Kim thấy như có một cái gì thiếu thốn và một nỗi buồn nhè nhẹ Ở trong lòng.

Có gì đâu? Chỉ vì bữa nay Kim chẳng được thấy bóng em Hằng như mọi hôm, nấp ở sau quầy hàng đưa mắt dõi theo mình. Kim dạo qua phố Lamblot, nhưng nhà Hằng hôm nay không có ánh sáng và cửa đã đóng tự bao giờ. Có lẽ tại Kim đi chơi hơi muộn vì, đúng lúc, Kim nhận thấy những ngân vang cuối cùng của tiếng chuông chín giờ ở Nhà Thờ cũng vừa tản lịm trong ánh trăng.

Kim thẫn thờ đi ngược lên Hàng Bông. Qua một tiệm khiêu vũ, bất giác Kim đưa tay nắn lại chiếc cravate, Kim đi chậm lại, rồi bỗng thở dài một tiếng, Kim lững thững bước vào.

Mắt Kim vừa quen với ánh đèn mờ, thì lòng Kim bỗng rộn một sự gì vui vui, vì Kim vừa gặp một nụ cười trong góc tối.

Thiếu nữ lạ mặt ngồi một mình ở chiếc bàn bên cạnh. Nàng có một bộ mặt kiêu hãnh, đôi mắt long lanh và một nụ cười, trời! Say sưa vào ngạo nghễ quá.

Thiếu nữ chăm chú nhìn Kim. Kim cũng nhìn lại mà dần dần Kim cảm thấy như có một ánh mơn man lắng vào giữa bốn làn mắt dịu dàng.

Bỗng thiếu nữ đặt điếu thuốc lá xuống góc bàn, lấy tay vuốt lại tà áo, và đưa lưỡi liếm quanh một vòng vành môi thắm nhẫy.

Kim bèn đứng dậy. Chàng tiến lại ba bước và nghiêng mình. Thiếu nữ mỉm cười, đưa bàn tay nhỏ vén lại mấy sợi tóc mai. âm nhạc trong "Pichup" nổi một điệu "Valse" tưng bừng. Hai người quấn lấy nhau lả lướt trong ánh đèn xanh dịu giữa những tiếng giầy sệt trên mặt "piste" và những tiếng nói cười se sẽ. Thiếu nữ ngẩng nhìn Kim, nói nhẹ: "Tên em là Tân và... anh riết chặt tay hơn tẹo nữa, không lúc quay, lỏng người thành xấu bước... ".

Kim riết chặt lấy chiếc lưng thon nhỏ. Chàng im lặng để đôi tay thâu nhận những khoái cảm của lòng. Da thiếu nữ, sau làn áo mỏng, Kim thấy có một hơi thở ấm. Kim ao ước giá da nàng có thể hiểu thấu được lời nói của... những ngón tay Kim! Và Kim cũng không hiểu sao, tối nay, so bước với thiếu nữ lạ này, Kim lại thấy mình rạo rực.

Hay tại Kim, từ nãy, vẫn còn tha thiết mong nhớ hình ảnh của em Hằng?

Kim mơ màng khẽ thở vào tai thiếu nữ: "Em Hằng của anh đẹp quá... ". Rồi Kim say đắm đặt một chiếc hôn lên làn tóc huyền sực những mùi ân ái. Có lẽ thiếu nữ không nghe rõ tiếng Hằng trong câu nói của Kim, nên nàng không ngạc nhiên, và vẫn mỉm cười.

Kim còn đang vơ vẩn nghĩ tới em Hằng thì âm nhạc rướn lên rồi đoạn. Kim chỉ kịp vội du một bước cuối cùng để rời tay người bạn gái, trở về bàn. Nhưng Kim cũng không quên ngả đầu theo lịch sự: "Cô đi tuyệt quá, cảm ơn cô... ". Thiếu nữ vẫn cười: "Rõ chỉ vẽ". Bỗng Kim quay lại, nắm lấy tay nàng hỏi: "Cô có thể đi chơi được? Trong này nóng, khó chịu quá".

Thiếu nữ nghiêng mình và lễ phép một cách tinh nghịch: "Sẵn lòng và hân hạnh lắm". Người thiếu nữ quả không phải là một cô gái nhảy. Kim đoán đúng ghệ Gái nhẩy làm gì có được nụ cười ngạo nghễ ấy?

Hai chiếc xe đã đỗ ở đầu Quán Thánh. Rồi Kim và thiếu nữ đi ngược lên phía Cổ Ngư, như một đôi son trẻ đã say yêu nhau từ lâu lắm.

Kim bâng khuâng và có một cảm giác man mác, một rung động mơ hồ như cảnh "sương trăng", trên mặt hồ Tây lúc ấy. Có từng đợt gió lạnh từ xa lại. Thiếu nữ sát vào bên Kim. Chàng hồn nhiên đưa tay quàng lấy chiếc lưng thon. Và hai người vẫn im lặng.

Đường Cổ Ngư thấp thoáng ánh trăng và bóng lá. Kim lắng nghe tiếng lá khô bị lăn trên đường nhựa, tiếng thở dài của đêm khuya trên những hàng cây, tiếng sóng hồ Trúc Bạch vỗ nhịp ở mạn bờ. Và Kim để mặc cho những sợi tóc của người thiếu nữ bị gió tạt làm buồn ở trên mặt. Chàng đưa mắt nhìn vài cặp nhân tình im lặng quyện lấy nhau ở dưới những gốc cây. Thỉnh thoảng trong bóng tối êm nổi lên những tiếng cười khe khẽ...

Bây giờ Kim mới nhận thấy sự dịu dàng của đê Cổ Ngự Thằng Thịnh vẫn ca tụng Cổ Ngư lúc mười giờ đêm là một con đường mơ của tình ái, thực đúng quá!

Lần thứ nhất Kim khoác tay một thiếu nữ đi giữa những tiếng động mê ru này. Kim thấy mình bước nhẹ, đang đi trong mộng biếc. Người thiếu nữ vẫn nặng tựa bên Kim, và tay nàng cũng đã quàng qua lưng chàng tự lúc nào không biết.

Tự nhiên vô cớ, Kim chợt nghĩ đến em Hằng. Sao người thiếu nữ bên Kim lúc này lại không thể là Hằng của Kim? Kim khẽ thở dài... Có bao giờ không nhỉ?... Biết đâu. Biết đâu... ?

Kim để mặc trí hoang mang. Những ý nghĩ miên man trong đầu Kim, thấp thoáng như những ánh sáng mơ hồ của trăng soi trên bóng lá. Kim không nghĩ hẳn một điều gì. Đến cả sự thân mật dễ dàng của người bạn gái đêm naỵ Kim cũng không muốn rõ. Thiếu nữ là một gái giang hồ. Là một trang đài các. Là một tiểu thư phóng đãng. Hay cũng là một kẻ say mê vô vọng như chàng, tối nay cũng dạo qua nhà người yêu mà không gặp?...

Kim nghĩ thầm: "Thôi! Cứ để mặc cho huyền ảo lôi đi mà lại thú. Tìm đường vào sâu sự thực để làm gì?"

Bỗng Kim nghe nhẹ tiếng người thiếu nữ nói gì. Kim dừng lại. Thiếu nữ ngước mắt lên, hỏi Kim: "Anh nghĩ gì mà yên lặng thế?".

- Không! à có. Tôi... chợt nhớ lại sự gặp gỡ của chúng mình.

Người thiếu nữ thấp giọng xuống nhắc lại: "Sự gặp gỡ của chúng mình". Rồi gương mặt thoáng buồn, nụ cười say sưa trên làn môi trở nên hơi ngượng nghịu. Nàng đọc câu cách ngôn Nhật Bản bằng tiếng Pháp: "une rencontre n'est que le commencement de la séparation".

Kim sửng sốt: Thế cô sắp không ở Hà Nội nữa?

Thiếu nữ thẫn thờ đáp: "Không". Rồi một hơi thở dài mà gió Tây Hồ đã vô tình cướp vội đi để Kim không kịp thấy.

Lòng Kim bỗng sôi nổi lên những kính phục và say mệ Chàng riết chặt lấy nàng, riết chặt lấy một tâm hồn kỳ lạ. Kim thấy thiếu nữ dễ thương quá. Chàng mạnh bạo đặt một nụ hôn lên má. Cổ Kim cũng vừa nhận được hơi nóng của một tiếng thở dài. Chàng đưa hai tay nâng mặt người thiếu nữ lên. Đôi môi nhẫy ướt của nàng rung rung. Mắt nàng đã nhắm lại. Trời! Sao nàng giống Hằng thế! Kim rùng mình. Chàng đắm đuối để hồn thắm lên môi, và từ từ, như để giải men cái dư ba của khoái lạc, gắn chặt lấy môi nàng... Tiếng Kim gọi thầm trong cổ họng: "Em Hằng. Em Hằng... ".

Trăng mờ sau làn mây trắng. Và gió đêm ngừng lại ở hàng cây.

Thiếu nữ gỡ tay Kim ra, âu yếm nhìn chàng nói nhỏ, giọng hãy còn run run: "Tên anh là gì nhỉ? Anh... anh thi sĩ lắm. Tân biết... ".

Kim xưng tên rồi định hỏi "Tân biết gì nào?" thì thiếu nữ đã đứng dậy. Nàng vuốt đầu Kim, nói: "Sương xuống lạnh rồi đây này. Chúng mình về đi thôi. Có vẻ khuya rồi đấy. Và khi nào rỗi Tân sẽ đến tìm anh". Kim ngoan ngoãn đứng dậy theo nàng như một đứa em.

*

* *

Đã năm hôm rồi Kim vẫn còn ngờ ngợ là Kim đã sống ở trong mộng với một cô Tân nào đó. Người thiếu nữ kiều lệ và có một nụ cười ngạo nghễ ấy đã để lại ở Kim một vết gì.

Đêm ấy, Kim đã chỉ say đắm yêu nàng qua hình ảnh của em Hằng!

Nhưng đến nay Kim mới nhận thấy Kim đã để hết lòng mong đợi người thiếu nữ lạ lùng kia. Đã năm hôm nay Kim cũng chẳng thiết dạo qua phố Lamblot để được thấy bóng nhỏ bé của em Hằng thấp thoáng ở sau quầy. Trong trái tim Kim, hình ảnh Tân lồng dần lên hình ảnh của Hằng. Kim không tiếc, nhưng Kim hơi lo sợ. Hay Tân lại cũng biết mình yêu Hằng mất rồi? Trong lúc cuối cùng, Tân có bảo mình là thi sĩ, và Tân đã chẳng nói "Tân biết... Tân biết... " là gì? Hay Tân đã nghe rõ tiếng gọi Hằng trong lúc Kim hôn Tân?

Một tối, Kim đi chơi về thấy thằng nhỏ chạy ra xoắn xuýt: "Thưa cậu, lúc nãy có một cô nào đẹp quá, đến hỏi cậu đấy ạ. Cô ấy ngồi đợi cậu mãi. Cô ấy đâu có viết lại một mảnh giấy... ".

Kim chạy vội lên phòng. Chàng hồi hộp. Trên bàn học, một tấm thiếp đề "Marie Tân" và mấy dòng vắn tắt: "Tân đến tìm Kim để adieu1 mà không gặp. Tiếc quá. Mai Tân đã vô Sài Gòn sớm rồi đấy. Bắt tay Kim". Nàng không để "adresse"1 lại. Kim choáng người lên, đọc đi đọc lại mãi tấm thiếp. Rồi chàng gục đầu xuống bàn thổn thức... Trái tim se lại và thấy lòng Kim tan nát rã rời. Một nhớ tiếc tan ra, thấm dần vào tâm trí. Kim đau đớn quá. Chàng ôm tay lên đầu, ngồi thần ra nghĩ ngợi. Qua màn lệ, Kim vừa thoáng thấy nụ cười ngạo nghễ với đôi môi nhẫy ướt, và vẳng nghe như có tiếng nói: "Anh thi sĩ quá".

Kim chợt thấy một xúc động xao xuyến ở trong tim. Chàng lẩm bẩm: "ừ may ra Tân sẽ thấy cho mình... và biết đâu cả Hằng nữa?" Kim vội lấy giấy bút, và đặt tất cả những rung động tươi non, tất cả những hận tiếc, tất cả những nước mắt, tất cả những say sưa lên trên trang giấy...

Kim làm một bài thơ thứ nhất. Để gọi "con chim xanh" yêu dấu của lòng. Và cũng để tặng em Hằng nhỏ bé của Kim.

Đêm nay, lòng Kim đã sống dậy một thi nhân, vẫn tiềm lặn ở đấy tự bao giờ.

Tiểu thuyết thứ năm,

số 6, ngày 10.11.1938

Hết