Đôi khi, người ta không biết làm gì với tuổi thơ của mình - cũng như không biết làm gì với tình yêu mà mình có , không một ai có thể ngờ rằng - rồi mình sẽ hối tiếc khi đánh mất nó - tuổi thơ, đó là một cuộc rong chơi không bao giờ ngơi nghỉ trong giấc ngủ của mỗi người , và tình yêu - cũng chính là là cuộc chơi của tuổi thơ đã bị đánh mất - thường thì nỗi buồn luôn là bạn đồng hành của niềm vui , và khi niềm vui bị đánh mất - nỗi buồn sẽ trở nên cô độc muộn phiền.

Cuối năm , những cơn lạnh kéo về - đột ngột như nỗi nhớ tràn về..... Cuối năm những cơn mưa rớt về sáng - những cơn gió ùa qua khung cửa bỏ quên , nỗi nhớ co mình rưng rức.... trong giấc ngủ muộn màn - những giấc mơ lại có dịp hoành hành - những giấc mơ bình thản , vô tư và đau đớn , nó làm cho trái tim thản thốt và tan hoang....những lúc ấy anh bỗng sợ vô cùng bóng đêm - sợ nó sẽ không bao giờ rời khỏi mặt đất này - bởi bóng đêm chính là quá khứ - một quá khứ mà anh đã từng nói với em :

- " Một quá khứ không gây sát thương cho tương lai và cũng không tổn thương cho hiện tại ". Bây giờ thì nó làm cho anh hoảng sợ , vì trong những giấc mơ mình anh đã quên nó - và tàn nhẫn hơn anh đã không còn thấy em nữa....những giấc mơ của tuổi thơ đã không còn , những hoang vắng về một thời yêu nhau cũng không còn - cuối năm đối với người khác họ chuẩn bị cho một khúc quanh mới ồn ào náo động , thì với anh chỉ là sự hiu hắt của quá khứ mộng mị hoang đường Đôi khi anh ao ước mình có được một tình yêu đơn giản nhất , một ao ước có vẻ trái khoáy trong đời sống chụp giật này - vì một lẽ một cuộc tình như thế cần có quá nhiều thứ để tồn tại - con người phải khổ nhọc lắm mới giữ được nó- còn anh thì hình như chẳng có một chút khó nhọc gì - liệu có ai đó vác lấy nỗi buồn của mình có làm cho ai đó vui mừng hạnh phúc ? Không , chỉ có nỗi buồn đổi lấy nỗi buồn , chỉ có sự tha thứ đổi lấy niềm vui - tha thứ , một hành vi dũng cảm và bi thảm nhất vì người ta chỉ có thể quên - làm dịu những vết thương - bằng nhiều cách khác nhau - người ta chỉ có thể "hàn gắn " chứ không thể xoá nhòa - đối với anh mọi sự hàn gán đều bi thảm - dù rằng tha thứ là một hành vi dũng cảm - nhưng đối với tình yêu có cần như thế không ?

Cuối năm - tất cả đều hốt hoảng bởi sự khác thường của thời tiết - con người có vẻ thân thiện bao dung nhau nhiều hơn - người ta có vẻ vui sướng với sự hấp hối của thời gian - và thời gian có vẻ buồn phiền về sự vô tư của con ngưòi....Đã qua rồi một mùa đông - ai đó than thở - ai đó hối tiếc - buổi sáng thức dậy anh thấy vẫn còn - nỗi buồn của mình - niềm vui nho nhỏ của mình - và kìa ! một phong thư ngoài khe cửa ! Một phong thư ở một nơi xa lắc - nơi em đang sống đang thở - một nơi mà niềm vui và nỗi buồn của anh không có đất dung thân - vàanh luôn tự hỏi " hạnh phúc là gì " - chán thật , anh không hiểu , người ta sống để làm gì - ăn ngủ giải trí - yêu đương và làm cho thật nhiều tiền , và cuối cùng với một câu hỏi lãng xẹt ! Anh nhớ có ai đó viết rằng " Chiến tranh đôi khi thật cần thiết , vì nó giúp cho con người thấy mình có chút giá trị nào đó " Có lẽ vì thế mà trái đất lại rung chuyển phiá bên này - và im lặng ngự trị phía bên kia ? Em có thấy cuộc đời mình có phù phiếm lắm không ?

Đôi khi anh thèm một chút tình bạn ( đúng nghĩa của nó )....

thèm thế thôi ! không có nó , con người ta vẫn sống ngày nối tiếp ngày , vẫn sống với một tâm hồn cứng rắn hơn và độc ác hơn. Ghê nhỉ , người ta khi xa quê thì nhớ....

bún bò , bún ốc , bún riêu.... còn anh thì nhớ một món....la.

quá.

Một bức thư buồn - cuối năm - với một tấm thiệt buồn....năm mới - Anh biết làm gì với nó bây giờ , tâm hồn anh chật cứng những nỗi buồn - chật cứng nỗi hư ao? mịt mờ- thì thôi anh nhận lấy - nhận lấy để thấy mình không buồn phiên` - dù anh biết rằng - anh đang đánh mất một cái gì đó ở trong tim mình , bởi anh thấy nó không còn đau đớn nữa , không hư vô nữa - bây giờ nó lặng lẽ cười cười với câu hỏi vớ vẩn của anh :

- " Tại sao người ta không biết làm gì với tình yêu va tuổi thơ của mình nhỉ "

Hết