Một ngày, cô bé "người dưng cùng hệ" gặp tôi, níu áo :
- Ăn mừng đi !
Tôi nhướng mày lên :
- Mừng cái gì ?
"Người dưng" chỉ vào áo mình :
- áo trắng ! Tôi giả vờ ngây thơ :
- áo anh màu xám mà !
- Thôi đừng làm bộ nữa. Bài anh thỉnh thoảng được đăng báo hoài. Mới có nữa đó.
Tôi tìm cách lờ :
- Đâu có, anh chỉ "ăn theo", có cái tên, còn chữ nghĩa là của người khác.
"Người dưng" ngó lên mây trời, giọng lạt nhách :
- Biết rồi, người ta là bóng, còn anh là hình.
Tôi chữa lại :
- Không, người ta là hình, còn anh là bóng.
Thấy "thời tiết" vẫn đục một màu trắng chết. Tôi giảng hòa :
- Thôi được, bò bía hay kem ?
Giọng "người dưng" sũng nước :
- Cả hai.
- Trời đất ơi, định làm chiếc túi tám gang hay sao vậy?
"Người dưng" chớp mắt hăm dọa :
- Có muốn Qùy đổi ý không ?
Tôi thở dài :
- Rất muốn, nhưng chỉ là vấn đề ăn uống thôi. Còn chuyện bạn bè thì Khoan khoan cứ để yên đó.
(Bạn thấy chưa? "Người dưng" bao giờ cũng khôn hơn ta !)
* * *
Bò bía chấm tương cay làm môi thiên hạ đỏ hồng. Tôi nhìn hoài khiến "người dưng" thấy ngượng. Ai kia liền nhắc :
- Đến quán kem đi.
Tôi đóng vai đau khổ :
- "Ngân sách" đã cạn.
"Người dưng" bĩu môi.
- Qùy sẽ đi một mình.
Tôi vội níu áo lại, ngâm nga :
- "Người về anh chẳng cho về
Anh níu áo lại, anh thề bao thêm" !
* * *
Kem buổi sáng ăn vào buốt lạnh cả răng. Nghe tôi than, "người dưng" mát mẻ :
- Tại răng anh là răng giả. Cái gì giả tạo cũng kém công dụng.
Tôi thấy tức.
- Đừng xạo, tuổi giả đã giúp thiên hạ vượt qua bao nhiêu cửa ải. Mà anh chỉ mới có mỗi một cái răng giả chứ mấy, đâu có gì mà ầm ĩ.
Đang thao thao, chợt thấy "người dưng" im lặng tôi đâm hoảng. Chắc giận rồi. Cô bé này mà giận là khó làm hòa lắm. Tôi để nguyên muỗng kem đang đưa tới miệng, không ăn, mà mở mắt thật to nhìn vào mắt "người dưng", dự báo thời tiết xem cỡ "bão" cấp mấy. Thật dễ thương, "người dưng" lại mỉm cười :
- Qùy chưa giận đâu anh cứ ăn kem đi, ăn nhiều nhiều để về thay răng giả.
Tôi sợ "người dưng" luôn. Vậy mà tưởng hiền lắm.
* * *
Buổi chiều, "người dưng" đi ngang nhà, dừng xe lại, vẫy tôi. Tôi lừng khừng chận trước :
- Bánh tiêu nữa hả ?
- Không đâu, "ông trùm" ạ . Qùy có cái này.
"Người dưng" nghiêng đầu, đưa ra một cuộn bưu phẩm có dáng một ống khói nhỏ. Tôi cười :
- Giận in ít thôi. Giận nhiều quá không lớn nổi đâu !
* * *
Buổi tối, tôi đứng ở hàng hiên nhà Qùy năn nỉ :
- Anh nói đùa thôi mà. Chiều nay nhận được báo biếu, anh mang đến tặng Qùy liền nè.
"Người dưng" đỏ mắt :
- Không thèm !
Tôi xuống giọng cầu cạnh :
- Qùy biết không, anh "kể" với Aó Trắng, cô bé "người dưng cùng hệ" bây giờ đã thành "người thân".
"Người dưng" ngơ ngác :
- Ai cho anh lập "lý lịch trích ẩu" ngon lành vậy?
Tôi tỉnh bơ :
- Đó là truyện mà. Trong truyện ngắn người ta có quyền hư cấu thoải mái.
"Người dưng" ấm ức :
- Sao không hư cấu anh là một "tiểu cô nương" xí xọn hết biết ?
- Dễ thôi, lúc đó "người dưng" sẽ trở thành một "thiếu gia" cầm tinh con cọp, chịu không ?
Đó là sai lầm đầu tiên của tôi kể từ khi quen "người dưng". Cánh cửa được khép lại êm ái - êm ái như cách giận của Quỳ. Tôi cầm tờ báo lang thang một mình trên phố. "Người dưng" ơi ! Em đâu có là cọp. Em là con én nhỏ, cánh én hiếm hoi của mùa thu vàng lá. Tôi là mùa thu buồn bã đó, mùa thu ngái ngủ trong cái vỏ bọc khô cằn. Em bay ngang rắc hương yêu đời tinh khiết xuống. Tôi bừng tỉnh, nhặt lấy và mơ mộng thêm. Vườn thu đổi màu, lá mới vừa xanh, em đã muốn bay xa rồi. Tôi biết làm sao níu lại? Đành về làm thơ thất tình cho đỡ buồn nhưng mà Không được, tôi đâu có biết làm thơ . Thì viết vậy, tôi viết là...
* * *
Tôi chờ báo ra để mua tặng "người dưng", để khoe với "người dưng". Sinh nhật áo Trắng tôi có một truyện ngắn được đăng. Truyện viết về "người dưng" - mềm như mây thu, rực rỡ như hoa cúc, ấm áp như ráng chiều và kiêu kỳ như tia sáng. "Người dưng" đã trở thành "người thân" nên giận hờn nhiều hơn, bắt tội nhiều hơn và nhất là bướng bỉnh thoải mái mà không sợ tôi ghét !
Đang tưởng tượng vẩn vơ chợt thấy dáng ai thoáng qua giống ý người ấy ! Nhưng không đi một mình. Tôi than thầm kiểu này là biến thành "người lạ" rồi chứ "người thân" gì nữa. Trổ tài lạng lách giữa đám đông tôi đuổi kịp họ Ở ngã tư . Liếc mắt qua bắt gặp màu áo quen thuộc, chỉ lo tim ngừng đập bất tử. May sao thiên hạ ngước nhìn lên, dưới vành mũ trắng là một khuôn mặt khác, hoàn toàn không quen biết. Cảm ơn buổi chiều - Em vẫn là em, "người dưng cùng hệ".
* * *
Tôi đánh một que diêm, thắp lên năm ngọn nến hồng. "Người dưng" chúm môi thổi nhẹ. Hương nến không thơm, nhưng mấy sợi khói uốn lượn quyến rũ. Tôi nắm nhẹ tay "người dưng" :
- Chúc mừng sinh nhật !
- Sinh nhật ai?
Tôi cười mím chi :
- áo Trắng và tình yêu !
"Người dưng" hốt hoảng :
- Tình yêu nào?
Tôi sợ phải chịu thêm một ngày chúa nhật năn nỉ muốn gãy lưỡi nữa nên ậm ờ :
- Tình yêu cổ tích. Chuyện cổ tích của hai "người dưng cùng hệ". Một người yêu muốn chết, còn người kia cứ tỉnh bơ để cho mình được yêu. Kết thúc - Một người cười, còn một người tìm mua keo dán về gắn lại lưỡi.
Qùy tròn mắt lên :
- Anh ăn gian !
Và rút tay lại. Tôi sợ "người dưng" bỏ về vội đứng chặn ngang cửa :
- Vậy Qùy muốn anh kể như thế nào? Kể là.
Qùy cười thật ngây thơ :
- "Người dưng" đâu có tỉnh bơ.
Tôi nhìn sâu vào mắt Qùy :
- Có thật không, "người thân" ?
Rồi đốt lại mấy ngọn nến nhỏ. án nến lung linh, tình yêu cũng lung linh. Cứ nhè nhẹ, nhè nhẹ thôi, phải không em ? Anh sợ lỡ tay, hạnh phúc sẽ tan bay.