Chương 1

London, năm 1846.

Ngày xửa ngày xưa ...

“Em đã suy nghĩ kỹ và đi đến một quyết định, Robert ạ.”

Amelia Bannister Hathaway, Quí bà Amelia, liếc qua bàn ăn để nhìn chồng cô, Ngài Roberth Hathaway. Hay nói đúng hơn là cô liếc qua bàn ăn để nhìn thứ mà cô vẫn luôn nhìn thấy vào mỗi giờ ăn sáng, tờ báo London Times số mới nhất và đằng sau đó là người mà cô cho rằng là chồng mình, dù rằng dạo gần đây có vài dịp cô phải tự hỏi xem đó có thật là anh không. Có điều ý nghĩ đó cũng chẳng phải là công bằng cho lắm khi mà chính bản thân cô cũng hay vừa dùng bữa sáng vừa đọc những bài báo trong tờ Times. Dẫu vậy, ngay lúc này sự công bằng là điều cuối cùng mà cô để tâm đến. Cô hít vào một hơi thật sâu. “Em quyết định sẽ tìm cho mình một người tình.”

“Nghe ổn đấy, em yêu,” Robert nói vẫn với thái độ mọi khi mà anh hay dùng để đáp lại những lời bình luận của cô mỗi bữa sáng, và rõ ràng là, như mọi khi, không hề có tý thực sự để ý nào đến lời cô nói.

Amelia nhíu chân mày lại trong bực bội và cao giọng hơn một chút. “Em đang cân nhắc đến em trai anh, Harry, cho vị trí đó. Là em trai sinh đôi của anh, anh ấy hoàn toàn đẹp trai như anh vậy. Anh ấy cũng rất chưng diện và có rất nhiều tiếng tăm cho những chuyện như vấn đề này. Hơn thế nữa, em cũng chẳng phải là phụ nữ có chồng đầu tiên mà anh ấy (sẽ) có quan hệ bất chính với. Thực sự thì, anh ấy và anh giống nhau như hai giọt nước vậy, người khác sẽ khó có thể mà phân biệt được hai người các anh để có thể xầm xì. Anh nghĩ sao, Robert ? Harry có được không ?”

“Được, tất nhiên là được,” Robert lẩm nhẩm.

Amelia nghiến răng kèn kẹt. “Nhưng mà, nghĩ kỹ lại thì, dính líu với Harry có lẽ cũng sẽ hơi bất tiện. Bởi những thứ như quan hệ gia đình hay những thứ tương tự thế. Có lẽ tìm sự thay đổi trong người tình mới, một người có khuôn mặt khác chồng mình, có thể cũng thú vị hơn nhỉ.”

“Như mọi khi em vẫn luôn đúng, em yêu.”

Amelia nheo mắt lại. “Có lẽ em nên đặt một mục quảng cáo lên tờ Times. Kiểu như : “Tìm người làm tình nhân cho Quý bà Amelia. Ứng cử viên thích hợp vừa phải đẹp trai vừa phải quyến rũ, đọc tốt, biết làm thơ, ứng khẩu tốt và phải là người âu yếm trong thân mật và vuốt ve.” Đúng thế, như thế được đấy.” Cô ngừng lại một chút. “Mặc dù em chưa bao giờ từng đăng tin quảng cáo. Những cô bảo mẫu cho mấy đứa trẻ nhà ta và bất kỳ người hầu nào mà em thuê cũng đều đến qua những trung tâm giới thiệu hết cả. Anh có nghĩ có trung tâm giới thiệu nào dành cho những việc như này không ?”

“Chẳng nghi ngờ gì cả.”

“Nhưng mà, đây không phải là một vị trí được trả công, vì vậy em cho rằng, sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng hơn, một mục quảng cáo không phải là thích hợp cho lắm. Ừ đúng thế, em nên tìm một tình nhân theo cách mà những người phụ nữ khác thường làm.”

Chúa tôi, Robert chẳng hề chú ý nghe những lời cô nói một tý nào cả. Cô buồn tẻ, chán ngắt, chẳng có chút thú vị gì đến thế sao ? Đến nỗi chồng cô bây giờ còn chẳng để ý nghe những gì cô nói nữa ? Chắc chắn rằng ngay cả những ông chồng lăng nhăng nhất khi nhận ra rằng vợ của anh ta sắp sửa noi gương anh ta, thì ít ra anh ta cũng sẽ phải cảm thấy bị lăng nhục phần nào chứ. Đấy là, tất nhiên, trong trường hợp ông chồng đó dành cho cô vợ của mình dù chỉ là chút ít sự chú ý.

“Em dám nói rằng việc đó sẽ chẳng có chút khó khăn nào cả đâu, em chẳng phải là người phụ nữ không có chút hấp dẫn. Thực tế rằng, em tự cảm thấy bản thân nhận được khá nhiều sự tán tỉnh. Vũ hội do phu nhân Amherst sắp sửa diễn ra chỉ trong vài ngày nữa thôi; em sẽ bắt đầu công cuộc tìm kiếm của em ngay từ ở đó. Tất nhiên là em sẽ rất kén chọn. Có lẽ Harry có thể giúp đỡ em phần nào trong việc này. Em cho rằng anh ấy chắc hẳn phải biết một số lượng đáng kể các quý ông phù hợp.”

“Anh cũng nghĩ thế.”

“Tốt, được rồi, vậy cứ như thế nhé.” Người đàn ông này đúng là không thể tưởng tượng được. Cô giật lấy một miếng bánh mỳ nướng và tiêu phí vô tội vạ lớp mứt lên nó.

Tờ báo được đặt xuống. Chân mày của Robert nhíu lại với nhau. “Vừa nãy em mới nói gì về Harry ấy nhỉ ?”

“Em nói anh ấy sẽ vô cùng thích hợp để giúp đỡ em trong vấn đề này.” Cô hậm hực cắn một miếng bánh mỳ.

“Vấn đề gì cơ ?”

Amelia cố gắng chịu đựng thôi thúc muốn hét toáng lên với nỗi thất vọng, thay vào đó cô cố nặn ra một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt. “Nỗ lực tìm kiếm một người tình cho em.”

“Một ... cái gì ?” Robert ngó đăm đăm trong cơn sốc rõ ràng. A, bây giờ tốt hơn rồi đấy.

“Vừa nãy anh có nghe em nói gì không đấy ?”

“Có, tất nhiên là có,” anh vội vàng nói, dù cả hai người bọn họ đều biết anh chẳng có chút manh mối gì về những điều cô vừa mới nói cả.

“Vậy, thế em vừa nói gì, anh yêu ?”

“Em nói ... Em nói em định sẽ nhờ một văn phòng môi giới để giúp em tìm một bảo mẫu cho lũ trẻ. Không.” Anh nghĩ một lúc. “Em nói em định nhờ văn phòng môi giới ...” Nhận biết bừng lên trong mắt anh. “Để giúp em tìm một người tình.”

“Tuyệt vời, Robert. Anh nghe kỹ đấy.”

Anh cấm cẳng. “Rõ ràng là vẫn chưa đủ kỹ.”

“Vớ vẩn, anh đã cho phép em rồi mà,” cô nói.

“Chắc chắn là anh không có.” Bực tức vang lên trong giọng Robert.

“Rõ ràng là anh đã cho phép mà, anh yêu. Lúc em nói em sẽ tìm một tình nhân, lúc đó anh đã nói việc đó nghe ổn đấy.”

“Đó không phải là một câu cho phép.”

Cô nhún vai. “Như người ta vẫn nói, ông ăn chả thì bà ăn nem mà.”

“Chả với nem cái gì ?” Mặt anh lộ rõ sự bối rối. “Em đang nói về cái gì thế ?”

“Robert.” Cô dướn thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt anh, và hơi ngã người về phía trước. “Có phải anh có nhân tình ở ngoài không ?”

“Một tình nhân ?” Mặc dù giọng của anh thật thành thật, nhưng vẫn có một tia day dứt ánh lên trong đôi mắt xanh sâu thẳm của anh, cùng với nó là một thanh âm nhấn gay gắt mà chỉ có cô có thể nghe thấy. Không còn nghi ngờ gì nữa. “Không. Tuyệt đối không có đâu. Đừng ngớ ngẩn thế chứ.”

Cô nghẹn ngào. “Rất nhiều người đàn ông khác làm thế, anh biết đấy.”

“Anh không tính bản thân mình vào số lượng những kẻ đó,” anh kiên quyết nói, và dướn người đứng dậy. “Cuộc thảo luận này kết thúc ở đây.”

Cô nhìn theo anh. Robert không bao giờ tỏ ra thô lỗ thế trừ những khi anh lúng túng. Đó là điều mà cô đã học được sau sáu năm kết hôn và có hai đứa con trai với anh. Một cảm giác nhói đau kinh khủng nhất cuộn lên nơi bụng cô. Cô đã nghĩ cô hiểu anh nhiều như cô hiểu chính bản thân mình vậy, chỉ cho đến gần đây, khi mà cô bắt đầu băn khoăn tưh hỏi rằng liệu cô có thực sự hiểu anh thật không.

Amelia gật đầu lịch sự, như thể cô vừa mới đồng ý với một điều bình thường hiển nhiên, một điều cũng chẳng quan trọng hơn gì một ngày xuân cả. “Anh đúng, Robert, chẳng còn gì để nói thêm nữa cả.”

“Vậy... tốt..,” anh nói trong bộ dạng của một người đàn ông vừa mới ra một mệnh lệnh và đang vô cùng cố gắng để tin rằng nó lại được nghe theo. “Anh có một cuộc gặp vào sáng nay.”

“Vâng, anh vẫn luôn bận bịu mà.” Cô làm một điệu bộ chỉ về phía cửa. “Anh nên đi ngay đi.”

Anh bắt đầu tiến về phía cửa, rồi dừng lại lưỡng lự. “Có lẽ là..., chúng ta có thể thảo luận thêm về vấn đề này vào tối nay.”

“Em không nghĩ chúng ta còn gì để nói cả.” Cô đứng dậy với dáng điệu đường hoàng của con gái một bá tước. “Nhưng em rất vui lòng được thảo luận bất kỳ điều gì mà anh muốn vào bất kỳ lúc nào.”

“Amelia.”

“Vâng ?”

“Anh ...” Ánh nhìn của anh chiếu lên cô, rồi những phần cơ nơi cằm anh nghiến lại. “Anh sẽ gặp em vào tối nay sau.”

“Em sẽ chờ,” cô nói với nụ cười dịu dàng, nụ cười mà ngay lập tức đã nhạt đi ngay khi anh rời khỏi căn phòng. Có lẽ tối nay họ sẽ cãi nhau. Nhưng điều đó có thể cũng chẳng phải là điều xấu. Đã từ lâu họ chẳng còn cãi nhau về bất kỳ điều gì rồi. Họ cũng chẳng cùng nhau tranh luận về bất kỳ điều gì cả, hay làm bất kỳ điều gì khó chịu hay gây khuấy động, như họ đã từng vào thủa mới cưới. Giữa họ chẳng có gì cả, không bất kể cái gì, không cãi vã, không tranh luận, không âu yếm, không nồng nhiệt...

Ai nhìn vào cũng phải nói rằng Quí bà Amelia đã có một cuộc sống hoàn hảo. Cô là con gái lớn của Bá tước vùng Marsham, cô đã lấy được một người đàn ông đẹp trai quyến rũ xuất thân từ một gia đình nề nếp, người dù tuổi đời còn khá trẻ đã là một luật sư được coi trọng nhất ở London. Không lâu sau khi họ kết hôn, người bác ruột của Robert đã mất, để lại cho Robert gia sản và tước hiệu của ông. Robert vô cùng tiếc thương và không hề ngóng chờ gì cái chết của bác anh, nhưng anh cũng rất háo hức cái ngày anh nhận được vị trí của bác anh trong Nghị viện và để có thể bắt đầu phục vụ chính phủ. Một ngày nào đó Robert sẽ trở thành Thủ tướng. Anh có những đức tính thiên bẩm – anh chưa bao giờ từng quá phóng khoáng, cũng như chưa từng bộc lộ cảm xúc một cách tự do – anh có tham vọng và nhiệt huyết và đam mê. Đam mê dành cho luật pháp, cho chính trị, và đã từng, cho cô.

Đó là niềm đam mê không thể nhầm lẫn được ánh lên trong mắt anh, chỉ và chỉ dành cho cô, niềm đam mê ấy đã cuốn Amelia đến với Robert trong những ngày xưa ấy, hồi đó cô và hai người em gái của cô đã là những tiểu thư có giá nhất trong mùa lễ hội. Và ngay từ ánh nhìn đầu tiên khi cô nhìn vào mắt anh, cô đã là của anh, bị anh bắt giữ. Tất nhiên cô đâu có để anh biết điều đó. Robert từng là một trong vài quý ngài trẻ tuổi đeo đuổi cô. Nhưng anh là loại người cạnh tranh, và, sẽ chẳng bao giờ thành chuyện nếu cô để anh biết được trái tim cô đã thuộc về anh luôn rồi, kể cả khi sẽ là tốt bụng hơn nếu để anh biết. Bởi vì một vài lý do nào đó, thái độ tự tin thường thấy của Robert luôn mất tăm mất tích khi có sự hiện diện của cô. Và cô thích điều đó ở anh.

Rồi khi cuối cùng anh cũng đoạt lấy cô vào vòng tay anh, niềm đam mê bùng cháy trong anh đã cuốn lấy cô và ấn định số phận của cô, cướp đi tất cả tự chủ còn lại trong cô. Amelia hoàn toàn biết rằng bản thân cô thích tính thân mật của hôn nhân rất rất nhiều hơn bất kỳ một quý bà đứng đắn nào nên thế, kể cả khi, bí mật nhé, cô hình như chẳng có tý đứng đắn nào trong người. Thực tế rằng, sâu thẳm bên trong, cô nghĩ cô chắc chắn phải có cái gì đó của một phụ nữ hư hỏng. Tệ hơn, cái kiến thức ấy chẳng hề làm phiền cô chút nào. Bên cạnh đó, nếu Chúa không hề có ý định để cho mối quan hệ giữa đàn ông và đàn bà đầy nhục cảm đến thế, ngài chắc chắn đã không để chuyện đó quá là, ừm, nhục cảm như vậỵ.

Dẫu vậy, cô nghĩ, trong khi cô lắng nghe những âm thanh lờ mờ của chồng cô khi anh rời đi, việc làm tình của họ, dù cho cũng không hề không dễ chịu, đã dần trở nên hời hợt trong những năm gần đây. Như thể có mỗi chút ít hứng thú và nỗ lực từ cả hai phía. Một nghĩa vụ hơn là một niềm vui. Những tối bên nhau của họ ngày càng ít hơn. Họ có phòng riêng như họ luôn luôn có, nhưng họ hiếm khi ngủ riêng mãi cho đến gần đây mới vậy. Giờ đây cô sợ rằng anh đã tìm được niềm đam mê đã mất của họ với một người phụ nữ khác.

Từ lâu lắm trước đây, Amelia đã quyết định rằng nếu cô mà có kết hôn thì cô sẽ chẳng chịu trở thành một trong những loại vợ cố tình nhắm mắt trước sự không chung thủy của chồng. Cô sẽ không chia sẻ giường của chồng cô với người đàn bà nào khác. Thực ra rằng, cô cũng chẳng hề hoàn toàn chắc chắn rằng Robert đã thực sự có một tình nhân. Nhưng những dấu hiệu ở đó, và cô sẽ là một con ngốc nếu lờ chúng đi. Nếu bây giờ anh chưa có một tình nhân, Amelia chẳng hề nghi ngờ gì nhiều rằng anh cũng sẽ sớm kiểm một ả thôi, nếu cô không làm gì đó để ngăn chặn nó.

Cô chẳng hề có tý ước muốn nào rằng sẽ trải qua những ngày còn lại trong đời cô mà không hề có sự hiện diện của đam mê trong đó. Và cô cũng chẳng hề dự định dành phần còn lại của đời cô mà không có trái tim của người đàn ông cô yêu. Cô sẽ không cho phép người đàn ông đó dành bất kỳ đêm nào cho người đàn bà nào khác ngoài cô. Không, Robert Hathaway đã từng vướng vào lưới tình với cô trước đây, và cô có rất nhiều ý định khiến anh sẽ phải ngã vì cô lần nữa. Kể cả khi điều đó cần đến một liều thuốc cạnh tranh để khiến anh nhận ra anh không muốn mất đi cái mà anh vốn nắm trong tay, vậy thì cứ thế đi.

Amelia Bannister Hathaway vô cùng tuyệt đối yêu chồng cô và sẽ làm bất kỳ những gì phải làm để lấy lại sự hứng thú, trái tim và đam mê của anh. Bất kể với cái giá nào.