Chương 1

Một lần chót, Lệ Lan kiểm điểm lại mọi vật dụng và thực phẩm đựng trong một túi lớn được đan bằng sợi ni lông, rồi tắt lửa trên bếp hơi và ra khỏi phòng. Nàng khóa cửa rồi đứng nhìn đám trẻ nhỏ ngoài đường đang chạy đua ra bãi biển. Lúc đó chồng nàng là Yên Lịch vẫn mãi mê thảo luận với bác sĩ Giang Điền trong phòng khách.

Đã ba tuần, Yên Lịch không ra khỏi nhà, chàng phải giam mình cả ngày lẫn đêm trong phòng nghiên cứu. Bác sĩ Giang Điền - y sĩ trưởng của Trung Tâm, đã nhiều lần thúc giục chàng nên đi hóng gió ngoài trời vài ba giờ. Mãi tới hôm nay Yên Lịch mới bằng lòng đi.

Lợi dụng khoảng thời gian trống trong khi chồng nàng và Giang Điền chưa chấm dứt câu chuyện, Lệ Lan trong bộ trang phục thể thao ngắn gọn, đứng soi gương coi lại cách trang điểm của mình - đó là động tác thông thường của bất kỳ thiếu phụ nào, nhất là đối với một người trẻ đẹp và duyên dáng như nàng.

Lúc ấy, tiếng bác sĩ Giang Điền lọt ra khỏi phòng khách:

- Tôi không cho điểm ấy là quan trọng hơn hết. Vũ trụ tuyến là vấn đề sinh tử phải giải quyết. Lớp vỏ ngoài bằng nhôm của hỏa tiễn không đủ sức chống lại vì quá mỏng. Cần phải đặt những tấm bình phong bằng thép dày 5 xăng ti mét hay hơn nữa.

Yên Lịch đáp:

- Không được! Như vậy hỏa tiễn sẽ trở nên quá nặng.

- Dĩ nhiên! Nhưng từ độ cao 30 ki lô mét trở lên, người nào không được trang bị thật đầy đủ và kỹ càng để che chở thân thể thì sẽ chết, vì trên đó sức tấn công của vũ trụ tuyến mạnh gấp 25 lần sức chịu đựng trung bình của cơ thể. Phải sớm tìm ra một giải pháp cho vấn đề trước khi chế tạo một "hành tinh nhân tạo" chở người theo.

Yên Lịch cười rộ và tiếp lời bạn bằng một giọng khôi hài:

- Dạ, thưa bác sĩ! Chúng tôi còn ở giai đoạn chế tạo một "Nguyệt cầu tí hon" không đủ sức và không có chỗ để mang theo một con mèo.

Lệ Lan thở phào, nhưng nàng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, vì từ khi theo chàng tới Trung Tâm Pha Tích (Partick), hàng ngày nàng vẫn được nghe các bạn đồng nghiệp của chàng bàn tán về việc chế tạo "Nguyệt cầu tí hon".

Đồng hồ chỉ 10 giờ 30, giờ khởi hành đã ấn định từ hôm qua, Lệ Lan gõ cửa báo hiệu cho chồng và bạn. Nhưng hai người đàn ông vẫn tiếp tục thảo luận và tỏ vẻ không nghe thấy gì ngoài câu chuyện của họ. Bực mình, Lệ Lan bèn xách cái túi lưới nặng trĩu ra xe hơi, một chiếc Ford màu thiên thanh, mui vải bố đã gấp gọn về phía sau. Nàng mở cửa thùng sau xe, xếp túi lưới vào trong đó và khóa cửa thùng. Sau đó nàng lại tới gõ cửa phòng khách. Hai người đàn ông vẫn mãi miết bàn cãi không để ý đến tiếng gõ cửa. Nàng bực mình la lớn:

- Thôi! Xin hai ông tạm đình thảo luận cho con nhờ.

Yên Lịch đáp:

- Anh ra ngay.

Yên Lịch và Giang Điền vừa ra khỏi cửa, Lệ Lan liền gắt:

- Anh Điền, chính anh đã tới thuyết phục nhà tôi hàng chục lần để anh ấy chịu đi hóng gió, thế mà hôm nay anh lại ngồi lì trong phòng để nói những câu chuyện nát óc với anh Lịch. Anh định đầu độc thêm anh ấy phải không?

Giang Điền, một bác sĩ quân y gần 40 tuổi, trước đây dạy ở trường Y khoa Hàng không tại tiểu bang Texas và nay chuyển về Trung Tâm Nghiên Cứu tại Pha tích.

Ông là một nhà bác học đang say mê nghiên cứu môn Y học "Liên hành tinh". Dáng người tròn trĩnh, khuôn mặt trái xoan, đôi kính gọng vàng, ông có tính nói nhiều. Bởi vậy mỗi khi gặp Yên Lịch là cả hai ngồi thảo luận liên miên về các vấn đề Hàng không, Vũ trụ. Một ngành khoa học tân kỳ mà sự khám phá mới là một bí mật cần tuyệt đối giữ kín vì Hoa kỳ và Liên xô đang chạy đua đồng thời có rất nhiều gián điệp đi dò xét và công phá lẫn nhau.

Bị Lệ Lan trách, Giang Điền quay sang nhìn Yên Lịch, rồi vừa cười vừa nói:

- Anh Lịch. Chị ấy lên án tôi đấy, khổ chưa!

- Lan nóng tính quá. Đã trót vào đề thì phải nói cho xong câu chuyện đã chớ. Vấn đề trọng đại lắm, đi chơi là việc phụ. Thôi, chúng ta lên đường. Chào anh Điền.

- Lan cũng xin lỗi anh, vừa rồi gắt đùa đấy thôi, anh đừng giận nhé. Nàng vừa nói vừa khóa cửa phòng.

Giang Điền bắt tay vợ chồng Yên Lịch rồi trở về nhà mình cũng ở trong cư xá của Trung Tâm.

Lệ Lan lái xe, Yên Lịch ngồi cạnh vợ. Nàng thường lái xe thay chồng vì chàng hay lơ đễnh trong khi đầu óc bận suy nghĩ. Có thể do đấy mà xảy ra tai nạn trong khi phóng nhanh trên xa lộ nếu chàng cầm lái.

Yên Lịch năm nay 32 tuổi, dáng người hơi gầy nhưng rắn chắc, mắt sâu và sáng, tóc cắt ngắn. Chàng là một trong những chuyên gia bậc nhất về hỏa tiễn ở Hoa Kỳ. Chàng đã cộng sự lâu năm với nhà bác học trứ danh Von Braun (người Đức, cha đẻ của V1 và V2) trong việc nghiên cứu và chế tạo các loại hỏa tiễn tân kỳ. Khi bắt đầu thực hiện "Chương trình Thám hiểm Không gian" (Vanguard Project), chàng được thuyên chuyển về Pha tích để tham dự vào việc chế tạo "Nguyệt cầu tí hon" - đệ nhất hành tinh nhân tạo của Hoa Kỳ. Trong việc này, các chuyên gia của Trung Tâm đều coi chàng là bậc đàn anh và tự nguyện tuân theo mệnh lệnh của chàng.

Trung Tâm Pha Tích là một trại biệt lập cách xa thành thị và được thiết lập bên bờ Đại Tây Dương để thực hiện "Chương trình Thám hiểm Không gian".

Trại này thật vĩ đại gồm 4 khu lớn: địa điểm phóng hỏa tiễn đặt sát bờ biển, tiếp đến là khu phòng thí nghiệm nơi làm việc của hàng trăm nhà bác học, sau hết là khu cư xá với những căn nhà đồng kiểu, vững chãi và đầy đủ tiện nghi dành cho nhân viên của Trung Tâm và gia đình của họ.

Ngoài ra, Trung Tâm còn có trường học, rạp chiếu bóng, các tiệm hàng, bệnh viện, nhà thờ... Chẳng khác gì một thị trấn nhỏ. Chung quanh là hàng rào dây kẽm gai dày đặc, kiên cố.

Khi ra tới cổng Trung Tâm, Lệ Lan phải dừng xe lại để xuất trình giấy tờ. Nàng và Yên Lịch cùng vào trạm kiểm soát - một cơ sở của Cơ quan An ninh, phụ trách việc khám xét mọi người và mọi xe cộ xuất nhập. Mỗi khi ra khỏi trại, người ta phải khai rõ lý do, nơi đến, thời gian vắng mặt.

Và giấy phép xuất trại phải do vị Chỉ huy Trung Tâm là Trung Tướng Gia Điệp hoặc người phụ tá an ninh của ông cấp cho đương sự.

Ngoài ra, các nhân viên trong Cơ quan An ninh có thể xem xét tỉ mỉ từng người từ hành lý, áo quần tới thân thể. Tuy Lệ Lan chưa bao giờ bị khám xét như vậy, nhưng nàng coi việc đó là một hành động tàn nhẫn. Yên Lịch nói với Trung Sĩ thường trực:

- Chúng tôi đi chơi dọc theo bờ biển.

- Nhưng ông bà đi về hướng nào, và tới địa điểm nào? Mấy giờ sẽ trở về trại?

- Đi xuống hướng Nam, và cũng chưa biết tới địa điểm nào. Gặp nơi nào vừa ý, một nơi có phong cảnh đẹp và yên tĩnh chúng tôi sẽ dừng lại đó, và sẽ về đây vào khoảng 8 giờ tối.

Viên Trung Sĩ ghi những chi tiết ấy vào sổ, đóng dấu kiểm nhận vào giấy, rồi nói:

- Cảm ơn ông. Chúc ông bà một ngày vui đẹp.

Yên Lịch lấy lại giấy phép, cùng vợ trở ra, đưa giấy cho người lính gác coi, rồi hai người lên xe tiến ra khỏi trại.

Ra khỏi Trung Tâm, chiếc xe bon bon tiến về Thành phố Pha Tích. Yên Lịch tự cảm thấy thảnh thơi, dễ chịu. Mười lăm phút sau, xe chạy xuyên qua thành phố. Chàng ngồi yên lặng ngắm cảnh đô thị tấp nập đầy người qua lại - những kẻ chẳng liên hệ gì tới "Chương trình Thám hiểm Không gian" như những dân của Trung Tâm. Rồi xe ra khỏi thành và lượn theo bờ biển quanh co, lên xuống theo sườn đồi núi. Trên đường có nhiều xe qua lại.

Hôm nay trời không vẩn một chút mây nào. Mặt trời đã lên cao, sáng chói trên mặt nước. Gió biển thổi vào mát dịu... Lệ Lan cho tăng thêm tốc lực và nói:

- Chúng ta xuống tắm trước bữa ăn trưa.

Yên Lịch mĩm cười và gật đầu trả lời vợ. Chàng vẫn yên lặng, say sưa ngắm nhìn cảnh vật. Vài phút sau, chàng lên tiếng:

- Từ nay, Chủ Nhật nào chúng ta cũng nên đi xả hơi.

- Em vẫn thúc giục anh nhưng anh cứ lì ra. Bây giờ mới thấy là hữu ích.

Rồi Lệ Lan đạp chân ga cho xe phóng nhanh hơn nữa. Mấy phút sau bỗng nhiên nàng nhả ga, nhìn lên tấm gương vọng hậu và nói:

- Hình như có một xe khác theo dõi chúng ta.

- Có lẽ đúng. Đó là thông lệ của Trung Tâm. Ban An Ninh phải theo sát những nhà bác học và kỹ sư mỗi khi họ ra khỏi trại, để hộ vệ chứ không phải để dò xét, vì sinh mạng của họ vô cùng quý giá trong công cuộc mà chính phủ đang theo đuổi.

Nhiều xe khác lần lượt vượt lên, nhưng chiếc Chevrolet ở sau 400m đi chậm lại theo đúng tốc độ xe của vợ chồng Yên Lịch để giữ đúng khoảng cách giữa hai xe.

- Em phải cho họ biết tay.

- Họ phải thi hành nhiệm vụ do cấp trên giao phó vì họ là quân nhân. Thôi, em cứ coi như là không có ai theo dõi chúng ta cả.

Lệ Lan vẫn hậm hực, nàng không trả lời Yên Lịch và nhấn chân ga cho xe phóng hết tốc lực, mặc dù đây là khúc đường nguy hiểm.

- Em điên à? Gió ép phổi mạnh quá, anh không chịu nổi đâu.

- Gắng chịu. Em nhất định chọc tức họ chơi.

- Họ lái giỏi hơn em nhiều. Không làm gì nổi họ đâu. Thôi, đi chậm lại.

Nhưng Lệ Lan vẫn cho xe phóng như bay và chiếc Chevrolet vẫn bám sát theo đúng tốc lực của chiếc Ford, luôn luôn giữ đúng khoảng cách 400 mét không hơn không kém.

Trên chiếc Chevrolet, Trung sĩ Y Miên cầm lái, ngồi bên anh là Hạ sĩ Hảo Nhân (hai nhân viên an nình của Trung Tâm). Hai người đều bực tức, Hạ sĩ Nhân nói:

- Mụ này chơi khăm quá, một trong hai xe sẽ văng xuống biển hoặc húc vào không biết.

Trung sĩ Y Miên không trả lời, chăm chú nhìn đường và ngó xe của vợ chồng Yên Lịch. Anh quyết tâm bám sát chiếc Ford và giữ đúng khoảng cách đã định.

Hết khúc quanh này đến khúc quanh khác. Hai chiếc xe nhất quyết chạy đua hết tốc lực. Bất chợt xe của hai quân nhân bắt gặp một vũng dầu lớn bao phủ cả một khuỷu đường không rộng như quãng trước. Y Miên nhả ga và thắng xe, nhưng không kịp. Chiếc Chevrolet đã chạy lên vũng dầu rất trơn, bị văng mạnh ngay sang lề đường và húc vào một thân cây lớn, xe bị bẹp dúm. Tất cả tạo thành một tiếng động dữ dội, rồi lửa khói bốc lên...

 

Vì gặp quãng đường quanh co lượn khúc qua một khu rừng, cho nên Lệ Lan không nhìn thấy xe của hai quân nhân Sở An ninh. Nàng vượt thêm một quãng dài gần 20 ki lô mét nữa, rồi ngừng lại trên một đồi thông sát bờ biển.

- Anh thấy chưa? Bọn An ninh không thể theo kịp chúng ta. Có lẽ xe bọn họ bị hư một bộ phận nào và phải tạm ngừng lại giữa đường để sửa chữa.

Yên Lịch mĩm cười nhìn vợ, rồi lặng lẽ bước ra khỏi xe.

- Em ác quá. Lỡ họ bị tử nạn rồi sao? Anh mong rằng lát nữa họ sẽ tới đây. Họ chưa tới, anh vẫn chưa yên tâm.

- Thôi, kệ xác họ. Có bị vỡ đầu cũng đáng kiếp. Ai bảo thích theo dõi người khác. Em sẽ không chịu để họ kèm sát chúng ta một buổi.

Lệ Lan bỏ áo ngoài, chỉ còn áo tắm trên người, nàng tụt giày và liệng tất cả vào xe.

- Em xuống bãi trước anh.

Nàng vừa nói vừa chạy nhanh ra biển.

Yên Lịch đứng nhìn vợ vượt qua rừng thông theo sườn đồi. Một phút sau nàng khuất bóng sau các gốc cây.

Xuống tới bãi cát trắng uốn khúc theo chân núi, nàng gặp ngay một làn sóng đang xô chạy vào bờ. Lệ Lan chạy tới dang tay đón khối nước biển tràn qua đầu, rồi nàng bơi tiến ra xa... Khi đã cách bờ khoảng 200 mét, nàng quay đầu nhìn trở lại, nhưng không thấy bóng Yên Lịch cả trên bờ lẫn dưới bãi. Thoạt tiên, cho rằng chồng mình đứng lại ngắm cảnh núi rừng, nàng cứ bình thản đùa với sóng và tập dượt các lối bơi.

Mười phút sau, Lệ Lan hơi nóng ruột, bơi ngược trở lại để tiện nhìn vào bờ nhưng vẫn không thấy hình bóng Yên Lịch. Sốt ruột, nàng bơi hết sức cho mau tới một chỗ rộng. Khi đã có thể bám chân xuống đất, nàng đưa hai tay lên miệng làm loa rồi hướng lên phía đỉnh đồi gọi lớn:

- Anh Lịch, mau lên! Biển "ngon lành" lắm.

Nàng lắng nghe, không một tiếng trả lời. Nàng lại gọi ba lần nữa:

- Anh Lịch! Anh ở đâu?

Vẫn không thấy tiếng chồng đáp lại. Lệ Lan bắt đầu lo ngại và tiến vào bờ, vừa chạy vừa tự hỏi:

- Ban nãy xe chạy quá nhanh, có lẽ vì thế mà chàng bị nhức đầu, tức ngực và ngồi trên đồi chăng?

Tới chân đồi, nàng lao mình chạy lên đỉnh. Khi tới nơi, Lệ Lan vừa thở hổn hển vừa nhìn kỹ chung quanh. Chiếc xe vẫn nằm y nguyên như cũ, nhưng chẳng thấy bóng dáng Yên Lịch đâu. Nhìn vào trong xe và mở nắp thùng, mọi thứ đều nguyên vẹn. Cúi nhìn xuống gầm xe, cũng không thấy chàng.

- Anh Lịch! Đừng đùa dai nữa. Anh ở đâu? Nàng gọi bốn năm lần nữa nhưng không một tiếng trả lời.

Lệ Lan luống cuống, vô cùng lo sợ vì biết chồng nàng không có tính trêu chọc người khác như vậy, và cũng chưa bao giờ chàng trêu chọc nàng kể từ ngày mới bắt đầu quen biết nhau.

Chưa hết hy vọng, Lệ Lan quay sang bốn phía và gọi thật lớn:

- Anh Lịch! Anh Lịch!

Không một tiếng đáp lại ngoài tiếng thông reo trên đồi và tiếng sóng ngoài khơi nhẹ nhàng vọng tới...

Lệ Lan chưa thất vọng. Nàng lên xe cho máy chạy và nhấn còi chừng mười phút nữa. Nhưng hành động cuối cùng này cũng không mang lại một kết quả nào.

Không một bóng người qua lại. Rừng hoàn toàn vắng vẻ, âm u...

Lệ Lan ôm mặt khóc nức nở.

Yên lịch mất tích!