Bài hát nào của anh cũng buồn như thế. Tiếng đàn chênh vênh không có điểm dừng, tơ lòng dày vò em trong từng nổi nhớ. Có một thời khi em còn là cô nữ sinh với đôi bím tóc …

… Mỗi chiều đi học về trên con đường rợp bóng bằng lăng anh lại lẽo đẽo đi sau hát tặng em những bài hát không đầu không cuối. Em cuối mặt lặng lẽ chẳng dám nhìn mà sao cứ thấy nóng bừng đôi má. Rồi trái tim em cô gái mười tám khẽ rung lên những cảm xúc đầu tiên. Anh đến với em bằng tình yêu của một chàng lãng tử đa tình. Còn em dành trọn vẹn cho anh tình yêu nguyên trinh đầu đời của một người con gái.

Lối xưa bằng lăng vẫn rụng tím màu chung thủy. Chỉ có đôi ta là xa nhau. Em một mình lang thang, phiêu du trong vùng kí ức ướt nhòa. Bài tình ca ngày xưa giờ đây lạc điệu bởi anh đâu dành để tặng riêng em. Cô gái trong bài hát kia đã cuốn anh đi mất. Vậy mà em đã từng ngốc nghếch nghĩ rằng cô gái ấy là mình. Tại sao vậy anh? Giá mà ngày xưa con ngõ này đừng tím màu bằng lăng thổn thức thì có lẽ chẳng có một chuyện tình buồn đến thế.

Tình yêu như trò cút bắt, mãi lẫn trốn nhau rồi lại phải kiếm tìm nhau. Đã biết vậy mà người ta vẫn cứ lao vào như con thiêu thân. Và em cũng đã một lần lao vào. Để bay giờ xót xa nuối tiếc cho một cuộc tình đã qua … Tình yêu anh dành cho em bảng lảng mong manh như sương khói chỉ một con gió nhẹ cũng đủ để tan ra tất cả …

Chiều nay một mình em lạc loài nơi con ngõ vắng này với hy vọng tìm lại được chút dư âm ngày cũ. Gió mạnh thổi làm những cánh bằng lăng rơi xao xác. Em nghe lòng mình sắt se tê buốt. Những cánh hoa tím mà ngày xưa anh thường cài lên tóc em. Nhưng rồi một ngày kia em chợt nhận ra mình chỉ là người được anh thế vào chỗ trống. Anh đến với em để trả thù người con gái trước đã phụ mình. Bài tình ca anh hát cho em nghe nhưng là để nhớ về cô ấy. Cũng như những nụ hôn nồng nàn anh dành cho em chỉ là sự lặp lại của mối tình đầu. Tất cả đều là giả dối!

Em quyết định rời xa anh vì lòng tự ái bị tổn thương. Vậy mà khi xa nhau rồi em mới biết mình không thể thiếu anh.

Bao nhiêu đêm em đã thức trắng để khóc cho mình hay nói đúng hơn là khóc cho cuộc tình chóng tan. Phải chăng anh sinh ra là để làm khổ em? Em giận mình sao lại bị cuốn hút bởi cái dáng vẻ lãng tử có chút gì đó ngạo mạn bất cần cùng với những bài hát day dứt buồn của anh. Ngày chia tay anh ôm đàn hát. Đó là bài tình ca cuối cùng em được nghe – buồn đến não lòng.

Nhiều lần em tự hỏi: “Có bao giờ anh quay về con ngõ này để nhớ về cô bé với đôi bím tóc hay không?” Riêng em mỗi lần đi qua nơi này đều nhớ da diết tiếng đàn ngày cũ. Tiếng đàn buồn mênh mang, chênh chênh không có điểm dừng như tình yêu đầu của người con gái vẫn luôn âm ỉ cháy trong từng nỗi nhớ …

Hết