Chương 1

Căn phòng tối đen, lầu 36 không có một tia sáng, bóng tối tràn ngập mỗi ngóc ngách, trong bóng tối của phòng đọc sách, nguồn sáng duy nhất càng sáng rõ, thậm chí có chút chói mắt.

Trên màn hình màu đen nổi lên hàng chữ trắng, một dòng chữ tiếng Anh bắt đầu không ngừng hiện ra, ngón tay thon dài lướt nhẹ nhàng trên bàn phím, giống như không cần suy nghĩ, các cú pháp dài không ngừng hiện ra trên màn hình.

Bùi Thần Dật liếc nhìn đồng hồ báo thức đặt cạnh máy tính, một giờ ba mươi sáng.

Bản thân là kỹ sư lập trình, việc đêm khuya không ngủ cũng giống như việc ăn cơm uống nước hàng ngày, tất nhiên điều kiện đầu tiên là người lập trình phải yêu thích công việc của mình, mà Bùi Thần Dật trong giới lập trình nổi tiếng là một thiên tài, mà điều quan trọng nhất là anh yêu lập trình như sinh mạng bản thân.

Đeo lên tai nghe xanh lam, Bùi Thần Dật bấm nhanh một dãy số, không bao lâu điện thoại truyền đến giọng nam trêu chọc.

"Thật là hiếm thấy, lúc này cậu lại nhớ tới mình, bỏ mấy cái mật mã, chương trình của cậu qua một bên sao?"

Bùi Thần Dật nhíu mày, không thèm để ý người kia trêu chọc, ngón tay không ngừng bay lượn trên bàn phím: "Cậu rảnh không? Có hẹn với người khác sao?"

Tiết Duệ Uyên không phủ nhận: "Mình không phải cậu, đêm khuya vẫn còn liều mạng làm việc, cậu nói xem bao nhiêu lâu cậu không có bạn gái rồi hả? Cậu có bề ngoài, dáng người cũng tốt, tuy không thể so sánh với mình, nhưng tại sao lại không có bạn gái được? Nếu không mình giới thiệu thư ký của mình cho cậu làm quen? Cô ấy không phải là "cay" bình thường, nhưng mình tin là cậu có thể chấp nhận được."

Bùi Thần Dật nghe xong bất đắc dĩ nói: "Cậu thật bà tám."

Làm người tốt thật khó, bên kia điện thoại Tiết Duệ Uyên cười khổ, nhưng mà thư ký của anh thật sự rất "cay", không chỉ dáng người nóng bỏng, tính tình lại càng nỏng nảy, nếu thật sự Bùi Thần Dật ở cùng cô ấy, nhất định có trò hay để xem.

Một người dù có gặp chuyện gì cũng bình tĩnh nói chuyện, một người không cẩn thận chọc tới liền tức giận nóng nảy, thật thú vị nha!

"Chỗ hổng được sửa gần như bình thường trở lại, về mặt tài liệu về trang bị trong trò chơi mới trên mạng cũng vậy, khoảng chiều nay là có thể đưa cậu."

Bùi Thần Dật nói tới đây thì ngừng công việc trên tay lại, nghiêm túc nói vào điểm quan trọng: "Uyên, trong thời điểm quan trọng Thịnh Thế ra mắt game lại xuất hiện lỗ hổng, tình huống này không phải mới xảy ra lần đầu, đối với chuyện này cậu có ý kiến gì không?"

Anh và Tiết Duệ Uyên là bạn tốt thời đại học, sau khi tốt nghiệp cùng nhau góp vốn sáng lập Thịnh Thế, thường nói vạn sự khởi đầu nan, nhưng sự phát triển của Thịnh Thế lại là ngoại lệ.

Thịnh Thế ra mắt trò chơi đầu tiên, dựa vào một câu chuyện tình đẹp, hình ảnh tinh tế, phối nhạc uyển chuyển thành công tạo danh tiếng, được nhiều người chơi khen ngợi, khiến cho người trong nghề khen không dứt miệng, kĩ thuật lập trình như vậy quả thật là cấp bậc của thiên tài, mà trò chơi này toàn bộ là do Bùi Thần Dật tham gia thiết kế lập trình.

Nói chung là từ đó trở về sau, trong lĩnh vực thiết kế hình thức này, danh hiệu thiên tài là để gọi Bùi Thần Dật, rất nhiều công ty muốn hợp tác với anh, muốn sử dụng số tiền lớn mời anh đi, nhưng anh đều từ chối từng người từng người một, vì thế mà anh đắc tội không ít người, việc này có phải nhằm mục đích trả thù anh hay không? Anh cũng không xác định được.

"Đầu tiên đã chắc canh việc này đúng như cậu suy nghĩ, tôi cần thêm thời gian để xác định ai đứng sau chuyện này giở trò quỷ, cậu yên tâm làm việc đi, việc này để tôi xử lý, nhưng mà cậu phải phối hợp một chút mới được." Tiết Duệ Uyên suy tính.

Bùi Thần Dật tài hoa khắp người, ở Thịnh Thế không đảm nhiệm quản lý hành chính, anh chỉ phụ trách thiết kế, lập trình, hoạt động hằng ngày của công ty đều do Tiết Duệ Uyên toàn quyền quyết định, bố trí trách nhiệm và công việc như vậy, họ đã kinh doanh công ty sáu năm.

Nghe Tiết Duệ Uyên nói xong, Bùi Thần Dật tiếp tục công việc trong tay: "Ừm."

Nói chuyện nghiêm túc xong, Tiết Duệ Uyên lại tiếp tục trêu chọc anh: "Cậu không muốn biết mình bảo cậu phối hợp như thế nào sao? Nếu không mỗi ngày cậu tới công ty một chuyến, ở lại văn phòng bảy tám tiếng là được."

Bùi Thần Dật rất ít khi xuất hiện tại Thịnh Thế, rất nhiều nhân viên mới cũng không nhận ra anh là người được mệnh danh thiên tài, từ xưa đến nay đối với Bùi Thần Dật chỉ nghe danh nhưng chưa bao giờ thấy người, Bùi Thần Dật không chỉ ở nhà, mà là luôn luôn ở nhà.

"Cậu nằm mơ đi." Bùi Thần dật không do dự trả lời.

"Cậu đã lâu không đến Thịnh Thế, đừng nói nhân viên mới, ngay cả nhân viên cũ cũng đã quên mặt mũi cậu như thế nào, nói đi cũng phải nói lại cậu thật sự không muốn gặp thư ký của mình một lần sao? Cô ấy thật sự rất "cay" nha!"

Tiết Duệ Uyên rất muốn nhìn hình ảnh lúc Bùi Thần Dật và thư ký của mình gặp gỡ, chắc canh là rất thú vị.

"Cút." Bùi Thần Dật bình tĩnh phun ra một chữ, giọng điệu bình tĩnh và lời nói của anh không có chút tương xứng.

"Dật, nói thật, có phải cậu không có hứng thú với phụ nữ? Chẳng lẽ cậu thích đàn ông? Vậy ngàn vạn lần cậu đừng yêu mình, nhưng mình chắc canh sẽ làm cho cậu khó quên." Tiết Duệ Uyên trêu đùa.

"Ừm, có lẽ vậy." Bùi Thần Dật lại liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức cạnh máy tính: "Không còn chuyên gì nữa thì mình gác máy đây, cậu không phải có hẹn sao?"

Tiết Duệ Uyên nhìn màn hình di động thông báo đã kết thúc cuộc gọi, trán đều đã đầy mồ hôi.

Này này, có lẽ là ý gì? Là có lẽ không có hứng thú với phụ nữ hay là có lẽ thích đàn ông, hay là có lẽ không yêu anh....... Tiết Duệ Uyên cảm thấy gần đây anh vẫn là không nên chọc vào Bùi Thần Dật thì tốt hơn, miễn cho người kia lại viết một chương trình thổ lộ với anh, Thượng Đế phù hộ.

Lập trình xong phần cuối của chương trình, Bùi Thần Dật tắt máy tính, chân trần dẫm lên sàn nhà gỗ màu nâu nhạt, ,ra khỏi thư phòng.

Thân thể rắn chắc mạnh khỏe lộ ra ngoài, toàn thân anh chắc chỉ có một cái quần lót, anh sống một mình không tồi, nếu không chắc chắc sẽ bị người khác cho là tên điên thích cởi trần.

Ở nhà, Bùi Thần Dật có thói quen không mặc quần áo, anh không thích cảm giác bị quần áo trói buộc, mỗi lần vừa vào cửa, chuyện đầu tiên anh làm là cởi quần áo, cho nên anh không thường xuyên ra ngoài là được.

Bên ngoài đang mưa to, hạt mưa đánh vào cửa kính tạo nên âm thanh phách phách bạch bạch, anh không mở đèn, chờ cho quen với bóng tối liền đi vào phòng bếp rót một ly nước.

Khi Bùi Thần Dật đang uống nước, anh tiện tay mở tủ lạnh, tiếp theo anh phát hiện một chuyện vô cùng phiền phức, anh đói bụng, nhưng trong tủ lạnh không còn lại chút gì.

Anh lấy tay vò tóc, đặt ly thủy tinh lên bàn bếp, đi đến cửa chính nhặt quần áo trên đất mặc vào, nói chung chỉ có những lúc như thế này anh mới tình nguyện đi ra ngoài.

Gần đây thời tiết làm người ta thấy vô cùng ngột ngạt, ban ngày nắng oi bức như phòng tắm hơi, buổi tối lại mưa to, nhiêt độ lập tức lạnh xuống.

Cầm dù cơ bản là vô ích, áo trắng của Bùi Thần Dật ướt đẫm, dính chặt vào người, chết tiệt, thời tiết quỷ quái này! Anh mắng nhỏ.

Gần đây cái gì cũng không thuận lợi, vốn là nhân viên cấp dưới làm nhầm, lại tạo thành rắc rối lớn, anh vội vàng bổ sung cũng đã váng đầu hoa mắt, khi anh còn đang sứt đầu mẻ trán lại có một dự án mới phải làm, anh không phải là siêu nhân, thật sự không có năng lực dị thường, tuy trong nghề anh nổi tiếng là thiên tài, nhưng thiên tài cũng cần có thời gian chứ.

Anh đã ở trong nhà một tuần, ngay cả thời gian mua thức ăn dự trữ cũng không có, tuy anh là một trạch nam, không cần thiết thì không ra khỏi nhà, nhưng đây là lần đầu tiên anh ăn sạch không còn sót chút gì, lại ngay lúc trời mưa to như vậy, anh lại thấy đói bụng.

Lúc này áo cùng quần trắng của anh đang không ngừng nhỏ nước, làm cho sàn nhà bóng loáng sạch sẽ của cửa hàng tiện lợi ẩm ướt, lúc này trong cửa hàng anh thì không có một người khách, nhân viên cửa hàng nhìn quần anh đang nhỏ nước, vẻ mặt có chút khó coi.

Bùi Thần Dật cũng không nói gì, anh im lặng thanh toán tiền, xách túi lớn, mở cái dù có cũng được mà không có cũng được, bước vào giữa cơn mưa to.

Xem, rất thê thảm a? Nếu bây giờ có xuất hiện thêm chuyện gì vớ vẩn phiền phức nữa, anh cũng không cảm thấy bất ngờ.

Mưa không có dấu hiệu nhỏ lại, Bùi Thần Dật loáng thoáng thấy có người đi ở vỉa hè đối diện, mưa rất to chỉ nhìn thấy mờ mờ hình dáng, nhìn được là một người phụ nữ.

Đêm khuya mưa xối xả như trút nước, cô không có dù cũng không tìm chô trú mưa, cứ như vậy chậm chạp đi trong mưa, quần áo trên người cô cũng ướt đẫm, dính sát vào người.

Bùi Thần Dật không thấy rõ mặt mũi của cô, nhưng quần áo ướt càng làm lộ ra hình dáng nóng bỏng của cô, eo mảnh khảnh, ngực cao mông nở, quần áo nho nhỏ ướt đẫm kia không che được cái gì.

Cô thật không sợ gặp phải bọn háo sắc sao, Bùi Thần Dật đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, thu hồi ánh mắt tiếp tục đi về phía trước. bước chân không có chút hoang mang, không quay lại nhìn người phụ nữ kia nữa.

Nếu là người khác chắc canh sẽ tiến lên hỏi cô có cần giúp đỡ gì không, tranh thủ tình cảm tốt của người đẹp, dù sao Yểu Điệu Thục Nữ, Quân Tử Hảo Cầu; mà Bùi Thần Dật xem như xong, anh là trạch nam, phụ nữ trong mắt anh không quan trọng bằng bộ dạng thê thảm lúc này, phiền phức.

Anh cũng không phải người lạnh lùng, bình thường anh cũng rất nhiệt tình, từng giúp đỡ người già qua đường, nhặt được ví tiền thì trực tiếp nộp cho công an, nhưng lúc này anh chỉ cảm giác được dạ dày của mình đang biểu tình, nhiệt tình đã sớm bị cơn mưa to dập tắt, hơn nữa chuyện của anh còn chưa giải quyết xong, không rảnh đi làm người tốt.

Khi đi qua ngã tư, người phụ nữ hướng về phía Bùi Thần Dật đi tới, hai người họ lướt qua nhau.

Bùi Thần Dật cảm thấy thật kỳ lạ, rõ ràng trời mưa to như vậy, đèn đường lại mờ mờ ảo ảo không rõ ràng, căn bản không thể nhìn rõ mặt mũi, nhưng vẻ mặt của người phụ nữ này lại khắc sâu trong đầu anh, từ nhỏ đến lớn anh có chứng hay quên mặt người, trong mắt anh chỉ có cú pháp lập trình mà thôi, mà hiếm khi, anh lập tức liền nhớ kỹ người phụ nữ kia.

Anh sửng sốt đứng ngốc tại chỗ, sau đó nhướng chân mày, quay người theo sau người phụ nữ kia, có lẽ anh nên tiễn người phụ nữ mới nhìn qua đã nhớ mặt này một đoạn, ít nhất cho tới khi cô an toàn về đến nhà.

Bùi Thần Dật không có ý tiến lên làm quen với cô, cũng không thu ngắn khoảng cách với cô, chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng cô, duy trì khoảng cách không quá gần cũng không quá xa, giống như anh nghĩ, anh chỉ là đưa người này về nhà.

Lần đầu tiên làm như vậy, tuy tính tình anh tốt nhưng cho tới bây giờ cũng không phải là người nhu nhược, cũng từng có lần đưa con gái về nhà, nhưng lần đó là do lịch sự mà người đàn ông cần có, phần lớn đều là bị động.

Anh đem tất cả nhiệt huyết dồn vào công việc lập trình, chuyện khác anh hoàn toàn không quan tâm, cho dù hai người bạn gái cũ của anh có mắng anh như người phụ nữ đanh đá, anh cũng có thể bình tĩnh cùng các cô nói chuyện.

Sau đó sao? Không có sau đó, kết quả là đến 28 tuổi anh vẫn còn độc thân.

Người phụ nữ phía trước rẽ vào một con hẻm nhỏ phía bên tay trái, Bùi Thần Dật không tin được nhíu mày, đêm khuya mưa to như vậy cô lại dám đi vào hẻm nhỏ, anh thật khâm phục sự can đảm của cô.

Bùi Thần Dật bước nhanh theo cô rẽ vào con hẻm nhỏ, đúng lúc vừa bước vào thì không biết bị vật gì trước mặt đập tới, anh phản ứng cực nhanh nghiêng nghiêng đầu, nhưng bả vai không tránh được bị đánh trúng, lực đánh cũng thật mạnh, nện xuống bả vai anh đau đến tê dại, túi nhựa trên tay cũng bị rơi xuống đất.

Không đợi anh nhăt túi lên, một cây dù lại đánh tới, Bùi Thần Dật không kịp nhặt túi lớn, vừa tránh né vừa lui ra khỏi ngõ nhỏ.

Giọng nữ ngọt ngào tinh tế chứa đựng tức giận vang lên, tiếng mưa rơi rào rào cũng không che được tiếng cô gào thét: "Đánh chết cái đồ yêu râu xanh! Đồ biến thái, trộm đồ lót còn chưa đủ, còn dám theo dõi tao."

Lúc này Thì Nhược Huyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hôm nay cô mới phát hiện bạn trai bắt cá hai tay, rõ ràng trong điện thoại nói với cô hôm nay phải tăng ca, khi đó cô còn dịu dàng dặn anh ta không được thức khuya, phải chú ý sức khỏe, ai biết được vừa mới xoay người một cái, cô liền thấy sau cửa phòng khách sạn đang từ từ đóng lại, bạn trai mình đang ôm một người phụ nữ ngồi trên giường đưa lưng về phía cửa, cô thiếu chút nữa là xúc động xông lên cho đôi nam nữ chó má kia một bàn tay.

Anh ta muốn cô dịu dàng chăm sóc, cô kiềm chế cá tính trở thành thục nữ trước mặt anh ta; anh ta nói không muốn cô thường xuyên gọi điện, lúc nào cũng bám lấy anh ta, cô liền kiên nhẫn chờ anh ta gọi.

Thư tình Thì Nhược Huyên nhận từ tiểu học đã không đếm hết, cho tới nay đàn ông theo đuổi cô nhiều vô kể, anh ta là đồ chó mắt mù, lại có thể bắt cá hai tay.

Sống 25 năm, cô chưa từng làm việc gì trái lương tâm, hôm nay sao lại xui như vậy? Chẳng những phát hiện bạn trai bắt cá hai tay, còn bị một tên cực kỳ biến thái theo dõi.

Hai mắt Thì Nhược Huyên tức giận trừng Bùi Thần Dật, quần áo người đàn ông trước mặt ướt đẫm dán sát thân thể, lộ ra cơ thể săn chắc cường tráng, nhưng sau khi quần trắng của anh ướt đẫm lại không che được quần lót, màu đỏ bắt mắt.

"Cô hiểu lầm rồi, tôi không có theo dõi cô." Bùi Thần Dật không ngừng tránh né tấn công của cô, vừa nói vừa thở gấp, nhưng trong giọng nói không chút sợ hãi, âm thanh điềm tĩnh làm cho người nghe có cảm giác bình tĩnh.

Cũng may anh từng bị một người bạn đam mê võ thuật kéo đi học một lớp Aikido, né tránh loại tấn công không theo quy tắc này cũng không thành vấn đề.

"Mày nghĩ tao là đồ ngốc sao? Từ ngã tư mày đã bắt đầu theo tao, mày đừng có nói với tao là nhà ở hướng này, tao nhớ rõ lúc nãy mày đang muốn qua đường." Đánh tới đánh lui cũng đánh không trúng anh, nhưng Thì Nhược Huyên cũng không bỏ ý định tiếp tục tấn công.

Cô dù đang chật vật như thế nào cũng không thể tha cho cái đồ thích cởi đồ này, nhưng không ngờ người đàn ông này quá đê tiện, chằng những thích cởi đồ mà còn theo dõi cô, sợ người khác không biết mình biến thái sao?

Đối với vấn đề này, Bùi Thần Dật cũng không biết nên giải thích thế nào, anh chỉ là muốn đưa cô về nhà mà thôi, cũng không có ý xấu gì, nhưng nếu đổi lại là anh thì anh cũng không tin, nhưng sự thật đúng là như vậy.

"Nếu như sợ người khác theo mình, cô không nên đi trên đường trễ như thế này." Nói xong anh còn thêm một câu: "Lại ăn mặc hở hang như vậy."

Thì Nhược Huyên giận sôi lên, dù đánh tới tấp về phía anh: "Tao đi đường trễ thì sao, ăn mặc ít một chút thì nhất định phải bị mấy tên biến thái theo dõi sao? Vậy mấy thẳng thích cởi đồ như mày có phải cũng rất đáng bị tao đánh hay không?"

Bùi Thần Dật ngừng nói chuyện vài giây, một bên né tránh cô tấn công, một bên chợt hiểu ra, sau khi hiểu ra lông mi anh run lẩy bẩy, cuối cùng anh cũng rõ ràng tại sao nhân viên cửa hàng tiện lợi lại nhìn anh với ánh mắt phức tạp như vậy, khó trách người khác coi anh như tên biến thái.

Không biết có phải do đèn đường quá mờ, Thì Nhược Huyên không nhìn thấy trên mặt Bùi Thần Dật có chút xấu hổ, vẻ mặt anh không thay đổi, bộ dạng bình tĩnh càng làm cho Thì Nhược Huyên cảm thấy anh là đồ biến thái nhất trong những tên biến thái, vừa vặn hôm nay cô vô cùng buồn bực, còn đang buồn rầu vì không tìm được người để trút giận.

Cô dùng tất cả sức lực để đánh, Bùi Thần Dật tuy có học qua một lớp Aikido, nhưng vẫn không chống đỡ được cô liều chết tấn công, cánh tay đã bị đánh trúng vài cái, chắc đã bị bầm tím.

Lại đánh tới lần nữa, anh nhanh chóng nắm lấy cán dù không chịu buông: "Tôi thật sự không muốn theo dõi cô, tôi không có hứng thú với cô, đã quá trễ, tôi giúp cô gọi taxi, cô nhanh về nhà đi."

Tính tình của anh không phải tốt bình thường, nhưng Thì Nhược Huyên mặc kệ tính tình anh có tốt hay không, cô đã tức điên, cái gì goi là anh không có hứng thú với cô? Nhân duyên với đàn ông cô chưa bao giờ thiếu, nhưng hôm nay cô lại thất bại hai lần, mắt thẩm mỹ của đàn ông hiện đại bị làm sao vậy? Mắt mù hết rồi sao?

Dáng người cô đẹp, âm thanh nhỏ nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp, chính là người vợ tiêu chuẩn, vào được phòng khách, xuống được phòng bếp lại lên giường được, anh không có hứng thú, anh mới là người không có năng lực!

"Tao có về hay không liên quan mày cái rắm a, mày là ai tao cũng không biết, mày quản lý được tao có về nhà hay không?" Thì Nhược Huyên kéo dù về không được, dứt khoát buông tay, cô xông lên trước nhắm vào đũng quần Bùi Thần Dật đá một cái.

Lúc thấy cô tới gần Bùi Thần Dật muốn thấy rõ mặt mũi của cô, không nghĩ đến cô lại thật sự ra chiêu thuần thục như vậy, không đá bụng của anh ngược lại cẳng chân anh lại bị đá một cái.

Thời điểm anh nhịn đau muốn bắt cô lại, cô đã nhanh chóng bỏ trốn không thấy bóng dáng, lại cả gan để lại một câu: "Đồ biến thái chết tiệt, không sợ chết thì cứ tiếp tục theo tao."

Bùi Thần Dật cau mày cười cười, có chút đau nhưng không đến nỗi không chịu được, không tưởng tượng được dáng người nhỏ bé như vậy lại vô cùng đanh đá thô lỗ.

Vừa rồi lúc cô đến gần anh, anh đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, thật sự là đẹp không gì sánh bằng, cằm nhọn, mi thanh, đuôi mắt xinh đẹp hướng lên trên, lông mày giống như cánh quạt nhỏ cong cong, lúc đầy còn tưởng cô vẽ viền mắt, nhưng thật ra lại là khuôn mặt mộc, con ngươi màu hổ phách làm cho người ta không tự giác đắm chìm vào đó, mí mắt nửa buông xuống làm cho đôi mắt cô toát lên vẻ dịu dàng, khi tầm mắt cô lướt qua anh, làm cho tim anh đập sai một nhịp, môi căng mọng phớt hồng, làm cho người ta kiềm lòng không được muốn âu yếm.

Tóc cô đã ướt đẫm, dán trên mặt làm khuôn mặt cô càng thêm nhỏ nanh, có giọt nước theo gò má trượt xuống, cho dù đèn đường mờ làm người khác không nhìn rõ được, nhưng anh vẫn nhìn ra được làn da cô thật tốt.

Phụ nữ xinh đẹp anh gặp không ít, nhưng chưa từng có ai như vậy, khuôn mặt khóe môi làm cho người ta liếc nhìn một cái, trong đầu liền hiện lên dáng vẻ xinh đẹp, còn ít thấy hơn là người xinh đẹp mà không tầm thường, quyến rũ mà không lẳng lơ, càng khó có người làm anh nhớ kỹ.

Bùi Thần Dật khẽ mỉm cười lắc đầu, nhịn đau chậm chạp đi về phía Thì Nhược Huyên mới vừa bỏ đi, anh không quên ý muốn ban đầu của mình, muốn đưa cô về nhà an toàn, anh cũng không biết mình lại là người tốt như vậy, bị cô tàn nhẫn đánh một trận còn muốn đưa cô về nhà, anh không muốn biết đến tột cùng vì sao mình làm như vậy, chỉ là bây giờ anh càng thành thạo, đi cách cô xa một chút, không để cô phát hiện ra mình.

Chỗ ở của cô cách ngõ nhỏ không xa, mưa vẫn rất lớn, một chút cũng không ngớt, anh nhìn đồng hồ đeo tay, khoảng ba giờ, anh đội mưa xối xả về nhà, quên mất nguyên nhân anh ra ngoài, trong nhà hết thức ăn, mà anh đói bụng.

Quần áo màu trắng để lại cho người khác ấn tượng sạch sẽ, thuần khiết, rất nhiều người lấy màu trắng làm màu sắc chính để trang trí phòng ngủ, nhưng rất ít người trong phòng trừ giường ra không có thứ gì khác, mà phòng ngủ của Bùi Thần Dật chính là như vậy.

Diện tích phòng ngủ gần 20 bình, chỉ thấy một cái giường king size, không có vật dụng gì khác, không có tủ đầu giường, không tủ quần áo, không TV, không đèn bàn, ngoài tấm rèm màu đen, cái gì cũng không có.

Bùi Thần Dật không cảm thấy phòng ngủ như vậy có gì là không đúng, anh chỉ biết phòng ngủ của anh ngoài cái giường, không cần thêm cái gì khác, laptop để dưới đất, máy tính bàn để ở phòng sách, TV ở phòng khách, vào phòng ngủ thì đi ngủ, không ngủ được thì không vào phòng ngủ, cho nên anh không cần đèn bàn và tủ quần áo, quần áo anh để trực tiếp trên sàn, muốn ra ngoài thì nhặt lên mặc vào, không ra ngoài thì cần gì phải mặc quần áo?

Sau khi Bùi Thần Dật chuyển đến chung cư này, mấy người hàng xóm luôn im lặng quan sát người đàn ông anh tuấn này, thật ra trước khi anh chuyển vào, mấy người hàng xóm đã rất tò mò về người lúc trước mua gian chung cư này, nhưng sau khi anh đến, hàng xóm càng tò mò hơn, bởi vì cho tới bây giờ chưa từng thấy có người khách nào tới nhà anh.

Bình thường đàn ông sống độc thân thường có bạn bè đến nhà uống bia xem bóng đá, đây là những chuyện cực kỳ bình thường, nếu không thì ban đêm ra ngoài đi bar.

Nhưng Bùi Thần Dật chính là một ngoại lệ, hàng xóm thậm chí để ý thấy hằng đêm phòng của anh chưa bao giờ bật đèn, cũng chưa từng thấy anh ra ngoài, nói cách khác anh thường xuyên nhốt mình trong phòng, buổi tối cũng không bật đèn, cho dù như thế nào cũng thấy thật quỷ dị.

Nhưng hàng xóm hoàn toàn không biết việc anh làm ở nhà, chính là lau nhà.

Sàn nhà đá cẩm thạch bị anh lau đến có thể làm gương soi, mỗi khi anh viết chương trình gặp phải chỗ khó khăn, anh sẽ yên lặng chạy đến phòng tắm lấy khăn lau nhà và thùng nước, quỳ gối từ cửa bắt đầu lau sàn, khi anh lau qua một lần thật tỉ mỉ, khó khăn liền được giải quyết.

Vì thế nên anh cũng nuôi dưỡng thành thói quen khi gặp chuyện không nghĩ ra hoặc lúc tâm trạng buồn bực thì đi lau sàn, cũng như có người tâm trạng không tốt thì đi chải lông cho ngựa.

Nhưng chuyện nhà lập trình thiên tài đi lau sàn, anh không muốn người khác biết, không phải sợ ảnh hưởng đến hình tượng bản thân, mà chính anh cũng hiểu được thói quen này có phần yểu điệu, nhưng lúc khó chịu nếu không lau sàn, anh liền cảm thấy không được thoải mái.

Vốn không muốn ai phát hiện bí mật này, nên anh chưa từng mời khách đến nhà, tất cả bạn bè của anh đều biết, anh không muốn cho ai đến nhà, kể cả bạn gái anh từng quen.

Dần dần, anh dưỡng thành thói quen không cho người khác tới nhà, nếu có chuyện muốn gặp trực tiếp anh, anh lựa chọn hẹn gặp đối phương ở một địa điểm bên ngoài.

Hiện tại, người muốn hẹn gặp mặt với Bùi Thần Dật đang liều mạng gọi vào điện thoại di động dùng trong công việc của anh, mà cái điện thoại kia thì bị anh nhét trong phòng sách, hơn nữa còn bị chỉnh sang chế độ rung.

Bùi Thần dật nằm trên giường lớn trắng tinh xoay người tiếp tục ngủ, tấm rèm trong phòng ngủ bị kéo lại, cho dù ánh sáng mặt trời có đẹp như thế nào, thậm chí sáng đến chói mắt, bên trong phòng vẫn mờ ảo u ám.

Điện thoại di động bị anh tùy tiện vứt trên sàn đang rung lên, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng điện thoại rung rè rè, âm thanh này đặc biệt làm người ta không được thoải mái.

Bùi Thần Dật không thèm mở mắt, chính xác cầm điện thoại di động lên: "Ừm."

Tiết Duệ Uyên phất phất tay, cho nhân viên trước mặt ra khỏi phòng.

Trần Phàm vô cùng hiểu biết rời khỏi văn phòng của Tiết Duệ Uyên, hơn nữa còn giúp anh đóng cửa.

"Cậu đang ở đâu?"

Âm thanh Bùi Thần Dật không lười biếng như người mới tỉnh ngủ, đặc biệt rõ ràng nói: "Chết rồi." Sau đó anh lập tức cúp máy.

Tiết Duệ Uyên không cần nghĩ cũng biết lúc này Bùi Thần Dật vẫn chưa rời giường, hơn nữa là đang ngủ, con người này (Bùi Thần Dật) đem công việc giao cho anh (Tiết Duệ Uyên), không biết sáng nay anh đã phải giải quyết biết bao nhiêu việc, vậy mà người này còn đang ngủ.

Tiết Duệ Uyên tức giận suýt bóp nát điện thoại đang hiển thị đã kết thúc cuộc gọi, nhưng anh vẫn tiếp tục gọi một lần nữa, điện thoại thông suốt không cho Bùi Thần Dật có cơ hội nói chuyện, anh nói nhanh: "Trần Phàm đang chờ cậu, cậu nếu không ra ngoài, mình sẽ đem địa chỉ nhà cậu nói cho anh ta biết, để cho anh ta đến nhà cậu nhấn chuông cửa, để cho anh ta thường xuyên đưa thức ăn khuya đến cho cậu, đến nhà cậu uống trà....."

Tên khốn Tiết Duệ Uyên này giỏi lắm, dám uy hiếp anh.

"Nửa giờ."

Cuộc gọi bị cắt đứt, lần này toàn thân Tiết Duệ Uyên thật khoan khoái, nhưng một giây sau anh bắt đầu hoảng hốt, bình thường tính tình Bùi Thần Dật luôn an tĩnh, nhưng lần này anh tỉnh ngủ, là chưa ngủ đủ đã bị người khác đánh thức thì sẽ biến thành cực kỳ dữ dội, hiện tại chỉ cầu nguyện cho giận dữ của Bùi Thần Dật trút cả vào người Trầm Phàm đi, cầu nguyện Bùi Thần Dật quên mất người hôm nay gọi điện là ai.

Xoẹt một tiếng đem rèm kéo ra, Bùi Thần Dật híp mắt làm quen với ánh sáng, mặt trời rực rỡ như vậy, có lẽ đã giữa trưa rồi.

Hôm nay năm giờ sáng anh mới đi ngủ, mà còn là ngủ khi đang đói bụng, còn chưa ngủ no đã bị người khác đánh thức, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, sắc mặt âm u, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao găm.

Bả vai và cánh tay có chút đau, anh cúi đầu nhìn một chút, bị bầm tím rồi.

"Người phụ nữ điên." Bùi Thần Dật vừa đi đến phòng tắm, vừa thì thào tự nói, nhưng giọng nói không có tức giận, ngược lại có chút giống như oán trách, ánh mắt như đang nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt sắc bén dần mềm xuống.

Trên sàn phòng tắm có một bộ quần áo trắng cùng với quần lót màu đỏ, rõ ràng còn ẩm ướt, tối qua sau khi anh trở về, không cởi y phục trực tiếp ném trên sàn như mọi khi mà ném vào phòng tắm.

Bùi Thần Dật dùng chân đá đá một đống quần áo màu trắng, giống như muốn trực tiếp đem quần áo vứt đi, nhưng không biết vì sao, anh như bị ma xui quỷ khiến nhặt y phục lên, ném vào máy giặt.