Chương 1
Khi ánh mặt trời tắt hẳn những tia yếu ớt, Sài Gòn lại bắt đầu một cuộc sống mới, chuẩn bị cho một buổi tối sôi động. Ánh đèn từ các cửa hàng, bar, vũ trường như những bông hoa đua nhau khoe màu.Mặc kệ những điều đó, Thoại Danh ngồi ngay bên vệ đường xì xụp húp tô hủ tíu ... thứ ba. Chưa bao giờ anh thấy ngon thế này. Có lẽ do mấy ngày lặn lội trên cao nguyên đã biến anh thành gã lãng tử, bụi bặm đói khát.– Bà chủ! Cho tôi một tô!– Bà chủ! Cho tôi một bịch.Thoại Danh ngẩng lên vì cái giọng con gái trong trẻo vừa cất lên một lượt với anh.Quần sọt Jean ngắn ngủn khoe cặp đùi thon gọn trắng nõn, áo thun dây màu đỏ lộ luôn bờ vai tròn trịa. Nhưng điều anh quan tâm là gương mặt xinh xắn trắng mịn với chiếc mũi cao, mày cong, môi mím lại đi cùng đôi mắt khá lạnh lùng. Mái tóc dài cột cao trông thật nhí nhảnh.Cảm giác bị người khác nhìn làm cô gái khẽ chớp mi day qua bên trái. Bốn mắt chạm nhau khá chớp nhoáng. Thoại Danh cứ lồ lộ ánh nhìn, anh rất tự tin vì sự quyến rũ, nhất là ánh mắt của mình. Chưa có cô gái nào hờ hững được khi anh đã cố ý nhìn trực diện. Ít ra cô bé đó phải cụp mi, e thẹn quay đi nhưng chân chẳng bao giờ nhấc nổi. Anh dám cá là thế.Thoại Danh mím môi cười nửa miệng, một vũ khí lợi hại để cứa nát những trái tim dù trinh nguyên hay lạnh lùng sắt đá.Cô gái khẽ chớp rèm mi dài cong vút, hai tay cô cầm chiếc ví nhỏ buông thõng phía trước. Anh thầm hài lòng vì sắp thành công. Ơ ... gì thế kia!Thoại Danh suýt kêu lên. Khỉ thật! Anh thầm rủa.Cô gái chớp mi thờ ơ quay nhìn bà chủ bán hủ tíu gõ. Ánh mắt cô ta làm anh tức lộn ruột. Anh không tin có một cô gái thờ ơ trước anh. Chảnh không thể tưởng!– Cậu gì ơi! Xin lỗi, tôi chỉ còn một tô, có thể nhường cho cô gái này được không?Dĩ nhiên là được, không những được mà Thoại Danh này còn trả tiền giùm nữa ấy chứ! Nghĩ thế nhưng Thoại Danh lại nghĩ khác. Anh đang bực bội vì bị cô bé không ghé mắt tới mà.– Tôi đang đói, bà không thấy sao?Cô gái đứng thọc tay vào túi quần, mắt cụp xuống nhìn mũi giày đang dí dí trên vỉa hè, nghe anh nói, cô ngẩng lên, từ tốn xoay đầu qua nhìn anh. Thoại Danh có cảm tưởng trên đầu mình mọc ra một cái sừng, hoặc ít nhất miệng anh đang nhú ra một ... cái nanh.Đôi mắt mở lớn nhìn anh muốn tóe lửa của cô gái không làm anh động lòng hay nao núng. Anh đoán cô nàng đang tức giận lắm. Quả thật, cô gái đang giận kinh khủng. Thật không ngờ trên đời này có loại đàn ông nhỏ mọn đến thế.Tranh giành với con gái một tô hủ tíu, trong khi trên bàn của hắn đã có ba tô không. Ăn gì mà như trâu vậy không biết.– Cô à! Xin lỗi cô. Cậu này đã gọi trước rồi.Thoại Danh đang nhột vì ánh mắt cô gái lia qua mấy cái tô, nhưng anh thấy hả hê lắm khi nhìn sự thất vọng hiện rõ trên đôi mắt đen. Cho bỏ cái tật làm chảnh.Nhìn nụ cười đáng ghét của anh, cô gái móc túi đưa ra một tờ giấy bạc mới toanh màu xanh, Thoại Danh đoán nó có giá trị gấp bốn lần tô hủ tíu.– Tôi ... tôi ... hay cô hỏi cậu ta đi. Tôi chỉ là người buôn bán nhỏ, tôi ...– Không là không!Thoại Danh kênh kênh cái mặt lên trả lời dứt khoát. Nhìn nét khó xử của bà chủ, anh thấy cũng tồi tội, nhưng ai biểu bà không may.– Bà bỏ bọc cho tôi.Anh đứng dậy bước đến đứng đối diện với bà chủ, gián tiếp đứng song song với người đẹp. Một làn gió nhẹ thoảng qua, Thoại Danh thấy cơ thể mình nhẹ nhõm kỳ lạ khi có mùi hương dịu dịu đi ngang mũi. Người đẹp có khác, đứng gần xe hủ tíu đầy dầu mỡ mà vẫn thơm phức.– Bà chủ à! Không thể nhường cho tôi sao?Bà chủ quán ái ngại nhìn cô gái. Ánh mắt tha thiết của cô làm bà khó xử nên đưa mắt qua Thoại Danh. Anh tảng lờ móc tiền ra trả. Khỉ thật!Thoại Danh nghiến hai hàm răng vào nhau. Móc hết cái túi mà chẳng có một xu. Quê thật! Anh thầm rủa bản thân đểnh đoảng:Sao lại là lúc này cơ chứ!Anh muốn độn thổ vì nụ cười nửa miệng của cô gái. Chao ôi! Nếu lúc khác có lẽ anh sẽ kêu lên hai tiếng “tuyệt đẹp”, nhưng giờ thì ... sao mà đáng ghét.Anh có cảm tưởng cái miệng đó đang bắn ngàn mũi tên nhọn vào ngực anh.Châm chọc, mai mỉa.Cô gái xỉa tờ bạc cho bà chủ quán mà không cần xem bao nhiêu. Cô đón lấy bịch hủ tíu, chun mũi với Thoại Danh một cái thật “kêu” rồi nguẩy mặt đi.Thoại Danh tức cành hông mà chỉ biết đứng nhìn. Anh cười hì hì, nhìn bà chủ đang đợi thanh toán:– Cậu làm ơn trả tiền, tôi phải dọn chỗ này. Con tôi đang đợi.– Bà làm ơn ... làm ơn ... À, có rồi!Thoại Danh búng tay cái “chóc” đang cố suy nghĩ tìm ra cách khuất nợ thì anh nhớ đến cái di động trong túi. Chà, cũng may là tài khoản còn tiền.– Alô! Anh đang ở đường ... quán hủ tíu ở vỉa hè đối diện với công viên.Tắt máy, anh cố nặn ra một nụ cười mà anh cho là ... duyên dáng nhất.– Bà làm ơn đợi tôi một lát, bạn tôi đến liền.Thoại Danh nói, không chờ bà thay đổi nét mặt, anh ngồi trở lại thầm rủa bản thân tiếp. Càng quê, anh càng tức con bé lúc nãy. Cái gì nhìn cũng được, mỗi chuyện cười là khó coi. Trên đời này sao có một cô bé xấu xí mà bụng dạ lại hẹp hòi. Thấy người ta lỡ vận thì phải giúp chứ? Đã không có lòng thương người mà còn cười đắc thắng. Đồ phù thủy!– Đừng để Thoại Danh này gặp lại. Nhóc con!Cuối cùng Thoại Danh cũng trở về nhà. Chiếc Toyota dừng trước cổng biệt thự Thoại Quyên. Anh nhìn vào trong. Ánh đèn sáng choang từ trên lầu xuống khoảng sân trống chứng tỏ mọi người còn thức đủ. Xoay qua Yến Thanh, anh cười nhẹ:– Vào luôn nhé!Cô gái hấp háy đôi mắt đẹp, một nét đẹp khá Tây. Mái tóc hoe vàng uốn dợn, bộ váy da cực ngắn, đôi giày bốt. Trông cô là biết ngay cô chính là siêu người mẫu Yến Thanh.– Tiện không?Thoại Danh cười khan, anh choàng qua vòng tay ôm lấy cô, gương mặt anh kề sát mặt cô nhưng đôi mắt vẫn bình thản.– Có gì tiện với không? Mấy ngày xa nhau, không nhớ à?Cô phì cười:– Thế còn anh?Thoại Danh buông cô ra, anh nhún vai không trả lời, mở cửa bước xuống.Anh không quen cách bộc lộ tình cảm của mình ra, bảo anh nói “nhớ” một ai đó, thà bảo anh ... chết còn sướng hơn. Mà Thoại Danh này đã nói yêu thương, nhớ nhung với ai bao giờ chưa nhỉ? Bất chợt anh tự hỏi rồi tự cười bản thân ngớ ngẩn.Đứng dựa vào trụ xi măng được cẩn đá màu viên lớn thật sang trọng, Thoại Danh đưa tay ấn chuông. Yến Thanh bước xuống khoanh tay đứng đối diện với anh. Thoại Danh nhìn cô từ đầu đến chân, anh gật gù:– Đẹp lắm! Cám ơn em. Cũng may hôm nay em không đi diễn, nếu không chắc anh phải ở lại rửa chén quá.Yến Thanh không nói gì ngoài nụ cười duyên dáng, cô cụp mi né ánh mắt ngưỡng mộ của anh.Cánh cửa được đẩy sang bên một cách nặng nề, tiếng “ken két” của nó làm Yến Thanh phải bước lùi ra sau một chút. Bà vú xuất hiện, nheo nheo mắt, bà mừng khi nhận ra anh:– Cậu Thoại Danh! Cậu về rồi ư? Bà chủ có trong nhà, chắc bà vui lắm.Thoại Danh bước vào, anh nắm tay Yến Thanh kéo sát vào mình. Cô cúi đầu:– Chào vú! Vú còn nhớ con không?Nụ cười tắt ngấm nhưng bà vú vẫn gượng gạo giả lả:– Ờ ... ờ ... vú nhớ, người đẹp Yến Thanh phải không? Thôi, vào đi!Thoại Danh kéo cửa giúp bà vú rồi ôm ngang eo Yến Thanh bước lên bậc tam cấp. Một cử chỉ tự nhiên nhưng cô hiểu anh đang giúp cô có lòng tự tin trong ngôi nhà này dù cô rất quen thuộc nơi đây. Yến Thanh hiểu, mọi người không hoan nghênh những mối quan hệ của Thoại Danh, anh có quá nhiều bóng hồng mà đa phần họ đều là người mẫu, diễn viên ... một trong những nghề quá nhạy cảm dưới con mắt bình thường.Cả hai hơi khựng lại ở phòng khách. Trên chiếc xa-lông dài, bà Thoại Quyên đang ngồi đối diện với một cô gái. Đôi mắt Thoại Danh tối sầm lại nhưng cũng nhanh chóng giãn ra, lấy lại vẻ bình thản ngay:– Chào mẹ!Bà Thoại Quyên đẩy cặp kính mạ vàng lên, ánh mắt bà dừng lại ở chiếc cổ trắng ngần của Yến Thanh. Bà lấy làm khó chịu với những cô gái xung quanh Thoại Danh dù bà biết nó rất vô lý. Có lẽ họ quá dễ dãi với con trai bà ư?– Dạ, cháu chào bác!– Ừm! Cháu mới tới chơi à?Thoại Danh mỉm cười hài lòng trước cách tiếp khách lịch sự dù có một chút miễn cưỡng của mẹ. Không sao, miễn bà đừng đuổi người ta về như mọi khi là được. Có lẽ đối với Yến Thanh, bà còn chút vị nể gia đình cô. Trao cho cô túi xách của mình, anh cười nháy mắt khẽ hất hàm:– Lên phòng đi!Cả bà Thoại Quyên lẫn cô gái đều cau mày khó chịu vì cách nói, cũng như từ “dạ” ngọt ngào của Yến Thanh.Cô gái bĩu môi. Sao trên đời này lại có loại đàn ông không biết mắc cỡ là gì.Trơ trẽn làm sao!Yến Thanh khẽ gật đầu chào mọi người, cô xách cái túi của Thoại Danh đi lên lầu.Cô gái nhíu mày. Trông cử chỉ cô ta không có gì là xa lạ với nơi đây. Và bất chợt cô tự hỏi người con gái xinh đẹp kia có vị trí như thế nào trong ngôi nhà này? Tuy nghĩ thế nhưng cô gái không có chút biểu hiện gì, ngay cả một ánh mắt.Thoại Danh đã ngồi xuống nãy giờ, anh chọn cho mình một chiêc ghế đối diện với cô và không hề giấu giếm ánh mắt của mình.Thật đáng nguyền rủa khi trên đời có một gương mặt lạnh hơn đá trong tủ lạnh. Với ý nghĩ đó, anh cũng trưng bày ra một ánh mắt không có chút gì ... thua kém.– Ai vậy má?Thoại Danh cất giọng lành lạnh nhưng tính chất lại ngọt ngào như một cách gián tiếp khẳng định địa vị của anh trước mặt cô gái.– Hừm! Phải thừa nhận cô bé khá đẹp dù vẻ đẹp đó được phủ một lớp lạnh lùng. Cô bé khá thông minh khi biết chọn cho mình chiếc đầm trắng muốt, tóc kẹp ngược ra sau xõa dài trên lưng, chân bắt chéo ngồi khép nép vào xa-lông.Ngoan hiền, thật khác xa cô gái ngổ ngáo lúc gặp ở vỉa hè. Ôi! Nhớ tới càng thêm tức! Anh vầy mà cô ta chỉ nhìn thờ ơ rồi không mở miệng lấy một lời. Nếu lúc đó, cô ta cất giọng “anh có thể nhường cho em” phải hơn không? Chảnh chọe, phát ghét!Mẹ anh - bà Thoại Quyên như không để ý ánh mắt lạnh lùng kỳ quái của anh, bà chỉ tay về phía cô gái, giọng nghiêm túc:– Con mới về nên không biết. Đây là dì Út.– Đợi đã!Thoại Danh muốn nhào ngang với lời tuyên bố hùng hồn kia. Anh đưa tay lên ngăn lời bà, Thoại Danh nheo tít đuôi mắt lia từ trên xuống. Nếu là người khác có lẽ họ ngất với cái nhìn dữ dội pha chút lạnh lùng và lửa rừng rực đó, nhưng cô gái thì vẫn ngồi chéo chân nhìn trả lại anh rất thản nhiên. Ánh mắt thậm chí có chút thách thức là đằng khác.Thoại Danh biết tối nay mình gặp “đối thủ” rồi. Có thi nhau “kênh” tới sáng chắc anh cũng không giành giải quán quân. Từ từ đảo mắt qua bà Thoại Quyên, Thoại Danh cố giữ giọng bình thản, nhưng anh vẫn cảm thấy nó lạc đi và nhẹ tênh:– Dì Út?Bà Thoại Danh hiểu được tâm trạng của con trai. Tự ái đàn ông đang bị chạm. Chuyện gì chứ nói đến ngông nghênh, ngang ngược và tự can thì con trai bà số một. Và đến giờ thì cũng chưa hề xuất hiện ... địch thủ.Bà nhướng mày nhìn anh gật nhẹ, một cách để anh giảm ... sốc:– Ừ, dì Út. Con không sao chứ?Dè dặt hỏi con để thăm dò, bà căng thẳng chờ một cái vung tay quát tháo rồi la ầm lên:Ở đâu ra một dì Út non choẹt thế này? Mẹ có mơ không?Tuy nhiên, bà Thoại Quyên đành thất vọng khi chờ mãi vẫn không nghe gì.Ngoài việc trơ mắt ra nhìn bà, Thoại Danh không biết phải làm gì, nói gì. Một sự trống rỗng trong đầu anh.– Khỉ thật! Mới đi có mấy ngày mà mọi chuyện rối tung lên. Mấy ngày trước khi bỏ đi, mẹ luôn chì chiết về chuyện vợ con, khuây khỏa mấy ngày quay về, tự dưng lù lù ra một bà dì. Mỗi sáng thức dậy, chỉ cần kê cái ly, búng nhẹ vô cái má kia là có ly sữa rồi. Bày đặt làm dì Út của Thoại Danh này. Dễ ăn lắm! Cả trái đất này có ai không biết mẹ anh vốn là con một, và gần ba mươi năm nay anh cũng có biết người bà con nào “trẻ tuổi mà ... ngồi cao thế này” đâu.– Dì Út à! Đây là Thoại Danh, con trai của ... chị ....Thoại Danh hơi phật ý khi nhận được cái gật đầu nhẹ hơn chiếc lá rơi, đôi môi mím lại không nói lời nào. Chào một tiếng ... bộ chết chắc! Anh thấy ghét nét kênh kiệu đó quá!– Thoại Danh, mau chào dì đi.Trời đất, lại còn chào nữa chứ! Thoại Danh ấm ức nhìn mẹ, ánh mắt bà nghiêm còn hơn ngày đầu đưa anh đi mẫu giáo. Được rồi, được rồi. Anh cố mím môi dằn cơn tức. Có nhiều cách để ... nhận bà con “ngang hông” mà. Anh thầm cười, hít sâu vào, bật dậy dang hai cánh tay rắn rỏi ra. Thoại Danh đi vòng qua chiếc bàn uống nước, anh nhướng nhướng đôi mày khi biết chắc cô gái đang ...điếng hồn.– Chào dì ... Út.Bất ngờ Thoại Danh ngồi sà xuống ôm choàng lấy cô gái, vòng tay anh siết chặt một cách ... thân mật. Giọng anh xởi lởi:– Ôi! Cháu mừng khi có ... bà dì trẻ đẹp quá! Dì hổng mừng hả?Thoại Danh tỳ cầm lên vai cô gái, anh hành động một cách chớp nhoáng khiến cô ta ngồi bất động không kịp có cử chỉ phản đối nào. Và trong giây phút chớp nhoáng đó, Thoại Danh vẫn cảm nhận được mùi hương dìu dịu tỏa ra từ mái tóc đen huyền.Giây phút này chợt làm Thoại Danh khựng lại, anh buông cô ra thật nhanh.Như lúc bắt đầu, nét mặt anh đanh lại trông thật dữ tợn.– Con lên phòng đây, con hơi mệt. Có gì mai nói nghe mẹ.– Ơ, cái thằng này! Đương nói chuyện sao lại bỏ đi. Chưa nói được gì cơ mà.Bà Thoại Quyên gằn từng tiếng nhưng Thoại Danh cứ lầm lì nhấc từng bước nặng nề về phòng. Anh đi mà không một suy nghĩ trong đầu.Chông chênh. Đó là cảm giác anh đang có. Và không chỉ riêng anh, dưới đây cũng còn một người nữa. Cô gái ngồi im, vẫn không có chút biến đổi nào ngoài hơi thở chậm đi và ...– Dì Út! Đừng để bụng thằng khỉ đó nghen! Cưng từ nhỏ nên quen rồi.Cô gái mỉm cười yếu ớt, cô cố gắng lắm mới đánh ực nước miếng, cổ họng lợt lạt làm sao.– Không sao! Còn thời gian mà!Buổi sáng. Thoại Danh đã đi vào giấc ngủ một cách nặng nề. Anh không chợp mắt được dù cả người rã rời nên dù những giọt sương mai buổi sớm đã tan và những tia nắng cũng đã xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng vào cửa sổ nhưng anh vẫn nằm lì ngủ mê mệt.Yến Thanh từ phòng tắm bước ra, cô hơi mỉm cười khi nhìn anh nằm vùi ở góc giường. Cô đoán đêm qua sợ cô thức giấc nên anh đã nhẹ nhàng nằm đó.Vẫn để nguyên bộ đồ ngủ kiểu kimono cùng chiếc khăn quấn trên đầu, cô ngồi lên thành cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Buổi sáng thật đẹp, đến đây đã lâu nhưng cô ít có dịp ngắm cảnh bình minh thế này. Mặt trời lấp ló sau mấy chiếc lá đung đưa. Một vài chú chim líu lo thật vui tai.Đôi mắt Yến Thanh chớp lẹ khi thấy bóng dáng một cô gái thấp thoáng dưới sân. Cô nhận ra đó là cô gái đêm qua. Bây giờ cô ta có vẻ chững chạc với bộ com-lê Hàn Quốc màu vàng nhạt, quần tới mắt cá lộ ra đôi chân nhỏ nhắn trên đôi giày cao cao. Nếu có mặt trong giới người mẫu, cô ta sẽ là một trong những ngôi sao sáng chói. Yến Thanh thầm nhận xét.Cô gái dắt chiếc xe Spacy ra nhưng có lẽ bà Thoại Quyên yêu cầu nên chỉ dựng trong sân. Mở cổng, cô ta lên chiếc Mercedes bóng lộn cùng bà Thoại Quyên.Cô thấy ganh tỵ vì điều đó. Tại sao cô là bạn gái của Thoại Danh, con trai một của bà nhưng bà chẳng chấp nhận. Cô có thể theo anh về đây sống thoải mái như một thành viên nhưng thực chất không được sự đồng tình của mọi người. Còn cô gái kia thì sao?Cô thầm xót xa trong tim. Tại sao một người nổi tiếng như cô lại thế này? Cô vì ai? Vì chuyện tình của cô và Thoại Danh ư? Cô yêu anh là điều mà ai cũng biết và rõ như ban ngày. Vậy còn anh? Anh quá đa tình, một chàng trai hào hoa, lịch lãm lại giàu có thì làm gì có tình yêu.Cô nhận ra điều đó ngay những ngày đầu nhưng cô không cưỡng lại trái tim mình. Trong tình yêu, con tim có lý lẽ riêng của nó.Thoại Danh cựa mình, anh quơ tay ôm cô theo thói quen nhưng cánh tay hụt hẫng rơi tõm xuống nệm, anh hé hé mắt.Ánh sáng từ ngoài chiếu vào nhập nhoạng, anh đưa tay dụi mắt bật ngồi dậy.– Chịu dậy rồi sao?Cô dịu dàng bước đến ngồi cạnh anh. Một giấc ngủ dài đã giúp Thoại Danh tỉnh táo và lấy lại sức. Anh mỉm cười, bẹo má cô:– Đêm qua ngủ một mình, có giận anh không?Cô liếc anh bén ngót, giọng hờn dỗi:– Không giận nhưng thấy tủi thân. Tự dưng bỏ người ta đi biền biệt rồi xuất hiện với bộ dạng nhớn nhác, đem em về đây lăn ra đó ngủ vùi.Anh búng mũi cô đứng dậy:– Bù lại những lúc anh chờ em dài cổ.Thoại Danh đi vào phòng tắm khi mở tủ lấy một bộ đồ cho mình. Nhìn theo dáng anh, Yến Thanh chạnh lòng. Anh nói thế chứ có khi nào anh chịu đợi chờ một cô gái nào đâu. Trong các cuộc chơi ái tình, anh luôn là kẻ chạy để các cô gái đẹp đuổi theo đấy thôi.– Yến Thanh à! Tối nay em có diễn không?Thoại Danh nói vọng ra, Yến Thanh vừa ngồi trang điểm vừa lên tiếng:– Em chỉ đi tập thôi.– Vậy chúng ta ăn sáng rồi anh đưa em đi tập. Sau đó mình đi đâu chơi nhé.– Vâng.Yến Thanh hơi bùi ngùi trước lời đề nghị đó. Hình như anh chưa bao giờ cùng cô xuống dưới nhà ăn sáng với mẹ mình. Anh chỉ đưa cô về đầy để qua đêm, sau đó mọi sinh hoạt giống như cô đang thuê trọ.– Mình đi nào.Thoại Danh bước ra, anh đã chỉnh tề với chiếc quần Jean màu lông chuột, áo thun ôm sát nách màu đen. Trông anh khá bụi nhưng rất điển trai với hàm râu quai nón, tóc dợn bồng bềnh.Cô không cưỡng lại được những cảm xúc trong lòng, đứng lên chủ động bá cổ anh hôn nồng cháy. Thoại Danh cũng đan tay sau lưng cô, hôn trả lại một cách cháy bỏng. Cả hai say sưa trao nhau bao đam mê. Thật lâu, cô mới buông lỏng tay, mắt không rời anh.– Em yêu anh, Thoại Danh.Anh cười hài lòng hôn chót mũi cô, nồng nàn:– Đi nào!Đó là một cách nói muôn thuở của Thoại Danh. Khi nào anh sẽ nói câu “anh yêu em” một cách chân thật?!Buổi họp căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc đúng bốn giờ chiều.Hai giờ nặng nề khiến mọi người đều mệt mỏi. Bà Thoại Quyên ngồi ngửa mặt trên chiếc ghế nệm êm ái đặt ngay bàn tổng giám đốc.– Giám đốc uống nước đi.Một ly trà Lipton đặt xuống bàn, bà Thoại Quyên từ từ mở mắt:– Cảm ơn con. Sao lại gọi là giám đốc?Khiết Lam cười dịu dàng, cô thật trẻ trung với nụ cười tươi tắn nhưng khá nghiêm nghị với bộ com-lê vàng chanh.– Dạ, con thích thế. Đây là công ty, xưng hô thân thiết quá không nên, con thấy khó làm việc lắm.– Ừ, tùy con.Bà bưng ly nước mát lạnh lên uống một hơi. Vị ngọt ngọt, chua chua của nó làm bà đỡ mệt hơn.– Hôm nay con vất vả quá! Mọi người rất tán đồng đề án của con.– Vâng, cám ơn giám đốc quá khen. Con vẫn còn nhiều thiếu sót lắm.Bà cười hiền:– Đừng khiêm tốn quá! Ta rất cảm kích về những việc con đã làm cho ta.Con nhận lời giúp ta, ta rất ...– Giám đốc, đừng thế mà! Nếu nói đến ân nghĩa thì con mới là người chịu ơn giám đốc.Nói đến đây, Khiết Lam đã rơm rớm nước mắt, cô chớp mi thật nhanh để đè nén cơn xúc động cuộn dâng trong lòng.Bà cũng chớp nhanh mắt:– Thôi, đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Hôm nay làm bấy nhiêu là được rồi, ta đi ăn cái gì đi. Tối nay con còn nhiều việc mà, phải không.Cô chùi nước mắt, gật đầu:– Vâng.Buổi tối.Nếu ai có nhu cầu làm đẹp hay muốn gặp gỡ các nghệ sĩ, diễn viên chỉ cần đến “Thoại Danh” - một nơi nổi tiếng làm đẹp, trang điểm với những kiểu tóc trang phục mới lạ. Đồng thời, nó còn nổi tiếng bởi đội ngũ thợ lành nghề và một phong cách phục vụ chuyên nghiệp, sang trọng.Nhưng phải thừa nhận là các quý cô, quý bà đến đây để gặp gỡ ông chủ trẻ, hào hoa Thoại Danh thì đúng hơn.– Về rồi! Về rồi kìa!Mọi người đang bận rộn mà nhớn nhác lên khi nhận ra Thoại Danh. Anh đánh tay với mọi người thân mật:– Mới có mấy ngày không gặp, tôi nhớ mọi người muốn chết.– Trời ơi, muốn chết! Chết thì chết nhưng phải có quà!Thoại Danh phì cười:– Được rồi! Quà thì không có nhưng ... xong việc ta đi ăn lẩu và. .... over night tới sáng luôn.Cả đám thợ nhốn nháo reo hò lên:Ông chủ như Thoại Danh là số một.– Thôi, gặp lại mọi người sau nhé!Thoại Danh giơ tay chào, anh đi lên lầu một chào tiếp nhóm thợ trang điểm.Anh rất hài lòng ở nơi đây, tầng trệt dùng cho cắt tóc gội đầu, tầng một để trang điểm nhưng anh thích lên tầng hai hơn. Đó là nơi dành cho các nhà tạo mẫu và thiết kế ra những kiểu áo, mẫu tóc tuyệt vời nhất.– Mọi người đâu cả rồi?Anh hỏi khi chỉ có mình Uyên Trang đang hí hoáy trên vi tính. Vừa thấy anh mắt cô đã sáng rực, chạy đến ôm lấy anh cô nũng nịu.– Chịu xuất hiện rồi à?Anh hôn thật kêu lên môi cô, giọng ngọt ngào:– Nhớ em muốn chết nè! Còn trách móc!– Quà em đâu?Anh nhe răng cười hì hì:– Không có quà! Có anh thôi, lấy không?– Xì, không thèm.Cô nguýt anh một cái, Thoại Danh ôm ngang eo cô giữ lại:– Chuẩn bị đến đâu rồi. Lần này phải kỹ lưỡng, anh muốn mình là ứng cử viên sáng giá nhất trong cuộc thi lần này.Cô thở ra:– Muốn sáng giá thì phải làm việc tích cực. Anh cứ rong ruổi với con bé Yến Thanh rồi về đầy đòi cái này, hỏi cái kia.Thoại Danh nhìn lộ liễu vào gương mặt giận dỗi của cô. Uyên Trang là thợ chính ở đây, cô khá xinh đẹp với làn da trắng hồng và gương mặt thon gọn, duyên dáng. Anh đã đưa cô về đây khi gặp nhau trong cuộc thi “sáng tạo trẻ” tại Pháp. Và chính xác là cô đã theo anh về đây chứ!– Em ghen à?Cô bĩu môi:– Nằm mơ! Em chỉ cánh báo cho anh biết là anh nên chú tâm vào công việc thôi.Anh tỳ cằm lên tóc cô để tận hưởng giây phút ngọt ngào. Uyên Trang khá dễ thương với tính cách thẳng thắng, điều đáng trân trọng là cô rất ham mê làm việc.– Lâu rồi anh chưa làm tóc cho em, anh tạo hình tượng mới cho em nhé.Mấy thuở anh chịu ... ra tay. “Cây kéo vàng” mà! Uyên Trang reo lên:– Thật hả?Anh hôn phớt lên môi cô:– Anh gạt em bao giờ! Nhưng phải trả công cho anh đấy.– Chuyện nhỏ!Uyên Trang búng tay cái “chóc”. Cô bật dậy vui mừng như đứa trẻ, nhưng gương mặt lại xìu xuống ngay:– Còn Yến Thanh của anh?Anh búng mũi cô:– Nhiều chuyện! Anh không thích đâu.Cô tiu nghỉu nhìn anh. Có ai không biết Thoại Danh đào hoa, chấp nhận yêu là chấp nhận đau thương, chấp nhận chia sẻ tình cảm cho người khác. Quả là khó!