Chương 1
Câu chuyện xưa bắt đầu như thế này. Có một ngôi miếu cổ tọa trên một ngọn núi đã có từ rất xa xưa, trong miếu có một tiểu hòa thượng cùng một lão hòa thượng sinh sống, tiểu hòa thượng đang nghe lão hòa thượng kể chuyện xưa, câu chuyện này là gì ư? Đương nhiên là….. Có một ngôi miếu cổ tọa trên một ngọn núi đã có từ rất xa xưa…… Khụ khụ…… Lầm rồi, là có một Mộ Dung thế gia, trong nhà có rất nhiều phòng, cũng có rất nhiều người…… Thế cho nên chỉ cần bước vào lập tức sẽ không thể phân định được phương hướng. Kỳ thật so với một võ lâm đệ nhất thế gia, phòng ở của Mộ Dung gia cũng không tính là lớn. Dĩ nhiên sẽ không giống như vương tôn quý tộc đi mười bước tới một lầu, bước năm bước thay một cảnh, lại càng không cần bàn tới cái gì gọi là ứng cảnh. Nhưng Kỷ Ngộ Ngôn mới bảy tuổi hiển nhiên sẽ không nghĩ như vậy. Sau mười lần vòng trở lại con đường cũ, đi qua bên này, lại lộn trở về, bước đến bên kia, rồi cũng trở lại…… Dù đi đến đâu vẫn sẽ vòng về chỗ cũ…… Hắn rốt cục cũng hiểu được một chuyện — hắn lạc đường. Kỷ Ngộ Ngôn vô cùng bất đắc dĩ. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn bước vào Mộ Dung thế gia, cũng là lần đầu tiên hắn được đến một nơi phồn hoa như vậy, đối với một tiểu hài tử tuổi vẫn còn nhỏ, vốn không có khả năng xác định phương hướng, lạc đường hiển nhiên chỉ là một chuyện thường tình mà thôi. Nhưng nếu là đối với một kẻ vừa mới bán mình làm nô, một hạ nhân đang chuẩn bị đến tiền thính chờ quản gia dạy bảo, thì đây lại chính là vấn đề nghiêm trọng. Cho nên Kỷ Ngộ Ngôn tuy rất khẩn trương, nhưng hắn không hoảng loạn, bởi vì hắn biết lúc này mà hoảng sợ thì thật không tốt chút nào, thành ra chỉ có thể tìm người hỏi đường mà thôi, nhưng một đường đi tới này, hắn một người cũng không gặp được. Đình viện lớn như vậy nhưng lại im ắng lạ thường, chỉ có tiếng ve ngày hạ râm ran ồn ã. Không biết đã đi qua hết bao nhiêu hành lang cũng không biết đã xuyên qua bao nhiêu họa thuyền, cuối cùng hắn chỉ cảm thấy chân tay bủn rủn, không thể tiếp tục đi được nữa. Nhưng cũng không thể dừng lại. Ngày hôm qua hắn vừa mới bán thân để lấy tiền chôn cất mẫu thân vốn là quá phụ đã nhiều năm, nên chỉ còn lại mỗi mình hắn trên đời này. Mộ Dung gia đối với một đám hài tử cơ nhỡ vô y như bọn họ mà nói, đích thật là một nơi rất tốt, mà nguyên nhân quản gia gọi hắn đến đại sảnh, chính là để tuyển thư đồng kiêm phó nhân(người hầu)cho hai vị tiểu công tử nhà Mộ Dung. Nếu được tuyển, thì có thể cùng bọn công tử đọc sách đi học. Đó chính là giấc mộng của đám tiểu hài tử. Có thể biết chữ, có thể viết thư…… Chỉ cần nghĩ tới thôi là đã thấy vô cùng phấn khởi rồi. Tuy rằng tinh thần thượng võ trong chốn giang hồ rất cao, nhưng địa vị của nho hiệp tựa hồ hơn hẳn đám võ phu lỗ mãng bình thường rất nhiều. Mộ Dung thế gia chính là đệ nhất thế gia chuộng văn chuộng võ như vậy đấy. Bất quá Kỷ Ngộ Ngôn hiện tại cũng chẳng còn tâm trí nghĩ tới chuyện đó, điều duy nhất hắn quan tâm bây giờ chính là làm sao tìm được đường ra khỏi cái nơi như mê cung này, nhất là sau khi hắn lạc đến một khu rừng ngô đồng. Bởi vì thể lực đã cạn kiệt, nên dĩ nhiên sẽ không chú ý tới tình huống dưới chân, không ngờ hai chân lại vấp vào nhau, hắn bổ nhào thật mạnh trên mặt đất. Như vậy cũng tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn nay lại bị bùn đất dơ bẩn làm cho lắm lem, cái trán trầy sướt, y phục gia phó cũng bị rách một lỗ thật bự ngay tại đầu gối. Nhưng Kỷ Ngộ Ngôn không khóc, ngay cả nghĩ cũng chẳng nghĩ, tiểu hài tử nhà nghèo, người nào lại chưa từng chịu ủy khuất, một vết thương nho nhỏ do bị ngã thì tính là cái gì, bất quá hắn biết mình hiện tại không thể nào động đậy được nữa. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Kỷ Ngộ Ngôn cẩn thận ngồi xuống, đang chuẩn bị nhìn xem chỗ khuỷu tay có bị trầy sướt gì hay không, thì có một âm thanh tràn đầy nghiêm khắc từ trên đỉnh đầu truyền xuống. “Ngươi là ai? Làm sao đến được đây?!” Thanh âm tinh tế, chất giọng tựa hồ vẫn còn non nớt, nhưng lại vô cùng lãnh lệ(lạnh lẽo tràn đầy sát ý). Kỷ Ngộ Ngôn ngẩng đầu nhìn lại, nhưng không thấy bóng người, chỉ có lá cây ngô đồng che chắn dương quang, tước ánh sáng dày đặc thành những sợi kim tuyến mỏng manh, hắn hướng mắt nhìn lên, nhưng làm thế nào cũng không thấy được người ngồi sau bức màn xanh biếc rậm rạp kia. “Nói chuyện a, bộ ngươi câm điếc hả?” Thanh âm bắt đầu không kiên nhẫn. Kỷ Ngộ Ngôn đột nhiên rất muốn cười. Bởi vì đây là một thanh âm rất êm tai. Giòn tan, trong suốt, tựa như là tiếng va chạm của thủy tinh. Cho nên trong câu trả lời của hắn ẩn ẩn chút ý cười, “Ta gọi là Kỷ Ngộ Ngôn, vừa mới tới hôm qua, hiện tại đang muốn đến tiền thính, nhưng làm sao cũng không tìm được đường đi.” Người trong tán cây trầm mặt một lúc, một lát sau, Kỷ Ngộ Ngôn mới nghe thấy một tiếng “Xuy”, tựa hồ là người nọ đang cười, sau đó thì cúi đầu tự nói, “Ta còn đang tự hỏi sao lại có người đến đây, nguyên lai là do lạc đường.” Nghe xong những lời này, Kỷ Ngộ Ngôn lại nhìn về phía trước, nhưng không hiểu sao chợt thấy hơi hoa mắt, sau đó một người lập tức hiện ra trước mặt. Đó là lần đầu tiên Kỷ Ngộ Ngôn nhìn thấy Mộ Dung Địch Trần. ————————————- Mười mấy năm sau, thời điểm hắn có vô số kim ngọc mỹ nhân bên cạnh, vẫn thường xuyên mơ thấy giấc mộng này, nguyên lai có một số việc cho dù là ở trong mộng, cũng không thể quên được. Hài tử lúc ấy tuổi cũng không hơn hắn bao nhiêu, khuôn mặt tuy gắt gao nhăn nhó, nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng, khiến hắn nhìn cũng có chút choáng váng. Nhưng tính tình hắn vốn cao ngạo lạnh lùng, cho dù Mộ Dung Địch Trần lúc đó chỉ mới bảy tuổi, nhưng cũng đã có được khí thế không ai sánh kịp. Bất quá Kỷ Ngộ Ngôn khi đó lại không ý thức được điều này, hắn chỉ giật mình nhìn người đột nhiên xuất hiện từ khoảng không, hơn nữa cái loại lãnh diễm chưa từng thấy qua như vậy thật khiến hắn kinh sợ. “Ngươi là ai?” Kỷ Ngộ Ngôn nhịn không được bật hỏi. “Ngươi không đáng được biết.” Mộ Dung Địch Trần lạnh lùng đáp Vì thế Kỷ Ngộ Ngôn không nói. Hắn nhìn cách ăn mặc cùng y phục của Mộ Dung Địch Trần, này hiển nhiên là một công tử thân vận hoa phục mỹ lệ, so với y phục trên người hắn đâu chỉ là khác một trời một vực Mộ Dung Địch Trần có chút chán ghét quay mặt đi, không hề có ý muốn nhìn một người toàn thân bẩn thỉu. Kỷ Ngộ Ngôn lúc này trên mặt đen tuyền, cái mũi ánh mắt đều có chút không thể phân biệt rõ ràng cho lắm. Bất quá Mộ Dung Địch Trần vẫn nói, “Vừa lúc ta cũng muốn đến tiền thính, ngươi đi theo ta.” Kỷ Ngộ Ngôn vội vàng đáp ứng. Rốt cục cũng tìm được người biết đường, đáy lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, rồi lại có chút âm ỉ đau đớn, y tựa hồ rất chán ghét mình. Thời điểm Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần tới tiền thính. Đã có rất nhiều người quỳ trên mặt đất, quản gia cũng đã phát biểu được một nửa. Nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi đến, mọi người đều vô cùng sửng sốt. Ngay cả đương gia chủ quản Mộ Dung gia, cũng chính là phụ thân của Mộ Dung Địch Trần – Mộ Dung Hưng Đức – cũng không ngoại lệ; mà mẫu thân của Mộ Dung Địch Trần – Vệ Lưu Sương, lại sợ hãi tới mức nhắm hai mắt lại. Nàng rất sợ thấy thấy đứa con này của mình, hôm nay sở dĩ nàng đến đây, cũng là vì đại sự tuyển chọn thư đồng, đồng thời do được Mộ Dung Hưng Đức khuyên bảo hồi lâu mới miễn cưỡng đáp ứng. Dù sao với sự kiện lớn như vậy, thiếu chủ mẫu, thật sự là không thích hợp. Mộ Dung gia bất đồng so với nhưng võ lâm thế gia khác. Công tử nhà Mộ Dung, không chỉ phải tập võ, mà đức hạnh cũng là một phương diện trọng yếu, thậm chí có đôi khi còn phải học tập “Trị đạo”. Bởi vì nếu lấy địa vị thống lĩnh người trong bạch đạo võ lâm của Mộ Dung đương gia mà nói, thì cái gọi là võ công cái thế cũng chỉ là từ mở rộng của “Xạ” trong “Lục nghệ” mà thôi. Cho nên việc coi trọng thư đồng cũng là điều đương nhiên. ( Lục nghệ tức sáu tài nghệ dạy học trò thời xưa là lễ, nhạc, xạ (bắn), ngự (cưỡi ngựa), thư (học chữ), số (học tính)) Thư đồng đồng tử được tuyển, chính là người sẽ đi theo phụ trợ tân nhậm bạch đạo võ lâm minh chủ sau này, trở thành người thân cận nhất với hắn. Song phương không chỉ phải có tâm tư tương đồng, mà đối với chủ nhân của mình lại càng phải tuyệt đối trung thành. Bởi vì việc bọn họ phải làm, không chỉ có trợ giúp các chủ nhân chống lại hắc đạo do Thập Nguyệt Cung cầm đầu, mà còn phải thống trị võ lâm bạch đạo. Ở một khía cạnh nào đó mà nói, thư đồng này, về sau rất có thể sẽ trở thành kẻ dưới một người trên vạn người trong chốn võ lâm. Đồng thời cũng là người có năng lực cũng có cơ hội chấp chưởng võ lâm Càn Khôn nhất. Bất quá bình thường thì thư đồng đều do các công tử nhà Mộ Dung tự mình chọn lựa, tuy rằng cuối cùng vẫn phải thông qua sự đồng ý của phụ mẫu, nhưng quyền chọn lựa đa phần vẫn nằm trong tay các vị thiếu gia. Đối với một đám người đang ngây ngẩn, Mộ Dung Địch Trần chỉ bĩu môi, căn bản khinh thường không thèm ngó tới bọn hắn. Kỷ Ngộ Ngôn cũng vội vàng đến trước mặt đại quản gia quỳ xuống, “Ngộ Ngôn tới chậm, thỉnh ngài trách phạt.” Đại quản gia thuyết huấn được một nửa, đang vô cùng say sưa, đột nhiên bị ngắt ngang, tuy rằng rất mất hứng, nhưng dĩ nhiên không dám phát hỏa với Mộ Dung Địch Trần, nên quay qua nhìn nhìn mọi người, lập tức mượn Kỷ Ngộ Ngôn để lập uy. “Tử tiểu tử nhà ngươi, chạy đi đâu vậy? Đã sớm nói với ngươi là tất cả mọi người đều phải đến tiền thính có đại sự, sao chỉ có mình ngươi lỗ tai điếc không nghe? Ngươi nói xem, ngươi chạy đi đâu giương oai hả?” Mộ Dung Địch Trần gắt gao nhíu mày, thấy đại quản gia nước miếng bay loạn. Kỷ Ngộ Ngôn vội vàng dập đầu định giải thích, nhưng lại nghe thấy một giọng nói lạnh như băng phát ra: “Thế nào, là ta kêu hắn bồi ta, không được sao?” Đích thị là Mộ Dung Địch Trần. Đại quản gia ngây người giữa tiền thính, cái miệng mở lớn hơn nữa ngày vẫn chưa thể khép lại. Kỷ Ngộ Ngôn nghe xong trong lòng vô cùng cảm kích, cũng có chút cao hứng. Y nói đỡ cho mình. Xem ra mình không có bị y chán ghét Đợi lúc hắn nâng đầu lên, mới phát giác tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mình giống gặp phải quỷ. Làm sao vậy? Kỷ Ngộ Ngôn sờ sờ mặt mình lại nhìn nhìn y phục của mình. Tuy rằng đều rất bẩn, cái trán cũng bị trầy. Nhưng máu ngừng chảy rồi mà, chẳng lẽ là do mình làm dơ bộ y phục mới thay sao, nhưng khi nãy bọn họ cũng đâu có nhìn mình như vậy a. Kỳ thật ngay cả Mộ Dung Hưng Đức cùng Vệ Lưu Sương cũng giật mình không nhỏ. Hài tử này từ nhỏ chưa từng thấy y nói giúp ai cái gì bao giờ, tại sao lần này lại đột nhiên mở miệng như thế, hy vọng là không có chuyện gì. Bọn họ hầu hết đều nghĩ như vậy, ngay cả đại ca Mộ Dung Thanh Trần của Mộ Dung Địch Trần mười một tuổi ngồi ở bên cạnh cùng với muội muội Mộ Dung Linh Nhiên nhỏ hơn Mộ Dung Địch Trần một tuổi trong lòng cũng thầm nói. Kỳ thật bọn họ đều hiểu lầm Mộ Dung Địch Trần. Cho dù sau này y ra sao, có thiết huyết vô tình như thế nào, thì bây giờ y bất quá vẫn chỉ là một hài tử, một hài tử sợ tịch mịch, khát vọng thân tình yêu thương. Sở dĩ y giải vây cho Kỷ Ngộ Ngôn, chỉ là vì muốn ngăn cản không cho Kỷ Ngộ Ngôn nói ra, bởi y muốn cho mọi người thấy, vẫn có người muốn thân cận với y, chứ không phải vì Kỷ Ngộ Ngôn lạc đường nên mới bước vào viện của y. Chỉ vì một cái lý do đơn giản như vậy thôi. Nhưng y lại không hề nghĩ tới, lý do này, sẽ thay đổi số phận của y cùng Kỷ Ngộ Ngôn. Thậm chí có thể nói là lịch sử trăm năm của võ lâm, cùng vận mệnh của vô số người hữu danh cũng như vô danh sống tại một trăm năm này. ————————————- Nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của đại quản gia, Mộ Dung Địch Trần lẳng lặng cười, sau đó lướt qua hắn đi vào đại sảnh, ngồi vào vị trí bên trái Mộ Dung Hưng Đức, đó là vì y muốn tốt mà lưu lại. Đại quản gia thấy y nở nụ cười, tay chân lập tức lạnh lẻo hẳn lên, lại nhớ tới những lời đồn đãi trước kia, nên chỉ cảm thấy tay chân không thể động đậy, đầu óc cũng có chút lơ ngơ không rõ. “…… Ngươi…… Ngươi…… Đứng lên…… Đi.” Đại quản gia miễn miễn cưỡng cưỡng nói ra vài câu với Kỷ Ngộ Ngôn, đột nhiên phát giác chính mình ngay cả nói cũng nói không nên lời, không khỏi hét lên một tiếng sợ hãi nghiêng ngả lảo đảo chạy như bay ra khỏi cửa trước. Mọi người cũng bắt đầu lạnh đến phát run, người run rẩy nhất đích thị là mẫu thân của Mộ Dung Địch Trần – Vệ Lưu Sương. Nguyên lai lời của vị hòa thượng kia nói quả không sai, Nhị thiếu gia này vốn là tai tinh. Phó nhân(người hầu)mới tới đều nhỏ giọng nói như vậy. Kỷ Ngộ Ngôn lại không thấy như thế, hắn chỉ cảm giác có chút kỳ quái, giống như là tại sao tất cả mọi người lại sợ vị Mộ Dung nhị công tử này. Đại quản gia vì sao lại sợ hãi đến mức độ đó? Kỳ thật so với đám người ở đây, cũng chỉ có Kỷ Ngộ Ngôn là suy nghĩ sáng suốt. Đại quản gia đích thật là tự mình dọa mình sợ hãi. Đương nhiên, Mộ Dung Địch Trần cũng hiểu, nhưng y không muốn giải thích. Sợ thì cứ để bọn họ sợ đi, ta không cần bất luận kẻ nào, các ngươi biến hết đi càng xa càng tốt. Hắn nghĩ như vậy, nhưng lại mang theo một chút ý tứ hờn dỗi. Một hài tử có ý nghĩ như vậy không khỏi làm cho trong lòng người ta có chút chua xót. Đại quản gia cứ như vậy chạy đi, lưu lại đại lễ vốn phải do hắn chủ trì. Mộ Dung Hưng Đức nhìn tình hình trong viện, rốt cục đứng lên, nhẹ nhàng vung tay, mọi người vốn đang xao động đã bắt đầu im lặng dần. Kỷ Ngộ Ngôn tò mò nhìn hắn. Vị bá bá này hảo có uy nghi a, hắn chỉ cần khoát tay một cái là đã làm cho tất cả mọi người phải lập tức im lặng. Mộ Dung Hưng Đức lúc đó chỉ hơn ba mươi, làm bạch đạo võ lâm minh chủ cũng đã được tám năm. Vào những năm này, bạch đạo cùng hắc đạo, Mộ Dung thế gia cùng Thập Nguyệt Cung, tuy rằng xung đột không ngừng, nhưng dù sao cũng bởi vì trận đại chiến mười năm trước khiến nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, hắc bạch lưỡng đạo đều là cành lá điêu linh, nên không có gây ra chuyện gì to tát. Hắn cuối cùng cũng chỉ là có kinh nhưng vô hiểm qua được vài năm này. Mộ Dung Hưng Đức quét mắt nhìn lướt một vòng qua đám người, sau đó tạm dừng một lát, nói: “Hôm nay có việc gì thì từ trước đến nay chắc mọi người đều biết. Ta đây sẽ không nhiều lời, Thanh Trần, ngươi lên trước đi.” Nói xong lại quay về chỗ ngồi. Mộ Dung Thanh Trần vội đứng lên, trước cảm tạ cha mẹ, sau mới đi đến giữa sân. Trong sân, bọn phó nhân khoanh tay đứng thành nửa vòng tròn. Đứng ở hàng thứ nhất chính là những thiếu niên tuổi tác tương đương với Mộ Dung Thanh Trần. Mộ Dung Thanh Trần từ trái qua phải từng bước từng bước qua lại xem xét, sau đó lại nhìn từ phải qua trái, mỗi khi hắn đến trước mặt ai, thì mấy hài tử đó đều vội vàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, biểu tình vội vàng khát vọng. Bất quá Kỷ Ngộ Ngôn không có. Hắn sớm nghe người ta nói, Mộ Dung Đại công tử thích người thích nhất ở khuôn mặt, trong công việc luôn lấy xinh đẹp làm tiêu chuẩn thứ nhất. Mà chính mình hiện tại, hiển nhiên là không hề có chút lực nào để cạnh tranh. Kỷ Ngộ Ngôn đoán già đoán non. Chỉ nghe một chuỗi lời bình của Mộ Dung Thanh Trần khi bước qua. “…… Ngô…… Miệng ngươi quá trề, có thể treo thịt heo đó.” “Ngươi a, mắt quá nhỏ, thấy ghét…… Mắt ti hí……” “Ngươi sao lại lùn như vậy a…… Ngươi mấy tuổi?…… Mười hai tuổi? Sao vẫn còn lùn như vậy a…… Sao không ăn nhiều hơn một chút?” Kỷ Ngộ Ngôn nghe được cơ hồ muốn cười ra tiếng. Bất quá Đại công tử lập tức bước tới trước mặt hắn. “Ngươi vì sao bẩn như vậy?” Mộ Dung Thanh Trần cúi đầu nhìn người thấp hơn mình nửa cái đầu. “Bẩm Đại công tử, bởi vì Ngộ Ngôn bị ngã.” Kỷ Ngộ Ngôn cực lực nhịn cười giải thích. “Nga, như vậy sao…… Nhưng ngươi dơ quá, ta không chọn ngươi cũng đừng trách ta.” Hắn thật trịnh trọng nói. “Là, Ngộ Ngôn nhớ kỹ.” Kỷ Ngộ Ngôn cũng thật trịnh trọng đáp lại. Vệ Lưu Sương nhìn thấy bọn họ, đáy lòng đắn đo. Hài tử kêu Ngộ Ngôn này gặp chuyện quả thực ứng đối rất bình tĩnh, nhưng Thanh Trần…… Sao giống như đang đi tuyển tú mỹ quá vậy? Nhìn về phía trượng phu, thấy trong mắt hắn cũng có ý tứ như mình. Đáy lòng thở dài, bất quá ngẫm lại, đại nhi tử(con lớn nhất, con trưởng)của mình khả ái đến như vậy, hoàn toàn không giống đứa kia…… Bọn họ nghĩ như thế, Mộ Dung Thanh Trần đã tiêu sái đi tới đi lui được ba bốn lần. Vào lần thứ năm, rốt cục cũng chọn được một hài tử thanh tú nhất, ước chừng năm sáu tuổi, ánh mắt trong suốt động lòng người. Mộ Dung Hưng Đức vội vàng gọi hắn lại để nhìn cho kỹ, sau đó hỏi hắn tên là gì. Hơn nữa ngày, hắn mới sợ hãi lo lắng trả lời, nguyên lai hắn tên là Tịch Phi, thanh âm nhỏ yếu, làm cho phu phụ Mộ Dung có chút bất mãn. Nhưng nếu đã tuyển, hắn cũng không có khuyết điểm gì lớn, đành chấp nhận thôi, tuyển trước rồi dạy dỗ, sau đó hẵn nói. Sau đó liền đến phiên Mộ Dung Địch Trần. Nhưng tình thế giữa sân biến chuyển rất nhiều. Y còn chưa kịp bước tới, mọi người đã lập tức thối lui về phía sau. Chờ đến khi y đi tới, trong phạm vi năm thước xung quanh đã không còn bất luận kẻ nào. Xem ra tất cả mọi người đều nghe được lời đồn đãi kia rồi a. Mộ Dung Địch Trần tự giễu nghĩ. Nghĩ như vậy, trên mặt liền lạnh lùng cười, dọa mọi người sợ đến hồn phi phách tán. Chỉ có Kỷ Ngộ Ngôn có chút lo lắng nhìn y. Nụ cười kia, mơ hồ có cảm giác như muốn khóc, y nhất định đã sống rất vất vả a. Mộ Dung Hưng Đức nhìn thấy, trong lòng cũng không vui vẻ gì, dù sao y cũng là hài tử của mình. Lại nhìn về phía thê tử, ngay cả nàng cũng sợ y a, chính vì điều này, nên mình đành phải để y ở lại Thiên viện một mình tuy y vẫn còn rất nhỏ, hơn nữa, so với bất cứ ai mình mới là kẻ đáng giận nhất. Mộ Dung Thanh Trần cùng Mộ Dung Linh Nhiên cũng còn nhỏ, ở cái tuổi của bọn nó, vốn không nên gặp phải những chuyện này. Mộ Dung Địch Trần không muốn làm mấy chuyện này, bởi vì y biết vốn rất khó để đảm đương. Nếu không phải vì muốn gặp mặt cha mẹ một chút…… Thật buồn cười cho cái danh xưng người một nhà, ngay cả việc gặp mặt bọn họ cũng khó khăn đến như vậy. Nghĩ như vậy liền cảm thấy không còn hứng thú, vì thế y tùy tay chỉ về một phía, “Chính là ngươi đó.” Dù sao cứ coi như là kẻ kia không may mắn, để ta chỉ trúng, về sau ở cùng một chỗ với ta cũng chẳng hay ho gì. Kỳ thật phương hướng y chỉ có rất nhiều hài tử đang đứng đợi được tuyển chọn. Nhưng tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Kỷ Ngộ Ngôn. Nguyên lai là hắn, mới vừa rồi Nhị công tử không phải còn nói đỡ cho hắn sao? Vậy tự nhiên chính là hắn. Chỉ có Kỷ Ngộ Ngôn tự mình biết rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng dù có chuyện hắn cũng chẳng muốn nói làm gì. Nếu mình không đồng ý, vậy khi lúc y thấy không có ai đồng ý, nhất định sẽ lại thương tâm. Vì thế hắn đi ra, nói: “Cám ơn Nhị công tử, về sau làm phiền ngài giáo huấn.” Mộ Dung Địch Trần nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến, sau đó xoay người để mặc hắn đi phía sau, trở lại đại sảnh. ————————————- Mộ Dung Địch Trần đi vào phòng, chiếu theo quy củ trước để Kỷ Ngộ Ngôn khái đầu với phu phụ Mộ Dung Hưng Đức, sau đó ngồi trở lại vị trí của mình, từ đầu tới đuôi chỉ nói đúng một câu, “Hắn gọi Kỷ Ngộ Ngôn.” Năm chữ ngắn ngủn này khiến ngực Kỷ Ngộ Ngôn dường như ấm áp hẳn lên. Nguyên lai y vẫn nhớ rõ tên mình a. Từ sau khi mẫu thân mất đi đây là lần đầu tiên có người kêu tên mình. Hắn nghĩ như vậy khiến cho khuôn mặt nghiêm nghị cũng không thể kiềm chế để lộ ra một nụ cười ôn nhu. Phu phụ Mộ Dung nhìn nhau một cái, đều rất hài lòng với hài tử này. Nhìn hắn tuổi còn nhỏ, nhưng đối với hoàn cảnh trọng đại như vầy, vẻ mặt vẫn trấn định không chút kích động. Vừa rồi khi theo Mộ Dung Địch Trần hành lễ, bộ dáng thoạt nhìn tuy rằng vẫn chưa đúng cho lắm, nhưng làm cũng là không sai chút nào, đích xác không tồi. Vệ Lưu Sương lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn bám đen của hắn, thiên tính ôn nhu lập tức bừng lên, sau đó kêu nha đầu thân cận tiến lại, để nàng cầm thủ quyên của mình lau đi vết bẩn trên mặt hắn. Ai ngờ sau khi lau xong, ngay cả Mộ Dung Địch Trần đối với mọi chuyện vẫn luôn lạnh lùng thản nhiên cũng không khỏi sửng sốt một lát, càng miễn bàn Mộ Dung Thanh Trần lấy việc xem mặt làm chính yếu. Lau đi tro bụi bùn đất, gương mặt trong sáng xinh đẹp kia lộ ra làm cho người ta không dám nhìn gần. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng tuyệt sắc như vậy cũng đủ để khuynh quốc. Mộ Dung Hưng Đức thấy cũng không kiềm được mà lắc đầu. Tư sắc như vậy lại ở trên người một nam tử, thật không hiểu là phúc hay là họa đây. Ngày sau chỉ sợ nhất tiếu thiên hạ say(một nụ cười liền khiến thiên hạ say mê). Vệ Lưu Sương không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ là thấy có một hài tử xinh đẹp nên trong lòng yêu thích vô cùng, liền kêu Kỷ Ngộ Ngôn giữ lấy thủ quyên kia, xem như tặng cho hắn. Mộ Dung Linh Nhiên lại là có chút tò mò nhìn hắn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ca ca xinh đẹp như vậy. Chỉ có Mộ Dung Thanh Trần là khoa trương nhất, đầu tiên là hắn bị sắc đẹp của Kỷ Ngộ làm cho choáng váng té xuống khỏi ghế, sau đó vội vàng luống cuống tay chân đứng lên đi vòng quanh Kỷ Ngộ Ngôn, lập tức kêu lên ”Đáng tiếc đáng tiếc, ta tại sao không nhìn rõ rồi hẵn tuyển a”, sau đó lại rung đùi đắc ý nói với Mộ Dung Địch Trần ”Diễm phúc không tồi”. Nhìn thấy bộ dáng chẳng ra gì của hắn, Kỷ Ngộ Ngôn cảm thấy hắn rất ư là kỳ cục. Lại có chút muốn cười, nhưng thời điểm nhìn đến Mộ Dung Địch Trần thì toàn bộ lại hóa thành thương tiếc. Những người khác đều không có chú ý, khi mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, thì Mộ Dung Địch Trần cũng thừa cơ hội này gần như tham lam nhìn chăm chú phụ mẫu của chính mình. Đã lâu không gặp bọn họ, hết hôm nay là y phải trở lại Thiên viện, không biết lần sau đến bao giờ mới có thể nhìn thấy bọn họ lần nữa. Kỷ Ngộ Ngôn băng tuyết thông minh, tuy rằng trước mắt có rất nhiều chuyện hắn vẫn không rõ ràng cho lắm, nhưng mâu thuẫn cố chấp của Mộ Dung Địch Trần đã bị hắn mười phần nhìn thấu hết mười phần. Vì thế nhịn không được lại thay y đau lòng. ————————————- Không khí trong đình lúc này vốn vẫn bất đồng như vậy. Tất cả mọi người đều rất hoà thuận vui vẻ, nhưng chỉ có một mình Mộ Dung Địch Trần bị cố ý hay vô tình bài trừ ra ngoài. Ngay cả mình cũng có thể cảm nhận được sự ôn nhu của bọn họ, nhưng Mộ Dung Địch Trần lại không hề có. Đây đều là thân nhân của y a. Nhưng Kỷ Ngộ Ngôn lại không nói bất cứ điều gì. Bởi vì hắn biết chính mình bây giờ vẫn chỉ là một hài tử. Là hài tử thì có rất nhiều chuyện không thể làm được. Tựa như ngày đó, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân bệnh chết trong lòng mình, đơn giản là vì không có tiền đi mời đại phu. Nếu khi đó mình là một đại nhân(người lớn), cho dù có đi ăn trộm thì có lẽ cũng sẽ trộm được một chút đồ vật gì đó mang về, không đến mức bất lực cùng đau lòng chua xót như vậy. Nghĩ đến đây, hắn lại nhịn không được càng đau lòng thay Mộ Dung Địch Trần. Chính mình có lẽ vẫn hạnh phúc hơn y rất nhiều, mẫu thân dù sao cũng rất yêu thương mình, nhưng y…… Phụ mẫu tuy vẫn ở bên cạnh, lại…… Lúc nghĩ như vậy, Kỷ Ngộ Ngôn đã quên mất, hắn bất quá cũng chỉ là một hài tử giống như Mộ Dung Địch Trần. Kỷ Ngộ Ngôn cứ nhìn Mộ Dung Địch Trần như vậy, mãi cho đến khi y ”Hừ” một tiếng quay đầu đi chỗ khác. Tiểu tử kia nhìn cái gì chứ? Rõ ràng là nam hài tử, bộ dạng cố tình lại xinh đẹp như vậy…… Ai cũng nói mình là yêu quái, ta thấy hắn mới giống yêu quái, mẫu thân vừa rồi còn tặng khăn tay cho hắn, còn mình thì chưa từng được đụng qua. “…… Lè……” Mộ Dung Địch Trần nhịn không được thừa lúc tất cả mọi người không chú ý, giả làm một cái mặt quỷ tiểu trư lè Kỷ Ngộ Ngôn. Nhìn thấy hắn hoảng sợ, liền nở một nụ cười chân tâm trong sáng, sau đó vội vàng che miệng lại, một lần nữa chuyển sang vẻ mặt bí hiểm. Cái này lại đến phiên Kỷ Ngộ Ngôn cười. Hắn bị dọa, cũng bởi vì không nghĩ tới Mộ Dung Nhị công tử này lại là người đáng yêu như vậy. Nụ cười đó, xuất phát từ tận đáy lòng, Kỷ Ngộ Ngôn cẩn thận không để cho ý cười toát ra, vẫn liên tục đứng đắn đáp lại sự dạy bảo của đám người lớn. Trong lúc này, bọn hạ nhân đã được sai đến đình viện. Sau bữa vãn thiện(cơm chiều)đơn giản, Tịch Phi đi theo Mộ Dung Thanh Trần đến hậu viện nơi một nhà Mộ Dung ngụ; còn Mộ Dung Địch Trần, lại buộc phải mang theo cái tên Kỷ Ngộ Ngôn làm cho y có chút chán ghét đến Thiên viện nơi chỉ có một mình y ở, từ nay về sau bắt đầu cuộc sống “Ở chung” gần mười năm của hai người. Từ đây bắt đầu vận mệnh dây dưa của Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần, còn có, căn nguyên tạo nên sóng to gió lớn liên tiếp trên võ lâm sau này. Nhưng hiện tại phần lớn những người có liên quan vẫn còn là tiểu hài tử, nên sẽ dừng lại ở giai đoạn giả làm mặt quỷ. Chúng ta ở đâu ư? Thì ngồi ở chỗ này uống trà, nhìn bọn họ từng chút một lớn lên.