Chương 1
Tiểu thái giám kia vớ lấy đèn lồng, cầm thật chắc trên tay. Kì thực, phía xa kia trời cũng đã bắt đầu tờ mờ sáng, bất quá người đang nhìn lại không thể thấy rõ lắm, liền theo thói quen muốn cầm vật có thể chiếu sáng trong tay chính mình đem đến. Hắn vừa nhìn xung quanh, vừa lẩm bẩm nói: – Ta nói Hồ công công, ngươi không phải bị việc phải đi tìm tiểu mĩ nhân ám ảnh tới mức loạn óc rồi chứ? Lúc này tất cả mọi người đều ngủ hết, làm sao có thể có tiểu mỹ nhân? Còn có, nói không chừng cũng là na chích hồ ly tinh biến ra, hoặc là ngươi già rồi mắt kém, ta đây có thấy gì đâu… Hắn chưa nói dứt lời, liền sững sờ ở nơi đó, ngơ ngác nhìn về dưới gốc liễu phía trước nơi Ngưu Ngưu đang đứng, lòng thầm nghĩ: Ông trời ah, quả thật là gặp phải hồ ly tinh? Bằng không … Bằng không như thế nào thật sự lại có thể gặp được một người xinh đẹp như vậy? Khả hắn còn chưa kịp cảnh báo Hồ công công, lão thái giám sốt ruột đi tìm tiểu mỹ nhân đã nhanh nhanh chạy tới, vừa hắc hắc cười vừa nói: – Ta tuy rằng không thấy rõ dung mạo, nhưng chỉ với tư thế này, duyên dáng yêu kiều cùng khí chất tiên gia, cho dù diện mạo kha sầm điểm nhân (bình thường không đặc sắc), Hoàng Thượng cũng nhất định sẽ vừa lòng. Hắn vừa nói xong lời này đã muốn chạy vội tới trước mặt Ngưu Ngưu, thở hổn hển nói: – Di? Như…… Như thế nào lại là tiểu thái giám? Như thế nào học phái Tạp Gia trước kia cũng chưa từng gặp qua? Lời còn chưa nói dứt, tiểu thái giám phía sau cũng vội vàng chạy tới, ngoài mạnh trong yếu quát: – Ngươi… Ngươi là ai? Nói cho ngươi biết, quốc sư Quan Ải (aka chồng em Gà) đại nhân nhà chúng ta chính là người chân tu rất có danh khí, yêu ma quỷ quái ở trong tay hắn cũng phải hiện hình! Ngưu Ngưu kín đáo nở nụ cười, khí định thần nhàn nhìn tiểu thái giám kia, từ từ nói: – Thực xin lỗi, ta không phải hồ ly tinh, ta là liễu thụ tinh ah! Ngươi không phát hiện ta đang đứng dưới tàn cây liễu? Hắn vốn muốn cùng tiểu thái giám này nói giỡn vài câu, ai kêu y đem hắn nói thành hồ ly tinh làm chi? Thêm nữa, yêu tinh trên núi biến thành bộ dáng gì, ai mà không biết ah? Nhưng hắn vốn là không nghĩ đến chỉ một câu đơn giản như vậy lại dọa người ta sợ xanh cả mặt. Ngưu Ngưu nhân hậu thiện lương liền ngượng ngùng đứng lên, vội vàng vươn tay kéo tiểu thái giám kia lại, một bên cười nói: – Lá gan như thế nào lại nhỏ như vậy? Ta vừa rồi bất quá cũng chỉ là nói chơi thôi, ngươi xem quần áo sẽ biết, ta cũng chính là thái giám trong cung, là đồng nghiệp của ngươi a. Tiểu thái giám trên mặt hắc tuyến, thấp giọng quát: – Ngươi…. Ai nhát gan? Ngươi cũng không nhìn xem bộ dạng của chính mình, đứng ở dưới tàng cây liễu, lại là một dung mạo tuyệt trần, ai không lầm ngươi là yêu ma quỉ quái? Huống chi ta lại không phát hiện ra ngươi… Ngưu Ngưu cúi đầu cười, lại nói không nên lời, phong tình vạn chủng, hắn lắc lắc đầu: – Nga, ta là người mới tới, chính là hôm qua mới bị đưa vào đây, cho nên buổi tối ngủ không được. Nghĩ đến số mệnh mình thật quá trắc trở, liền cảm thấy buồn phiền, nên mò tới gốc liễu này đứng hồi lâu ah … Không đợi hắn nói xong, lão thái giám kia liền vội la lên: – Tốt lắm, lúc này ai có tâm tư cùng ngươi nói này nói nọ? Ngươi chính là liễu thụ tinh ah, chạy nhanh đến trước mặt hoàng thượng mà báo kết quả công tác là đúng đắn nhất. – Rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì?- Ngưu Ngưu thật sự không biết nhưng bởi vì hiện tại có hai người ở bên cạnh, hắn cũng không thể dùng linh lực. Cũng may tiểu thái giám kia tính tình có điểm lắm lời, nghe thấy hắn hỏi, liền vội vàng kể cho hắn: – Hoàng Thượng của chúng ta có chút cổ quái, ngày mười lăm hàng tháng trăng tròn, tất sẽ họa tranh mỹ nhân. Kỹ thuật của hắn thập phần thành thạo, mỹ nhân trong cung đều đã bị đem vào tranh vài lần, tuyệt mỹ nữ tử trong dân gian tuy rằng có thể tiến cung cho hoàng thượng họa, nhưng đâu phải ai cũng xứng vào tranh. Bởi vậy phạm vi lựa chọn ngày một ít đi, nhưng khẩu vị của Hoàng thượng lại càng ngày càng kén chọn. Nửa tháng nay ta cùng Hồ công công, còn có một nhóm công công khác khổ sở đi tìm hỏi mỹ nhân, khó khăn lắm mới tìm ra ba nữ tử tài mạo song toàn. Đem về tới nơi, kết quả là sao? Hoàng Thượng nhìn qua đã nói không vừa lòng, nói không khơi dậy được cảm hứng của hắn, không nói hai lời liền đem người ta đuổi đi… Vốn chúng ta vội vã tìm kiếm trong cung muốn loạn cào cào, định tìm một cung nữ xinh đẹp thôi, không nghĩ tới lại tìm được ngươi! Ngưu Ngưu nghe lời ấy, không khỏi nhíu mày nói: – Hoàng Thượng thân là vua một nước, lúc này lấy chính sự quốc gia làm trọng mới phải, sao có thể mê muội như thế? Thật là không chút ý chí. Lời còn chưa dứt, tiểu thái giám kia liền vội cướp lời: – Ai nói Hoàng Thượng mê muội không chí tiến thủ, hắn cũng chỉ có mỗi một điểm này là cổ quái, mọi mặt khác đều là tốt đẹp ah! – Các ngươi thì biết cái gì? Hoàng thượng chúng ta mắc phải cái tật cổ quái này, còn không phải vì trước đây bị hoàng tử nước láng giềng hại sao, khiến hắn bị ám ảnh. Lão thái giám bỗng ở bên cạnh mở miệng kể, lập tức khiến tiểu thái giám cùng Ngưu Ngưu chú tâm. – Đó là sự tình từ 10 năm trước ah. Lão thái giám thở dài một tiếng, trên mặt lại hiện ra ý cười: – Hoàng thượng của chúng ta giao hữu khắp thiên hạ, chuyện này không nói các ngươi cũng biết. Nhưng hắn đã có một hảo bằng hữu, chuyện này các ngươi không thể biết đâu đó chính là thái tử của Xuân Dương quốc. Ân, hiện giờ người đó chắc cũng thành vua một nước rồi! Năm đó bọn họ còn nhỏ, quốc vương Xuân Dương quốc dẫn vị tiểu thái tử dó đến quốc gia của chúng ta làm khách, hai vị hoàng tử rất nhanh trở thành bằng hữu. Nhưng mà tâm lý của thiếu niên đó, luôn thích tỷ thí. Hai người họ so tài với nhau suốt mười bốn năm, cái gì cũng đều đem ra so bì, tất cả đều cân sức ngang tài. Cuối cùng chỉ còn vỏn vẹn một ngày là phải giã biệt, bọn họ liền ước định cùng nhau so tài lần cuối, là dùng điệu bộ của người được họa trong tranh mà phân thắng bại! – Sau đó Hoàng Thượng liền thua? Ngưu Ngưu thay lão thái giám tiếp một câu, thấy y dùng ánh mắt tán dương hắn, Ngưu Ngưu liền nhẹ nhàng khụ một tiếng che dấu tiếu ý, nghĩ thầm: Kết quả này là người cũng nên đoán được đi, huống chi ta còn là yêu tinh! Lão thái giám gật đầu nói: – Đúng vậy, Hoàng Thượng thua, vị tiểu thái tử kia đạt được thắng lợi, còn chuyện này về sau mọi người đều biết. Từ đó trở đi, Hoàng Thượng liền sa vào ma chướng, cứ tới ngày 15 hàng tháng, cũng chính là ngày hắn chịu thua người kia, hắn sẽ tìm mỹ nữ vẽ tranh. Bởi vì ngày đó bọn họ họa, chính là một tiểu mỹ nhân ah. Cho tới bây giờ mười năm trôi qua, hắn cứ luôn chấp mê mãi chẳng thôi, chỉ tội bọn học phái Tạp Gia chúng ta bị làm khó, đều hận không thể thăng thiên túm về cho hắn vài thiên tiên mỹ nữ a. Ngưu Ngưu há hốc mồm, nghĩ thầm: Lão thái giám nói chuyện chẳng hề lưu lại một chút ý tứ! Lúc này đã có thể nhìn thấy phía trước là một tòa cung điện huy hoàng sáng trưng đèn nến, lão thái giám vội vã đem Ngưu Ngưu đi vào liền nghe thấy một thanh âm rã rời nói: – Tay không mà về? Thật là, trẫm đã quá khó khăn cho các ngươi rồi, đều ở phía sau đến chỗ nào tìm mỹ nhân về cho trẫm vẽ tranh, sau này các ngươi sớm một chút chuẩn bị đi, miễn cho đến lúc đó trẫm nhìn không có linh cảm, lại lâm thời loạn trảo, làm sao có thể bắt đến được mĩ… Thanh âm quàng quạc mà chỉ, Ngưu Ngưu liền thoải mái đứng ở nơi đó, trong mắt mang theo tiếu ý nhìn thẳng Hạ Hầu Hiên, nghĩ thầm: Đây chính là vị hoàng đế chỉ thua bởi một bức tranh mà liều mạng luyện tập, mỗi ngày đều tìm kiếm mỹ nhân để họa? Tuổi trẻ anh tuấn, trên người còn mang theo khí thế của đế vương. Bên thân có tới trăm chu thần hộ thể, quả đúng là Thực long thiên tử… như thế nào lại làm ra chuyện tình hoang đường tới mức này…