Chương 01
1. The number you are trying to reach...(1) 1. Nghĩa là: “số điện thoại bạn đang liên lạc...”. Tín hiệu thứ ba, thứ tư, thứ năm... thuê bao tạm thời không liên lạc được, đề nghị quý khách gọi lại sau, the number you are trying to reach... Tín hiệu thứ nhất, thứ hai. Xin chào, tôi gọi về việc nộp đơn ạ. - Hết hiệu lực rồi - tôi nghe thấy từ ống nghe. Một tín hiệu... - Alô... - Xin chào, tôi gọi về việc nộp đơn. - Đề nghị chị gửi CV(2) theo địa chỉ... 2. Curriculum Vitae - Hồ sơ xin việc. - Này, em đã nhìn thấy hóa đơn điện thoại tháng vừa rồi chưa? - Mateus hỏi. Tôi không trả lời. Cứ vờ không nghe thấy. - Tôi là ứng viên thích hợp cho vị trí mà quý công ty cần tuyển, tôi biết ba ngoại ngữ, vừa bảo vệ tốt nghiệp khoa ngôn ngữ học ứng dụng, năm nay, trong quá trình học tôi đã dịch từ tiếng Anh sang tiếng Ba Lan cho các tòa án, năm 2002 tôi đã sang Pháp thực tập một năm. Anh này, em viết thực tập một năm hay hợp đồng một năm tốt hơn? Anh nghĩ thế nào? - Đằng nào thì họ cũng chả đọc đâu. Sẽ chẳng có ai đọc hồ sơ của em hết. - Tôi là người có khả năng chịu đựng stress... vô nghĩa, nghe cứ như trong tử vi ấy. Tôi có khả năng xoay xở tuyệt vời trong những tình huống bị stress... bị stress hay stress? Em thấy rối tinh rối mù cả lên rồi đây này, viết thế nào nhỉ? Nếu là anh anh sẽ viết như thế nào? - Anh cũng không biết nữa. Hết ba trăm sáu mươi. Tháng trước là hai trăm hai mươi. - Vô lý, em đã cố gắng gọi ít đi... - Tôi muốn được làm việc tại quý công ty bởi vì... tôi cho rằng... rằng mơ ước của tôi là được làm việc ở quý công ty... Mơ ước của tôi, mục đích của tôi, tôi không nghĩ đến những chuyện khác... - Tôi rất muốn được làm việc ở công ty này, vì ... bởi vì... tôi là người... tôi là người mà quý công ty đang cần tuyển... - Có lần em đọc báo thấy nên viết rằng mình là người mà họ cần tuyển. Anh thấy thế nào? - Em cứ viết rằng em là người sẵn sàng cho mọi công việc. Tôi là người luôn sẵn sàng làm việc. Sẵn sàng cho mọi công việc, sử dụng bên ngoài, tiêu thụ nội địa. Hãy đọc kỹ nội dung tờ rơi trước khi sử dụng. “Tờ rơi - người thất nghiệp - 4 zl/giờ”. Ngày nào tôi cũng nhìn thấy thông tin này. Tờ rơi đưa tận tay, nhét vào túi, hay dán trên thân cây. Các khóa học ngoại ngữ, tiếng Anh khóa ba tháng, tiếng Đức hai tuần, bài đầu tiên gratis(3), last minute(4), Cretan, Ai Cập, Hy Lạp, bãi biển đẹp, và ở đó là những quý bà xinh đẹp cùng với những quý ông đẹp trai. Các phòng massage, phòng riêng tư, phòng VIP, những cô gái khỏa thân làm tình phía sau những cái cần gạt nước. 3. Miễn phí. 4. Phút cuối. Tôi bật walkman. Nhìn mọi người hối hả trên đường phố. Chạy cho mau để khỏi bị ấn tờ rơi vào tay. Và thậm chí có thể uống cả bia trên đường đi, chẳng có ai kiểm soát, với những tờ rơi đó thì trách nhiệm là bằng không, có thể quẳng vào sọt rác. - Em đừng có ngớ ngẩn thế. Hãy viết những sở thích của mình. - Nhưng ai quan tâm đến điều đó? Sở thích: tôi thích làm việc trong phòng hẹp không có cửa sổ. Thích nhất là làm việc với máy tính và bàn làm việc có giá sách. Buổi tối và những lúc rảnh rỗi tôi thích ngồi cho tài liệu vào túi đựng tài liệu. Các bản fax và photocopy tôi xếp vào ngăn tủ màu xanh lá cây thẫm, trong ngăn màu xanh lá cây nhạt là thư từ liên hệ của sếp, ngăn màu đỏ tôi dành để các hợp đồng của nhân viên trong công ty. Ngăn nâu-vàng đựng hóa đơn đã thanh toán, còn ngăn tím-hồng là các hóa đơn chưa thanh toán, công ty vận tải hàng hóa tháng một hết mười chín ngàn zloty. Ngăn màu đỏ son là tất cả các hợp đồng ủy thác đối với những người bắt đầu từ năm 1998. Xanh biếc - quyết toán thuế thu nhập cá nhân, mã số thuế, VAT, bảo hiểm, những trò dối trá, VIP, những trò bịp bợm và những chuyện lởm khởm. Màu nâu-đỏ là dành cho những người đã quá cố, đen cho những người khóc thương, màu trắng cho trẻ sơ sinh. Tuổi 24, tình trạng hôn nhân: người yêu cô đơn của một kẻ háo danh-nghiện việc, người tình của một ông đã có vợ, chính thức là chưa chồng, một con lừa chưa chồng. Tốt nghiệp đại học, bốn lần thi tốt nghiệp phổ thông, một mang tên mình, ba lần khác là để kiếm tiền, cụ thể một điểm năm và ba điểm bốn môn tiếng Ba Lan, điểm ba môn sử. Vòng eo 64, vòng ngực 87, chiều cao 165, cân nặng 58. Có nghĩa là không tốt. Không đạt chuẩn. Màu mắt: hổ phách, màu tóc: lạ, độ dài móng tay: ngắn, không sơn, bị cắn nhiều chỗ, chân được cạo, tuy nhiên đôi chỗ vẫn có lông mọc, đường đời dài, có hai đường, đường tình duyên đứt đoạn, EKG(5), USG(6), PKP(7), ABC, SOS, MZK(8) nghiêm chỉnh. Ngoài hai hóa đơn phạt vì tội đi trốn vé chưa trả. 5. Điện tâm đồ - ND. 6. Hình ảnh siêu âm - ND. 7. Đưng sắt Ba Lan - ND. 8. Công ty giao thông đô thị - ND. - Bệnh nhân kêu đau bên ngực trái. - Chị ngủ thế nào? - Tùy. - Nghĩa là sao? - Em không ngủ được, dậy cũng không được. ... - Con phải bình tĩnh, không phải ai cũng tìm được việc ngay, tìm việc khó lắm, chả thế mà bao nhiêu sinh viên ra trường phải đến làm ở các siêu thị hoặc là ra nước ngoài làm giúp việc cho các gia đình đấy thôi. - Bố ơi, nhưng Mateus đi làm, thỉnh thoảng đến tận khuya, ở nhà cũng ngồi bên máy tính suốt. Tại sao người ta sa thải con, còn anh ấy thì được giữ lại? - Con biết đấy, phụ nữ có thể có thai, rồi nuôi con, còn đàn ông bắt buộc phải làm việc... - Còn đám cưới nữa chứ, sẽ tốn bao nhiêu tiền vào đấy, con không biết, bố ơi... con không dám chắc... - Rồi đâu sẽ vào đấy thôi. - Chào chị ạ, em có hẹn đến gặp. - A, em đấy à... nhìn em xinh lắm, em sẽ được việc đấy. Em tên gì? Bao nhiêu tuổi? Em sống ở đâu? Số điện thoại, tên bố, trình độ, kinh nghiệm, em làm gì trong ba tháng gần đây, có chồng rồi à? Con cái thế nào? Em đang học à? Em có thể làm việc vào ngày nghỉ được không? Em muốn có thu nhập bao nhiêu? Em biết ngoại ngữ chứ? Tiếng gì? Những kỳ vọng của em, những kế hoạch lớn của em cho cuộc đời, sở thích của em, em sử dụng thời gian rỗi như thế nào? Em có là người kín đáo không? Có hay không? Em theo đạo hay không theo đạo? Em có khả năng làm việc theo nhóm không? Em có bị kích động khi thất bại không? Em tiếp nhận phê bình như thế nào? Em có kiềm chế được cảm xúc không? Em nghĩ thế nào về George Bush? Về Giáo hoàng? Về Osama bin Laden? Em ủng hộ hay phản đối gia nhập EU? Hay đứng bên cạnh EU? Hay em không quan tâm? Ba tính cách cơ bản của em? Em hãy nói về mình bằng năm từ. Tại sao em lại thích làm việc ở đúng công ty chúng tôi chứ không phải là ở một công ty nào khác - Nhưng em muốn biết công việc của em là gì. - Quảng cáo trên internet. - Em sẽ làm gì ở đó? - Thì em sẽ mặc đồ lót, có camera, khách hàng vào mạng, em trả lời e-mail, còn người ta thì ngắm em. - Ngắm như thế nào? - Qua camera. Còn em thì mặc đồ lót, ngồi đấy... lúc đầu... - ... Rồi gì nữa? - Gì nữa là thế nào? Thì họ ngắm em thế thôi. - Em còn phải suy nghĩ cái đã. - Em cứ suy nghĩ, tuần đầu tiên mặc đồ lót, nhưng chuyện này tùy thuộc vào em, thì em biết đấy, làm sao để khách hàng người ta thích ngắm mình... - Vậy thì bye. - Thế này cô ạ, tôi tìm một người thực sự yên tâm làm việc, người mà tôi có thể tin tưởng chứ không phải là người mà sau một tháng đã nói rằng đã tìm được việc tốt hơn, cô hiểu rằng... - Vâng, tất nhiên là cháu coi mọi việc rất nghiêm túc, cháu cần... - Được rồi, được rồi - ngắt lời tôi là người đàn ông béo, tàn tạ bởi cái sự ngồi bên bàn giấy, bởi cái sự đi xe hơi, bởi đồ ăn lắm mỡ ở những bữa buffet, bởi cái sự đi tất chật, bởi những gì ông ta nhìn thấy trong gương không giống với tưởng tượng của ông ta, bởi sự không hòa hợp trong chuyện chăn gối với vợ, bởi căn phòng ngả màu xám xỉn mà trong đó... - Cô viết là trong quá trình ở đại học cô có dịch gì đó, vậy tôi sẽ đưa cho cô một văn bản để cô dịch. Ông ta đưa cho tôi một tờ quảng cáo nhàu nhĩ. Ông đặt tay lên bụng và ngả người ra sau. - Công ty chúng tôi chuyên về bán và chọn lựa gạch gốm. - Không phải gạch gốm mà là gạch men. - Gạch men. - Cô biết gạch men là gì chứ? - Gạch gốm. - Tôi hỏi cô là cô có biết gạch men là gì không? - Là gạch ốp trong nhà tắm, trên tường. - Còn sành? - Trên sàn nhà? - Chỗ này viết gì nhỉ? - Là chịu được giá lạnh. - Chịu lạnh. Ngay cả những điều đơn giản như vậy mà cô cũng không biết thì làm sao mà cô làm việc ở công ty của tôi được. - Cháu cũng không biết nữa. Nhưng cháu sẽ sớm học được thôi mà. - Để rồi xem. Để rồi xem. Trong vòng một tuần tôi gửi đi hai mươi tư hồ sơ xin việc, gọi mười bảy cuộc điện thoại, đến bảy cuộc gặp, gửi bốn bản fax và hai cái e-mail, đã có năm chỗ gọi điện lại cho tôi, có hai nơi hẹn đến gặp, một trong số đó liên quan đến quảng cáo trên mạng, cuộc thứ hai đến công việc trong công ty đá lát-gốm. Mateus hỏi: - Việc của em đến đâu rồi? - Chẳng đến đâu cả. - Là sao? - Chẳng sao cả. Một lão hỏi sành là cái gì? Em chẳng có tí khái niệm nào về sự khác nhau giữa sành với gạch men. - Thế còn chỗ quảng cáo trên mạng, em đã gọi điện chưa? - Rồi. - Thế nào? - Em phải mặc đồ lót và ngồi... - Từ từ, anh có điện thoại. - Có... tôi có bản thiết kế ấy trong đĩa, vậy thế nào, sao họ lại cần trong hôm nay... được rồi, tôi đi ngay đây. - Bà ấy nói với em là em phải mặc đồ lót... - Em biết không, lúc nào anh về mình sẽ nói chuyện sau. Grzesiek gọi cho anh, trong ngày hôm nay phải hoàn thành bản thiết kế. Anh phải đi làm đây... Thôi, đừng có làm vẻ mặt như thế. Anh sẽ về nhanh thôi mà. Mateus là bạn trai của tôi, chúng tôi cùng làm một chỗ, vì phải giảm biên chế nên chẳng biết họ sắp đặt thế nào mà anh ấy được ở lại còn tôi thì không, bây giờ anh ấy ở chỗ làm lâu gấp đôi ngày trước, còn tôi thì hoàn toàn không đi làm. Mọi chuyện đối với chúng tôi thật suôn sẻ. Tất cả đã được sắp đặt, lên kế hoạch, chuẩn bị, bàn luận, cứ như trên biểu đồ, đi làm từ giờ này đến giờ này, vào những ngày này ngày này, ngày này được nghỉ và vào ngày nghỉ này sẽ làm những việc đã được lên kế hoạch từ mấy hôm trước: gặp gỡ người quen, nói chuyện về công việc, đi xem phim hoặc đi bơi hoặc đi nhà hàng, trả tiền bằng thẻ, lúc về đi taxi, cùng đi mua sắm, chọn màu sơn cho phòng ngủ, chọn ga trải giường cùng tông với màu tường, ăn hạt dẻ trộn xirô, uống cognac, xem đĩa DVD mới. Tôi cũng không biết, càng ngày chúng tôi càng ít nói chuyện với nhau. Anh ấy bảo rằng đây chỉ là một giai đoạn, rồi nó sẽ qua, nhưng tôi không biết liệu nó có qua không, có thể với anh ấy thì qua còn với tôi thì không? Ngày càng hay có những tờ giấy mà tôi để lại trên bàn cho anh ấy theo kiểu: “Anh yêu, em đã đợi anh đến hai giờ. Tại sao anh không trả lời điện thoại? Nếu anh muốn, cứ đánh thức em dậy nhé”. “Bữa chiều em để trong tủ lạnh, anh làm nóng lên rồi ăn, vì em đi ngủ đây, điện thoại của anh sao thế, anh có thể đưa đi sửa đi, được không?” “Em gọi, nhưng thấy thông báo rằng thuê bao tạm thời không liên lạc được, em không đợi anh nữa, vì đã quá một giờ rồi, ít ra thì anh cũng có thể gọi và nói rằng: anh sẽ về muộn, sáng anh mới về, ba ngày nữa anh mới về”. “Chuyện thổ tả gì thế, hay là anh chuyển béng đến công ty mà ở đi? Balô đồ đạc ở sảnh”. Đến một đêm tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi thì đợi còn anh ấy không thèm nghe điện thoại, và tôi viết cho anh rằng anh đã quên mất nhà ở đâu rồi phải không, hay là anh đã bị gậy tọng vào chỗ nào rồi? - Em thô bỉ quá đấy. - Thô bỉ à? Em đang điên đây. Lúc nào cũng không thấy anh, gọi lúc nào cũng nghe thấy thuê bao tạm thời không liên lạc được, là sao? - Anh mời bố mẹ chủ nhật đến đây. Em biết đấy, để trước lễ cưới, chúng mình hiểu về nhau rõ hơn. Chúng mình có thể mời cả bố mẹ em nữa. - Rồi thế nào? Em sẽ phải nấu ăn? Phải mặc đẹp? Chắc anh còn muốn em làm món thăn rán nữa chứ gì? Họ đến. Mẹ của Mateus thít người trong chiếc chân váy quá chật, còn bố trong chiếc cravat. - Ô... há cảo, con tự làm đấy à? Nhưng mà không, ngửi cũng biết là đồ đi mua, đúng không? - Mẹ ơi, thôi đi - Mateus năn nỉ. - Con trai à, con biết mình có bao giờ ăn đồ mua sẵn đâu... Mà bố mẹ cháu có thể đến thăm con gái vào chủ nhật chứ? - Bố mẹ cháu không thích đi linh tinh đâu - tôi bịa, vì tôi đã mời bố mẹ bao giờ đâu. - Linh tinh là thế nào? Cuối cùng thì chúng ta cũng sắp thành một gia đình rồi cơ mà. - Đúng đấy - bố Mateus xen vào - thế còn nhẫn cưới, đã mua chưa? - Chưa ạ. - Thế thì con trai còn định chờ đến bao giờ nữa? Hai tháng nữa là cưới rồi, thế mà con vẫn chưa mua nhẫn cưới. Hay là các con không có tiền? Bố mẹ có thể cho các con tiền mua nhẫn - ông bố chồng tiếp tục. - Không cần đâu ạ - tôi phản đối. - Mateus à, con đừng có ngại, cầm lấy đi, Magda không đi làm, nó ngồi nhà không làm gì, ai chả biết là chỉ có một lương thì... - Bố ơi, nhưng... Bố Mateus lôi từ ví ra một xếp tiền và giúi vào tay anh. - Bố, bố thôi đi nào - Mateus lầm bầm không được quả quyết cho lắm. - Không nói linh tinh, cầm lấy, nếu không là bố mẹ giận đấy. - Các con có thể mua rèm cửa - bà mẹ chồng lưu ý. - Mẹ ơi... mẹ yên đi - Mẹ không biết là chúng mày sẽ xoay xở ra sao... Bố mẹ chỉ muốn giúp hai đứa thôi. Nhìn thấy thế này mẹ đến phát khóc lên mất, ngủ ngay trên đệm, rèm cửa không có, bánh há cảo thì đi mua, mẹ không biết, không biết, chả nhẽ bao giờ chúng mày có con thì nó cũng ngủ trên đệm à? Đúng là... - Có lẽ bố mẹ về đây. Còn việc của con thế nào, Magda? - Con sẽ giải quyết ạ. - Ừ, giải quyết đi con ạ, con phải giải quyết đi, vì chỉ có một lương thì khó khăn lắm, thằng Mateus dạo này thần sắc kém quá. - Con có cần giúp đỡ hay giải quyết gì không? - Không cần đâu ạ. - Ở chỗ bố đang cần thư ký - bố Mateus đề xuất - để bố hỏi xem. - Không cần đâu ạ. - Bố sẽ hỏi. Ông già đã hỏi. Tôi ních chân trong đôi giầy đế cao đi mượn, trong cái chân váy ngắn đến đầu gối, tôi đi thang máy lên tầng mười tám. - Quay số 0 để gọi ra ngoài, số 9 trong tòa nhà này. Nếu gọi vào cầm tay thì quay hai lần số 0. Đây là những tài liệu cần thiết cho cô. Giấy có tiêu đề dùng để in những cái quan trọng, còn thì cho loại giấy bình thường vào, máy fax ở đằng kia, cô đã biết sử dụng rồi thì tôi không phải giải thích nữa, địa chỉ trong outlook, mật khẩu để mở máy cô cứ nhấn enter, khách hàng trong tòa nhà này sẽ gọi điện cho cô, họ sẽ yêu cầu đủ thứ, nào là tay khóa lỏng, hoặc là nhà vệ sinh không hoạt động, cô gọi điện cho nhân viên kỹ thuật để họ đến sửa, cửa thoát hiểm ở đằng kia, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, cô hiểu tôi muốn nói gì chứ, ở đây mọi người đều mắc chứng hoang tưởng sau vụ Mười một tháng Chín, cô biết đấy, à, khi đó thang máy sẽ không hoạt động, cửa ra cầu thang bộ sẽ tự động mở. Tôi ngồi ở phòng 703, có gì thì cô cứ đến, hoặc là gọi điện. - Hoặc là cô đến, nếu không thì gọi điện. Cô cứ gọi sang phòng bên. Bà ta ở phòng 703, tôi ở 702. Có thể cứ diễn ra như vậy suốt đời. Phòng tôi không có cửa sổ. Nhưng phòng bà ta thì có. Cửa sổ nhìn ra Cung Văn hóa và một góc trung tâm, nhưng họ đang xây một tòa tháp mới, nó sẽ che khuất tòa trung tâm. - Và cô nhớ là không được đi săng-đan đi làm, chỉ được đi giầy, kể cả những ngày nóng, chúng ta cần phải tuân theo một số các nguyên tắc. Màu: xám, chì, xanh đen, be, màu đen có thể được nhưng không nên thường xuyên. Các con dấu ở ngăn kéo bên trái. Mọi cái okey chứ? - Vậy thì chúc thành công. Giầy làm tôi đau. Hay là tôi tháo ra, chẳng ai nghĩ tới chuyện đó đâu, mà đằng nào thì mọi người cũng nhìn tôi phần nửa trên, nửa dưới thì không, ở đây hơi chật chội, nếu mai mà tôi vẫn mặc bộ đồ đi mượn này chắc sẽ không hay. - Cô Magda, hai cà phê, một nâu, một đen. - Còn bánh ngọt, sao cô không mang bánh cho tôi? Được rồi, thôi, giờ thì cô hãy để chúng tôi một mình. Điện thoại reo, alô, tôi gọi từ tầng mười sáu, ở chỗ chúng tôi nóng quá, cô cho giảm nhiệt độ của tầng mười sáu thêm hai độ nhé. Vâng, tôi nói ngay đây, đề nghị giảm hai độ ở tầng mười sáu. Alô, tầng hai ba quá lạnh, tăng thêm một độ, nếu cô nhận điện thoại thì hãy n phòng quản trị. Alô, phòng quản trị, thế mà cũng gọi là phòng quản trị à, tôi đã gọi hai lần về cái cửa, là nó không đóng khít được, gạch lát sàn dầy quá thành ra không đóng khít được cửa, đúng rồi, tôi ở tầng mười tám, cửa không đóng khít, vâng, giảm hai độ vì chị ấy kêu nóng quá, chị ở Ngân hàng Thế giới bị nóng, vâng, alô, chị ấy đã gọi điện ba lần rồi mà vẫn cứ nóng, bà ta đã gọi ba cú điện thoại về chuyện này, trẻ em ở châu Phi đang chết đói, còn chị ở Ngân hàng Thế giới đã gọi đến ba cú điện thoại, vâng, tôi tha thiết đề nghị, không thể chịu được trong hoàn cảnh như thế này, còn ở Nam Mỹ thì thậm chí trẻ em phải lao động ở những nơi sản xuất ma túy, buôn bán vũ khí, lắp ráp máy tính, thế giới made in China, nhưng chị ở Ngân hàng Thế giới gọi điện, điều hòa nhiệt độ bị hỏng, đúng là xì-căng-đan, chúng ta đang ở châu Âu mà điều hòa nhiệt độ lại không hoạt động, nóng, nóng không thể chịu nổi, cô phải làm gì đi chứ, cô ở hội đồng quản trị cơ mà. Ở Petersburg, trẻ em trú đông trong đường hầm, cơm suất, rượu vang rẻ tiền, có thể cho một bà lão ăn mấy cú đá, cho một ông lão say rượu vài cái gậy và chỉ vì một suất ăn. - Bánh ngọt ấy, cô có mang cho chúng tôi hay là không đây? Đúng, cần phải đòi hỏi... Cô Magda, máy in bị hỏng. Hay là hết mực? Vẫn còn à? Hay là phải tắt đi rồi lại bật lại? Tôi làm thế nào để in được đây! Đúng là xì-căng-đan! Khách đang chờ, còn máy in lại hỏng, máy in made in China, thế mà lại không hoạt động, mà đây là khách hàng rất quan trọng, trẻ em Trung Quốc lắp ráp cái máy in này, vì ở đấy là rẻ nhất, trẻ em Ba Lan, những đứa có vở, cặp sách và bút vẽ cũng made in China ấy, không đi trại hè, chúng ném bóng lên tường, tắm dưới hồ Czerniakhôngwskie, một em trai chín tuổi đã bị chết đuối, tôi đọc được thông tin trên trang onet(9), tại sao máy in lại không hoạt động? Cô có thể trả lời câu hỏi này được không? 9. Onet.pl, cổng thông tin lớn nhất ở Ba Lan. Tôi không thể, vì tôi không biết, tôi có thể gọi điện đến trung tâm dịch vụ để họ cử người đến sửa máy in. Tôi chỉ có thể làm được từng ấy, khách hàng đợi thì sao nào, bây giờ tôi phải dùng mắt để chiếu sáng chắc? Điều hòa nhiệt độ làm sao, phải chăng tất cả các ông bà đều phơi nắng? Cửa không đóng khít được, tôi chờ suốt hai tiếng rồi, đây là khách hàng quan trọng, rất quan trọng, trẻ em làm việc ở nơi sản xuất ma túy, dân buôn bán hàng trên hè phố với giá tám mươi lần cao hơn so với họ trả cho trẻ em, lãi tám trăm phần trăm, nhưng thế thì bọn trẻ con cũng thích lắm rồi, chị ở Ngân hàng Thế giới có những rắc r khác, lấy ai để lo cho trẻ em ở Columbia. Nào, lấy ai đây? Cô Magda, thêm hai cà phê nữa nhé. Có bánh ngọt hay không ạ? Câu hỏi hay thật đấy, tất nhiên là có bánh ngọt, đây là khách hàng rất quan trọng. Phụ thuộc nhiều vào vị khách này đấy, cô đã mua quần lót mới chưa. Quần lót made in China. Còn trẻ em Trung Quốc... Nào, ai sẽ... trẻ em... Columbia hay Trung Quốc thì cũng trừu tượng như nhau. Lòng kiên nhẫn chỉ đủ cho tôi được một tuần. Chị ở Ngân hàng Thế giới ngày nào cũng gọi điện. Hóa ra là chị ta có những rắc rối khá lớn, cụ thể là với chồng, thành ra mới gọi điện như vậy, máy in thì phải đưa đi sửa, bánh ngọt thì ba ngày sau là hết nhẵn, tôi quên đặt bánh mới, tôi kết nối nhầm một người nào đó rất quan trọng với một ai đó cũng quan trọng không kém, có khi còn quan trọng hơn, tôi đọc trên mạng về trẻ em Columbia và tôi không truyền đạt lại thông tin của chị ở Ngân hàng Thế giới để giảm một độ cho phòng làm việc của chị ta. Ngoài ra tôi còn được biết là mỗi lần vào mạng đều bị camera ghi lại. Lẽ ra tôi phải nghĩ đến chuyện này từ trước. Tôi nhận được bốn mươi chín zloty và nghe: - Cô Magda, có lẽ chúng tôi cần một người có nhiều kinh nghiệm hơn. - Cô thấy thế nào? EKG ổn. - Nhưng em thấy đau. - Chỗ nào? - Ở đây, chỗ tim ấy. - Có thể do cô bị stress trong công việc? Có thể cô cần được nghỉ ngơi? - Em làm gì có việc làm. Mateus không nói gì, nhưng có lẽ bực mình. Bố của anh ấy đã giải quyết tìm giúp cho việc làm này, thế mà ở đây lại chẳng ra làm sao. - Ngay từ đầu em đã biết là công việc sẽ như vậy? - Em biết. Vì em đâu có phù hợp với loại công việc này, tin em đi, em đã cố gắng hết sức trong khả năng của mình, nhưng hễ cứ nghe thấy giọng của cái mụ ở Ngân hàng Thế giới là em chỉ muốn phun ra: đồ chó cái. Anh biết đấy, trẻ em ở Columbia... - Pha trà cho em nhé? - Thôi... trẻ em ở Columbia... - Em nghe này, công việc nào cũng đều có một cái gì đó hay một ai đó làm em khó chịu... - Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó, đơn giản là em không thể nào hiểu được lại có người khổ sở vì phòng làm việc bị nóng hơn mất một độ, trong khi trẻ em ở Columbia... - Nhưng em định làm gì? Em muốn một công việc như thế nào? Em phải cân nhắc đi. - Em cũng không biết nữa, em chán lắm rồi, anh lúc nào cũng không à, em thì ngồi nhà suốt ngày, hễ gọi điện là lại được trả lời là chúng tôi sẽ gọi lại cho chị, em đợi anh đến nửa đêm, còn anh thì tắt máy di động, em thiếp đi trước TV trong bộ đồ lót, bọn bạn gái của em thì lại có những vấn đề riêng của chúng, chúng nó có chồng, có con, rồi tã lót, đi mua sắm, khóc đêm... - Bố mẹ đã đặt tiệc cưới ở nhà hàng. - Tiệc thế nào? - Thì ăn vào buổi trưa. - Thế mình đã chẳng định là sẽ chỉ có mình và bố mẹ thôi sao. - Nhưng em biết đấy, còn cha đỡ đầu của anh, rồi vợ chồng mẹ đỡ đầu, bà cũng muốn đến, vì nếu mình mà không mời bà thì bà sẽ giận... - Em chẳng hiểu anh đang nói gì, đám cưới của mình còn bố mẹ anh lại đi đặt nhà hàng. - Vậy thì em muốn gì? - Chẳng gì hết. - Em biết không, em thay đổi nhiều đấy, cái gì cũng làm em bực mình, anh không biết em muốn gì nữa, hay em bực vì anh có việc làm còn em thì không? Vì bạn bè em có con còn em thì không? Nào, em muốn gì? - Chẳng gì cả.