên trán và chàng nói như để tứ lấy thêm can đảm.

- Mong rằng việc đó sẽ tới...

Ái vi không tò mò, nàng nhìn trộm chàng thanh niên và thấy chàng thật đẹp với khuôn mặt hình nghiêng mang những nét bướng bỉnh đáng yêu.

Máy bay đà đáp xuống phi trường, hành káchh nhốn nháo cả lên . Ái Vi nói với chàng thanh niên, hơi xúc động :

- Mong Ông gặp may.

Chàng thanh niên cười với Ái Vi.

- Cảm ơn cô, mong rằng chúng ta sẽ có dịp gặp nhau ở Đà Lạt . Tôi tên là Giang Văn.

Ái Vi mỉm cười duyên dáng . Giang Văn nhanh nhẹn xách giùm nàng chiếc va li và hai người bước xuống máy bay . Ái Vi nói :

- Cảm ơn ông , tôi tên Ái Vi.

- Chào cô Ái Vi.

Giang Văn gật đầu nhẹ chào Ái Vi rồi vội vã bước nhanh khoải đám người ồn ào bóng chàng biến mất trong đám đông . Ái Vi cảm thấy cô độc như lúc đầu . Đây là lần đầu tiên Ái Vi ra khỏi nhà với một chuyến du ngoạn bất đắc dĩ . Đáng lẽ dì Thanh cùng đi vo8'i nàng, nhưng ba boa? để Vi đi một mình, dì Thành già rồi, dì sẽ không chịu được thời tthời tiết lạnh lẽo ở miền núi . còn vú già Tuyết phải ở nhà săn sóc vườn tược nhà cứa . Và, Ái Vi bị đẩy đi trong nỗ sợ hãi lần cô đơn.

- Xin mời du khách đến nhà nghĩ mát "Mùa Đông " lên xe.

Đám người chen nahu, kéo Ái Vi đi theo . Ái Vi thoáng thấy mừng vì biệt thự " Mùa Đông " này cũng là nơi nàng đến . Mình sẽ bớt cô đơn, nàng nghĩ và yên tâm tro vali cho người phụ xe, tìm một chỗ ngồi vững chắc . Nàng thoát khỏi đám đông . Ái Vi nghĩ đến chàng thanh niên vừa gặp gỡ và nổi cô đơn của mình . Nghĩ đến dì Thanh, đến Ba và Vú Tuyết với căn nhà nhỏ thơ mộng của gìa đình Vi . Nghĩ đến Ông bác sĩ Vân Sơn Bạn của Ba mà Ba đã gởi gấm Vi đến nơi này cho Vi nghỉ ngơi dưỡng bệnh, vì một cơn cảm mạo Vi mang trong ngươi, từ mùa Thu đã khiến nàng có những cơn ho khan trong cổ không chịu khỏi . Theo lời đề nghị của Ông Vân Sơn, Bác sĩ gia đình thì Vi phải thay đổi không khí và không còn nơi nào tốt hơn là biệt thư mùa Đông, nơi ông dành riên cho các du khách nghỉ mát . Ông bảo đảm với Ba Vi là chỉ torng một thời gian ngắn, nàng sẽ khỏe mạnh.

Ai Vi buồn buồn, nhìn đám người chung quanh với sự ngố ngoá dạn dĩ , nàng thấy mình quê mùa nhút nhát qúa . Mười tám năm Vi sống ở tỉnh nhỏ giữa những người thân thuộc bao quanh nàng . Bây giờ phải xa lìa căn nhà nhỏ, Vi sợ hãi và lo lắng . Nàng lại càng lo lă"ng hơn khi bắt gặp những đôi mắt tò mò của những thiếu nữ đồng tuổi nhìn nàng . Hẵn họ đang thầm thì phê bình chiếc áo lo6ĩ thời củ Vi hay họ chê riễu đôi mắt ngần ngơ của nàng . Vi thấy nhưn mình muo6'n khóc, muốn chạy trốn khỏi đám đông sang trọng ồn ào này.

Chiếc xe ngừng trước một biệt thự to lớn . Ái Vi theo mọi người vào một phòng khách sang trọng, nàng bị choá mắt bởi sự sang trọng của căn phòng này . Những người bồi đã mang đến cho mỗi ngưo8ì một ly rượu nhỏ . Họ cười, họ nói, họ phê bình nhau không ngừng . Ái Vi thu tròn trong lòng ghế, nàng cảm thấy sợ hãi đám đông cùng những con mắt tò mò đến khó chịu . Vừa lúc đó co6 Kim Anh xuất hiện torng chiếc robe đen hở cổ . Cô tươi cười đến bên Ái Vi :

- A, chào cô Ái Vi, cuộc viễn du của cô tốt chứ ? Ông Vân Sơn đà giáo cho chúng tôi nhiệm vụ săn sóc cô đặc biệt . Và chúng tôi sẽ làm tất cả những gì để khi cô rời khỏi nơi đây phải khỏe mạnh hoàn toàn và hài lòng với những ngày nghỉ ở đây . Ông Vân Sơn sẽ tới đây vào tháng giêng như thường lệ, phải không cô ?

Ái Vi nhỏ nhẹ gật đầu :

- Tôi nghĩ vậy, thưa bà.

rồi nàng hỏi :

- Tôi có thể lên phòng ngay bây giờ được không ạ . Tôi hơi mệt.

Cô Kim Anh ân cần hỏi Ái Vi :

- Được chứ, cô có muốn mang bữa ăn tối lên phòng riêng không ?

- Ồ, Không ! Cảm ơn bà.

Ái Vi kêu lên như thế . Cứ tưởng tương phải ngồi một mình trong căn phòng vắng với mâm cơm co6 đơn , Ai Vi đã thấy nghẹn giọng rồi . Nàng nhớ lại những bữa ăn đầm ấm torng gia đình, căn phòng ăn đượm mùi hoa đào với Ba và dì Thanh . Đó là niềm vui và sự thoải mái của Ái Vi.

Cô Kim Anh đưa Ái Vi lên căn phòng rộng sáng sủa . Cô mở cánh cửa phòng rồi quay sang Ái Vi :

- Đây là một trong những căn phòng đẹp nhất biệt Thự này, ở đây cô sẽ không nghe những tiếng động dưới đường phố và cửa sổ mở ra vườn,

buổi sáng sướng mù phủ đầy dãy núi đằng trước đó . Hy vọnng cô sẽ hoàn toàn hài lòng với căn phòng này.

Ái Vi Cười rộn ràng, nàng ngồi xuống chiếc ghế dựa, duỗi đôi chân một cách thoải mái :

- Tuyệt qúa . Cảm ơn bà nhiều lắm.

Nàng nói . Cô Kim Anh nhìn Vi bằng đôi mắt thân mật, cô lẳng lặng đi ra sau khi đã khép nhẹ cánh cửa phòng . Ái Vi đứng bật dậy , nàng đến mở cánh cửa sổ , một làn hơi lạnh tràn vào phòng Vi bật ho lên một tiếng, chứng ho nguy hiểm đã làm Cha, di Thanh lo lắng không yên . Và, một người nữa , Ái Vi nghĩ đến Huấn, Huấn cũng đã từng lo lắng cho nàng mỗi khi nàng ho . Tất cả đều yêu thương cô bé Á Vi bé bỏng trong mắt họ . Ái Vi liền đóng cửa sổ lại . Nàng ngắm căn phòng một cách thích thú, say mê . Nó sẽ là của nàng, của riêng Ái Vi trong một tháng với những tẩm thảm êm như nhung dưới chân . Ái Vi nhẩy phóc lên giường nhún nhẩy, như một đứa bé, tên mặt nệm rồi nàng tụt xuống giường chạy ào vào phòng tắm ngắm từng ống nước . Thật khác xa với căn phòng tắm nhỏ bé của nàng ở nhà . Ái Vi vặn nước rửa mặt . Nàng trở ra phòng, lấy trong vali từng tấm hình của những người thương mến . Ái Vi hôn lên những tấm hình rồi đặt lên bàn . Nàng lại chải đầu trước tấm gương lớn . Đôi mắt to trong suốt của Ái Vi nhìn mình phản chiếu trong gương - Khuôn mặt xinh xắn với đôi má phớt hồng . Nàng nói thầm :

- Ông Vân Sơn ưu đãi ta qúa . Ông gởi ta ở nơi nầy thật cô đơn nhưng cũng thật tuyệt diệu.

Nàng mỉm cười một mình, màu xanh ở quần mắt vừa thoáng cho Ái Vi nhận thấy ngàng qúa gầy yếu và thân thể nàng mảnh mai bé nhỏ qúa . Vậy mà Huấn yêu nàng và sẵn sàng chời đợi nàg đà hơn một năm rồi . Biết àng bệnh hoạn, Huấn vẫn không nản lòng . Người đàn ông đó thật tử tế . Ái Vi nghĩ về Huấn như thế, và mặc dù chưa nhận thực tình yêu, Ái vi vẫn bằng lòng nhận lời cầu ho6n của Huấn . Cuộc đời nàng đã có người bao bạc rồi . Ái Vi thoáng thở dài thật nhẹ . Nàng vừa nhớ đến Giang Văn, người con trai đã ngồi cạnh nàng suốt quãng đường dài với khuôn mặt bướng bỉnh và mái tóc dài che chiếc gáy cao . Ái Vi nhắm đôi mắt, thầm thì :

- Đã hết một ngày để bắt đầu sang ngày mới.

Và nàng lên giường nằm với những hình ảnh mơ hồ man mắc.