Chương 1: Bị xuyên qua
- Tá Quân, mình thích cậu, chúng ta kết giao đi - Trần Trà Vận dùng ống hút quấy trà sữa trong cốc, đột nhiên nói ra một câu như vậy. Ta thiếu chút nữa phun ra một ngụm Coca- Cola, đợi cho ta lý giải xong lời nói của bằng hữu từ thời trung học xong thì không khoan nhượng nhanh chóng phun ra Coca- Cola vừa nuốt xuống. - Không phải chứ? Cậu thích tôi? Người trước mặt vẫn cười đến dễ thương, một chút cũng không có dáng vẻ khẩn trương sau khi thổ lộ xong không khỏi khiến ta hoài nghi có phải cậu ta nói chơi ta hay không. - Mình là thật lòng - Cậu ta đưa một bàn tay qua xoa một bàn tay của ta. Nhìn thấy vẻ đột nhiên thành thật của cậu ta khiến ta nổi da gà cả người. - Cậu sao vậy? Lên đại học không có ai yêu nên đói bụng vơ bừa tìm tới tôi sao? Trà Vận à, cậu phải hiểu, thời trung học tôi và cậu cùng ở ký túc xá của nữ sinh... - Tuy rằng mỗi đầu học kỳ đều nhiều lần bị nhầm thành nam sinh mà thiếu chút nữa bị người mới tới đuổi ra. - Đương nhiên mình biết, mình còn biết mình và cậu cùng một phòng ngủ chứ, nếu không có cái song sắt kia ngăn lại thì chúng ta đã có thể tính là cùng giường - Người nào đó mỉm cười nắm lấy tay ta nói. - *Ho khan* chuyện này... - Ai đến nói cho ta biết đối mặt với thổ lộ như vậy cần cự tuyệt thế nào đi. - Không biết làm thế nào cự tuyệt phải không? - Người nào đó cười đến gian trá - Từ lúc trung học đều là mình giúp cậu chặn đứng ong bướm. - ... - Cậu đã có thể miễn cưỡng đáp ứng tiểu nữ sinh khóc đến như hoa rơi thì cũng có thể đáp ứng mình. - ... - Quân Quân, cậu hãy nhận mình đi! Mình không tin nhiều năm như vậy mà cậu đối với mình một chút cảm tình cũng không có! - Lầm bầm - Cậu cho là tiểu nữ sinh kia bỏ đi như thế nào, còn không phải bị 'thân mật khắng khít' của chúng ta làm cho bi thương sao. - ... Được...được rồi. Mấy ngày mưa dầm liên tục rốt cục đã qua, mặt trời không muốn xuất hiện vì nó thật sự rất không tình nguyện, cho nên cơn giận nín nhịn trong bụng mặt trời bạo phát, đáng thương cho người trên mặt đất 'được ban ân'. - Chúng ta nhất định phải đi núi này sao? - Ta đã mệt đến thở hồng hộc, vì sao lần đầu tiên đi hẹn hò lại không phải là ở một quán cà phê lãng mạn mà lại muốn tới ngồi ở một quả núi thoạt nhìn có cảm giác thật cao chứ. - Nghe nói tất cả miếu tự cầu duyên trên ngọn núi này đặc biệt linh nghiệm, lần đầu tiên hẹn hò đương nhiên phải tìm một chỗ kỷ niệm giá trị, có thể khiến cậu nhớ tới thật lâu thật lâu sau này - Trà Vận sống chết lôi kéo người nào đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của người khác mà đem một người cao hơn cậu ta 10 phân tha từ sườn núi lên đỉnh. - Phải, có thể nhớ tới thật lâu thật lâu sau, sau này ai lại muốn đến ngọn núi này chứ, ta đánh chết cũng không! - Tới rồi! - Ta ngẩng đầu theo tiếng nói hưng phấn ầm ĩ của Trà Vận, chỉ thấy một cái miếu hùng vĩ xuất hiện ở trước mắt, khói nhẹ lượn lờ bay ra từ đỉnh hương trước cửa. Miếu cầu duyên rất linh có nhiều nhất là cái gì? Đương nhiên là tình lữ, chỉ thấy cả nam lẫn nữ từng đôi rất thân mật đi lại ngắm nghía phong cảnh trên núi, cũng không ít người quỳ gối trước tượng Phật không biết đang thành kính niệm gì, còn có vài ông từ giải sâm đang xếp hàng. - Thật đúng là nhiều người... - Ta lau mồ hôi một cái, nhắm mắt theo sát phía sau Trà Vận - Cậu vào thôi, mình không vào - Còn chưa tiến vào ta đã bị mùi khói kích thích, nhất thời không có lòng đi vào, nhiều người bên trong như vậy còn không bị chèn chết sao. Trà Vận nghe vậy thì tạm dừng bước, quay đầu nhìn ta thật sâu một cái, trong mắt có gì đó chợt lóe lên nhưng đã khôi phục biểu cảm dễ thương. - Được rồi, ở bên ngoài chờ mình đi - Nói xong Trà Vận không hề quay đầu mà đi vào. Nhìn theo Trà Vận đi vào, ta liền đi tới bên vách núi lẳng lặng đứng ngắm phong cảnh. - Thí chủ - Một giọng nói hùng hồn vang lên sau lưng. Ta vừa quay đầu lại liền thấy một lão hòa thượng nuôi râu rất dài, bạc trắng đứng phía sau ta. - Xem như cho thí chủ - Lão hòa thượng khẽ mỉm cười, để một thứ màu đỏ gì vào trong tay ta. Ta trừng to mắt nhìn chằm chằm đồng tiền xu ngọc thạch hình tròn trên tay, trên ngọc thạch còn buộc một sợi tơ màu đỏ. Ta lại trừng mắt nhìn lão hòa thượng, mở miệng nói: - Không nên ép mua ép bán mạnh như vậy chứ. - Đây là tặng cho thí chủ. - Ồ, tặng sao, tôi đây miễn cưỡng nhận vậy - Nhìn ngọc thạch trước mặt hẳn là có thể đeo trên cổ. Chờ ta đeo xong ngọc thạch thì nghe thấy lão hòa thượng nói thêm: - Thí chủ chuẩn bị xong chưa? - Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? - Lão hòa thượng này kì kì quái quái, ta không khỏi nhíu mày. - Thí chủ phải nhớ trở về! - Lão hòa thượng kia nói xong đồng thời đẩy ta xuống vách núi bên cạnh. - Á! Lão hòa thượng ông...không phải chứ? Đi xuống thế này có thể về được? Ông mưu sát tôi! Cuồng phong gào thét bên tai, ngay tại lúc ta nghĩ mình chắc chắn phải chết thì nước từ bốn phương tám hướng vọt tới chỗ ta... Không biết qua bao lâu, ta bừng tỉnh trong sự hỗn độn. Một cô gái áo lam ánh sáng phủ đầy người cứ như vậy mà xâm nhập vào tầm mắt. Tóc dài như tơ lụa như thác đổ, mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa khiến tóc đen của nàng tản mát ra màu vàng sáng óng ánh. Khuôn mặt nghiêng trắng nõn tuyệt mỹ khiến người ta không dời nổi tầm mắt. Môi đỏ nhấp nhẹ, con ngươi đen như bảo thạch đang nhìn chằm chằm vào một chỗ. . . Ta nhìn theo tầm mắt của nàng, nàng lại có thể đang kéo y phục của ta! - Ngươi làm gì vậy! - Ta nhảy dựng từ trên giường. - Công tử chớ kinh hoảng - Cô gái áo lam bị ta dọa một chút đã nhanh chóng trấn tĩnh lại - Công tử vô tình rơi xuống nước, là Hi Nhiên cứu công tử về - Giọng nói của cô gái áo thanh kiều uyển chuyển mang theo thiện ý khiến người ta dỡ bỏ phòng bị. Cô gái áo lam ngẩng đầu, nhất thời khiến hô hấp của ta bị kiềm hãm, nữ tử đẹp quá! Vừa nãy chỉ nhìn nghiêng đã đủ để người ta cảm thán, hiện tại càng khiến người ta thần hồn điên đảo. Dung nhan tuyệt thế không cách nào để miêu tả! - Công tử - Mỹ nhân khẽ nhíu mày, hình như trong giọng nói có bất mãn. Ta nắm tay đặt bên miệng ho khan vài tiếng để che giấu vẻ xấu hổ thất thần do vừa nãy nhìn mỹ nữ trước mặt. - Nếu công tử đã tỉnh thì nhanh chóng thay quần áo, tránh để bị cảm lạnh - Nói xong đưa tới quần áo để ở một bên đưa - Hi Nhiên còn có việc, công tử xin cứ tự nhiên - Nói xong Mộ Dung Hi Nhiên liền định rời đi. - ...Hi Nhiên, cám ơn - Thấy Hi Nhiên sắp đi thì ta mới nhớ phải nói cảm tạ. Một mỹ nữ khí chất cổ điển kinh thiên động địa như vậy vừa nhìn là biết sức nhỏ thịt gầy, cứu người như ta cũng không dễ dàng. Mộ Dung Hi Nhiên khẽ nhíu mày, cái gì cũng không nói, gật gật đầu liền rời khỏi. Khó khăn cởi bỏ y phục ướt nhẹp dính trên người, ta vừa cởi quần áo vừa đánh giá phòng mình đang ở. - Mùi hương cổ xưa làm sao, màu sắc cổ xưa làm sao... Không ngờ dưới chân núi còn cất giấu một chỗ như vậy... - Ta lấy ra di dộng trong túi quần định chụp tấm hình lưu niệm. Di động Nokia chất lượng thật tốt, rơi vào nước xong vẫy vẫy khởi động máy vẫn có thể dùng. (Thật ra mình không biết hãng điện thoại mà tác giả nói là gì, nhưng dựa vào độ trâu bò của máy nên mình chuyển thành Nokia luôn nhé) - Sao không có tín hiệu? Nơi này hẻo lánh như vậy sao? Cảm giác như về thời cổ đại... - Đột nhiên xuất hiện một dự cảm không tốt trong đầu, ta vội vàng cầm lấy quần áo mà Hi Nhiên đưa cho. Đây là nam trang cổ đại? Chẳng lẽ có tổ phim chụp quay diễn cổ trang tại đây? Cứu ta rồi thuận tiện cho ta làm diễn viên quần chúng? Ta lưu loát mặc quần áo tử tế, vội vàng mở cửa phòng lao ra. - Ô, chào mọi người! - Ta vừa ra khỏi cửa liền ra giếng giặt quần áo, đổ xong nước không biết một nhóm bác gái vào kiểu gì nhất tề nghiêng đầu sang nhìn ta. - Đại nương, mọi người đang quay phim sao? - Ta tựa vào gần một bác gái tương đối gần ta, hỏi. - Cậu là công tử Hi Nhiên cứu về phải không? - Đại nương kia ngay từ đầu nhìn ta đã là vẻ mặt mê hoặc, lập tức hiểu ra. Ta định nói gì đó liền nghe thấy một đại hán hô: - Chính là một gian phu! Giải hắn tới gặp lão gia! - Hả? - Gian. . .gian phu? - Không phải, không phải! Cậu ấy chỉ là công tử được Hi Nhiên cứu về... - Đại nương kia chắn ở trước người ta, có ý định giải thích với đại hán kia. Đại hán cười lạnh một tiếng, nói: - Bớt nói nhảm, ta nói phải thì là phải! Mang đi! - Đại hán ra lệnh một tiếng, người đứng sau liền xông lại đẩy đại nương ra, bắt lấy cánh tay ta. - Rốt cuộc sao lại thế này? - Ta kêu về phía đại nương kia - Đây là đang diễn trò sao? Thực hiển nhiên không phải. Đại hán kia đi đầu ở phía trước, ta bị người khác bắt chéo hai tay sau lưng giữ đi ở phía sau. Dọc theo đường đi, ta nhìn thấy không ít người mặc cổ trang nhưng lại không thấy được những thứ như máy quay, một chút hơi thở hiện đại cũng không có. Cho nên...ta đây là...xuyên qua? Trời ạ! Tuy rằng ta hâm mộ cổ đại thật, núi đẹp sông đẹp nước sông thiên nhiên không bị ô nhiễm, nhưng ta ưa thích công nghệ cao ở hiện đại hơn. Hơn nữa hiện tại ta lấy thân phận gian phu đi gặp 'lão gia', không biết ta có thể bị bắt đi tẩm ướp trong lồng heo cùng dâm phụ mà ta không biết hay không. . . Ta hận cổ đại ngu muội thiếu hiểu biết... Đại sảnh phía trước mơ hồ truyền đến tiếng kêu gào, xem ra thật sự thực phiền toái. - Lão gia! Tiểu nhân phát hiện có một nam tử muốn chuồn ra phủ từ cửa sau! Hơn nữa hắn còn chạy ra ngoài từ phòng của lục tiểu thư - Bị bắt đến đại sảnh, ta còn chưa kịp nhìn xem 'lão gia' và 'dâm phụ' thì đã như bị sét đánh. Đại ca, ta biết ngươi muốn vu khống ta và lục tiểu thư thông dâm, nhưng ngươi vu cáo hãm hại cũng nên nói có lí chút chứ? Ngươi không biết lời này có chút vấn đề sao? Bắt gian thì đương nhiên cần bắt ở lúc ta ra cửa phòng chứ, cư nhiên còn đợi ta ra cửa sau... Chỉ là còn có người rõ ràng đầu óc bị lừa đá. - Chà, chẳng trách Hi Nhiên không chịu lấy chồng, thì ra đã có một tiểu bạch kiểm - Một nữ nhân hơn ba mươi tuổi ăn mặc đậm và rực rỡ kỳ quái nói. 'Hi Nhiên'? Ta nhìn thấy một thân ảnh màu lam có vẻ rất phong phanh đang quỳ cùng một vị phụ nhân. - Buông ra! - Ta dùng sức tránh khỏi người đang cầm lấy tay ta, chạy vội tới bên cạnh Hi Nhiên thì đã thấy nàng và phụ nhân kia nước mắt ràn rụa. - Sao vậy, sao vậy? - Ta sốt ruột hỏi han. Mộ Dung Hi Nhiên lắc đầu cố nén lệ, nước mắt trên lông mi nàng lại theo động tác của nàng mà rơi xuống nhỏ trên quần áo. - Ai chà, xem khiến tên tiểu bạch kiểm này gấp gáp chưa - Nữ nhân vừa nói chuyện khi nãy buồn cười nhìn bên này, ý tứ khinh thường không cần nói cũng hiểu.