Tiết tử

Tiết tử

~*♥*~

“A Nô à, ngươi bảo ta phải làm sao đây?” Một cô gái khuôn mặt u sầu miễn cưỡng nghiêng mình dựa vào tháp tử lộng lẫy, vừa ăn trái nho vừa than thở, dường như có chuyện khó giải quyết.

“Nữ vương, chuyện này e khó làm.” A Nô đã theo bên cạnh chủ tử nhiều năm, bà biết nữ vương vì lẽ gì mà sầu não, thế nhưng việc này quả thực khó làm.

“À, vậy sao? Vậy coi như có trò hay để xem, ha ha ha!” Bộ mặt u sầu khi nãy tiêu biến, cô gái nọ ngồi thẳng người, vừa cười vừa nói.

“Nữ vương, chuyện này… chẳng phải không tốt sao?” Cảm giác thấy như tai vạ sắp ập đến, A Nô không mấy tự nhiên nói với chủ tử đang tươi cười tựa hoa xuân. Tính nết chủ tử bà nắm rõ như lòng bàn tay, xem ra bốn ả nha đầu kia lần này gặp phải xui xẻo rồi.

“Hửm? A Nô, có gì không tốt ngươi cứ việc nói. Bổn cung là người thấu tình đạt lý, nhất định sẽ sửa chữa…” Cô gái nọ rời khỏi ghế quý phi, đi về phía A Nô ôn nhu hỏi, ánh mắt vô tội chớp động nhìn A Nô.

“Chuyện này… Nữ vương, không có điểm nào không tốt.” Có câu “hảo nữ bất cật nhãn tiền khuy”[1], A Nô vội sửa lại câu bà đã nói, khuôn mặt mang theo nụ cười hướng về phía nữ vương đáp lời. Nên hiểu vị nữ vương này không dễ chọc vào, khắp quốc gia này, ngay đến cả tiên hoàng đã về cõi tiên cho đến hài đồng vừa học chữ, không ai không biết sự lợi hại của Nữ vương Thuấn Vũ nước Nguyên Trung bọn họ, người đã từng là một cô gái yếu đuối…

“Ai nha…” Thuấn Vũ nữ vương duỗi người một cái, sau lại trở về ngự trên quý phi tháp, tiếp tục ăn nho tỳ nữ dâng lên, chuyện khi nãy coi như chưa từng phát sinh. Thế nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của A Nô, dù là ai cũng đoán ra được sắp có chuyện không tốt xảy ra.

“A Nô à, bốn nha đầu kia đâu?” Ăn hết một chùm nho, Thuấn vũ nữ vương bèn hỏi A Nô bên cạnh.

A Nô vừa trấn tĩnh lại từ chuyện chấn động ban nãy, nghe thấy nữ vương hỏi đến, tâm bà lần thứ hai bị kích động, “Nữ vương, các nàng…” Vừa định nói dối giúp bốn ả nha đầu kia, ấy nhưng bà còn chưa dứt lời đã nghe thấy nữ vương bồi thêm, “Còn nữa tháng nữa là đến An Tức tiết. Thiên vương, Tồn vương, Lạc vương, còn có Giản vương cũng nên đến Nguyên Trung ta bái lạy tổ tiên chứ!”

“À!” Đoán được chủ ý trong lòng nữ vương, A Nô bỗng hóa đá, trong mắt bà chỉ còn lại nụ cười kiều diễm của cô gái kia. Xem ra nữ vương đã chơi chán những thứ khác, muốn thử làm bà mai một lần. Dẫu thế cũng không cần chơi lớn như vậy chứ, phải biết rằng Thiên vương, Tồn vương, Lạc vương, Giản vương đều không phải là người đơn giản. Nhất là mấy năm gần đây, bốn vị đại vương này chất chứa không ít dã tâm…

Nhiều năm trước, đại lục Minh Xuyên còn là một quốc gia thống nhất, lịch sử phát triển thuận theo điều chí lý “hợp cửu tất phân”. Trọng Minh năm thứ 35, Đệ nhất Đại hoàng đế Minh Xuyên quốc – Hạ Trạch đại đế đón đại thọ sáu mươi, những tưởng rằng hôm ấy sẽ là chúc thọ yến náo náo nhiệt nhiệt, nào ngờ hóa ra lại là “hồng môn yến”. Dưới gối Hạ Trạch đại đế có tứ nam nhất nữ, bởi tuổi tác Hạ Trạch đại đế đã cao nhưng vẫn chưa lập thái tử nên các vị đại thần nhân lúc này bức bách Hạ Trạch đại đế chọn thái tử. Lại nói các đại thần chia phe theo các vị vương tử, trong lúc đó lại rút dao đâm chém lẫn nhau, vốn định là đại lễ vui vẻ, nào ngờ lại khiến Hạ Trạch đại đế đau đầu không ngớt. Cuối cùng, dưới tình thế bức bách, Hạ Trạch đại đế đã đưa ra một quyết định trọng đại. Ông chia quốc gia thành năm nước: Đông Tư quốc, Tây Nguyên quốc, Nam Lâm quốc, Bắc Ninh quốc và Nguyên Trung quốc. Năm quốc gia này do năm người con của đại đế xưng vương, nhưng tọa trấn Nguyên Trung quốc phải là nữ nhi, hàng năm cứ vào ngày 5 tháng 4, con cháu các quốc gia còn lại phải trở về Nguyên Trung bái tế tổ tiên, mong tổ tiên sẽ khoan thứ…

Chẳng biết đã qua bao kì xuân thu đông hạ, cũng không biết bắt đầu từ khi nào ngày 5 tháng 4 hằng năm được gọi là An Tức tiết. Các vương thượng tứ quốc vẫn tuân theo di huấn của tổ tông, trở về Nguyên Trung quốc bái tế.

Thuấn Vũ nữ vương là Đại nữ vương thứ tám của Nguyên Trung quốc. Dưới sự thống  trị của các đại nữ vương, triều đại Nguyên Trung quốc ngày càng phồn vinh thịnh vượng, nơi biên cảnh hoang vu khiến tứ quốc ngày càng bất an. Vì lẽ ấy, mấy năm gần đây, đại lục Minh Xuyên tựa hồ lại muốn ứng nghiệm với câu cổ huấn “phân cửu tất hợp” kia.

“Hi Lê, Thủy Văn, Giám Oanh, Sở Kha. Mau, các cô mau trốn đi.” A Nô vội vã bước vào điện Nguyên Tịch, nói với bốn ả nha hoàn trong điện, cố gắng khẩn trương đẩy các nàng ra ngoài.

“A Nô ma ma, ma ma làm sao vậy? Sao lại vội vã thế?” Hi Lê đang cầm dược phổ trên tay lên tiếng hỏi, có chút hoài nghi.

“Phải đó phải đó. A Nô ma ma, bà làm chúng ta giật cả mình nha!” Thủy Văn vừa ăn táo vừa nói ra những lời không rõ thanh sắc. Giám Oanh đang chùi bảo kiếm cùng Sở Kha đang may vá bên cạnh cũng không khỏi nghi hoặc.

“A nha, chớ có hỏi nhiều, nói chung các cô mau tránh đi một lát. Bằng không, bằng không…” A Nô khẩn trương muốn đưa các nàng tránh khỏi “âm mưu” của nữ vương, thế nhưng không nói rõ ràng được…

“A Nô ma ma, không cần gấp. Đến uống chén nước trước đã rồi từ từ nói.” Sở Kha quan tâm bưng tới một chén nước, ôn nhu nói với A Nô.

“Ôi trời, ta làm sao có thể không vội. An Tức tiết sắp đến rồi, khi ấy Thiên vương, Tồn vương, Lạc vương, Giản vương đều chuẩn bị đến đây.” Nhận lấy chén nước từ tay Sở Kha rồi đưa cho Thủy Văn chỉ mải lo gặm táo, A Nô bất đắc dĩ nói.

“Các vị Thiên vương, Tồn vương, Lạc vương, Giản vương này muốn đến thì đến, liên quan đến chúng ta sao?” Giám Oanh vừa lau trường kiếm vừa hỏi.

“Đương nhiên là có liên quan…” Nghe thấy câu hỏi như chẳng hề có vấn đề gì từ Giám Oanh, A Nô đứng ngồi không yên. Bà vừa định lên tiếng thì chợt nghe thấy ngoài điện truyền đến bốn tiếng “nữ vương giá lâm”, hai chữ “nguy rồi” bèn thuận miệng thốt ra…

“A Nô à, chuyện gì mà nguy rồi vậy, hả?” Thuấn Vũ nữ vương vẫn như trước một bộ tươi cười, bước đến bên cạnh A Nô hỏi.

“Ạch… Nữ nữ vương, không có việc gì nha, ha ha ha.” A Nô lúng túng cười cười đáp lời, xem ra là tự bản thân chuốc lấy xui xẻo.

“Tham kiến nữ vương!” Bốn ả nha hoàn đứng một bên thỉnh an Thuấn Vũ nữ vương.

“Bình thân!” Thuấn Vũ cười cười quan sát bốn người bọn họ, sau lại nhìn chung quanh, ánh mắt dừng lại trên người A Nô đang toát mồ hôi lạnh, trên môi Thuấn Vũ nữ vương lại lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.

[1] Câu này vốn nguyên gốc là “hảo hán bất cật nhãn tiền khuy, nghĩa là người thông minh nên tạm thời né tránh tình cảnh bất lợi trước mắt, đợi sau này có cơ hội lại tiếp tục hành động.