Chương 1

Khi tôi đạp xe lên tới cư xá thì đồng hồ chỉ đúng tám giờ ba mươi phút. Cả dãy cửa sổ phòng 2B đóng cửa kính mít. Vậy là mọi người đi học cả rồi. Tôi ghé bàn trực lấy chìa khóa và è ạch khiêng lên lầu. Chiếc xe không nặng nhưng hai cái giỏ hai bên ghi đông thì quá nặng. Nếu là người siêng năng chịu khó thì tôi sẽ cho xe lên trước rồi xách đồ lên sau. Nhưng một người lười nhác như tôi thì làm gì có chuyện đi lên đi xuống hai lần. Bởi vậy cỡ nào cũng ráng tha lên cho hết. Một lát nhất định phải tả oán với tụi trong phòng, có biết là để một người 39 Kg khiêng vác nặng nề thế này thì sẽ bị suy dinh dưỡng không?

Nhưng khi mở cửa phòng rồi tôi lại không dám bước vào. Rõ ràng tờ giấy phòng 2B còn dán ngoài cửa sao giờ phòng lạ hoắc lạ hươ. Tôi nhớ từ hồi nhận phòng tới giờ thì có ba giường đôi kê thành hình chữ U, giườn tôi ở giữa, trên tường tôi còn dán mấy hình cắt ra từ tạp chí. Bây giờ thì mấy bức tranh hoa lá vẫn còn đó nhưng cái giường đã bị đẩy dời chốn nào. Nếu không vì hai cái giỏ nặng treo hai bên tay không biết tôi còn đứng tới chừng nào ... Mấy con nhỏ này đúng là lắm trò, bày đặt kê giường kiểu này kiểu nọ làm không thân tôi..

Rồi tôi để nguyên cả quần áo mà nằm dài ra giường. Nhìn những bức tranh ngày nào chỉ cần nghiên mặt là thấy, bây giờ phải ngó trở xuống dước chân. Cả một khoảng tường trống chẳng còn gì để ngắm. Tôi nhăn mặt rủa thầm tụi siêng năng không ai mượn đó, còn gì là sắp xếp nghệ thuật của người ta. Di dời những bức tranh đó thì tường sẽ bị dấu đinh dấu keo loang lổ xấu xí ... Rõ là những tên phá hoại !

Tôi lơ mơ cảm giác hình như mình muốn ngủ. Làm sao có thể ngủ được khi giờ cuối là môn vậy lý ? Môn nào còn dám trốn được chứ vậy lý thì đừng bao giờ. Đã khó nuốt vào hàng nhất nhì mà còn được trấn bởi một ông thãy quá sức nghiêm khắc. Tôi biết mình không thông minh nên ráng mà cần cù, may ra thầy thấy tội nghiệp mà châm chước cho khỏi thi lại. Có nhắm mắt thì chỉ một phút thôi đấy, còn phải tranh thủ lên học tiết cuối.

... Nhưng, đó là lý trí suy nghĩ vậy thôi. Chứ đến khi tôi mở bừng mắt đã thấy Thiên Lý đứng cạnh giường cười toe toét .. Tôi hết hồn ngồi bật dậy, phát hiện thêm đồi giày còn đang ở dưới chân.

- Gớm! Con nhỏ này. Ngủ gì dữ vậy. Kêu muốn chết cũng không nghe.

Thiên Lý vừa thay đồ vừa nói. Tôi ngơ ngác nhìn cả phòng bây giờ đầy người. Không lẽ tôi mới chợp mắt chút xíu vậy mà đã hơn hai tiếng ?

Mỹ Oanh bên phòng số 4 cũng vừa chạy qua:

- Dậy rồi sao. Ngủ gì mà to...

Tôi giương mắt nhìn tụi nó:

- Sao vô được vậy ?

Hoa Xinh chống nạnh lên:

- Thì leo cửa sổ. Chị Thanh trực nói mi lấy chìa khóa vô phòng rồi, tụi ta đập muốn bể cửa mi cũng không hay. Ta phải leo vô chứ sao.

Mỹ Oanh ngồi xuống giường, thò tay sờ trán tôi một cái:

- Mát rượi nè, tưởng mi bệnh chứ.

Tôi gạt tay nó ra:

- Bệnh đâu mà bệnh, trù hoài.

Liên Hoa từ giường trên thò đầu xuống:

- Hồi nãy thầy Quang hỏi mi đó Thục An, bữa nay thầy trả bài kiểm tra.

- Ta mấy điểm ?

- Tám điểm.

- Thiệt không? Ta mà tám điểm hả ?

Tôi nhảy cẫng lên, đôi giày chưa cởi gõ nghe cộp cộp.

Kim Mai làm tôi cụt hứng:

- Ê! Bữa nay mi trực đó. Sẵn giày còn mang ở chân đi lãnh cơm luôn đi. Chiều nay phải học ba tiết.

Thiên Lý soạn thố, thau lỉnh kỉnh, tay kia cầm mấy phiếu cơm:

- Để nó ngủ cho trọn buổi đi, ta lãnh với Hoa Xinh giùm cho.

Tôi chạy theo tụi nó:

- Ta đi nữa. Nghe tám điểm là hết mệt liền.

Tôi hăng hái giành lấy chồng thau trên tay Thiên Lý:

- Lớp mình mấy người tám điểm mi? Hồi nãy thầy hỏi gì ta vậy ? Thầy la ta cúp học hả ?

Hoa Xinh gắt lên:

- Từ từ người ta nói, gì mà hỏi dữ vậy ?

- Thì nói lẹ lên đi, ta nóng ruột muốt chết nè. Bộ thầy là ta há ?

- Không phải la. - Hoa Xinh thủng thẳng. - Thầy đọc tên mi lên, lớp báo mi vắng. Thầy mới nói: Cô này học khá, nhưng ỷ thế lại chây lười. Chỉ mới năm nhất thôi đấy ... Có vậy thôi.

Tôi la lên:

- Trời đất, thầy nói vậy hả. Lười hồi nào đâu. Tối qua trễ quá ta phải ở lại Sài Gòn chứ bộ.

- Làm tụi ta trông mi muốn dài cổ. Vậy mà có bánh không đó.

- Sao lại không. Cái giỏ đầy quá trời mà má ta cứ nhét nhét thêm hoài, báo hại ta xách nặng muốn chết luôn. Còn phải lên cầu thang nữa. Khỏe sao nổi.

Thiên Lý lườm:

- Hèn gì ngủ thấy mà thương.

- Tụi phòng 4 với phòng 8 còn nhốn nháo sợ mi bị làm sao. Có ai biết tật ngủ của mi đâu. Ngủ gì như chết vậy.

Tôi hích Hoa Xinh:

- Nói nghe thấy ớn.

- Ai biểu mi ngủ thấy ớn chi.

Tôi cười rinh rích:

- Thì làm việc gì phải ra việc đó chứ ...Mà thầy còn hỏi ai nữa không?

Thiên Lý xoa tay một vòng:

- Tất tần tật. Thầy đọc từng tên không sót em nào. Em nào đặc biệt thì thầy phán nhiều một chút.

- Đặc biệt là sao? Như ai?

- Là như Liên Hoa đó. Nó đứng lên, thầy dòm tới dòm lui một hồi rồi: "Cô này là người đẹp. Phàm là người đẹp thì hay bị cánh thanh niên quấy rầy, đến nổi chẳng còn thời gian hay tâm trí cho việc học. Ngồi xuống đi. Ba điểm".

Giọng điệu của Thiên Lý làm tôi mắc cười quá:

- Còn ai nữa mi? Thầy nói cũng vui chứ bộ.

Thiên Lý thở ra:

- Bây giờ kể lại còn dám cười, chứ lúc đó hả, ai nấy ngồi chết dí không dám cục kịch nữa. Có mắc cười cũng ráng bụm miệng lại, để thầy thấy dám bị xách đầu lên bẻ răng lắm à.

Tôi dòm nó lom lom:

- Mi nói thầy Quang mình đó hả Thiên Lý ?

- Thiệt đó. Phải hồi sáng có mi đi rồi biết. Không khi lớp y như bị khủng bố.

- Còn hai mi?

- Ta hả ? Thầy bảo ta học còn canh điểm.- Hoa Xinh trả lời.

- Là mấy ?

- Là 5 chứ mấy.

- Còn ta giỏi hơn nó nhiều. Được tới 6 điểm lận.- Thiên Lý giả bộ hỉnh mũi. - Nên được thầy khen vầy nè: "Giỏi nhỉ. Được 6 điểm là đủ giỏi rồi đó." Nghe mà lạnh hết sống lưng.

Nghe kể mà tôi bắt thở dài. Ai bảo lên đại học muốn học sao cũng được đâu. Cũng bị điểm danh, bị kiểm tra thấy mồ luôn. Có khác là ở chỗ bài nào bài nấy tính bằng thước. Giờ học tai phải nghe, mắt nhìn còn tay thì viết tốc ký. Tập đứa nào không hang lỗ thì cũng tiếng Anh tiếng Pháp viết tắt đầy ra đó. Mỗi lần đọc là muốn nổ hết cả hai con mắt lẫn cái đầu. Sinh viên khổ lắm chứ bộ!

Mà đâu phải chỉ khổ mỗi việc học, còn việc cơm nước nữa chứ. Như lúc này nè, vừa bước vô nhà ăn, nhìn hai dãy thau thố dằng dặc là tôi đã muốn thoái lui về phòng ăn...bún. Người đâu mà đông khủng khiếp. Nếu không vì nhiệm vụ "vẻ vang" với phòng tôi thà để đói còn hơn đứng đợi.

Tôi đặt chồng thố vào vị trí ...chót mũi Cà Mau, bắt đầu hành trình chờ đợi bằng cách đứng thụt ra sau ngó nhìn thiên hạ. Thật không có gì chán mắt bằng cảnh nhìn những sinh viên lúc đứng lãnh cơm. Đa số ai cũng vừa mệt vừa đói, ai cũng mong lãnh xong để về nghỉ ngơi, nên mặt ai cũng như căng thẳng, nghiêm nghị. Hiếm hoi lắm mới có vài người cười r'c rích cười nói ... mà đa số chỉ là quí cô. Còn quý anh thường đi một mình nên mặt mũi cứ như là đăm đăm trông khó coi gì đâu.

Tôi đang nhìn tới nhìn lui, bổng phát hiện có một người cũng ở cuối hàng đang chiếu tướng mình. Mới đầu nhìn lướt qua tôi không để ý mấy, đến chừng thấy vướng vướng mới ngoái trở lại thì rõ ràng ...anh ta ngó tôi dữ lắm. Hai con mắt đen thui. Tôi định bỏ qua nhưng một lát thấy ghét quá mới phải nhìn lại. Nhìn một cách thách thức, đừng tưởng tôi là lính mới nhát gan đâu nhé. Là lính mới thật nhưng "dũng cảm" lắm đấy, chẳng thèm sợ hãi cuống quýt rồi ngó lơ ra chỗ khác đâu... Tôi là chúa ghét kiểu nhìn lộ liễu như thế này, giống như muốn nuốt chửng người ta.

Tôi với anh ta cứ nhìn nhau trân trân như thế, chẳng biết được bao lâu, hai bên chẳng ai chớp mắt lần nào. Mấy lần tôi cảm giác mí mắt mình sắp cụp xuống, mỏi quá là mỏi, nhưng rồi cứ nhủ ráng một chút, ráng một chút ... cầu Trời Phật hay Đức chúa trời hãy phù hộ cho con đủ lực để chiến đấu hết hiệp, đừng để con bị gươm rơi giáo gãy.

Làm sao cho cái anh chàng này phải thua tan tác tơi tả như hoa rơi lá rụng, để anh ta từ đây về sau nhìn ai thì nhìn với ánh mắt nhẹ nhàng dịu dàng, chứ đừng riết nóng thế này, may là tôi chứ gặp nhằm người yếu tim anh ta có mà mang họa.

Bất chợt, tôi phát hiện anh ta chớp chớp mấy cái. Mừng quá tôi cũng tranh thủ chớp theo anh ta. Trời ơi, nãy giờ mỏi mắt muốn chết. Nhưng sao kỳ quá, anh ta cứ chớp chớp nháy nháy liên tục một lúc rồi ngừng, rồi lại chớp tiếp ...cứ vậy hoài, như là muốn ám hiệu gì đó ... Anh ta làm tôi ngạc nhiên đến nỗi quên phắt ý định ăn thua mà chỉ lo dòm trăn trối. Mãi đến khi có ai đó đẩy một cái mới giật mình.

- Lên kìa chị Ơi...

Tôi lật đật bê chồng thố đẩy vội lên trên, nãy giờ lo đấu mắt mà quên cả để ý. Cũng còn may, tôi đứng gần cuối, không thôi có là xấu hổ với thiên hạ.

Đến lúc tôi lãnh cơm xong xuôi, quay ra tìm Thiên Lý và Hoa Xinh vào bê phụ thì anh ta đã lẳng lặng biến đâu mất tiêu. Chắc hẳn về rồi vì tôi ngoái tìm đến mấy bận vẫn không thấy. Hoa Xinh thấy tôi cứ dáo dác sao đó nên hỏi:

- Mi kiếm ai vậy ?

Tôi tặc lưỡi không trả lời. Ra khỏi nhà ăn khá xa mới kể cho tụi nó nghe. Lạ ghê, bây giờ mới thấy mình đang hồi hộp.

- Hồi nãy có cái anh kia nhìn ta lại lắm tụi mi. Nhìn một lát tự nhiên mắt ảnh chớp chớp vậy nè ...

Vừa nói tôi vừa biểu diễn lại cho Thiên Lý và Hoa Xinh coi. Hai đứa nó nhìn sững tôi rồi bỗng phá ra cười nghiêng ngả, um sùm cả trời đất. Tôi hấp tấp hỏi:

- Sao vậy, mi biết hả ? Phải ảnh làm ám hiệu gì hôn?

Hoa Xinh cố nín cười:

- Ừ. Ảnh ta làm ám hiệu đó. Ý ảnh nói là sao mí giống ngố quá đó.

Tôi nghi ngờ:

- Thiệt hôn? Ảnh chê ta ngố hả ? Ta mà ngố gì.

Hoa Xinh lại cười, Thiên Lý nhìn tôi thương hại:

- Nó xạo đó, mi đừng có tin. Không phải vậy đâu.

Tôi liếc Hoa Xinh một cái:

- Vậy mà làm giọng như hay lắm.

Rồi hai đứa nó cứ cười tủm tỉm, khúc khích trên suốt đường về, mặc cho tôi hỏi sao cũng không chịu nói.

Nhưng chỉ vào đến phòng, vừa đặt thố cơm xuống là Hoa Xinh hét toáng lên:

- Phòng mình đúng là có con ngố đó tụi mi ơi!

Liên Hoa đủng đỉnh từ giường trên leo xuống:

- Tụi mi nói Thục An phải không?

- Ừ. Hồi nãy có người làm ám hiệu nó mà nó không biết.

- Ám hiệu gì, ám hiệu nháy nháy hả ?- Liên Hoa hỏi.

Tôi ngạc nhiên:

- Ủa, hay vậy. Mi cũng biết ám hiệu của anh đó nữa hả ?

Liên Hoa lắc đầu cười xòa:

- Biết gì đâu, ta nói đại chứ bộ.

Rồi nhìn Hoa Xinh chờ giải thích, mấy đứa kia cũng vậy. Hoa Xinh nhìn tôi hồi lâu mới ...chặt lưỡi:

- Thiệt. Phải nói là nó verỵ..ngố mới đúng. Bị người ta đá lông nheo mà cũng không biết.

Mấy đứa kia trố mắt nhìn làm tôi cũng ngơ ngác. Nhìn kiểu của anh ta có nước đá ...người ta chớ đá lông nheo chỗ nào. Nói anh ta chê tôi ngố thì còn có thể. Cả phòng vẫn mấy tiểu thư nhà quê đó thôi.

Nghĩ vậy nên tôi tỉnh bơ:

- Còn lâu mới đá lông nheo. Mi thấy cái nhìn kinh khủng của anh ta chưa?

Xuân Hiếu vọt miệng hỏi:

- Anh đó ra sao mi?

- Chắc cùng khóa với mình. Ta thấy cũng bằng cỡ lớp trưởng mình chứ gì.

Kim Mai cười:

- Ảnh nhìn mi làm sao?

- Ảnh làm vầy nè. - Tôi biểu diễn lại lần nữa.

Lần này thì năm đứa nó cùng xúm vô cười tưng bưng khói lửa. Mỗi đứa cười mỗi kiểu. Đằm thắm nhất là Thiên Lý vẫn còn tay chén tay đũa đàng hoàng, chứ mấy đứa kia thì cứ há há, há há, đến nỗi Kim Mai bị sặc cơm văng tứ tung... Càng sặc tụi nói càng cười dữ dội. Nhìn tụi nó cười mà tôi thấy bực muốn chết. Cười lãng nhách gì đâu mà cũng cười cho được.

Hoa Xinh cầm chén cơm trở lên tay, mặt vẫn còn đỏ lựng lên:

- Đó. Tụi mi thấy nó chưa. Vậy mà nói ngố còn không chịu.

Tôi ngó qua Thiên Lý:

- Tụi nó nói thiệt hả ?

Thiên Lý nhẹ nhàng gật đầu, tôi hỏi gặng lần nữa:

- Bộ chớp chớp vậy là đá lông nheo đó hả ?

- Ừ mà. Hỏi hoài. - Liên Hoa giành trả lời. - Có mi là không biết thôi.

- Gì kỳ vậy. Ta thấy ảnh nhìn ta ghê lắm, như muốn nuốt sống vậy đó, đâu có giống ...

Xuân Hiếu ngắt ngang:

- Nhưng mặt mũi ảnh ra sao? Mi thấy xấu hay đẹp ? Cao to hay ốm ?

Tôi nghĩ ngợi một lúc mới nhớ:

- Xấu thì không xấu rồi, nhưng cao hay lùn thì ta không biết. Ảnh ngồi chứ đâu có đứng.

- Mi có gặp lần nào chưa?

- Chưa. Lạ hoắc hà. Chắc cũng lính mới như mình quá.

Thiên Lý chợt hỏi:

- Lúc đó mi phản ứng ra sao Thục An? Chớp chớp e lệ hả ?

- Còn lâu à, ta cũng nhìn chằm chằm trả đũa lại chứ ở đó ... Có điều, lúc anh ta chớp nháy thì ta không biết gì thôi.

- Nhưng cũng vẫn nhìn hay quay chỗ khác ?

- Dĩ nhiên là phải nhìn coi ảnh làm gì chứ.

- Mi trố hai con mắt lên phải không ?

Tôi lườm nó:

- Lúc đó ai mà để ý ... Vậy nếu là mi thì làm sao?

- Thì ...e thẹn, rồi ngó lơ. Chứ ai mà đứng đó trố mắt nhìn hoài.

Hoa Xinh lắc đầu:

- Thôi, nói con nhỏ ấm ớ này cho mất công. Ngố mà hổng biết hả. Chắc đó giờ chưa ai đá lông nheo nó như vậy quá, phải không Thục An?

- Hổng biết.

Xuân Hiếu háy tôi:

- Kiểu này chỉ có ở ...đại học thôi, biết chưa con dốt.

Tôi lườm lại nó:

- Ăn lẹ lên cho ta dọn, chiều nay còn học nữa đó.

- Ủa, không cúp ở nhà ngủ hả ? Cúp đại đi.

- Cám ơn. Hết chuyện xúi đi xúi người ta cúp học.