Chương 1 - Sao Thanh
Chiêu bài làm bằng liễu cũ kỹ tại đỉnh đầu khung cửa lung lay lắc lắc, cực kỳ giống như một ông lão đang dựa tường tập tễnh đi lại, chữ “Trà” vốn là dùng lục nước sơn tinh tế vẽ phác thảo lên đã bắt đầu nhạt dần, lộ ra nguyên bản chính là làm bằng gỗ tối ảm đạm. Đại môn bày biện những chiếc bàn dài, bàn gỗ quanh năm bị tẩm nước trà mơ hồ cũng có hương trà thoang thoảng. Trà không phải là trà ngon, chẳng qua là rất thanh khiết, đem những lá trà nhỏ pha chung tạo nên hương vị nồng, màu nâu đậm. Ban đầu uống vào có vị đắng, sau lại thanh mát. Một đồng tiền hai chén, làm ăn nhỏ nhưng tự tại. Đan Tung nằm ở trên bàn ngủ gà ngủ gật, đầu gác lên tay có chút ê ẩm tê dại, hắn cũng lười nhúc nhích, dù sao cũng là buổi chiều vắng khách, khi nào ai muốn uống trà thì tự giác đặt trên bàn một đồng tiền. Hắn là do một tay cha hắn nuôi dưỡng, lúc lâm chung không để lại tiền bạc gì nhiều, chỉ có sau bán một phần của quán với một vài thứ mới đủ mua quan tài. Đan Tung đành phải kế thừa công việc của cha, tiếp tục mở quán trà. Sau giờ ngọ thôn trấn thật yên tĩnh đến nỗi nhà Vương thẩm cách hai con đường cũng nghe được tiếng trẻ con khóc nháo. Đan Tung bị đại béo tiểu tử suốt ngày chảy nước miếng kia làm cho ngủ không được, đành phải ngẩng đầu hoạt động cánh tay đã tê dại. Trong lòng tính toán khi Vương thẩm ôm tiểu tử qua chắc chắn sẽ nắn hai cái má phấn nộn đó đến khi nó nhừ ra mới thôi. Cũng vì thôn trấn quá im lặng nên tiếng vó ngựa lộc cộc trên đường nghe vào trong tai đặc biệt vang dội, so với huyện lão gia đi tuần còn có uy phong hơn. Đan tung ra đứng ở cửa, không đợi người đó tới gần liền cười hô: -Tam gia, hôm nay tới sớm, có hay không người nhà sốt ruột chờ? Còn không dừng lại uống một ngụm trà! -Đan tiểu tử ngươi chỉ biết nói được lời hay! Lý Tam trở mình xuống ngựa, chỉnh lại chiếc mũ bị lệch, bước đi tiến vào, cũng không nói nhiều lời, rót đầy hai chén trà đậm, đợi cho nguội rồi mới ngồi xuống nói. -Vẫn là uống tách trà lớn sảng khoái! Huyện lão gia kia cứ dùng chung trà nho nhỏ chẳng biết có thể thưởng ra cái vị gì đặc biệt. Đan Tung thu thập bát không, nhàn nhàn nói: -Người ta là quan lão gia, uống trà đương nhiên phải hơn người, không cần tiểu dân như chúng ta hiểu. Hắn vừa xoay đầu, thấy Lý Tam trong tay cầm một quyển giấy, không khỏi hiếu kỳ hỏi: -Tam gia, cái này là cáo thị mới gì vậy? Bây giờ chỉ mới nửa tháng bảy, người nào lại nổi loạn sớm như vậy? Lý Tam lắc đầu, trách: -Tiểu tử ngươi chỉ biết đoan ngọ bánh chưng, tháng bảy xích đậu cao, giang hồ hiểm ác thì nửa điểm cũng không biết. Đan Tung buông bát, cuối người cười không ngừng: -Tam gia, ngươi coi như là người của triều đình, như thế nào lại còn giang hồ? Ta đây là buôn bán nhỏ một mình quan tâm tới giang hồ đao thương loạn đả làm chi? Lý Tam mở cuộn giấy, giấy trắng mực đen rõ ràng do quan trên viết, Đan Tung nhìn từ trên xuống dưới một lần, lại đối với bức họa kia đánh giá nửa ngày, vuốt cằm nói: -Người này bộ dạng thế nào lại giống tà ma ngoại đạo? Lý Tam trừng mắt nhìn hắn liếc một cái: -Giết chết Vũ Đương đại đệ tử, đã thương Thanh Thành chưởng môn, lại xuất thân từ ma giáo, tại sao không phải là tà ma ngoại đạo? Lời này ngươi dám ra ngoài nói, cẩn thận bị Huyện lão gia bắt lại đánh bằng roi. Đan Tung liên tục gật đầu bảo phải, mang tới hồ sữa giúp Lý Tam dán cáo thị, chắp tay đi qua đi lại hai vòng, ngẩng đầu nhìn cáo thị vẽ người có bộ dáng văn nhược thư sinh: -Bạch Nhược Khê, thật là uổng phí một cái tên rất hay a. Lý Tam sau khi dán xong cáo thị liền đi xuống thôn trấn kế tiếp, hắn phải đem cáo thị dán hết trong ngày, Đan Tung cũng không giữ lại, định mời hắn uống bát trà lạnh nhưng chỉ kịp nghe thấy tiếng vó ngựa phi xa dần. Cách hai con đường Vương gia tiểu tử phỏng chừng là khóc mệt rồi, lúc này lại cười, cười đến phạm vi mấy con phố đều biết. Đều nói Vương gia hảo phúc khí, có đứa con trung khí mười phần. Chỉ có Đan Tung trong đầu ngứa ngứa như có con mèo dùng móng vuốt cong cong quấy nhiễu, đã nghĩ hảo hảo xoa bóp hòng gây sức ép cho tiểu tử này. Hắn đối Vương tiểu tử xa xa cách hai con đường nhe răng nhếch miệng, đáng tiếc tiểu tử đó nhìn không tới cũng nghe không đến, đành phải thở dài, bóng dáng rất tiêu điều. Mắt thấy mặt trời ở phía tây như cái lòng đỏ trứng vịt, thực là một bức tranh thanh tịnh. Tiểu viện phía sau quán trà là chỗ hắn ở, bên ngoài tiểu viện là một mảnh đất nhỏ trồng rau. Đan Tung hái được hai cây cà, lựa mấy cây đậu đũa, quay vào trong nấu chúc, chính mình rửa sạch hết tất cả nguyên liệu, cà xào tương, đậu đũa luộc nhưng lại làm cháy mấy món. Hắn dọn xong bát, ngồi xổm xuống lấy vài thanh củi, nhấc nồi thuốc khỏi bếp, mở lớp giấy bịt kín, một cổ hương dược nương theo sương trắng bay vào mặt. Rót một chén dược, Đan Tung bưng bát đi vào phòng nhỏ bên cạnh, khép lại cửa, đem bát đặt trên bàn nói: -Uống dược. Trên giường nằm một thanh niên, khắp người quấn đầy băng, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp cũng không tránh được hai khối thuốc dán. Kỳ thật nói một người nam nhân xinh đẹp là một chuyện rất kỳ quái, ít nhất Đan Tung tự cho rằng như vậy, nhưng là nam nhân này khó có thể dùng từ khác để hình dung. Tại côn bổn của lão cha hai ba bản chi, hồ, giả, dã, hắn lần đầu tiên sâu sắc hiểu được “trứng chọi đá” là như thế nào. Đan Tung đành chịu mà nhún vai, tiếp tục đối nam nhân không nói được lời nào nói: -Bên ngoài đã có người dán cáo thị truy nã, tuy rằng họa ngươi chỉ có ba phần giống, nhưng ta nghĩ ngươi cứ để râu như vậy thì dễ che giấu hơn. Bạch Nhược Khê im lặng nhìn hắn, loại ánh mắt này khiến cho Đan Tung rất không thoải mái, nhưng là đối phương trầm mặc càng làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên. Hắn vuốt cằm nghĩ nghĩ, phỏng chừng người này hoài nghi chính mình vì sao lại cứu người mà không đi báo quan. Vì vậy liền khoanh tay, làm bộ dáng khinh thường: -Ngươi đừng cho ta là hòa thượng trong miếu cứu nạn cứu khổ. Nửa đêm ngươi cả người là máu ngã trước cửa quán, không phải là mang xui xẻo đến cho ta sao? Ta có thể nào để mặc ngươi ở ngoài cửa, để sáng hôm sau bị hàng xóm chỉ trỏ cho rằng ta giết người? Gánh tội này ta thành phá gia chi tử coi tiền như rác. Hơn nữa, lúc tha ngươi trở về phòng ngươi còn chế trụ mạch môn của ta. Ta nào có lá gan dám đem Bạch đại gia ngươi báo quan a. Bạch Nhược Khê thoáng nhìn kinh ngạc, lông mày nhíu lại nhưng vẫn không nói gì. Đan Tung nhếch miệng, dứt khoát đem người này thành câm điếc, cẩn thận đoán tâm tư của hắn nói: -Nếu biết mạch môn ở đâu ni thì chính là người trong giang hồ như lời đồn, như vậy a cẩu a miêu ở thôn trên của chúng ta đều là người trong giang hồ.- Lại từ trong lồng ngực lấy ra một tờ giấy: -Đây là phí tổn dưỡng thương nho nhỏ khi ngươi ở đây, thân huynh đệ phải tính rõ ràng, huống chi chúng ta không phải là thân huynh đệ, uống thuốc xong ngươi hãy hảo hảo nhìn xem. Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, vỗ vỗ đầu: -Ta còn đang nấu chúc, phải đi nhìn một cái.- Nói rồi liền đi ra cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói. -Cha ta nói qua, phiền toái tìm tới cửa, trốn được mùng một không tránh khỏi mười lăm. Ta hiện tại cũng biết ngươi là huyền cái gì giáo nhân, giết cá biệt, bị thương một đống. Nếu ngươi nghĩ muốn giết ta diệt khẩu, nhớ ơn cứu mạng của ta, đem ta an tang phía sau núi bên cạnh cha, cha ta nuôi lớn ta tới chừng này thực không dễ dàng, ta tốt xấu gì cũng phải xuống âm phủ tìm hắn báo hiếu. Nhìn thấy thân ảnh Đan Tung chầm chậm hướng phòng bếp mà đi, Bạch Nhược Khê dần dần dịu đi, cúi đầu nhìn tay phải dưới mền, trong tay cầm sẵn một quả huyền tinh phiêu, trên đều có tẩm độc. Hắn trầm mặc thật lâu, sau không khỏi thở dài, bỏ độc phiêu qua một bên, đứng dậy uống dược. Đan Tung ngồi xổm trước bếp phe phẩy quạt, nghe thấy phòng cách vách vang lên tiếng đập bàn, sau đó là thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Bạch Nhược Khê: -Đan Tung ngươi là cái đồ hắc điếm lão bản! Yêu, người này nguyên lai không phải câm điếc. Hắn tấm tắc miệng, lớn tiếng trả lời: -Hủy cái bàn cũng phải đền tiền a, đây chính là đồ cổ của nhà ta đó. Tiếp theo oanh một tiếng, cái bàn trong phòng đã thật sự đi theo tổ tiên. Trấn khẩu quán trà vừa mới có một tiểu nhị, trên đầu đội khăn màu nâu bụi, mặt đầy râu, thân thể thoạt nhìn yếu ớt đến nỗi một cơn gió thổi qua cũng ngã, nhưng khí lực thật ra không nhỏ, lau trà hang, nấu nước sôi, tẩy bát trà. Chưởng quỹ Đan Tung thành ra nhàn nhã, ngày ngày ngồi tại bàn tính hát tiểu khúc, chẳng sợ bát đến bát đi dù gì vẫn chỉ là tiểu bản sinh ý, nhưng cũng thích ý. Sáng sớm gà trong trấn lý còn chưa có kêu, tiểu viện phía sau quán trà đã bắt đầu làm việc. Bạch Nhật Khê trước quét tước, tiếp đó đun bếp nấu nước sôi, sau đem hai cái trà hang khổng lồ cọ rửa bằng nước ấm. Khi hắn đem trà hang đã được tẩy sạch đến phòng ăn, Đan Tung đúng giờ rời giường, đánh ngáp một cái chậm rì rì tiến vào phòng bếp, bắt đầu nấu chúc, tái vào điếm đem đại bình đi ra rồi lộn ngược xuống, bên trong trà hang trải một tầng chăn đệm dày. Này sao thanh thật không giống với người khác, tuy rằng cũng là ngạnh tử thô diệp, nhưng lại cho thêm hoa lài, khiến cho bọt nước có màu trong veo. Nước mới đun sôi cũng không khác mấy, hai người hợp lực đem nước rót vào trà hang, bốc lên một tảng sương lớn mang trà hương, sau đó đem một chồng bát trà bày bên cạnh, vậy là công việc buổi sáng đã xong phân nửa. Đan Tung khuấy chúc trong nồi, nói với râu tiểu nhị đứng im lặng một bên: -Ta mời ngươi uống chén trà, cam đoan trước giờ ngươi chưa từng uống qua. Không đợi Bạch Nhược Khê lên tiếng, hắn đứng dậy trở về phòng, chốc lát quay lại mang theo một cái ống trúc trở về, lấy xuống hai cái chén, lại cầm lấy siêu đưa cho Bạch Nhược Khê: -Cửa sau chỗ rẽ có con suối, ngươi ra đó lấy nước về. Bạch Nhược Khê không lên tiếng trả lời nhưng không phải là không nhúc nhích, tiếp nhận siêu đi ra ngoài múc nước. Khi trở về thấy Đan Tung hướng cái chén trâm chà, này là trà tạo thành khối tròn vo, như là một, giống như từng hạt trân châu, còn xen lẫn hương tươi mát. Đan Tung thấy hắn trở về cũng không giải thích, đắc ý cười, lại lấy ra một cái bình nhỏ, đổ nước vào các ở táo thượng. Trong chốc lát, bình nhỏ liền tỏa ra nhiệt khí, hắn dùng vải ướt bắt xuống, rót vào chén. Nhất thời cả phòng bếp mang hương chúc bị thay bằng mùi hương lạnh lạnh. Bạch Nhược Khê say mê hít hai cái, buộc miệng nói ra: -Bạc hà. -Đây là bình trà trộn với lá bạc hà, ta còn bỏ thêm hai khối đường phèn, đây là cách cha ta thích uống nhất. Lá trà không nhất định phải tinh khiết, đó là phương pháp cổ hủ, người nhà Tống nhà Đường không phải đã thêm muối ăn đậu khấu vào trong trà sao. –Đan Tung thuyết về lá trà, rõ ràng mạch lạc, nét mặt biểu thị hạnh phúc, ánh mắt cũng tỏa ra ánh sáng. Bạch Nhược Khê nâng chén xuyết một ngụm, mặc dù là trà nóng nhưng vào miệng lại có cảm giác mát, cả họng đều là vị bạc hà trong veo, cực kỳ hợp lòng người, không khỏi ra tiếng khen: -Trà ngon. -Uống xong chén trà này, gà nhà Vương thẩm cũng nên kêu, chúng ta cũng mở cửa.-Đan Tung nói. Thái dương phá vân mà ra, cả thôn trấn vang lên tiếng gà gáy, hai người hạ ván cửa, trên đường dần dần có tiếng người, một ngày mới lại bắt đầu. Bạch Nhược Khê lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn cáo thị trên tường, không khỏi nhếch miệng, xoay người quay vào bên trong.