Chương 1 - Mãng-Tước nuốt Rồng

Biên Soạn: Lão Bảo Tại một nơi nào đó

Lúc này trong nội điện đèn đuốc sáng rực, vàng son lộng lẫy, khí thế uy nghiêm, đèn trường minh thiêu đốt, tại trung tâm ngọn đèn thiêu đốt một viên đá xanh, khói xanh lượn lờ bay quanh quẩn trong điện.

Đó là Thanh Đàn Thạch, khi bốc cháy sẽ phóng xuất ra dị hương, có hiệu quả ngưng thần tĩnh tâm, là đồ vật tu luyện thiết yếu, bất quá giá cả vật này không thấp, có thể làm làm nhiên liệu sử dụng, đủ để chứng minh chủ nhân nơi đây rất có địa vị.

Trong nội điện, một nam tử trung niên trên thân mang bào phục màu vàng sáng đứng chắp tay, khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt uy nghiêm, hiển nhiên sống ở vị trí cao lâu năm, người ẩn ẩn toát ra khí tức giống như viêm lôi, âm thanh trầm thấp tiếng oanh minh.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì ta sẽ phát hiện người nam tử này đã mất đi một cánh tay.

Bên cạnh hắn, là một vị cung trang mỹ phụ, thân thể nàng mềm mại, dung mạo ung dung mỹ lệ, bất quá gương mặt, lại tái nhợt như một người có bệnh nặng trong người.

Và lúc này đôi nam nữ với địa vị không thấp này, đang nhìn về phía trước với một vẻ mặt khẩn trương, tại đó trên giường, một thiếu niên ước chừng 13~14 tuổi đang ngồi xếp bằng, thân thể thiếu niên hơi đơn bạc, hai mắt nhắm nghiền, đáng lý ra gương mặt của một thiếu niên phải đầy nhựa sống và thanh xuận thì nó lại quanh quẩn một cỗ huyết khí.

Cỗ huyết khí quỷ dị dưới làn da của hắn toán loạn, trong lúc mơ hồ, có được âm thanh độc long truyền ra.

Nương theo đạo long âm kia, trên trán thiếu niên nổi đầy gân xanh, cơ thể run run, không ngừng, khuôn mặt trở nên dữ tợn, tựa như đang tiếp nhận rất nhiều thống khổ.

Bên cạnh thiếu niên, một tên lão giả tóc trắng cầm một mặt gương đồng trong tay, ánh sáng nhu hòa trên gương đồng phát ra, chiếu rọi trên thân thể thiếu niên, dưới quang mang chiếu rọi xuống, huyết khí trên khuôn mặt quỷ dị của người thiếu niên dần dần bình phục.

Thời gian kéo dài một nén nhang, cuối cùng huyết khí cũng thối lui, rút về trong lòng bàn tay của vị thiếu niên.

Lão giả tóc trắng nhìn thấy một màn này, như trút được gánh nặng thở dài một hơi, sau đó xoay người, đối với vị nam tử trung niên và cung trang mỹ phụ khom người nói: "Chúc mừng vương thượng, vương hậu, ba năm này đã không uổng phí, cuối cùng điện hạ đã thành công kềm chế oán độc, tiếp theo ba năm kế đều không có gì đáng ngại."

Nam tử trung niên cùng cung trang mỹ phụ nghe vậy, mặt lộ vẻ vui mừng, quả đấm nắm chắc dần buông ra.

"Tần sư, bây giờ Nguyên nhi đã là tuổi, thiếu niên bình thường ở tuổi này, đều đã thành hình bát mạch, có thể bắt đầu tu luyện, vậy Nguyên nhi của ta. . . ?" nam tử uy nghiêm, mong đợi nhìn lão giả tóc trắng, hỏi.

Nghe được vấn đề này, thần sắc lão giả tóc trắng lập tức ảm đạm một chút, hắn khẽ lắc đầu, nói: "Vương thượng, lão phu vẫn không có phát hiện trong thể nội của điện hạ đã hình thành bát mạch. . ."

Nghe vậy ánh mắt người Nam tử uy nghiêm, ảm đạm dần.

Ở trong thế giới này, để có thể tu hành, thì bắt đầu trong thân thể, sẽ hình thành ra bát đại mạch trong yêu trong vô số kinh mạch, họ vẫn gọi là chính là bát đại mạch, mà ngoại trừ một ít tình huống đặc thù, người bình thường, thể nội tại 12 13 tuổi đã thành hình bát mạch, lúc này là lúc mà họ phải phát hiện bát mạch trong cơ thể để bắt đầu tu luyện, thôn nạp thiên địa nguyên lực, đả thông bát mạch.

Đây chính là Khai Mạch cảnh, bước vào con đường đầu tiên để tu luyện.

Người tu luyện bởi khi thôn nạp Thiên Địa bản nguyên, tự thân biến đổi lúc này được xưng là Nguyên Sư.

Tần sư nhìn khuôn mặt ảm đạm của nam tử trung niên, cũng là có chút không đành lòng, than nhẹ một tiếng, nói: "Điện hạ vốn là Thánh Long chi mệnh, kinh diễm tại thế, khinh thường thương khung, đâu ai ngờ lại gặp kiếp nạn này. . ."

Nam tử trung niên nắm chặt nấm tay, một bên hốc mắt của cung trang mỹ phụ cũng phơn phớt đỏ, sau đó che miệng ho kịch liệt.

"Vương hậu bảo trọng thân thể, lúc trước ngài tổn thất đại lượng tinh huyết tẩm bổ chođiện hạ, không nên động đến sức khỏe." Tần sư thấy thế, vội vàng lên tiếng nói.

Cung trang mỹ phụ lại khoát tay áo, mắt buồn bã sắc nhìn qua thiếu niên xếp bằng ở trên giường, nói: " Chi độc bên trong thể nội của Nguyên nhi cứ ba năm lại bộc phát một lần, mà lần sau so với lần trước lại mạnh hơn, muốn trừ tận gốc, chỉ có cách là dựa vào chính hắn, nhưng hôm nay bát mạch trong thể nội của hắn không xuất hiện, ba năm sau sẽ như thế nào?"

Tần sư trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: "Ba năm sau, ngoại lực áp chế sẽ mất đi hiệu lực, nếu vẫn như vậy, chỉ sợ tính mệnh điện hạ khó bảo toàn."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong điện lập tức trầm mặc,, thân thể nam tử trung niên run nhè nhẹ, song chưởng nắm chặt, cung trang mỹ phụ thì che miệng khóc nấc.

"Nói như vậy. . . Tuổi thọ của ta chỉ còn lại có ba năm rồi?" Trong không khí đó, chợt có một thanh âm hơi non nớt, nhưng bình tĩnh, đột nhiên vang lên.

Ba người trong đại điện nghe vậy, bổng giật mình, vội vàng nhìn về phía giường, chẳng biết từ lúc nào vị thiếu niên đã mở mắt và đang nhìn bọn hắn.

Ba người ba mặt nhìn nhau một chút, hiển nhiên đều không có nghĩ vị thiếu niên này thức tỉnh nhanh như vậy, phải biết trước kia, hắn phải mê man hai ba ngày mới có thể tỉnh lại.

"Nguyên nhi. . ."

Thiếu niên Được xưng là Nguyên nhi, tên là Chu Nguyên, và nam tử trung niên cùng mỹ phụ trước mắt, chính là vương thượng cùng vương hậu của Đại Chu vương triều, danh xưng là Chu Kình, Tần Ngọc.

Chu Nguyên mím môi, gương mặt non nớt vẫn còn hơi tái nhợt, có lẽ bởi vì từ bé thân thể đơn bạc, hắn chỉ có thể đọc sách, nhìn qua một ít thư quyển, hắn trầm mặc một lát, bàn tay chậm rãi xòe ra.

Chỉ thấy lòng bàn tay, có một mảng ám trầm huyết sắc, đạo huyết sắc kia tựa như là lạc ấn ăn sâu vào huyết nhục, từ từ ngọ nguậy, phảng phất như một đầu Huyết Long đang giương nanh múa vuốt, nồng đậm oán khí, từ trong đó phát ra, khiến cho người ta rét run.

"Phụ vương, mẫu hậu. . . Lần này, các ngươi cũng nên nói cho ta biết, trên người ta, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào huyết ấn trong lòng bàn tay, miệng không nhịn được cắn chặt vội đứng lên, chính là vật này, để hắn cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết.

Cứ mỗi qua ba năm, vật này liền tác quái, tựa như là muốn nuốt chửng thân thể cùng huyết nhục của hắn, mang đến vô biên thống khổ.

Nghe được lời Chu Nguyên hỏi, sắc mặt Chu Kình cùng Tần Ngọc đều tái nhợt không biết phải trả lời như thế nào, gương mặt toát lên vể tự trách nồng đậm.

Trầm mặc một lúc lâu, rốt cục Chu Kình hít một hơi thật sâu, nói: "Đây là, Oán Long Độc."

"Oán Long Độc?" Chu Nguyên chau mày, không rõ ràng cho lắm.

Bàn tay Chu Kình có chút run rẩy sờ lấy đầu Chu Nguyên, nói: "Những việc này, bây giờ ngươi cũng nên biết, Nguyên nhi, ngươi biết không, ngươi là con ta mang huyết mạch Chu gia Thánh Long!"

Chu Nguyên không nhịn được cười khổ một tiếng, có loại Thánh Long thê thảm như vậy sao? Ngay cả bát mạch trong thể nội cũng không xuất hiện.

Chu Kình ngồi bên cạnh Chu Nguyên, thanh âm trầm thấp nói: "Nguyên nhi, bây giờ Đại Chu vương triều chúng ta, trên Thương Mang đại lục này, chỉ có thể coi là một tiểu quốc, nhưng ngươi lại không biết, mười lăm năm trước, Đại Chu chúng ta là đại quốc nguy nga, chư quốc triều bái, uy chấn tứ phương."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Nguyên hiển hiện một chút kinh ngạc, trên Thương Mang đại lục này, vương triều đế quốc đông đảo, mà vương triều Đại Chu bọn hắn trong đó cũng không tính là quá mức thu hút, không nghĩ tới dĩ vãng còn có địa vị như vậy?

"Ngươi có biết Đại Võ vương triều?" thời điểm Chu Kình nói tới cái tên này, từng chữ nói ra, cứ như khắc cốt minh tâm.

"Đại Võ vương triều?" Chu Nguyên nhẹ gật đầu, Đại Võ vương triều, trong Thương Mang đại lục này chính là đỉnh tiêm cấp bậc vương triều, quốc vận cường thịnh, Nguyên Sư vô số, so với Đại Chu bọn hắn, có thể so sánh như người Navi (người da xanh trong phim Avata cao tầm 3m) cùng Dwarf (người lùn trong thần thoại bắc âu). (tớ cố ý thêm thực tế cover chỉ ghi cự nhân và người lùn)

Đôi mắt Chu Kình, vào lúc này đỏ bừng lên, trong mắt lộ ra cừu hận thật sâu: "Vậy ngươi có thể lại biết, mười lăm năm trước, Đại Võ hoàng thất, chỉ là thần thuộc Đại Chu vương triều chúng ta?"

Trong mắt Chu Nguyên rốt cục xuất hiện một tia chấn kinh, Đại Võ hoàng thất hiện tại, vậy mà đã từng thần thuộc Đại Chu bọn hắn? Mười lăm năm trước Đại Chu bọn hắn, lại là mạnh mẽ như vậy?

"Vậy. . . Vậy tại sao lại biến thành bộ dạng như hiện tại?" Chu Nguyên không nhịn được hỏi.

"Trước đây khi Đại Chu thành lập, trong mấy trăm năm, Võ gia một mực đi theo Chu gia chúng ta tứ phương chinh chiến, trung thành tuyệt đối, về sau Đại Chu chúng ta lập quốc, ban thưởng cho Võ gia vĩ đã trung thành cực khổ, phong Võ gia là Thế Tập Võ Vương, hưởng thụ vô biên quyền lợi, Võ gia thủ hộ Đại Chu biên cảnh, chấn nhiếp tứ phương."

Thân thể Chu Kình run nhè nhẹ, tơ máu trong mắt vào lúc này gần như đỏ ngầu: "Nhưng không nghĩ tới, mười lăm năm trước, Võ gia bỗng nhiên phát động phản loạn, lúc này, Chu thị Hoàng tộc chúng ta mới phát hiện, trải qua những năm giấu tài, Võ gia đã có được thực lực cực kỳ mạnh, mà trong vương triều rất nhiều phong vương, đều bị chiêu dụ."

"Ngắn ngủi không đến một năm, Chu thị chúng ta tan tác, một đường chạy trốn về hướng nam, trốn về tổ địa Chu thị của chúng ta, cũng chính là phiến địa vực Đại Chu này."

"Ta không biết tại sao Võ gia lại làm phản, bọn hắn trong vương triều Đại Chu chúng ta được hưởng địa vị, không kém Hoàng tộc chút nào. . ."

"Về sau, mật thám từ Võ gia đạt được một chút tình báo, đó là một câu lưu truyền tại nội bộ Võ gia một lời tiên đoán mấy trăm năm. . ."

"Tiên đoán?" Chu Nguyên giật mình.

Chu Kình cắn hàm răng, từng chữ mà nói: "Mãng Tước nuốt Rồng, Đại Võ đương hưng!"

"Mãng Tước nuốt Rồng, Đại Võ đương hưng?" Chu Nguyên nhẹ nhàng đọc lại một lần, lại không rõ ý nghĩa, nói: "Đây là ý gì?"

Đôi mắt Chu Kình vào lúc này trở nên đỏ ngầu, hắn nhìn chằm chằm Chu Nguyên, ánh mắt vô cùng bi thương: "Lúc trước ta cũng không biết có ý tứ gì, cho đến ngày đó. . ."

" Đại Chu chúng ta tan tác, ta suất lĩnh Đại Chu tàn quân, không ngừng rút lui, Võ gia đuổi theo không bỏ, truy kích chúng ta đến dưới chân toà Đại Chu thành này, nhưng Võ gia lại vây mà không công, phảng phất là đang chờ đợi."

"Chờ đợi cái gì?" Chu Nguyên cảm giác được một cỗ bất an.

Chu Kình nhìn chằm chằm Chu Nguyên, gương mặt hiện ra một vẻ khóc mà không phải khóc, loại tuyệt vọng cùng phẫn nộ này, làm cho tâm Chu Nguyên đều đang run rẩy."Bọn hắn đang chờ đợi ngươi sinh ra."

Câu nói này của Chu Kình, làm cho trong lòng Chu Nguyên kịch chấn.

Kế bên, mẫu thân của Chu Nguyên, Tần Ngọc tay thon che miệng, phát ra tiếng khóc kiềm chế đến cực hạn.

"Ngươi biết thời điểm ngươi ra đời là như thế nào sao?" Chu Kình nhìn qua Chu Nguyên, ánh mắt đỏ như máu mà nói: "Nguyên nhi, thời điểm ngươi ra đời, thiên địa dị tượng, tử khí bốc hơi, long khí quấn thân, long ngâm rung chuyển thiên địa, chính là Thánh Long khí tượng."

"Trời sinh ngươi đã có bát mạch từ khi vừa mới xuất sinh, đã bước qua Khai Mạch cảnh, ở cấp độ Dưỡng Khí."

"Đây là trong truyền thuyết "Thánh Long khí vận", ức vạn người cũng không thể có một người, tương lai có thể tiến nhập đại cảnh giới, cùng thiên địa đồng quang, nhật nguyệt đồng thọ (chắc là kiểu trường sinh bất lão), ngươi là niềm kiêu hãnh của Chu gia ta trước nay chưa có Thánh Long!"

Ngữ khí Chu Kình vô cùng kích động, toàn thân kịch liệt run rẩy, khi Chu Nguyên sinh ra đời, có thể tưởng tượng hắn kích động bực nào, trời không tuyệt Chu gia, tại thời khắc nguy nan, đã cho Chu gia bọn hắn nghênh đón một đứa con có huyết mạch Thánh Long.

Chu Nguyên cũng là mở to hai mắt, hiển nhiên không cách nào tưởng tượng, khi hắn lúc mới sinh, lại có dị tượng như thế.

"Vậy. . . Vậy tại sao. . ." Bàn tay hắn có chút run rẩy vuốt ve thân thể của mình, nếu trời sinh hắn tự có bát mạch, vậy vì sao hiện tại trong thể nội ngay cả một mạch đều tìm không thấy?

Âm thanh Chu Kình đột nhiên ngừng lại, ánh mắt kiêu hãnh lúc này tan hết, chỉ có nồng đậm bi ai nói: "Bởi vì ngay tại lúc ngươi ra đời, ngoài thành vợ Võ Vương, cũng sinh hạ một nam một nữ, bé trai thân quấn Giao Mãng chi khí, bé gái đầu có Linh Tước chi khí, cũng có khí vận!"

"Mà theo chúng ta lấy được tình báo, vợ Võ Vương, đã mang thai ba năm, nhưng thủy chung chưa sinh, lại sinh vào thời điểm đó. . ."

"Dĩ vãng ta còn chẳng biết tại sao, khi đó lại minh bạch, nghe đồn người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, có thể phệ khí vận lẫn nhau, nguyên lai, Võ gia trù tính nhiều năm, cách làm không phải là đơn giản là mưu hạ Đại Chu, mà là mưu chiếm long vận của Chu gia ta!"

Chu Nguyên há to miệng, thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân xông lên đỉnh đầu: "Đây là một âm mưu!"

Trong thiên hạ làm gì có sự trùng hợp như vậy, hiển nhiên là ấp ủ trăm năm, đồng thời nhằm vào Chu thị bọn hắn, thậm chí. . . một đại âm mưu.

Vì bọn hắn dùng thủ đoạn, để cái kia vợ Võ Vương ba năm không sinh, chính là đang chờ đợi hắn!

Chu Kình nhẹ gật đầu, thanh âm khàn khàn nói: "Đích thật là một âm mưu, Võ gia tại Đại Chu ta ẩn nhẫn mấy trăm năm, vì Đại Chu ta nam chinh bắc chiến, tẫn thủ tín nhiệm, nhưng không nghĩ tới, bọn hắn ẩn nhẫn trăm năm, cũng là vì ngươi!"

"Ngày đó, Võ Vương vào thành, lấy ức vạn con dân Đại Chu uy hiếp, muốn trước mặt mẫu hậu ngươi, đoạt Thánh Long khí vận của ngươi. . ." Nói đến chỗ này, trong mắt Chu Kình có huyết lệ chảy ra.

Kế bên, sắc mặt Tần sư cũng bi thống, thanh âm hắn trầm thấp nói: "Ngày đó, vương thượng vì bảo hộ điện hạ, đã cùng Võ Vương chiến đấu tại núi Đại Chu, nhưng lại không địch lại, bị chặt đứt một tay, nếu không phải Võ Vương sợ những người khác hủy Thánh Long khí vận của điện hạ đồng quy vu tận, chỉ sợ ngay cả vương thượng sẽ chiến tử trong tay hắn."

"Vì thuận lợi đoạt được khí vận của điện hạ, Võ Vương liền lập tổ thề, trong vòng trăm năm Đại Võ không đặt chân vào Đại Chu nửa bước."

Ký ức đáng sợ năm đó lại trở về, đứng một bên Tần Ngọc, cũng chịu không nổi nữa, quỳ xuống trước người Chu Nguyên, ôm chặt lấy hắn, khóc rống lên, tiếng khóc tê tâm liệt phế.

"Nguyên nhi! Đứa con đáng thương của ta! Mẫu hậu có lỗi với ngươi!"

Ký ức tàn khốc ngày đó, lại lần nữa xé mở, nàng rõ ràng nhớ kỹ, vừa mới ra đời Chu Nguyên, đã bị Võ Vương đặt lên tế đàn.

Trong tế đàn, còn có một đôi nam nữ con Võ Vương vừa mới ra đời.

Khí vận bị tước đoạt, giống như là huyết nhục tước đoạt, loại đau khổ này khó có thể tưởng tượng.

Mà thời điểm đó Tần Ngọc, vừa mới có con niềm vui không kể xiết, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hài nhi mình trong tế đàn lạnh buốt kia, thừa nhận vô biên thống khổ, âm thanh non nớt khóc đến khàn giọng.

Loại tuyệt vọng cùng vô lực kia, cơ hồ làm cho nàng hôn mê.

Phốc phốc.

Bởi vì tâm tình khuấy động, gương mặt Tần Ngọc trong nháy mắt tái nhợt, một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ tóc Chu Nguyên.

"Mẫu hậu? ! Ngươi thế nào?" Chu Nguyên kinh hãi, vội vàng bôi đi vết máu ở khóe miệng Tần Ngọc.

Một bên Tần sư đi nhanh đến, lòng bàn tay tản ra chi khí nhu hòa, từ đỉnh đầu Tần Ngọc quán chú tiến vào, trợ giúp nàng ổn định khí huyết trongthể nội, hắn nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Tần Ngọc, sau đó đối với Chu Nguyên thở dài nói: "Điện hạ, ngươi cũng chớ trách vương thượng cùng vương hậu không thể bảo vệ tốt cho ngươi, vương thượng đã đó dùng hết hết thảy sức lực, suýt nữa đã chiến tử."

"Mà vương hậu sau khi ngươi bị tước đoạt khí vận, đã đem tinh huyết bản thân rót vào trong cơ thể của ngươi, sau đó mỗi năm vì ngươi truyền máu, vì thế điện hạ mới có thể sống đến hôm nay, bất quá vương hậu cũng vì việc này bỏ ra cái giá cực lớn, mỗi lần nàng truyền máu một lần, đều sẽ giảm thọ ba năm, trong mười hai năm, nàng đã giảm thọ 36 năm, nguyên khí đại thương, bây giờ đã còn không đến mười năm tuổi thọ.""Cái gì? ! Ngươi nói cái gì? !"

Chu Nguyên nghe đến đây, lập tức như bị sét đánh, trong mắt tơ máu điên cuồng hiện ra, lúc trước cho dù nghe thấy khí vận bị đoạt, hắn cũng không có tức giận mãnh liệt như thế, dù sao những sự tình này phát sinh khi hắn còn quá nhỏ, bởi vậy đối với cái gọi là "Thánh Long khí vận" hắn cũng không có quá mức mãnh liệt cảm mến, cho dù bị tước đoạt, cũng chỉ là cảm thấy có chút chấn kinh.

Võ gia đã trù bị hắn trăm năm, trong lòng của hắn tuy có gợn sóng, có thể ngăn chặn, nhưng bọn hắn dám đem người mẹ mà hắn yêu thương bức đến thọ nguyên khô kiệt, làm cho sát ý trong lòng Chu Nguyên lần thứ nhất bốc ra không cách nào ngăn chặn.

Cho nên, lúc này nghe được Tần sư nói, Chu Nguyên rốt cuộc bảo trì không được cảm xúc, huyết dịch khắp người đều điên cuồng trong đầu óc dũng mãnh dân lên, làm cho khuôn mặt của hắn trở nên đỏ như máu, khuôn mặt thanh tú non nớt có vẻ hơi dữ tợn.

"Võ gia, các ngươi dám bức hại mẫu hậu ta! Thật đáng chết!"

Toàn thân Chu Nguyên run rẩy, ánh mắt đỏ như máu, một cỗ tức giận cùng sát ý ngập trời dâng lên.

Chu Kình đem Tần Ngọc ôm lại, để nàng tựa trên giường ngọc, lúc này khí thế uy nghiêm của hắn không còn sót lại chút gì, ngữ khí hắn đờ đẫn nói: "Giữa thiên địa dùng khí vận nói chuyện, nội tình Võ gia đơn bạc, muốn lập quốc, kéo dài hậu đại, chấn nhiếp tứ phương, vậy nhất định phải cần có đầy đủ khí vận chèo chống, mà Thánh Long khí vận của ngươi, chính là đồ vật tốt nhất."

"Võ Vương đoạt khí vận của ngươi, ban cho con hắn, từ đó, Đại Võ có Mãng Tước thủ hộ, quốc vận cường thịnh, Đại Võ vương triều hưng thịnh, tất cả đều là bởi vì chiếm khí vận của ngươi."

"Mà ngươi, người mang Thánh Long khí vận, bị Mãng Tước kia cưỡng ép cướp đoạt, tự nhiên sẽ sinh ra mãnh liệt oán hận chi khí, Võ Vương kia cố ý đem chi khí oán hận phong trong thể nội ngươi, từ đó tạo thành Oán Long Độc, nó nuốt tinh huyết của ngươi không ngừng lớn mạnh, đến một ngày nào đó thành thục bộc phát, sẽ cướp đi sinh cơ của ngươi."

"Đồng thời Thánh Long căn của ngươi bị phá, trời sinh bát mạch biến mất, cho đến hôm nay, bát mạch cũng không từng hiển lộ, con đường tu hành vô cùng gian nan. . ."

Thanh âm Chu Kình đầy thê lương, lộ ra vô lực, khó có thể tưởng tượng, ngày đó đối Chu thị bọn hắn mà nói, là một loại tuyệt vọng cỡ nào.

Ngày đó, ngoài thành Mãng Tước cùng vang lên, hào quang vạn trượng, dựa thế thuế biến. Ngày đó, nội thành Thánh Long gào thét, hóa thành khói xanh, lượn lờ mà tán.

Đây là, Mãng Tước nuốt Rồng.