Chương 1

Kim đồng hồ chỉ 12 giờ đêm như thường lệ, tôi đi quanh nhà lần cuối cùng, tháo xích cho con Minô, kiểm tra lại cánh cổng, bật ngọn đèn ngoài hành lang, vào phòng, đóng cửa lại. Thế giới riêng tư của tôi đang đón chào tôi. Một thế giới muôn màu muôn vẻ. Một thế giới giải thoát mà tôi luôn hồi hộp náo nức khi bước vào.

Đầu tiên, tôi đi tắm, những giọt nước nửa đêm bao giờ cũng cho tôi cảm giác được tẩy rửa thật trong sạch những nhơ bợn ban ngày. Bước ra khỏi bồn tắm, tôi giữ nguyên cảm giác dợn mình ấy và chuồi và trong chăn nệm êm ái, hai hàng mi khép chặt, tôi đợi...

Thường thường, chúng đều rất nhanh. Chúng nhảy múa trong đầu tôi một cách hỗn loạn và rồi đột nhiên chúng tách ra thành từng cụm, uốn éo như khuyến khích tôi lựa chọn. Khi tôi chạm tay vào một trong bọn chúng thì bọn còn lại biến đi ngay. Lúc đó, tôi ung dung bơi lội trong cảm giác của mình cho đến khi ngủ thiếp đi.

Trong giấc ngủ không cần đến thuốc ngủ này tôi trở nên một nhân vật - Ồ không - nhiều nhân vật, mà mỗi nhân vật đều tiềm ẩn một sức sống kỳ lạ, đều chứng tỏ bản năng sống còn bằng cách riêng của người ấy. Đôi khi một vài bản năng quá mạnh đã đánh thức tôi nửa chừng giấc ngủ để thấy mình đang thổn thức khóc, đang toát mồ hôi giận dữ, thậm chí đang nghiến răng kèn kẹt vì nỗi gì đấy mà vừa mở mắt ra tôi đã quên hết sạch.

Bao giờ cũng vậy, tôi lồm cồm bò dậy, chui ra khỏi giường để uống cạn ly nước đặt sẵn trên đầu tủ. Tôi đi loanh quanh trong phòng bằng những bước chân không định nghĩa được là vô định, mệt mỏi, băn khoăn, lo sợ... hay bất cứ một trạng thái nào. Dường như tôi tỉnh dậy vẫn còn mơ ngủ. Có khi tôi mở đèn nhìn một cách vô tri gương mặt mình trong gương. Có khi tôi thay áo. Và sau đó, tôi leo lên giường tiếp tục giấc ngủ một cách bình yên, lặng lẽ. Những nhân vật của tôi không trở lại với giấc ngủ thứ hai này.

Một đêm, nhân vật trong mơ của tôi lại chính là tôi. Nhưng tôi đẹp hơn lúc bình thường. Tôi sang trọng quyến rũ, và quan trọng hơn hết là tôi giàu có một cách khủng khiếp. Tôi có một cái ví thần kỳ mà mỗi lần mở nó ra, vàng và đô la tuôn chảy không kềm lại được. Tôi trả ơn những người đã từng lo lắng, cưu mang tôi một cách hậu hỉ. Lạ thay, những người hắt hủi, dè bỉu tôi trước kia trong cơn hoạn nạn, bây giờ còn hoạn nạn hơn tôi lúc đó. Tôi nhìn vẻ khốn khổ của họ một cách bao dung. Cái ví của tôi cứ mở ra liên tục. Cho đến khi một người tàn ác nhất với tôi trước đây ngã quy vì không ôm nổi số tiền vàng mà tôi cho họ thì tôi bật cười. Tôi cười một cách thỏa thuê, no đủ. Và tôi tỉnh dậy.

Không như những lần trước, lần này tôi tỉnh mà y nguyên gương mặt bẽn lẽn, ngây ngô của người ngã quỵ vì tiền vẫn còn in hằn trong trí nhớ. Tôi nhận ra y ngay. Giọng nói ngọt ngào, những cử chỉ, thái độ quan tâm chăm sóc chỉ có y mới có. Một cái vẻ thông cảm tột cùng chỉ có y mới biểu lộ được. Không ai có thể trách phiền gì y. Một bề nổi hoàn hảo. Thế nhưng, không ai không biết bề chìm của y. Một bề chìm tinh ranh, thủ đoạn và hoàn hảo không kém gì bề nổi. Y là một thứ vừa đánh trống vừa ăn cướp, một thứ mèo khóc chuột. Y sống nhởn nhơ với bề nổi tốt đẹp và bề chìm kinh tởm ấy trước mắt mọi người mà chẳng ai dám có một ý kiến gì. Họ sợ y, nịnh nọt y, đồng thời nguyền rủa cho y sớm bị trời trừng phạt. Đúng thế, chỉ có trời mới trừng phạt nổi y chứ người ta thì đầu hàng.

Vậy mà trong giấc mơ tôi đã trừng phạt y đấy. Tôi trừng phạt y bằng cái "ngã từ bi" trong kinh nhà Phật. Bật đèn lên, tôi nhìn mặt mình trong gương. Nó vẫn còn phảng phất nụ cười mãn nguyện của kẻ được trả thù. Bất giác, tôi lén nhìn lên bàn thờ Phật và bắt gặp ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa buồn rầu của đức Quan Thế Âm. Mồ hôi tôi đổ ra như suối. Tôi không dám thắp cây nhang bởi cảm giác nhớp nháp của đôi bàn tay cầm tiền đang làm tôi bứt rứt, nhột nhạt. Lao vào phòng tắm, tôi đứng kỳ cọ đôi bàn tay một lúc lâu. Vừa kỳ cọ, tôi vừa suy nghĩ, tôi có hỏi nếu trong thực tế, tôi có nhiều tiền như thế, tôi có hành động như trong giấc mơ không ? Hai con mắt tôi trong gương là hai con mắt của một người hạnh phúc. Tôi hạnh phúc vì đã giải thoát được mọi ức chế thù hận theo cách của tôi. Không thể dối lòng là thâm tâm tôi ao ước được trở lại giấc mơ, sống lại những cảm giác mà trong thực tế sẽ không bao giờ tôi có được. Bên cạnh đó, một mặc cảm phạm tội cũng đang dày vò tôi. Tôi thờ Phật, mà Phật dạy oán thù nên cởi không nên buộc. Tại sao tôi lại buộc cả tiềm thức tôi phi trả thù.

Đứng ì trong buồng tắm, tôi miên man nghĩ ngợi về những khả năng trả thù của tiềm thức. Tôi thấy hành vi "ngã từ bi" trong mơ của tôi chẳng khác gì một hình thức giết người. Cảm giác mãn nguyện của tôi là cảm giác mãn nguyện của kẻ sát nhân. Nhưng làm thế nào để ra khỏi cảm giác đó thì tôi không làm được. tôi chưa làm được. Dù sao, tôi vẫn thích trở lại những giấc mơ như thế một vài lần, nhiều lần hơn nữa. Tôi biết, nói theo sách Phật thì tôi sẽ phi sa vào địa ngục. Nhưng đó là chuyện sau này. Chuyện của thế giới thứ ba.