Chương 1

Sân bay

“ Chuyến bay đến Los Angeles chuẩn bị cất cánh trong 15 phút nữa. Xin quý hành khách hãy chú ý “

“ Alo mẹ, con vừa xuống máy bay... không cần đâu, con tự bắt taxi về là được rồi “

“ Con gái!! “ bỗng có tiếng kêu lớn phát ra từ hướng cổng chờ

Đó là ba mẹ cô - Ý Hoan

“ Ba, mẹ sao hai người lại ra đây, con đã nói mình tự về được mà “ Ý Hoan giận dỗi nói

“ Cũng vì hai ông bà già này quá nhớ con thôi đó mà “ ba mẹ cô cười cười

“ Thôi mình ra xe đi, xe đang đợi ở ngoài đó con “ ba cô vừa nói, còn tay kia thì xách phụ cô chiếc vali

“ Hoan, mừng cháu trở lại! “ bác quản gia khi vừa thấy cô đã không kiềm được cảm xúc

“ Bác Phúc, lâu rồi không gặp! Bác già đi nhiều rồi “ Ý Hoan cũng không giấu được cảm xúc của mình, ngày cô còn bé bác lúc nào cũng chăm lo cho cô như con ruột vậy

“ Đi thôi, chúng ta đi ăn. Ba của con đã đặt chỗ rồi “ mẹ cô lên tiếng

“ Dạ, bác lên xe đi “ cô nhường chỗ cho bác lên trước

2 chiếc xe phiên bản giới hạn, một trước một sau chạy vào trung tâm thành phố. Phải nói rằng, sau bao nhiêu năm thì nơi đây cũng không thay đổi, vẫn y hệt như vậy. Chỉ tiếc là lòng người đã khác, nên cảnh vật xung quanh cũng hiu quạnh theo.

Sau khi xe chạy được khoảng 20 phút thì dừng lại trước một nhà hàng cao cấp bậc nhất thành phố.

“ Chào ông Ý, xin mời vào trong ạ “ người phục vụ cung kính

Ở thành phố này, không ai là không biết đến nhà Ý - Lam bởi hai nhà là gia tộc lớn nhất và nắm trùm cả thành phố. Chẳng những như thế, nghe nói hai nhà còn rất thân và đang có ý định kết thông gia. Há chẳng phải như hổ mọc thêm cánh ư.



Mà trùng hợp thay hôm nay cả hai nhà đều dùng bữa ở đây!

“ Anh Lam thật trùng hợp nha, không ngờ hôm nay anh lại có nhã hứng ra ngoài ăn như vậy “ Ý Huy lên tiếng chào hỏi

“ Thật khéo nha, không bằng chúng tay ngồi chung “ Lam Thành cũng thuận theo

Thế là nhân viên lại phải dọn bàn cho cả hai nhà ngồi cùng

Sau khi yên vị chỗ ngồi thì mọi người mới để ý

“ Đây là Ý Hoan đúng không! Không ngờ con bé lớn lên lại xinh đẹp như vậy a “ người phụ nữ lên tiếng đó chính là vợ của Lam Thành

“ Chào cô chú ạ” Ý Hoan đứng lên cúi đầu chào hỏi

“ Chị nói khéo quá, mà hôm nay chỉ có hai người thôi sao? Lam Phong không đi cùng à? “ mẹ cô nói

“ A a a chị vừa nói là nó tới ngay kìa “

“ Phong, ở đây nè con “ anh vừa bước vào cửa đã nghe thấy rất nhiều tiếng cười nói

“ Lại đây! Chào cô chú Ý đi con “ mẹ anh đứng lên định nhường chỗ cho anh ngồi kế cô

“ Ngồi đây đi, Ý Hoan mới về nước trước đây hai đứa cũng là bạn nên ngồi gần tâm sự đi cho tiện a “ nhường như cả hai bên đang có ý định tác hợp uyên ương đây mà

Ý Hoan cũng không quá bất ngờ, nhường như cô cũng không còn để ý như trước đây nữa.

Nhưng Lam Phong thì ngược lại, anh khá bất ngờ khi gặp cô ở đây. 8 năm rồi, thật sự đã khác xưa rất nhiều.

Nhường như mọi thứ đã khác, đã không còn như xưa nữa. Con người kể cả ánh mắt ấy, không nhìn... dù chỉ một lần.



Sau bữa ăn cả hai nhà vẫn nói chuyện không ngừng nhưng chỉ có người lớn nói với nhau, còn hai người thì chưa lần nào nói chuyện cùng.

“ Phong, con đưa con bé về đi “ mẹ anh tìm cách gán ghép cả hai lại với nhau

“ Không cần đậu ạ, con đi cùng ba mẹ là được rồi ạ “ Ý Hoan thật tình là không hề muốn kiểu gán ghép này một chút nào

“ A a ba mẹ còn có công chuyện chưa về nhà được, con đi cùng Phong đi nhé “ cả ba mẹ cô mà cũng vậy ư thật không nói nổi mà

“ Hai bác yên tâm đi ạ, con sẽ đưa cô ấy về tận nhà “ anh thừa hiểu họ đang muốn gì

“ Đi đi, lái xe cẩn thận nha Phong “ mẹ cô một tay mở cửa xe đẩy cô vào, còn nghiêng đầu không quên căn dặn anh

“ Vâng ạ, tạm biệt cô chú “ nói rồi anh lái xe đi

“ Chị xem hai đứa nó có hợp không? Không chừng chúng ta sắp có cháu bồng rồi đó ha ha ha “

Trên xe

“ Đi đã rồi? “ câu nói ấy mang theo hơi thở chết chốc

“ Ừm “ Ý Hoan lười trả lời, ánh mắt vẫn nhìn ngoài cửa kính

“ Em không thể nói nhiều thêm một chữ sao? “ Lam Phong cảm thấy rất dỗi với thái độ hiện giờ của cô

“ Ý gì? “ cô khó hiểu

“ 8 năm rồi, trở về một câu chào hỏi cũng không có ư? “ trong lòng anh càng thêm bực tức

“ Ừ chào “ vô cùng kiệm lời

Lam Phong bây giờ trên mặt đã hiện lên ba vạch bất lực, không thể nói thành lời. Cô ấy vậy mà chỉ chào hỏi cho có, tức chết ông đây rồi!