Một hôm, trên đường đi dạo, một nhà sư bỗng khám phá ra một quãng đường trơn trợt trong khuôn viên chùa, ai sơ ý là té như chơi.

Động lòng bi mẫn, sư bỏ cả một buổi trưa để hì hục đóng, sơn và vẽ một tấm bảng báo động. Xong đem cắm ở quãng đường trơn trợt dễ té.

Ngẫm lại công trình của mình, sư khoan khoái đi tới, đi lui, nhìn ngắm nghĩ bụng: "Thật là an toàn, có tấm bảng báo động nơi đây thì... bảo đảm chẳng có ai bị trợt chân cả... "

Ngờ đâu, sau một bước đi lui, sư trở thành người trợt chân đầu tiên!

Lời Bàn

Em thân mến, trong quãng đường vừa qua, ít nhất cũng đã hơn một lần chúng ta bị té kiểu này. Cái đau của thể xác không thấm vào đâu so với niềm tủi hổ. Có phải không?

Nhưng không sao, mỗi lần té xong, mình vẫn còn có thể đứng dậy được... và nếu còn gặp quãng đường nào cần vẽ bảng báo động, chúng ta vẫn sẵn sàng bỏ ngủ trưa để "ăn cơm nhà, đi làm chuyện hàng xóm", miễn sao, có người nhờ tấm bảng của mình mà khỏi bị trượt chân thì... dù té bao nhiêu lần mình cũng vẫn thấy vui.

Em có thấy thế không?

"Như thứ hoa tươi đẹp vừa có màu sắc vừa lại có hương thơm.

Những người nói điều lành và làm được điều lành sẽ đưa lại kết quả tốt."

Pháp Cú 52.

Trích: Vô Minh Từ Đâu Ra của Như Thủy, WP: Trí Đạt