Ngày. Tháng... Năm...

Anh yêu dấu, bây giờ là buổi chiều. Buổi chiều một ngày chủ nhật buồn và cô đơn như tất cả những buổi chiều của gần mười ba năm em sống trên mảnh đất xa lạ này. Mười ba năm. Mình xa nhau gần mười ba năm rồi anh biết không ? Bây giờ em ngồi đây một mình. Trong bóng chiếu, căn phòng nhỏ rộng, như cả một đại dương và em câm nín như một con ốc, bé bỏng như một hạt cát. Tiếng nhạc nào mênh mang hình ảnh của một giòng sông sương mù và tình yêu. Em gục mặt vào hai bàn tay lạnh gia. Không có anh, em chỉ còn nửa cuộc đời. Và gần mười ba năm rồi em vẫn sống nửa cuộc đời em, vật vờ như rong rêu. Thời gian qua đi, nhanh hơn là em vẫn nghị Em thấy mình thua thiệt trong nỗi nhớ mênh mông nửa phần đời còn lại của mình. Anh phiêu bạt nhưng có mặt trong từng mảnh nhỏ của cuộc đời em. Em hiện diện nhưng vô nghĩa từ gần mười ba năm qua trên mảnh đất này. Anh yêu dấu, bây giờ em còn gì ngoài một chuỗi dài thương nhớ, một số kỷ niệm để chắt chiu. Một lúc nào đó anh đến với em. Mình có nhau tuyệt vời. Rồi anh ra đi biền biệt. Rồi em lưu lạc mãi tận phương trời này. Mình xa nhau như chưa bao giờ xa nhau như thế phải không anh ? Em ngẩn ngơ với khoảng trống anh để lại. Em hụt hẫng với ý nghĩ bất chợt lúc thức giấc nửa khuya. Em mất anh thật rồi. Quê hương mình chỉ có hai mùa mưa nắng. Ở đây em có đủ cả bốn mùa. Có đủ bốn mùa để mặc cho linh hồn lênh đênh. Để thấy mình chìm sâu vào nhung nhợ Để thấy giá buốt con tim. Và để thấy tình yêu chia ly buồn vời vợi. Nhớ không anh, những ngày anh đến với em thưở đọ Tình đầy như mưa mùa tháng sáu, rực rỡ như nắng sáng tháng Giêng. Và bây giờ còn gì ? Và bây giờ xa cách mù khơi. Anh đâu có trên quê hương. Em bơ vơ xứ la Mưa gió của cuộc đời lưu lạc chưa là em dại khờ nhưng âm vang của những ngày hạnh phúc bên anh đã đưa em vào muôn trùng khép kín.

Mình xa nhau gần nửa vòng trái đất. Bây giờ, anh còn gì, em còn gì, hỡi anh yêu dấu ?

Ngày. Tháng... Năm...

Rồi em cũng phải trở về căn phòng trống vắng đó mỗi buổi chiều. Xa lộ ngút ngàn. Sương giăng mờ đầu núi. Dòng sông nước cạn trơ đá ven đường. Em lái xe như một kẻ mộng dụ Hay trong cơn mộng dữ của một buổi chiều tan sở mình về đâu chiều nay cũng được! Bên kia sông là những mái nhà xám và những con phố nhỏ đầy hoa. Bên kia sông là dãy núi tím im đậm trên nền trời thật buồn. Em chợt nhớ thân phận mình lưu lạc. Và chợt thèm những sợi mưa dăng dăng. Như một buổi xế chiều nào bên bờ sông Sài Gòn, nhìn mưa rơi trên mặt sông như khói sóng, nhìn khu Thũ Thiêm chìm trong mưa lũ như một dãy núi dài, anh kể chuyện những ngày anh lưu lạc, ngày em chưa ra đời, có giòng sông Đáy cuồn cuộn phù sa, có dãy núi Tây Phương ẩn mình trong sương mù, có đôi mắt u uẩn của cô gái xứ Đoàn tản cự Tự dưng em muốn khóc khi đi ngang giòng sông cạn. Buổi chiều như chiều thêm. Bây giờ em lưu lạc hơn là anh ngày ấy. Bây giờ em u uẩn gấp trăm lần cô gái trong chuyện kể của anh. Bây giờ không gian đầy mùa thụ Mây đã mụ Trời đất đã mênh mông buồn. Cơn gió lạnh nào đó, cánh hoa vàng mong manh nào đó đã đưa hồn em về chốn quê hương cụ Buổi chiều, những cánh hồng rụng tơi tả trên mặt kính. Em muốn khóc. Bởi hoa rụng như những mảnh vụn hồn em. Em như người cô phụ mà đợt heo may đầu tiên đã gợi lại những khoảnh khắc nồng ấm ngày xưa. Anh xa vời vợi. Tình cho đi từ ngày đó sao chiều này rộn rã trong lòng. Em nhớ anh chiều nay, anh biết không. Nhớ những ngày tình tròn đầy. Nhớ những buổi sáng buổi chiều Sài Gòn chợt có cái gai lạnh của mùa thu xứ Bắc và em đã đi xát vào anh thêm chút nữa trên con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm đầy bóng mát thân thương. Hạnh phúc như mây baỵ Em có anh ngày đó, đinh ninh trọn kiếp chẳng chia lìa. Bây giờ mùa thụ Em hai bàn tay trống. Em còn gì hỡi anh ? Thời gian nào mang mùa thu về trên xứ lạ mà sao anh vẫn bằn bặt cuối trời. Ngoài kia là vầng trăng cô liêu, nhạt nhòa như chìm trong sương khói. Đêm mông lung huyền ảo. Đêm ngạt ngào hương lá cho kỷ niệm trở vệ Em nhắm mắt để khỏi thấy bàn tay mình run rẩy đi tìm một bàn tay nào vắng mặt. Bây giờ mùa thu và hai bàn tay trống, em biết mình tìm hơi ấm nơi đâu ?

Ngày. Tháng... Năm...

Lối về núi đá mù sương rồi anh biết không. Những buổi chiều, thành phố này vội vã và sinh động. Buổi chiều là thời gian tìm vệ Nhưng em biết tìm về đâu trong thành phố xa lạ này. Đã gần mười ba năm mà em vẫn là một kẻ sống nhợ Cuối cùng, em đã bỏ thành phố chỉ có hai mùa mưa nắng đó lại sau lưng. Bỏ anh và muốn vàn kỷ niệm. Hàng sao cao vút lung linh ánh nắng bên vườn Bách Thảo buổi trưa anh đón em vệ Con đường Duy Tân cây dài bóng mát buổi chiều chờ anh nơi cổng trường. Bầu trời cao vút vằng vặc trăng sao những đêm mình lang thang trong những con phố nhỏ thơm ngát hương dạ lỵ Tất cả chỉ còn trong trí nhớ mênh mông. Em mất anh. Em mất thành phố thân yêu đọ Thành phố em đã lớn lên và biết yêu lần đầu, và hạnh phúc. Hoàn cảnh nào đưa đẩy em đến chốn này ? Em không còn dám nghĩ tới. Lỗi tại em trăm bệ Em lạc lõng, em mất hút trong thành phố to lớn này. Nhưng bao giờ thì anh, thì thành phố chỉ có hai mùa mưa nắng đó vẫn sừng sững trong em. Ở đó em có nửa phần đời. Ở đó em đã có tất cạ Em giàu sang mà kiêu kỳ biết mấy trong thành phố đó bởi có anh và tình yêu tuyệt vời. Em muốn khóc. Tình yêu tuyệt vời rồi cũng vỗ cánh bay đi. Mình đã giã từ nhau không một lời từ giã anh nhớ không. Chiều đã tàn từ lâu. Đêm đã lạnh vô vàn. Trong bóng tối, em thu mình như một con sâu nhọ Em nhớ anh đến tận cùng nỗi nhợ Em mòn mỏi chờ mong một phép la Nhưng đêm vẫn đen ngoài kia và bầu trời vẫn không một vì sao. Em thèm nhìn thấy một vì sao, một vì sao lẻ loi thôi cũng được. Bởi trong trùng trùng kỷ niệm về thành phố em đã bỏ đi, em vừa chợt nhớ câu của một nhà văn nào đó mà anh thường nhắc với em. Em hãy đếm những vì sao trên trời cao kia, trên trời có bao nhiêu sao, anh còn yêu em hơn là thế nữa. Em chỉ cần một vì sao thôi anh, một vì sao rất lẻ loi, để yên chí rằng, bên phương trời đó anh cũng đang nhớ em như em đang nhớ anh, bây giờ, ở phương trời này. Bây giờ em ở bên đay đại dương, thành phố mất tên đó mùa mưa này còn lê thê không anh ?

Hết