Chương 1

Biển Nha Trang sáng chủ nhật thật đông. Đinh Bằng ngã người ra chiếc ghế bố ngắm xa xa. Anh cảm thấy phơi phới và sung sướng khi rời xa khỏi vòng tay mẹ.

− Anh Bằng ơi, tắm không?

Hạnh Dung tay cầm trái banh chạy tung tăng dưới nước, cô làm loa gọi Đinh Bằng ơi ới. Đinh Bằng lắc đầu hét to lại:

− Không tắm đâu, em tắm đi.

− Làm biếng quá.

Không thèm kêu Đinh Bằng nữa, Hạnh Dung xải tay bơi đi. Đinh Bằng nâng lon Coca hớp 1 ngụm. Ánh mắt anh chợt ngừng lại. Nơi 1 gộp đá cô gái ngồi dáng thật tuyệt vời. Mái tóc cắt ngắn thật khéo sát ót, trông cô mignol không chịu được. Đinh Bằng đứng bật dậy men lại gần.

− Anh Liêm ơi đâu rồi?

Nhưng khi Đinh Bằng vừa đến cô gái lại chạy đi. Cô chen vào giữa đám người ồn ào. Đinh Bằng đứng nhìn theo sao lòng anh bỗng ngẩn ngơ.

− Em đói quá, kiếm gì ăn đi anh Bằng?

− Sao không giỏi lội nước nữa đi, cô tắm từ lúc sáng sớm mà bây giờ hơn 9 giờ rưỡi mới chịu vào bờ, sao con ma nước không lôi cô đi cho rồi.

Hạnh Dung cười khanh khách, ném đùa cát biển vào chân Đinh Bằng.

− Anh thật là đáng ghét.

− Anh về trước đây, không chờ em đâu.

Hạnh Dung giận dỗi:

− Không cần.

Biết Hạnh Dung giận, Đinh Bằng cũng không quay lại. Hình ảnh tuyệt vời lúc nãy làm anh ngơ ngẩn.

− Đinh Bằng, tối nay phụ với ban nhạc đi.

Vừa trông thấy Đinh Bằng, Tony Hùng đon đả đi ra:

− Cậu biết không, sáng nay ai cũng hỏi anh chàng thổi kèn ngày hôm qua là ai vậy? Cậu tuyệt vời thật đó.

Đinh Bằng lơ đãng:

− Phụ thì phụ, nhưng nói trước, ngày khi phải về thành phố rồi đấy.

− Được mà.

Đang nói chuyện Đinh Bằng im bặt, cô gái đi với đám người ồn ào bước vào khách sạn. Tony Hùng phát tay lên vai Đinh Bằng nháy mắt:

− Đẹp phải không? Ăn mặc cũng hết sẩy như người mẫu, tưởng cô ta vừa ngon vừa bốc đến không chịu nổi, trọ khách sạn này đấy.

Đinh Bằng có nghe gì đâu, hình ảnh cô gái chiếm lĩnh hết tâm hồn anh.

Người đâu gặp gỡ làm chi

Trăm năm biết có duyên gì hay không?

Phòng ca nhạc buổi tối quá đôNg. Tony Hùng phấn khởi:

− Cậu thấy không, nếu cậu bằng lòng ra Nha Trang sống thì không còn gì bằng.

Bằng lắc đầu:

− Không được, tớ chỉ có 1 mình mẹ, hơn nữa chuyện đi chơi, chuyệnd đàn hát bà cấm tuyệt. Tớ đi chơi vì có Hạnh Dung đó thôi.

− Cậu có yêu Hạnh Dung không?

Bằng nhún vai:

− Không biết.

− Vậy thì nguy hiểm cho cậu, nhưng thời bây giờ mà tuân theo lời mẹ lấy vợ chỉ có mình cậu thôi Đinh Bằng ạ.

Bằng bật cười:

− Không nói chuyện ấy nữa được không? Khách vào đông rồi kìa.

Tony Hùng ra hiệu cho ban nhạc chơi bài nhạc kích động, không khí phòng trà vụt sôi động hẳn lên. Bằng cũng bước lên sân khấu cầm cây kèn đưa lên miệng.

Tại sao anh lại có

Đôi mắt đến lạ kỳ

Nhìn... nhìn em không chớp

Đó.. bắt đền anh đi

Tại sao anh lại nói những điều gì

Mà em đây chẳng hiểu

Biết trả lời điều chi

Bài hát dí dỏm... Đinh Bằng sững người. Từ 1 bàn bên dưới, cô gái tóc ngắn, đang nhịp chân và hát theo. Đinh Bằng gần như nín thở trong khoảng khắc mừng rỡ xôn xao.

− Thưa quý vị, anh Bằng trong ban nhạc của chúng tôi muốn tặng cho cô gái có mái tóc thật ngắn đang hiện diện trong phòng trà này 1 bài nhạc, đó là bài Sóng Nhớ.

Bằng mỉm cười, mắt hướng về cô gái, tiếng kèn của anh trở nên tuyệt vời hơn bao giờ hết.

− Chị Hai, anh chàng thổi kèn kia nhìn chị hoài, nhất định anh ta tặng chị bài hát vừa rồi.

Trung Sơn đá vào chân Thục Linh, miệng gầm gừ:

− Coi chừng anh Liêm đó.

Thục Linh cười khe khẽ:

− Chị làm gì đâu, trong phòng này chẳng lẽ có mình chị tóc ngắn.

− Em nhất định là chị thôi.

Hiếu Liêm nãy giờ đứng với những người bạn đàng kia, vẫy tay Trung Sơn:

− Lại đây Sơn ơi.

Sơn đứng lên:

− Chị ngồi đây nghe, ông tướng này không lại đứng đàng kia mà gọi.

Thục Linh so hai vai:

− Em phải biết mà, anh Liêm khi mà có ai bàn công việc làm ăn là quên chị ngay tức khắc.

Còn 1 mình, Linh vừa uống từng ngụm nước vừa nhìn lên sân khấu, cô bắt gặp Bằng chào mình bằng nụ cười, bất giác Linh đỏ bừng mặt. Như vậy mình là cô gái được tặng bài nhạc lúc nãy hay sao?

− Chào cô, tôi ngồi được không?

− Xin mời.

Đinh Bằng ngồi xuống, lúc này đây anh mới nhìn được mãn nhãn, tuyệt vời.

− Anh uống nước?

− Tôi gọi rồi. Tôi là Đinh Bằng.

− Còn tôi Thục Linh.

Cả hai mỉm cười nhìn nhau. Họ như một đôi ngọc đồng tiên nữ khi bên cạnh nhau.

Trung Sơn và Hiếu Liêm quay lại, cả hai ngơ ngác bởi cái bàn trống không, Trung Sơn bực mình:

− Đi đâu rồi không biết.

Hiếu Liêm lắc đầu:

− Chắc lên phòng rồi.

− Anh cho rằng chị Linh lên phòng, không dám đâu, em cam đoan là ra biển.

− Vậy cậu cứ ngồi đây tôi đi tìm Thục Linh cho.

− Ừ, anh đi đi.

Nhìn lên bục không còn anh chàng thổi kèn, Trung Sơn giật mình. Hay là hai người đó lại làm quen nhau? Hừm, Trung Sơn không thấy vui chút nào, ngày mai nhất định đòi về Sài Gòn thôi.

− Thục Linh, Thục Linh.

Bãi biển vắng hoe, chỉ có những cặp tình nhân ôm nhau trong bóng tối, Hiếu Liêm căng mắt nhìn, Thục Linh đâu rồi không biết. Cũng tại mình thôi, lúc nào cũng mê với công việc.

Chạy nhéo nhào cuối cùng trở về khách sạn Thục Linh đang ở đó, Hiếu Liêm phì cười:

− Vậy mà anh đi tìm em tháo mồ hôi hột.

− Tìm em? Chi vậy?

− Khi không em đi mất không nói, anh sợ em giận nên đi tìm.

Thục Linh phụng phịu:

− Ai thèm giận anh, từ lâu anh luôn xem công việc là hơn em mà.

− Không phải đâu Thục Linh, em là quan trọng nhất.

Thục Linh cong môi:

− Không dám em quan trọng hơn công việc đâu.

Trung Sơn vò đầu:

− Thôi được rồi, ai quan trọng hơn ai cũng được, nói tóm lại ngày mai em muốn về Sài Gòn.

Thục Linh ghé sát vào mặt em trai chọc:

− Sao, nhớ Sài Gòn hay nhớ Nhã Uyên?

Nhắc đến Nhã Uyên, Trung Sơn vùng vằng như con gái:

− Ai nhớ bà mập ấy chứ, người gì chẳng khác bé bự.

Hiếu Liêm mỉm cười:

− Nhưng lại tốt lắm đó.

− Tốt để dành cho anh đi.

− Cậu thiệt, anh có Thục Linh rồi.

− Có thêm nữa có sao đâu, trai năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình mà.

Thục Linh vương bàn tay đầy móng nhọn ra đe dọa:

− A, em dám nối giáo cho anh Liêm mọc nanh phải không?

Trung Sơn ranh mãnh ghé sát vào tai chị mình:

− Em nối giáo còn hơn chị... dám đi với người đàn ông khác.

− Em...

Thục Linh giật mình cấu vào tay Trung Sơn thật đau:

− Đồ tò mò.

− Ai thèm tò mò chuyện của chị, chị đi với thằng cha thổi kèn làm như người ta không thấy.

− Trời ơi, nói anh Liêm nghe thì sao?

− Sợ anh Liêm thì đừng đi.

Thục Linh bĩu môi:

− Ta đây... cóc sợ.

Hiếu Liêm quay lại:

− Hai chị em nói gì dữ vậy? Trung Sơn về phòng ngủ thôi.

Trung Sơn làm mặt nghiêm:

− Em về nhưng anh thì ở lại.

Hiếu Liêm tròn mắt:

− Sao anh phải ở lại?

Trung Sơn nháy mắt:

− Anh đúng là cả quỷnh mà, em bảo ở lại thì ở lại. Còn hỏi nữa.

Biết ý Trung Sơn, Thục Linh mạnh bạo đẩy Hiếu Liêm lại cửa:

− Cả hai cùng đi hết cho người ta ngủ.

Thục Linh đóng ập cửa lại, bên ngoài Trung Sơn cười khanh khách, Hiếu Liêm ngẩn người ra:

− Cậu cười gì vậy Trung Sơn?

Trung Sơn vẫn không thôi cười:

− Cười anh chứ cười ai nữa, ai đời làm vị hôn phu của người ta mà không biết biểu hiện chút nào.

Hiếu Liêm dãn mặt ra mỉm cười:

− Vợ chồng là cả đời, anh đâu cần phải như vậy.

− Nhưng chị Hai cũng mơ mộng và lãng mạn lắm đó, nên lãng mạn chút đi anh.

− Kỳ cục anh làm không được.

Trung Sơn lắc đầu, quả thật Hiếu Liêm cục mịch chân chất không biết màu mè, vậy mà không hiểu sao lại được Thục Linh mới kỳ.

− Đi ngủ cậu.

Hiếu Liêm máng áo lên vách nhảy lên giường nằm xải tay ra:

− Ngủ một giấc tới sáng dậy thật là đã, sau đó mình về Sài Gòn.

− Không mua quà sao?

− Mua chứ, bà nội anh rất thích quà biển.

Trung Sơn nghiêm mặt:

− Anh với chị Linh chừng nào đám cưới đây?

− Cậu hỏi chi vậy, Thục Linh bảo từ từ mà.

− Anh nữa chắc thuộc...loại sợ vợ.

Hiếu Liêm cười như thú nhận, anh vẫn luôn luôn bị Thục Linh ăn hiếp, không phải là do anh chìu Thục Linh thôi. Từ nhỏ vẫn như vậy mà. không mấy chốc Hiếu Liêm ngủ khò.

− Thục Linh, về sao?

− Phải.

Đinh Bằng lưu luyến:

− Ngày mai tôi mới về, có thể gặp lại Thục Linh không?

− Nếu anh muốn, điện thoại số này cho tôi.

Đinh Bằng cầm lấy tấm visit. Đặng Thục Linh Phố Giám Đốc Công Ty Hải Nam, anh sững người ra:

− Phó Giám Đốc, trẻ quá Thục Linh.

− Chỉ là cái danh ba tôi ban cho thôi. Hẹn gặp lại nhé.

Thục Linh chạy nhanh ra đường, Đinh Bằng nhìn theo. Thục Linh đi sao bỗng như mang cả bầu trời tươi sáng mà đi.

− Chị nói gì lâu dữ vậy chị Linh?

− Anh Liêm đâu?

− Trong chợ.

− Anh Liêm còn lâu hơn chị nữa, em chỉ biết càu nhàu như con gái.

− Em nghĩ chị không nên quen với thằng cha đó.

Biết Trung Sơn ám chỉ Đinh Bằng, Thục Linh bật cười:

− Anh Liêm không khó chịu sao em lại khó chịu vậy?

− Vì anh Liêm cứ như người ruột để ngoài da, lúc nào cũng không xem cái gì quan trọng, chỉ có công việc là quan trọng.

− Không mắc mớ đến em.

Trung Sơn vẫn không thôi:

− Nhìn mắt thằng cha thổi kèn gian thấy mồ.

− Sao em nói hoài vậy Sơn, muốn thành bà tám hả?

− Ừ.

− Lãng nhách.

Hiếu Liêm trở ra ôm lỉnh kĩnh đủ thứ, Thục Linh gắt khẽ:

− Sao không mau phụ anh Liêm đi.

Trung Sơn mở cửa xe, anh vẫn không sao không ám ảnh bởi cái gã thổi kèn kia, hình như đang đe dọa Trung Sơn, anh ta sẽ cướp mất chị của anh. Vậy mà Hiếu Liêm cứ bình chân như vậy không biết gì hết.

− Mua gì nữa không Linh?

Thục Linh nhìn những món quà chất đầy xe lắc đầu:

− Anh muốn em ngồi đằng sau ngộp thở với những món đồ anh mua hay sao?

− Có bao nhiêu đây mà em đã kêu.

− Vậy bao nhiêu anh mới cho là nhiều?

Hiếu Liêm cười trừ. Quà của nhà Thục Linh rồi của nhà anh: không đủ cho nữa là.

− Anh có mua trái cây cho em nữa kìa Linh, biết em thích ăn nho sữa nên anh mua tới năm ký.

Thục Linh trợn mắt:

− Anh muốn em phì lũ như Nhã Uyên hay sao?

− Ăn nho mà phì lũ gì em?

Trung Sơn cười hì hì:

− Đi chơi em không nhớ bà mập chút nào mà anh với chị cứ nhắc bà mập bà mập, không khéo bà mập nhảy mũi lia lịa cho coi.

Thục Linh chọc:

− Nhã Uyên thương em lắm đó, chị chưa thấy ai như Nhã Uyên.

Trung Sơn gạt phăng:

− Thôi đi, đừng gán cho em. Nên nhớ, nếu không ăn, đừng gắp bỏ cho người.

Đúng là cái thằng... sao mà ghét Nhã Uyên dữ vậy không biết, Nhã Uyên đâu xấu, phải cái quá mập thôi, nhưng mập mà gọn vẫn đẹp như thường.

Thục Linh ngã đầu vào thành xe nhắm mắt lại. Kỳ lạ, sao hình ảnh Đinh Bằng lại hiện ra với nụ cười quyến rũ, ánh mắt nồng nàn đa tình và giọng Huế với âm thanh dễ thương, không như Hiếu Liêm. Người quá khéo và người quá thô.

− Hôm qua vừa nhìn thấy Linh trên biển là tôi chú ý ngay. Linh giống như cô người mẫu hơn là một cô gái làm việc trong cơ quan.

− Anh nói quá rồi, tôi mà người mẫu, người mẫu trong xó bếp ấy...

− Không tôi nói thật đấy. Dáng người của Linh mặc quần jean trông rất đẹp.

− Xưa nay tôi vẫn thích mặc quần jean, ghét mặc quần đầm hay áo dài luộm thuộm, anh Liêm cũng chẳng bao giờ khen tôi ăn mặc.

− Liêm?

− Ừ, anh ấy và tôi quen nhau từ nhỏ, tôi muốn là trời muốn con thỏ chạy qua tôi nói con bò anh ấy cũng nghe theo.

− Không ngờ Linh có uy như vậy.

Đinh Bằng tâm sự:

− Hạnh Dung và tôi cũng vậy, nhưng tôi thì ăn hiếp Hạnh Dung, Hạnh Dung không bao giờ dám bắt nạt tôi.

Biển mênh mông bàng bạc, Thục Linh đã rùng mình. Đinh Bằng đi sát vào săn sóc:

− Linh lạnh?

− Tôi thích biển nhưng lại dị ứng với biển.

− Thục Linh?

Giọng Đinh Bằng trở nên nồng nàn:

− Không hiểu sao vừa quen Thục Linh tôi lại có cảm giác như mình quen nhau lâu lắm rồi.

Đinh Bằng vừa choàng cái áo khóat của anh lên vai Thục Linh vừa nhìn cô ánh mắt anh thật khó tả... Lòng Thục Linh bỗng xao động. Một tình cảm chưa hề tìm thấy ở Hiếu Liêm...

− Thục Linh, em ngủ sao?

Nghe tiếng Hiếu Liêm gọi mình nhưng Thục Linh vẫn nằm im như ngủ. Lúc này đây cô chỉ muốn nghĩ và nhớ về một người. Một người vừa quen nhưng lại chiếm lĩnh hết tâm hồn cô.

− Chị ấy ngủ rồi, mặc kệ chị ấy đi.

− Cậu nhón người ra sau lấy cái áo của tôi khoác cho Thục Linh.

Trung Sơn nhún vai:

− Cửa kính quay lên anh đừng sợ lạnh cho mắc công. Chỉ đang mơ hoàng tử của lòng đó.

Không nén được, Thục Linh chồm người tới trước cốc vào đầu Trung Sơn:

− Nhiều chuyện nè.

Trung Sơn cười khanh khach:

− Chỉ có chọc chị như vậy chị mới chịu dậy thôi, ai đời chị ngủ trên xe, anh Liêm chắc ngủ gục theo chị.

Hiếu Liêm cười ha hả, giọng cười hạnh phúc tự mãn. Thục Linh nhìn Hiếu Liêm, sao cô không thấy có tình cảm chút nào.