Chương 1 - Thảm đỏ
Váy dài màu đỏ tươi chạm đất, giày cao gót mười phân, được nam diễn viên cùng đoàn giúp Trình Hạ nâng làn váy, giày cao gót mười phân của cô cuối cùng cũng vươn ra khỏi xe, an toàn đứng vững trên thảm đỏ.Trong nháy mắt, ánh đèn flash liên tục lóe sáng, âm thanh tách tách tách không ngừng vang lên.
Trình Hạ ngẩng đầu lên, trên mặt lúc này là nụ cười chân thành nhất, rực rỡ nhất, nhỏ giọng nói tiếng cám ơn với nam diễn viên.
Tiếng la hét đinh tai nhức óc.
Dĩ nhiên, không phải dành cho Trình Hạ.
"Nhất Ngạn! Nhất Ngạn!"
"Ninh Nhất Ngạn có thể nhìn qua bên này một chút không?"
"Tại sao đột nhiên lại muốn về nước phát triển vậy?"
Trình Hạ vốn đi lại khó khăn chợt lảo đảo một cái, gót giày giẫm vào váy, cả người chuẩn bị ngã trên thảm đỏ.
Vốn, lúc này, cô nên suy nghĩ ngã xuống đất như thế nào sẽ đẹp nhất, làm sao mới có thể khiến cho phóng viên chụp ra hình đẹp mà không nhếch nhác, nhưng hôm nay, trong đầu của cô chỉ có ba chữ to.
Ninh Nhất Ngạn. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L’ê Q ‘u’ ý Đ :ô: n
Trong nháy mắt trước khi ngã xuống đất, Trình Hạ may mắn và bất hạnh lấy lại tinh thần.
Đủ để cho cô suy nghĩ ra tiêu đề báo lá cải ngày mai.
Trình Hạ lại giở thủ đoạn, cố ý ngã xuống thảm đỏ để thu hút sự chú ý.
Kinh! Các nữ diễn viên đọ sắc trên thảm đỏ càng. . . . . .
"Không có chuyện gì chứ?"
Trình Hạ sửng sốt.
Theo tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình, trường hợp như thế này Ninh Nhất Ngạn nên xông lại ôm lấy cô, lúc nãy cô đã ước tính khoảng cách từ mình đến "Tâm chấn", tại sao anh lại không chạy đến chứ.
Nhất thời hoảng hốt, Trình Hạ liền nhìn thấy gương mặt được phóng lớn của nam diễn viên cùng đoàn, còn nữa, hai lỗ tai hơi đỏ lên.
Đây là nam ba của đoàn phim thì phải?
Có chút danh tiếng, hình như là một tiểu thịt tươi tự thân nổi tiếng, dường như gọi là. . . . . . Kim Thịnh?
Trình Hạ vội vàng mượn sức của anh, đứng lên, thấy rõ vẻ mặt của nhóm người phía sau anh.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn vừa rồi, mọi người trong đoàn đều dừng lại, giờ phút này cũng "Quan tâm" nhìn về phía cô.
Ánh mắt khen ngợi của đạo diễn. Không tệ, có thể giúp gia tăng độ nóng của phim.
Nữ chính khinh thường khẽ liếc mắt, phóng tầm mắt ra xa, nam chính sợ bị cọ nhiệt độ, trên mặt không hề che giấu vẻ kinh thường nữ hai, ánh mắt di chuyển qua lại giữa trước ngực cô và nam hai.
Theo bản năng, Trình Hạ liếc mắt nhìn về phía "Tâm chấn", hoàn toàn không bị trò cười bên này ảnh hưởng đến.
Trong lòng. . . . . . Không thể diễn tả được cảm giác lúc này.
Có chút giống khi thử vai, mỗi người diễn một vai.
Hơi lo lắng về chiếc váy dài lệch vai, Trình Hạ khẽ cúi đầu khom lưng, xin lỗi mọi người trong đoàn: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Đạo diễn cười hì hì: "Ngoài ý muốn thôi, khó tránh khỏi, cô không có chuyện gì là tốt rồi."
Vừa nói ánh mắt vừa đảo quanh Trình Hạ và Kim Thịnh, có lẽ, khi tuyên truyền có thể tung một CP (couple = cặp đôi) của hai người?
Cá nhân liên quan là tuyến hai vạn năm và tiểu thịt tươi mới ra mắt, đây đúng sự phối hợp rất mới mẻ, quần chúng không nhất định sẽ mua vé, nhưng nhất định sẽ cảm thấy hứng thú đúng không?
Rời khỏi thảm đỏ, Trình Hạ vẫn còn cảm thấy lâng lâng.
Cơ thể đang đi, còn linh hồn không biết đã bị đánh rơi ở đâu rồi.
Lúc này, người đại diện Xuân mập liền xuất hiện.
"Trình Hạ!"
Trình Hạ giật mình một cái, suýt nữa không nói nên lời. Lúc này mới phát hiện, mình đã ngồi ở bên trong xe bảo mẫu.
Ngón tay thô to của Xuân mập, chỉ vào mũi Trình Hạ, "Em làm sao vậy? Thảm đỏ quan trọng như vậy, chị đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể sắp xếp cho em đi cùng đoàn phim, tại sao chuyện té ngã như vậy không bàn bạc trước với chị!"
Trình Hạ: Chuyện té ngã như vậy. . . . . . Còn có thể bàn bạc trước với ngài sao?
"Em nhìn dáng vẻ của em xem." Xuân mập mở hình trong điện thoại di động, chỉ cho Trình Hạ nhìn.
Da trắng như tuyết, váy đỏ như lửa, ánh mắt của cô gái có hơi ngỡ ngàng, giống như là lạc xuống trần gian. . . . . . Yêu quái.
Vừa nhìn, hẳn là người Xuân mập sắp xếp ở thảm đỏ đã chụp hình này.
Nếu không, ở đó có ai đồng ý chờ đợi, bỏ qua lưu lượng, chụp một tuyến hai vạn năm, còn chụp có tâm như vậy.
Cơ thể mạp mập của Xuân mập sững sờ, "Không phải tấm này."
Tấm kế tiếp. . . . . . Quả thực có chút thê thảm không nỡ nhìn.
"Em xem nọng của em này."
Trình Hạ: Rõ ràng là vấn đề góc độ.
"Nói em ăn ít một chút, ăn ít một chút, cứ không nghe."
Trình Hạ uất ức: Ba ngày nay vì lần đi thảm đỏ này, để mình hoàn mỹ trong chiếc váy đỏ kia, cô trừ nước, thật sự đã không ăn không uống.
Xuân mập nhìn vẻ mặt của Trình Hạ, liền hiểu, "Chỉ mấy ngày có tác dụng không! Những lần ăn vụng sau lưng chị, còn ít sao? Trở lại chủ đề chính, nói với em bao nhiêu lần, ngã cũng phải đẹp, quên toàn bộ những kỹ xảo đã dạy em rồi sao?"
Lúc ngã xuống, từ phần eo trở xuống phải được giấu ở trong váy dài, lúc này nhất định phải ổn định thân trên. Khiến đầu gối chạm đất đầu tiên, diễn viên không phải là vận động viên, đầu gối bị thương, không có chuyện gì lớn, để người xem nhìn thấy, vài chỗ bị bầm tím còn có thể nhận được sự thương cảm. Nhất định phải quản lý tốt nét mặt, đẹp một cách hoảng sợ chứ không phải nét mặt bác gái lầu dưới nhìn thấy chồng mình ôm người phụ nữ khác vào lòng như vậy!
Xuân mập vẫn nói dông dài, Trình Hạ nhìn ngoài cửa sổ, linh hồn lại không nhịn được bắt đầu bay đi.
"Trình Hạ, rốt cuộc em có đang nghe chị nói chuyện hay không!"
Trình Hạ bất đắc dĩ: "Có."
"Nếu như em có một nửa tâm tư như báo lá cải nói, chị liền ngày ngày thắp nhang cảm tạ." Xuân mập bất đắc dĩ thở dài, "Sắp đến sân bay rồi, đi thay quần áo khác đi. Nếu như không có Tống tiên sinh, thật sự không biết nên làm gì với em."
Phóng viên nhìn thấy cô sẽ chỉ hỏi cô hai chuyện.
"Trình Hạ, tại sao cô vẫn chưa nổi tiếng vậy?"
Hàng năm đều tham gia các bộ phim lớn, đóng vai từ nữ năm đến nữ tám, đóng bộ phim nào bộ phim đó đều đỏ thấu trời, trong giới đạo diễn cũng bắt đầu có người nói Trình Hạ là mèo thần tài, nhưng hết lần này tới lần khác, bản thân Trình Hạ lại không nổi tiếng.
Là một người trùng sinh, do bị trả thù trong hôn lễ của bạn trai cũ, uống phải rượu giả, sống lại bảy năm trước, Trình Hạ hoàn toàn có thể bảo đảm chắc chắn bộ phim nào sẽ nổi tiếng, lại không ngờ rằng bản thân mình không thể một lần cọ độ nóng của đoàn phim mà đột ngột nổi tiếng.
Chắc chắn không có một ai là tuyến hai vạn năm trong vòng này, giống như Trình Hạ, có rất nhiều người mới đã lập tức nổi tiếng.
"Thật ra thì, nổi tiếng hay không nổi tiếng đối với tôi mà nói không quá quan trọng, chỉ cần vẫn có cơ hội diễn xuất, có thể làm diễn viên đối với tôi mà nói là đủ rồi."
Trình Hạ có thể thấy khóe miệng phóng viên không nhịn được mà giật giật rồi.
Xuân mập cũng thường bình luận, đây là cảnh diễn mà cô mãi mãi diễn tệ nhất.
Chuyện còn lại lại hoàn toàn trái ngược.
"Trình tiểu thư, tiết lộ một chút tin tức về bạn trai của cô đi."
Trình Hạ kiêu ngạo mà cười nói: "Tôi độc thân."
Trình Hạ xuống xe, vẫy tay với Xuân mập nói tạm biệt.
Xuân mập vẫn không yên lòng nên kéo cửa xuống: "Hôm nay là sinh nhật Tống tiên sinh, em nhất định không được giỡ thói phát cáu đâu đó."
Nhìn trên mặt Xuân mập hiếm khi lộ vẻ sợ sệt, Trình Hạ bất đắc dĩ đồng ý: "Được."
S thị.
Ba tiếng sau, Trình Hạ đến cửa phòng.
Cô giơ tay lên, thời gian trên đồng hồ đeo tay, mười một giờ năm mươi phút.
Cũng may, đến kịp.
Đẩy cửa ra, phả vào mặt là mùi vị của sự xa hoa lãng phí, mùi nước hoa Chanel, mùi nước hoa Dior, trước khi mọi người tụ họp không thể bàn bạc với nhau cùng dùng một loại nước hoa sao, trộn lẫn trong mùi thuốc lá, thật sự là một hương vị khác biệt.
Dĩ nhiên, Trình Hạ sẽ không thừa nhận, cô có thành kiến đối với nước hoa.
Đúng lúc, một người đẹp đang in môi của cô trên gò má của Tống Dịch.
"Trình Hạ, cuối cùng em cũng đến!" Tống Dịch cao giọng chào hỏi. (Xin giải thích 1 chút về xưng hô giữa Tống Dịch và Trình Hạ, mặc dù 2 người bằng tuổi nhưng em thấy các cách xưng hô thân mật của bạn bè cậu, tớ, mình,… hơi bị không phù hợp nên nghĩ đi nghĩ lại vẫn anh – em cho thoải mái, mình tự mặc định Tống Dịch lớn tháng hơn đi ạ, còn về quan hệ giữa 2 người xin mời mọi người theo dõi tiếp bộ truyện)
Mọi người trong phòng bao di chuyển tầm mắt tập trung nhìn về trên người Trình Hạ.
Đa số là những gương mặt khá quen đã chơi cùng Tống Dịch một thời gian, hiển nhiên cũng biết quan hệ giữa vị này và Tống Dịch không bình thường, một vài khuôn mặt khác thì cau lại, hẳn là không có năng lực phán đoán.
Trình Hạ đưa áo khoác cho phục vụ đang chờ ở bên cạnh, trực tiếp đi về phía Tống Dịch.
Còn chưa nói chuyện, cô gái mới vừa ấn đôi môi đỏ mọng xuống trên mặt Tống Dịch, đôi tay đặt lên cánh tay Tống Dịch, ngăn cách giữa cô và Tống Dịch.
Tống Dịch khẽ nhíu mày, đang muốn nói chuyện.
Trình Hạ vượt lên mở miệng trước, hỏi "Tống tiên sinh, vị này là?"
Tống Dịch xoay người hỏi người đẹp bên cạnh: "Em là?"
Người đẹp sững sờ, quả đấm nhỏ đánh lên cánh tay của Tống Dịch, "Ngâm Sương, Tống tiên sinh, tên của người ta khó nhớ như vậy sao."
"Trình Hạ."
Trình Hạ phóng khoáng vươn tay, chỉ tiếc đã thay giày cao gót mười phân, giờ phút này không thể từ trên cao phóng tầm mắt nhìn xuống cô gái ấy.
Ngâm Sương hoàn toàn ngây ngẩn cả người, tình huống này, hai tay cô có thể tiếp tục quấn ở trên người Tống Dịch, không bắt tay Trình Hạ sao?
Ánh mắt của mọi người, không thể.
Ngâm Sương không cam lòng nhéo tay Trình Hạ, Trình Hạ thuận thế liền đến bên cạnh Tống Dịch.
"Đã sắp mười hai giờ, cắt bánh ngọt, cắt bánh ngọt!"
Chỉ lo vây xem hai người đẹp chiến đấu, thiếu chút nữa quên chuyện quan trọng rồi.
Mọi người trong phòng bao cùng nhau kêu lên.
"Nhanh nào!"
Tống Dịch: "Em cắt cùng anh."
Nghe vậy, Ngâm Sương cũng ngẩng đầu lên.
Nhưng cô đã bị nhóm phụ nữ đẩy ra ngoài cùng.
Cách Tống Dịch gần nhất, hiển nhiên là Trình Hạ.
Vinh hạnh đặc biệt như thế. . . . . .
Cô có thể nói không sao?
Trình Hạ vuốt tóc, "Thâm tình" liếc nhìn Tống Dịch một cái, nói: "Được."
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
Dưới cái nhìn soi mói đầy "Thâm tình" của toàn bộ phụ nữ trong phòng bao, Trình Hạ "Nhẹ nhõm" cùng Tống Dịch cắt chiếc bánh ngọt.
Mọi người trong phòng bao đồng loạt hoan hô.
"Tống đại thiếu sinh nhật vui vẻ!"
Trong lòng Trình Hạ cũng kích động hoan hô, vai diễn của cô rốt cuộc cũng hơ khô thẻ tre (ví với việc hoàn thành một tác phẩm) rồi, rốt cuộc, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi.
"Trình Hạ."
Trình Hạ vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy. . . . . . Ánh mắt thâm tình làm người ta rụt rè của Tống Dịch.
"Miếng bánh ngọt đầu tiên, cho em."
Như thế còn lớn hơn vinh hạnh đặc biệt. . . . . .
Trình Hạ đã thấy hai ngày chỉ uống nước lọc, chạy trên máy chạy bộ ba giờ đang vẫy tay về phía cô.
Trình Hạ được yêu thương mà lo sợ: "Tống tiên sinh, như vậy không tốt đâu."
Tống Dịch cúi đầu đến cạnh tai cô.
Âm thanh ồn ào vang lên khắp phòng bao, nam kích động, có lẽ là hưởng ứng theo sinh lý, nữ kích động hơn, mọi người hận không thể ném Trình Hạ ra khỏi phòng bao.
Thật ra thì, Tống Dịch chỉ nói một câu. . . . . .
Hôm nay em tới thật sớm?
"Vậy em đã có thể nhận lấy lời chúc phúc của anh rồi sao?"
Trình Hạ vui vẻ nhận lấy bánh ngọt, dưới cái nhìn soi mói của Tống Dịch, múc một muỗng thật to, bỏ vào trong miệng, cuối cùng, còn chưa thỏa mãn mà dùng tay lau môi.
Cuối cùng Tống Dịch cũng hài lòng dời tầm mắt đi.
Trong nháy mắt, một nhóm người ùa lên.
Bên tai đều là giọng nói ngọt ngào, "Tống đại thiếu."
Trình Hạ thỏa mãn nguyện vọng của các cô, cũng thỏa mãn nguyện vọng của mình, bị chen chật cứng.
Nhưng mà mùi phòng vệ sinh. . . . . . Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn ( ^ - ^ ) Lê ( ^ ~ ^ ) Quý ( ^ . ^ ) Đôn ( - _ - )
Thật ra thì, vẫn không bằng bên trong phòng bao.
Trình Hạ lấy khăn giấy ra, lau bơ trên đầu ngón tay, bơ trên môi, còn có bơ trên hàm răng, rồi súc súc miệng.
Nhóc con, đấu với cô.
Cô không cần lãng phí dạ dày vào loại bánh ngọt này.
Hài lòng, Trình Hạ vào phòng vệ sinh.
Là ai từng nói, phòng vệ sinh là nơi thích hợp để nghe ngóng nhất.
Trình Hạ vừa vào cái hố này chỉ ba giây, liền nghe thấy tên của mình.
Chuyện này rất bình thường.
Ai bảo tối nay cô làm người khác hận như vậy.
Bỏ qua các loại từ ngữ dơ bẩn, không có tin tức gì có ích.
Cũng không ngờ tới, cô còn nghe được một cái tên khác, Bạch Oản.
P/s: Cảnh báo văn án hơi bị lừa tình, nhưng nội dung sẽ không gây thất vọng, hihi.