Chương 1
Hoa lê .1. Lê hoa phớt trắng liễu thẫm xanh, tiết xuân tháng ba, đang là lúc hương lê Đãng Sơn thơm bay ra trăm dặm ngoại ô, tuy không xuân nùng bằng Giang Nam, nhưng đã đủ hà yên thành hải, toái tuyết đôi phong*. *ráng mây tự khói thành biển, tuyết rơi đóng thành ngọn núi. Nhưng cảnh xuân hấp dẫn như thế, đi ở trong đường núi mòn lại không phải nhã sĩ phẩm hoa, mà là một toán giang hồ hào khách mặc kính trang, tay cầm phác đao. Đại để là có võ nghệ trong người, lại quen thuộc đường lối nơi đây, đám người này đi cực nhanh, không bao lâu liền vòng qua lưng núi, đi tới trước mảnh rừng lê đang trổ, hán tử dẫn đầu đột nhiên ngừng chân, cánh mũi hít nhẹ rồi nheo mắt thoáng quan sát bốn bề, xoay người khom mình nói với một người trong đội: – Đinh quản sự, nơi này mùi máu tươi nồng nặc, tặc tử đó chắc ở ngay phía trước thôi! Nam tử được gọi là Đinh quản sự đã qua ngũ tuần mặc trang phục màu xanh, trong tay cầm không phải đại đao, mà là một thanh trường kiếm sắc nhọn đã ra khỏi vỏ. Lưỡi kiếm như tuyết, phản chiếu sắc mặt gã như mực, hai mắt ưng quét qua rừng cây trước mặt, trầm giọng dặn dò: – Đinh Tứ, Đinh Thất phân hai cánh bọc đánh, đừng để cẩu tặc đó trốn thoát! Tiếng quát ra lệnh không vang dội lắm, thế nhưng người hiểu rõ Đinh Hoảng đều biết gã đang lửa giận công tâm, nào dám chậm trễ, hai đội nhân mã lên tiếng trả lời chạy ngay vào rừng. Giây lát, ngoài rừng chỉ còn lại hai người. Đinh Hoảng chuyển mắt, chắp tay với người phía sau: – Nhiễm công tử, nếu lần này chính tay đâm tặc kia, ta tất đề đại công của công tử đến trang chủ. – Đinh bá nói quá lời rồi. Nhiễm Phong nhẹ cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp. – Nhân duyên tế hội, đương nhiên ra tay tương trợ. Vẫn là bắt người quan trọng hơn. Thấy đối phương đáp thản nhiên, lòng Đinh Hoảng không khỏi nhẹ nhõm. Cũng không vô nghĩa nữa, cất bước liền đi vào rừng. Cái quay người này, lại vừa khéo bỏ lỡ tinh quang chợt lóe trong mắt người đằng sau. Nâng tay bắn đi cánh hoa tuyết trắng rơi xuống tay áo, Nhiễm Phong thi thi nhiên theo sau Đinh Hoảng vào rừng cây hoa lê thấp thoáng như tuyết. Vừa vào rừng, phả vào mặt là hương hoa lê ngào ngạt, nhưng trăm hoa cũng không che được mùi máu tươi khi có khi không, chỉ thấy mọi người đã thành thế bọc đánh, vây quanh hòn đá cao hơn nửa người. Hòn đá này Đinh Hoảng đương nhiên cực kỳ quen thuộc, chính là giới bi* ngoại sơn Đạp Tuyết sơn trang, hai chữ “Đạp Tuyết” là Đại trang chủ thứ nhất tự đề, ngân câu tranh sắt*, khí phách phóng khoáng vô cùng. Nhưng nay thân bia tóe máu, đã bẩn chữ viết. Một vị nam tử bạch y ngồi cạnh tấm bia đá, tóc rối bù đầu rũ xuống, trên người loang lổ vết máu càng làm y thêm nhếch nhác, cả người tiêu điều. *cột mốc. *thư pháp gia vận bút, kỳ nét vừa mạnh mẽ lại mềm mại. Nhưng cảnh này tình này chẳng cách nào khiến người ta sinh một chút thương tiếc, trong mắt Đinh Hoảng dường như muốn phun ra lửa, lạnh giọng mắng: – Đáng tiếc Thiên Môn đạo nhân bất lực! Dâm tặc, hôm nay ta tất lấy đầu chó trên cổ ngươi! Lời còn chưa dứt, Nhiễm Phong đột nhiên tiến lên một bước nhẹ nhàng khuyên nhủ: – Đinh bá, tôi thấy hãy làm thẩm vấn cho thỏa đáng đã, Diêu Lãng này xưa nay cũng coi như cẩn tiểu thận vi*, nếu không có kẻ chống lưng, sao dám gây rối Đạp Tuyết sơn trang – bậc trọng địa* này? Hơn nữa, nếu chưa hỏi ra nguyên nhân đã liều lĩnh giết tên mọi rợ này, e là có ngại đối với danh dự Đinh tiểu thư. *cẩn thận dè dặt. *vùng đất trọng yếu. Nửa câu đầu Đinh Hoảng còn chưa để vào lòng, nhưng nhắc tới tiểu thư nhà mình, lòng gã không khỏi lộp bộp, thầm nghĩ không tốt. Lần này kẻ bọn họ vây giết chính là Ngọc Diện Lang quân Diêu Lãng tiếng tăm lừng lẫy giang hồ. Tên này xưa nay thích nhất trộm hương thiết ngọc*, ô uế trinh tiết nữ tử khuê các, ở Giang Nam mắc mấy vụ án, từng bị Thiên Môn đạo nhân Bạch Loan phong ngàn dặm đuổi giết, ai ngờ sau mấy tháng yên lặng lại dám can đảm mò lên Đạp Tuyết sơn trang! *dụ dỗ phụ nữ. Tiểu thư nhà gã năm nay vừa tròn hăm tám, chính là khuê nữ đương tuổi thanh xuân, vạn hạnh không bị dâm tặc khinh bạc, thế nhưng Đạp Tuyết sơn trang chính tay đâm dâm tặc, truyền ra sợ chẳng mấy dễ nghe, cái gọi là “Tam nhân thành hổ, chúng khẩu thước kim”*, ngộ nhỡ gã vì lỗ mãng mà làm lụy danh dự tiểu thư nhà mình, dù muôn lần chết cũng khó chuộc tội. Sau lưng ứa lớp mồ hôi lạnh, Đinh Hoảng lấy lại bình tĩnh, gật đầu với Nhiễm Phong. – Đa tạ Nhiễm công tử đề điểm. Đinh Tứ, chặt đứt tay chân trước, mạng chó tạm thời giữ lại. Thấy khuyên lơn thành công, khuôn mặt Nhiễm Phong lộ ra ý cười mơ hồ, lui ra sau nửa bước lần nữa đứng về vị trí cũ. Gió mát chầm chậm lướt qua hàng cây, hoa lê như tuyết, lả tả bên người càng làm hắn thêm ngọc thụ lâm phong, dáng người thanh nhã, chỉ là trong con ngươi ngậm cười lộ mấy phần lạnh lẽo, giống như thưởng thức kì trân* nhìn kẻ sẽ chết trước mặt. Hắn đã ở Đạp Tuyết sơn trang liên tục mấy ngày, chờ mong đều ở sáng nay…… *vật kỳ lạ, quý giá. Theo tiếng hiệu lệnh, mấy trang đinh đang chuẩn bị làm nóng người tiến lên, đầu ngón tay nam tử bạch y ngồi dưới đất khẽ run, đột nhiên ngẩng đầu lên. Nắng mai vừa lên, ánh nắng ấm áp dịu êm xuyên qua bóng rừng, rắc lên mặt kẻ nọ, ánh một quầng sáng nhàn nhạt khiến gương mặt tái nhợt có vài phần hồng hào. Mái tóc đen nhánh tản mác đầu vai, tóc như mực, da như ngọc, quả thực là tuấn mỹ vô hạ*. *đẹp không tỳ vết. Dù đã từng nghe qua tên tuổi của Ngọc Diện Lang quân, trong lòng mọi người khó tránh khỏi run lên, bậc dung sắc này, khó trách có thể dụ dỗ nhiều khuê các nhà lành đến vậy. Nhưng còn chưa chờ bọn họ khôi phục tinh thần, môi tên này đột nhiên khẽ cong, dường như có chút hiếu kỳ: – Dâm tặc. Các ngươi gọi ta là dâm tặc? Lời này không đầu không đuôi, Đinh Hoảng không khỏi ngẩn ra, chớp mắt giận quá hóa cười: – Ngọc Diện tặc tối mò lên sơn trang ta, không phải vì trộm hương thiết ngọc chẳng lẽ là tới tìm cha thăm bạn? Nếu không phải Nhiễm công tử cảnh giác, nói không chừng đã bị ngươi tai họa bao nhiêu nữ quyến rồi! Chết đã đến nơi, ngươi còn muốn xảo ngôn lệnh sắc* cái gì?! *lời ngon tiếng ngọt, giả dối nịnh hót. Nhiễm Phong cũng nghiêm mặt, lớn tiếng quát: – Diêu Lãng! Lần này ngươi chắp cánh cũng khó chạy thoát, chỉ là chuyện có kỳ hoặc, đến tột cùng là ai sai ngươi lẻn vào sơn trang, vì cái gì, nhanh nhanh thú nhận kẻ giật dây, nói không chừng còn có thể giữ ngươi toàn thây. Hai tiếng quát lớn không thể nói là không nghiêm nghị, nhưng kẻ đối diện lại chẳng lộ ra chút nhát gan, ngược lại lấy tay chống đầu gối, vươn người đứng dậy, con ngươi tối đen chậm rãi đảo qua mọi người xung quanh, liễm ý cười: – Bản tôn nghe không hiểu các ngươi nói lung tung cái gì, đành phải đến thẩm* thử đầu trên cổ chư vị vậy. *thẩm vấn, xét hỏi. Giang hồ đồn đãi Ngọc Diện tặc có công phu đoạt hồn nhiếp phách mê hồn, nhưng lúc này trong mắt tên này lóe ra không phải phóng đãng, mà là lệ khí sát phạt vô tính bức người, Đinh Hoảng trong lòng rung mạnh, quát lớn: – Lên cho ta! Đạp Tuyết sơn trang được thế nhân gọi là giang hồ Tứ đại sơn trang không phải chỉ có hư danh. Trang đinh tư chất thượng giai trong hộ viện đều là thuở nhỏ tập võ, lại có trang chủ Đinh Lịch Đan dốc lòng chỉ bảo trận pháp, bốn người một tổ, mười người kết trận thì dù võ lâm tuấn kiệt như Nhiễm Phong, cũng không dám khinh lược mũi nhọn của Thiên La đao trận. Ai ngờ kẻ giữa trận lại chẳng do dự, tay trái cầm trường kiếm nhẹ nhàng nâng, kiếm quang bỗng hiển! Nhiễm Phong chỉ cảm thấy hoa mắt, thân hình màu tuyết tựa như quỷ mị phiêu tán mà đi. Thân động, kiếm quang ra, mười người vây công lại chưa hề nghe được một tiếng lưỡi đao va chạm, chỉ là “Phập phập” mấy tiếng nhỏ vang lên, bốn hán tử xông vào trước nhất liền giống như con diều đứt dây tứ tán ngã xuống, nam tử bạch y nọ rõ ràng đứng vững, vài giọt đỏ sẫm theo trường kiếm sáng như tuyết nhỏ xuống đất, phân không rõ cái nào đến từ miệng vết thương trên vai y, cái nào lại đến từ vong hồn dưới kiếm y. Sao có thể! Ngọc Diện Lang quân cho dù có tên tuổi đến mấy, cũng chỉ là giỏi khinh công, lại thêm chút thủ đoạn hạ lưu dịch dung thôi tình linh tinh, chưa bao giờ nghe nói kiếm pháp y trác tuyệt đến thế! Nhưng tình hình bây giờ, nào còn cho phép người chần chờ. Đinh Hoảng nổi giận gầm lên một tiếng, trường kiếm đã xông tới. Mặc dù sớm đã rời khỏi giang hồ, ở Đạp Tuyết sơn trang ẩn cư hơn mười năm nhưng Đinh Hoảng chưa bao giờ bỏ võ công trong người, danh hào “Đinh Tam kiếm” từng vang vọng đại giang Nam Bắc, chính là nhờ vào hai chữ gấp, nhanh. Nay đao trận bị phá, nhưng trang đinh chưa chết hết, Đinh Tam kiếm của gã cũng không thể khoanh tay chịu chết! Trái ngược với Đinh Hoảng, Nhiễm Phong chỉ là ngẩn ra, xoay người liền chạy ra ngoài rừng. Võ công hắn không tính cao siêu, nhãn lực lại cực tốt, sao không nhìn ra sự đáng sợ của nam tử bạch y kia! Nhưng vài canh giờ trước kẻ này rõ ràng vừa mới bị thương dưới tay mình, cũng không ai có thể hiểu rõ thân thế lai lịch của Ngọc Diện Lang quân hơn hắn, giờ bỗng sinh biến, sao khiến hắn kinh sợ đan xen cho được? Thân là tân tú* võ lâm, khinh công Nhiễm Phong cũng được khen là hơn người. Giờ phút này dùng hết toàn lực, đương nhiên dưới chân sinh gió, nhưng mùi máu tươi phía sau lại như bóng với hình, tuyệt không thể vùng thoát. *lớp trẻ mới nổi. Rừng lê tựa biển, trăm hoa như tuyết, thêm ngoại sơn Đạp Tuyết sơn trang bố cục tinh diệu, cả biển cây như một tòa mê cung. Chạy như điên không ngừng khoảng chén trà nhỏ, mùi máu tươi mới dần dần tán đi. Sớm lạc mất phương hướng, thế nhưng cách đó không xa biển hoa đã đến cuối, Nhiễm Phong chỉ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, đợi hắn chạy ra Đạp Tuyết sơn trang, đương nhiên có thể lan truyền bốn phía chuyện hôm nay, mời chư đồng đạo vây sát ma đầu này. Chỉ tiếc không thể hoàn thành nhiệm vụ, phải giải thích làm sao với Công tử đây… Trong lòng suy nghĩ khó yên, dưới chân không khỏi chậm lại tốc độ, nhưng còn chưa đợi hắn thở một hơi, đột nhiên bị cảnh đập vào mắt hoảng ra một thân mồ hôi lạnh, chỉ thấy trên một đại thụ che trời hơn trượng, đang ghim một cái đầu người máu thịt be bét, hoa bay như tuyết, trường kiếm như sương, càng làm da cái đầu trắng bệch giống như lệ quỷ đòi mạng. Không phải Đinh Hoảng – Đinh tam kiếm thì là ai?! Dưới tàng cây, một người bạch y đang cúi đầu thưởng thức cây Bích Ngọc tiêu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bích, tựa hồ nhìn không phải vũ khí độc môn của mình mà là món đồ cổ trân phẩm vậy. Thế nhưng lúc này Nhiễm Phong nào có can đảm nhìn kỹ, sớm đã hãi đến hai đầu gối như nhũn ra, mồ hôi tuôn như mưa, đó chính là đại đại hữu danh Đinh Tam Kiếm trong chốn giang hồ! Y sao có thể ngay lập tức lấy mạng Đinh Hoảng, còn có thể chặn trước mặt hắn?! – Ngươi… ngươi đến tột cùng là ai? Là người hay ma?! Rốt cuộc không thể kiềm chế, Nhiễm Phong “Keng” một tiếng rút ra trường kiếm bên hông, đưa ngang trước người. Ván này mưu tính đã lâu, đã trải qua mấy lần cân nhắc, vốn nên “Thiên y vô phùng”* mới đúng! *kín không một kẽ hở. Ai ngờ lại bị quân cờ trong cục lật ngược ván. Kẻ trước mặt thật sự là Diêu Lãng sao? Là tên hái hoa tặc ham hoa háo sắc, nhát như chuột chết ư?! Nam tử bạch y ngẩng đầu lên, đôi mắt điểm tất* khóa chặt người Nhiễm Phong: *đen. – Ta cũng đang muốn hỏi một chút chuyện này. Đạp Tuyết sơn trang rốt cuộc là nơi nào, vì sao ta lại ở đây? Còn… Đường môi mỏng vẽ một phong mang. – ‘Diêu Lãng’ rốt cuộc là người phương nào, các ngươi bày cục này là vì cái gì. Cái gì? Trong đầu Nhiễm Phong giống như nghe được tiếng sấm vang ầm ầm. Mặc kệ kẻ này là ai, sao y có thể không biết Đạp Tuyết sơn trang? Sao còn đoán được đây là một ván cờ?! Nhưng còn chưa đợi hắn phản ứng lại, trước mặt hoa mắt, tên đó đã phi thân đến trước mình, Nhiễm Phong trong hoảng hốt đâm ra một kiếm, nhưng chiêu thức còn chưa lấy ra, cổ tay bỗng đau nhức, chỉ thấy chuôi Bích Ngọc tiêu đã xuyên qua xương cổ tay, giống như cái đinh dài đóng vào cổ tay. Gân cốt cổ tay phải đứt hết, sao còn cầm được kiếm, nhưng trường kiếm chưa rơi xuống đất, đầu gối lại đau đớn, Nhiễm Phong kêu lên thảm thiết, rốt cuộc không chống nổi nữa, sụp ngã xuống đất. Ngọc tiêu lạnh giá nâng lên cằm dưới, vài giọt sánh từ lỗ tiêu nhỏ xuống yết hầu, trong mắt Nhiễm Phong đầy kinh sợ nhìn ma đầu trước mặt này, khớp hàm run lập cập, cả người lẩy bẩy. Như con mèo đùa chuột, chỉ thấy khóe môi đối phương thoáng nhếch. – Không vội, ngươi từ từ nói với ta… _____________________________ Tam nhân thành hổ, chúng khẩu thước kim: Tam nhân thành hổ: Tóm tắt của câu chuyện một đại phu nói với vua là có người gặp hổ giữa chợ, ông vua không tin, đại phu tiếp tục nói có đến 3 người thấy con hổ giữa chợ, thế là vua tin. Lúc này đại phu mới bèn nói với vua không nên tin những lời từ một phía, phải biết suy xét, điều tra cho rõ hãy tin những lời thất thiệt. Câu này tương tư tự câu chỉ nai nói là ngựa. Chúng khẩu thước kim: Miệng nhiều sắt chảy. Tương tự câu Tam sao thất bản.