Tôi rụt rè theo chân ba đi trên hành lang của lớp, y như 1 đứa trẻ khi được đưa đên lớp lần đầu thời tiểu học. Tôi hình dung ra trong lớp học với những gương mặt nham nhở. Hay khó chịu khi tôi bước vào lớp. Nước mắt tôi không còn tác dụng khi ba nhất định chuyển tôi về trường này. Chợt ba kéo tay tôi đứng lại, trước cửa lớp là hàng chữ:

Lớp 12C6 – 10B2, đúng là lớp của tôi. Tim tôi đập mạnh như muốn vỡ tung ra. Trong lớp có lẽ đã đông đủ. Thầy đang giảng môn Lý trên bục. Thấy ba tôi, thày tiến ra. Tôi lí nhí: ”Em chào thầy”. Thầy nhẹ nhàng gật đầu, trong lúc ba tôi đưa giấy giới thiệu cho thầy, tôi nghe nhiều tiếng lao xao trong lớp. Tiếng con trai nghe lanh lãnh:

- “Ma” mới tụi mày ơi, mà “ma nữ” chứ chẳng chơi nghe.

- Hì hì…”ma cũ” ăn hiếp “ma mới” đã đời…

Tôi thoáng rùng mình, thầy dẫn tôi vào lớp và nói:

- Đây là Nhung, bạn mới của lớp chúng tạ Các em nhanh chóng tìm chỗ trống cho bạn ngồi. Thầy chủ Nhiệm sẽ sắp xếp sau.

Tiếng nho nhỏ Vang lên :

- Chỗ trống không có mà có chỗ mái không hà thầy ơi…

Một đứa con trai tóc đinh gọi tôi:

- Lại chỗ “anh” nè! Ngồi chung cho dzui…

- Ngồi chung với Bá Giang nè Nhung…

Những tràng cười hóc búa vang lên, thầy cũng cười nhưng nói:

- Các em giữ trật tự lớp xem nào. Cũng mới vào học nên tôi không nói, chứ sau thì đừng trách đấy nhé.

Thầy chỉ Cho tôi 1 chỗ bàn đầu chẳng có ai ngồi bởi 1 bên ghế bị Hỏng. Tôi im lặng lấy sách vở và tiếng ồn tạm lắng.

- Bá Giang! Sao mày nhìn con nhỏ hoài vậy! Lo học đi, không tao mách thầy đó.

- Tao có nhìn hồi nào đâu, mày xạo, người khác nghe được là tao cho mày te tua luôn.

Tiếng thì thầm nghe được làm tôi thắc mắc, con gái lớp này có 20 người, sao ai cũng hiền, ngược lại con trai nói nhiều và nghịch đến thế…

Trong dứt tiết, tôi xếp tập vở lại. Một đứa con trai có khuôn mặt hồng hào như con gái tiến lại đối diện tôi rồi nói :

- Bạn tên Nhung hả? Đọc tên, họ Cho mình ghi vào danh sách để đưa tạm cho các thầy.

Tôi bối rối nói khẽ.

- Tôi tên Hồ Cẩm Nhung.

- ê Bá Giang làm gì đó? Hì hì… đi xuống ngay không? Trời ơi làm quen nhanh vậy đó hả?

- Bá Giang ghê nghen, vậy mà năm ngoái nó hiền ơi là hiền.

Thì ra tên con trai trước mặt tôi là Bá Giang. Hắn cười ranh mãnh rồi đi xuống lớp.

- Bạn cho mình tên họ Để Ghi vào sổ…

Tôi ngạc nhiên, cũng là con trai nhưng nói giọng Bắc…Tôi nói:

- Mới lúc nãy bạn kia ghi rồi mà.

- Tụi nó giỡn với bạn đó. Vào lớp này học trước sau gì bạn cũng hồn nhiên và nghịch ngợm như tụi nó. Tôi luôn bị thầy chủ nhiệm la bởi lớp nghịch và ồn.

Hắn là lớp trưởng. Tiếng cười nói râm ran cả phía sau làm tôi cảm thấy vui và phần nào yên tâm.

- Bạn từ trường nào chuyển tới vậy? à mình tên là Thiên Nga.

Tôi nhìn người bạn gái đầu tiên lại hỏi chuyện với tôi sau buổi học thứ hai rồi nói:

- Nhung học ở trường Văn Hiến nhưng ba không cho học ở đó vì phải ở tro... Ở đây gần hơn, ba nói tiện lợi trong lúc học thi.

- Nhung thấy lớp này dễ thương hay dễ sợ vậy?

Tôi cười rồi đáp khẽ:

- Hổng biết nữa.

Tiết cuối giờ là tiết của thầy chủ nhiệm, tôi mới được biết thầy lần đầu. Thầy trên 40 tuổi, dáng người hơi ốm. Thầy ổn định lại lớp, thấy tôi cũng hơi nhỏ nên cho tôi ngồi bàn thứ hai. Cô bạn da ngăm ngăm nhưng xinh xắn lại cho tôi ngồi giữa. Tôi liếc nhìn phù hiệu của 2 người ngồi cạnh, vậy là tôi biết được trong lớp này có người tên Bá Giang, Thiên Nga, Thục Diễm và Thụy Hiền.

Dần dần, tôi thấy lớp không có gì là đáng sợ cả. Những câu nói thông minh và dí dỏm của các bạn làm không khí trong lớp sôi động hẳn lên. Có lần, tôi hỏi Diễm :

- Lớp mình các bạn nữ hiền quá hả Diễm.

Diễm lắc đầu:

- Hong có hiền như Nhung tưởng đâu. Chưa đến lúc đó thôi, chờ cho thầy cô để ý bọn con trai nghịch nói chuyện thì tụi này mới trổ Tài đó. Nhung chờ xem đi.

Giờ Địa,thầy cầm tờ giấy lên kêu tên trả bài. Những tiếng nho nhỏ phát ra:

- Chết cha! Tao chưa học được chữ nào hết.

- Đừng “dò” thầy ơi, mới có mấy ngày đầu mà thầy.

- Đừng ! Đừng thầy ơi…á… chết em!…

Nhiều tiếng khúc khích vang lên. Thầy cũng cười rồi trấn an:

- Im lặng hết chưa, em nào nói nữa tôi kêu lên ngaỵ Không thuộc là ăn zero ngaỵ Đâu… Nguyễn Trương Hoài Thương lên đây nói cho thầy nghe bài em học tuần rồi đi.

Một đứa con trai trắng trẻo bước lên. Thầy trợn mắt rồi cười:

- Ủa! Con trai chứ hỏng phải con gái hả, tên nghe “kêu” ghê.

Cả lớp cười rần. Thầy hỏi hắn:

- Thuộc bài không em?

Hắn ấp úng:

- Em chưa học thầy cho em nợ một lần.

- Chừng nào em trả cho tôi là phải có lời ½ điểm đó, về chỗ đi.

Thầy dò tên một lúc rồi nói :

- Bây giờ gọi một bạn nữ lên nữa nghen: Nguyễn Vàng Trâm.

Tiếng cười khúc khích lại vang lên, thầy nhìn xuống rồi hỏi:

- Vàng Trâm đâu? Có đi học không? Còn em kia đứng lên làm gì?

Hắn ấp úng rồi đưa tay gãi đầu:

- Em tên Trâm.

Thầy cười làm cả lớp lại “ké” theo. Bảo hắn ngồi xuống, thầy than:

- Lớp gì đặc biệt ghê, tên con trai y hệt như con gái vậy?

Giờ ra chơi, cô bạn tóc ngắn ngồi đầu bàn thập thò chần chờ cản chân những ai bất cẩn đi ngang quạ Một tên kính cận vừa đi ra ngoài vừa cầm quyển sách đọc đột nhiên hắn la lên oái oái rồi lồm cồm đứng lên. Hắn định sừng sộ thì tiếng trong trẻo vang lên:

- ê mọt sách, mọt sách… hung dữ nghen…

- Té đáng đời!

- Hắn đỏ mặt đi nhanh.

Cầm quyển sổ. Thầy đọc cho cả lớp nghe. “Đề nghị giáo viên chủ nhiệm có biện pháp. Các em nam nghịch phá trong giờ học”. Thầy nhìn xuống lớp rồi nói:

- Em nam nào nghịch phá trong lớp đứng lên cho thầy xem.

Lập tức một “gã đầu đinh” đứng lên:

- Em đâu có phá gì đâu thầy.

- Em không phá thì đứng lên làm gì?

- Ơ… em… em tên Nam, thầy nói em nghe hổng rõ.

Thầy nghiêm giọng:

- Năm học cuối rồi cố gắng mà học, còn thấy thầy cô nào ghi vào sổ “thành tích” của các em, tôi sẽ phạt cả lớp phơi nắng hết tiết luôn.

Thầy vừa dứt lời, nhỏ Diễn trợn mắt quay xuống :

- Tụi mi làm các chị "bị Oan" là coi chừng đó nghen.

- Diễm – Thầy gọi – Quay lên, em vừa nói gì đó?

- Dạ… đâu có gì đâu thầy... hì hì…

Tiếng cười của nhỏ làm thầy cười theo, lớp học qua một giờ căng thẳng.

… Ngày nhà giáo, lớp của tôi với Trinh cầm hoa tặng thầy chủ Nhiệm. Thầy cười tươi, có lẽ trong đời những ngày này khiến thầy cô cảm thấy ấm lòng nhất. Tụi học trò ngồi chung quanh thầy, có những bạn giỡ lung tung, thầy nói:

- Học trò- gì đâu lớn hết rồi mà cứ như con nít lóc chóc quá.

- Vui mà thầy, vài năm nữa chẳng còn đứa nào mà giỡn hết.

- Chắc ngày xưa thầy cũng như các em hả thầy?

- Khỏang 4 năm nữa tụi em sẽ về dạy trường này. Hi... hi... thầy với tụi em gọi là gì hở thầy?

Những câu hỏi tới tấp khiến thầy không kịp trả lời,thầy bắt qua chuyện khác.

- Các em thấy Bá Giang của chúng ta học thế nào?

Nhỏ Tuyền lên tiếng:

- Ghê lắm thầy ơi ! Năm ngoái “ổng” học dỡ òm hà. Tự Nhiên năm nay siêng không tưởng nỗi, biết sao không thầy? Tại lớp mình có ma mới đó. Thầy nhìn tôi bật cười:

- “Ma” mới là em đó hả Nhung.

Căn nhà nhỏ bé của thầy tràn ngập những tiếng cười.

Giọng thầy đều đều:

- Học hành là trọng tâm nha các em. Vui chơi nghịch phá là không thể thiếu trong mỗi học sinh nhưng cũng đừng đi quá xa… Đừng làm phiền đến thầy cô và ba mẹ lo lắng cho các em. Các em có nhất trí với thầy sẽ đậu tốt nghiệp hết 100% trong lớp không?

- Nhất trí, nhất trí - Tiếng la hét xen lẫn tiếng cười. Thầy im lặng nhìn học trò của mình với đôi mắt ấm áp tình thương.

Hết