Chương 1
Chương 1: Hồi ức về cha
Đầu mùa đông, năm tôi mười sáu. Gió đông ngoài trời bắt đầu lạnh buốt, từng cơn gió dập vào phía cửa sổ báo hiệu trời như sắp có giông lớn. Gió mạnh đến mức tiếng bát đũa trên tay vừa va chạm vào nhau còn bị lấn át. Mùi thơm cá kho tôi đun trên bếp như đang sưởi ấm hơi thở. Mở nắp rồi vội nhấc xuống mâm cơm. Âm thanh tivi vang lên từ phòng khách. Tôi bưng ra bàn rồi gọi vang một tiếng:
“Cơm nước xong hết rồi, mẹ vô ăn đi!”
Cái tiếng dép quen thuộc lếch thếch trên nền gạch. Bà ngồi xuống ghế, một chân đặt dưới đất, chân còn lại gác sang góc chân bàn. Hình như đây là tư thế mà mẹ tôi cảm thấy thoải mái nhất. Tay bà cầm đôi đũa chống thẳng lên bát cơm, cứ như vậy liên tục đưa lên lại cắm xuống bát. Bà liếc nhìn tôi một cái rồi bắt đầu chửi rủa: “Suốt ngày lề mề! Có phải mày muốn để tao chết đói luôn đúng không? Cuộc đời mày chỉ biết ăn bám vào tao, không làm được cái tích sự gì hết. Sao tao lại sinh ra cái thứ như mày được chứ!”
Sắc mặt tôi như thường lệ, không tức giận mà lại lạnh tanh như trời đông ngoài cửa. Tôi vẫn tiếp tục gấp thức ăn vào miệng. Giọng nói dửng dưng đáp lại: “Mẹ ăn nhiều vào, bớt nói lại sẽ no hơn đấy!”. Cũng không có gì là lạ, tôi bị ném đôi đũa vào đầu. Cơn đau trên đỉnh đầu dần dần lan toả, đối với tôi cảm giác này như đã chai sạn. Không giống như hồi bé hay nghịch dao mà bị cứa vào ngón tay, liền ngồi khóc thê thảm. Cũng không khiến mẹ tôi phải động lòng như lúc đó, loay hoay tìm bông gòn lau đi vết thương, sau đó thì nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng mà dỗ dành.
Bà rời khỏi bàn ăn, liền xuống dưới bếp tìm chai rượu trắng. Trông thấy nó bà vội mở nắp chai, rồi ngồi uống vài ngụm. Nhìn trông có vẻ, bà còn thích chai rượu đắng ngắt đó hơn cả tôi. Tay tôi vặn vòi nước. Một luồng nước bên trong đổ xuống như con suối nhỏ, bọt nước hiện ra trắng phao. Vừa đưa tay vào liền cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương. Không hiểu sao mỗi khi gió mùa tràn về, hễ cứ động vào nước lạnh thì ngực lại đau buốt, căng tức khó chịu. Bất giác lại mơ màng tưởng nhớ về ngày xưa, khi cha tôi còn bên cạnh. Cũng không nhớ được lúc đó tôi bao nhiêu tuổi. Chỉ là những kí ức đặc biệt, nó thật sự rất khó quên. Ông nói với tôi: “Thời tiết lạnh như bây giờ, ngâm chân vào nước ấm là tốt nhất. Linh Đan! Mỗi năm vào mùa đông như thế này, cha hứa nhất định sẽ đun nước ấm mỗi ngày để con ngâm chân. Con chịu không?”. Ông xoa đầu tôi, không quên hôn lên má tôi một cái. Lúc đó không hiểu vì sao, nước ấm mà cha tôi đun lúc nào cũng thoang thoảng mùi thơm rất sảng khoái. Khi lớn lên tôi mới biết được, thì ra thứ ông để vào trong nước là một ít muối và gừng.
Vặn chặt lại vòi nước, lau tay. Tôi lặng lẽ bỏ vào phòng. Hôm nay học thêm vài tiết ở lớp, chắc cũng vì thế mà đầu tôi nặng trĩu như tảng đá. Ngó ra cửa sổ, gió lạnh lúc nãy cũng đã giảm đi rất nhiều. Liếc nhìn sang phía cửa sổ nhà đối diện, chú An đang mải mê ngồi đọc sách. Bé Ân được mẹ thả ngồi trên vai của chú, nó cười tươi rói, nhúng vài cái khiến chú sợ nó ngã mà phải quàng hai tay ra sau lưng để giữ lấy. Nếu là tình trạng hiện tại của tôi, thì hình ảnh này thật đáng ganh tị. Còn trong kí ức hồi bé, thật ra tôi không khác bé Ân là mấy. Được mẹ yêu thương chăm sóc, có cha bao bọc cưng chiều.
Trong đầu tôi, bắt đầu hiện ra một luồng kí ức, nó như một cuộn băng ghi hình quay ngược về quá khứ. Khi tôi được thả trên một con ngựa gỗ màu trắng, trục quay ở giữa bắt đầu khởi động. Mỗi lần lướt qua họ đều vẫy tay chào tôi, rồi nhìn nhau nở một nụ cười hạnh phúc. Hồi chiều lúc đi học về, tôi cố tình đi đường vòng chỉ để ngắm những con thú bằng gỗ trong khu vui chơi. Vậy mà lại không cầm lòng được, tôi bước vào trong vuốt nhẹ lên thân nó vài cái.
Thật ra đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, không phải gia đình tôi vẫn đang rất hạnh phúc đó sao? Vì sao lại thành ra như thế này? Vì sao cha lại bỏ tôi ra đi, còn mẹ lại ghét tôi đến thế?
Đến câu hỏi này thì bản thân tôi có thể trả lời được, vì tôi đã từng hỏi bà ấy cả trăm lần, và câu trả lời chẳng có gì khác hơn so với những lần trước: “Vì mày giống thằng cha mày, đều xấu xa như nhau! Mày nên đi theo ông ta luôn cho rồi mới phải chứ?”. Bà nói bằng giọng rất chói tai. Vừa dứt câu tôi lại bị ném đồ vào mặt, không phải cái thìa thì là chiếc dép dưới chân.
Đóng lại cửa sổ, chỉ còn sót lại bốn bức tường tối mịt. Phải chăng cuộc đời tôi cũng như thế? Ngột ngạt đến không thở nổi. Những lúc cô độc như thế này, tôi lại thầm đếm, một, hai, ba, bốn,... Và cứ như thế. Vì tôi nghĩ rằng khi đếm được đến những con số mà không thể nào còn đếm được nữa. Lúc đó, tôi sẽ nhắm mắt xuôi tay chịu theo số phận, không còn văng vẳng giọng nói chua chát của bà ấy bên tai, cũng không còn nhìn thấy những ánh mắt cay nghiệt nào nữa. Có đúng là như vậy không? Nhưng thật đáng tiếc! Cuộc đời này lại dài hơn tôi nghĩ...
“Cha... Cha đừng đi, đừng bỏ rơi con và mẹ có được không? Cha... Cha...”. Tôi vừa mếu máo, vừa chạy theo bóng lưng to lớn của người đàn ông ở phía trước rồi vấp ngã một mạch. Tôi cứ như vậy mà khóc, cho đến khi cảm nhận được đôi bàn tay săn chắc đang đỡ tôi dậy, rồi vội ôm thật chặt tôi vào lòng. Bên tai văng vẳng tiếng nhịp tim đầy nhiệt huyết, hơi thở ấm nóng hoà sau phía gáy, cảm nhận được cả ánh sáng hoàng hôn chói đến nhức mắt. Giọng nói dịu dàng pha lẫn một chút trầm ấm: “Đây là lần cuối cùng mà cha có thể đỡ con dậy, nhưng sau này đến khi trưởng thành, nếu con có vấp ngã thì phải tự lực đứng lên. Nghe rõ chưa con gái? Cha yêu con, Linh Đan...”. Ông cứ vậy mà ôm tôi khóc một lúc, rồi lặng lẽ đặt tôi xuống quay người bước đi. Giả dối quá phải không? Nhưng tại sao từng câu nói, từng ngữ điệu ấy lại hằn sâu vào tâm trí của tôi mà không cách nào tháo gỡ được.
Sau khi cha ra đi, tôi cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra lại khiến ông ngoại uống thuốc tự vẫn, rồi qua đời. Bà ngoại không kềm nén được bi thương liền ngã bệnh liệt giường. Mẹ tôi như người hoá điên, tìm đủ mọi cách cứu chữa. Đến mức bán cả căn nhà, cầm tất cả tài sản có được nhưng không cách nào trị khỏi. Từ khi bà mất, mẹ tôi quyết định chuyển đến nơi khác sinh sống. Tính cách mẹ tôi từ đó cũng thay đổi hoàn toàn, thường vô cớ mang tôi ra chửi mắng, xem tôi như một kẻ tội đồ.
Nằm lên giường chôn mình vào chiếc chăn, bóng tối mù mịt. Hơi ấm dù đã phủ toàn thân nhưng vẫn không thể nào chạm đến trái tim tôi đang từng cơn lạnh buốt. Có lúc tôi nghĩ rằng nếu một ngày nào đó cha đến tìm, tôi nhất định sẽ chạy đến ôm ông thật chặt rồi ngồi kể cho ông nghe những biến cố khi ông vừa ra đi. Tôi muốn cho ông biết, dù bất cứ chuyện gì đã xảy ra, thì tôi vẫn muốn ông ở lại bên tôi như thuở nhỏ. Lời hứa vào mùa đông vẫn còn in sâu vào tâm trí, chỉ có điều, tôi thật sự đã chờ rất lâu rồi. Từ mùa đông này sang mùa đông khác, cũng đã gần chục cái mùa đông. Dù đôi chân tôi có sắp bị tê cứng lại, thì rốt cuộc cha tôi... Ông ấy vẫn chưa chịu về.