Tiết tử             


Tiết tử:  Tạm biệt ánh mặt trời

Đêm khuya rồi, đêm tối rồi, vào thu gió lạnh thổi rơi từng chiếc lá, cuốn lên, bay lượn, rơi xuống……. Một bóng người đơn bóng cô độc, từ xa nhìn lại, phảng phất như đá bất động ngồi sững trên băng ghế dài kế cạnh xích đu ngoài công viên, bàng hoàng chăm chú nhìn đôi tình nhân cuối cùng thắm thiết rời khỏi, bồi cạnh cô chỉ còn đèn đường và cảm giác cô độc tuyệt vọng trong lòng.

Bà chủ tiệm tạp hóa cạnh công viên đẩy đẩy người bạn đời đang bận đóng cánh cửa sắt. “ông lão, ông nhìn xem đứa trẻ kia, từ khi còn sáng đợi đến nay……..”

Ông chủ tiệm tạp hóa dừng động tác trên tay lại, nhìn theo hướng vợ chỉ. “ai da, đến từ sớm rồi! vẫn còn đang đợi à.” ( câu này viết theo giọng đọc của người già, ta đọc chữ hiểu chữ ko, thông cảm nhé!)

Bà chủ thở dài nói: “tội nghiệp thật! Đợi mãi không đợi được người yêu.”

Ông chủ không nói gì lẳng lặng kéo cửa sắt, lúc này, một bóng người tựa tượng điêu khắc nghe tiếng tiếng nói từ từ quay đầu lại, đôi mắt cô độc vô thần nhìn cánh cửa sắt hạ xuống, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng lịm tắt.

Mùa thu lạnh quá a……mùa thu năm sau, cùng một công viên, cùng một băng ghế dài, cùng một thời gian.

Hai vợ chồng chủ tiệm tạp hóa sau khi kéo cánh cửa sắt xuống, lẳng lặng nhìn thân ảnh nhỏ bé từ từ, luyến tiếc đứng dậy, tiếng thở dài của cô vang vọng trong đêm thu thê lương vắng vẻ khiến người ta chua chát, không nỡ biết bao, không còn nhịn được nước mắt, nhỏ giọt rơi trên gương mặt đứa trẻ sơ sing trong vòng tay.

Lại một năm nữa.

“mami, con muốn uống uống.” Đôi mắt to xanh như màu biển, khẩn cầu nhìn người mẹ.

Cô gái dắt tay đứa con trai yêu quý đến cửa tiệm tạp hóa mua một lon nước ngọt, đây là lần đầu tiên vợ chồng ông chủ nhìn thấy dung mạo thanh lệ của cô gái, cùng với đứa con trai đẹp như búp bê của cô.

Lại một năm.

“bà ơi, con học mẫu giáo rồi đấy!” tiếng bé trai hưng phấn gọi.

“thật à! Giỏi lắm, đây, bà tặng cháu một lon Super Supou*.” Bà chủ cười rồi lấy trong tủ đá ra một lon nước giải khát.

“không được a! mami nói không được tùy tiện lấy đồ của người ta.” Cái đầu nhỏ liếc nhìn người mẹ ngồi trên băng ghế dài. “mami cho con tiền, con dùng để mua là được rồi.”

Nhóc con bầu bĩnh cầm lon nước giải khát lắc lắc lư lư chạy về phía người mẹ.

Năm thứ năm.

“mami, con không đi học mẫu giáo có được không?” tiếng bé trai xinh đẹp nói.

“tại sao?” cô gái yêu thương vuốt ve mái tóc lấp lánh màu vàng mật.

Bé trai cúi đầu cắn chặt môi không nói gì.

Sự áy náy sâu trong ánh mắt cô gái càng nồng. “xin lỗi, thứ lỗi cho mami, thứ lỗi cho mami….”

“mami.” Bé trai ngẩn đầu gọi một tiếng.

“có chuyện gì? Tiểu Phi.” Cô gái cúi đầu nhìn cậu bé.

“ba sẽ không trở lại đâu.” Bé trai đột nhiên nói.

“………”

“mami…….chúng ta đừng đến nữa, ba sẽ không trở lại đâu.” Tiếng bé trai lớn thêm chút nữa.

“Tiểu Phi……” cô gái khó xử gọi tên cậu bé.

“ba không cần chúng ta đâu, mami, chúng ta không cần đến đợi nữa!” bé trai chắc như đinh đóng cột nói.

“…………” cô gái bất giác rơi lệ.

“mami, đừng khóc, ba không cần chúng ta cũng không sao, con đã lớn rồi, con sẽ chăm sóc người.”

Vẻ mặt bé trai nghiêm túc.

Cô gái hít một hơi thật sâu, thu lại nước mắt còn lại, đồng thời đem tất cả nỗi đau chôn vào sâu tận đáy lòng, cô nở nụ cười kiên cường dũng cảm, dịu dàng nhưng có sức ôm con trai vào lòng.

“đúng vậy, con trai, chúng ta sẽ không đợi nữa, ba con sẽ không trở lại. Sau này chỉ có hai mẹ con chúng ta, chúng ta vẫn có thể sống tốt, đúng không?”

Đứa bé ngước nụ cười mếu còn mang nước mắt. “đúng, mami, con sẽ chăm sóc người.”

“được!” cô gái yêu thương xoa xoa mái tóc vàng của cậu bé. “vậy sau này mami sẽ dựa vào con!”

Bé trai kiêu ngạo gật đầu.

Cô gái vừa lòng lại thương cảm ngẩn đầu nhìn mặt trời ẩn sau đám mây trắng, cô thầm thở dài một tiếng——-

Tạm biệt, ánh mặt trời!

____________________________________

* Super  Supou là một loại nước giải khát.