Chương 1

Tuy biết rằng cái chết của mình có chút kỳ quái, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều. Bị đặt nằm trong quan tài, khi đứng ở giữa linh đường của chính mình, lúc nhìn thấy mẹ kế Liễu Đan Văn vào cửa theo bản năng làm động tác tiến ra đón, muốn làm cho hai vai run run của bà bình tĩnh trở lại.

Theo như cô biết, mẹ kế hơn phân nửa là khóc.

Người phụ nữ đối với mình dịu dàng thân thiết, cho dù không phải mẹ ruột của mình, lúc này cũng sẽ thương tâm. Dù sao cũng sống cùng nhau mười mấy năm.

Nhưng mà mẹ kế vừa ngẩng đầu lên, Diệp Thiên Tuyết nhìn thấy trên khuôn mặt bà nét mặt hung ác, linh hồn bồng bềnh trên không trung liền sững lại.

Bà không phải đang khóc.

Bà muốn cười, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

Cho nên bà mới lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh khủng. Diệp Thiên Tuyết chưa bao giờ ở trên mặt bà nhìn thấy nét mặt như vậy.

Trước đây bà đều mỉm cười dịu dàng ân cần, thỉnh thoảng thoải mái cười to, ở trước mặt Liễu Phỉ Phỉ con gái của bà. Diệp Thiên Tuyết chưa bao giờ nhận được nụ cười như thế, thậm chí có đôi khi không tự giác mà nổi lên ghen tị với Liễu Phỉ Phỉ.

Nhưng vì sao, bây giờ, bà lại cười hung ác như vậy?

Diệp Thiên Tuyết nhìn chằm chằm thân thể của bà, trong lòng dường như có cái gì vỡ tan, âm thanh thanh thúy.

Trước mặt ngươi, không phải thân thể đã mất đi hơi thở của ta sao? Không phải kế nữ của ngươi chết sao?

Cửa vang lên một tiếng, một người khác đẩy cửa vào, cắt đứt suy nghĩ của cô.

Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Liễu Phỉ Phỉ mỉm cười đi tới, đứng bên người Liễu Đan Văn, đốt một điếu thuốc: "Cuối cùng đã chết, có phải không?"

"Đúng vậy, đợi nhiều năm như vậy..." Liễu Đan Văn dường như bình tĩnh một chút, trên mặt đã không còn ý cười như trước, cũng đã không có vẻ mặt làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.

"Không biết là ai giúp đỡ xử lý cô ta, ngược lại khiến mẹ không cần phải do dự." Liễu Đan Văn nói.

Liễu Phỉ Phỉ cười lạnh: "Mẹ, mẹ cho là ai cùng cô ta có cừu oán. Đương nhiên là con."

Liễu Đan Văn trừng lớn mắt.

"Mày là cái đồ nghiệt súc!" Có người quát lớn, tức giận đạp cửa mà vào.

Diệp Thiên Tuyết chết lặng nhìn người cha Diệp Hâm Thành của mình đi vào, không chút do dự cho Liễu Phỉ Phỉ một cái tát.

Dấu tay màu đỏ rất nhanh hiện lên trên gương mặt trắng nõn như ngọc của Liễu Phỉ Phỉ.

Diệp Hâm Thành ôm ngực thở: "Nó là chị ruột của mày, mày lại có thể... Làm ra loại chuyện này. Trong lòng mày còn có một chút lương tri hay không!" Liễu Đan Văn ở một bên lạnh lùng nhìn ông, không nói gì.

Liễu Phỉ Phỉ buông cái tay đang ôm mặt, ưỡn ngực ngẩng đầu, cười lạnh không ngừng: "Chị ruột? Trên thế gian này ngoại trừ ba người chúng ta, còn có ai biết nàng là chị ruột của con? Con chỉ sợ người cha thân ái là cha, cũng không muốn nhắc tới chuyện này." Cô ta ác ý tới gần Diệp Hâm Thành, sẳng giọng: "Ai làm cho sinh nhật của con cùng cô ta chỉ kém nửa tháng, đây chính là công khai nói cho người khác biết, lúc cha ở rể ở Cố gia còn ở bên ngoài chơi gái."

Nhíu mày, vẻ mặt của cô ta mang theo ác ý nói không nên lời: "Như vậy, tiền tài quyền thế cha có được khi theo Cố gia có thể khó giữ được ."

Diệp Hâm Thành thở mạnh, ngón tay có chút run run, lại nói không ra lời.

Liễu Đan Văn mang theo tươi cười dối trá tiến lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Diệp Hâm Thành, thuận miệng nói với Liễu Phỉ Phỉ: "Phỉ Phỉ con nói những chuyện đó làm gì, tốt xấu gì thì năm đó sau khi mẹ và con chạy đến trước mặt Cố Trường Trữ tức chết bà ta, ông ấy cũng giúp đỡ đem chuyện này giấu diếm, còn cưới mẹ để cho mẹ và con trải qua những ngày phú quý, coi như là bù lại không phải sao?"

Diệp Thiên Tuyết đứng ở một bên, lúc nghe câu đó, trái tim giống như bị một tảng đá thật lớn đập nát, đau đến mức không thở nổi.

Mẹ, người mẹ dịu dàng lương thiện của mình, thì ra là vì nguyên nhân như vậy mà chết sao?

Cô mấp máy môi giật mình quay đầu nhìn về phía Diệp Hâm Thành, khó mà tin được.

Vì sao, ông bao che cho hung thủ, trả lại cho bọn họ nhiều năm sống yên bình như vậy?

Liễu Phỉ Phỉ cười khanh khách, vung tay, đem Liễu Đan Văn đang ở bên người Diệp Hâm Thành tách ra: "Mẹ thân ái của con, mẹ lại có thể nghĩ như vậy sao? Khó trách mười một năm nay đều đấu không lại người đàn ông này, một chút cổ phần của công ty cũng không nắm được trong tay."

Cô ta nhìn Diệp Hâm Thành dựa vào tường mới có thể đứng vững, tươi cười ngọt ngào, trong lời nói giống như có dao găm đâm sâu vào tim Diệp Hâm Thành: "Chẳng lẽ mẹ không hề nghĩ tới, ông ta cưới mẹ, bất quá là vì mẹ nắm trong tay nhược điểm của ông ta, khống chế tốt, sẽ không phải cùng người khác tranh đoạt tài sản, đồng thời cũng sẽ không có uy hiếp gì đối với Diệp Thiên Tuyết sao?"

Khinh thường nhìn mẹ ruột của mình, cô ta cười đến mức xiêu vẹo: "Mẹ lúc ấy đã hơn ba mươi, không có khả năng lại có con, ông ta theo Cố gia lấy được cái gì, dù như thế nào đều không rơi trên người con và mẹ!"

Liễu Đan Văn trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, không nói gì thêm.

Diệp Thiên Tuyết đứng tại chỗ, mỗi một câu đều giống như là cái búa khổng lồ đập vào thế giới của cô, làm cho thế giới của nàng nát vụn ra từng mảnh.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, người em gái mặc dù có chút lời nói ác độc, nhưng luôn giúp đỡ mình sẽ là người giết chết mình; mẹ kế luôn đối với mình dịu dàng mỉm cười, trên người mang theo hương vị của mẹ ruột sẽ là nguyên nhân cái chết của mẹ mình; người cha đối với mình có chút áy náy mà không dám quá thân cận, luôn ở xa xa yên lặng quan tâm mình, nhiều năm che chở hai người phụ nữ như vậy.

Vì sao?

Cô nghĩ mãi mà không hiểu.

"Cha không nghĩ vậy." Diệp Hâm Thành lấy lại một nửa bình tĩnh, cuối cùng khó khăn nói ra một câu.

Bờ môi của ông nhìn hết sức khó coi, thanh âm lại bình tĩnh làm cho Diệp Thiên Tuyết cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua.

"Vì sao, muốn hại chết Tiểu Tuyết." Ông nhìn Liễu Phỉ Phỉ, "Nó đối với con không có uy hiếp gì."

Lỗ mũi Liễu Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng: "Nhưng cô ta còn sống một ngày, con không thể có khả năng trở thành người thừa kế. Lại càng không cần phải nói đến mấy năm nay cô ta dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống, con thấy cô ta không vừa mắt rất lâu rồi."

Diệp Hâm Thành yên lặng nhìn cô ta, khóe môi không ngờ lại có vẻ tươi cười: "Tiểu Tuyết từ trên cao nhìn xuống? Ha ha..." Ông nở nụ cười hai tiếng, khí lực không đủ nên ngừng lại: "Chẳng lẽ không phải bởi vì mày chính mình tự ti cho nên nhìn người khác đều cảm thấy đối phương nhằm vào mày sao?"

Đứng thẳng dậy, Diệp Hâm Thành giống như chưa từng có chuyện gì xẩy ra, khôi phục hình tượng thương nhân lạnh lùng trên thương trường, ngược lại đã không còn bao nhiêu sự dịu dàng của người cha cùng người chồng.

Ông xoay người, tự kiềm chế để bình tĩnh: "Đi thôi, việc này, về sau sẽ không nói nữa."

Liễu Phỉ Phỉ sửng sốt một lát, hừ lạnh một tiếng, cũng theo rời đi.

Liễu Đan Văn quay đầu nhìn Diệp Thiên Tuyết nằm ở nơi đó liếc mắt một cái, rồi cũng đi ra ngoài.

Chỉ còn Diệp Thiên Tuyết đứng ở đó, toàn thân lạnh như băng, thân thể không còn cảm giác ấm lạnh giống như biến thành Quỷ Hồn bên trong cô băng tuyết ngập trời, gió đao mưa kiếm khiến cả người cô máu chảy đầm đìa.

Cha, cha lại một lần nữa, lựa chọn bao che sao?

Hai người đó là vợ, con gái của cha, chẳng lẽ, con cùng mẹ, không phải sao?

Hai người đó là người thân của cha, chẳng lẽ chúng ta ngay từ đầu đã ở bên cạnh cha thì không phải sao?

Đối với cha mà nói, con cùng mẹ, rốt cuộc là cái gì?

Diệp Thiên Tuyết cảm thấy, thế giới của chính mình đã hoàn toàn sụp đổ, những điều tốt đẹp đã từng có đều biến mất không thấy.

Những ấm áp, những ánh mặt trời, ở trong trí nhớ dần dần biến mất.

Trong lồng ngực quay cuồng , là vô cùng oán hận.

Muốn, muốn báo thù.

Hướng đến người hủy diệt cuộc sống của chính mình.

Làm cho những kẻ đó cũng cảm nhận được những gì mình đã cảm nhận, làm cho sinh mệnh tốt đẹp của những kẻ đó biến mất không còn tồn tại.

Nhưng mà, ngay cả báo thù cũng không kịp.

Chỉ còn lại linh hồn của chính mình, rõ ràng ngay cả báo thù cũng không còn kịp nữa.

Cô đứng ở nơi đó, nước mắt mới rơi xuống, liền biến mất giữa không trung.

Ôm đầu gối của mình, cả người cô cuộn lại ngồi xổm tại chỗ, thân thể dần dần trở nên mơ hồ, chỉ lát nữa là sẽ biến mất.

"Hối hận sao?"

Là ai nói nhẹ nhàng ở bên tai.

Hối hận?

Đương nhiên hối hận, nhưng, đã không còn kịp nữa. Mình đã chết, chắc là phải xuống địa ngục, những người kia vẫn sống như trước, hưởng thụ hết tất cả của mình, có lẽ còn đang cười nhạo chính mình có bao nhiêu ngu ngốc.

"Như vậy, muốn sống lại một lần sao?"

Nếu có cơ hội sống lại một lần, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để cho mọi chuyện tái diễn lại lần nữa, cũng nhất định, sẽ khiến cho những kẻ có tội kia bị trừng phạt bị báo ứng.

Diệp Thiên Tuyết suy nghĩ xong, bỗng nhiên rùng mình. Vừa rồi, là ai?

Khóe mắt dường như có bóng dáng màu đen, bên tai cũng vang lên rõ ràng thanh âm nhỏ bé yếu ớt vừa rồi, lạnh như băng tuyết: "Như vậy, chúng ta làm một giao dịch đi."

Diệp Thiên Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, trong hư không có một người con gái áo đen yếu ớt nhỏ bé đứng ở nơi đó, vẻ mặt lạnh lùng.

Lau đi bụi bặm trên bia mộ của Diệp Thiên Tuyết, đem bó hoa lớn nhẹ nhàng đặt ở trước mộ cô, Diệp Hâm Thành khóe mắt rưng rưng.

"Tiểu Tuyết, cha thực xin lỗi con, là cha tự cho là đúng hại con. Cha nghĩ không cưới các tiểu thư, tìm một người phụ nữ tốt một chút thành thục biết ấm lạnh, chăm sóc con..."

Ông nhắm mắt, không có lau đi giọt nước mắt chảy xuống.

"Cha không nghĩ cuối cùng lại biến thành như vậy."

Nhìn ảnh chụp được khảm giữa bia mộ, người con gái bên trong đối với ông lộ ra khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm, như nhiều năm trước.

"Yên tâm, cha đã đem những kẻ đó đưa vào ngục giam, cũng đặc biệt tìm người hảo hảo chiêu đãi những kẻ đó."

"Chờ cha chết, sẽ lại hướng con cùng Trường Trữ nhận tội."

Diệp Hâm Thành bắt đầu ho nhẹ. Một thời gian ngắn không gặp, đầu của ông đã hoa râm. Lúc trước nhìn qua phong độ chỉ giống như người đàn ông mới ba mươi, nay dường như già đi hai mươi tuổi.

"Công ty Cố gia, cha sẽ giao cho Cố Trường Chân năm đó trốn đi, tuy rằng cô ấy không quá vui khi tiếp nhận, nhưng con của cô ấy là một người giỏi trong việc buôn bán, công ty ở trong tay hắn cũng sẽ không bị xuống dốc. Dù sao, cha và con, cái gì cũng không cần."

Thân hình ông dường như có chút cúi xuống, vỗ về bia mộ, im lặng bi thương.

"Tiểu Tuyết, Trường Trữ, chờ ta, chờ ta hướng các ngươi chuộc lỗi."

Người đàn ông cao lớn ở bên cạnh bia mộ, thê lương không nói gì.

Những việc đó, Diệp Thiên Tuyết đều không có nhìn thấy.

Cô mở mắt, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đập vào mặt.

Một đứa bé mập mạp có làn da đen đong đưa hai tay ở trước mắt cô: "Chị Tiểu Tuyết, chị ngẩn ngơ cái gì vậy?"