--1-- Chương 1.1
Chỉ có sáu tuổi, Hàn Thủy đã có thể coi là một mỹ nhân, hoàn toàn kế thừa khuôn mặt xinh đẹp của mẹ mình: một đôi mắt hoa đào, mũi cao thanh tú, môi đỏ mọng kiêu ngạo, làn da trắng hồng, mặc cho ai đã gặp bé đều nhịn không được yêu thích.Nhưng làm cho bé không hiểu được là, mẹ luôn nhìn bé rồi ngẩn người, sau đó dùng đôi tay tái nhợt kia nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của bé, như có như không thở dài, " Dáng dấp Tiểu Thủy rất giống mẹ, nếu lớn lên giống ba con nhiều một chút thì tốt rồi."Hàn Thủy rúc vào lòng mẹ, không lên tiếng, bé luôn không dám nói nhiều khi đối diện với khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của mẹ mình, càng sợ bởi vì chính mình phản bác khiến cho mẹ bé khó chịu nhưng trong lòng lại không đồng ý với lời nói của mẹ. Ở trong suy nghĩ của Hàn Thủy, tuy rằng bộ dáng ba ba cũng coi là đẹp mắt, nhưng so ra không bằng vẻ xinh đẹp cao quý của mẹ, bé thấy thực may mắn khi chính mình lớn lên giống mẹ.Có lẽ là bởi vì điểm này, ba ba cũng không thân cận với bé, mỗi ngày ông đều diện tây trang, giày da, đi xã giao rất nhiều, ở nhà rất ít khi thấy được bóng dáng của ông, cho dù thấy được, bé hoặc sợ hãi hoặc cao giọng gọi "Ba", thấy được lại không phải là ấm áp như trong tưởng tượng, mà là ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú, hay là mệt mỏi vội vã thoáng qua, giống như bọn họ không phải là cha con, mà như hai người xa lạ đang đứng chung dưới một mái hiên.Dần dà, Hàn Thủy cũng không chủ động gọi ông ta như vậy nữa, là một cô bé kiêu ngạo lại mẫn cảm, trực giác của bé cho rằng việc mẹ buồn sầu và ba ba lạnh nhạt có quan hệ rất lớn, nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu thì cái đầu nhỏ xinh đẹp của bé không thể nghĩ ra.Cho đến năm Hàn Thủy mười tuổi, mẹ cô vì uất ức lâu ngày sinh bệnh qua đời, nơi ở hoa lệ của Hàn gia một mảnh trắng xóa, người làm đều mặc đồ đen, thần sắc bi thương, Hàn Thủy cũng vậy, cô hàng đêm đều bừng tỉnh, người mẹ luôn yêu thương cô đã lên thiên đường, người cha lạnh nhạt luôn không thấy bóng dáng khiến cô cảm thấy bầu trời quanh mình như đang sụp đổ.Mà lúc này đây, Hàn Thủy lại phát hiện sắc mặt người cha quanh năm âm trầm lại đang dần hồng nhuận lên.Đó chính là lúc Cam Thiến San, theo họ cha Hàn Thủy, lấy thân phận đại tiểu thư nhà họ Cam tiến vào Hàn gia, mà Hàn Thủy từ vị trí đại tiểu thư lui xuống thành nhị tiểu thư, nhưng vẫn theo họ mẹ như cũ.Trong nháy mắt Hàn Thủy hiểu được, tại sao mẹ mình tuổi còn trẻ mà phải chịu nhiều ấm ức, mà ba ba thì luôn lạnh nhạt, chỉ là vì ông ta đã sớm nuôi phụ nữ ở ngoài, người đàn bà đó sinh ra một đứa nhỏ còn lớn hơn Hàn Thủy một tuổi, mà người cha lạnh lùng kia sau khi mẹ cô mới mất mấy tháng, không để ý thể diện của nhà họ Hàn, không để ý dư luận xã hội, nhanh chóng đón mẹ con kia vào ở nhà họ Hàn, cũng làm một bữa tiệc, công bố thân phận đại tiểu thư của Cam Thiến San.Mọi việc rất nhanh chóng như không thể chờ đợi, sao mà châm chọc, sao mà buồn cười.Một khắc kia Hàn Thủy rốt cuộc hiểu được vì sao mẹ luôn than phiền bộ dáng cô không giống ba ba. Đúng vậy, vì sao bộ dáng mình lại không giống ba ba? Nếu lớn lên giống ông ấy, có lẽ cuộc sống của cô sau này cũng sẽ không khổ cực như vậy.Hàn Thủy nhìn bóng dáng ba ba cùng Cam Thiến San trong đại sảnh hoa lệ, ánh mắt đột nhiên có chút chua xót, bộ dáng Cam Thiến San rất giống ba ba, tư thái văn nhã, cười lên trông cũng rất đẹp, một bộ dáng bình dị gần gũi, cử chỉ hào phóng, là điển hình của một tiểu thư khuê các.Cô cúi đầu nhìn xem âu phục đen trên người, trong đầu hiện lên sắc mặt quanh năm tái nhợt của mẹ mình, cùng đôi tay gầy gò nhưng ấm áp kia. Chua xót qua đi, đột nhiên cười trào phúng, cô cùng các trưởng bối của nhà họ Hàn đi sau, chậm rãi bước vào cái đại sảnh không phải chuẩn bị vì cô kia.Nhất thời, tất cả ánh đèn chuyển sang người bọn họ, Hàn Thủy đi tuốt ở đằng trước, tuy mới có mười tuổi, nhưng dáng người cao gầy, lại yếu ớt, tóc dài đen như mực, gương mặt tái nhợt, cô nhếch môi, tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo lại có một chút cô đơn."Ba." Cô không nhìn Cam Thiến San đang xấu hổ một bên, ánh mắt yên lặng nhìn người đàn ông đang lộ ra thần sắc không kiên nhẫn.Cam Chi Ngư miễn cưỡng cười cười, "Hàn Thủy, sao không ở nhà đợi, tới nơi này làm cái gì?" Ông nhíu mày nhìn đám người phía sau Hàn Thủy, đều là trưởng bối Hàn gia cùng luật sư, những người đó hơn nửa đời làm tùy tùng cho lão gia chủ Hàn gia, đại tiểu thư Hàn gia, bây giờ lại làm việc cho người thừa kế duy nhất của nhà họ Hàn, Hàn Thủy."Ba, bọn họ là đến đọc di chúc." Hàn Thủy mím môi, chờ mong nhìn ba ba, giờ phút này cô vẫn ôm hi vọng rằng cha mình sẽ không phải như trong tưởng tượng.Sắc mặt Cam Chi Ngư đại biến, mà trong mắt Cam Thiến San chợt lóe lên phẫn hận rồi biến mất.Thấy vậy, trong lòng Hàn Thủy vừa sảng khoái lại vừa sầu não.Những người này hại mẹ cô, lại muốn sở hữu tài sản của nhà họ Hàn, còn trắng trợn ở trong nhà của Hàn gia.Bọn họ đem đến cho cô bao nhiêu sỉ nhục cùng đau đớn, cô sẽ trả lại gấp đôi.Chính là biểu hiện của ba ba thật khiến cô thất vọng, cảm giác bị vứt bỏ và bi thương làm tim cô đau thắt, tay không tự chủ nắm thành quyền.Đoàn luật sư trang nghiêm tuyên đọc di chúc, tuyên bố Hàn gia sẽ do Cam Chi Ngư cùng các luật sư trong đoàn xử lí hết thảy công việc hàng ngày, toàn bộ tài sản do Hàn Thủy kế thừa, chờ sau khi cô trưởng thành sẽ thu hồi lại quyền lợi.Tất cả bỗng nhiên im lặng, nói cách khác, Cam Chi Ngư cũng chỉ là người làm công cho Hàn Thủy."Được, được, được, tôi đã nuôi được một đứa con gái thật tốt!" Sắc mặt Cam Chi Ngư đại biến, năm đó khi ông ta còn trẻ, vì ham muốn tài sản nhà họ Hàn nên mới đến ở rể, khiến cho chính người phụ nữ ông yêu cùng con gái lại thành người thứ ba, nay người vợ họ Hàn kia tuy bệnh qua đời, vốn tưởng sẽ có được cuộc sống an nhàn, ai ngờ lại bị một đứa con gái ruột khác chặt đứt con đường phía trước.Tâm Hàn Thủy như bị đâm một nhát, nhưng đau xót cùng phản bội đã làm cho cô sớm trưởng thành, trên mặt cô vẫn như cũ mang theo ba phần mỉm cười, bảy phần ngạo nghễ, "Ba, nếu ba nguyện ý, con vẫn sẽ là đứa con gái ngoan của ba."Vẻ mặt kia dừng ở trong mắt của Cam Chi Ngư, lại cực kỳ giống với người vợ đã khuất của ông ta, ngực ông ta nhói đau, nói không ra lời, ngón tay run rẩy chỉ vào Hàn Thủy rồi ngã xuống đất ngất đi. Cam Thiến San kinh hoảng chạy lại đỡ ông ta, trong mắt lộ ra ác độc cùng lửa giận dường như muốn đốt cháy Hàn Thủy, "Mày là đồ độc ác, dám đối xử với ba như vậy, mày sẽ phải xuống địa ngục, Hàn Thủy!"Hàn Thủy giật giật quần áo, nhịn xuống hành động muốn tiến lên đỡ Cam Chi Ngư, khóe miệng gợi lên chút cười lạnh,"Nếu thật sự có một ngày như vậy, nếu thật sự có địa ngục, tôi nhất định sẽ kéo các người đi cùng, yên tâm đi."Ánh đèn không ngừng lóe lên, từ nay về sau, Hàn Thủy nổi danh cao ngạo, tâm địa ác độc.Mà tất cả bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi.Ngồi trên máy bay xuất phát từ Luân Đôn, Hàn Thủy ôm một đống văn kiện, mệt mỏi tựa vào ghế, trong lòng thầm nghĩ, lần này khó có được Cam Chi Ngư chủ động kêu cô về, không biết là có chuyện gì?Dù cha con có quan hệ huyết thống, so ra cũng không bằng tiền tài và địa vị, Hàn Thủy không chút do dự tin tưởng, nếu không phải cô được chỉ định là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hàn, có lẽ Cam Chi Ngư đã sớm quên ông ta còn có một đứa con gái là cô.Nghĩ đến còn lâu máy bay mới hạ cánh, cô lại thức suốt hai đêm, Hàn Thủy rất nhanh ngủ thiếp đi.Những cơn ác mộng quen thuộc lại mò tới, cảnh tượng khắp nơi đều là màu trắng của nhà họ Hàn năm ấy, hai bàn tay tái nhợt của mẹ xoa tóc cô, cúi đầu thở dài, ánh mắt lạnh nhạt của người cha, ánh mắt tràn ngập ghen ghét và ác ý của mẹ con Cam Thiến San, chúng tựa như những cây bèo rậm rạp nhưng mềm dẻo dai dẳng quấn lấy cô, làm cho cô hít thở không thông, không thoát ra được."Mẹ....." Cô cảm thấy có chất lỏng ướt át âm ấm chảy ra từ khóe mắt, có thứ gì đó mềm nhẹ xẹt qua mặt mình, xúc cảm giống như đôi tay yêu thương của mẹ, khiến cho tâm cô bình yên trở lại.Giấc ngủ này, nửa đoạn trước ngủ rất mệt nhưng đoạn sau lại rất an ổn.Hàn Thủy chậm rãi mở mắt ra, vươn tay duỗi người, lại cảm giác được có người đang nhìn cô chăm chú.Hơi nghiêng đầu, chỉ thấy chỗ ngồi bên cạnh vốn là của một phu nhân giờ lại biến thành một người đàn ông, mà người đàn ông kia cũng không lảng tránh ánh mắt dò xét của cô, thấy cô quay đầu ngược lại có vẻ hưng trí, ngang nhiên, ánh mắt trắng trợn lộ ra thưởng thức của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.Hàn Thủy đã quen với những loại ánh mắt ái mộ như vậy nên cũng không để trong lòng, chỉ nhíu mày quay đầu đi, tựa hồ nếu nhìn người đàn ông này nhiều hơn nữa sẽ làm hỏng tâm trạng tốt khi vừa tỉnh ngủ của cô."Tiểu thư, có thể cho tôi biết tên cô được không?" Người đàn ông đối với thái độ ngạo mạn, vô lễ của cô cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại càng thêm hứng trí bừng bừng."Không được." Qua hồi lâu, Hàn Thủy mới tựa như vô cùng nhẫn nại trả lời, cô cúi đầu lật xem các loại văn kiện, rời nhà ba năm nhưng cô chưa từng buông tha cho việc tham dự vào các quyết định sách lược cao cấp của nhà họ Hàn, so với bất kì kẻ nào cô đều phải cố gắng, đều phải ẩn nhẫn, chỉ hy vọng chính mình mau mau trưởng thành, mau mau cường đại lên.Vậy tất cả là muốn cho người cha kia xem, để cho mẹ cô trên thiên đường an tâm nghỉ ngơi hay là suy nghĩ cho chính bản thân mình? Cô cũng không rõ, cô chỉ biết rằng, nếu như cô vứt bỏ những thứ này, cô sẽ điên mất, cuộc sống của cô sẽ không còn bất kì ý nghĩa gì nữa.Hàn thị cho cô sinh mệnh, cô sẽ đưa Hàn thị lên đỉnh cao mà không để cho người khác cướp đi, cho dù người đó có là cha cô đi chăng nữa.Mà người đàn ông bên cạnh bị cự tuyệt nhưng vẫn không buông tha, anh ta cúi đầu cười, âm thanh lại vô cùng từ tính, dễ nghe, "Có ai đã từng nói với cô rằng cô rất đẹp chưa?"Bàn tay Hàn Thủy đang lật văn kiện dừng lại một chút, quay đầu nhìn người đàn ông vô lễ cuồng vọng, cố gắng kiềm chế tức giận, "Tiên sinh, đã có ai nói với anh rằng anh rất đáng ghét chưa?"Nếu có ai hỏi Hàn Thủy ghét nhất cái gì, cô có thể không do dự trả lời, một là Cam Thiến San, hai là những người nịnh nọt vẻ đẹp của cô.Tuy rằng Cam Thiến San không có khuôn mặt xinh đẹp như Hàn Thủy nhưng lại thắng ở vẻ thanh tú văn nhã. Lòng dạ ? Người khác bao giờ cũng chỉ nhìn mặt ngoài, mà dù Hàn Thủy cô có cố gắng thế nào đi nữa thì vẫn luôn bị chụp cho cái mũ "Bình hoa", thậm chí còn có cả biệt hiệu "Xà mĩ nhân".Cô cố gắng như thế vậy mà vẫn luôn thua Cam Thiến San một chút, vậy bảo cô làm sao thích mấy lời nịnh hót này ?Ở phương diện này, cô vẫn thấy may mắn mình lớn lên giống mẹ, nhưng đáng tiếc, vẻ ngoài quá xuất sắc đôi khi cũng không phải là tốt.Người đàn ông cười ha ha, giống như bị Hàn Thủy châm chọc cũng là một việc rất vui vẻ, Hàn Thủy liếc trắng mắt, mới phát hiện người đàn ông này xác thực rất kiêu ngạo.Anh ta có dáng người tiêu chuẩn, cho dù ngồi vẫn có thể nhìn ra hai chân thẳng tắp thon dài, một thân làn da lúa mì, dáng vẻ khỏe khoắn, đầy sức sống, lông mày rậm, cặp mắt hữu thần sáng ngời, mũi cao thẳng, đôi môi không dày không mỏng, tóc hơi xoăn tự nhiên.Nhìn bề ngoài mà nói, diện mạo người đàn ông này có thể được coi là đoan chính, tuy nhiên trên người anh ta lại có một loại phong thái không kiềm chế được, nhìn qua thì thanh thản, lại tản ra hơi thở tôn quý khiến người khác không thể không chú ý, chờ đến lúc Hàn Thủy ý thức được điểm đó, cô phát hiện mình đã nhìn anh ta rất lâu.Người đàn ông nhìn bộ dáng sững sỡ, trầm tư có phần đáng yêu của cô, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, "Sao, dáng dấp tôi không tệ đúng không?" Miệng có chút ngả ngớn.Hàn Thủy như tỉnh lại từ trong mộng, giật giật khóe miệng, quyết định không để ý tới lời nói của anh ta, cô quay đầu ngồi đoan chính lại, bắt đầu nghiêm túc đọc các loại văn kiện, trực giác mách bảo, người này không giống với vẻ bề ngoài dễ dàng thân cận của anh ta, anh ta mang đến cảm giác giống như một con báo đang ẩn nhẫn chờ con mồi sa bẫy, cô không phải không chọc nổi, mà là không muốn chọc vào.Người đàn ông thấy cô tỏ ra một bộ dáng người lạ chớ gần, cũng thấy không thú vị, cuối cùng im lặng một hồi.Hàn Thủy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, những năm gần đây cô luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, cho dù ở nước ngoài, cũng không dám kết giao bạn bè lung tung hay làm ra chuyện gì quá giới hạn, tất cả đều dựa theo tiêu chí của người thừa kế nhà họ Hàn mà làm, chỉ sợ gây ra chuyện gì xấu, khiến cho đám tay chân của ba cô hay mẹ con Cam Thiến San bắt được nhược điểm.Hàn Thủy yên tâm quá sớm, người đàn ông bên cạnh thấy cô không để ý tới mình, bắt đầu không an phận đi đùa giỡn với mấy cô tiếp viên hàng không xinh đẹp, một hồi muốn cà phê, một lúc lại muốn nước trái cây, không ngừng nói chuyện cười đùa cùng cô tiếp viên hàng không kia, mà cô tiếp viên hàng không kia thấy bộ dáng anh ta đẹp trai, lại diện tây trang giày da, cũng nửa ngượng ngùng, nửa quyến rũ tiếp nhận sự tán tỉnh của anh ta. Bọn họ nói chuyện vui vẻ lại khiến Hàn Thủy khó chịu, cô ấn ấn mi tâm, dứt khoát khép tập văn kiện lại, tính toán muốn tránh xa những con người ồn ào này."Xin nhường đường một chút." Cô nhẫn nại nói chuyện với người đàn ông.Người đàn ông cũng không nhìn cô, tự động thu hai chân vào bên trong một chút, chừa ra một lối nhỏ cho Hàn Thủy đi qua.Hàn Thủy cẩn thận đi qua nhưng không ngờ đột nhiên bị cái gì ngáng chân, thân thể mất cân bằng, khiến cô ngã về phía sau."A!" Hàn Thủy hét chói tai, mẫn cảm cảm giác được có một đôi tay đang đặt ở trên mông mình, Hàn Thủy không nghĩ đến anh ta lại dám làm vậy, bởi vì hàm xúc đùa giỡn của hai bàn tay này rất rõ ràng, thậm chí cô còn cảm nhận được nó đang bóp mông cô.Dù Hàn Thủy luôn tỏ ra như một người lão luyện giỏi giang nhưng thủy chung vẫn chỉ là một cô gái mới trưởng thành, gặp tình huống này cũng không tránh được bị làm cho thất kinh, cô giãy giụa thân thể, muốn vứt bỏ cái tay ghê tởm kia, lại không ngờ đôi tay kia rất kịp thời thu về, khiến cô mất thăng bằng rơi vào lồng ngực người đàn ông sau lưng, mà ngang hông lại có thêm một bàn tay vững vàng ôm lấy.Hàn Thủy vừa thẹn vừa giận muốn đứng lên nhưng không ngờ lại bị bàn tay quanh hông ôm chặt gắt gao."Có co dãn, tôi thích". Người đàn ông dường như thỏa mãn thở dài.Hàn Thủy nghe vậy thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ bị đùa giỡn trắng trợn như thế. Người đàn ông này thật đáng giận."Xem đi, tôi đã cứu em hai lần, em tính trả ơn tôi thế nào đây?" Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô, âm thanh đầy từ tính, như ẩn như lộ ra tiếng cười sung sướng, hơi thở ấm áp trêu chọc Hàn Thủy khiến hai bên tai cô đều đỏ lên, mà cô tiếp viên hàng không xinh đẹp kia đã sớm ngây người, cho đến lúc có hành khách gọi, cô ta mới không cam lòng trừng mắt nhìn Hàn Thủy, tức giận bỏ đi."Buông ra." Hàn Thủy nghiến răng nghiến lợi dùng sức kéo tay người đàn ông ra nhưng làm thế nào cũng không thành công."Tiểu mỹ nhân, em dám nói không phải em làm thế để gây sự chú ý của tôi sao?" Giọng điệu cuồng ngạo khiến Hàn Thủy tức nghiến răng kèn kẹt."Tiên sinh, anh đừng tự cho rằng mình đúng. Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi muốn thu hút sự chú ý của anh? Tại các người nói chuyện quá ồn ào nên tôi muốn đi ra chỗ yên tĩnh một chút." Nếu không phải bản thân đang ngồi trong lòng người đàn ông này, cô nhất định sẽ cho anh ta một cái tát thật mạnh.Anh ta cười nhẹ, đầu dựa vào rất gần, ngay ở bên gáy của cô, giống như đang hít lấy mùi hương trên người cô, "Đã lâu không được gặp một mĩ nhân xinh đẹp, tính tình lại nóng nảy như vậy, em khiến tôi cảm thấy thật hứng thú."Quả nhiên là một cao thủ tình trường, chẳng qua đụng phải cô là sai lầm của anh ta."Còn không buông tay?" Sau khi bình tĩnh lại, giọng nói của Hàn Thủy nghe không ra vui giận, chỉ có người quen thuộc với cô mới bết đây là điềm báo Hàn Thủy đã hoàn toàn tức giận."Không buông." Anh ta vẫn không biết khó mà tiếp tục đùa giỡn.Động tĩnh chỗ này đã bắt đầu khiến những hành khách khác chú ý, mặt Hàn Thủy đỏ lên, thật sự là mất mặt."Thật không bỏ ra sao?" Âm thanh của cô ngày càng nhẹ nhàng."Trừ khi em nói cho tôi tên của em." Người đàn ông dường như rất hưởng thụ cảm giác được ôm ôn hương nhuyễn ngọc.Hàn Thủy nheo đôi mắt hoa đào xinh đẹp lại, dùng sức dẫm giày cao gót xuống, thành công nghe được tiếng kêu rên đau đớn của người đàn ông.Anh thật không thể tưởng tượng được bề ngoài cô gái này thì xinh đẹp nũng nịu nhưng khi ra tay lại ác như vậy, mu bàn chân bị đau làm anh phải buông lỏng cánh tay khiến Hàn Thủy thuận lợi thoát thân, quay về chỗ của mình."Cô gái, em định mưu sát chồng sao?" Thế nhưng anh ta vẫn còn nhàn hạ thoải mái nói giỡn được."Tiên sinh, tôi thật sự bội phục trình độ mặt dày của anh." Hàn Thủy lạnh nhạt thưởng thức khuôn mặt vặn vẹo vì đau của anh ta, tuy rằng người đàn ông này nhìn qua giống như một công tử phóng đãng nhưng không thể phủ nhận, trình độ và sức chịu đựng đúng là hạng nhất."Cám ơn đã khen, chỉ với người đẹp thì mặt tôi mới dày." Mặt còn làm ra vẻ đắc ý.Hàn Thủy hừ lạnh một tiếng, thật sự là cô không có kinh nghiệm giao tiếp cùng loại đàn ông này, cũng không rỗi hơi đi quan tâm, chỉ đơn giản quay đầu sửa sang lại văn kiện, nhưng có một người như vậy bên cạnh khiến cô thật khó lòng tập trung.Ánh mắt người đàn ông không dấu vết xẹt qua tiêu đề bên ngoài tập văn kiện, tròng mắt sắc bén như chim ưng chợt lóe lên rồi biến mất, lập tức khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên.Thì ra là vậy."Em có biết em là người phụ nữ đầu tiên dám từ chối tôi không?" Anh sờ sờ cằm, trên mặt vẫn là nụ cười vô lại, trong đầu đã hiện ra đủ loại phương pháp làm thế nào lôi được cô gái này lên giường cùng anh dục tiên dục tử, cùng nhau hoan lạc.Mặc kệ người đàn ông có vẻ ngoài đứng đắn cỡ nào, ánh mắt chính trực cỡ nào, đối diện với người phụ nữ họ yêu mến hoặc là báu vật làm cho người khác không thể kháng cự như cô gái này, trong đầu sẽ luôn có sợi dây kết nối những hình ảnh mà trẻ con không nên thấy.Cái gọi là mặt người dạ thú, cởi quần áo ra vẫn là cầm thú, bản chất là giống nhau thôi.Còn Hàn Thủy, tuy mới mười chín tuổi, mặc dù thành tích học tập cao, trên thương trường cũng có năng lực, không phải bạn bè cùng lứa có thể sánh cùng. Nhưng thân là một cô gái còn non nớt, cô thật sự quá đơn thuần, ít nhất cô tuyệt đối không phải đối thủ của loại cao thủ tình trường này."Hừ." Hàn Thủy khinh thường hừ một tiếng, sắp xếp lại toàn bộ tư liệu thật tốt, sau đó đeo miếng bịt mắt, yên lặng dựa vào ghế giả vờ ngủ."Tôi quên không nói, bộ dáng em vừa khóc trong lúc ngủ cũng rất đẹp, em có biết không?" Giọng nói của người đàn ông lại vang lên bên tai cô lần nữa.Hàn Thủy cả kinh, đẩy miếng bịt mắt lên trên trán, hai mắt không thể tin được nhìn khóe miệng đang cong lên và biểu tình xấu xa của người đàn ông, cô nhớ mang máng trong lúc ngủ mơ mình có khóc, mà lúc đó hai bên má hình như có cái gì đó rất ấm áp chạm vào, giống như tay của mẹ cô.Chẳng lẽ là anh ta..."Ai lại có thể khiến cho tiểu mỹ nhân như em khóc vậy? Thật là đáng chết." Trong lời nói lộ ra ý đùa giỡn, biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc đúng đắn, chỉ có tia bỡn cợt nơi đáy mắt tiết lộ bản tính gian xảo của anh.Hàn Thủy không nói lời nào nhìn anh, bởi vì tức giận và khó chịu khiến cho ngực cô kịch liệt phập phồng, ở trong mắt người đàn ông, thật sự là một cảnh đẹp mê người."Anh không nói, không ai bảo anh câm đâu." Hàn Thủy oán hận cắm tai nghe vào, mở âm lượng tối đa, lại oán hận đeo bịt mắt vào, che lại hai mắt của mình, tính nhắm mắt làm ngơ.Người đàn ông cũng không tức giận, quay về chỗ ngồi của mình, sờ sờ cằm, nở nụ cười thú vị, xem ra chặng đường đi này cũng sẽ không còn buồn tẻ nữa.