Chương 1
Tóm tắt truyện:Bởi vì không muốn nếm trải nỗi đau của tình yêu đã mất, vì thế lần đầu tiên cô nghe được một chuyện "Kết hôn", lập tức chủ động ghi danh, làm cho mình bề ngoài như một bông hoa nở cùng công tử thành hôn.Sau khi kết hôn, cô cùng anh cam kết, ngầm định quyền lợi hôn nhân cho đến khi chết.Bất cứ khi nào, anh muốn ngừng, cô tuyệt đối không phản kháng, lập tức đồng ý ly hôn,Ngược lại, nếu anh ta có yêu cô, anh buộc phải phất ống tay áo mình, không bao giờ được kiểm soát cô,Nhưng kì thực, sâu trong trái tim cô, cô cũng không nghĩ nắm bắt trái tim anh.Anh không như vậy, anh từ từ phát hiện ra cô rất tốt, cô giản dị gần gũi, dịu dàng săn sóc ....Anh thực sự không hiểu ý nghĩ kì quái của mìnhĐó có phải là tình yêu không?Anh phát hiện mình càng lúc càng không thể tách rời cô, thậm chí cũng không còn thấy những người phụ nữ khác hấp dẫn ...Nhưng cô đã hiểu lầm anh, cự tuyệt cách xa anh ngàn dặm ..... ***Ánh đèn pha lê lóng lánh tỏa ánh sáng mềm mại, làm nổi bật phong cách quý phái, sang trọng. Trên ghế sô pha dài đen tuyền, một người đang tổ chức cuộc họp gia đình.\"Chủ tịch Trầm và ta đã thương lượng qua, hy vọng hai nhà có thể kết thông gia, tổ chức hôn lễ cho con trai và con gái, đem lại nhiều lợi ích trong tương lai\". Triệu Đông Hưng nhìn ba cô con gái nói.Triệu Đông Hưng chẳng những là chủ gia đình, mà còn là chủ tịch tập đoàn Đông Hưng Kiến Thiết, tuy rằng đây là cuộc họp gia đình, những vẫn khó nén mười phần khách khí.\"Ba, chủ tịch Trầm có hai con, con lớn nhất là Trầm Vũ Kì, con thứ hai là Trầm Vũ Phong, ba hiện tại đanh nói về ai?\" Thân là con gái lớn Triệu Phương Phương, tính theo trật tự cô là người mở miệng đầu tiên.\"Trầm Vũ Kỳ là con lớn nhất, tuy là con bất hợp pháp, nhưng rất được chủ tịch Trầm yêu thương, nhưng lần này chủ tịch Trầm hy vọng cuộc hôn nhân của con trai Trầm Vũ Phong ba mươi mốt tuổi\". Triệu Đông Hưng giải thích.Tài sản gia tộc Triệu, từ ông nội đến phụ thân của ông, đã cùng xây dựng tập đoàn Đông Hưng Kiến Thiết lớn mạnh.Triệu gia nhất mạch đơn truyền đến Triệu Đông Hưng là thế hệ duy nhất không có con nối dõi, tâm nguyện lớn nhất của Triệu Đông Hưng là kết hợp lợi ích, không những có thể tìm được con rể vừa lòng, lại có thể làm cho Đông Hưng Kiến Thiết trăm năm sừng sững.\"Trầm Vũ Phong nghe nói bên ngoài hắn đổi bạn gái nhanh như thay áo, ba, cho dù vì tiền đồ công ty, cũng không thể đem hạnh phúc của chúng con chôn vùi thế được?\" Được biết đến là nhị tiểu thư Triệu Linh Linh, cô không giấu diếm tính khí nóng nảy của mình.\"Cho dù con muốn chấm dứt, cũng không nhất thiết từ Trầm Vũ Phong, chẳng lẽ con không tin mình có thể làm cho Trần Vũ Phong coi trọng?\" Triệu Đông Hưng đa mưa túc trí dùng chiêu khích tướng\"Ba à, Trầm Vũ Phong bộ dạng rất tuấn tú! Nhưng hắn dựa vào cái gì được quyền soi mói chúng ta? Dù sao chị em chúng con cũng đều là đại mỹ nhân\" Triệu Phương Phương thân là phó giám đốc hành chính Đông Hưng Kiến Thiết, đương nhiên cũng nghe qua, xem qua Trầm Vũ Phong, càng biết Trầm Vũ Phong rất có tiếng bên ngoài, nhiều nhân vật nổi tiếng đều biết đến anh ta.\"Trầm Vũ Phong hiện là tổng giám đốc Phong Cường Đầu Cố, sau này sẽ là chủ tịch tập đoàn Phong Cường, lấy học thức, tài lực, bề ngoài, ta nghĩ rất nhiều phụ nữ tranh cướp làm thiếu phu nhân tập đoàn Phong Cường\". Triệu Đông Hưng vẻ mặt nghiệm chỉnh giải thích.\"Ba, cho nên? Người như Trầm Vũ Phong, chúng ta phải nhanh chân giữ lấy?\" Triệu Linh Linh khẩu khí thực khinh thường.\"Con cũng biết gần đây thị trường tài chính có chút quay vòng linh động, không thể tham gia dự án phát triển quy mô đất đai, nếu có thể được tập đoàn Phong Cường bù thiếu, ta nghĩ tận dụng lợi thế thị trường bất động sản đang nóng, chúng ta có thể nâng cao lợi nhuận\" Triệu Đông Hưng lúc thì uy nghi, lúc thì bi tình, hy vọng nhận được sự hỗ trợ cũng các con gái.\"Ba, ý của ba là, thứ bảy có tiệc sinh nhật của chủ tịch Trầm, chúng con đều phải tham dự, sau đó như đi tuyển cung nữ, phải sắp xếp hàng để cho Trầm Vũ Phong chọn lựa sao?\". Triệu Linh Linh hỏi không chút khách khí.\"Linh Linh, con đừng nói như vậy, coi như là mở rộng vòng xã giao, nếu như con không thích Trầm Vũ Phong, ta cũng sẽ không miễn cưỡng\". Tuy rằng Triệu Đông Hưng không có con trai, nhưng trong lòng ông đối với ba đứa con gái rất mực cưng chiều, nhưng vẫn là thái độ một phụ thân uy nghiêm.\"Cho nên ba hy vọng là Trầm Vũ Phong có thể coi trọng chúng con?\" Triệu Phương Phương nhíu đôi mày thanh tú.\"Chủ tịch Trầm đã nói chuyện với ta, ta không từ chối, dù sao các con cũng phải đi cùng để biết Trầm Vũ Phong, nếu nó không thích các con, chủ tịch Trầm sẽ hết hy vọng, như vậy ba cũng sẽ không làm khó người\". Triệu Đông Hưng lấy lùi để tiến, càng dùng sức mạnh cứng rắn thử đoạn chỉ sợ mấy cô con gái lợi hại bắn ngược lại.Ngồi ở một bên mãi không lên tiếng, cô tiểu thư út Triệu Giai Giai rốt cục thản nhiên mở miệng: \"Ba, nếu có Trầm Vũ Phong làm con rể, đối với công ty chúng ta có thật sự hữu ích không?\"\"Đó là đương nhiên\" Triệu Đông Hưng khẳng định gật đầu.\"Con nghĩ có biện pháp làm cho hắn phải kết hôn với con\". Triệu Giai Giai biểu tình bình tĩnh đến hoàn hảo, hoàn toàn không giống như nói đùa.Nhưng Triệu Đông Hưng hiểu, nhìn khôn khéo đánh giá em gái Triệu Giai Giai, Triệu Linh Linh thở nhẹ một hơi.Chỉ có Triệu Giai Giai vẫn không biểu hiện gì. Dù sao đã không có tình yêu, gả cho người đàn ông nào đối với cô cũng đều giống nhau, có lẽ cuộc sống của cô cũng có cơ hội để bắt đầu lại. Mở đầu 2\"Vũ Phong\" Người phụ nữ trung niên cao quý, cho dù ở nhà dùng cơm, bà vẫn đặc biệt xinh đẹp, trên cổ lóe ánh sáng châu báu, ngay cả mái tóc dài cuộn sóng cũng mới từ tiệm uốn tóc cao cấp làm.\"Mẹ, có chuyện gì?\" Trầm Vũ Phong nhai thức ăn, sau đó từ từ nuốt, ăn đến đầy trong miệng mà anh cũng không có cảm giác, chỉ đơn giản là muốn lấp đầy dạ dày mà thôi.Mười hai ghế quanh cái bàn lớn, vậy mà chỉ có hai mẹ con họ ngồi, không gian rộng lớn như trống rỗng và cô đơn.\"Thứ bảy này ba con mừng sinh nhật sáu mươi tuổi\". Bà Trầm cử chỉ tao nhã, hạ chiếc đũa, tính chuyên tâm cùng con nói chuyện.\"Con biết, con sẽ chuẩn bị món quà\". Anh thản nhiên nói.\"Ba con muốn ta nói với con một tiếng, thứ bảy này ba tiểu thư nhà họ Triệu sẽ đến, ba con hy vọng con có thể cùng chị em họ quen biết\".Mẫu thân nói thật hàm súc, Trầm Vũ Phong nghe thật sự hiểu được, \"Đông Hưng Triệu gia?\"\"À, Triệu Phương Phương thường xuất hiện trên phương tiện truyền thông, ta cũng gặp qua con bé vài lần, rất được, rất thông minh và có năng lực, cũng có giao thiệp truyền thông, con nhất định sẽ thích\". Bà Trầm tuy khí chất tuyệt đẹp nhưng lại có cái nhìn hết sức khiêm tốn.\"Lợi ích kết hôn sao?\" Trầm Vũ Phong thái độ khinh thường cười lạnh.Anh hiểu phụ thân coi trọng Đông Hưng Kiến Thiết có trên tay nhiều bất động sản, trong thời điểm bùng nổ bất động sản này, lấy tài lực của Phong Cường và kinh nghiệm của Đông Hưng Kiến Thiết, nhất định có thể tạo nên sự nghiệp mạnh mẽ đáng nể, có thể nói là Phong Cường cùng Đông Hưng song thắng cục diện.Chỉ là không nghĩ tới, cho dù anh có làm trâu làm ngựa vì công ty trả giá tất cả, ba vẫn muốn đưa anh đi bán, dù sao cũng không sao cả! Ít nhất anh vẫn thấy may mắn là khuôn mặt còn đầy giá trị.\"Vũ Phong, con đừng nói như vậy, là vì chị em Triệu gia rất tốt, nhiều doanh nhân thế hệ hai có ấn tượng tốt về họ, đang muốn tìm hiểu họ\"\"Mẹ, con hiểu, cũng là phụ nữ thôi. Con sở trường nhất, mẹ trực tiếp nói với con, mẹ thích người nào, con nhất định theo đuổi để làm con dâu mẹ\" Trầm Vũ Phong nói không sao cả, nhưng đôi mắt lại sâu như biển.\"Vũ Phong này, Con có biết mẹ rất khó xử, con đừng để thua Trầm Vũ Kì đấy!\". Bà Trầm nói lời nói thấm thía.\"Mẹ, con hiểu, con sẽ chiều ý mẹ làm việc đó\". Trầm Vũ Phong tiếp tục ăn, một mặt lãnh đạm không quan tâm.Phụ nữ thôi! Đối với anh mà nói như là xe, mới mẻ một thời gian, lại đổi một chiếc khác tốt hơn, dù sao gia cảnh nhà anh như thế, diện mạo như vậy, phụ nữ cũng chỉ coi trọng tiền và vẻ bề ngoài.Triệu gia này cũng như vậy.Không phải bởi vì anh là người, anh chỉ là món hàng hóa, ba chị em Triệu Gia chỉ sợ cũng là dạng ưa thích màu mè lôi kéo, xoa phẳng.Anh có thể hiểu mẫu thân nhỏ bé, bởi vì phụ thân căn bản không thương yêu mẹ, trong lòng ba vĩnh viễn dành cho người phụ nữ kia.Tập đoàn Phong Cường là nguyên sự nghiệp của nhà mẹ đẻ, bà lại là hòn ngọc quý của tổng giám đốc, lúc trước ông Trầm chỉ là một gã tiểu viên chức trong tập đoàn Phong Cường, bởi vì vẻ ngoài xuất sắc, lại làm việc nghiêm túc, vì thế bà Trầm ngưỡng mộ yêu thương ông Trầm.Thời còn trẻ ông Trầm còn có một người yêu thanh mai trúc mãi, vì tiền đồ mà chia tay người yêu, sau đó cưới bà Trầm, thuận lợi lên làm giám đốc.Không ngờ tới người yêu thanh mai trúc mã sớm đã mang bầu, ông Trầm vẫn giấu diếm đến khi Trần Vũ Phong về nước, hắn đắc ý ngồi lên ngai vàng chủ tịch Phong Cường, nắm trong tay quyền lực, ông mới dám đem chuyện này phơi bày ra.Vì thế ông Trầm không quan tâm bà Trầm cưỡng bức cùng nước mắt, trong lòng ông chỉ có người yêu thanh mai trúc mã ngày đó, vì thế quyết tâm bồi thường đầy đủ cho con trai Trầm Vũ Kì vì hắn là kết tinh tình yêu của hai người họ.Sinh ra từ vợ lẽ bên ngoài giá thú vậy mà anh còn phải kêu là đại ca. Mà hắn lại ra sức thể hiện, khiến phụ thân đặc biệt thương yêu.Nhìn mẹ phải chịu oan ức, nếu việc kết hôn có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ, tiếp nhận sự chăm sóc của ba mình, hôn nhân của mình có là cái gì đâu?Mẹ dành tình yêu cho ba, lại trói chặt mình khi còn sống, lại thống khổ ngày ngày khẩn cầu tình yêu ba, làm cho anh không bao giờ tin tưởng sự thật tình yêu là gì?Phụ nữ chỉ cần lấy để chơi đùa là tốt rồi, anh tuyệt không vì tình yêu mà bỏ đi lợi ích toàn cục. Trong bữa tiếc của chủ tịch Trầm, Triệu Giai Giai được chị Triệu Phương Phương dạy vài kỹ năng, để hóa thân thành người con gái quyến rũ, so với cô mới chỉ sắp tốt nghiệp đại học hai mươi hai tuổi còn trưởng thành hơn năm tuổi.Triệu Giai Giai được dẫn đến giới thiệu với Trầm Vũ Phong, cô hoàn toàn không nhìn vào con mắt điển trai của anh, càng không bị ánh mắt anh mê hoặc mà chuyển sang hâm mộ, như thế sẽ rất mờ nhạt. Cô biết mục đích của mình, phải làm cho Trầm Vũ Phong thích cô, coi trọng cô, sau đó thuận lợi gả cho Trầm Vũ Phong.Rất ít phụ nữ không si mê ánh mắt của anh, Trầm Vũ Phong đối với Triệu Giai Giai kia bình tĩnh không gợn sóng, anh cảm thấy có chút hứng thú, tò mò.\"Ba chị em Triệu gia chúng tôi, anh chỉ có thể chọn tôi\". Cô cử chỉ đoan trang, hành vi nhàn tĩnh, đã trực tiếp nói.\"Oh? Vì sao?\". Rõ ràng mẫu thân muốn anh quen biết Triệu Phương Phương, nhưng lại cố tình đưa đến con gái út Triệu Giai Giai.\"Bởi vì chỉ có tôi có ý với anh\". Câu nói của cô làm cho anh nở nụ cười.\"Tôi không phải trâu già gặm cỏ non?\". Anh nói một câu, cô cũng cười.\"Không sao, tôi cũng không quan tâm về tuổi tác của anh\"\"Xem ra, tôi cũng không nên để ý đến tuổi của em\".Cô có ý định của mình, anh có say mê của anh, hai bên đã để lại ấn tượng vô cùng tốt, hai bên gia đình cũng hài lòng nhìn thấy.*Sau hôm đó anh mời cô ăn cơm, hai người cuối cùng cũng có lần đầu tiên chính thức hẹn hò.Cô trang điểm tinh tế, chiếc váy nhỏ ôm sát làm nổi bật đường cong thon thả, chân đi đôi giày cao gót, túi xách hàng hiệu, dáng điệu thấy rõ một thiên kim tiểu thư quyền quý.Anh mặc vest thắt cà vạt, phong cách quý ông, cử chỉ tao nhã, anh chọn nhà hàng món Nhật cao cấp nhất, dành thời gian riêng tư của mình với cô.\"Em thật đẹp\". Ánh mắt Trầm Vũ Phong mạnh mẽ hơn cả với điện áp cao.\"Trầm tiên sinh, anh cũng rất tuấn tú\". Cô cong cánh môi mềm, mỉm cười.\"Cảm ơn đã quá khen, tôi nghĩ chúng ta đều đã biết mục đích của buổi hẹn hò hôm nay\". Trầm Dục Phong tươi cười, tà khí khẽ lướt qua.\"Phải, tôi hiểu, bữa tiệc sinh nhật chủ tịch Trầm hôm trước là ngày gặp mặt\". Trước khi đến đây cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, cách nói năng không nóng vội, không lãnh đạm, đúng mực.Đối với cá tính thẳng thắn của cô, anh khen ngợi gật gật đầu, \"Ba tôi hy vọng tôi có thể kết hôn một trong ba chị em em, đó cũng chính là cuộc hôn nhân Triệu gia\".\"Vậy anh nghĩ gì?\" Cô hỏi.\"Tôi không phản đối, em và các chị em rất đặc sắc\". Đây là lời nói thật, Triệu gia có ba cô con gái, chẳng phân biệt được sắc thu, họ đều là mỹ nhân bại hoại.\"Hiện ba chị em tôi, người đồng ý kết hôn với anh là tôi\". Cô vì che dấu hoảng hốt, nhấp miệng nhỏ uống trà.Dù sao Trầm Vũ Phong cũng đã ba mươi mốt tuổi, đã gặp qua bao sóng to gió lớn, không giống cô, ngay cả cái xã hội này thế nào cũng còn không biết.\"Em mới hai mươi hai tuổi, bằng tốt nghệp còn chưa lấy, đã vội vàng kết hôn?\". Anh trêu trọc, miệng uống ngụm rượu vang.\"Bởi vì tôi cảm thấy anh là đối tượng thích hợp, phụ nữ cả đời có gì quan trọng bằng việc tìm người chồng phù hợp hơn đâu?\" Cô dựa theo kịch bản đã tập mấy chục lần mà diễn xuất.\"À\". Anh nhíu mày, \"Em chẳng lẽ không biết tôi bản tính phong lưu đa tình, có rất nhiều bạn gái, em không tính toán chuyện này sao?\"\"Tôi đương nhiên biết\". Ánh mắt của cô thanh minh, không có cảm xúc gì khác, tựa như đang luận chuyện người khác.\"Vậy em vẫn còn nghĩ tôi là đối tượng thích hợp?\" Anh hỏi.Bởi vì Triệu Giai Giai không bị mê hoặc mới đôi mắt của anh, bởi vì cô cũng không trực tiếp câu dẫn anh trên giường, cho nên anh tới bây giờ sẵn sàng ngồi đây nói chuyện với cô.\"Bởi vì tôi không quan tâm anh có rất nhiều bạn gái, thậm chí cuộc hôn nhân này cũng không quan trọng với tôi\". Cô gằn từng tiếng, nói cực rõ ràng.\"Vì sao?\". Anh càng nghe càng hứng trí.\"Bởi vì có thể để tập đoàn Phong Cường và tập đoàn Xây dựng Đông Hưng cùng mang lại lợi ích khổng lồ cho tương lai\".Tuy mặt cô rất bình tĩnh, nhưng anh vẫn có thể cảm giác được nỗi lo âu sau lớp trang điểm kia, dù sao cô tuổi vẫn còn nhỏ, ước chừng kém anh chín tuổi.\"Nghĩa là vì tiền, em có thể hy sinh hạnh phúc cả đời của mình?\"\"Thế này có tính là hy sinh đâu! Tôi tin anh nhất định không bạc đãi tôi.\"\"Oh?\" Anh nhíu mày, chờ câu dưới của cô, anh gắp miếng cá sống nhúng vào nồi lẩu, nhiều gia vị cay sộc vào miệng đến nghẹt mũi, nhưng vẻ mặt anh lại rất sảng khoái.Ánh mắt anh cổ vũ cô, vì thế cô nuốt nước miếng, mới chậm rãi nói: \"Tôi biết ba anh - cũng chính là chủ tịch Trầm, ông rất hy họng cùng Triệu gia kết làm thông gia, dù sao Triệu gia chúng tôi với Trầm gia anh cũng là môn đăng hậu đối\".\"Đúng vậy, ba tôi rất hy vọng như thế, huống hồ chị em em rất xuất sắc, cũng rất đẹp\". Anh phụ họa theo cô nói.\"Sau khi kết hôn, anh có tự do của anh, tôi có tự do của tôi, tôi sẽ không quản anh, anh cũng không được quản tôi, tôi tuy gả cho anh, anh tuy lấy tôi, nhưng chúng ta có thể có cuộc sống của chính mình.\" Cuối cùng cô cũng nói được kế hoạch cô tính toán từ lâu.\"Ý em là, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa?\" Anh nhíu màyBình thường phụ nữ nào thấy anh, không phải thẹn thùng nói không ra lời, thì cũng là đối với anh hết mực ân cần, vậy mà Triệu Giai Giai trước mặt này, tuổi còn trẻ lại có thể cùng anh nói điều kiện, anh không thể xem thường cô tiểu nữ sinh trước mắt.Cô gật mạnh đầu, \"Anh có thể quan hệ với người phụ nữ khác, chỉ cần không bị báo chí đưa tin, tôi sẽ không can thiệp chuyện của anh\"\"Giai Giai\". Anh thân mật gọi tên cô, giống như quen biết từ lâu. \"Tôi lấy em, em chính là vợ tôi, em cho rằng vì sao tôi và em lại phải là vợ chồng danh nghĩa ?\"\"Này...\".Cô không nói gì.\"Em đẹp thế này, tôi cũng không phải Liễu Hạ Huệ [1] , vì sao tôi không thể chạm vào em ?\". Anh chế nhạo. \"Đàn ông đối với phụ nữ bản chất không phải chỉ có tình yêu\". Anh càng nói càng dễ hiểu.Cô không chịu ảnh hưởng từ lời nói của anh, vũ trang những cảm xúc, chỉ bình tĩnh: \"Đương nhiên, nếu anh chạm vào tôi, anh sẽ không thể ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, anh có chắc sẽ chỉ vì một cây mà buông tha cả rừng rậm không ?\" Anh nở nụ cười, ánh mắt gian tà lộ vẻ tán thưởng, xem ra tiểu nữ sinh này đã tìm hiểu anh thật sự rõ ràng.Anh luôn không dành quá nhiều thời gian với một người phụ nữ, rất nhanh chóng tìm đến người mới, nhưng anh vẫn không muốn như vậy sẵn sàng đáp ứng cô, \"Ý em là, em cũng có thể ở bên ngoài quan hệ với người đàn ông khác ?\".Cô lắc đầu, \"Tôi sẽ toàn tâm ý cho anh, ít nhất trinh tiết của tôi sẽ vì anh mà giữ, sẽ không để anh có cơ hội bị mọc sừng\".\"Một mình như vậy thực rất cô đơn !\". Ngữ điệu anh mang vẻ khiêu khích.\"Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, tôi muốn tiếp tục học hành, học chút tài nghệ, tình yêu với tôi mà nói, không ở trong kế hoạch cuộc đời tôi\". Cô nói thẳng thừng.\"Nghe thật tuyệt vời, tôi có thể bận tâm, mà em lại không màng, như vậy em không thấy chịu thiệt sao ?\". Anh nghiêm túc hỏi.Dù sao cô cũng không phải loại anh thích, anh có tiêu chuẩn của riêng mình, đối với cô một chút động tâm cũng không có, thậm chí ngay cả tưởng tượng cùng cô làm tình cũng không có.Cô có khuôn mặt trái xoan khiến nhiều phụ nữ phải ghen tỵ, ngũ quan cô tinh tế, hơn nữa cô có dáng người tỷ lệ hoàn mỹ, ngực lớn và eo nhỏ, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, có rất nhiều đàn ông tha thiết ước mơ có được cô gái này.Đáng tiếc mỹ nữ như vậy anh thật sự gặp quá nhiều, nhiều đến chính anh cũng quên rốt cuộc từng cùng bao mỹ nữ kết giao.\"Tôi thích sạch sẽ, nếu anh muốn chúng ta là một cặp vợ chồng mẫu mực, vậy anh nhất định phải chuyên tâm nhất trí, tuyệt không hai lòng, không được ở bên ngoài lộn xộn với bạn gái, cho nên ...\". Cô đã thuyết phục được tính cách của anh, tuyệt đối khiến anh không có khả năng đáp ứng.Quả nhiên !\"Giao dịch, tôi sẽ không chủ động chạm vào em, vạn nhất nếu em nhịn không được muốn, tôi có thể đem hết toàn lực phối hợp với em\". Anh hai tay nhất quán, mặt nghiêm trọng.Cô đúc rút nhiều kinh nghiệm, trong tình yêu, cô đương nhiên kém nhiều so với anh ta, một siêu cao thủ tình trường, nghe những lời anh ta nói rõ ràng như vậy, làm cho lòng cô rất khổ sở, những vẫn nhịn nuốt xuống.\"Còn nữa, nếu anh tìm được tình yêu đích thực, muốn nói ly hôn với tôi, chỉ cần nói cho tôi biết một tiếng, tôi lập tức kí tên\". Cô phải làm theo nguyên tắc.\"Em cái gì cũng không cần sao ?\"Cô lắc đầu, \"Tôi không quan trọng, chỉ cần kết hôn là tốt rồi\".Cô tuy rằng cố gắng bình tĩnh, anh vẫn có thể nhìn thấy đáy mắt cô khẽ run.\"Xem ra em cũng không coi trọng tiền nhà tôi! Thật sự làm tổn thương lòng tôn nghiêm đàn ông của tôi, chẳng lẽ tôi không có chút hấp dẫn gì với em sao ?\". Anh cười trêu trọc.Nghe những lời nói đùa của anh, cô căng thẳng thần kinh mới chậm rãi thả lòng, bên môi lộ ra ý cười.\"Vậy, chúng ta kết hôn đi !\". Cô nói\"Điều này thật thú vị, tôi đồng ý lời cầu hôn của em\". Anh lại cuồng vọng cười thành tiếng.Cô chậm rãi uống trà, trong lòng cũng thở nhẹ một hơi ...Kết hôn, cô cuối cùng cũng có thể khóa bản thân mình vào nhà giam hôn nhân.*Hôn lễ, chú rể Trầm Vũ Phong lịch lãm, khéo léo đi xung quanh chào hỏi, hàn huyên bạn bè, cho thấy mối quan hệ xã giao sâu rộng. Hôn lễ này cũng là cơ hội tạo dựng nhiều mối làm ăn từ các doanh nghiệp khác.Triệu Giai Giai chỉ có trách nhiệm làm một cô dâu âu yếm, xấu hổ, thỉnh thoảng miệng mở nhẹ, mỉm cười tươi tắn, đem chính mình làm hình mẫu, liên tục thay đổi bộ dạng sao cho đẹp nhất, bộ lễ phục xa hoa, sang trọng, làm thỏa mãn tầm mắt thưởng thức của quan khách.Khi hai người trở về nhà, cả một ngày dài diễn kịch, mệt đến một câu cũng không nói được.Mà Trầm Vũ Phong lại chuếnh choáng say, bị từ chối động phòng, ngay đêm tân hôn, anh lại bị đối đãi thế này.Mỗi người trở về phòng riêng của mình, mỗi người có giấc ngủ của riêng mình, đây chính là đêm tân hôn của họ.*Ngày hôm sau, cô ngủ đến giữa trưa mới dậy, căn phòng trống rỗng đến nửa tiếng người cũng không có, chỉ thấy trên bàn ăn có để lại một tờ giấy của Trầm Vũ Phong.Chào bà xã !Một tiếng xưng hô làm cho trái tim cô đập mạnh, đoạn sau anh viết....Anh đi công tác, nhanh thì một tháng sẽ trở về, lâu thì không biết bao giờ.Thư phòng của anh, không có sự cho phép của anh, em đừng tiến vào, hy vọng em có thể tuân thủ đúng nguyên tắc bạn cùng phòng, mỗi chúng ta đều có không gian riêng.Ông xã thân mến !Chỉ có hai câu nói ngắn ngủi, làm cho cô dấy lên lửa giận, cho dù cô có cư xử nhã nhặn cũng không thể chịu được cách đối xử của anh ta.Mới ngày hôm sau kết hôn, anh ta liền đi công tác, chẳng lẽ muốn cô đối mặt với bao ánh mắt nghi ngại của mọi người, cho dù anh ta không thích cô, có chán ghét cái hiệp ước hôn ngân này, cũng không phải lúc anh ta làm như vậy?Người đàn ông xấu xa này chỉ biết trốn tránh!Bất quá cô hiểu được, rất nhanh chấp nhận thực tế này.Như vậy cũng tốt, ngôi nhà này, không có anh ta ở, có lẽ cô càng bình yên tự tại xem xét mối quan hệ trên danh nghĩa này.Điều cảm thấy xấu hổ, không thể không vượt qua quan hệ tân hôn.*Một buổi chiều sau ba tháng, cái nắng chói chang tháng bảy, ánh mặt trời vàng tỏa sáng, trong cái không khí tựa như không lưu lại ngọn gió nào.Một chiếc xe màu đen cao cấp chạy phát ra nhiệt khí trên mặt đường nhựa, lúc này, lái xe đột nhiên chậm rãi dừng xe vào ven đường.Đây là điều phố biến nhất phần lớn ở khu hoàng kim Đài Bắc, đường có hai làn xe, thoát khỏi con đường đông đúc, nơi này có vẻ u nhã và yên tĩnh.\"A Chính, làm sao vậy ?\" Ngồi hàng ghế sau, Trầm Vũ Phong khó hiểu hỏi lái xe.\"Tổng giám đốc, là phu nhân\". A Chính lấy tay chỉ về hướng bên phải.\"Phu nhân?\" Trầm Vũ Phong nhướng mày, xuyên qua cửa kính xe, nhìn về phía kia có một bóng người mảnh khảnh.Chỉ thấy một người con gái thắt hai bím tóc, mặc áo T-shirt, quần bò, tay cầm bình nước, đang tưới cho mấy chậu cây.Gương mặt cô rất điềm đạm, anh tựa còn cảm giác được bên đôi môi kia như vô ý cười, cô đứng đó như một nữ sinh, nhưng anh lại cảm thấy thật xa lạ.Ánh mặt trời làm cho làn da trắng nõn mềm mại của cô lung linh tỏa sáng, động lòng người, càng làm cho anh không thể rời tầm mắt.Đó là người vợ đã kết hôn ba tháng của anh sao? Vì sao anh không biết cô? Thiếu chút nữa anh đã quên anh là người đàn ông có vợ.Trong trí nhớ của anh, cô có mái tóc xoăn, trên mặt có trang điểm tinh tế, đi đứng duyên dáng, dáng điệu của một thiên kim tiểu thư.Vậy cô gái trước mắt, là vợ của anh sao?\"Tổng giám đốc, có muốn đến chào hỏi phu nhân không?\" A Chính hỏi.\"A Chính, sao phu nhân lại ở chỗ này?\".Phía trên treo biển \"cửa hàng Giai Giai\", nhìn vẻ bề ngoài căn bản không ra bán cái gì.A Chính quay nửa đầu, trên mặt hết sức kinh ngạc: \"Tổng giám đốc, anh không biết đây là cửa hàng của phu nhân mở sao?\"Trầm Vũ Phong trong lòng cũng chật vật, nhưng trên mặt biếu tình vẫn bất động: \"Tôi đương nhiên biết, đây là cửa hàng cô ấy mở, là tôi đang nghĩ đến cô chỉ cần ở nhà, việc cửa hàng giao cho nhân viên là tốt rồi\".Anh cười ngắn, rõ ràng là nói dối, vậy mà mặt không biến sắc, khí không chuyển, một chút không cho A Chính phát giác ra kia chỉ là phu nhân trên danh nghĩa.A Chính hiểu biết: \"Phu nhân làm việc khác, giữa trưa sẽ đến cửa hàng, ở lại cho đến mười giờ tối\".\"À!\" Anh nhướng mày \"Cậu đem xe về trước, tôi xuống xe đi tìm phu nhân\".Khi anh mở cửa xuống xe, anh thấy rõ tiểu cô nương cầm bình nước sắc mặt cứng đờ, rất khủng hoảng.Xem ra thê tử của anh rất sợ anh?--------[1] Liễu Hạ Huệ sống thời Xuân Thu Chiến quốc, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.Có một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.