Tuần đầu tiên của tháng Tám treo mình trên đỉnh điểm của mùa hè, đỉnh điểm của cả năm dài sôi động, như chỗ cao nhất của bánh xe đu quay khổng lồ đang dừng nghỉ trong vòng quay của nó. Những tuần lễ đến trước đó chỉ là chuyển động đi lên từ mùa xuân êm dịu. Còn những tuần sau này là sự đi xuống mùa thu lạnh lẽo, nhưng tuần đầu tiên của tháng Tám thì bất động và nóng. Tĩnh lặng đến kỳ lạ, với những buổi bình minh trắng lóa trống trải, những ban trưa chói chang, và những hoàng hôn lem luốc sắc màu quá thẫm. Ban đêm thường có chớp lóe, nhưng thảy chỉ là những tia run rẩy đơn độc mà thôi. Bầu trời không sấm động, không có những cơn mưa cho dịu mát. Đó là những ngày kỳ lạ và ngột ngạt những ngày tồi tệ nhất, xui khiến con người ta làm những việc mà chắc chắn sau này họ sẽ phải hối tiếc.
Một ngày ở thời điểm đó, cách đây không lâu lắm, đã diễn ra ba sự việc thoạt trông chẳng có vẻ gì liên quan đến nhau cả.
Vào lúc bình minh, bà Mae Tuck cưỡi ngựa lên đường đến khu rừng ven làng Treegap. Bà đến đó, như vẫn làm vậy cứ mười năm một lần, để đón hai cậu con trai Miles và Jesse.
Vào lúc giữa trưa, Winnie Foster, thành viên của gia đình sở hữu khu rừng Treegap, sau cùng đã mất hết kiên nhẫn và quyết định nghĩ đến chuyện bỏ nhà đi.
Và vào lúc hoàng hôn, một người lạ mặt xuất hiện ở cổng nhà Foster. Ông đang tìm ai đó nhưng lại chẳng cho biết đó là ai.
Chẳng có liên hệ gì cả, phải công nhận là vậy. Nhưng các sự việc có thể kết hợp lại với nhau theo cách thật lạ đời. Khu rừng ở tâm điểm, giống như chiếc trục bánh xe. Mọi chiếc bánh xe đều phải có trục. Bánh xe đu quay cũng có một cái trục, tựa như mặt trời là tâm điểm của bánh xe thời gian. Chúng đều là những điểm cố định, và tốt hơn hết là để yên đừng quấy rầy, bởi vì không có chúng thì không có gì gắn kết nổi với nhau. Nhưng đôi khi người ta nhận ra điều này quá trễ.