phần 1

Tiểu Sâm

Trong tiếng hò hét huyên thuyên cùng những bích chương, biểu ngữ chào mừng phất phới bên trong đại sảnh; các fan mê nhạc chen chúc như làn sóng nhấp nhô, lớp sau tràn lớp trước.

Bên cạnh Hoắc Kim chợt có tiếng kêu lên:

– Anh xem! Y ra rồi kìa!

Nơi đại sảnh, lập tức có tiếng tung hô cười nói nổ vang khắp trời của hằng ngàn nam nữ. Trong giây phút ồn ào đến cực điểm, không gì có thể nghe rõ được. Dường như người nào cũng đang làm những động tác ngớ ngẩn, vô ý thức.

Nhân viên cảnh sát được phái đến giữ gìn trật tự, đều cảm thấy càng lúc càng khẩn trương, chỉ chi chít những ‘fan’ mê nhạc đứng chặt cứng hướng đi về phía trước. Thần tượng của họ đang bước ra cửa hải quan.

– Tiểu Sâm!

– Nhạc vương!

Các ‘fan’ mê nhạc đều hết sức kêu hét khan cả tiếng tên thần tượng của họ.

Tiểu Sâm chắc đúng là một nhà sáng tác và chơi đàn guitar vĩ đại nhất trong lịch sử. Từ trước đến giờ, chưa từng có ai giống như y, làm kích động lòng người nhiều đến thế này; những ‘fan’ mê nhạc ở khắp nơi này giống như là điên cuồng vậy! Y xuất hiện trước công chúng mới ba năm trước đây, không một buổi chơi nhạc nào mà lại không hoàn toàn thành công rực rỡ.

Đáng tiếc là y cùng một chuỗi thảm án người chết đẫm máu có dính líu với nhau. Mỗi lần y đến nơi nào, đều có các thiếu nữ xinh đẹp bị giết chết một cách tàn bạo. Cho đến giờ, tất cả là đã mười ba nạn nhân, và con số này đến ngày mai thì không ai biết được.

Tiếng hoan hô bừng sôi nồng nhiệt của ‘fan’ mê nhạc càng lúc càng to, lại đạt đến cao điểm mới rồi!

Hoắc Kim đẩy tôi một cái rồi phá lên cười:

– Xem kìa! Đó chính là Nhạc vương Tiểu Sâm, Đại Đại có ở đây rồi tốt lắm, con bé rất thích y, bà xã tôi cũng thích y nữa.

Đại Đại là cô con gái của hắn, tôi cười nói:

– Anh có thể tìm y xin chữ ký rồi.

Mắt Hoắc Kim bừng sáng, thình lình lên tiếng:

– Ồ! Đúng đấy!

Tôi lướt mắt nhìn vào đại sảnh, cánh cửa kiếng mở ra và một đám người tụ tập quanh đó, Tiểu Sâm hiên ngang bước ra.

Không thể phủ nhận rằng y là một thanh niên rất đẹp trai, mới hơn ba mươi thôi, ánh mắt nhìn mơ màng như mộng, càng khiến y không giống với mọi người.

Tuy nhiên, tôi linh cảm được trên gương mặt tái mét của y có ẩn chứa vài ba phần quỷ quái.

Những cánh hoa tươi bay phóng lên không một lúc khá lâu, tựa như những giọt mưa hướng về y điểm xuống.

Tiểu Sâm luôn giữ nguyên vẻ bình thản lạnh lùng, bên cạnh là những hộ vệ và cảnh sát mở rộng đường đi, xuyên qua những kẻ sùng bái như say như mê, tiến bước hướng về bãi đáp máy bay trực thăng ở bên phải phi trường.

Cuối cùng đã đến lúc tôi phải làm việc rồi.

***

Lúc tôi và Hoắc Kim đến khách sạn nơi Tiểu Sâm nghỉ ngơi; xung quanh đây, nhân viên an ninh đã được bố trí đầy dẫy như sẵn sàng đối đầu kẻ địch.

Những người an ninh này ngăn chận các ‘fan’ mê nhạc đang tụ tập bốn phía, không cho họ tiến vào khách sạn.

Theo nguồn tin trước đây ba tháng, sau khi có người biết Tiểu Sâm lựa chọn khách sạn này, lập tức tất cả các gian phòng nơi đây đều bị đặt giữ trước. Mức độ hoan nghinh mà Tiểu Sâm nhận được cùng với sự cuồng nhiệt ngày càng tăng, e rằng chỉ có vị lãnh tụ thượng đẳng của các tôn giáo mới có thể gây ra tình huống như thế!

Chúng tôi vừa lái xe đến cửa chính của khách sạn, liền có hai người an ninh đến nghênh đón.

Hoắc Kim đưa ra thẻ chứng minh và nói:

– Liên bang mật thám!

Sau đó bèn giới thiệu tôi:

– Đây là Sếp của tôi, đại úy Đỗ Hy Văn.

Một trong những nhân viên an ninh bèn nói với giọng đầy kính phục:

– Đại úy, tôi có biết chuyện của ngài.

Tôi đưa tay mân mê bộ râu mép ‘sexy’ dầy đen nhánh được tỉa gọn, suýt chút nữa thì bật cười, thật đã quên mất chính mình cũng là người nổi tiếng trên thế giới. Tên của tôi đã được liệt vào hàng danh nhân đương thời sau khi phá giải một vài vụ án khó khăn gai góc, bao gồm là tóm được tên đại đầu sỏ Nhã Luân Thân Lãng của băng đảng ‘mafia’ tống giam vào ngục.

Hoắc Kim nhận được sự vinh dự của tôi thì tinh thần cũng nâng cao, dẫn đầu một cách ngạo nghễ tiến bước vào đại sảnh khách sạn. Dường như hiện giờ, hắn mới là người còn nổi tiếng hơn cả tôi nữa!

Ánh mắt của tôi cẩn trọng nhìn quanh một vòng, chú ý vào những người đang lui tới bên trong đại sảnh. Tôi gần như khẳng định rằng hầu hết họ đều đang chờ đợi Tiểu Sâm xuất hiện, trong đó có không ít các ký giả đại điện cho những tờ báo.

Nếu như một tờ báo hay tạp chí nào trước giờ chưa từng được Tiểu Sâm tiếp kiến mà sớm được tiến hành cuộc phỏng vấn độc quyền, thì số lượng bán của báo đó chắc chắn sẽ tăng lên một cách khủng khiếp.

Người an ninh đàn em vừa rồi tỏ lòng ngưỡng mộ bèn đưa chúng tôi đến trước một cầu thang máy biệt lập, xong hướng về hai người canh gác an ninh và nói:

– Đây là đại úy Đỗ Hy Văn, người của cục điều tra Liên bang.

Hai người an ninh này lập tức nhận ra tôi.

Với tôi thì điều này cũng chẳng lạ lùng gì, bởi vì một khoảng thời gian trước đây, tôi thường xuyên xuất hiện trên Tivi, so với tổng thống thì cũng chỉ ít hơn một chút mà thôi.

Viên an ninh cung kính hướng về tôi chào hỏi:

– Phùng Lễ tiên sinh có đưa chỉ thị, xin mời Đỗ đại úy lên ngay!

Đương lúc người này nhắc đến Phùng Lễ, trong đầu tôi lập tức hình dung ra một vẻ mặt tinh ma đáng sợ – thân hình cao gầy, mặt nhỏ mà dài – đó là vị quản lý của Tiểu Sâm.

Cửa thang máy mở ra, chúng tôi vừa bước vào thì có tiếng kêu to truyền đến:

– Này! Này! Chờ tôi với!

Chúng tôi ngạc nhiên quay đầu lại.

***

Một cô gái xinh lạ lùng, đẹp chết người, đeo trên vai một cái túi lớn. Cô ta bước chen vào trong thang máy, hương thơm chợt ngào ngạt.

Cô nàng thở hổn hển và hướng về tôi nói:

– Đỗ đại úy, xin lỗi nhé, tôi đến hơi muộn.

Tiếp theo đó cô ta quay sang người an ninh ở phía trong chúng tôi nháy mắt một cái rồi nhẹ giọng:

– Thư ký là một việc làm khó gì đâu!

Nói xong, cô ta thở phào một hơi.

Tôi và Hoắc Kim mặt nhìn nhau ngơ ngẩn, sau đó chẳng ngăn được cùng cười rộ lên.

Tôi vừa định quay sang người an ninh để giải thích là tôi thật không có diễm phúc đến như vậy, đời nào có thể có được một cô thư ký đẹp như hoa xinh như ngọc. Cô ta đã nghĩ đến việc không để cho tôi kịp nói ra khỏi miệng, lập tức hỏi lại ngay:

– Các anh đã xin được chữ ký của Nhạc vương Tiểu Sâm chưa vậy?

Người an ninh trả lời với vẻ xúc động:

– Tôi xin được rồi! Đó là cho con trai của tôi.

Tay anh ta bấm một cái, cửa thang đóng lại, thang máy bắt đầu đi lên. Anh chàng cũng không một chút nghi ngờ là cô ta đánh lừa mà giả trò như vậy.

Tôi nhìn sang cô nàng, vừa đúng lúc cô ta dí dỏm hướng về tôi nháy mắt nữa chứ! Đôi mắt dài và đẹp, phải nói là đẹp thu nhiếp hồn người.

Trong lòng tôi thoáng giật mình, chợt nhớ ra cô ta là ai.

Cửa thang máy mở ra, những viên an ninh vây bọc bên ngoài rõ ràng là đang nhìn vào mặt chúng tôi với ánh mắt soi bói.

Người đẹp này liền nắm phần chủ động, bước ra ngoài cửa thang máy rồi lên tiếng:

– Đây là đại úy Đỗ Hy Văn, chúng tôi là cục điều tra Liên bang.

Một giọng nói lạnh như băng từ phía bên trái truyền đến:

– Đỗ đại úy là người mà khắp mọi nhà đều biết, không cần cô phải giới thiệu nữa!

Tôi và Hoắc Kim bèn bước ra ngoài cửa thang máy.

Đây là dãy phòng dành riêng cho tổng thống nơi tầng cao nhất khách sạn. Thật ra, dùng chữ "Phòng" để diễn tả thì cũng không thích hợp lắm. Bởi vì căn tiểu sảnh dùng để tiếp tân cũng đã lớn hơn phòng khách trong nhà của rất nhiều người.

Phùng Lễ, người quản lý của Tiểu Sâm, với thân hình cao gầy, đang đứng giữa trước cửa đóng kín của tiểu sảnh và đại sảnh, chỉ để đặc biệt đón tiếp khi chúng tôi tới đây.

Ánh mắt của tôi và Phùng Lễ khẽ chớp, thoáng giao nhau với đầy vẻ thách thức.

Chỉ nhìn xem biểu hiện cảnh giác của ông ta, biết được rằng người này qua ánh mắt kiên cường của tôi, đã phát hiện ra tôi là người không hề để kẻ khác sai khiến đùa giỡn.

Ánh mắt Phùng Lễ chuyển sang cô gái mỹ miều đó rồi nói:

– Đỗ đại úy, tôi và ông hẹn ước là Tiểu Sâm chỉ đón tiếp ông và người phụ tá, trong đó không hề nhắc đến vị tiểu thư này.

Tôi khẽ mĩm cười cất giọng:

– Đây là người ký giả nổi tiếng của Thái Dương Thời Báo, cô Tả Thi Nhã.

Nét mặt Phùng Lễ lộ vẻ không vui.

Tả Thi Nhã làm như không có việc gì xảy ra, ánh mắt thoáng nhìn qua tôi và nói:

– Nhớ ra rồi! Vẫn còn nhớ mấy câu mà tôi hỏi anh chứ!

Hoắc Kim liền mở miệng:

– Ông Sếp của tôi trí nhớ tệ lắm, việc lợi ích cho tôi không hề nhớ, nhưng mà nhớ về người đẹp thì khỏi nói, tốt hơn rất nhiều.

Phùng Lễ lạnh lùng cắt ngang:

– Tả tiểu thư, tôi không cần biết là cô bằng cách nào lại theo được vào đây, nhưng cô phải lập tức rời khỏi nơi này. Đồng thời, tôi phải thay đổi người an ninh không làm tròn nhiệm vụ.

Trên gương mặt xinh đẹp của Tả Thi Nhã chợt thoáng hiển lộ một chút hối lỗi, làm tôi càng tăng thêm nhiều hảo cảm với cô ta. Xét cho cùng, cô nàng thật sự không phải là hạng người bằng mọi cách lừa gạt, làm lợi cho chính mình đâu!

Phùng Lễ vừa xoay người đi về phía cửa đại sảnh, bốn viên an ninh đã chạy đến làm chủ tình thế và quay sang Tả Thi Nhã:

– Tiểu thư! Xin mời!

Tả Thi Nhã xoay chuyển nhãn cầu đẹp như viên ngọc đôi vòng, cô ta nói ầm lên:

– Phùng tiên sinh! Ông đừng hiểu lầm! Tôi chỉ đến xin chữ ký, Tiểu Sâm chẳng lẽ đối với fan yêu nhạc có một lời yêu cầu nho nhỏ mà lại đi từ chối sao?

Nhìn nụ cười khôn khéo trên gương mặt duyên dáng dễ thương của cô nàng, chỉ cần là nam nhân, thật khó lòng cự tuyệt.

Lúc này, Phùng Lễ đã đến trước cửa đại sảnh và thò tay bấm vào khung khóa số trên tường. Cánh cửa mở rộng ra.

Ông ta chầm chậm xoay người buông tiếng:

– Lời yêu cầu có thể chấp nhận, nhưng không thể vào tình huống như thế này. Bảo vệ đâu! Đưa cô ấy đi thôi!

Tả Thi Nhã lẹ làng nhúng vai vài cái, nhìn tình hình là cô nàng biết rõ không vượt qua được cửa ải này của Phùng Lễ, kẻ không chút động lòng với những cô gái đẹp.

Phùng Lễ bỗng nhiên kêu lên:

– Tiểu Sâm!

***

Mọi người cùng lúc bất động nhìn về cửa đại sảnh, một người đã bước ra. Đó chính là Nhạc vương Tiểu Sâm, kẻ đã làm ngàn vạn người say mê điên đảo.

Phùng Lễ vẫn còn muốn nói thêm, Tiểu Sâm liền đưa tay ra dấu ngưng lại.

Tiểu Sâm buông ánh mắt lung linh mơ màng dừng lại trên thân thể Tả Thi Nhã. Ánh mắt này thật là phức tạp, chứa đựng sự kích thích, trong đó lại lẫn thêm nỗi xót thương không biết làm sao mà nói. Tuy nhiên, biểu hiện này chỉ trong chớp nhoáng, rất nhanh chóng y hồi phục lại vẻ lạnh lùng và hoàn toàn không để lộ một chút tình cảm gì nữa.

Tả Thi Nhã định muốn nói thì y đã xoay người bước vào trong đại sảnh.

Nhìn theo phía sau lưng của y, trong lòng tôi trào dâng những cảm xúc thật khó mà diễn tả được.

Tả Thi Nhã dõi trông theo dáng lưng Tiểu Sâm, trên gương mặt tú lệ hiện rõ sự say mê đắm đuối.

Quả đúng như những lời báo chí đồn đại thổi phồng, không có cô gái nào lọt vào ánh mắt Nhạc vương Tiểu Sâm.

Điều này chắc hẳn là trong đó không nói về chuyện y cười như thế nào, bởi vì chưa từng có kẻ nào nhìn thấy nụ cười của y cả.

Tôi dò xét nhìn khắp trên mặt mọi người, phát giác rằng bốn viên an ninh và anh phụ tá của tôi, tất cả cùng biểu hiện sự kích động và say đắm giống nhau.

Sự lôi cuốn của Tiểu Sâm thật không có gì khác biệt đối với nam hay nữ, dường như tôi là người duy nhất còn tỉnh táo.

Sau cùng, ánh mắt tôi chạm vào đôi mắt sắt bén của viên Quản lý Phùng Lễ. Đương nhiên, ông ta và tôi cùng tỉnh táo như nhau.

Khi quen nhìn kẻ anh hùng thì thấy họ cũng như người bình thường, giống y như cảm giác của chúng ta đối với thế giới này cũng không thấy gì khác lạ.

Trong ánh mắt Phùng Lễ biểu lộ thần sắc cảnh giác, đối với vẻ tỉnh như sáo và sự tự chủ của tôi, ông ta thật rất ngạc nhiên.

Ông ta lạnh lùng nói:

– Vị tiểu thư này xin mời đi xuống, Đỗ đại úy và người phụ tá của ông làm ơn đi theo tôi.

Hoắc Kim nói với giọng khó chịu:

– Tôi tên là Hoắc Kim.

Hắn không thích bị người ta đối xử như chỉ là công cụ của tôi.

Tả Thi Nhã khẽ hất đầu, có vẻ như cô nàng muốn nắm lấy những ảnh hưởng của Tiểu Sâm còn vương vấn trong đầu ném ra ngoài.

Có lẽ cô ta đang hối hận là vừa rồi tại sao không lấy máy chụp ảnh ra, chụp tấm hình Tiểu Sâm với Đôi Mắt Khiến Bao Người Thần Hồn Điên Đảo rồi đăng trong câu truyện trên báo ra ngày mai, thêm vào đó một cái tít giật gân như là Diệu Kế Xâm Nhập Vào Phòng Ngủ Tiểu Sâm Của Một Nữ Ký Giả Đầy Dũng Cãm!

Dưới sự phòng vệ của bốn viên an ninh, Tả Thi Nhã hết sức bỡ ngỡ rời khỏi nơi này.

***

Tôi và Hoắc Kim theo sau Phùng Lễ tiến bước vào đại khách sảnh hoa lệ rộng thênh thang. Bên trong là sự trang hoàng theo thế kỷ thứ mười tám, bàn ghế vật dụng và tranh sơn dầu, tất cả đều ẩn chứa phong vị tao nhã cổ xưa.

Tiểu Sâm đang ngồi trên chiếc ghế bành, đưa lưng về phía chúng tôi. Y nhìn xuống bên dưới qua khung kính cửa sổ, từ nơi đỉnh lầu khách sạn tầng bốn mươi tám, ngắm trông quang cảnh thị thành tráng lệ. Nơi chiếc bàn nhỏ bên cạnh y, trên đó đặt một ly rượu chân cao có chứa chất lỏng mầu xanh biếc.

Vầng dương đã ngã về hướng bên trái, chiếu ra vạn ánh hồng quang lấp lánh ẩn hiện trước đường chân trời. Tôi chợt nảy sinh cảm giác kỳ quái, mặc dù Tiểu Sâm hiện giờ chắc chắn đang đứng tại đỉnh điểm của sự thành công, nhưng nói chung những ngày tươi đẹp đượm buồn dưới buổi chiều tà như thế này cũng đâu còn nhiều, phải chăng đây là cội nguồn gây nên ánh mắt y đọng nỗi sầu thương?

Tôi hướng về Phùng Lễ hỏi:

– Tôi có thể được cùng Tiểu Sâm nói chuyện riêng không?

Phùng Lễ quả quyết cự tuyệt:

– Không được!

Đột nhiên Tiểu Sâm lên tiếng:

– Được thôi!

Phùng Lễ ngạc nhiên nhìn về phía sau lưng chúng tôi nơi Tiểu Sâm đang ngồi và nói:

– Tiểu Sâm, tôi không thể để bỏ mặc anh!

Thanh âm hòa nhã của Tiểu Sâm vang lên một cách uể oải:

– Phùng tiên sinh, tôi rất hy vọng có thể bắt được hung thủ sát hại những fan yêu nhạc mà trừng trị theo luật định. Do đó, chỉ cần là yêu cầu của cảnh sát, tôi thật không thể chối từ.

Trong mắt Phùng Lễ chợt lóe lên biểu hiện kỳ lạ, ông ta trầm ngâm một lúc rồi bước ra ngoài.

Lúc này chỉ còn tôi, Hoắc Kim và Tiểu Sâm.

***

Tiểu Sâm thở dài ngao ngán:

– Mười ba vụ! Đã có hơn mười sinh mạng thanh xuân mỹ lệ biến mất rồi!

Tôi khẩn trương hỏi:

– Anh nhớ rõ việc này đến thế sao?

Tiểu Sâm dịu dàng buông tiếng:

– Tôi còn nhớ rõ lắm, nó đã trở thành một phần của những cơn ác mộng đời tôi! Các anh nhất định tóm được hung thủ, hãy giết chết nó!

Tôi điềm đạm trả lời:

– Nếu chẳng phải là chuyện bất đắc dĩ, chúng tôi không thể giết người.

Giọng nói Tiểu Sâm có vẻ run rẩy:

– Kẻ hung dữ này chuyện ác gì mà chẳng làm, tại sao vẫn còn để nó sống trên đời?

Tôi lạnh lùng nói:

– Chúng tôi mà bắt được, chỉ có thể nói đó là nghi phạm; chỉ có tòa án mới có quyền xét sử người ấy có tội hay không.

Theo vòng quay của chiếc ghế, chuyển thành Tiểu Sâm đang đối mặt với chúng tôi.

Những cơ thịt trên mặt y cùng lúc co rúm lại, thần sắc kích động đã thay thế cho vẻ lạnh lùng cố hữu, y cười lên một cách điên cuồng:

– Tôi không cần biết đến cái mà các anh gọi là đạo đức và quy luật, tóm lại anh phải giết chết kẻ đó, hãy bắn chết nó mà đừng thương tiếc gì cả!

Hoắc Kim và tôi nhìn nhau câm lặng, chẳng thể ngờ được rằng một Nhạc vương Tiểu Sâm lúc nào cùng bình thản lạnh lùng, thình lình biến ra một kẻ biểu biện đầy ắp tình người đến như vậy.

Trong chớp mắt thì sự biểu lộ trên mặt Tiểu Sâm trở lại như bình thường, y nhè nhẹ thở dài rồi nói:

– Xin lỗi! Tôi đã quá vô lễ rồi!

Nói xong y liền đưa tay về phía chiếc ly chứa chất lỏng màu xanh biếc, đầu ngón tay nhẹ chạm thành ly. Việc này khiến tôi nhớ đến trong mỗi tờ bích chương quảng cáo của y, nếu không cầm trên tay chiếc ly chứa chất lỏng xanh mầu bích lục này, thì thế nào nó cũng ở cạnh một bên. Tiểu Sâm và chiếc ly này, như thành cái cân đã bình quân, tiêu biểu cho việc không thể chia lìa.

Hoắc Kim hết lòng tán thưởng:

– Tấm lòng của anh thật là vĩ đại, ghét kẻ ác như thù nhân, tôi…

Chẳng nhịn được, tôi vội ngăn hắn lại:

– Hoắc Kim, nên nhớ là chúng ta đến đây để điều tra vụ án, anh nên giữ lại khí lực để dành cho sự gào thét trong buổi nhạc hội đi!

Tiểu Sâm nói:

– Đỗ đại úy, trong những buổi nhạc hội của tôi, cho đến giờ không ai có thể kêu lên một tiếng!

Tôi ngạc nhiên mà suy nghĩ rằng chẳng lẽ đám fan mê nhạc đó tại phi trường lúc chào đón Tiểu Sâm, cực lực gào thét khan cả cổ, trông họ chẳng khác người điên; đến lúc trong buổi nhạc hội, lại biến thành những chú cừu non ngoan ngoãn không kêu một tiếng sao?

Tôi không những chưa từng đi xem những buổi nhạc hội y biểu diễn, mà cho đến băng đĩa của y, tôi cũng chưa hề nghe qua. Các tạp chí và báo ra hằng ngày ngợi khen y hết mức; đối với tôi, một người không biết thưởng thức âm nhạc là gì, thật chẳng đáng một nụ cười.

Hoắc Kim hứng chí nói ầm lên:

– Buổi nhạc hội vào tối mai, chúng ta nhất định... Ui Da!

Đương nhiên là Hoắc Kim phải hú lên rồi, bởi vì tôi đã đá cho hắn một cước.

Tôi và Hoắc Kim cùng ngồi xuống chiếc sofa lớn đối diện với Tiểu Sâm.

Tiểu Sâm có gương mặt đẹp trai, thanh tú gần như đến lạ lùng, nhìn kỹ thì thấy luôn bao phủ trong sự u sầu chán ngắt; dường như trên thế gian này, thật khó có người hay vật gì khiến lòng y vui lên được.

Tôi nói thẳng vào vấn đề:

– Trong mười ba thảm án đã xảy ra, mỗi lần đều có một thiếu nữ bị sát hại với vài điểm tương đồng. Hoắc Kim, anh nói xem!

Thật sự không phải là tôi ngần ngại tự mình nói ra, mà là hy vọng rằng tôi có thể được chú tâm hơn để quan sát Tiểu Sâm phản ứng.

Không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội để thu thập dữ kiện, đó là một bí quyết trong sự thành công của tôi.