Chương 1

Chương 1.1:

Rốt cục tới tay

Sở Tương Bình nắm chặt con chip (nhỏ nhỏ, lưu trữ dữ liệu trong máy tính) trong tay, thật vất vả mới lấy được chương trình giấu mật mã từ trong tổ chức của trùm thuốc phiện thành công, có được cái này cô có thể hoàn thành nhiệm vụ, báo cáo kết quả công việc, cũng có thể thoát khỏi thân phận vũ nữ giả mạo, làm nằm vùng hai năm, vất vả bấy lâu cuối cùng cũng có được kết quả.

Chạy suốt đêm về đến nhà trọ, khẩn trương thu thập đồ nữ trang chuẩn bị đào tẩu, để tránh đêm dài lắm mộng cô phải nhanh chóng biến mất khỏi nơi này, nếu không, một khi lão đại của tổ chức này phát hiện con chip quan trọng bị mất, ắt sẽ rất nhanh tìm tới cô.

"Tương Bình, Tương Bình! Không được rồi!" Là Phỉ Phỉ - vũ nữ khách sạn, vẻ mặt khẩn trương chạy vào.

" Có chuyện gì xảy ra vậy?" Cô bình tĩnh hỏi, đồng thời đáy lòng cảm thấy dấu hiệu của một loại điềm xấu.

"Có một đám đàn ông không khách khí xông vào khách sạn chỉ tên muốn tìm cô, bọn họ người người vạm vỡ, hơn nữa lại hung dữ vô cùng, khiến tất cả mọi người sợ hãi, cô không phải đã gây ra phiền toái gì chứ?"

Quả nhiên! Vẫn là chậm một bước, xem ra tạm thời không đi được. Đề phòng nguy hiểm, cô đồng thời lén lút đem con chip giấu vào trong người, lập tức có hai người đàn ông tướng mạo không tốt đi đến, hung tợn trừng mắt nhìn các cô quát hỏi: "Ai là Sở Tương Bình?"

Phỉ Phỉ sớm bị dọa đến chân mềm ra, dựa góc tường run rẩy như lá khô ngày mùa thu.

"Là tôi." Sở Tương Bình bình tĩnh đáp lại, đã có giác ngộ khi cần thiết phải đánh ra vòng vây.

Bọn họ kèm hai bên, đem cô đến sảnh trước, hung thần ác sát Hùng Bưu ngồi ở trên sô pha, khách sạn đã bị thủ hạ của hắn vây quanh kín không kẽ hở, không ai ra được, đương nhiên, cũng đừng mong đi báo cảnh sát.

"Anh Bưu, các phòng đều soát qua, không tìm được." Một gã thủ hạ ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng báo cáo.

Hùng Bưu hung hăng trừng mắt nhìn vũ nữ khách sạn kiều diễm tuyệt mỹ lại hiển nhiên có mưu đồ khác này, hắn thiếu chút nữa bị cô mê hoặc quay vòng vòng mà không biết.

"Thứ đó đâu?" Hắn hỏi cô.

"Cái gì vậy? Anh Bưu, đây là có chuyện gì?" Sở Tương Bình giả bộ sợ hãi vô tội.

"Đừng có giả bộ, con chip ở đâu, mau giao ra đây!"

"Đừng hung dữ như vậy, hồn của tôi đều bị anh dọa bay mất, anh Bưu, anh không phải bởi vì tôi không chịu làm người tình của anh mà vu oan tôi chứ!" Giọng nói của Sở Tương Bình mềm mại dụ dỗ, cùng với dáng người kiều mỵ trấn an Hùng Bưu, hy vọng có thể giấu giếm lừa gạt qua.

Nhưng đánh mất con chip quan trọng nhất của tổ chức, điều đó khiến cho Hùng Bưu mất đi tính nhẫn nại, một phát hắn bắt được cô hung tợn nói: "Đừng tưởng rằng như vậy là có thể đã lừa gạt tao, đem cha mày mê hoặc quay vòng vòng, cái gì ngon ngọt cũng chưa cho, lại còn dám trộm con chip của cha mày!"

Tay cô bị hắn bóp đến bầm tím, nhưng vẫn chịu đựng đau đớn, dáng vẻ vô tội nói: "Tôi không biết con chip gì cả, hơn nữa không phải thủ hạ của anh đã nói không tìm được sao? Không bằng không chứng làm sao có thể vu oan cho tôi, buông tay ra!"

"Phòng đã kiểm tra qua, nhưng mà trên người mày vẫn chưa có soát." Gương mặt dữ tợn của Hùng Bưu giương lên nụ cười tục tĩu. "Không bằng chúng ta vào phòng đi, dùng thân thể để chứng minh mày không trộm."

"Không cần! Dừng tay —" thảm rồi, cô không phải đối thủ của Hùng Bưu, huống chi bọn họ lại nhiều người như vậy; mắt nhìn thấy yếu không địch lại mạnh, tình huống này tương đối nguy cấp, vì thế trong lòng cô đã quyết, cho dù đánh không lại cũng bắt buộc phải đánh.

Cô thình lình ra tay đánh vào ót Hùng Bưu, với sự tập kích bất thình lình này khiến Hùng Bưu vô cùng hoảng hốt, sau khi kiềm chế hai tay cô lại, không thể ngăn cơn giận mà mắng: "Thì ra mày có luyện võ, lại lừa cha mày lâu như vậy, hôm nay không giày vò mày đến chết là không được!"

Tay cô gần như sắp bị hắn vặn gãy, nghĩ đến mình chẳng những nhiệm vụ thất bại còn sắp bị thất thân nhục nhã, cô vẻ mặt kiêu căng, đáy lòng đã quyết định, thà rằng tự sát, cũng không thể chịu nhục. Nhưng mà sự tình cũng không có phát triển như cô mong muốn, khoảng chừng vài giây sau, Hùng Bưu biến sắc, một khẩu súng để ở gáy hắn, mà cô cũng bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào trong một vòm ngực rộng lớn rắn chắc.

Lôi Đình Lạc thần không biết quỷ không hay xuất hiện, lạnh lùng cười nói: "Hùng Bưu, với phụ nữ thì ôn nhu một chút, nếu chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài sẽ làm nhục thanh danh của cậu."

Hùng Bưu thấy Lôi Đình Lạc - đối thủ một mất một còn, mang theo người khống chế toàn bộ thủ hạ của hắn, liền mắng: "Cha mày chơi gái, mắc mớ gì tới mày!"

"Cô gái này cậu chơi không nổi, cô ấy — tôi muốn ."

Lưng Sở Tương Bình vọt lên một trận lạnh run, Lôi Đình Lạc là người khó đối phó nhất trong tổ chức trùm thuốc phiện, rất nhiều việc đều chạy không thoát ánh mắt của hắn, nằm vùng hai năm, cô từ đầu đến cuối đều tránh né hắn, đơn giản là hắn thông minh khó dò khiến cô sợ hãi, trực giác nói cho cô biết người đàn ông này không dễ chọc, nhưng vì sao hắn xuất hiện vào lúc này?

"Là tao chấm cô ta trước, trước sau có trình tự, chẳng lẽ mày muốn vì con đàn bà này mà cùng người một nhà trở mặt?"

"Nếu là vì cô ấy. . . " Lôi Đình Lạc cúi đầu yêu thương nhìn người đẹp đang kinh hoảng trong lòng, tươi cười gợi cảm mà lạnh lùng. "Rất đáng giá."

Chuyện Lôi Đình Lạc để ý tới vũ nữ khách sạn Sở Tương Bình mọi người đều biết, đáp án rất rõ ràng, nếu có người can đảm không muốn sống khiêu khích tâm tình của hắn, hắn sẽ không hạ thủ lưu tình, bao gồm cả ‘người một nhà’.

Hùng Bưu tự biết mình không phải đối thủ của hắn, lực lượng hai phe rất chênh lệch, hơn nữa đối phương dùng súng chỉ vào đầu của mình, muốn cứng rắn cướp người là không có khả năng.

"Tao hoài nghi ả ta trộm con chip."

"Thật?" Hắn nhìn về phía cô.

Sở Tương Bình khó khăn nuốt nước miếng, cực lực bình tĩnh nói: "Tôi không có."

Đối mặt với con ngươi sắc bén quỷ dị của Lôi Đình Lạc, cô tựa hồ có thể cảm giác được — Lôi Đình Lạc nhìn thấu cô.

"Hôm nay tôi tới, là muốn đưa quà sinh nhật cho cô gái mình ngưỡng mộ trong lòng." Hắn lấy ra một cái đồng hồ quả quýt tinh xảo đeo lên cho cô. "Sinh nhật vui vẻ." Ôn nhu hôn lên môi của cô.

Sở Tương Bình cảm thấy trái tim cơ hồ muốn ngừng, hành vi của hắn luôn đột ngột, cô vĩnh viễn không đoán được bước tiếp theo Lôi Đình Lạc muốn làm là gì.

Lúc này Lôi Đình Lạc chuyển hướng Hùng Bưu cười nói: "Vì chứng minh sự trong sạch của cô ấy, cậu cùng tôi liền phái một nữ thủ hạ vào phòng kiểm tra thân thể cô ấy, cậu đồng ý quyết định này chứ?"

"Tốt, cứ làm như thế!"

"Nếu tìm không ra, mang người của cậu đi, không cho phép quấy rầy cô ấy nữa."

"Được! Nhưng nếu lục soát ra, con đàn bà này nhất định phải giao cho tao." Hùng Bưu tràn đầy tự tin đáp ứng. Vì thế hai phe phái ra một cô gái mang cô vào phòng, Sở Tương Bình nhắm chặt hai mắt ngầm cầu khẩn, biết mình xong đời rồi.

Nhưng sự tình phát triển ngoài dự đoán, kết quả soát người chứng minh con chip không ở trên người cô, không chỉ Hùng Bưu ngoài ý muốn, ngay cả cô cũng không thể tin, con chip kia lại không cánh mà bay!

"Làm sao có thể?" Hùng Bưu giận dữ, nữ thủ hạ kia nơm nớp lo sợ trả lời: "Anh Bưu, chỗ nên soát em đều soát, thật sự không có."

Lúc này Hùng Bưu mới hoảng, tìm không thấy con chip lão đại nhất định không tha cho hắn, nếu con chip không ở trên người con đàn bà này, hắn không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa, liền mang theo thủ hạ nhanh chóng rời khỏi khách sạn, ân oán với Lôi Đình Lạc về sau còn có cơ hội tính toán.

Nguy cơ tạm thời giải trừ, Sở Tương Bình lặng lẽ thở ra, lập tức buồn bực vì sao con chip không thấy? Nhưng vừa ngẩng đầu lại thình lình nhìn thấy cặp mắ đen thâm thuý như báo của Lôi Đình Lạc.

"Cám ơn ngài." Nói lời cảm tạ, đồng thời muốn khéo léo đẩy người ra, nhưng cánh tay bên hông lại thu vào làm cô ngã vào trong ngực Lôi Đình Lạc.

Nhẹ vỗ về hai gò má của cô, tiếng nói của Lôi Đình Lạc mang theo ngả ngớn cười nói: "Em nợ tôi một nhân tình."

Cô dùng gương mặt luôn luôn dùng để làm ăn của nữ hầu rượu, cười nói. "Cảm tạ Lôi tiên sinh chủ trì công bằng, lần khác tôi mời Lôi tiên sinh đến tiệm ăn tạ lễ."

"Không, tôi nói là một cái nhân tình liên quan đến sống chết." Bàn tay khẽ vuốt mặt cô liền dời xuống trên bộ ngực trắng nõn mê người, giống như ở trong tối nói rõ cái gì.

Lòng của cô run rẩy, đối với giọng nói mềm nhẹ của hắn sinh ra chút sợ hãi, chẳng lẽ — hắn đã biết!

Ý cười của Lôi Đình Lạc càng sâu. "Muốn báo đáp tôi rất đơn giản, làm người phụ nữ của tôi."

"Không, tôi nói rồi, tôi đã có người trong lòng."

"Người trong lòng em không bảo vệ được an toàn của em."

"Chính mình tự bảo vệ mình." Cô kiên quyết giữ khoảng cách giữa hai người sau đó cầm lấy áo khoác choàng lên vai, che đi bờ vai loã lồ, lạnh nhạt nói: "Tôi không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi sớm chút."

Cô biết rõ người này là một nhân vật khó giải quyết, mình không thể ứng phó được, cho nên chỉ có thể cách hắn càng xa càng tốt. Nhưng mà ngay lúc cô lướt qua hắn đi về phía cửa, Lôi Đình Lạc đột nhiên bắt lấy cánh tay của cô, tuyên thệ nói: "Một ngày nào đó, tôi sẽ lấy được em."

Đẩy tay hắn ra, Sở Tương Bình cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi khách sạn ngồi lên taxi, vỗ vỗ ngực đang đập loạn, lời nói của hắn khiến cô sợ hãi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Tiền thính: không biết giải thích thế nào, thường là các phòng lớn, mà vừa đi vào cửa sẽ thấy... Rồi mới đi vào phòng trong... như thế này.

[2]Đồng hồ quả quýt: cái này nhìn quen mắt, mà chả bik gọi là gì, nên thôi gọi như convert vậy

Lòng bàn tay hạ xuống dường như chạm vào cái vòng cứng rắn, cô buồn bực cúi đầu nhìn, thì ra là đồng hồ quả quýt Lôi Đình Lạc tặng cô, chiếc đồng hồ này thực đặc biệt, bình thường không thấy được ở chợ, tựa hồ là đặc biệt đặt làm. Cô như hiểu ra rõ ràng Lôi Đình Lạc thừa lúc đeo đồng hồ quả quýt cho cô mà thuận tay lấy đi con chip, kỹ thuật của hắn cao siêu khiến cô hoàn toàn không có phát hiện. Nhưng không biết vì sao hắn không có vạch trần cô?

Lôi Đình Lạc, thật sự là người đàn ông khiến cho người ta vừa sợ hãi vừa nghi hoặc

. . . . . .

Ngoài cửa sổ tối tăm yên tĩnh hé ra màn mưa phùn nặng trĩu như lưới, bao phủ căn phòng nhỏ trên núi phía đông bắc Nhật Bản, ngọn đèn nhỏ duy nhất bên trong khi mờ khi sáng, bất đắc dĩ chiếu rọi chủ nhân ốm đau nằm trên giường, cảm thán sinh mệnh này chết đi là do số mệnh.

Căn phòng nhỏ vốn đã mờ mịt còn lại hơi thở bất an, tiếng ho khan hỗn tạp cùng tiếng thở dốc khiến cho không khí càng thêm vẻ ngưng trọng. Ông cụ nằm ở trên giường kiên trì không chịu đi bệnh viện, tựa hồ hiểu được đại nạn đã đến, thầm nghĩ canh giữ chặt căn phòng cũ ông đã ở năm mươi năm này.

Sau khi ho nặng vài tiếng, ông cụ bình ổn lại hơi thở, miễn cưỡng bày ra tiếng nói khàn khàn mỏng manh, nhìn cô gái ngồi trông nom ở bên cạnh mấy ngày nay.

"Nhã Tử, sau khi bác chết, đem bác chôn cùng chỗ với bạn già phía sau núi, rồi con có thể rời đi."

"Bác, đừng nghĩ lung tung, bác sẽ tốt thôi,." Trên gương mặt thanh lệ của Nhã Tử hiện lên vẻ ưu thương, cho dù cô cố nén nước mắt, nhưng sau mỗi một lần ông cụ ho nặng mắt cô lại xuất hiện một chút lệ quang (rơm rớm nước mắt).

"Đừng buồn, kỳ thật, bác rất vui, rốt cục cũng có thể đi theo bà ấy, để bà ấy cô đơn hơn ba tháng, ở dưới đó nhất định bà ấy thầm oán bác đã để bà ấy chờ lâu như vậy."

Cô cười khổ. Bác gái qua đời ba tháng trước, từ khi đó thân thể bác trai ngày một tệ hơn, thường nhắc tới "bạn già", một khi mất đi bạn đời, một nửa khác sẽ rất nhanh đi theo. Vẻ mặt bác trai thư thái, hoàn toàn nhìn không giống với vẻ mặt của người sắp ra đi, nghĩ tới có thể cùng bạn già gặp gỡ ở thế giới kia, tâm tình của ông thật sung sướng.

Chẳng qua, trước khi lâm chung có một chuyện chưa xong, đó là Nhã Tử — cô gái xinh đẹp ông cứu về một năm trước, ông phải nói về chuyện có liên quan đến thân thế của cô.

"Nhã Tử, về thân thế của con. . . . Khụ, khụ. . . ."

"Bác, đừng nói nữa."

"Không, hãy nghe bác nói, nếu không nói bác sợ không còn kịp. Kỳ thật việc này sớm nên nói cho con, một năm trước khi bác cùng bác gái cứu con trở về, từng xảy ra một vài chuyện bất thường, có vài người đàn ông đi vào thôn dưới chân núi hỏi thăm tin tức của con, lúc ấy bác đang xuống núi mua thuốc cho con, bởi vì tướng mạo những người đó không tốt, cho nên bác cũng không nói ra hành tung của con, sợ sẽ đưa tới nguy hiểm, bác đoán có lẽ chính là bị những người này bức bách cho nên con mới mất đi trí nhớ."

" Những người đó trông thế nào hả bác?"

"Thoạt nhìn tựa như du côn lưu manh, cũng không phải người lương thiện, vì để con an tâm dưỡng thương, lúc ấy bác không nói chuyện này cho con biết."

Đây là lần đầu cô nghe được manh mối liên quan chuyện mình mất đi trí nhớ, cô đau thương nói: "Có lẽ cháu là một cô gái hư, nhưng bác à, bác vẫn mạo hiểm cứu cháu. . . ."

"Đừng nói ngốc nghếch, bác tuy rằng lớn tuổi, nhưng ở trên ngọn núi ngăn cách này tu hành nhiều năm, đã luyện thành một thân công năng khác thường, có thể nhận người tốt cùng người xấu."

Cô cười khẽ, cho dù bệnh nặng nằm trên giường nhưng tính cách hài hước của ông cụ vẫn không thay đổi.

Ông cụ ho nhẹ vài tiếng giọng nói chậm chạp, tiếp tục: "Tuy rằng con nhìn yếu đuối, lại có một đôi mắt kiên nghị, bác biết con sợ hãi chạm đến những gì trải qua trước khi mất đi trí nhớ, có lẽ bởi vì trước khi con bị thương từng phát sinh qua chuyện gì đó không thoải mái, nhưng bác cùng bác gái đều tin tưởng con là cô gái tốt, hy vọng con không nên trốn tránh quá khứ." Tiếng ho kịch liệt lại vang lên, kèm theo ho là máu đen, người sáng suốt nhìn cũng biết là bệnh nặng không thể cứu.

"Bác........ "

"Đừng buồn nữa, có thể chấm dứt đau khổ không hẳn không phải chuyện tốt, chúng ta rất vui khi cứu con, một năm nay chúng ta có con làm bạn, tựa như có thêm một cô con gái, đây là duyên phận, mặc kệ con có nguyện ý tìm về phần trí nhớ đã mất hay không, người còn sống quan trọng nhất là không làm mình thất vọng, mặc kệ quá khứ tốt hay không tốt đều là cuộc đời của con, chỉ cần con nắm chắc tương lai là được."

Cô cười nhẹ, hai tay nắm tay bác trai lẳng lặng nghe lời dặn dò cuối cùng trước khi chia tay của ông, đến khi hết mưa rồi, tất cả về yên tĩnh, Nhã Tử lẳng lặng chảy xuống nước mắt đau thương.

Lo xong xuôi hậu sự của bác trai, theo di ngôn của ông, đem ông chôn ở chỗ trống ở bên cạnh mộ vợ ông. Đôi vợ chồng hiền lành này không có con, cũng không có người thân thích, lễ tang đơn giản mà trang nghiêm, những người tham gia đều là hàng xóm trong thôn dưới chân núi mà họ thường lui tới.

Ngày thường đều là hai vợ chồng cung cấp cho cô ăn ở, hiện tại không có người dựa vào, chẳng khác nào cắt đứt nguồn lương thực, từ nay về sau Nhã Tử phải một mình nuôi sống bản thân.

"Thật đáng thương, không nơi nương tựa không chỗ dựa vào, một cô gái ngước mắt không quen làm sao sống tiếp?" Vài người trong thôn xì xào bàn tán thảo luận.

"Nghe nói cô ấy bị mất trí nhớ, là hai vợ chồng tốt bụng nuôi dưỡng, nhưng hiện tại họ đã chết, xem bộ dáng yếu đuối của cô ấy, chỉ sợ ngay cả cầm cái cuốc cũng không làm được, căn bản không thể làm ruộng nuôi sống chính mình, hơn nữa lai lịch không rõ ràng như thế sẽ không người nào dám nhận nuôi dưỡng, về sau cô ấy làm sao bây giờ!"

Lời xì xào bàn tán của những người trong thôn rõ ràng truyền đến tai cô, nhưng rất kỳ quái cô không một chút phản ứng cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ là cảm thán mình cuối cùng cũng phải rời khỏi nơi này để tìm kiếm quá khứ.

Trong những người dân của thôn tới tham gia lễ tang, có một gã đàn ông tên là Nhất Lang, hắn có một đôi mắt linh lợi như kẻ trộm, thủy chung ở trên người cô đảo quanh. Từ khi Nhã Tử xuất hiện ở nơi sơn dã hẻo lánh này, Nhất Lang luôn để ý đến gương mặt đẹp trắng noãn của cô, đối với bọn họ lấy nghề nông làm công việc chính mà nói thì thân thể gầy yếu của cô, không đủ cường tráng để làm việc đồng ruộng.

Nhưng không sao, hắn coi trọng da thịt trắng nõn của cô hơn những cô gái trong thôn, dung mạo không có tàn nhang, cùng với bộ dáng mảnh mai nhìn đẹp đến quên cả ăn cơm.

Khi hai vợ chồng ông cụ còn sống hắn từng đề cập việc muốn cưới cô về nhà, nhưng bị cự tuyệt, hiện tại vợ chồng này đã chết, tốt, không có người vướng bận ngăn cản vừa vặn là thời cơ cho hắn.

"Nhã Tử, bác trai cùng bác gái đều đi rồi, nay một mình cô phải tự sinh tồn ở nơi hoang dã này cũng không dễ dàng!"

Nhã Tử lạnh lùng liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói : "Không nhọc công anh quan tâm, tôi sẽ tự nghĩ cách."

"Cô là một cô gái thì có biện pháp gì chứ? Da thịt mịn non mềm không thể cày cấy, vừa cầm cái cuốc sẽ mài xước da, ánh mặt trời nóng bức mùa hè sẽ phơi nắng tổn thương cô, mùa đông dưới 0 độ sẽ khiến cô tổn thương do giá rét, cần gì để bản thân phải chịu vất vả, không bằng gả cho tôi làm bà bé, thay tôi làm ấm chăn giường, hầu hạ tôi vui sướng là được." Một bàn tay tham lam vươn tới tính chiếm tiện nghi của cô.

Ngoài dự đoán của mọi người, hắn ngay cả một cọng lông tơ cũng chưa đụng tới, liền đột nhiên bị Nhã Tử nhanh chóng trở tay bẻ lại, liên tục kêu đau, đau đến quỳ trên mặt đất.

Tất cả mọi người kinh ngạc trừng mắt hướng về cô, ngay cả chính cô đều cảm thấy kinh ngạc, ý thức được ánh mắt sợ hãi của mọi người, cô buông Nhất Lang ra.

Nhất Lang hung tợn mắng to: "Mày — mày rốt cuộc là ai! Giả trang bộ dáng mảnh mai, nguyên lai là con cọp mẹ! Thiếu chút nữa bẻ gãy xương cốt của tao!"

Cô ngớ ra nhìn tay của mình, chẳng qua là động tác phản xạ lạ trong lúc vô ý đánh ra bẻ tay lại, Nhã Tử cũng không hiểu được vì sao mình có hành động này?

Trưởng thôn từ trước đến nay vẫn bài xích người từ bên ngoài đến, nghiêm túc hỏi: "Cô không phải là người trong hắc đạo chứ, một năm trước có người từng đến thôn chúng tôi, lục soát từng nhà, có lẽ… là vì tìm cô."

"Tôi không biết." Cô lắc đầu, phát hiện thân phận mình có lẽ không tầm thường.

Một phụ nữ khác thầm oán nói: "Lần lục soát đó bọn họ đá hỏng lan can của tôi, làm hại hai con heo của tôi chạy mất."

"Đúng nha, ao cá của tôi cũng bị đánh hỏng rồi, làm ướt cả thóc vừa phơi nắng."

"Tôi tổn thất lớn hơn nữa, bọn họ ngay cả trứng gà cũng đánh vỡ, gà mái của tôi sợ tới mức hai tháng cũng không đẻ trứng."

Mọi người cùng nhau bàn luận thầm oán thán, cuối cùng toàn bộ ánh mắt hướng cô — một cô gái lai lịch không rõ, từ khi cô xuất hiện, tai hoạ liền giáng xuống ở trong thôn, nói không chừng vợ chồng ông lão cũng bị cô khắc chết.

"Thôn này của chúng tôi từ trước đến nay tự cấp tự túc, không gặp rắc rối, tôi không hy vọng có người phá hủy những ngày an bình ở nơi này." Ngụ ý của trưởng thôn đã biểu hiện rất rõ ràng.

Tưởng rằng cô sẽ cầu xin khóc lóc náo loạn, nhưng không thể tin được cô vẫn bình tĩnh như thường, chỉ thản nhiên quyét bọn họ một cái. "Tôi sẽ rời đi."

Quẳng xuống một câu này, cô liền xoay người trở về trong phòng.

Trưởng thôn buồn bực, cô quả nhiên không giống như những cô gái trong thôn, cũng không giống như người thành phố bình thường, nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô, liền phát hiện cô không giống người thường, nhìn thấy rắn trên cây không sợ hãi, nhìn thấy gấu núi hung mãnh cũng không khóc không náo loạn, nhìn dáng vẻ cô nhu nhược, mềm yếu nhưng gặp tình huống bất ngờ thì ngược lại còn bình tĩnh hơn đàn ông.

"Thôn trưởng, nhìn cô ta thật u ám, có phải là quỷ núi biến thành không?" Vài cô gái sinh lòng nghi ngờ đoán, bộ dáng thập phần hoảng sợ.

"Đừng nói bậy bạ, lễ tang đã xong, mọi người về lo việc đi, dù sao cô ta cũng sẽ rời khỏi, về sau sẽ không ảnh hưởng tới chúng ta nữa."

Sau khi mọi người trong thôn rời đi, Nhã Tử khẽ thở dài. Cái thôn này tính khép kín quá mạnh, động một chút liền náo loạn lên nói quỷ quái, lúc trước nếu không có bác trai bác gái kiên trì thu giữ cô, chỉ sợ cô đã sớm chết nơi đất khách.

Nhã Tử cúi người, từ dưới sàng lấy ra một cái hộp làm bằng gỗ, bên trong hộp để những thứ cô đeo mặc trên người khi được bác trai cứu về năm đó, phủi đi lớp bụi, bên trong có bộ quần áo cô mặc trên người khi đó và một cái đồng hồ quỷ quýt, ngoài ra còn có những thứ không phải người dân bình thường nên có, đó là một khẩu súng và năm bản hộ chiếu.

Cô có chút nghi hoặc. . . . Vì sao cô lại có súng? Chẳng lẽ cô thật sự là người trong hắc đạo?

Năm bản hộ chiếu thuộc năm quốc gia khác nhau — nước Mĩ, Singapore, Trung Quốc, Nhật Bản và Đài Loan, tên khác nhau và ngày sinh khác nhau, điểm chung duy nhất đó là người trong ảnh chụp của năm bản hộ chiếu đó là cô. Tên trên hộ chiếu Nhật Bản viết là Phương Hạ Nhã Tử, cũng không đại biểu đó là tên thật của cô.

Trong lòng căng thẳng, có lẽ. . . Cô là một tội phạm bị truy nã . . .

~~~~~

"Chưa tìm được sao?" Một gã đàn ông đứng ở cửa sổ, bóng dáng anh tuấn đưa lưng về phía thủ hạ, dùng giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm trầm giọng hỏi.

"Vẫn chưa có tin tức." Bọn thủ hạ kính sợ đáp.

Lôi Đình Lạc nhìn phương xa, mỗi một lần hồi báo, đều làm cho trên mặt hắn hiện ra vẻ mất mát khó thấy.

"Tiếp tục điều tra." Chỉ cần chưa nhìn thấy thi thể, hắn vẫn tin cô nhất định còn sống.

"Tìm một năm rồi bây giờ còn chưa có tung tích, tám phần là lành ít dữ nhiều ." Một người đàn bà xinh đẹp lão luyện đi về phía hắn, giọng điệu tuy rằng bình thản, kỳ thật trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, nhưng cô ta che dấu rất khá, lại cẩn thận để không bị anh Lạc nhìn ra ý nghĩ trong đầu mình đều kỳ vọng người đàn bà kia đã không còn ở trên đời.

Lôi Đình Lạc liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: "Đây không phải nơi cô nên đến."

Chu Mỹ Lị tự cầm lấy ly rượu của hắn nhấp một ngụm nhỏ. "Lạnh nhạt quá, em đặc biệt đến gặp anh đấy!"

"Nơi này rồng rắn lẫn lộn, ba ngày hai phía đã có người đột nhiên chết ở trong ngõ tối, nếu cô có cái gì sơ xuất, tôi rất khó ăn nói với Chu tiên sinh."

"Bớt khinh thường em đi, em biết làm sao bảo vệ chính mình, hơn nữa cả ngày cha kêu một đám bảo vệ đi theo, phiền chết đi được, em chỉ tới nơi này tìm sự thanh tĩnh." Thân là hòn ngọc quý trên tay lão đại hắc bang Đông Nam Á - Chu Siêu, Chu Mỹ Lị mười chín tuổi suốt ngày bị giám sát, hai mươi bốn giờ đều có người bảo vệ.

"Chỗ của tôi không phải nhà trẻ, cô mau trở về!"

Cô kháng nghị nói: "Đừng xem em như con nít, em đã là người lớn rồi."

"Đưa cô ấy trở về." Coi nhẹ kháng nghị của cô, Lôi Đình Lạc ra hiệu cho hai gã thủ hạ.

Chu Mỹ Lị đâu chịu ngoan ngoãn nghe lời, lập tức ra tay chống cự, thi triển công phu mà cô có được, không tới hai ba quyền liền đánh lui hai gã đàn ông, cô cực kỳ đắc ý, tâm tư vừa chuyển, đột nhiên công kích về phía Lôi Đình Lạc, lại liên tiếp chụp không khí, chỉ chốc lát sau liền bị hắn một tay bắt lấy.

"Đau quá!" Cô đau kêu.

"Bằng công phu mèo quào của cô muốn thành nghề còn sớm, thủ hạ của tôi sợ tổn thương đến cô cho nên mới cố ý bị thua, đừng có không biết tốt xấu."

"Anh thì sao? Không sợ làm tổn thương em?" Tuy rằng cô bị hắn vô lễ chế trụ, nhưng lại càng ái mộ hắn hơn.

Lôi Đình Lạc híp đôi mắt sắc bén, lộ ra tươi cười luôn luôn lạnh lùng nói: "Đương nhiên sợ, cô là con gái mà Chu lão đại thương nhất, không người nào dám làm gì cô, cho nên tôi đã báo cho bảo vệ mang cô trở về, đợi lát nữa bọn họ sẽ tới."

Chu Mỹ Lị vừa nghe vội vàng kêu lên: "Em không muốn trở về, em muốn ở chỗ này!"

Không chút để ý tới sự cầu xin của Chu Mỹ Lị, hắn xách cô lên đẩy về phía thủ hạ, ra lệnh: "Đem cô ấy nhốt vào trong phòng canh chừng cho tốt, đến khi bảo vệ của Chu lão đại đến mới thôi."

Vài người lập tức tiến lên mang cô gái bốc đồng này đi, đồng thời ngoài cửa cũng vang lên một trận ồn ào.

"Anh Lạc, Hùng Bưu đến đây." Một gã thủ hạ ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng báo cáo.

Mới nói, một gã đàn ông lưng hùm vai gấu nghênh ngang tiến vào địa bàn của Lôi Đình Lạc, không khách khí ngồi vào sô pha, cũng đem hai chân gác ở trên bàn, hoàn toàn không xem người khác ra gì.

Lôi Đình Lạc lập tức ra hiệu cho thủ hạ đang phẫn nộ an tâm một chút chớ vội nóng nảy, rồi hắn liền thay lên khuôn mặt tươi cười luôn luôn khó dò cảm xúc.

"Hùng Bưu, là cơn gió nào đưa cậu tới đây?" Hắn biết rõ ý đồ đến của Hùng Bưu đều là không tốt.

"Ai muốn đến chỗ chó má này của mày, đương nhiên là Chu lão đại phái tao tới."

"Chu lão đại có chỉ thị gì?"

"Khách đến đây, ngay cả chén nước trà cũng không có, các người có hiểu đạo đãi khách hay không?" Ngậm thuốc, Hùng Bưu khiêu khích gạt gạt tàn thuốc trên thảm.

Ánh mắt của Lôi Đình Lạc ra hiệu cho thủ hạ bên cạnh, lập tức có người bưng chén trà đưa tới trước mặt Hùng Bưu, nhưng Hùng Bưu vừa uống một ngụm, đột nhiên đem trà nóng hắt về phía tên thủ hạ kia, khiến cho mọi người một phen kinh ngạc.

"Mày định làm bỏng chết tao àh! Đưa trà nóng như vậy!" Hùng Bưu mắng, nói rõ ý định đập phá.

Thủ hạ bị phỏng mặt đau đớn thống khổ lăn lộn trên mặt đất, người bên ngoài liền mang hắn qua một bên cấp cứu, có người thậm chí giận không kìm được trừng mắt nhìn Hùng Bưu, nhưng cho dù tức giận đến đâu nhưng do bọn họ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh không có mệnh lệnh của Lôi Đình Lạc thì không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hùng Bưu này cầm lông gà xem như lệnh tiễn, kỳ thật là thừa cơ đến đập phá, bởi vì Lôi Đình Lạc và hắn là hai đại thủ hạ của trùm thuốc phiện lớn nhất Đông Nam Á — Chu lão đại, tranh quyền hiềm khích lẫn nhau đã lâu, Hùng Bưu sớm muốn tìm cơ hội đối phó Lôi Đình Lạc, lần này hắn theo mệnh lệnh của Chu lão đại tới đây, trên thực tế là muốn thừa cơ khiêu khích, mượn đề tài để nói chuyện của mình, để đến chỗ Chu lão đại cáo mình một tội, sao Lôi Đình Lạc lại không biết.

Dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của Hùng Bưu khiến cho những người khác hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ có Lôi Đình Lạc vẫn không thay đổi, khuôn mặt tươi cười đi ra phía trước, con ngươi sắc bén chợt lóe, mạnh mẽ nhấc Hùng Bưu lên ném thật mạnh lên bàn, tốc độ nhanh đến khiến cho người tôi không kịp phản ứng, lúc này một con dao nhỏ lắc lắc sáng chói lập tức để ở cổ họng Hùng Bưu, hai phe nhân mã đều giơ súng lên, bầu không khí không thể cứu vãn.

Hùng Bưu hắc hắc cười nói: "Muốn giết tao? Làm sao ăn nói với Chu lão đại, mày không sợ bị khép vào tội danh phản bội tổ chức?"

"Giết cậu? Chúng ta đứng trên cùng chiếc thuyền, tôi làm sao có thể ngốc đến nỗi làm thịt người chèo thuyền?"

"Không dám giết tao liền thả tao ra, tao hảo tâm đưa tới lời nhắn của lão đại, bọn mày lại ngay cả một chút đạo đãi khách cũng không hiểu!"

"Người tới là khách, tôi tự nhiên lấy lễ đối đãi, chẳng qua muốn xem đối phương có thức thời hay không…"

"Mày dám động tao, cẩn thận hậu quả!"

"Cậu không phải muốn tìm cớ bức tôi ra tay, để đến trước mặt Chu lão đại cáo tội tôi? Tôi không thể khiến cậu tay không mà quay về, cậu rất băn khoăn đúng không."

Khuôn mặt tươi cười của Hùng Bưu không còn nữa. "Mày muốn làm gì?"

"Tặng cậu lễ vật kỷ niệm." Lôi Đình Lạc mạnh mẽ lấy một nhúm lá trà nhét vào trong miệng hắn, cũng cầm lấy ấm trà trên bàn đổ vào trong miệng hắn, sau đó che miệng hắn, thanh thản cười nói: "Đây là trà Hoàng Phủ tốt nhất, có thể làm giảm cơn tức, cậu cũng đừng khách khí."

Mắt to của Hùng Bưu trừng lên che kín tơ máu, nước sôi làm hắn nóng máu lên tận não, tay chân bị giữ chặt chỉ có thể run run giãy dụa, ngay cả thủ hạ của hắn cũng không thể cứu hắn.

Lôi Đình Lạc cúi người ghé sát vào bên tai của hắn, giọng điệu vô tình lạnh như băng. "Một chuyến này chỉ sợ là cậu đi không được gì, chuyện Chu lão đại cùng với người Nhật Bản nói chuyện làm ăn tôi đã sớm biết, sáng nay ông ta còn gọi điện lại đây nói, tỏ vẻ giao vụ làm ăn này cho tôi đi nói chuyện với đối phương, thật đáng tiếc cậu chậm một bước. Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên nhắc nhở cậu, tôi cấm hút thuốc, lần sau đến làm khách đừng làm dơ thảm của tôi nữa." Lấy đi điếu thuốc trên tay Hùng Bưu rồi dập tắt trên lồng ngực loã lồ của hắn, sau khi để lại một dấu vết, Lôi Đình Lạc liền đẩy hắn về phía đám thủ hạ của hắn.

Hùng Bưu lảo đảo đứng lên, tức giận đến toàn thân nổi gân xanh, nếu không phải thủ hạ đúng lúc giữ lấy hắn, hắn thiếu chút nữa mất đi lý trí đánh về phía Lôi Đình Lạc, cũng may dù sao không có động thủ, nếu không hắn liền thực trúng kế của Lôi Đình Lạc.

"Lôi Đình Lạc! Mày đừng đắc ý, cẩn thận ngày nào đó bị tao bắt được nhược điểm, nhất định cho mày chết không có chỗ chôn, chúng ta đi!"

Sau khi quẳng xuống lời độc ác Hùng Bưu bỏ đi, rồi hướng tất cả thuộc hạ ra lệnh. "Bọn mày nhất định phải tìm được ả đàn bà kia trước Lôi Đình Lạc, tao muốn lợi dụng con ả kia khiến cho Lôi Đình Lạc quỳ xuống chân cầu xin tao tha thứ!"

"Anh Bưu, làm gì khổ tâm lớn như vậy, không bằng để em thay anh âm thầm xử lý hắn!" Một gã thủ hạ trong đó xung phong nhận việc nói.

"Bọn mày không phải đối thủ của hắn, có thể âm thầm xử hắn tao đã sớm làm, sao còn chờ đến bây giờ? Tóm lại mấy người đi trước tra xét tung tích của Sở Tương Bình, chỉ cần ả ta rơi vào trong tay của tao, tao cũng không tin Lôi Đình Lạc còn có thể ra vẻ bao lâu!"

"Anh Bưu, Sở Tương Bình chẳng qua là loại con gái từng trải, Lôi Đình Lạc chưa chắc sẽ đi vào khuôn khổ."

"Bọn mày không hiểu, họ Lôi kia tìm tung tích con ả đó một năm rồi, đến bây giờ còn không có buông tha! Có thể thấy được hắn cực kỳ vừa ý ả, tao muốn lợi dụng nhược điểm này của hắn để làm khổ chết hắn."

"Đến lúc đó thiếu họ Lôi, anh Bưu ở trong tổ chức chúng ta liền trở thành người tâm phúc nhất trước mặt Chu lão đại."

"Này còn phải nói, đến lúc đó toàn bộ miền nam này — không, phải nói này toàn bộ thị trường thuốc phiện Đài Loan đều là phạm vi thế lực của Hùng Bưu tao."

"Anh Bưu mưu tính sâu xa, chúng em theo anh là đúng."

"Muốn thăng quan phát tài liền chăm chỉ chút, đi tìm người đàn bà kia, mặc kệ sống hay chết đều phải có kết quả."

"Vâng! Anh Bưu."

Tươi cười âm hiểm, Hùng Bưu không chút nào che dấu tâm tình hận thấu xương của hắn với Lôi Đình Lạc. Nếu không có Lôi Đình Lạc, Chu lão đại đã sớm đem thị trường Đài Loan giao cho hắn quản lý, không nghĩ rằng nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim như hắn làm hỏng chuyện tốt của mình, mà ngay cả con ả kêu Sở Tương Bình kia cũng bị hắn cướp đi, Chu lão đại trọng dụng hắn, ả ta thương hắn; còn Lôi Đình Lạc - Hùng Bưu hắn còn xông pha cái gì!

Hơn nữa từ một năm trước hắn làm mất con chip, ở trước mặt Chu lão đại dần dần không được tin tưởng, may mà sau đó tung tích của con chip kia vẫn không rõ, cũng không nghe nói rơi vào trong tay cảnh sát, Chu lão đại mới buông tha cho hắn một đường lui, nhưng thù mới thêm hận cũ, hắn không thể không tìm cơ hội đánh Lôi Đình Lạc!