Chương 1 - Ngày Thứ Nhất

Editor: Lữ

Beta: An Hiên

6.1.2017

Mối tình đầu của tôi tên là Linh kun (1), yêu đương thắm thiết đến nay cũng đã được sáu năm. Từ thuở thiếu thời đến khi tôi thành niên, từ cái tuổi ngây ngô không biết yêu là gì đến khi đủ lông đủ cánh, biết thế nào là cái nóng lạnh của đạo lý đối nhân xử thế.

(1) Kun: Cách gọi thân mật trong tiếng Nhật, kun là hậu tố sau tên con trai. Giống F kun trong truyện Anh không thích thế giới này anh chỉ thích em của tác giả Kiều Nhất.

Sở dĩ gọi là Linh kun vì trong tên anh có mẫu tự L, con người lại đơn thuần như một tờ giấy trắng, biệt danh là Zero.

Tôi còn nhớ lần đầu gặp Linh kun là tại lớp tiếng Ý.

Khi ấy còn chưa quen với cuộc sống ở nước ngoài, cũng chưa thạo tiếng nên mới đặc biệt tham gia lớp học bổ túc ngôn ngữ.

Lớp học bổ túc do các nữ tu và cha xứ yêu văn hóa Trung Hoa mở, các thầy cô là người Ý, cho nên sẽ mời thêm những người Trung Quốc am hiểu tiếng Ý làm trợ giảng phiên dịch, Linh kun là một trong số những người đó.

Ngày đầu tiên đi học gặp một giáo viên người Ý, tôi lập tức cảm thấy bối rối. Trong lúc đang suy nghĩ nên làm thế nào để hiểu mấy từ ngữ nước ngoài kia, Linh kun cứ thế xuất hiện trong tầm mắt tôi... Tôi nhớ láng máng anh mặc áo tay dài màu trắng, quần jeans, một tay chống lên khung cửa thở dốc: "Xin lỗi, tôi đến trễ."

Vì ngược sáng nên tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của Linh kun, chỉ là giọng nói của anh rất dễ nghe, ấn tượng cho đến tận bây giờ.

1,

Sức khỏe tôi không được tốt, nhẹ thì đau đầu ho khan, nặng thì sốt cao liệt giường.

Vì thế Linh kun vô cùng khắt khe về phương diện ăn uống của tôi... Ví dụ như tuyệt đối không được ăn nhiều đường, bây giờ cũng có rất nhiều người trẻ tuổi bị bệnh tiểu đường, nhất định phải uốn nắn ngay từ nhỏ, hoặc ví dụ như không được ăn quá nhiều snack và uống nước có ga, dạ dày tôi không được tốt, rất dễ bị viêm dạ dày, nếu tiếp tục thì sẽ biến thành ung thư cũng không chừng, còn thực phẩm ướp muối thì cấm tiệt, những loại đồ ăn như mì xào tương đậu bỏ vỏ dứt khoát không được ăn.

Cho nên tuổi già của tôi... À không, là tuổi trẻ của tôi khá thảm thương, mỗi giây mỗi phút đều phải ăn kiêng.

Có lần, tôi ăn cơm ở nhà Linh kun, vì tôi thích ăn chua cay nên dè dặt kéo áo Linh kun, thỏ thẻ: "Em muốn thêm một ít giấm."

"Em cảm thấy mình có thể ăn không?" Hôm qua tôi vừa đến gặp bác sĩ gia đình mua thuốc đau dạ dày, chắc hẳn Linh kun cho rằng vì sao tôi còn có mặt mũi để lên tiếng nên giận dữ cười khẩy.

"Thì chút xíu, một xíu xiu thôi." Tôi lại cúi gằm mặt lên tiếng.

Mẹ Linh kun không nhịn được, đau lòng thốt lên một tiếng: "Ăn một chút giấm có sao đâu? Sao cứ cấm con bé ăn làm gì!"

Linh kun liếc mắt nhìn tôi, đại khái là cảm thấy tôi đặc biệt cố tình, rất biết nắm bắt tình hình, có lòng bày ra dáng vẻ đáng thương trước mặt mẹ của anh để xin ăn giấm. Nhưng mà chẳng có tác dụng gì cả, Linh kun càng nghiêm khắc hơn, ngay cả mấy lời mẹ anh nói cũng vô ích.

"Thế thì một chút thôi nhé, rồi tháng sau cũng đừng hòng nghĩ đến việc động vào nữa."

"..." Tôi khổ sở không nói nổi, chỉ có thể gật đầu.

Nhưng trên thực tế, trong lòng tôi đang gào thét: "Phật cao một thước đạo cao một trượng (2), anh cho rằng em dễ đi vào khuôn khổ thế sao?"

(2) Phật cao một thước đạo cao một trượng: Ý chỉ khi càng đạt được thành tựu thì càng gặp những chướng ngại lớn hơn.

2,

Độ cố chấp của tôi đối với đồ ăn vặt không phải là thứ người bình thường có thể tưởng tượng được, cho nên để đạt được mục đích thì luôn luôn không từ thủ đoạn nào.

Ngày trước tôi từng giở thói trẻ con với Linh kun, tắt điện thoại rồi kéo anh vào danh sách đen trên QQ, một mình bắt đầu lục tìm đồ ăn vặt trong tủ lạnh. Vì để hàn gắn vết thương tâm hồn mà không từ một thủ đoạn nào, tôi ăn hết một hộp kem, còn có vài bịch kẹo dẻo nữa.

Dù sao trong lúc yêu nhau, mỗi lần ăn vặt đều phải báo cáo với Linh kun, thất tình rồi thì thôi. Thỉnh thoảng trong lúc gọi điện thoại lén ăn vài viên kẹo cũng có thể bị Linh kun phát giác qua giọng nói ngọng nghịu của tôi.

Khoảng ba tiếng đồng hồ sau, trong đầu tôi có thứ lóe sáng, nhớ ra còn một hộp sữa chua mới toanh để trong tủ lạnh nhà Linh kun... Phải làm sao đây? Tôi không phải là kiểu người phí phạm đồ ăn.

Vì vậy, tôi đã nghĩ thông suốt, vội mở điện thoại lên.

Linh kun lo lắng gọi lại cho tôi lần nữa, anh hỏi: "Em một thân một mình tắt máy lâu như vậy, có phải đang lén trốn trong góc khóc lóc rồi không?"

Tôi nói một cách úp úp mở mở: "Cũng hết rồi..."

Trên thực tế, tôi biết nhất định sẽ làm lành thôi, chỉ là muốn nhân cơ hội tạo ra chút bí mật nhỏ của riêng mình.

Tuy nhiên ngay tối hôm ấy tôi đã bị bắt tại trận, đồ ăn vặt tháng sau cũng không còn cơ hội để mua nữa.

3,

Gần đây, máu thèm ăn dồn lên não nên tôi thường lén lút ăn vặt sau lưng Linh kun.

Linh kun âm thầm nhìn chằm chằm sau lưng tôi rất lâu, đang lúc tôi vô cùng vui vẻ, anh u ám cất tiếng nói: "Được ăn nên trong lòng vui lắm à?"

Tôi lắp ba lắp bắp: "Em có ăn đâu."

"Còn vờ vịt."

Nếu đã bị phát hiện thì tôi cũng chỉ có thể sử dụng chiêu đập nồi dìm thuyền, nhanh tay cầm một gói bánh quy hối lộ anh: "Anh có muốn ăn một cái không?"

Nếu đã lên thuyền của tôi, vậy sẽ là người của tôi, chuyện lúc trước chẳng phải sẽ bỏ qua ư?

"Không."

Hối lộ thất bại, tôi tiêu rồi.

Lúc này sao có thể từ bỏ được cơ chứ? Đây hoàn toàn không phải tác phong làm người trước nay của tôi, vậy nên tôi lại lấy dũng khí, dâng toàn bộ đồ ăn vặt bằng hai tay lên: "Chỗ này cho anh hết nhé?"

"Không cần."

Bị anh làm cho xấu hổ hai lần, tôi cũng bực mình lắm chứ. Nhưng mà tôi không dám tưởng tượng hậu quả nếu như mình bỏ cuộc, chỉ có thể không ngừng kiên trì, lại tiếp tục ra chiêu: "Vậy anh muốn thế nào?"

Hôm nay Linh kun rất dễ nói chuyện, anh quan sát tôi một lúc lâu mới thấp giọng hỏi: "Nếu em thật sự muốn đến thế, vậy lấy thân để trả nhé?"

Không ngờ Linh kun lại là người như vậy, trước đây sao tôi không nhận ra nhỉ? Là tôi nhìn lầm, vẫn ôm ấp ảo tưởng với anh...

Nếu sớm biết miệng lưỡi anh thế này, lấy thân để trả vài lần có là gì đâu!

4,

Thật ra thì vẫn có đôi lúc Linh kun rất thấu tình đạt lý.

Khi anh đi siêu thị sẽ biết gọi điện hỏi xem tôi muốn mua đồ ăn vặt thế nào.

Tôi nắm được điểm mấu chốt: "Thật ra thì thứ em muốn ăn không được coi là nhiều, bimbim tôm Mimi cũng được này, tốt nhất là lấy cả mấy gói khoai tây chiên nữa, có bánh ruốc không? Em muốn hai hộp, còn kẹo vừng đậu phộng các thể loại nữa, anh cứ chọn dăm ba chục cái là được."

Giọng nói của anh chợt trở nên nham hiểm: "Cái gì?"

"À, ý em là tùy ý mua năm ba loại thôi."

"Anh hỏi em uống sữa đậu nành không, những thứ khác cũng đừng hòng nghĩ đến."

"Ừ thì em uống." Ngay sau đó tôi sôi máu, dứt khoát cúp điện thoại.

Chưa từng thấy loại người nào mặt dày đi siêu thị mua đồ ăn vặt mà chỉ mua sữa đậu nành như thế bao giờ!

Đợi đến khi Linh kun về nhà, tôi luôn mồm luôn miệng nói: "Mua đúng sữa đậu nành thôi đấy, mấy cái kia ấy hả, em bị nhiệt miệng, thật ra thì không ăn cũng chả sao. Đúng không? Có phải em ngoan lắm không? Vậy cuối tuần cho phép em ăn sushi nhé?"

"Còn phải xem biểu hiện của em đã." Linh kun mỉm cười thỏa mãn.

Nên vạch trần sự đen tối của Linh kun ngay tại đây hay là vẫn nên ca ngợi cách lo lắng quan tâm cho tôi như người bố của anh nhỉ... Dù sao thì cũng chẳng có ai kiểm tra đo lường từng nơi sản xuất rồi thành phần sữa nào thích hợp để uống ở phòng thí nghiệm, sau đó mua cho tôi uống vào buổi sáng như anh cả.