Chương 1

Tóm tắt nội dung:

Câu truyện xoay quanh cuộc đời của 3 mẹ con, bà cháu Maggy, Teddy và Fauve với 1 người họa sĩ vĩ đại của thế kỷ.

Maggy - mẹ của Teddy và là bà ngoại của Fauve yêu Mercues từ thuở bà còn là một người mẫu vẽ nghèo khó và lạc lõng ở Paris. Trong một chuyến sang Pháp, bà đã gặp Mercues - đó là một tình yêu sét đánh.

Teddy lớn lên trở thành một người mẫu thời trang lớn nhất của mọi thời đại. Rồi đến Fauve được sinh ra mà không có sự chăm sóc của người cha. Chính điều đó làm cô căm thù cha nhưng dòng máy đam mê hội họa của người cha thì lại sôi sục trong người nàng và nàng trở thành một họa sĩ thiên bẩm.

Ba người đàn bà trải qua gần nửa thế kỷ lần lượt bị lôi cuốn bởi 1 người đàn ông, một họa sĩ vĩ đại \"đốt cháy tất cả những gì mà ông ta đụng tới\".

***

Chiếc áo mưa màu đỏ bay phất phới quanh người, Fauve đi vội qua gian đại sảnh và đi lọt vào thang máy 1 giây trước khi cửa đóng. Hổn hển, nàng định cụp cái ô lớn, có kẻ sọc để nước khỏi nhỏ xuống những người chung quanh nhưng đám đông chen chúc quá nên đành thôi.

Nếu đến sớm hơn 1h thì đã mình nàng cả thang máy, nhưng làm sao kiếm cho ra 1 chiếc taxi ở Manhattan vào cái buổi sáng mưa này của tháng Chín năm 1975? Nàng đã đợi xe bằng cả một thế kỷ ở đại lộ Madison rồi tất tả chạy ngược con phố 77. Ướt át, khó chịu, nàng liếc nhìn những người chung quanh. Có người nào xuống trước tầng 10 không? Không, hy vọng vô ích.

Chiếc thang máy kẽo kẹt nhích dần lên cao trong các khu nhà có các văn phòng của Carnegie Hall. Một sự căng thẳng, một nỗi lo âu gần như sờ nắn được đang diễn ra quanh nàng. Ngoài người coi thang máy, ở đây toàn những người đàn bà trẻ, u ám và lặng lẽ. Mỗi người trong họ đã lớn lên với sự tin chắc mình là cô gái đẹp nhất ở trường, ở thành phố quê hương hay ở bang mình.

Buổi sáng đó, cuối cùng họ tới gần được cái mục đích đã nhiều năm mơ ước. Họ được Lunel một hãng nổi tiếng và có uy tín nhất trong các hãng người mẫu hẹn gặp.

- Cô Casey đã hỏi tôi là có thấy cô ở đâu không - ngường coi thang máy nói với Fauve - cô ấy đợi cô ở trên lầu.

- Cám ơn bác Henry - nàng thụt đầu xuống vai, hai chục cặp mắt hướng về nàng, những cái nhìn thiếu nhã nhặn. Họ đánh giá so sánh vẻ nhìn nghiêng của nàng với họ, xét nét nàng suốt từ đầu đến chân để tìm ra một khuyết tật. mọi người đều thấy nàng có vóc dáng cao ráo, đẹp và màu hung rực rỡ tỏa ra từ bộ tóc tuyệt diệu của nàng.

- Cô là người mẫu phải không? - Cuối cùng cô gái đứng cạnh Fauve hỏi giọng ghen tỵ

- Không, nhưng tôi làm việc ở đây.

Fauve nhìn thấy một sự vơi nhẹ chung quanh và nàng trở lại như vô hình. Ngay khi cửa mở, nàng hấp tấp ra khỏi thang máy, và bước vội vào hãng không ngoái đầu lại.

NÀng biết rất rõ cái gì đang đợi những người đàn bà trẻ nọ; họ sẽ đứng vào cuối những hàng người đã hình thành cách đây nửa giờ. Bằng cách ấy, Maggi Lunel, bà ngoại Fauve, người thành lập hãng cách đây 40 năm, tuyển những cô người mẫu. Trong hàng nghìn người dự tuyển hằng năm trình diễn qua hãng, người ta chỉ chọn khoảng 30 cô. Những người dự tuyển ít ai chịu hiểu là sắc đẹp không thôi thì chưa đủ.

Ngồi trên một chiếc ghế đẩu cao, Casey d� Augustion, người phụ giúp Fauve đang lật giở tờ tạp chí Vogue. Cô ta nhìn nàng, ngạc nhiên. Dáng người bé nhỏ, tóc uốn xoăn, Casey nhiều tuổi hơn Feuve, tuy cũng chỉ mới hai lăm.

Việc gì xảy ra thế? Người ta có cảm tưởng như cậu bị cảnh sát vũ trang rượt đuổi - Cô ta nói, vui thích vì dáng vẻ của Fauve.

- Không phải là cảnh sát vũ trang mà là một lũ đàn bà... Mình vừa bị một lô những người dự tuyến dồn vào một góc thang máy chật cứng.

- Như thế để lần sau cậu khỏi đến muộn

- Mình có hay đến muộn đâu - Fauve vừa cãi, vừa cởi áo mưa. Nàng khoan khoái để rơi mình xuống ghế bành, bỏ giày bốt và gác đôi chân lên bàn giấy. Màu sắc quần áo nàng luôn thách thức thời tiết xấu: như hôm nay nàng mặc chiếc áo cổ chui màu da cam , còn quần thì màu tím.

- Ít khi thật -Casey công nhận - nhưng cậu chẳng việc gì phải cãi. Cậu đến vừa kịp để giải quyết côngviệc khẩn cấp trong tuần.

- Việc gì mà bảo cấp bách - Fauve hỏi và nhìn ra hành lang quan lăng cửa kính. Nàng không thấy gì khác lạ. Vẫn như thường lệ, khoảng 1 tá người ghi địa chỉ ngồi trước điện thoại. Và hễ những người này còn làm việc thì không thể có gì thật sự khẩn cấp ở trong hãng.

- Những vấn đế mới, với Jane - Casey thông báo và bỗng nghiêm chỉnh.

- Lại thế nữa - Fauve vừa bắt đầu hý hoáy ghi chép vào sổ tay đột nhiên đặt bút chì xuống - Sau khi mình đã cảnh báo cô ta tuần trước, vẫn lại có vấn đề?

- Cô ta đã được báo trước là hôm nay làm việc cho Bazaar. Nhiếp ảnh gia là Arthur Brown. Nhưng Bunny người giúp việc cho cô ta đã gọi điện về hãng mặt tái nhợt...

- Cậu trông thấy thế trong dây nói à? - Fauve nhạo, vẻ ít lo ngại đến ngày làm việc của cô sẽ bị cái tin về Jane, cô người mẫu nổi tiếng của hành Lunel làm hỏng.

- Trong trạng thái điên cuồng không thể tả được - Casey nói tiếp - Jane đến muộn 2 tiếng đồng hồ, nhưng Bunny đã phòng sẵn vì đã quen bị những cú như vậy. Song đấy chưa phải là vấn đề. Tóc cô ta gớm quá, phải gội lại. Sau đó cô ta chửi người hóa trang, nhưng người này không chấp vì cũng đã quen rồi. Rồi cô ta kêu trong người khó chịu, không làm việc được. Cô ta chưa ăn, cô ta đói. Thế là phải cho cô ta ăn. Cô ta đòi mang lên ít nhất là 2 loại sữa chua trước khi vừa ý. Rồi cô ta gọi dây nói cho thầy chiêm tinh riêng. Trao đổi với nhau nửa giờ. Tốt, mọi cái ấy, Bunny đã quen hết rồi. Chẳng lạ gì những trò ấy nữa. Nhưng cái làm cho anh ta điên là, cuối cùng họ cũng không chụp được ảnh để cung cấp cho Bazaar. Tới phút cuối cùng, Jane đã từ chối, không cho cắt tóc.

Phát khùng lên, Fauve đứng phắt dậy:

Chính Jane đã biết là ảnh quảng cáo về bộ tóc. Tất cả cái mà người ta yêu cầu, la cắt bớt đi 5cm. Trời ơi 5cm khốn khổ ấy. Nhưng chúng là cho khác hẳn đi. Đó là bộ tóc của mùa sắp tới. Tháng trước mình đã giải thích cho nó như thế khi nó nhận lời làm mẫu.

A, nhưng mà cậu thấy đấy, nó đã dám từ chối. Thầy chiêm tinh đã dặn nó không được quyết định 1 cái gì đó trước khi sao Thái Dương gặp sao Thủy.

Lần này thì mình đã quá, mình đuổi thẳng cổ ngay ngày hôm nay.

Ôi, Fauve... - Casey rên rỉ, nghĩ đến những quảng cáo của Jane trong 3 tháng tới.

Không, mình đã ngấy nó lắm rồi! Chúng ta còn ra cái gì, trong việc đó? Chưa kể đây là tấm gương tệ hại cho những cô khác.

Nếu cậu cắt hợp đồng, Ford hay Wilhelmina sẽ vớ ngay đến nó. Mọi người sẽ chịu đựng sự hoạnh hoẹ của nó. Chỉ có 1 con Jane thôi.

Cậu nhầm đấy, Casey ạ. Sớm hay muộn sẽ có 1 Jane khác - Fauve bình tĩnh đáp lại - nhưng chỉ có 1 hãng như hãng chúng ta.

Ừ, đúng thế... Nhưng cậu phải nói với bà Maggy 1 tiếng.

Bà Maggy chả bao giờ có ở đây ngày thứ sáu cả.

Mỗi khi bà ngoại, giám đốc của hãng, đi nghỉ mấy ngày liền cuối tuần, Fauve có trách nhiệm giải quyết mọi công việc.

Bà nói thời thiết xấu quá không về nông thôn được. Bà đang ở trong văn phòng ấy.

À, tốt. Mình sẽ bàn việc này với bà mình - Fauve nói, rồi cô đi về phòng làm việc lớn, nơi bà Maggy ngự trị lâu nay trên thế giới của thời trang và các cô người mẫu.

Một số những người từng nổi tiếng nhan sắc đã già đi một cách đẹp đẽ. Một số khác do cố gắng chăm sóc, đứng lại ở một số tuổi nào đó. Một số khác nữa mất đi sự hấp dẫn một cách đột nhiên đến nỗi người ta phải ra sức tưởng tượng để nhớ lại khuôn mặt của họ thời trước. Vậy mà thời gian hình như bất lực trước Maggy Lunel. Miễn là đừng nhìn quá gần, bà vẫn là cô gái trẻ 17 tuổi, cô người mẫu xinh xắn nhất của khu Montparnasse năm xưa. Bà đã trở thành con người mới nhất ở New York, con người mà tất cả phụ nữ đều bắt chước kiểu đầu. Người ta khó nghĩ nổi rằng bà đã sắp đặt chân vào ngưỡng tuổi 60.

Magali! Thật là không may cái thời tiết này. Ông Darcy không thất vọng lắm chứ?

Fauve ôm hôn bà ngoại. Chỉ có một mình Fauve được phép gọi Maggy bằng tên thật của bà.

Có phàn nàn chút xíu, nhưng cũng xong rồi. Tối qua đài đã báo động đường cao thế bị hỏng và có thể mất điện. Bà cho rằng chẳng vui thú gì cầm nến lọ mọ đi lại trong nhà và nướng bánh nhồi xúc xích trong lò sưởi. Nên bà ở nhà vậy.

Thế mà cháu tưởng bà lãng mạn hơn thế cơ đấy. thêm 1 ảo tưởng mất đi. Dù sao chăng nữa cháu cũng thích có bà ở đây. Cháu định đuổi Jane đi - Fauve vừa nói vừa nhìn bà Maggy, nửa như hỏi nửa như thông báo.

Bà vẫn tự hỏi không hiểu cháu định giữ nó lại bao lâu nữa. bà và Loulou đã đánh cuộc với nhau về chuyện ấy.

Fauve há hốc miệng, Loulou, người đứng đầu nhóm điện thoại viên, bạn lâu năm của bà Maggy, đã không lần nào tỏ ý gì khác ngoài một sự chịu đựng hoàn toàn trước những thói đỏng đảnh của Jane.

Thế ai thắng? - Nàng hỏi.

Loulou, tất nhiên. Trong 5 năm, với bà ây, bà chẳng lần nào được cuộc. Nhưng có thể ... 1 ngày...

�Bà Maggy mỉm cười và nhún vai, Fauve, bà nghĩ, đặc biệt đẹp trong thứ ánh sáng buổi hoàng hôn ấy với những quần áo màu rực rỡ và đôi tất xanh lục của nàng. Bất cứ họa sĩ Hoang Dã nào, trường phái hội họa mà cô gái trẻ mang tên, cũng bị cuốn hút bởi hình ảnh đó. Trong nhiều năm, đã không ai hơn được Maggy trong việc phát hiện cái đẹp và bà thấy nhẹ mình vì Fauve đã không hướng về nghề mà các cô gái có ảnh trên bìa các tạp chí thời trang. Có thể nàng sẽ trở thành người mẫu xuất sắc nhất và vượt ngay cả Jane, nhưng Maggy thấy nàng còn hơn thế nữa.

Mấy giờ rồi bà? - Fauve bỗng hỏi - Cháu để quên đồng hồ ở nhà. Cứ mặc vội quần áo là y như thế. Và bất cứ trường hợp nào xảy ra, cháu cũng không muốn bỏ qua chương trình quảng cáo mới của Angel về pho mát ăn kiêng.

Gần 10h30� rồi.

Tuyệt quá, vừa đúng giờ - Fauve đến mở tivi - Nếu bà bận thì cháu về xem bên phòng cháu.

Không, ở đây mà xem, cháu yêu quý ạ. Bà cũng muốn xem chương trình ấy và sáng nay bà chẳng bận gì. Hình như Angel phỏng vấn những người chủ xí nghiệp... Cháu nói có lý, cô ta rất giỏi xoay sở...

Fauve mở đài và trong vài giây đồng hồ đầy ngạc nhiên, hai người phụ nữ thao dõi cách Angel thuyết phục họ rằng pho mát không kem là 1 món ăn ngon, cho những người sành điệu.

Khi đoạn quảng cáo ấy kết thúc, họ bắt tay để chúc mừng nhau, cùng cười bằng thứ tiếngcười trong veo và thẳng thắn mà giá như ai nghe thấy hẳn mong còn nghe được lần nữa.

Angel thật tuyệt vời trong đó. Theo ý bà, đoạn chương trình ấy là một thành công trong nghề - bà Maggy nói.

Cô ấy chắc đang phải tự hỏi, với số tiền thù lao nhận được sẽ mua căn hộ hay 1 đàn gia súc. Cháu đoán là cô ấy sẽ mua cái xe hiệu Con Báo.

Khi fauve định tắt đài thì mấy dòng chữ thông tin hiện lên màn hình. Nàng đợi 1 úc. Người phát thanh viên nói nhanh:

Julien Mercues hiện được coi là nhà họa sĩ lớn nhất của nước Pháp vừa mới qua đời vì bị sưng phổi trong ngôi nhà riêng ở miền Nam nước Pháp. Họa sĩ thọ 75 tuổi. con gái ông, bà Natalie Dalmas đã ở bên cạnh khi ông nhắm mắt. Chúng tôi sẽ đưa tin chi tiết hơn vào chương trình buổi trưa.

Cả Fauve và bà Maggy đều bỗng như hóa đá. Cú sốc gắn chặt họ xuống ghế. Cuối cùng bà Maggy đứng lên và tắt tivi. Fauve ngồi lặng im, mắt đắm vào xa xăm. Bà Maggy quỳ xuống gần nàng, vòng cánh tay ôm vai nàng và kéo mái đầu tóc hung sát ngực bà.

Trời ơi, trời ơi! Biết được tin này qua tivi - bà thầm thì, đu đưa Fauve trong vòng tay mình.

Cháu không cảm thấy gì, tuyết nhiên không cảm thấy gì. Đáng lẽ cháu phải cảm thấy cái gì chứ - Fauve nói 1 giọng gần như không nghe thấy gì.

Đó là một cú choáng. Cả bà cũng thế, bà đã không cảm thấy gì, nhưng bà biết là cái ấy sẽ đến.

Trong 1 thoáng, họ yên lặng lắng tai mà như không nghe thấy tiếng còi của một chiếc xe cảnh sát đi ngược đường phố. Julien Mercues đã mất, và thời gian đã dừng lại đối với 2 người đàn bà ấy, hai người đã yêu ông.

Một bức ảnh đóng khung đặt trên bàn làm việc của bà Maggy. Như để bức ảnh chia phần đau đớn, cả hai cùng lúc nhìn bức chân dung của Teddy, cô người mẫu lớn nhất của mọi thời đại, con gái bà Maggy, người yêu của Julien Mercues và mẹ của Fauve.

Cuối cùng, bà Maggy đứng lên. Ý thức thực tế của bà khiến bà phải có 1 quyết định nào đó:

Cháu à, đám tang... cháu phải đi dự. Lại đây, bà sẽ cùng về nhà với cháu. Bà sẽ giúp cháu sửa soạn hành lý. Casey sẽ lo mua vé máy bay cho cháu.

Fauve đi đến cửa sổ và nhìn trời mưa.

Không, cháy không đi đâu, - Nàng nói mà không quay lại.

-Sao lại không? Bà không hiểu?

Không, bà Magali, cháu không thể đi.

Fauve, cháu đã bị sốc. bố cháu mất. Bà biết là đã 6 năm nay cháu không nói với ông ấy một lời, nhưng dầu sao cháu cũng phải đi dự đám tang bố cháu.

Không, bà Magali ạ. Không. Cháu không đi đâu. Cháu không thể đi.