Chương 1

Cảnh quay vừa kết thúc, Trì Vi cảm thấy đầu mình có chút choáng váng.

-Chị Vy, sao tay chị lại bị thương thế này!?

Cánh tay phải của Trì Vi bị xước một mảng da lớn, chảy rất nhiều máu. Cô nàng trợ lý Bùi Tâm Nghi bị dọa sợ, vội lấy khăn giấy từ trong túi ra giúp cô cầm máu.

Sợ cô nàng quá lo lắng, Trì Vi mỉm cười trấn an:

-Chỉ là trầy da chút thôi mà, không có gì nghiêm trọng.

Trì Vi cùng đoàn làm phim tham gia gameshow để quảng bá cho bộ phim sắp chiếu, cô chỉ là một nữ phụ số 4 nhỏ nhoi. Vốn cô cũng chỉ tới để cho đủ đội hình vì máy quay căn bản cũng ít lia tới, nhưng cô không ngờ mình lại xui xẻo tới vậy, chơi trò chơi cũng có thể khiến tay bị thương.

Dù sao thì, ngoài cô ra, nữ chính cũng có chút thương tích.

-Trời đất, Khả Khả à, tôi cho người đưa cô đi bệnh viện nhé?

Đạo diễn cùng một đám người vây xung quanh nữ chính, lo lắng khôn nguôi.

-Không cần đâu.

Vu Khả nhìn qua vết xước trên ngón trỏ, lại dùng sức ép tay lại nặn ra một giọt máu. Cô ta lấy điện thoại từ tay trợ lý, chụp một tấm hình ngón tay chảy máu rồi up lên weibo.

-Chị Khả Khả, chị còn nói vậy hả, chảy máu rồi kìa!

Trợ lý của Vu Khả lớn tiếng la hét, người ngoài nghe được còn tưởng Vu Khả bị trọng thương không chừng.

-Cái này, cái này cũng quá là khoa trương đi?

Chỉ một miếng băng dán urgo là có thể giải quyết xong xuôi, đâu cần phải làm to chuyện tới vậy cơ chứ. Bùi Tâm Nghi tỏ vẻ hiểu biết, thấp giọng oán thán cùng Trì Vi:

-Đối xử cũng quá bất công rồi, chị Vy, chị thì chảy nhiều máu như vậy mà cũng chẳng có ai tới quan tâm hỏi han. Cô ta chỉ xước có chút ít, chỉ có chút máu mà đạo diễn đã kêu la như cháy nhà đòi đưa đi bệnh viện. Nực cười thật, thậm chí còn phải nặn mãi mới ra chút máu, cô ta làm vậy cũng chỉ để lôi kéo sự thương cảm của fans.

Vừa nói, Bùi Tâm Nghi vừa nghiêng đầu nhìn Trì Vi, lại một lần nữa cảm thán nhan sắc kinh diễm của cô.

Trì Vi là một người đẹp có khuôn mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn phương Đông, mũi dọc dừa, đôi môi đỏ mọng kiều diễm. Nhất là đôi mắt phượng đào hoa, như phát ra ánh hào quang khắp nơi, như hồ ly mê hoặc lòng người.

Trì Vi cũng học qua hí kịch, khiến cho cả người đều mang đậm nét cổ điển đặc biệt. Bùi Tâm Nghi nghĩ mà tiếc thay cô, vốn là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, diễn xuất cũng không tồi, tại sao lại không nổi tiếng được nhỉ?

Aiz, cuối cùng vẫn là do tài nguyên không tốt lắm, toàn diễn những vai phụ ngây thơ ngốc nghếch, cũng khiến khản giả cảm thấy nhàm chán.

Ở bên kia đạo diễn và trợ lý vẫn còn đang kêu la muốn đưa Vu Khả đi bệnh viện, Bùi Tâm Nghi không nhịn được lại xỏ xiên:

-Nếu cô ta mà cần vào bệnh viện, vậy thì chị Vi đây chính là đã bị thương tới mức nằm trên bàn mổ rồi.

Bùi Tâm Nghi năm nay 21 tuổi, sau khi tốt nghiệp liền đi theo Trì Vi. Chỉ trong vòng 2 tháng ngắn ngủi, cô nàng coi như cũng đã hiểu rõ những mặt tối của giới giải trí này rồi. Giả dụ như Vu Khả, được những người hâm mộ mù quáng tâng bốc lên tới tận trời, ở trước mặt khán giả thì bày ra hình tượng nữ thần ôn nhu chuyên nghiệp. Trên thực tế, cô ta chính là một tiểu yêu tinh thích ra vẻ ta đây, ở đoàn phim cũng thường xuyên chèn ép người mới.

Vu Khả xuất thân từ nhà quyền quý, có chống lưng vững chắc nên được đãi ngộ hơn hẳn so với những người khác, cũng coi như chuyện thường tình.

Trì Vi đem khăn giấy dính máu ném vào thùng rác, nói:

-Tâm Nghi, bên ngoài phim trường có hiệu thuốc, em đi mua giúp chị tuýp thuốc mỡ.

-Chị Vi, lúc tới em có thấy bên cạnh là phòng khám bệnh tư nhân, em đưa chị qua đó khử trùng băng bó một chút nhé?

Bùi Tâm Nghi đau lòng thổi thổi lên vết thương của Trì Vi, lúc này máu đã đọng lại thành một mảng lớn, cũng không biết có để lại sẹo không.

-Lát nữa còn phải đi ăn cùng mọi người nữa.

Trì Vi xoa đầu Bùi Tâm Nghi, trấn an:

-Chị hết đau rồi, ngoan, đi nhanh rồi về.

Buổi trưa đoàn phim hẹn nhau ăn cơm, Trì Vi vốn định lấy lý do bị thương để chối từ, kết quả đạo diễn nói ai cũng không được vắng mặt nên cô cũng đành thôi.

Trì Vi lấy nước tẩy trang từ trong túi sách, tháo nữ trang xuống rửa mặt, dùng sợi dây thun buộc lại mái tóc xoăn dài.

-

Bữa cơm này được đặt ở một nhà hàng sang trọng, cả những nhà đầu tư cũng có mặt. Đạo diễn cố ý để các nữ diễn viên ngồi bên cạnh họ, đều là mấy lão già bụng phệ, uống chút rượu vào liền tuôn ra toàn lời thô tục.

Vu Khả khinh bỉ nhìn bọn họ, điềm nhiên nghịch điện thoại, cũng không ai dám lại gần cô ta. Thân là đại tiểu thư của Vu gia, cô ta cũng chẳng cần giống những ả đàn bà kia dựa vào thủ đoạn đê tiện để chiều chuộng những vị thương nhân.

Trì Vi yên lặng ngồi một góc, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của chính mình.

Tửu lượng của cô không tốt, uống hai chén rượu đã cảm thấy choáng váng đau đầu. Tới khi mọi người cụng ly lần thứ 3, cô ngậm rượu trong miệng rồi thừa dịp uống trà nhổ ra ngoài.

-Tiểu Vi, tay em bị thương rồi.

Lão già béo tốt ngồi bên cạnh nhìn chòng chọc Trì Vi hồi lâu, liếc thấy hắn ta sắp đưa tay sờ, Trì Vi nhanh chóng né ra.

-Chỉ là vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng.

Thấy Trì Vi tỏ rõ thái độ bài xích, lão già có chút mất hứng. Đạo diễn liếc qua liền thấy tình hình căng thẳng bên này, vội vã tới giảng hòa:

-Đinh tổng, Tiểu Vi hôm nay có chút không thoải mái, mong ngài thông cảm. Tôi kính ngài một ly.

Nghe thấy thế, Vu Khả ở bên cạnh ngước mắt lên nhìn Trì Vi một cái, âm dương quái khí lên tiếng:

-Thật đúng là tự cao tự đại.

Ở trong mắt Vu Khả, Trì Vi cũng chỉ cùng một giuộc với hội đàn bà kia bán đứng thân thể để lấy lòng nhà đầu tư, cô ta dựa vào cái gì mà tỏ vẻ thanh cao liêm khiết giống như Vu Khả chứ.

Vu Khả vừa lên tiếng, lão già được gọi là Đinh tổng kia bỗng như nhớ ra điều gì, cười ha hả nói:

-Vu tiểu thư, tôi nghe nói Lục tổng đang có ý định trở về phải không?

-Tin tức của ông cũng thật nhạt bén, chị họ tôi nói tháng sau Lục tổng sẽ quay về.

Vu Khả nói những lời này, ánh mắt hướng về phía Trì Vi.

-Chị họ tôi chính là vị hôn thê của Lục tổng, mấy loại tiểu tam không biết xấu hổ cũng nên biết điều mà thu liễm lại.

Ánh mắt Trì Vi lạnh xuống, không lên tiếng.

Chị họ của Vu Khả, Xa Huyễn San, cô con dâu được Lục thị công nhận.

(Editor: tên bà chị này cũng đặc biệt thật:v lúc đầu còn tưởng đọc nhầm, check đi check lại mấy lần =)))

Mà Lục tổng trong miệng bọn họ, là Lục Chi Châu.

Cái tên quen thuộc cô vẫn luôn giấu kín, giống như từng nhát dao cứa trong lòng cô. Chỉ cần nhắc tới người này, vết thương lòng như thể nứt toạc, khiến cô đau đến ngạt thở.

Mấy năm nay, danh tiếng của anh trên thương trường ngày càng vang xa. Nơi nào cũng có bóng dáng của anh, đi đâu cũng đều có người nhắc tới anh, cô muốn tránh cũng không tránh được.

Trì Vi không hối hận khi đã gặp được anh, chỉ là, cái danh tiểu tam ở đâu mà ra? Thời điểm Trì Vi quen biết Lục Chi Châu, Xa Huyễn San còn chưa xuất hiện đâu!

Đầu đau như thể muốn nổ tung, người bên cạnh nói cái gì cô cũng không nghe rõ nữa, Trì Vi hít một hơi thật sâu:

-Tôi đi rửa tay.

-

Lục tổng tháng sau sẽ quay trở về.

Trì Vi nhẩm lại lần nữa những lời này.

Cô gắng sức dùng nước lạnh lên mặt, tâm trí cũng không nghe lời mà hồi tưởng lại quá khứ.

Cô thích Lục Chi Châu từ khi nào?

Chính Trì Vi cũng không rõ.

Có lẽ là tại bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập đại học A, vô tình gặp anh. Hoặc giả như dù cô chưa từng cùng anh chạm mặt chính diện, thì cô cũng đã mang theo tâm tình thiếu nữ dành cho anh từ lâu rồi.

Trì Vi của thời cao trung vô cùng nhạy cảm, yếu ớt, gia đình lâm vào cảnh khốn cùng, dường như không thấy nổi tia hi vọng nào.

Cũng từ ngày đó cô mới biết thế nào là đau lòng đến tột cùng, vô cùng tuyệt vọng lại không dám biểu lộ ra ngoài, đại khái chính là có ý định bỏ dở nghiệp học, bỏ dở niềm yêu thích của bản thân.

"Tại sao em lại từ bỏ?"

"Có phải em gặp khó khăn gì không?"

"Nếu là vì tiền, tôi có thể giúp em."

3 câu nói, lại sưởi ấm cõi lòng sớm đã lạnh giá của cô.

Duyên phận thật sự là một thứ gì đó rất thần kì, nếu không phải sau đó vô tình nhìn thấy weibo của anh, Trì Vi tuyệt đối sẽ không ngờ rằng quý nhân đưa tay ra giúp cô tiếp tục đi học lại chính là Lục Chi Châu.

Ha, hai người có duyên phận hơn nữa thì cũng có ích lợi gì, anh cũng chẳng phải là của cô.

Trì Vi lại vã nước lên mặt, khiến cho mình tỉnh táo lại.

Điện thoại di động reo lên, là số lạ, Trì Vi theo thói quen từ chối cuộc gọi.

Không muốn trở về phòng bao, cô ở lại trong nhà vệ sinh đợi thêm mười mấy phút, tới khi hết bực bội mới xách giày cao gót đi ra ngoài.

Trong người có men rượu, đi bộ một lát cũng đã thanh tỉnh lại. Mới uống có hai ly mà đã như vậy thì uống thêm sẽ thành cái dạng gì chứ, Trì Vi không dám nghĩ tới.

Từ phòng về sinh quẹo vào hành lang, Trì Vi bất ngờ nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Chớp mắt, Trì Vi tự cười giễu một tiếng. Làm sao có thể là anh chứ, cô nhất định là uống tới hồ đồ rồi mới thấy ảo giác.

Nhưng ngay khi cô còn đang sững sờ, người kia đã bước tới bên cạnh. Lúc này, Trì Vi nhìn rõ khuôn mặt anh, thật sự đang ở bên cạnh cô.

Lọt vào trong tầm mắt cô, là đôi mắt mê người của anh, sâu thẳm, mê hoặc lòng người, dưới đuôi mắt trái chừng 1cm còn có một nốt ruồi lệ chi. Trì Vi từng nghe ai đó nói qua, những người có nốt ruồi này, đã định trước sẽ vì yêu mà khổ sở.

Không biết người nào may mắn như vậy, trở thành người mà anh yêu.

Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thăm thẳm như hồ nước, khiến tim cô loạn nhịp.

Đối với Trì Vi, Lục Chi Châu không chỉ là người cô yêu.

Anh còn chính là ân nhân của cô.

Bởi vậy, cho dù bất kể trước kia có truyện gì xảy ra, Trì Vi đều không thể coi anh như người lạ.

Thoát khỏi những suy nghĩ của chính mình, Trì Vi lên tiếng:

-Lục tiên sinh.

Không có gì bất thường, cô thốt lên lời này như thể là chuyện hiển nhiên.

Lục tiên sinh?

Nghe được tên gọi này, Lục Chi Châu vừa khó hiểu vừa buồn cười.

Chân mày không tự chủ nhíu lại, anh tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách với cô.

Hai người đã gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của anh, Trì Vi lập tức cảm thấy có chút mất tự nhiên. Cô khẩn trương muốn tìm thứ gì đó để nói, làm dịu đi bầu không khí khiến người ta hít thở không thông này. Nhưng cô nghĩ mãi vẫn không biết nên nói cái gì, ngược lại làm cho chính mình càng thêm bối rối.

Lục Chi Châu không lên tiếng, anh nhìn chằm chằm Trì Vi, ánh mắt thâm trầm.

Rất hiển nhiên, anh đang đợi, đợi cô nói tiếp.

Thật lâu, Trì Vi mới hoàn hồn, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, cố gắng bình tĩnh nói:

-Lục tiên sinh, đã lâu không gặp.

Ba năm cách xa, giờ gặp lại, nói một câu đã lâu không gặp, chính là hợp tình hợp lý.

-Vi Vi.

Không nghe thấy được điều muốn nghe, Lục Chi Châu giống như đã hết kiên nhẫn, nói:

-Trước đây em không gọi anh như vậy.

Editor: Hố mới lên sóng a ~

Loại tình tiết này thoạt nhìn có vẻ rất giống mấy phim truyền hình cẩu huyết danh gia vọng tộc, nhưng các pác cứ yên tâm, cẩu huyết đến mấy thì anh Lục vẫn cứ gọi là sủng chị nhà lên tận trời nên cứ yên tâm nhé:)))