Chương 1
Phản bội
Cuộc chiến tranh mà các thuộc địa Bắc Mỹ phải chịu đựng có đấu trường là vùng đất trải rộng giữa các nguồn sông Hudson và các hồ lân cận.Cũng về mạn này, người Pháp tập trung tiến hành những hoạt động táo bạo của họ. Một dải rừng rộng lớn, dường như không thể lọt qua, phân cách những khu vực chiếm đóng của người Pháp và người Anh.Phần lớn các cuộc giao tranh giữa hai dân tộc diễn ra nơi đây, nhằm tranh giành các thuộc địa.Người ta xây dựng các pháo đài để rồi đánh chiếm, giành lại, san bằng, dựng lại tùy theo thắng lợi thuộc về phía bên này hay bên kia.Năm 1755, một đạo quân Anh tinh nhuệ đã bị một nhúm quân Pháp và thổ dân đánh bại, bất chấp sự quả cảm và can trường của vị chỉ huy Washington trẻ tuổi.Tin bay đến pháo đài William-Henry do Munro người Xcôtlen chỉ huy đã khiến cho tất cả rụng rời. Lập tức, người ta phái một người da đỏ mang thư đến cho tướng Webb, ông này nhanh chóng thành lập một đội quân gồm một nghìn năm trăm người. Họ lên đường đi cứu viện ngaỵ Chẳng mấy chốc, tiếng sáo thổi ngày một nhỏ dần và rừng dường như đã nuốt chửng cả khối người sống động khi họ dấn sâu trong rừng.Một cuộc khởi hành khác cũng được chuẩn bị tiếp sau đoàn quân. Ở bên cổng ngôi nhà gỗ lớn dùng làm bản doanh cho tướng quân, sáu con ngựa đã được tập trung lại, trong đó hai con có vẻ được dành cho phụ nữ. Con thứ ba chở quân trang và vũ khí của một sĩ quan tham mưu.Những con khác hẳn là để cho những người theo hầu cưỡi. Một đám đông những người tò mò tụ tập xung quanh lũ ngựa. Trong số đó, người ta nhận ra một người ăn bận lạ lùng trong bộ đồ xanh da trời và một chiếc quần cộc bằng vải Nam Kinh vàng. Chiếc áo gilê lụa in hình cành lá của anh ta có những cái túi rộng được viền bằng một dải bạc. Một ống sáo thò ra từ một trong những túi đó. Ngự trên tất cả là một chiếc mũ rộng.vành mà những người tu hành bấy giờ thường đội.Người đó nói rất nhiều nhưng không ai trả lời anh tạ Bên cạnh anh ta là người thổ dân đưa tin ngày hôm trước đã mang tin dữ đến trại.Người này có một vẻ mặt u tối và dữ tợn.Cũng như mọi người trong bộ tộc, gã đeo một con dao găm và một chiếc rìu. Mặt gã bị các hình vẽ làm cho biến dạng và chúng khiến cho nét mặt đen đúa của gã càng thêm khó coi. Một người trẻ tuổi trong trang phục sĩ quan đưa hai người phụ nữ đến bên ngựa. Căn cứ vào cách ăn vận của hai người, có thể đoán họ đang chuẩn bị đương đầu với những nhọc nhằn của một chuyến đi xuyên rừng. Cả hai đều rất trẻ. Khi người trẻ hơn hé tấm mạng xanh ra để hít thở thoải mái hơn bầu không khí ban mai, người ta có thể nhận thấy cô có nước da tươi rói, mái tóc vàng hung và đôi mắt xanh. Người kia, mà viên sĩ quan trẻ cũng có phận sự coi sóc, có thể nhiều hơn bốn, năm tuổi.Đợi cho hai tiểu thư lên ngựa xong, viên sĩ quan trẻ cũng nhẹ nhàng nhảy lên ngựa của mình.Cả ba chào tướng Webb bấy giờ vì phép lịch sự đang đứng trước cổng đợi cho đến khi họ lên đường. Họ đi về hướng cổng trại phía bắc, theo sau là những người tùy tùng. Trong suốt chặng đường này, họ luôn giữ im lặng; chỉ khi người da đỏ dẫn đường bất ngờ vượt qua gần sát người phụ nữ trẻ hơn rồi tiến lên dẫn đầu nhóm người, nàng mới thốt ra một tiếng kêu. Người phụ nữ kia không kêu nhưng có một cử chỉ ngạc nhiên; tấm mạng hé mở để lộ trên mặt nàng lẫn lộn vẻ thương hại, sự kinh ngạc và nỗi sợ hãi, trong lúc đôi mắt đen của nàng dõi theo những động tác đầy vẻ thuần thục của người thổ dân.- Tiểu thư không có gì phải sợ., - viên sĩ quan tên là Duncan Heyward nói. - Anh ta sẽ dẫn chúng ta đến hồ Georges theo một con đường mòn ít người biết. Người này đã phục vụ chúng ta từ lâu.Chẳng mấy chốc nhóm người đã tiến vào giữa những lùm cây rậm rạp và họ chỉ lo sao mở được một con đường đi qua.Nhập bọn với họ đầu tiên là một chú ngựa non nhảy tưng tưng như một con hoẵng, tiếp đến là một con ngựa cái được cưỡi bởi nhân vật lạ lùng mang cây sáo và chiếc mũ rộng vành mà chúng tôi đã nói tới ở trên. Trông điệu bộ người mới tới khôi hài đến nỗi cả Cora, Alice và Dun-can đều phá lên cười..- Tôi nghe nói các vị đến pháo đài William-Henry.Tôi cũng đi tới đó. Tôi nghĩ cùng đi với nhau sẽ thú vị hơn.Heyward không biết là phải cười hay tức giận nữa.- Tôi là nhạc công, - người lạ mặt nói, - và tôi sẽ hát ngợi ca Chúa.- Đừng đuổi anh ta đi, - Alice nói. - Tôi nhận che chở cho anh tạ Chúng ta sẽ cùng hát.Heyward bỗng dừng lại và liếc nhanh sang một bụi cây bên cạnh, rồi nhìn người dẫn đường da đỏ với vẻ ngờ vực. Anh lại đi tiếp khi nhận thấy người da đỏ vẫn điềm nhiên như không.Khi đoàn người đã qua hết, các cành của bụi cây bỗng hé ra và một khuôn mặt hiện ra đầy thận trọng, mắt dõi theo các lữ khách đang đi xa dần mà không ngờ có sự xuất hiện đáng sợ này. Người thổ dân đó muốn gì?Cũng ngày hôm đó, có hai người lững thững đi trên bờ một con sông nhỏ chảy xiết, cách trại của tướng Webb khoảng một giờ đường. Họ có vẻ như đang chờ một ai đó hay tin báo về một sự kiện nào đó. Sự tĩnh lặng mênh mang của khu rừng chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng chuyện trò rất khẽ của hai người, bởi những tiếng mổ của con chim gõ kiến xanh lên vỏ một thân cây, bởi tiếng kêu lạc điệu của một con chim giẻ có lông cánh rực rỡ hoặc bởi tiếng réo xa xăm của một thác nước.Nhưng những tiếng động khác nhau ấy đã quá quen thuộc với hai người thường xuyên sống trong rừng nên không hề làm gián đoạn câu chuyện mà xem ra họ đang rất quan tâm. Một trong hai người có nước da màu đồng hun và trang phục kỳ cục của một đứa con của rừng.Người kia mặc dù ăn vận đơn giản như một người nguyên thủy, mặc dù nước da đã cháy nắng và khô đét từ lâu, nhưng vẫn rõ ra thuộc chủng tộc da trắng. Người da đỏ ngồi cuối một thân cây mọc đầy rêu, trong một tư thế cho phép ông ta dùng các cử chỉ từ tốn và biểu cảm của một thổ dân đang bận tranh luận để tăng thêm ấn tượng cho những lời nói trầm tĩnh và nghiêm túc của mình. Trên tấm thân gần như để trần của ông có vẽ biểu tượng đáng sợ của cái chết, bằng nét trắng trên nền đen. Đầu ông ta cạo gần trọc, chỉ để lại một túm tóc ở chỏm đầu. Đồ trang sức duy nhất là một chiếc lông đại bàng cắm trên chỏm đầu và rủ xuống bên vai trái. Một chiếc rìu chiến giắt ở thắt lưng, cùng với con dao lột da đầu do Anh chế tạo. Một khẩu cacbin ngắn vứt bừa ngang đầu gối gân guốc của ông, đó là.thứ vũ khí mà người da trắng chủ trương trang bị cho những thổ dân là đồng minh của họ. Lồng ngực rộng của người chiến binh, thân hình đầy đặn và vẻ mặt trang nghiêm chứng tỏ ông ta đã đạt tới tuổi chín muồi.Chỉ cần nhìn người da trắng cũng đoán được rằng ngay từ bé con người này đã có một cuộc sống giang hồ đầy thử thách và nhọc nhằn. Ông ta cao và gầy, nhưng có thể thấy rõ là gân cốt cứng như sắt. Mình mặc một chiếc áo đi săn có viền vàng nhạt và một chiếc áo choàng da đã mất hết lông. Một con dao giắt thắt lưng, nhưng không có rìu chiến. Đôi giày da mộc của ông ta giống như thứ giày người da đỏ vẫn đi; ông ta mang xà cạp da hoẵng được thắt ở hai bên và buộc bên trên đầu gối bằng gân hoẵng; một chiếc xà cột và một túi thuốc súng hình quả lê hoàn tất bộ trang phục kỳ cục của ông. Khẩu cacbin dài của ông ta, thuộc loại vũ khí nguy hiểm nhất, được dựng vào một thân cây trong tầm với của ông. Mắt người đi săn, hay người trinh sát ấy hẹp nhưng sắc sảo, nhìn thấu suốt và luôn luôn chuyển động. Có thể nghĩ rằng ông ta luôn phải lo rình một con thú săn hay một kẻ thù nào đó sẵn sàng từ một chỗ nấp lao ra. Mặc dù những triệu chứng ấy của một thói quen ngờ vực, đấy là một chính nhân quân tử.Người da đỏ tên là Chingachgook, còn người da trắng là Mắt Diều Hâu. Chingachgook là cha của Uncas, và ông đang nói về chàng:- Con tôi là người Mohican cuối cùng. Bộ tộc của tôi đã bị rượu và chiến tranh xóa sạch.Sau Uncas chẳng còn một ai nữa.Một lát sau, một chiến binh trẻ trườn vào giữa hai người và ngồi bên bờ sông. Đó là Uncas.- Tôi đã lần theo dấu vết của những người da đỏ Maqua, - chàng nói. - Chúng đang trên đường đi cướp bóc và giết chóc.- Chúng ta sẽ chỉ cho chúng biết là có chúng ta đây, - người cha đáp.Uncas vừa nói vừa giương cung, và gần như không ngắm, chàng phóng một mũi tên vào bãi cây nhỏ; mọi người nhìn theo và thấy một con hoẵng bị tử thương chồm lên rồi đổ sụp xuống bên chân kẻ thù.- Hoan hô! - Mắt Diều Hâu reo lên.- Suỵt! - Chingachgook nói. - Không phải chỉ có những con hoẵng trong các bụi cây... Tôi nghe thấy tiếng ngựa... Đó là những người da trắng. Họ sắp tới đây và Mắt Diều Hâu có thể nói chuyện với những người anh em của mình..- Những người da trắng, trong rừng, giữa lúc chiến tranh! - Mắt Diều Hâu nói. - Cầu Chúa bảo vệ họ khỏi bọn Iroquois!Chẳng mấy chốc các kỵ sĩ được báo trước đã hiện ra. Đó là Heyward và những người cùng đi.Mọi người chào hỏi nhau một cách nhanh chóng.- Ai đi kia vậy? - Người đi săn hỏi.- Những tín đồ Cơ đốc đã thấm mệt, - một người trả lời. - Thêm nữa, họ đã bị lạc đường.- Các vị đi đâu?- Tới pháo đài William-Henry.- Đúng hơn là các vị đang xoay lưng lại với pháo đài.- Hãy chỉ đường cho chúng tôi, - tiểu đoàn trưởng Heyward nói. - Người da đỏ dẫn đường cho chúng tôi đã nhầm... Còn những người hầu cận của chúng tôi đã nhập vào đội quân cũng đang hướng tới pháo đài.- Tuy nhiên, hiếm khi một người da đỏ bị lạc trong rừng. Ở vào địa vị các vị, tôi sẽ mở to mắt. Đó là một người Delaware à?- Không, một người Iroquoiss!- Tôi chẳng hề tin bộ tộc này chút nào.Nhưng ngài là ai mà dám mạo hiểm như thế trong vùng này?- Tôi là tiểu đoàn trưởng Heyward. Tôi chỉ huy quân đồn trú ở pháo đài William-Henry.- Tôi đã nghe nói về ngài, - Mắt Diều Hâu nói và lịch sự nhấc chiếc mũ lông lên. - Người ta nói rằng ngài rất giàu có và rất dũng cảm... Nhưng người dẫn đường của các vị đâu rồi?Người này đang đứng dựa vào một thân cây.Vẻ mặt gã u tối và dữ tợn. Gã nhìn xung quanh vẻ thản nhiên.Mắt Diều Hâu quan sát gã một hồi lâu.- Không nghi ngờ gì nữa, đây là một kẻ phản bội. Hắn biết trong rừng đầy bọn Iroquois nhưng đã không làm gì để tránh bọn chúng, mà ngược lại. Một phát đạn đúng chỗ sẽ ngăn hắn gây hại, - Ông nói tiếp đồng thời lên đạn khẩu cacbin.- Tôi cũng có nghi, - tiểu đoàn trưởng nói, - nhưng tôi không muốn sử dụng bạo lực ngay.Chúng ta cần phải làm chủ tình thế... Hãy dùng mưu.Nói rồi Duncan lại gần gã da đỏ.- Anh đã đi lạc đường, - anh bảo gã... - Người đi săn sẽ dẫn chúng ta tới một nơi có thể qua đêm an toàn.- Cáo Tinh Ranh sẽ không đị.- Cáo Tinh Ranh là ai?- Đó là tên người ta gọi tôi.- Và Cáo Tinh Ranh, bất chấp nhiệm vụ đã nhận, sẽ bỏ mặc chúng tôi. Anh ta sẽ bị Ô danh.Người da đỏ không trả lời. Heyward lại gần gã với ý định bắt gã. Người da đỏ không nhúc nhích, nhưng đúng lúc viên sĩ quan đưa tay ra, gã chồm lên và biến vào các bụi cây, miệng thét lên một tiếng chói tai. Chingachgook và Uncas lập tức lao theo dấu vết hắn và người ta nghe thấy một tiếng súng nổ. Đó là Mắt Diều Hâu vừa bắn.- Cần phải bắt hắn, - tiểu đoàn trưởng hộ -Tên vô lại không thể đi xa được.- Điều đó cũng giống như gió đuổi theo mây vậy, - người đi săn nói dứt khoát.- Hắn chắc chắn bị thương.- Vết thương chỉ càng làm hắn chạy nhanh hơn thôi. Tôi đã phạm phải một sai lầm là đã bắn hắn. Chẳng chóng thì chầy, bọn Iroquois sẽ tấn công chúng ta.- Làm gì bây giờ?- Hãy giữ im lặng và đi theo tôi, - Mắt Diều Hâu nói. - Có thể chúng ta phải bỏ ngựa lại.Mặc cho chủ của con ngựa non phản đối, con vật có bước nhảy choi choi có thể làm lộ họ liền bị hy sinh và hất xuống nước. Hai người Mohican quay lại và không chậm trễ nắm cương ngựa ép chúng bước xuống lòng sông rồi tất cả lội quạ Người đi săn lôi từ các bụi cây ra một chiếc xuồng độc mộc và giúp hai người phụ nữ trèo lên.Mắt Diều Hâu và Heyward không sợ bị ướt, đẩy chiếc xuồng về phía thượng lưu.Họ tới một nơi mà các bờ cao đổ bóng dày xuống mặt nước.- Nhìn kìa, - người đi săn nói, - những người da đỏ đã giấu ngựa của chúng ta dưới đó. Không ai có thể tìm thấy chúng ở nơi đây. Chúng được buộc vào các lùm cây và sẽ đứng chôn chân trong nước đợi chúng ta.Tiểu đoàn trưởng và ca sĩ ngồi đằng mũi xuồng. Mắt Diều Hâu đứng ở đầu kia, chống sào vào vách đá và đẩy xuồng ra giữa sông. Sau nhiều lần bị lật xuồng, họ tới được một bãi đá phẳng.Tại đó họ xuống thuyền, cách không xa một thác nước.- Mọi người hãy nghỉ lại đây, - Mắt Diều Hâu nói, - tôi đi tìm những người kia và kiếm một con thịt, vì cần phải nghĩ đến mọi chuyện..Mắt Diều Hâu lên thuyền bơi đi, nhưng ông không để mọi người phải đợi lâu và chẳng bao lâu sau mọi người đã tụ tập trong một khe đá.- Chúng ta đang ở trong một pháo đài thực sự, - Heyward nói, - với một đội quân và lương thực. Chúng ta có thể thách thức Montcalm và các đồng minh của ông ta.Đêm đã xuống hẳn và một đống lửa lớn được nhóm lên trong hang.- ánh lửa có thể dẫn lối cho bọn Iroquois, - người đi săn nói. - Uncas, cậu hãy chăng một cái chăn trước cửa hang, như thế sẽ thận trọng hơn.- Liệu chúng ta có an toàn không? - Heyward hỏi.- Hang có hai lối ra, - Chingachgook nói.- Lũ cáo già như bọn tôi, - người đi săn nói thêm, - không để cho mình bị bắt trong một cái hang chỉ có một lỗ chui.Trong lúc nói chuyện, Mắt Diều Hâu không ngơi tay lo việc bếp núc. Chẳng bao lâu sau bữa ăn đã chuẩn bị xong và mọi người cùng dùng bữa. Uncas phục vụ các quý cô rất ân cần chu đáo.Người ca sĩ lúc nào cũng có vẻ buồn và Mắt Diều Hâu đâm thương hại anh tạ Ông lôi từ dưới đống lá ra một cái can và bảo:- Hãy uống một ngụm bia đầy, nó sẽ nhấn chìm mọi nỗi ưu phiền của anh và làm anh vui vẻ trở lại!... Nhưng mà anh vẫn chưa cho chúng tôi biết tên anh.- Tên tôi là David Gam Nhạc, - người ca sĩ trả lời và chuẩn bị làm theo lời khuyên của người đi săn. - Tôi là thầy dạy nhạc và nếu ông muốn, tôi sẽ dạy ông hát.Sau bữa ăn, anh ta hát một bài thánh ca và lập tức được mọi người hát theo; ai nấy đều rất xúc động.Bỗng nhiên, một tiếng kêu không có gì là giống tiếng người rống lên bên ngoài hang. Sau đó tất cả chìm lắng trong yên lặng.- Cái gì thế? - Alice thì thào, giọng cuống quít.Không ai trả lời. Uncas, như một con rắn, trườn ra theo lối thứ hai.- Hãy đợi cậu ấy quay trở lại, - Mắt Diều Hâu bình tĩnh nói. - Hai cô hãy đi ngủ đi!- Duncan, xin anh đừng bỏ chúng tôi! - Alice nói. - Tôi không thể ngủ ở một chỗ như thế này,.vì cái tiếng kêu hãi hùng kia luôn vang trong tai tôi.- Cô đừng sợ gì hết, - người sĩ quan nói, -chỗ này rất an toàn. Nó dễ phòng thủ, vả lại đã có chúng tôi canh, cô cứ việc ngủ yên.Hai tiểu thư đã định nghe theo thì tiếng kêu đáng sợ lại một lần nữa xé toang màn đêm.- Hai tiếng kêu như thế là đủ rồi, - Mắt Diều Hâu nói vẻ bận tâm. - Người Mohican và tôi sẽ leo lên vách đá. Nếu tiểu đoàn trưởng muốn đi cùng chúng tôi thì xin mời.- Vậy là có nguy hiểm sao? - Cora hỏi.- Tôi không biết, - người đi săn nói, - nhưng tôi tin rằng những tiếng kêu đó có thể lại tốt cho chúng tạ Chúa sẽ cho chúng ta hay... - Tôi sẽ mang súng theo các vị, - Duncan nói. Vừa lúc đó, chàng trai Mohican trườn vào và tiếng kêu lại cất lên lần thứ ba.- Ai có thể giải thích được chuyện này? -Mắ t Diều Hâu nói. - Ai có thể nói được thì xin cứ nói! Về phần mình, tôi cho là tiếng kêu này không thuộc về thế gian.- Tôi biết rất rõ những âm thanh này, - tiểu đoàn trưởng nói, - và các vị sẽ rất ngạc nhiên khi biết rằng tôi thường nghe thấy chúng trên chiến trường. Đó là tiếng rống của một con ngựa đang bị đau đớn hay sợ hãi.- Có thể là lũ sói đang rình rập những con ngựa của chúng ta, - Mắt Diều Hâu nói. - Uncas bạn ta, hãy lấy xuồng và đi xem chuyện gì đang xảy ra.Đúng lúc chàng trai vừa định đi, tiếng rống lại cất lên lần thứ tư và mọi người nghe thấy nó xa dần trong rừng rậm.- Đi cũng vô ích thôi, Uncas, - Mắt Diều Hâu nói, - lũ sói đã bỏ con mồi rồi.Đêm trôi qua không có chuyện gì xảy ra, nhưng những người đàn ông vẫn phải cảnh giác cho tới tận sáng. Chỉ có David Gam Nhạc chui vào khe đá ngủ và ngáy vang như một người hạnh phúc nhất.Khi mọi người đã dậy và sẵn sàng để lên đường, những tiếng hét đáng sợ lại cất lên khắp nơi, từ trong rừng, bờ sông, vách đá... - Quỷ thật! - David Gam Nhạc thốt lên và hấp tấp chồm dậy.Anh chàng không thể nói gì thêm. Những tiếng súng vang lên và con người bất hạnh ngã lăn ra bất tỉnh..Hang bị tấn công và hai người Mohican đã bắt đầu ra sức đánh trả. Một trong những kẻ tấn công bị dính đạn của Mắt Diều Hâu và những tên khác vội vàng biến mất.David được đưa vào trong hang.- Anh ta không chết đâu, - Mắt Diều Hâu nói, - nhưng sẽ được một bài học lâu đấy. Bây giờ chúng ta phải tổ chức phòng thủ vì bọn vô lại sẽ trở lại.Hai người Mohican nấp vào khe đá. Mắt Diều Hâu và tiểu đoàn trưởng phục giữa một bụi thông cằn cỗi, dưới chân một khối đá tròn.- Xem kìa, - Mắt Diều Hâu nói, - không ngờ bọn chúng liều lĩnh thế!Quả thật, năm thổ dân đang theo dòng để cho sóng cuốn đi, hy vọng những con sóng sẽ đưa họ đến gần nơi kẻ thù trú ẩn.Một người Iroquois bị chệch khỏi luồng, sa vào một vực nước xoáy, liền bị con thác đớp lấy và nhấn chìm xuống đáy sâu.- Bớt được một tên, - Mắt Diều Hâu nói, -những tên khác đang chuẩn bị vào bờ... Hãy bình tĩnh!... Đợi cho chúng trèo lên vách đá đã!... Chúng sẽ lọt vào mũi súng của chúng ta.Mọi người lập tức làm theo. Khẩu cacbin của Mắt Diều Hâu hạ gục một trong những kẻ tấn công.- Tên thứ hai dành cho cậu đấy, Uncas! -Người đi săn hét. - Hai tên cuối để cho tiểu đoàn trưởng và tôi.Tiểu đoàn trưởng và Mắt Diều Hâu nổ súng sau khi Uncas bắn trúng một tên. Tiếc thay những phát đạn của họ đều trượt và lập tức họ bị hai người da đỏ tấn công. Họ chỉ còn dao để tự vệ. Mắt Diều Hâu hạ được đối thủ của mình và hắn ngã lăn dưới đất.Về phần Heyward, anh lao vào một cuộc tỉ thí hiểm nghèo hơn. Vũ khí của anh đã bị gẫy và anh chỉ còn biết dùng sức của đôi taỵ Anh đã hất được vũ khí của tên da đỏ làm cho con dao của hắn rơi xuống vách đá. Hai người hăng máu ghì chặt nhau, ai nấy tìm cách đẩy người kia xuống sông và chắc chắn cả hai đã cùng rơi xuống sông nếu như Uncas không nhào tới đâm tên Iroquois.- Uncas vừa cứu mạng tôi, - Heyward nói.- Nấp mau! Nấp mau! - Mắt Diều Hâu giục vội. - Việc còn chưa xong. Chúng ta mới chỉ xong được một nửa..Uncas reo lên đắc thắng và người cha liền đáp lại; trong lúc trận đánh diễn ra, ông luôn đứng yên ở vị trí mà mọi người đã chỉ định.Lời khuyên của người đi săn quả là đúng.Khi những người Iroquois nhận thấy trận đánh đã kết thúc với việc các chiến hữu của họ bị tiêu diệt, họ lại bắt đầu xả súng và những phát đạn của họ cày xới các bụi cây và bắn vào vách đá.- Cứ để cho bọn chúng bắn phí đạn, - người đi săn nói, - chúng ta sẽ tha hồ thu hoạch chì sau trận đánh!Quả nhiên, giờ đây đạn rít bên tai những người bị bao vây và xé vụn các mảnh đá xung quanh họ.- Nó đấy, - Uncas bất chợt nói và hướng mũi súng lên trời. - Nhìn kìa, một tên Iroquois đã leo cao tít trên cái cây sừng sững chĩa ra sông kia!Uncas và người Iroquois cùng bắn một lúc và mọi người nghe rõ tiếng hắn cười thách thức.Uncas đã bắn trượt và viên đạn thù hất tung chiếc mũ của Mắt Diều Hâu. Chingachgook tới bên và nhận ra vị trí của tên xạ thủ. Bất chấp mọi nguy hiểm, người Iroquois vẫn tiếp tục bắn.Hắn nhằm chủ yếu vào Heyward mà bộ quân phục đã bị nhiều phát đạn xuyên quạ Nhưng hắn đã khinh xuất để lộ đôi chân. Một phát súng của những người Mohican trúng vào đùi hắn, đồng thời khẩu cacbin tuột khỏi tay hắn. Hắn bị treo lơ lửng giữa bầu trời và mặt nước, hai tay bíu chặt vào một cành cây.- Kết liễu hắn đi, - Duncan nói.- Không, - Mắt Diều Hâu nói, - chúng ta cần phải tiết kiệm đạn. Hắn sẽ tự rơi thôi.Nhưng trông cảnh kẻ bị thương khủng khiếp đến nỗi Mắt Diều Hâu động lòng trắc ẩn. Ông bắn một phát đạn kết liễu cơn hấp hối của hắn.Người thổ dân buông tay và rơi như một tảng đá, biến mất hút dưới dòng nước ngầu bọt.- Tôi đã xử sự như một đứa trẻ, - người đi săn nói. - Bây giờ thì tôi chẳng còn thuốc súng lẫn đạn. Tình thế của chúng ta chẳng có gì là sáng sủa. Tất cả những gì chúng ta còn đều ở trong chiếc sừng lớn. Hãy xuống xuồng lấy lên, Uncas!Uncas đi chưa xa thì mọi người đã nghe tiếng báo hiệu tuyệt vọng của chàng. Chiếc thuyền nhỏ đang trôi trên sông, do một người giấu mình dưới nước kéo về phía thượng nguồn..- Muộn mất rồi, - Mắt Diều Hâu nói. - Nó đã ra giữa dòng, ngay cả nếu như chúng ta có thuốc súng thì nó cũng vẫn thoát.- Hãy củng cố hang, - Heyward nói. - Quân cứu viện có thể đến và giải thoát tất cả.- Liệu ai có thể đi báo cho cha tôi, chỉ huy Munro ở pháo đài William-Henrỷ - Cora nói.Một ý kiến hay và Chingachgook tự lãnh trách nhiệm.- Những người da đỏ có thể sẽ bắt chúng tôi làm tù binh, - nàng nói tiếp, - nhưng họ sẽ không giết chúng tôi vì sợ bị trả thù. Chỉ có các vị là bị đe dọa. Hãy trốn đi trong lúc còn kịp, có thể một ngày nào đó, nhờ các vị mà chúng tôi sẽ lại được tự do.- Hãy nghe tôi đây, - Mắt Diều Hâu trịnh trọng nói, - tôi tin là cô có lý. Nếu bọn chúng giam giữ các cô, nếu bọn chúng đưa các cô vào rừng, các cô hãy bẻ cây trên đường đi, các cô hãy giẫm mạnh chân xuống đất để lại dấu chân dọc đường... Thế nào chúng tôi cũng tìm lại được các cô.Ông xiết chặt tay Cora và Alice, rồi lao mình xuống nước theo sau Chingachgook vừa bơi đi chưa xa.Chẳng mấy chốc họ đã mất hút.- Giờ thì đến lượt anh, - Cora bảo Uncas.- Không, tôi ở lại, - chàng trai Mohican thản nhiên nói.- Anh đi đi, tôi xin anh đấy, hãy nói với cha tôi để ông giao cho anh tiền chuộc hai chị em tôi. Đấy là cách mà anh giúp được chúng tôi!Nếu anh ở lại, anh chỉ càng làm cho tình trạng bị bắt giữ của chúng tôi thêm tồi tệ.- Thôi được, - Uncas nói và trườn đi không một tiếng động theo vách đá rồi nhảy xuống sông bơi đi.- Giờ thì đến lượt anh, Duncan. Anh bơi giỏi đấy.- Cô đòi hỏi tôi nhiều quá, - tiểu đoàn trưởng thốt lên. - Tôi không thể bỏ các cô... Không, tôi cần phải bảo vệ các cô, dù là vô vọng.Anh quyết định thật dứt khoát và cô gái không nài thêm. Cô cùng em gái lui vào một góc hang sâu nhất..