Tập 1

Đêm khuya khoắt. Lúc này đã là thời khắc chuyển ngày, Ánh Vy mới về tới phòng trọ. Cô nấu cho mình một tô mì, đậy úp đĩa lên cho mì nở rồi mới vào phòng tắm. Nước ban đêm thật lạnh. Nước xối vào vết xước ở chân ... Xót! Nó gợi nhớ về cuộc gặp gỡ tình cờ sáng nay.

Sáng nay, một buổi sớm mờ sương. Từ con hẻm lao thẳng ra đường lớn, Vy đã đụng phải một người đang đi trên một chiếc xe đạp thể thao. Lồm cồm bò được dậy, cô tính lớn tiếng la lối cái người vừa khiến cô bị té kia, nhưng còn chưa kịp la tiếng nào thì người đàn ông đã nâng chân cô lên, vừa thổi, vừa xin lỗi, vừa hỏi thăm rối rít:

– Xin lỗi cô! Tôi lơ đễnh quá, không chịu để ý xung quanh gì cả. Chân cô bị thương rồi. Làm sao bây giờ?

Người đàn ông trong bộ đồ thể thao, tai đeo headphones, dáng dấp khỏe mạnh, giọng nói thật ấm và lịch sự làm ý định của Vy lập tức bị dập tắt lụi. Nói đúng ra, người có lỗi trong chuyện này là Vy. Tại cô lao ra bất ngờ, con hẻm thì khuất, trong khi anh ta đi đúng đường và với tốc độ khá chậm. Vậy mà anh ta còn lịch sự hỏi han, Vy lại tính chơi trò “chụp mũ” người ta.

Bắp chân của Vy bị trúng bàn đạp xe nên xước một vết dài. Máu rướm đỏ khiến người đàn ông hoảng hốt. Luống cuống, anh ta chỉ còn biết thổi nhẹ mong cho cô khỏi đau. Cứ mãi bị cầm chân, Vy thấy mắc cỡ nên nhẹ rút chân lại mà ôm lấy:

– Không sao đâu! Chỉ là một vết xước thôi mà.

Nghe giọng nói, người đàn ông chợt ngước nhìn lên. Ôi! Một gương mặt điển trai hết biết. Cả người Vy chợt như bị thôi miên, một hồi rồi mới giật mình tỉnh dậy. Nhận ra thái độ kỳ cục của mình, Vy lại đâm ra lúng túng. Chân tay cô trở nên vụng về lạ. Vơ vội xấp báo vung vãi đầy dưới đất rồi cô bỏ đi thật nhanh. Giờ nghĩ lại thì thấy thật buồn cười. Nhưng phải công nhận anh ta rất đẹp trai, rất lịch lãm và ra dáng đàn ông, một vẻ đẹp toàn diện và mạnh mẽ.

– Vy ơi! Mở cửa tui vô!

Tiếng gọi cửa chợt cất lên đã kéo Vy trở về thực tại. Nhận ra tiếng Ngọc Hạnh, cô thấy thật lo lắng. Cũng vừa lúc tắm xong nên cô mở cửa được ngay.

Ngọc Hạnh bước vào, ánh mắt buồn vời vợi, giọng nói như không một chút sức sống:

– Đêm nay cho tui ngủ với bồ nha!

– Biết mấy giờ rồi không? Cần gì thì nhắn tui qua. Con gái mà đi ngoài đường vầy nguy hiểm thế nào biết không? Nói bao nhiêu lần mà sao bồ không chịu nghe gì hết thế hả?

Bị Vy cằn nhằn, Ngọc Hạnh thấy thật ấm áp, như vừa lấy lại được sức sống.

Vì có quan tâm thì Vy mới rầy thế. Với Hạnh, Vy là người bạn thân thiết và quan trọng nhất. Vy đã chăm sóc và lo lắng cho cô còn hơn một người bạn. Ba mẹ Hạnh hầu như lúc nào cũng vắng nhà. Dăm bữa, nửa tháng mới có đủ mặt gia đình thì hai người lại gây sự cãi cọ nhau. Bữa cơm gia đình chưa bao giờ được ấm cúng và luôn có vị đắng lẫn vị mặn trong ấy.

Mỗi lần mà bị Vy la, Ngọc Hạnh lại đu tay Vy, giọng nũng nịu như một đứa con nít:

– Tui đâu có đi ngoài đường. Tôi ngồi ở quán net bên kia suốt từ tối đến giờ chờ bồ về mà.

– Thật không? - Vy hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

– Thật mà! Tui thề đó!

Vy đành tạm thời tin là thế. Cô đóng cửa rồi quay vào với tô mì.

– Bồ muốn ăn không! Tui có nấu mì gói nè!

– Tui không muốn ăn.

– Sao thế? Bộ ba mẹ bồ lại gây nhau nữa hả?

Hạnh chỉ lắc đầu. Vy lại hỏi:

– Vậy thì là chuyện gì?

Hạnh không trả lời, gương mặt lại trở nên ảm đạm khiến Vy thấy tô mì đang ăn thật dở. Cô cố vắt trí nhớ của mình ra xem còn nguyên nhân nào khác nữa chăng, hay Hạnh lại buồn vì tay “công tử trăng hoa” kia nữa. Hẳn là chuyện đó rồi.

Cô dẹp hẳn tô mì sang một bên rồi nhìn thẳng vào Hạnh và hỏi:

– Phải bồ lại nghĩ đến cái tên Tổng giám đốc trăng hoa gì đó không?

Hạnh chợt cúi đầu nhìn xuống thay cho câu trả lời. Nhìn thái độ này, Vy càng khẳng định hơn suy nghĩ của mình là đúng. Nghĩ lại cảnh mấy tháng trước, cũng giữa đêm thế này, Ngọc Hạnh réo cửa ầm ĩ rồi ôm chầm lấy cô mà khóc thật lâu.

Vy lại thấy giận vô cùng, máu nóng dồn hết lên đầu:

– Bồ còn chưa chịu quên cái tên bội bạc đó đi hả? Cái tên xấu xa đó có gì tốt đẹp đâu mà bồ phải vương vấn?

– Tui đã nói anh ấy không như bồ nghĩ mà.

– Lại còn bênh nữa. Hắn phụ bồ thì hắn là thằng đểu. Bồ xinh đẹp thế này thiếu gì người theo đuổi. Đừng rầu vì cái tên đểu cáng ấy nữa.

– Anh ấy không như bồ nghĩ thật mà.

Mặc kệ là Ngọc Hạnh nói gì, Ánh Vy vẫn khăng khăng suy nghĩ của mình.

– Bồ cho tui số điện thoại, địa chỉ nhà của hắn đi, để tui trả thù giùm bồ. Còn cái công ty của hắn nữa, tên gì, ở đâu?

– Bồ tính làm gì?

– Thì cũng như hắn đã đối xử với bồ thôi. Tui sẽ khiến cho hắn yêu tui, mê mệt vì tui, rồi bất ngờ đá cho hắn ngã chỏng quèo dưới chân tui. Đến lúc đó, bồ hãy đứng trước mặt mà cười thật to vào. Nghe không?

– Hả!

Ngọc Hạnh đâu ngờ Ánh Vy lại có ý định như trong phim ấy. Cô thấy hơi sợ. Nhưng sau hồi bất ngờ, cô cũng nghĩ theo Ánh Vy:

“Hay là như vậy nhỉ.

Chắc sẽ được!” Cô nói với lòng thế rồi nói với Ánh Vy:

– Anh ấy tên Định Văn, ở công ty F&S.

– Hay quá! - Vy chợt reo - Tuần trước, tui có nộp hồ sơ ở công ty đó, sáng mai tui được hẹn phỏng vấn đấy.

Nói đến phỏng vấn mới nhớ, Ngọc Hạnh đưa ra một túi xốp mang theo đưa cho Vy, nói:

– Tui có mang mấy bộ đồ kiểu để bồ lấy điểm khi đi phỏng vấn nè. Bồ vào trong mặc thử đi!

Vy mở túi xem qua một lượt, vừa nói:

– Cảm ơn bồ. Nhưng sao không phải là áo sơ mi?

Mặc đầm cho nữ tính. Mặc thử mau đi. Nhanh còn ngủ nữa. Sắp một giờ sáng rồi đấy.

Ánh Vy đành miễn cưỡng thử. Một đầm voan xếp li dài quá gối, thêm vào mái tóc vờn vai xuống đến ngang lưng, Vy như biến thành một người hoàn toàn khác. Trước giờ đã quen với một Ánh Vy luôn mặc quần Jean áo sơ mi rộng, tóc cột cao, đội mũ lưỡi trai. Hạnh thấy ngộp trước Vy lúc này. Dáng Vy đậm nét Á Đông, khiến người đối diện thấy được ở cô một tâm hồn sâu lắng như chính đôi mắt của cô vậy. Sau phút bị hút hồn, Ngọc Hạnh cũng mỉm cười gật gù:

– Tuyệt thật! Bồ giống như một tác phẩm hội họa đấy. Làm tui thấy nghi ngờ về giới tính của mình quá.

Ánh Vy nhìn mình rồi nhìn Hạnh, mặt nhăn nhó:

– Bồ nói thấy khiếp vậy! Mặc cái này nó sao sao ấy. Tui thích mặc áo sơ mi với quần kaki hơn.

– Không có “sao sao” gì hết! Bồ nói giúp tui mà. Sáng mai tui sẽ trang điểm nhẹ cho bồ.

– Thôi, thôi! Mặc váy là được rồi. Tôi nói giúp bồ là tự tui sẽ có cách.

– Tui muốn Định Văn yêu bồ. Mong bồ sẽ mang lại hạnh phúc cho anh ấy.

– Bồ nói gì?

– Không có gì! - Hạnh trốn tránh - Thôi, bồ vào thay đồ ra đi. Tui bỏ màn.

Buồn ngủ lắm rồi. Lẹ lên!

– Bồ ngủ nổi không? Dạo này nhiều muỗi lắm đấy.

– Được mà! Bồ không buồn ngủ hay sao mà cứ chần chừ mãi thế?

Không nghĩ gì thêm nữa, Ánh Vy thay đồ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, cô gặp lại người đàn ông trên chiếc xe đạp thể thao, tai đeo heađphone với giọng nói thật ấm áp.

Sáng nay là buổi hẹn phỏng vấn. Hồi đêm, Vy đã cho phép mình được nướng thêm một chút. Nhưng không hiểu sao, hình như là thói quen, sáng sớm tinh mơ cô đã bật đầu dậy đi bỏ báo như mọi buổi sáng trước giờ. Khi đi vào con hẻm ngày hôm qua, cô chợt hỏi lòng mình:

“Có cái duyên lần thứ hai không?” Rồi cô lại cười và lắc đầu. Một câu hỏi hơi ngớ ngẩn quá.

Nhưng khi nhìn về phía đầu con hẻm đúng lúc một chiếc xe đạp vừa dừng tại đó. Vy giật mình vội đánh lạc hướng nhìn, rồi lại len lén nhìn về phía đó. Đúng là anh ta. Trống ngực cô sao đập thật mạnh. Như thể nó đang sợ sệt điều gì đó.

“Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Quên! Sao mình ngớ ngẩn quá!” Rồi cô ngước lên, lấy lại vẻ tự tin và bước. “Anh ta đâu có nhớ mình”. Và cô sẽ lướt qua anh ta. Nhưng khi cô vừa đi gần tới thì chợt thấy tiếng như reo của anh ta:

– Đúng là cô rồi!

Sau tiếng nói, người đàn ông đã đứng ngay trước mặt cô. Anh ta có vẻ hồ hởi:

– Cô còn nhớ tôi không? Hôm qua tôi đã đụng phải cô ở chỗ này. Cô nhớ không?

– Vâng, tôi nhớ. Nhưng cô có chuyện gì ạ?

– Cô đợi tôi một chút.

Nói rồi anh ta quay lại xe lấy gói thuốc đưa cho Vy.

– Lẽ ra hôm qua tôi phải đưa cô đến bệnh viện khám mới đúng. Nhưng không hiểu sao cô đi nhanh quá làm tôi thấy áy náy vô cùng. Thế nên tôi đành mua thuốc. Có thuốc uống, thuốc sát trùng, bông băng đầy đủ cả. Cô cầm lấy đi!

Cảm động quá. Không những lịch sự, nhã nhặn mà anh ta còn rất ân cần và chu đáo. Người như thế thật rất hiếm.

– Anh làm tôi áy náy thì đúng hơn. Chỉ là một vết xước, nó có thể tự lành được mà. Hơn nữa, là tôi bất cẩn đụng trúng anh, không phải anh đụng tôi. Anh không sao là tôi đã cám ơn anh lắm rồi.

– Cứ cho là vậy? Nhưng tôi vẫn bình an, còn cô lại bị thương. Cô nhận đi.

Tôi sẽ rất vui và cám ơn cô đấy.

Anh ta càng tỏ ra tử tế, Vy càng thấy áy náy hơn. Đối diện với anh ta lâu, sự tự tin trong cô dần mất. Trời cũng đã sáng hẳn, sợ trễ giờ đi phỏng vấn nên Vy không từ chối thêm nữa. Nhận lấy bịch thuốc, cô cảm ơn anh rồi đi tiếp bỏ cho xong chỗ báo. Nhưng được mấy bước cô lại nghe tiếng gọi, xoay người lại thì người đàn ông đã tiến gần hơn, một chút lưỡng lự rồi mới hỏi:

– Chúng ta sẽ gặp lại nhau nữa chứ?

Vy chỉ cười rồi quay lưng bỏ đi. “Gặp nữa không?” Nghe như anh ta đang muốn làm quen vậy. Thôi đi Vy ơi! Mày đang mơ mộng đấy à? Nhìn anh ta đâu phải con nhà bình dân, lại phong độ thế, hẳn có rất nhiều “sao” xung quanh.

Mày mà dám tưởng mộng à? Thôi dẹp!

Ráng giao cho xong đống báo rồi Vy vội về cho kịp giờ hẹn. Vì sự có mặt của vết xước đáng yêu nơi chân, Vy đành tìm cho mình bộ đồ khác. Chiếc quần kaki đen, chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu vàng theo đúng ý cô, và mái tóc cũng được cột cao lên. Nhìn Vy thật tự tin, có lẽ sẽ ăn điểm hơn.

Khi vừa bước vào phòng, hai ánh mắt liền giao nhau. Vị tổng giám đốc trẻ tuổi - Định Văn - đôi mắt ngạc nhiên và đôi môi anh ta khẽ mỉm cười. Nhưng còn Ánh Vy cô thấy thất vọng đứng chôn chân tại chỗ một hồi. Khi Định Văn đã rời khỏi bàn và tới gần, cô mới giật mình đổi sắc mặt lạnh nhạt ngồi xuống ghế. Vị Tổng giám đốc trẻ tuổi ấy, người đã làm cho Ngọc Hạnh đau khổ đấy, không ai khác chính là người đàn ông lịch thiệp có giọng nói ấm áp Vy mới gặp lại sáng nay, lần thứ hai. Hình ảnh người đàn ông thật đẹp trong mắt Vy bỗng chốc sụp đổ, nên cô thất vọng. Riêng Định Văn thì dường như rất vui, anh hỏi han và quan tâm:

– Không ngờ lại là cô. Thật đúng là chúng ta có duyên mà. Cô đã dùng thuốc sáng nay tôi đưa chưa? Có thấy đỡ hơn chút nào không?

– Cảm ơn anh đã quan tâm. Nhưng hôm nay tôi đến đây là để xin việc.

– Tôi biết. Chúng ta đã gặp nhau hai lần, coi như là quen biết rồi. Cô không cần quá nghiêm túc như thế đâu. Hãy nói chuyện với nhau tự nhiên như những người bạn được không?

– Anh làm ơn vào vấn đề chính giùm.

Định Văn không khỏi ngạc nhiên vì thái độ khác hẳn khi sáng của Vy.

– Ánh mắt cô thật sắc lạnh. Cả cách nói chuyện cũng thật khó gần.

– Đối với những loại người như anh thì tôi phải nhìn và nói chuyện như thế nào đây?

Câu nói sắc như dao của Vy khiến Định Văn một chút hoảng sợ đến gai người.

– Loại người như tôi ư? Hình như cô đang hiểu lầm gì đó phải không?

– Sự thật thì đâu thể gọi là “hiểu lầm” được.

– “Sự thật”? Mới sáng nay tôi còn thấy cô rất thân thiện. Tôi đã phạm lỗi gì khiến cô phải thay đổi nhanh đến vậy?

– Với tôi thì không. Mà là với người bạn thân nhất của tôi. Anh thật đáng khinh bỉ.

Văn giật thót mình. Anh cố lục tìm trong trí nhớ xem mình có từng đắc tội với ai đó chăng? Có vẻ như mức độ rất nghiêm trọng mới khiến người con gái có đôi mắt hút hồn kia buông ra hai tiếng “khinh bỉ”. Nhưng anh chịu, không thể nào mà nhớ.

– Bạn cô là ai? Tôi đã gây nên lỗi gì?

– Cái tên Ngọc Hạnh chắc hẳn anh chưa quên.

Ngọc Hạnh - cái tên của một người con gái. Cái tên mà Định Văn đã muốn xóa sạch trong tâm trí. Người con gái đầu tiên đã như một cơn gió lướt nhẹ qua đời anh.

– Tất nhiên là tôi nhớ. Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì.

– Anh làm tổn thương bạn ấy, giờ còn giả đò không biết sao?

– Cô càng nói càng khó hiểu thật đấy. Tôi đã làm gì mà cô ta bị tổn thương?

Ánh Vy bắt đầu thấy nóng gáy:

– Anh giả nai giỏi thật đấy. Tôi phải nói thẳng ra thì anh mới chịu nhận sao?

Ngọc Hạnh xinh đẹp, hiền thục, đáng yêu và tốt bụng thế, vậy mà lại đi yêu nhằm “công tử trăng hoa” là anh. Yêu cho chán rồi bỏ rơi. Làm bạn ấy đau đớn từ hồi đó tới giờ. Người bạn tốt nhất của tôi bị anh làm tổn thương sâu sắc đến vậy, anh bảo tôi phải nhìn anh bằng con mắt như thế nào đây?

– Cô im đi! - Định Văn nạt lớn - Cô biết gì mà nói? Tôi làm tổn thương cô ta ư? Hay chính họ mới là người phản bội tôi? Khi chưa hiểu rõ chuyện gì thì đừng tùy tiện lăng mạ tôi.

Sự phản bác của Văn quá mạnh mẽ. Lời răn đe của anh khiến Vy khá bàng hoàng. Rồi thái độ của anh tự dưng tắt lụi như ngọn lửa gặp nước. Anh trút một hơi thở ngắn nhưng mạnh như trút đi sự tức giận bộc phát vừa rồi, khẽ hạ giọng:

– Xin lỗi! Lẽ ra tôi không nên nổi nóng. Không biết Ngọc Hạnh đã kể cho cô nghe những gì, nhưng tôi dám khẳng định với cô, tôi không phải là loại người như cô nghĩ ... Thôi, dẹp chuyện này sang bên. Cô tới đây là để phỏng vấn mà.

Hồ sơ xin việc của cô đâu?

Ánh Vy cũng nghe lời dù vẻ mặt vẫn chưa được thân thiện, đưa hồ sơ cho Văn. Anh lật xem một lượt từng trang:

Hồ Thị Ánh Vy, tốt nghiệp ngành kế toán, trường Đại học Kinh tế Hồ Chí Minh. Định Văn gật gù rồi ngước lên hỏi Vy:

– Ngoài Anh ngữ, cô còn biết ngoại ngữ nào khác không?

– Tôi chỉ biết nói tiếng Hoa nữa thôi.

– Vậy một câu hỏi nữa:

Cô có dám làm việc với tôi không?

– Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng. Tôi cần phải giúp Ngọc Hạnh trút giận. - Ánh mắt cô trực diện với khuôn mặt người đối diện - Anh có dám để tôi làm thư ký cho anh không?

– Tôi rất muốn.

Văn tiếp nhận cái nhìn của Vy không chút ngần ngại. Anh nhìn và xoáy thật sâu vào đó để cố tìm lại ánh mắt đã hớp hồn anh sáng qua.

– Nhưng hy vọng cô biết phân biệt rõ việc nào ra việc nấy. Cô hiểu tôi muốn nói gì không?

Văn nói, ánh mắt vẫn không rời cô. Vy không trả lời nữa mà gật đầu khẳng định một cách tự tin đầy khiêu khích. Cô khiến lòng Văn bỗng dưng ngập đầy nỗi buồn miên man. Ánh mắt như tia nắng sớm đầu ngày hôm qua đã làm cho tim anh xao xuyến, chộn rộn. Nó đã hút anh ngay lần đầu tiên chạm phải và làm anh thao thức trọn đêm qua. Để sáng nay anh phải bật dậy khi trời còn mờ sương. Anh đến một tiệm thuốc tây chờ thật lâu người ta mới mở cửa, để anh mua thuốc. Đứng nơi hẻm ấy, con tim anh tha thiết cầu nguyện một cơ may được gặp lại đôi mắt ấy. Đôi mắt người con gái với dáng người khá mảnh, mặc quần Jean, áo sơ mi ca rô cột ngang bụng và chiếc mũ lưỡi trai đội quay ngược về sau để lộ gương mặt thanh tú pha chút sương gió của cuộc đời. Cách ăn mặc, của Vy thật ngổ ngáo, trong khi gương mặt, mái tóc dài và nhất là đôi mắt thì lại hết sức nữ tính và dịu dàng. Một nét đẹp vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối, cũng vừa rất dịu hiền. Và Văn thầm nghĩ, dường như định mệnh đã cố tình sắp đặt hai người được gần nhau. Nhưng cũng thầm trách định mệnh sao lại cho Ngọc Hạnh xuất hiện ở giữa hai người? Có lẽ từ đây, con tim anh mới thực sự không còn được bình yên nữa.

Rồi Văn lại thừ người ra nghĩ ngợi. Anh đang mong chờ gì đó. Con tim anh đang có một khát khao mãnh liệt, cháy bỏng cùng sự e dè, sợ sệt vì chính cái điều anh đang mong muốn.

Vy được một người phụ nữ đứng tuổi tên Tâm dẫn về phòng làm việc giới thiệu với mọi người. Cùng phòng còn hai người trẻ tuổi nữa, chắc cũng sàng sàng tuổi Vy. Vy khẽ cúi đầu chào cùng nụ cười đủ tự tin:

– Em tên Ánh Vy. Là người mới. Mong mọi người giúp đỡ.

– Người mới à? Hay quá!

Người tên Du bước tới, thái độ niềm nở:

– Gọi nhau bằng tên đi cho thân mật. Phòng có thêm người để “tám”, sau này sẽ sôi lắm đấy. Đúng không Hà?

– Phải rồi! Trước giờ chị Tâm quản trị tụi mình dữ quá. Giờ là ba người, phải hợp sức lật đổ chị ấy mới được.

– Thôi đi mấy cô. Tôi khắt khe hồi nào? Hơn nữa, Ánh Vy chỉ ở đỡ phòng mình thôi.

– Sao lại ở đỡ? - Hà thắc mắc - Ở luôn cho rồi.

– Nàng ơi! Người ta là thư ký của Tổng giám đốc chứ có phải nhân viên phòng kế hoạch đâu.

– Cũng đúng! - Đoạn Hà quay sang Vy nãy giờ vẫn im lặng quan sát mọi người - Người mới thì phải có quà ra mắt chứ nhỉ?

Nghỉ ngơi trong giây lát rồi Vy mới trả lời:

– Quà thì em không có. Ờ ... dạ, ở đây có quầy nước không ạ?

– Có Vy đi về bên trái, qua phòng sếp là tới đấy!

– Vậy phiền mọi người đợi trong ít phút.

Rồi cô bước ra khỏi phòng, tới quầy nước. Đúng lúc Văn cũng vừa bước đến. Vy làm mặt tỉnh bơ như không hay biết sự hiện diện của anh ở đây. Anh đành lên tiếng trước:

– Vy đang làm gì vậy? Đã làm quen với mọi người chưa?

Vy lại vờ không nghe, cô châm nước nóng vào từng ly. Văn phải lấy “cái uy” của cấp trên ra để nói chuyện:

– Tôi đang nói chuyện với Vy đấy. Dù có ghét tôi tới mấy thì Vy cũng phải nhớ Vy đã là thư ký của Tổng giám đốc công ty quảng cáo F&S là tôi đây.

– Tôi pha nước mời mấy chị cùng phòng. Anh cũng thấy rồi đấy.

– Còn tôi, Vy không mời sao?

– Tôi không thích.

Tình hình vẫn căng thẳng. Vy hình như chẳng có chút cảm tình nào với anh thì phải. Văn vẫn giọng nhẹ nhàng:

– Ánh Vy này? Bây giờ chúng ta đã là những người làm việc cùng nhau, Vy đừng tỏ ra xa lạ nữa có được không? Hãy nói chuyện bình thường với nhau có được không? Nói chuyện như những người bạn của nhau có phải tốt hơn không? Nếu không thì có thể nói chuyện như lúc đầu mới gặp, cũng đâu có khó khăn gì.

– Lúc đó là bởi vì tôi chưa biết anh chính là Định Văn. Tôi đã rất muốn làm bạn với anh, thực sự muốn. Nhưng ... loại người dễ thay lòng đổi dạ, thích bay bướm trăng hoa, thích người khác phải tan nát cõi lòng vì mình như anh tôi nhạy cảm lắm. Nên nếu muốn tôi coi anh như bạn thì xin lỗi, tôi không làm được. Còn nếu anh không chấp nhận một nhân viên như tôi, thì tôi rất sẵn lòng nghỉ việc ngay bây giờ.

Định Văn không nói thêm gì nữa. Anh đứng chết trân, im lặng. Anh như đang chới với dưới một hố sâu, mong mỏi một cánh tay đưa xuống nắm chặt lấy và kéo anh lên. Cánh tay ấy vẫn ở trên miệng hố. Văn muốn nắm giữ lấy nó thật chặt nhưng nó lại đang từ chối anh. Nó đang từ chối anh, từ chối một cách lạnh lùng khiến con tim anh lạc lõng, nhức nhối. Anh cũng nhức nhối vì chính bản thân. Một chút mơ hồ, anh nhận ra mình đang giận. Nhưng giận ai?

– Cà phê của anh nè!

Hình như Vy là người thích làm cho người ta phải bất ngờ? Cô la mắng thậm tệ vậy mà vẫn pha cho anh một tách từ lúc nào. Văn nhìn tách cà phê rồi nhìn Vy, ánh mắt ngạc nhiên lộ nét vui. Vy phớt lờ:

– Anh đừng hiểu lầm. Tôi mời anh nước vì hai lý do, thứ nhất vì anh là người Ngọc Hạnh yêu nhất, thứ hai vì anh là cấp trên của tôi.

– Nói xong, Vy bỏ vào phòng với ba tách còn lại mặc Văn ở đấy, ánh mắt ẩn chưa hết xúc động.

Mùi cà phê sữa thật thơm lan tỏa khắp căn phòng kế hoạch. Tâm hồn ăn uống, lại tính sôi động nên Du và Hà không chút chậm trễ bay tới thử ngay, nhấp một ngụm ...

– Vị ngọt thơm đọng mãi nơi đầu lưỡi. Ngon!

Rồi quay sang Du - Du cũng đang lim dim mắt như để tận hưởng cho hết, không bỏ một chút hương vị nào:

– Bà uống rồi thấy cách pha của bà thế nào? - Hà nói - Chênh lệch tay nghề quá đấy!

– Ừ. Tui pha dở, vậy mà có người ngày nào cũng bắt tui pha cho uống.

– Đó là tại vì tui không biết pha nên phải “miễn cưỡng” mà nhờ đến bà.

Không thèm đấu với Du nữa, Hà quay sang với chị Tâm:

– Chị thấy sao chị Tâm?

– Mùi vị rất đặc trưng. Vị này chị có uống một lần hồi đi xuống quận 7. Quán đó tên gì nhỉ?

– “Blue Sky” phải không chị? - Vy trả lời thật nhanh.

– Đúng rồi. Sao em biết được thế?

Vy chỉ cười tế nhị. Chị Tâm uyển chuyển hướng câu chuyện bằng một câu hỏi khác:

– Em mời Định Văn chưa?

– Dạ rồi, chị ạ.

– Đúng rồi! Phải mời chứ! - Hà nói rồi tới ngay cạnh Vy - Tui nói cho bà biết, sếp bọn mình rất thích uống cà phê. Một ngày ít nhất là hai ly.

Vy không thấy lạ lắm về sở thích này. Đàn ông mà. Cô quay hỏi một câu rộng hơn:

– Tổng giám đốc là người thế nào?

– Sếp hả? Đẹp trai, lịch sự, ga-lăng, dịu dàng với phái đẹp. Trong công việc thì rất hòa đồng, đối xử rất tốt với nhân viên nhưng cũng nghiêm túc lắm đấy.

– Nhưng sao Vy thấy giống “yêu râu xanh” đội lốt người quá.

– Bậy à nghen! Chỉ sau một thời gian ngắn làm việc thôi, bà sẽ thấy sếp mình tuyệt vời đến thế nào. Chị Tâm nói cho Vy biết đi!

Chẳng đợi Vy hỏi, chị Tâm liền trả lời:

– Em không nên nghĩ về Định Văn như vậy. Có thể nói Định Văn là mẫu người lý tưởng hoàn hảo. Chị đã được chứng kiến từng ngày trưởng thành của cậu ấy, từ lúc cậu ấy mười sáu tuổi cho đến giờ. Ông Định Tường mất sớm để lại cho bà Vân Lam công ty này và cậu con trai vừa tròn mười tuổi. Khi Định Văn mười sáu đã phải đóng hai vai, vừa là học sinh, vừa là giám đốc nhỏ, nhưng thành tích thì không vừa chút nào. Bây giờ đã là ông chủ lớn được nhiều người nể vị. Còn nữa, từ nhỏ đến lớn, Định Văn sống rất thật thà, yêu ghét rõ ràng, làm ăn trung thực. Nói chung là không có điểm nào đáng chê, trừ một tội là quá đào hoa mà thôi.

– Thấy chưa? Tui nói mà, sếp mình quá tuyệt.

Hà khẳng định lại một lần nữa. Còn Vy, cô chìm vào im lặng. Sự mâu thuẫn.

Người hoàn hảo? - Cô hỏi mình. Ở ngay lần gặp đầu, cô cũng đã thấy được ở Định Văn phần nào như thế. Nhưng tại sao con người ấy lại làm khổ Ngọc Hạnh? Tại sao không là hoàn hảo thực sự? Ngọc Hạnh yếu đuối thế, đã phải chịu nhiều nỗi buồn thế, lẽ ra anh ta phải bảo vệ và yêu thương bạn ấy mới đúng. Vậy mà ...

– Nhà Vy ở đâu để tôi đưa về?

Một giọng nói thật ấm vang lên ngay tai cùng một chiếc xe hơi đã đến cạnh Vy hồi nào không hay. Đề nghị của Văn thật lịch sự nhưng lại bị Vy từ chối thẳng thừng:

– Không cần đâu! Tôi có chân mà!

– Lại tỏ ra khó khăn nữa rồi. Ý tốt của tôi sao cứ bị từ chối phũ phàng thế nhỉ!

Ánh Vy chợt dừng bước, cô nhìn thẳng vào xe mà nói:

– Tôi đã nói là không cần. Anh có điếc không?

– Đến bao giờ Vy mới chịu coi tôi là bạn và thân thiện với tôi như lúc đầu đây?

– Anh nghĩ tôi giống Ngọc Hạnh sao? Anh nhầm rồi. Tôi không hề yếu đuối và dễ bị lừa như bạn ấy đâu.

– Ý Vy muốn nói là tôi đang muốn lừa gạt tình cảm của Vy sao?

– Đúng vậy.

Ánh Vy thẳng thắn, cứng rắn quá. Từng câu nói đều như là kết tội khiến trong Văn tự ái nổi lên:

– Nghĩ về tôi thế nào là quyền của Vy. Ngọc Hạnh kể về tôi thế nào tôi cũng không quan tâm nữa. Nhưng tôi cần cho Vy biết, trong bất cứ chuyện gì, đặc biệt là chuyện tình cảm, tôi tuyệt đối không bao giờ đùa cợt. Với Vy thì lại càng không. Một ngày nào đó Vy sẽ hiểu.

Dứt câu, Văn cho xe lao nhanh mất hút vào dòng người tấp nập. Vy nhìn theo một đoạn, miệng lầm thầm:

– Muốn lừa ai chứ? Tưởng nói vậy tôi sẽ mủi lòng chắc. Tôi xem như đã bị anh lừa một lần rồi, sẽ không có lần nào nữa đâu. Đồ sở khanh! Đồ công tử trăng hoa!

Và ngay sau đó cô về thẳng nhà Ngọc Hạnh. Ngôi biệt thự với nhiều ô cửa sổ nằm giữa một khu vườn ngũ sắc, rộng thênh thang. Nhưng căn nhà không có hơi ấm. Nó rất lạnh lẽo và cô đơn. Bởi nó không có tiếng cười của gia đình ba người, mà chỉ có tiếng thở dài và tiếng khóc cùng tiếng nấc đến nghẹn lòng của Ngọc Hạnh.

Từ khi mới sinh ra, Ngọc Hạnh như một “đứa trẻ mồ côi giàu có”. Cả ba mẹ cô ai cũng bận rộn vì công việc và ... ngoại tình. Cái chung duy nhất của hai vợ chồng là cô con gái Ngọc Hạnh. Nhưng dường như họ đã quên đi mất cái gọi là “tình thân” và quăng tiền một cách dư thừa cho con vì trách nhiệm. Nên người thân duy nhất của Hạnh chỉ là vú Mai và người bạn duy nhất là Ánh Vy.

Vy gặp Ngọc Hạnh khi vừa dưới bể bơi lên. Nắng chiếu đã dần tắt. Có gió nhẹ mơn man trên má, cảm giác thật thích. Vy ngắm Ngọc Hạnh trong bộ áo tắm. Làn da của Hạnh mịn và đẹp như sữa vậy. Vy nhìn lại da của mình, nó hơi đen vì đi nắng nhiều. Cô đùa:

– Hình như tui bị bệnh rồi. Sao khoái nhìn bồ mặc bikini vậy không biết.

– Chắc là bệnh thật đó. Nãy giờ cứ nhìn tui không thèm chớp mắt. Mà đâu phải lần đầu.

– Nếu mà có vậy thật, bồ coi chừng đấy. Tui sẽ không cho bồ lấy chồng mà phải lấy tui.

– Ôi! Bồ thật là ...

– Mai tui với bồ đi thử đồ cưới nha. Chắc là đẹp đôi lắm đấy.

– Kinh dị quá! Bồ đừng nói nữa giùm coi!

– Còn chụp hình nữa. Chụp kiểu uống rượu giao bôi, trao nhẫn và ...

Nói đến đó thì bật cười. Chuyện điên rồ thật! Hạnh cũng cười méo xẹo theo.

Cười thật lâu. Tiếng cười làm khu vườn bớt im ắng. Ngôi nhà cũng như muốn cười theo, nó “thèm” nhất là tiếng cười.

Nắng đã tắt hẳn. Gió nhiều hơn làm Hạnh thấy lạnh nên vào thay đồ. Ánh Vy cũng vào theo. Trong lúc đợi Hạnh, Vy muốn tìm một cái gì đó không rõ.

Chợt thấy một xấp giấy trên bàn, cô chậm tiến lại gần để xem, khi vừa tới gần thì Ngọc Hạnh bất ngờ lao ra rồi nhét gọn đống giấy vào ngăn kéo, Vy còn chưa được xem đó là gì.

– Để tui xem. Bồ làm gì mà giấu lẹ vậy?

– Không có gì đâu mà.

– Hôm nay còn bày đặt nữa hả? Đã vậy tui càng muốn coi.

Nhanh tay Vy mở được ngăn kéo và chỉ sau mấy giấy, xấp giấy đã nằm gọn trên tay Vy. Không chần chừ, Vy nhẩm đọc ngay.

“Ngỡ ngàng - tôi không biết định nghĩa thế nào để nói đúng cảm xúc của tôi lúc này. Hình như là bỡ ngỡ, hình như là không quen với chính bản thân mình.

Mà hình như cũng là sự thay đổi bất ngờ mà tôi chưa kịp nhận ra?”.

Chỉ đọc được tới đây, Hạnh lại cướp được những trang viết của mình. Vy cũng không tò mò hơn nữa. Cất những trang giấy vào ngăn kéo và Hạnh kéo Vy ngồi xuống giường cùng mình:

– Đi làm cũng được một thời gian rồi, bồ thấy thế nào.

– Rất tốt. Mọi người rất hòa đồng.

– Vậy còn Định Văn?

– Hắn rất khỏe. Bồ không phải lo đâu.

– Tui hỏi là bồ nghĩ về ảnh thế nào?

– Thì vẫn vậy. Bồ nghĩ tui sẽ nghĩ về hắn thế nào? À, lúc nãy về hắn muốn cho tui đi nhờ xe, bị tui nói cho tức bỏ đi luôn. Nhớ lại cái mặt của hắn lúc ấy, sao giờ tui lại muốn cười quá trời?

– Cười gì chứ?

– Bồ lại bắt đầu bênh hắn nữa đấy.

Ngọc Hạnh đành ngừng lại và chuyển đề:

– Tối nay bồ ở lại ăn cơm với tui nha.

– Thôi, để lúc khác đi. Tui về luôn đây. - Vy từ chối - Còn phải đến quán nhậu nữa.

– Trời! - Hạnh tròn mắt - Kiếm được việc ổn định rồi mà bồ còn chưa chịu nghỉ ở đó nữa à?

– Nghỉ sao được! Nghỉ rồi buổi tối tui làm gì? Hơn nữa, lương cũng đâu có ít.

Tự nhiên bị mất một khoản. Xót lắm!

– Bồ tham vừa thôi.

– Tui không thích ngồi không.

Hạnh đành thua thôi. Có nói nữa cũng vậy. Trước giờ Vy là người rất tham công tiếc việc rất kỹ càng và rất khó tính trong vấn đề việc làm và tiền bạc. Chỉ cần rảnh giờ nào cô lại tìm việc để làm. Vy đã như thế suốt thời sinh viên, và bây giờ vẫn vậy. Cuộc sống quá bận rộn, đó cũng là lý do tại sao cô chỉ có Ngọc Hạnh là bạn thân duy nhất.

Ngày mới lại bắt đầu. Sau khi giao báo buổi sáng, Vy mới tới công ty.

Lòng thấy vui và sảng khoái lạ. Việc đầu tiên cô muốn làm khi đến công ty là pha nước uống cho mọi người, nên điểm đến đầu tiên của cô là quầy nước.

Không ngờ là Định Văn đã đứng trước ở đó. Hình như anh ta đang pha cà phê nhưng tay chân cứ lóng ngóng vụng về mãi.

“Đúng là dạng công tử. Có thế thôi mà cũng không biết làm”. Vy lắc đầu và không ngại ngần tiến lại gần, không một tiếng chào. Định Văn lại là người bắt chuyện trước:

– Vy đi sớm nhỉ. Còn chưa đến giờ làm mà.

– Vâng, thưa sếp.

– Nữa rồi! Không xưng hô với tôi bằng tên được à?

Vy không đáp và tay chuẩn bị nước nóng. Văn đứng cạnh bên quan sát. Rồi bỗng dưng anh bật cười:

– Ha ha ... Thì ra là pha như thế! - Anh cầm ly của mình vừa pha lên - Sáng giờ tôi đã thử đi thử lại mà vẫn không biết làm. Thì ra là cho cái tấm lỗ lỗ này lên trên, tôi lại đi cho nó xuống dưới. Để tôi thử lại xem nào!

Vy nhìn Văn làm mà muốn bật cười. Sao lúc này anh ta trẻ con thế?

– Tôi làm được rồi này.

Văn ngước lên với gương mặt hớn hở. Vy vội thu lại nụ cười, mặt trở nên nghiêm nghị.

– Lần đầu tiên tôi pha cà phê đấy. Vy làm thế nào mà pha được ngon vậy?

– Anh thực sự thấy ngon?

– Đúng thế. Sao Vy pha hay vậy? Nó khác hẳn với trước giờ tôi uống.

– Tôi cũng không biết. - Vy chợt hạ giọng buồn - Có lẽ vì ba mẹ tôi rất thích uống cà phê. Mỗi lần pha thế này, tôi thường nghĩ về họ và em gái tôi.

Cô nói đến đó rồi chìm vào chút suy tư. Văn cảm nhận được Vy đang buồn.

Anh bỗng thấy lòng nặng theo. Rồi như sợ điều gì đó anh liền đổi chủ đề:

– Vy đi làm bằng xe đạp, đúng không? Nhưng sao mấy bữa nay tôi hay thấy Vy đi bộ?

– Xe đạp của tôi cứ hư lên hư xuống nên phải đi bộ thôi.

– Nhà Vy xa lắm mà, đi bộ hoài đâu có được. Từ mai, để tôi đón Vy được không?

– Không cần! - Vy lại đổi thái độ lạnh nhạt.

Văn biết mình hấp tấp nên giải thích:

– Vy đừng hiểu lầm. Tôi chỉ ... chỉ là tôi ... - Rồi bỗng nhiên giọng anh lạc hẳn - Thôi vậy, dù sao thì Vy vẫn chưa chịu tin tôi. Thôi, tôi vào trước đây.

Bước chân Văn lúng túng bỏ vào phòng, Vy nhìn theo mà chợt thấy buồn cười:

– Trời ạ! Anh ta quên mất thứ quan trọng ở đây rồi, Giám đốc đãng trí.

Vy nhấc phin, cho đường vào tách cà phê của Văn mà lòng không hiểu sao thấy rộn ràng, nó đang mỉm cười vì một điều gì đó vu vơ.

Được một thời gian đầu, công việc có vẻ rảnh rỗi. Càng về sau công việc càng nhiều và dồn dập hơn. Nhà lại không có máy tính nên Vy thường ở lại công ty làm thêm giờ. Với thời lượng làm việc như vậy, Vy buộc lòng phải nghỉ làm thêm ở quán nhậu vào buổi tối.

Không có máy tính thật là bất tiện, nhà lại quá xa nên càng vất vả hơn. Như hôm nay, Vy phải ở lại để chuẩn bị cho xong tài liệu sáng mai họp sớm. Khi ngước lên thì đã hơn chín giờ. Cuối cùng cũng xong, Vy xả một hơi thật dài cho bớt mệt, và thu dọn đồ cho gọn gàng rồi mới xuống lấy xe. Ông trời như muốn trêu ngươi, khi vừa đạp xe ra khỏi cổng thì chiếc xe bỗng nhiên đứt xích. Chết mất? Giờ này rồi đâu còn xe buýt. Còn cái xe nữa, không biết phải ném ở đâu.

Đang tính đến nước ngủ lại công ty thì một chiếc xe cũng vừa ở trong ra. Vy nhận ra Định Văn. Anh bước xuống xe tiến đến gần Vy, hỏi thân mật:

– Xe bị sao thế Vy? Để tôi xem có giúp được gì không?

– Không cần anh phải bận tâm đâu! - Vy gạt ngang - Anh cứ về trước đi.

– Để tôi xem!

Mặc kệ lời Vy, Văn ngồi hẳn xuống xem. Vy không bằng lòng, cô nói như gắt:

– Xe đứt xích rồi. Anh không giúp được gì đâu.

– Bao giờ Vy mới hết khó khăn với tôi đây? Tôi chỉ quan tâm đến Vy thôi mà.

– Tôi không cần. Tôi ghét sự quan tâm giả dối của anh lắm. Sao anh cứ phải bận tâm đến tôi làm gì? Vì tôi quen với Ngọc Hạnh, hay vì anh muốn tôi giống như bạn ấy để anh dễ dàng lợi dụng?

Nghe tới đây, Văn liền đứng thẳng dậy. Anh ném thẳng chiếc xe sang một bên. Vy kinh hoàng nhìn theo. Chiếc xe đã quá cũ, cộng với sức ném như thế không mong gì sửa lại được. Cô quay nhìn Văn, lửa giận ngùn ngụt:

– Sao anh dám làm thế? Đó là tài sản giá trị nhất của tôi đấy, anh biết không?

– Vy không hiểu hay cố chấp không chịu hiểu? - Văn hét to hai tay nắm chặt – Tôi thật lòng quan tâm đến em. Ngay từ lúc đầu gặp tôi đã muốn được là người duy nhất lo lắng cho em rồi. Tôi đã thích em ngay từ lúc ấy, em biết không?

– Anh nói gì? Thích tôi ư? - Vy cười hắt ra - Tôi phải nghĩ thế nào đây?

Thích tôi? Chuyện nực cười. Anh nghĩ tôi cũng nhẹ dạ, dễ bị lừa như những người anh từng gặp chắc.

– Tôi không lừa em. Tất cả những gì tôi nói đều là thật lòng.

– Cảm ơn anh. Kịch anh diễn tôi đã xem xong. Anh làm ơn đi giùm.

– Phải đi chứ!

Văn nói rồi nắm lấy cổ tay Vy kéo đến cửa xe. Vy chống cự:

– Anh làm cái gì vậy? Buông tôi ra. Anh bị sao vậy. Không phải vì bị tôi la mắng nhiều mà phát khùng thật đấy chứ? Buông ra!

Và mặc những gì Vy nói, Văn ép bằng được Vy lên xe rồi khóa chặt cửa. Cô vẫn không ngừng la hét:

– Anh làm gì vậy? Tính làm gì tôi chứ? Anh có dừng xe cho tôi xuống không?

– Vy ngồi im đi được không. Tôi sẽ đưa Vy về tận nhà.

– Không cần! Cho tôi xuống ngay đi!

– Vy không chỉ đường là tôi đưa thẳng về nhà tôi đấy.

Văn nói rồi lấy việc phải tập trung lái xe để tránh cãi cọ với Vy.

– Cho tôi xuống. Anh có nghe không? Anh thật quá đáng. Mở cửa ra cho tôi xuống!

– Em mới quá đáng đấy! - Chiếc xe chợt thắng gấp - Tôi chỉ thật lòng quan tâm đến Vy thôi cũng là quá đáng sao?

– Đồ giả dối! Anh mà biết thực lòng quan tâm đến ai. Cứ cho là anh có lo lắng cho tôi đi, nhưng cũng chỉ vì mục đích đen tối của anh mà thôi. Đồ giả dối!

Đồ sở khanh! Đồ công tử trăng hoa!

Vy nhìn thẳng vào Văn mà la mắng. Cô xả cho bằng hết những gì đang hiển hiện trong đầu. Bất chợt Văn quay sang trực diện với Vy. Mắt anh nhìn thật sâu vào mắt cô. Dù với chút ánh sáng yếu ớt, nhưng Vy vẫn mơ hồ nhận thấy hình như đôi mắt anh đang gào thét:

“Tiếp đi! Còn muốn chửi gì nữa thì cứ chửi đi”.

Văn giục khi thấy Vy đột nhiên im bặt vì ánh mắt của anh:

– Chửi nữa đi!

Rồi anh nắm lấy vai Vy. Ánh mắt xoáy sâu hơn bao trùm làm đột nhiên Vy thấy sợ. Cô cúi đầu xuống để trốn tránh, giọng run rẩy:

– Anh tính làm gì?

Văn không trả lời. Anh nâng cằm Vy cho hơi thở thật gần, một hồi rồi mới nói:

– Ánh mắt ấy đâu rồi? Ánh mắt của lần đầu tiên gặp anh, em giấu đi đâu rồi?

Em có biết ngay từ lúc chạm phải ánh mắt của em, anh đã khổ sở vì em rồi không? Làm gì à? Nếu có thể, em nghĩ anh sẽ làm gì?

Cùng một lúc cả thái độ lẫn cách xưng hô của Văn đều trở nên lạ lùng đã khiến Vy thực sự sợ hãi. Cô thấy khó thở vô cùng, không khí trong xe như tảng đá to đè lên ngực. Cô không thể có được thái độ như mỗi lần đứng trước Văn của mọi khi. Sức lực đang dần tan biến hết, cô chẳng thể đẩy anh ra nên giọng càng như hoảng sợ hơn:

– Anh điên rồi. Tôi sẽ không nói gì nữa. Cho tôi về đi!

Văn bị bất ngờ vì thái độ của Vy. Và anh cũng chợt lúng túng. Anh buông tay rồi tiếp tục cho xe lao đi. Trên suốt đoạn đường không còn nghe tiếng qua lại mà chỉ còn là tiếng thở phập phồng đan nhau.

Một lúc sau, chiếc xe đã đứng trước dãy phòng trọ Vy ở. Xe vừa tắt, cô liền đẩy cửa để lao ra. Nhưng Văn vẫn ngồi yên và cửa xe vẫn khóa chặt. Bất lực, Vy nhìn sang Văn hình như vẫn chưa hết hoảng sợ. Ánh mắt anh vẫn để ngoài khoảng trời đen kịt. Có tiếng thở dài, anh đang hối hận. Thái độ của anh sao lại hồ đồ đến thế. Như vậy đã càng làm phản tác dụng. Không biết được từ ngày mai, Vy sẽ càng ghét anh biết bao nhiêu nữa.

– Anh mau mở cửa đi!

– Em có muốn đi ăn chút gì không?

Vy không trả lời. Gương mặt cô chuyển sang nhăn nhó.

Cô đang bực vì thái độ của mình khi nãy. Tại sao cô lại sợ Văn đến thế?

Trước giờ cô là người luôn nhìn thẳng vào đối phương khi nói chuyện. Vậy mà hôm nay, cô sợ Định Văn. Cô sợ cách nhìn của Văn khi ấy, nó quá thiết tha, cô sợ cách xưng hô của anh hôm nay nữa.

Rồi Văn cũng chịu mở cửa xe cho Vy xuống. Vy đã thoát thật nhanh. Nhưng khi vừa ra khỏi xe, đột nhiên Vy cảm thấy như đang đứng trên ngọn sóng, cả người chao đảo. Một cánh tay đưa ra đỡ lấy cô ngay cái lúc cô quỵ xuống. Bàn tay có hơi ấm khiến Vy thấy an tâm để mình được ngã vào.

– Vy ơi! Em sao vậy? Vy ...

Tiếng gọi của Văn, mí mắt Vy dần mở. Cả người cô dập dềnh và thật nặng nề. Rồi cô lại lịm đi thật say.

Rất lâu sau đó Vy mới tỉnh dậy. Một tô cháo đã được đặt ngay bên cạnh vẫn đang tỏa khói nghi ngút. Cô đưa mắt mơ màng nhìn khắp phòng. Hình như có một người nữa đang ở đây.

– Em dậy rồi à? Thấy trong người thế nào?

Là Định Văn. Anh vừa từ trong phòng tắm bước ra, ân cần đi tới bên:

– Em làm anh lo quá. May mà có cô chủ nhà nên anh mới đưa được em vào đây đấy. Em mệt lắm phải không? Chắc là em bị suy nhược cơ thể rồi. Nào, để anh đỡ em dậy, ăn chút cháo cho lại sức.

Văn nói một hồi nhưng Vy chỉ khẽ lắc đầu:

– Em không muốn ăn.

“Em ...”, Văn chợt lặng đi vì tiếng “em” thân thiện ấy. Từ tối đến giờ Vy đã làm anh ngạc nhiên hết mấy lần. Từ một cô gái ương bướng, ngang tàng, đôi mắt lúc nào cũng như muốn ngấu nghiến anh, bỗng trở nên run rẩy trong tay anh, và bây giờ lại rất hiền với cách xưng hô thật ngoan ngoãn làm lòng anh lâng lâng lạ.

– Em ăn một chút đi. Ăn xong rồi nằm xuống nghỉ. Nếu ngày mai còn mệt thì cứ ở nhà nghỉ ngơi, không phải tới công ty nữa.

– Không cần đâu! Em chỉ mệt chút vậy thôi. Ngày mai vẫn có thể đi làm được. Khuya rồi, anh mau về đi.

– Đợi em ăn xong, anh sẽ về. Để anh giúp em.

Văn đỡ cho Vy ngồi dựa vào ngực mình rồi gạt từng muỗng cháo bón cho cô. Bờ ngực anh thật rộng và ấm. Chợt nhiên Vy thấy mình nhỏ bé quá. Chợt nhiên cô muốn được núp vào anh. Và trái tim cô bỗng đập liên hồi, như cái lần đầu tiên gặp anh. Và cũng chợt nhiên - Ngọc Hạnh - hai chữ ấy vang lên trong đầu. Cô thấy mình thật thấp hèn, thật xấu xa. Cô gồng mình để ngồi ngay ngắn dậy:

– Em không phải trẻ con nên tự ăn được. Anh về đi.

– Được rồi, anh về. Nhưng em phải ráng ăn cho hết rồi nghỉ đấy. Sáng mai anh sẽ tới thăm em.

Vy đã ăn được một ít nên Văn mới yên tâm về. Nhưng có cái gì đó khiến anh lưu luyến, nên khi ra đến cửa, anh lại đột ngột quay lại:

– Em ...

Một câu hỏi lơ lửng giữa chừng thế thôi, Văn cũng chẳng biết mình đang định nói gì. Chỉ biết là anh muốn được trò chuyện với Vy, một đôi câu vớ vẩn cũng được. Nói chuyện được bình thường như nãy giờ thật tốt.

– Anh về đây. Em ráng ăn cho xong rồi uống thuốc nhé.

Cuối cùng bàn chân anh cũng chịu bước. Lòng vẫn dạt dào, một cảm giác nhẹ nhàng khiến anh ngây ngất. Từ nay trở đi hẳn là sẽ rất vui. Mơ màng, anh nghĩ đến ngày mai.

Văn đã đi được một hồi mà Ánh Vy vẫn đăm đăm nhìn ra nơi cửa. Cô nhớ cái cảm giác lúc nãy. Lòng cô lặng buồn và ánh mắt lại nhìn sang tô cháo.

Mỗi ngày như mọi ngày, Vy dậy từ rất sớm để tới hiệu sách nhận báo rồi mang giao từng nhà. Hôm nay cũng vậy. Đến hơn sáu giờ cô mới về tới phòng trọ. Ngồi nghỉ trong giây lát rồi cô mới lấy đồ thay cho kịp giờ đến công ty.

Nhưng khi vừa bước vào phòng tắm, cô đã nghe tiếng gọi nên đành quay ra mở cửa. Là Định Văn.

– Sáng sớm mà đã đi đâu? Anh tới mà cửa phòng khóa im lìm. Đợi hồi lâu cũng không thấy em về. Em đi đâu?

Vừa mới mở cửa, còn chưa kịp nhìn xem Định Văn hôm nay mặc đồ như thế nào đã bị anh tra vấn một hồi, Vy không khỏi thấy khó chịu. Cô không trả lời.

Mà Văn cũng chẳng để cô trả lời anh nhìn bộ đồ cô đang mặc, y hệt bộ đồ cô đã mặc hôm đụng phải xe anh.

– Em lại đi giao báo nữa phải không?

– Phải thì sao?

– “Thì sao”? Em đang bị bệnh cơ mà, phải nghỉ ngơi thêm chứ. Công việc ở công ty còn chưa đủ mệt hay sao, em còn ôm đồm thêm việc này nữa. Sức khỏe mới là quan trọng. Em lo cho mình một chút đi. Cái công việc bỏ báo này lương đâu có nhiêu mà em cứ ham vậy?

– Anh im đi! - Vy gắt lên, cô không thể im lặng hơn nữa - Đi đâu, làm gì đó là quyền của tôi. Anh có quyền gì mà xen vào? Anh có quyền gì mà coi thường công việc của tôi? Anh có biết, nếu không có công việc này, tôi đã khó có thể học hết đại học? Anh nghĩ anh là ai mà can thiệp vào đời sống riêng tư của tôi?

Tôi nói cho anh biết, anh không có quyền.

Văn lại phạm lỗi nữa rồi! Anh nhận ra điều đó nên hạ nhẹ giọng:

– Anh không coi thường công việc em làm. Anh vì lo cho em thôi.

– Ai cần anh lo! Còn nữa, mới sáng sớm ra anh đã tới đây làm gì? Anh không sợ bị mọi người gièm pha rồi lời qua tiếng lại hay sao?

– Anh không sợ. Anh không làm gì sai cả.

– Anh không sợ nhưng tôi sợ.

Ừ nhỉ! Dù sao Vy cũng là con gái, lại sống một mình. Sao Văn lại không nghĩ đến điều này?

– Anh lại bị mất điểm nữa rồi. Anh xin lỗi! Thôi, em thay đồ đi còn đi làm.

Anh ra xe ngồi đợi trước.

Văn nói và làm, anh ra xe ngồi đợi. Một chốc rồi Vy cũng ra tới. Anh chạy mở cửa xe và thắt dây an toàn cho cô, nhưng cô đã gạt ngang:

– Để tôi tự làm.

– Anh sai rồi. Nhưng em cũng la mắng anh rồi. Đừng giận anh nữa, nha!

– Ai mà thèm giận anh! - Vy đáp. Cô không còn giận, không hiểu là vì sao?

– Thật ư?

Văn như quá vui. Anh đưa tay nắm lấy tay Vy. Rồi chợt nhớ ra, anh lại ngại ngùng buông tay. Vy thì lại chẳng phản ứng gì. Chợt có chút im lặng giữa cái không khí này. Một lúc sau, Văn ngả người ra sau để lấy một cái túi đưa Vy:

– Anh tặng em!

Vy không nhận ngay. Cô lưỡng lự như muốn hỏi thêm.

– Em mở coi đi!

Ngập ngừng trong giây lát rồi cũng đưa tay vào túi. Một chiếc hộp vuông xinh xắn. Cô lại lưỡng lự và Văn lại giục. Món quà là một chiếc điện thoại màu hồng phấn thật đẹp. Chỉ mới vừa thấy, gương mặt Vy đã đổi nét khó tính. Cô hỏi:

– Cái gì đây?

– Anh tặng em. Để mỗi lần có việc thì phone cho anh. Như trường hợp tối qua chẳng hạn.

– Anh nhận lại đi! - Vy từ chối thẳng thừng.

Văn không hề nản:

– Em nhận đi. Chỉ là món quà nhỏ thôi. Anh đã mua rồi. Em không nhận thì anh biết làm thế nào?

– Anh có thể mang trả lại.

– Đâu có được. Hàng mua rồi không được trả lại.

– Vậy thì mặc kệ anh.

– Em suy nghĩ một chút được không Vy? - Văn cố thuyết phục - Dù gì em cũng là thư ký của anh. Lỡ có việc gì gấp liên quan đến công việc, có điện thoại thì sẽ tiện hơn mà. Cứ coi như của công ty cấp cho em là được rồi.

– Giống nhau sao? Em không thích. Không trả được thì anh giữ lấy mà dùng.

Vừa nói dứt thì xe đã tới công ty, Vy thoát khỏi cửa rồi đi thật nhanh. Văn vừa chạy đuổi theo vừa gọi:

– Em nhận giúp anh đi Vy. Nghe lời anh một lần này thôi.

– Thay vì mua thứ này, thà anh đừng ném xe của em đi có phải tốt hơn không?

– Không ném làm sao em chịu cùng đi một xe với anh. Hơn nữa cũng tại lúc đó em ngang bướng, lòng tốt của anh bị em quy là giả dối, là lừa gạt, la mắng anh xối xả, anh không giận làm sao được? Em nhận đi. Coi như là anh chuộc lỗi chiếc xe đó vậy.

– Mặc xác anh!

Vy lại bước thật nhanh. Văn chịu thua rồi đấy. Cả hai cứ mãi đôi co, rượt đuổi mà không hay biết có đám “bà Tám” cùng phòng Vy đang ở gần đó và đã được xem toàn cảnh. Đến khi cả hai đã đi khuất, Du mới quay sang hỏi hai người còn lại:

– Sao họ nói chuyện cứ như đang cãi nhau đấy?

– Thì cãi nhau chứ còn gì nữa! - Hà nhanh nhảu - Nhưng sếp mình hôm nay xưng hô thân mật quá. Lại còn đi chung xe nữa. Í! Có phải họ đang ...?

Mắt Hà chợt mở to hơn. Du và chị Tâm dường như cũng hiểu ý nên cùng cười vẻ thích thú lắm:

– Muốn biết đáp án? Rượt theo mau!

– Phải đấy! Nhanh nhanh nào!

Cái điều vừa phát hiện đúng là mới mẻ và thật thú vị. Đâu ai ngờ được Tổng giám đốc của mình đã bị quật đổ từ lúc nào. Ai cũng nóng lòng và đuổi theo thật mau. Lúc này Văn và Vy đã lọt vào phòng trong. Vậy là ba người phải dán lỗ tai vào cửa phòng để nghe lỏm.

– Anh muốn em làm việc ở trong này ư?

Phòng làm việc của Văn được chia làm hai phần thông cửa với nhau. Không biết nó đã được dọn dẹp sạch sẽ từ khi nào nữa.

– Ừ. Đồ đạc của em anh cũng chuyển hết vào đây rồi.

– Anh có ý đồ gì mà tự nhiên lại bắt em vào làm trong này? Anh đừng tưởng em mới chỉ bớt căng thẳng với anh hơn thì anh đã ...

– Anh không tưởng gì cả. Đây mới là nơi dành cho thư ký. Là quyền lợi, em hiểu không?

– Quyền lợi gì chứ. Ngồi ở ngoài kia chẳng phải vui vẻ hơn sao?

– Em không thích hả?

Văn hỏi một câu ngớ ngẩn. Vy cho là vậy:

– Có ai mà thích làm việc thui thủi một mình đâu. Chỉ có mấy ông sếp như anh mới vậy thôi. Để chứng tỏ rằng ta có chức, có quyền hơn. Giả dụ, em mà ở vị trí của anh, em sẽ ngồi cùng phòng với nhân viên. Như vậy sẽ bớt được bao nhiêu là chi phí như tiền xây phòng, máy điều hòa, tiền điện ...

Giọng điệu của Vy cứ như đang muốn chỉ trích Văn vậy.

– Em đang muốn khiêu chiến với anh phải không?

– Em đâu có nói sai. Không chỉ vậy, nhiều người còn lợi dụng phòng riêng, cửa đóng kín mít để giở trò đồi bại với nhân viên, thư ký của mình.

– Này, em không phải đang nói anh đấy chứ?

Vy chỉ vô tình nói đến chứ không hề có ý gán vào Văn. Nhưng khi Văn hỏi thế, cô không chối.

– Thì em nói chung chung, trúng ai nấy chịu.

– À, em hư thật đấy. Để xem anh sẽ làm gì em?

– Ai nói là sẽ vào đây làm việc chung với anh chứ?

– Đây là lệnh.

– Thấy gớm, tưởng em sợ anh chắc!

Vừa đến nơi, chị Tâm đã được Văn đón ngay ngoài cửa. Hôm nay Văn mời cơm trưa làm chị thắc mắc suốt từ sáng đến giờ. Khi vừa ngồi xuống bàn thì đồ ăn cũng mang ra đủ. Văn gắp thức ăn cho chị và giục:

– Chị ăn đi. Em đã bảo họ làm món xà-lách trái cây chị thích để tráng miệng rồi.

Phần ăn của hai người mà khá xa xỉ đối với một người bình dân như chị:

tôm rim thịt ba rọi, cá bông lau nấu chua, và món mực hấp nữa. Đoán chắc là Văn có việc nhờ vả nên chị cũng hỏi luôn:

– Thịnh soạn thế này hẳn là chị phải trả một cái giá gì đó đây. Nhân lúc chị còn đang bị mờ mắt, nói luôn đi nào!

– Chị tinh ý thật đấy. Đúng là em có việc cần chị giúp.

Anh đưa lên bàn một tờ giấy nhỏ và một chùm chìa khóa nhà. Chị có thể giúp em đưa cho Vy được không? Em đưa là chắc chắn cô ấy sẽ không nhận lời.

– Em thuê nhà cho Vy ở phải không? Lý do là gì?

– Vì em thấy ở phòng trọ thật bất tiện. Nhà thì xa mà cô ấy thường ở lại làm thêm nên về rất trễ. Lại nữa, nơi ở của cô ấy cũng thiếu thốn đủ thứ. Căn phòng như một nơi ở tạm vậy không có giường ngủ, lại còn muỗi nữa ...

– Đó không phải là lý do chị muốn nghe. Nói cho chị nghe, có phải em đã thích Ánh Vy rồi không? Có phải em đã lỡ vướng vào lưới tình của Vy không?

– Em ...

– Là em đấy sao, Văn? Mấy hôm trước là mua quà tặng, rồi đưa đón, bây giờ là nhà. Em thay đổi đột ngột quá làm chị nhận không ra đấy.

Nghe chị nói mà gương mặt Văn cứ dần méo đi:

– Lưới tình gì chứ! Giá mà cô ấy chịu giăng thì em cũng sẵn sàng nhảy vào.

– Em đã yêu Ánh Vy thật rồi sao?

Văn chỉ nhìn lên, ánh mắt đáp thay lời:

– Em làm chị bất ngờ thật đấy. Vậy còn Vy, nó đối với em thế nào?

“Thế nào? Như một chú cá vậy, thích bơi đến gần em nhưng lại không cho em nắm bắt được. Một chút sóng nhẹ cũng làm chú giật mình bơi vọt ra thật xa.

Đến khi hết động mới quay trở lại. Như vậy, cứ gần rồi lại xa ...”.

– Cô ấy thì ... - Anh nhún vai - Em chỉ mới ân cần một chút, quan tâm một chút là sẽ ngay lập tức trở thành công tử trăng hoa trong mắt cô ấy. Không biện minh thì ấm ức, mà cố tình biện minh thì bảo là giả dối, có ý đồ đen tối. Ngang vậy đó chị.

Chị Tâm chợt mỉm cười. Cuối cùng thì cũng xuất hiện một người có khả năng làm thổn thức trái tim người đàn ông trước giờ cứ mải lo cho công việc và sự nghiệp của gia đình. Bà Vân Lan mà biết, hẳn sẽ rất vui đây.

– Thực sự thì Ánh Vy không thích em một chút nào sao?

– Chuyện này thì phải hỏi cô ấy, em làm sao mà biết được. Lòng dạ con gái như thế nào em không biết. Nhưng còn Vy thì như một cánh cửa luôn đóng vậy.

– Dù sao chị cũng chúc mừng vì em đã tìm thấy một nửa của đời mình. Cố lên!

Cố lên! Định Văn cố lên! Không có gì là không thể, chỉ sợ mình không làm.

Công việc hôm nay coi như cũng tạm ổn. Vy ngước lên nhìn đồng hồ, mới gần sáu giờ. “Hôm nay được về sớm, phải ghé Ngọc Hạnh mới được”. Nghĩ thế rồi Vy thu dọn đồ cho gọn gàng. Đeo túi xách lên vai, cô bước ra khỏi phòng.

Định Văn không còn ở đây nữa. Anh đã về rồi sao? Vy toan bước đi thì chợt có tiếng nhạc vang lên phía sau bàn làm việc của Văn. Cô lần tìm đến gần. Thì ra là tiếng điện thoại. Chiếc điện thoại mấy hôm trước Văn tặng đây mà. Sao vẫn còn ở đây? Nhạc càng lúc càng réo rắt, tiếng nhạc nghe mà sốt ruột, nó như thúc giục Vy nhấc máy. Kệ nó. Vy đã quay lưng đi rồi nhưng không hiểu sao lại quay lại và cầm máy lên, cô bấm nghe.

– Alô!

– Anh, Định Văn đây.

– Là anh hả? Sao lại để quên nó ở đây rồi gọi cho nó kêu inh ỏi thế hả?

– Vậy là em chịu nhận quà của anh rồi đấy nhé.

– Anh lừa em? - Vy vỡ lẽ.

– Không lừa sao em chịu nhận? Anh đang chờ dưới xe, em mau xuống đi!

Không đợi Vy nói gì thêm, Văn cúp máy. Vy chỉ còn nghe tiếng “tút, tút ...”.

rồi im bặt. Cô nhìn chiếc điện thoại rồi khẽ mỉm cười:

– Em ngang bướng, anh cũng cứng đầu đâu kém.

Rồi cô cầm điện thoại và nghịch ngợm với nó. Cũng may vì nghịch điện thoại của Ngọc Hạnh hoài nên giờ cũng biết sơ sơ cách dùng. Cô đi lững thững đi ra xe, mắt không rời điện thoại. Cô làm Định Văn phải cười. Ban đầu thì có nói thế nào cũng không chịu nhận. Giờ nhận rồi thì như một đứa trẻ, cầm nghịch mãi không chán. Anh mà có nói chuyện thì hoặc là nói ngắn gọn, hoặc là không trả lời. Đến nỗi Văn phải nói như gắt:

– Em nói chuyện với anh một lát đã, được không?

– Thì anh cứ nói đi, em vẫn nghe thôi.

Văn dừng hẳn xe lại, anh giành lấy chiếc điện thoại từ tay Vy.

– Ơ ...

– Nói chuyện xong rồi anh cho chơi tiếp. Hôm nay về sớm, đi ăn tối với anh nghen.

– Hôm nay em phải đến thăm Ngọc Hạnh, lâu rồi không gặp bạn ấy.

Ngọc Hạnh? Lại là Ngọc Hạnh? Cô ta thật “ki bo”, chiếm bằng sạch tình cảm của Ánh Vy, không chịu nhường anh phần nào.

– Trả cho em! Em đang chơi game mà!

– Đồng ý đi rồi anh trả.

– Không thèm chơi nữa!

Vy nói rồi làm mặt tỉnh bơ quay ra ngoài cửa xe. Văn gọi khẽ:

– Vy này ... hay em lên làm trợ lý cho anh nha.

– Anh bị làm sao nữa đấy?

– Sao nào?

– Em chỉ mới vào công ty, lập được công trạng gì mà đòi lên làm trợ lý?

– Ai dám nói em chưa lập được công trạng gì. Anh đang suy nghĩ về ý kiến để mấy ông giám đốc ra ngồi cùng phòng với nhân viên của em đấy.

– Anh tính làm thật hả? - Mắt Vy tròn xoe, Văn gật đầu. Vy tiếp - Làm ơn đừng! Lúc đó là em thuận miệng cãi thôi. Anh mà làm thế thật, mấy ông ấy nghỉ việc hết cho coi.

– À! Thì ra em cũng biết nghĩ vậy nhỉ!

Thì ra, Văn đang gài bẫy Vy vụ mấy hôm trước. Biết mình bị mắc lỡm, cô không thể nói thêm được gì. Cô đẩy cửa xe rồi bước ra ngoài. Cô lôi trong túi ra miếng giấy nhỏ rồi bắt đầu tìm kiếm. Văn cũng xuống xe đuổi theo cô.

– Mới thế đã lại giận anh nữa rồi sao?

– Ai mà thèm giận anh hồi nào? Em đi tìm nhà. Anh mặc em, về trước đi.

Vy trả lời mà chẳng quay nhìn lại, nhưng Văn đã đuổi tới nơi:

– Nhà nào? Để anh tìm phụ em!

Vy ngừng bước chân, gương mặt nhăn nhó tỏ vẻ không hài lòng.

– Đàn ông con trai gì mà cũng thích nhiều chuyện vậy?

– Ừ. Anh nhiều chuyện, nhưng chỉ là chuyện của em thôi. Địa chỉ đâu đưa anh xem.

Vy nguýt khẽ rồi mới chịu đưa tờ giấy có ghi địa chỉ cần tìm. Tờ giấy quen thuộc nhưng Văn vẫn giả bộ hỏi thêm:

– Em kiếm nhà này làm gì?

– Của chị Tâm đưa cho em. Nói là của người em gái, do chuyển công tác sang nước ngoài, cần người trông nhà giùm nên kêu em chuyển đến ở.

– Vậy bao giờ em chuyển?

– Không mắc mớ gì đến anh hết!

Ôi! Cái giọng ngang bướng nhưng thật đáng yêu biết bao! Điều kỳ diệu đang xảy đến chăng? Vy đột nhiên gần gũi và thân thiện hơn, trò chuyện với anh thật sự hồn nhiên và vui vẻ. Bỗng chốc biến thành đứa trẻ con, thích nói thích cười và đùa vui với anh. Quen biết chưa hẳn đã lâu nhưng những gì Vy mang tới cho Văn thì thật nhiều. Trước tiên là ánh mắt, sau là sự ghét bỏ, và bây giờ bầu trời chỉ toàn sắc hồng tươi tắn. Phải chăng là hạnh phúc hiện hữu quanh đây.

– Anh lại bị làm sao nữa hả?

Vy hỏi khi thấy Văn ánh mắt cứ ngơ ngác. Văn giật mình nhưng hình như đầu óc vẫn đang quay mòng mòng trong khoảng trời hồng hạnh phúc.

– Địa chỉ này anh biết. Trở lại xe đi, anh sẽ đưa em tới đó.

Và rồi anh nắm tay Vy kéo đi. Hành động của anh thật nhanh khiến Vy chỉ kịp bất ngờ:

“Anh ấy đang nắm tay mình? Tại sao mình thấy hồi hộp? Bàn tay thật ấm. Còn tay mình sao lại run? Lồng ngực mình hình như cũng đang run?

Tại sạo lại xuất hiện những cảm giác này? Không được mà Vy!”.

Đoạn đường đến chỗ xe đỗ đã hết nhưng những câu hỏi trong Vy còn dài mãi. Cô chợt thấy ngập ngừng lạ. Phải cố trấn tĩnh mình, Vy đã thật khéo léo nên Văn không nhận thấy. Anh lôi ra chiếc điện thoại trả cho Vy:

– Trả em đây! Nếu biết em ham chơi đến vậy anh đã hủy hết trò chơi trong máy trước khi đưa cho em. Để em còn có thời gian nói chuyện với anh.

– Anh lại thế nữa rồi! Giọng Vy lạc hẳn - Em về nhà Ngọc Hạnh đây.

– Em nói là đi xem nhà mà.

– Thôi! Em muốn đến thăm Ngọc Hạnh. Anh về trước đi, em không làm phiền anh nữa.

– Anh thích được em làm phiền mà. Em muốn đi đâu, anh cũng đưa em đi.

Giờ mình đến nhà Ngọc Hạnh, đúng không? Đi nào!

Văn nói xong rồi nhưng lại không đi ngay. Anh còn đang lưỡng lự một điều gì đó.

– Sao anh còn chưa đi? - Vy hỏi.

– Anh còn một chuyện muốn hỏi em. Anh muốn biết em tại sao đột nhiên lại đổi cách xưng hô và trở nên gần gũi với anh hơn vậy?

“Ừ nhỉ! Tại sao mình lại thay đổi cách xưng hô? Tại sao mình lại thay đổi thái độ với Văn?” Vy cũng giật mình hỏi lại bản thân. Tại sao ư? Cô không biết.

Cô không trả lời được. Cô chỉ biết dạo gần đây cô nói chuyện với anh rất thoải mái, rất tự nhiên, những ác cảm về anh trước đây không còn nữa.

– Là vì sao vậy? - Văn lặp câu hỏi.

“Lý do là sao? Mình phải trả lời thế nào đây?”.

– Nói cho anh biết đi em! - Giọng Văn dồn dập hơn - Có phải vì em đã hết ghét anh? Em tin anh rồi, đúng không em?

– Câu trả lời này có quan trọng lắm không?

– Quan trọng! Rất quan trọng!

Văn chụp lấy tay Vy siết mạnh. Cảm xúc trong anh đang dâng trào mạnh mẽ, dường như sắp vỡ òa.

– Ánh Vy, trả lời cho anh biết đi!

“Trả lời đi ... Nhưng phải nói gì đây?”.

– Tại sao lại quan trọng?

– Anh không muốn bị em ghét!

Vy lại đang run rẩy. Bàn tay cô đang trong tay anh. Nó thật nóng. Trong khi ánh mắt Văn đang nhìn cô tha thiết. Ánh mắt như muốn thâu tóm cả trái tim Vy.

Bờ môi anh bật rõ từng tiếng:

– Vì anh rất yêu em.

Ánh mắt Vy căng tròn, bờ môi cô rung lên và trái tim cô nghẹn thở.

Một sức hút nào đó rất mạnh mẽ đã khiến hai bờ môi được chạm nhau. Sự im lặng. Đến một lúc, Vy bất chợt đẩy Văn ra. Cô mở cửa và lao thật nhanh ra ngoài. Giây phút sững sờ rồi Văn cũng lao đuổi theo, vừa gọi:

– Ánh Vy! Đừng chạy nữa! Dừng lại đi!

Và ngay sau đó, anh đã giữ được Vy. Đôi mắt Vy dường như thấm ướt. Cô vung tay thật mạnh:

– Buông tay ra! Sao anh dám làm vậy? Anh thật đáng sợ! Thật đáng đời tôi!

Lẽ ra tôi không nên vào làm việc gần anh. Tôi thật là ngu!

– Nhưng tại sao? Anh đã thật lòng với em ngay từ đầu đâu phải em không biết! Chẳng lẽ em còn chưa chịu tin anh?

– Tại sao tôi phải tin anh? Tôi không muốn tin anh. Anh không đáng để tin.

Tôi muốn ghét anh mãi!

– Vậy mà anh ngỡ sau một thời gian tiếp xúc, em đã phần nào nhìn nhận đúng về anh rồi nên mới chấp nhận anh như vậy. Được anh đã hết kiên nhẫn để chờ rồi, em đi với anh.

Dứt lời, anh nắm lấy cổ tay Vy kéo đi.

– Buông ra! Anh muốn gì?

– Anh sẽ đưa em tới chỗ Ngọc Hạnh. Phải để em biết ngọn nguồn câu chuyện, có thể em mới tin anh, mới tin rằng anh yêu em thật lòng.

– Anh buông ra! - Vy giật mạnh tay, ánh mắt ướt nảy lửa - Vấn đề ở đây không phải là Ngọc Hạnh.

– Không tin thì là chuyện gì? Còn lý do nào nữa?

– Tôi đã nói là không muốn tin anh, chỉ muốn ghét anh mãi thôi. Anh không hiểu sao?

– Nhưng tại sao phải thế? - Giọng Văn chậm hơn - Tự trong thâm tâm, em không hề ghét anh cơ mà.

– Dựa vào đâu mà anh dám khẳng định thế? Anh đừng ngộ nhận!

– Dựa vào ánh mắt em nhìn anh. Ở ngay lần đầu tiên gặp, anh đã cảm nhận được là em cũng ...

– Không! Không phải! Không bao giờ!

– Là em chưa nhận ra thôi. Có lẽ em cần thêm thời gian. Anh sẽ ráng chờ thêm một chút nữa.

Vy chợt lặng người đi. Ánh mắt cô nhìn anh bất động. Trái tim cô đang vật vã và kêu gào.

– Anh đừng chờ vô ích. Hai chúng ta không hợp nhau đâu. Chuyện đụng xe hôm ấy là một sai lầm. Quen biết anh chính là một tội lỗi. Tôi không muốn tội của mình ngày một nặng hơn nữa.

Và Vy quay lưng bỏ đi. Văn chỉ còn biết lặng nhìn theo. Từng hơi thở dài thật khó khăn. Lại thêm một lần nữa, anh đang phải ân hận vì sự hấp tấp, nóng vội của mình. Vy không muốn gặp lại anh nữa. Ý của cô đã rất quả quyết.

Nhưng Văn sẽ càng cương quyết hơn. Anh sẽ không để Vy làm thế. Không bao giờ anh hết chờ cô. Bởi ngay từ giây phút chạm phải ánh mắt, anh đã nhận ra rằng Ánh Vy chính là người mà trái tim anh luôn tìm kiếm và sẽ chờ đợi đến cùng.

Vy cứ thế bước đi. Cô không đi xem nhà cũng không tới chỗ Ngọc Hạnh, mà cô tới công viên, trốn vào một góc vắng và để cho tiếng khóc tự do rơi xuống.

Còn Văn, anh chạy thẳng xe về nhà. Mỗi lần có chuyện phiền não anh lại về nhà. Anh bước vào nhà với gương mặt bơ phờ, lạc lõng. Bà Vân Lam cũng đoán biết phần nào tâm trạng của con trai nên đã tự tay pha nước ấm và dọn sẵn bàn ăn đợi con. Bà làm tất cả những công việc thường ngày người giúp việc làm vào mỗi khi Văn có tâm trạng như hôm nay. Đợi cho Văn đã yên vị vào bàn ăn, bà mới nhẹ nhàng hỏi han:

– Công ty xảy ra chuyện gì hả con?

– Không có chuyện gì đâu mẹ ạ. Công ty vẫn rất ổn.

Văn nói mà gương mặt nhăn nhó, cứ như thể anh đang đau ở đâu đó. Anh nói không có chuyện gì khiến bà Lam càng thấy lo hơn:

– Mọi lần thế nào, mà lần này con lại giấu mẹ? Nhìn vẻ mặt của con xem ...

– Không có thật mà mẹ.

– Vậy thì là chuyện gì? Chuyện gì mà không thể nói cho mẹ nghe?

– Không phải chuyện công ty. Tại có người làm tâm trí con phải bận rộn thôi.

Hôm nay con hơi mệt, con lên phòng nghỉ trước. Mẹ ăn một mình nha. Con xin lỗi!

Và ngay lập tức anh đứng dậy bỏ lên phòng, thả mình lên chiếc giường êm, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đèn trần. Hình ảnh Vy chập chờn. Tình cảm của Vy thất thường thật, khi thân thiện, lúc lại xa rời. Vy đúng là một con cá trong hồ, thật khó nắm bắt. Nghĩ về câu nói của Vy, anh giật mình. Anh hiểu những gì Vy nói, nhưng anh không dám nghĩ đến những gì Vy sẽ làm. Con tim anh thắt lại và bật thốt lên hai chữ “Ánh Vy”.

– Tại sao thế, Ánh Vy? Anh còn điểm nào để em không vừa ý? Tại sao lại muốn giày vò anh thế này? Em muốn rời xa anh hay sao? Không! Ánh Vy à!

Anh sẽ không để việc đó xảy ra. Anh không thể thiếu em. Em đã lấy đi tất cả của anh mà giờ lại muốn bỏ trốn ư? Anh sẽ không để em rời xa anh khi em chưa trả lời cho anh những gì em đã lấy của anh.

Rồi anh bật người ngồi dậy, với lấy chùm chìa khóa, xuống gara lấy xe và lao ra đường. Chỉ một chốc, anh đã đứng trước phòng trọ của Vy, gõ cửa. Chỉ sau mấy giây, cánh cửa đã được mở ra. Nhưng khi vừa nhận ra Văn thì Vy liền đóng chặt cửa phòng. Văn không vội vàng. Anh kiên nhẫn đứng chờ. Sự lì lợm của Văn khiến Vy không thể làm ngơ mãi. Cô mở cửa thật mạnh, giọng như muốn hét lên vậy:

– Anh còn muốn đứng đây đến bao giờ?

Thay vì đáp lời Vy, anh bước thẳng vào phòng, ngồi xuống cạnh tường và dựa người vào đó, gương mặt mệt mỏi.

– Có chuyện gì thì nói mau đi!

– Chuyện lúc tối anh xin lỗi. Nhưng anh thực sự không hiểu được sao em lại suy nghĩ như thế.

– Anh khỏi cần hiểu cũng được. Từ nay trở đi, anh đừng tới đây nữa. Tôi thực sự không muốn dính dáng một chút nào với anh cả.

Văn thấy máu nóng như dồn cả về một chỗ. Anh kéo nhào Vy xuống lòng, giữ chặt lấy không cho cô thoát ra. Vy thậm chí không cựa quậy được.

– Không thể được! Không được ...

– Anh làm cái trò gì vậy? Bỏ tôi ra! Anh có biết anh là người nguy hiểm nhất trong những người tôi gặp trước giờ. Tôi không thể ở gần anh được nữa.

– Anh nguy hiểm chỗ nào. Sự chân thành của anh đáng sợ đến thế sao?

– Anh xem anh đang làm gì. Tôi và anh dù sao cũng là hai người khác giới mà anh dám ...

– Anh không bỏ chừng nào em còn ngang bướng. Không những không bỏ mà anh còn muốn độc chiếm em nữa. Anh muốn sở hữu ánh mắt của em, nụ cười của em và tất cả mọi thứ của em. Anh muốn em thuộc về anh. Chấp nhận anh đi Vy. Anh rất cần em. Đừng làm anh khổ tâm hơn nữa. Anh yêu em. Anh thật lòng rất yêu em.

– Đừng hòng lừa được tôi! Những gì anh nói đều là không thật lòng, đều là nói dối để mong lừa được tôi mà thôi.

Văn chết điếng! Tim anh đang bật từng tiếng nấc không thành lời. Vy cũng chợt trở nên thật hiền, thật ngoan như một chú mèo con trong vòng tay anh. Căn phòng trở nên yên lặng một hồi.

– Anh biết, bây giờ em chưa tin anh, nhưng sau này sẽ khác. Anh sẽ chờ.

Anh sẽ dùng cả đời này để chờ em, để chứng minh cho em thấy anh đối với em một lòng một dạ. Anh đâu có muốn làm em khó chịu, nhưng cứ mãi thế này anh đau lòng lắm em biết không? Không một phút giây nào anh ngừng nghỉ về em.

Lúc thức, lúc ngủ, bất cứ lúc nào, hìn ảnh em cũng luôn ngự trị hết trong tâm trí của anh. Lúc khóc lúc cười như một thằng khờ cũng đều từ em mà ra cả. Anh sẽ không cho em đi chừng nào em còn chưa hết hiện diện trong trái tim của anh.

Sự ấm áp đến lạ lùng. Vy đang chìm sâu vào giấc ngủ với tiếng tim đang rộn ràng đập của anh, có lúc dồn dập, lúc lại rời rạc từng nhịp.

– Vy! Em hãy nói cho anh biết, anh phải làm sao? Phải như thế nào mới lấy được một chút rung động trong em?

Vy không phản ứng gì nữa. Cô đã ngủ thật say. Hơi thở cứ đều đều vào trái tim Văn. Nhẹ vén lọn tóc vướng trên gò má Vy, anh khẽ mỉm cười:

– Nói ghét anh mà ngủ ngon thế này là lý làm sao? Em biết không? Anh luôn cảm thấy rằng trong lòng em có anh. Nhất là trong mấy ngày nay. Nhưng em không chịu thừa nhận. Tại sao vậy? Có phải là vì Ngọc Hạnh không? Sự thật là anh và Ngọc Hạnh chẳng hề có quan hệ gì. Cũng đã có lúc anh tưởng rằng mình bắt đầu có chút tình cảm với cô ấy, nhưng cũng chính lúc đó, Ngọc Hạnh lại chạy theo một người khác. Cô ấy đã làm cho tình bạn giữa anh và Tuấn Hùng không được như xưa. Nhưng anh không trách cô ấy. Dù cho tới bây giờ chính cô ấy làm em hiểu lầm anh, anh vẫn không trách. Vì em đấy.

Rồi anh cúi xuống nhẹ hôn lên bờ môi đang ấm nồng từng hơi thở của Vy.

Anh yêu em thật lòng đấy. Em là người con gái đầu tiên khiến trái tim anh khổ sở và ngớ ngẩn. Anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Anh không cho phép mình làm như thế.

Nhẹ ghé mái đầu, má anh kề lên tóc Vy. Văn cùng Vy chìm vào giấc mộng.

Thời khắc thật êm đềm.

Đêm đã trôi qua thật nhẹ nhàng và ấm áp. Văn thức dậy bởi tiếng sáo giữa trời. Ánh Vy đã dậy từ bao giờ. Cái cô để lại là một lời đe dọa:

“Anh mà còn muốn sống thì lập tức rời khỏi phòng của tôi ngay sau khi đọc tờ giấy này. Bằng không, anh chết. Chào!”.

Đọc xong Văn chỉ cười. Con gái gì dữ dằn thế? Dữ dằn thế sao anh lại yêu?

Hay bởi vì đó chính là lý do khiến anh yêu cô nhiều hơn.

Nói đến chuyện về nhà, Văn cũng giật mình. Suốt đêm qua anh ở cạnh Vy và điện thoại thì để ở nhà. Có lẽ mẹ anh đã rất lo lắng. Đây là lần đầu tiên anh không ngủ ở nhà. Chết thật! Sao Vy lại làm anh hư thế chứ?

Nghĩ rồi, anh vội khóa cửa cho Vy và đi nhanh ra ngoài gửi chìa khóa. Đúng lúc Vy cũng vừa về tới. Cô bước như chạy đến trước anh, tay chống nạnh, la lớn:

– Giờ này mà anh còn chưa chịu về nữa hả? Anh được ai cho phép mà dám ở lại phòng tôi suốt đêm vậy hả?

– Anh đã làm nệm cho em ngủ suốt một đêm còn gì. Anh mới phát hiện một điều, đó là lúc em ngủ nhìn em hiền và đáng yêu vô cùng.

– Anh ...

– Chìa khóa phòng của em nè. Em vào nghỉ ngơi một lát rồi đợi anh. Nửa tiếng nữa anh sẽ qua dẫn em đi ăn sáng rồi mình cùng đi làm.

– Tôi không đi làm.

– Đúng nửa tiếng nữa anh sẽ tới đón em.

Văn nghiêm nghị nói rồi bỏ ra xe vội vàng. Đúng nửa giờ sau anh quay lại.

Nhìn vào phòng Vy dường như có cái gì đó lạ lùng. Vy vừa từ trong bước ra.

Thấy Văn, cô liền nói:

– Đã nói là không đi làm mà.

– Nói chuyện với anh mà trống không vậy hả? Em chưa có viết đơn xin nghỉ việc mà.

– Cứ cho là như vậy. Nhưng hôm nay là chủ nhật, tôi xin nghỉ một ngày chắc Tổng giám đốc không làm khó tôi chứ?

– Vậy hôm nay em tính làm gì?

– Liên quan gì đến anh. Anh lo tới công ty đi.

– Hôm nay anh cũng nghỉ phép. Dù sao thì công ty dạo này cũng khá rảnh rỗi.

Vy nguýt Văn một cái thật dài:

– Vậy thì anh về nhà mà nghỉ. Tiện dịp đưa Chủ tịch đi du lịch đâu đó cũng được.

– Anh không thích. Anh chỉ muốn đi với em thôi.

– Tôi tới nhà Ngọc Hạnh, anh còn muốn đi nữa không?

Văn chẳng một chút lưỡng lự:

– Đi! Anh sẽ đi với em. Tới hang cọp anh còn chẳng sợ, Ngọc Hạnh thì có làm sao.

– Anh thật là lì lợm. Hôm nay tôi muốn đi xem nhà mà hôm trước chị Tâm bảo. Anh về mà nghỉ ngơi đi. Anh đã làm việc không ngơi nghỉ suốt bao nhiêu năm qua rồi còn gì.

– Em đang lo lắng cho anh đấy ư?

Văn nghi ngờ hỏi, nhưng Vy lại chối:

– Ai mà thèm lo nghĩ cho anh. Đồ cứng đầu, đáng ghét!

– Còn em là đồ ương bướng. Để anh giúp em!

Văn đi thẳng vào phòng, xách ra một chiếc ba lô nhỏ đựng quần áo và một hộp nhỏ đựng vật dụng mà Vy đã thu gom lúc nãy cho hết lên xe, mặc cho Vy muốn từ chối mà không thể nói được gì. Xong, anh hỏi tiếp:

– Đồ đạc của em ít vậy sao? Còn gì nữa không?

– Còn mền, mùng, chiếu, gối. Anh thích thì cứ tống hết lên cái xe sang trọng của anh đi.

– Thôi khỏi! Mấy thứ đó có sẵn cả rồi. Còn em nữa, “gói đồ” này mới là quan trọng nhất, để anh tống nốt lên.

– Anh khùng thật. Nhà ở chỗ nào em còn chưa biết, anh đã ...

– Hôm qua anh đã đi xem giùm em rồi. Chỗ rất tốt.

Vy không tin:

– Anh tới đó hồi nào?

– Ờ thì ... là sau khi bị em la mắng tơi bời đó. Thôi, lên xe nào.

Thôi kệ đi, chỗ nào mà chẳng được. Nghĩ rồi Vy cũng lên xe. Ngồi trên xe, gương mặt cô đăm chiêu suy nghĩ. Mà hình như càng lúc càng đi vào bế tắc. Rồi bỗng dưng, cô ngước lên nhìn Văn, đề nghị:

– Kể em nghe chuyện của anh và Ngọc Hạnh, được không?

Văn ngạc nhiên trong giây lát. Anh có vẻ không hài lòng:

– Hầu như ngày nào em cũng nhắc tên Ngọc Hạnh, có phải là muốn chọc giận anh không?

– Anh không muốn kể?

– Đúng vậy.

– Anh không còn chút tình cảm nào với bạn ấy sao?

– Anh chưa bao giờ yêu Ngọc Hạnh.

Không ngờ Văn trả lời thẳng thế. Đột nhiên Vy thấy chán nản vô cùng. Cô khẽ cười nhạt:

– Ngọc Hạnh xinh đẹp, dịu dàng, vậy mà anh lại đùa giỡn. Em cái gì cũng thua bạn ấy, anh nói yêu em thật khó mà tin được.

Giọng Vy nghe thật buồn. Văn càng não nề hơn. Anh không giải thích. Vì có nói Vy cũng không chịu tin, với lại cũng vừa lúc đã đến nơi.

Căn nhà sơn trắng nằm trong con hẻm tách biệt hẳn với sự ồn ào ngoài lộ. Đi ngược ra ngoài sẽ là một công viên, thật lý tưởng. Vy ngắm kỹ ngôi nhà từ bên ngoài. Nó không giống những gì Vy tưởng tượng. Căn nhà quá lớn đối với cô vì trước giờ cô đã quen sống trong căn phòng trọ diện tích sáu mét vuông. Cô bắt đầu khó xử nên lưỡng lự không muốn vào.

– Ngôi nhà này mà để một mình em ở thì thật là phí phạm.

– Em lo chuyện đó thế thì để anh tới ở cùng em nha.

– Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy! - Vy gắt giọng - Đã thế còn không phải trả tiền thuê.

– Thôi nào! Em đừng nghĩ nhiều quá làm gì. Không phải trả tiền nhà nhưng nội tiền điện, tiền nước cũng đủ lắm rồi để em la hoảng lên đấy.

– Biết vậy nhưng ...

– Thôi, vào trong đi đã.

Căn nhà gồm một phòng khách, một phòng ngủ và không gian của bếp. Có sẵn bếp gas, tủ lạnh, máy điều hòa và máy vi tính. Nói chung là rất đầy đủ và tiện nghi. Thêm một điều lạ lùng:

– Không một vết bụi. Tủ lạnh cũng được cắm điện sẵn. Cứ như thể căn nhà mới vừa được lau dọn vậy!

Hôm qua anh đã kêu bé Sen - người giúp việc nhà anh tới lau dọn chu đáo.

Nhưng anh vẫn phải giả bộ không biết:

– Chắc là nhà không ở nhưng vẫn được lau dọn thường xuyên thôi mà. Em xem tiếp đi để anh mang đồ vào.

Trong lúc Vy bày trí đồ đạc thì Văn lấy nước tưới cho mấy chậu bông ở phía trước cửa nhà, lòng thấy rộn vui. Một lúc sau vào thì Vy cũng đã xong.

Gương mặt cô lúc này đã bắt đầu hài lòng:

– Anh đói không? Em sẽ đi chợ. - Vy đề nghị.

– Để anh đưa em đi. Chắc em chưa biết chợ ở đâu.

– Không cần đâu! - Vy từ chối và ấn Văn ngồi xuống ghế - Nãy em có để ý thấy một cái chợ nhỏ cách đây một con hẻm. Em tự đi được rồi. Anh nghỉ chút đi.

Văn đành cười, tay vuốt lại mái tóc cho cô:

– Vậy em đi một mình nhé. Mua nhiều nhiều vào. Từ hôm qua đến giờ vì em mà anh chưa có miếng nào vào bụng đấy.

Vy cười và bước đi. Khoảng mười phút là tới. Con chợ nhỏ nép mình trong hẻm nhỏ. Cô cứ quanh quẩn không biết mua gì cả. Những món cô biết nấu chỉ toàn là những món hết sức bình dân, làm sao mà hợp với Văn? Vậy là cô lại quay qua mua một ít bánh, mấy gói mì và một ít rau xanh. Lần đầu tiên cô đi chợ nghiêm túc thế. Trong lòng Vy lúc này thật nhiều cảm xúc đan xen. Đột nhiên thấy nhớ Ngọc Hạnh, sẵn có điện thoại, cô bấm số gọi. Một hồi mới thấy tiếng Ngọc Hạnh trả lời:

– Alô! Ai đó?

– Tui, Ánh Vy nè bồ.

Tiếng Hạnh ngạc nhiên thấy rõ:

– Ánh Vy sao? Bồ chịu mua điện thoại rồi hả?

Trước đây, Ngọc Hạnh đã nhiều lần đề nghị mua cho Vy một chiếc điện thoại để lúc nào có chuyện thì gọi nhưng Vy mãi từ chối. Vì vậy mà bây giờ Hạnh thấy bất ngờ và vui. Vy chỉ còn biết cười cho qua rồi báo tin chuyển nhà:

– Hôm nay tui chuyển nhà. Lúc nào rảnh bồ tới chơi cho biết chỗ nha.

– Tất nhiên rồi. Bồ cho tui địa chỉ đi.

– Để lát nữa tôi nhắn tin qua hén.

– Ừ. Vậy bồ dọn dẹp xong chưa? Cần tui phụ gì không?

– Xong cả rồi! Đang đi chợ về nè. À, mà về tới nhà rồi. Nói chuyện sau nha.

Bye bồ!

– Ừ, bye! Rảnh tui tới!

Vy cúp máy rồi bước ngay vào nhà. Bắt gặp được Văn đang ngủ ngon lành trên ghế. Cô chậm tiến lại gần, say đắm nhìn anh. Chỉ có lúc này mới được ngắm anh tự do lâu thôi. Gương mặt anh khi ngủ sao thấy bình yên. Cô ngồi quỳ bên gương mặt đang say sưa mê ngủ, đưa tay nhẹ vuốt sống mũi của anh.

“Đúng là em đã yêu anh ở ngay buổi đầu tiên. Nhưng mãi tới hôm qua em mới nhận ra. Em đã nhận ra quá trễ. Hèn gì mà em muốn xa anh cũng không được.

Anh làm em khổ sở quá. Em đã xin anh tránh xa em ra một chút rồi mà, sao anh không chịu giúp em chứ?”.

Văn vẫn đang say giấc ngủ. Gương mặt cùng tiếng thở cứ đều đều từng nhịp làm ngây ngất trái tim Vy. Bờ môi anh bỗng quyến rũ lạ lùng. Nó như đang tỏa ra một sức hấp dẫn mãnh liệt đối với Vy. Cô cúi xuống cho bờ môi mình chạm môi anh, thật khẽ. Thật khẽ nhưng cái hơi thở của tình yêu đã đánh thức đôi mắt Văn. Sau nửa giây để nhận ra Vy, anh đưa tay ôm ghì lấy gương mặt của cô mà trao những nụ hôn thật nồng nhiệt. Cái hôn bất ngờ và mạnh mẽ khiến Vy không thể phản kháng. Chút sức lực để đẩy anh ra, cô cũng không gom được, chỉ có nước mắt đang rơi. Cô đi theo anh trong sự đê mê cuồng dại. Bờ môi miết mải bờ môi. Tay anh ghì siết gương mặt cô. Ngọn lửa tình đang hừng hực cháy trong lồng ngực, nung cháy cả sự cứng rắn của Vy trước giờ.

Thời gian ngưng đọng không biết bao lâu, Vy gần như đang muốn cố thoát ra khỏi sự khao khát của Văn, cô chợt bật run khẽ và chủ động dừng lại. Cô muốn mở mắt ra để tìm đường trốn chạy, thoát khỏi cái cuồng dại mê muội mà cô đang lạc vào. Nhưng Văn lại ôm ghì lấy cô, hôn lên mắt, lên mũi và lần tìm đến bờ môi. Anh không ngăn được mình, Vy đang ở trong vòng tay của anh, anh không thể bắt cảm xúc của mình dừng lại được. Chú cá ương bướng, anh muốn khuất phục cho bằng được Vy.

Con tim Vy thổn thức và bật lên nhanh tiếng “vâng” thật khẽ. Cả người cô rã rời để mình anh định đoạt. Tình yêu! Ôi, tình cảm ấy là thứ không thể giấu giếm lâu. Cô muốn đi cùng anh. Và cô đáp lại những cái hôn mãnh liệt. Cùng anh qua thời gian cho đến khi ngọn lửa tình trong anh dần dịu bớt. Cả hai lại chìm vào im lặng để cảm nhận những gì họ đã vừa được trải qua cùng nhau. Vy nằm ghé đầu trong lồng ngực Văn, cánh tay vẫn vòng chặt lấy anh. Cô muốn khóc. Vì cô đang ân hận. Ân hận vì sự yếu đuối của mình. Tại sao nụ hôn của anh lại làm cô không thể làm chủ bản thân mình? Tại sao lại để anh làm hỗn độn tâm trí. Tỉnh lại đi Vy, anh ấy không phải dành cho mày.

Mày thật bỉ ổi? Đó là người Ngọc Hạnh yêu kia mà. Anh ấy sẽ chẳng thích mày lâu đâu. Chỉ mấy ngày thôi là mày sẽ bị bỏ rơi. Mày biết rõ điều đó, tại sao lại để nó xảy đến mà không ngăn chặn như thế? Mày không còn là mày nữa.

Mày thật ngu ngốc.

Văn ôm Vy trong vòng tay. Từng tiếng thì thầm của anh bên tai cô đều không nghe thấy. Cô chỉ thấy rất đau, như từng sợi cước mảnh đang cứa mạnh vào tim. Lấy chút sức lực yếu ớt, cô đẩy Văn ra:

– Anh kêu đói mà. Em có mua bánh cho anh. Em tính mua đồ về nấu nhưng lại không biết làm món nào cả, nên ... Em không biết nấu ăn.

– Tự nhiên anh không thấy đói nữa, mà chỉ muốn được ngồi nhìn em và nói chuyện với em thế này mãi thôi.

Vy không đáp. Cô bỏ mặc anh ở đấy rồi đến gần bên khung cửa sổ, ánh mắt mỏi mòn nhìn ngắm những ánh nắng mong manh.

Nhìn Vy có vẻ suy tư, Văn đến bên và vòng tay ôm lấy cô. Cứ ngỡ từ nay trở đi, anh sẽ có Vy trong đời và những tháng ngày sau này sẽ đầy những sắc hồng hạnh phúc. Anh đâu ngờ giây phút ấy thật quá ngắn ngủi.

Vy gỡ tay Văn ra, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào anh với nét mặt thật nghiêm túc:

– Xin lỗi anh? Lúc nãy lẽ ra em không nên ... Em đã làm cho anh hiểu lầm rồi. Anh hãy coi như chuyện đó chưa hề xảy ra.

– Em nói gì vậy Vy?

– Em xin lỗi! Lúc nãy chỉ là nhất thời em bị anh mê hoặc. Chỉ là nhất thời thôi.

– Em nói cái gì? Nhất thời bị mê hoặc ư?

Văn thở hắt thật mạnh từng hơi. Sự giận dữ và đau đớn vì lời nói của Vy khiến gương mặt anh trở nên thật đáng sợ:

– Em có thể thốt ra những lời nói đáng sợ đến thế sao? Em có biết những lời nói đó đối với anh kinh hoàng đến thế nào không? Em muốn vỡ nát tim anh ra thì mới hả lòng hay sao?

Gương mặt Văn gay gắt nổi hằn từng vết gân xanh. Đau đớn muốn quằn quại, và anh bật khóc.

– Em còn muốn anh phải làm như thế nào nữa đây. Anh đã cố gắng rất nhiều tại sao em vẫn không chấp nhận anh? Cái gọi là sĩ diện của một thằng đàn ông, sự uy nghi của một Tổng giám đốc anh đã chẳng màng để suốt ngày chạy theo em, nghe em xỉ vả. Như vậy vẫn chưa đủ để được coi là chân thành hay sao?

Hay còn vì lý do nào khác? Em nói đi! Rốt cuộc là vì sao?

Lồng ngực Vy cũng như muốn bung ra, từng giọt nước mắt tìm đường chạy ngược vào trong tim:

– Chỉ một lý do duy nhất, đó là em không yêu anh.

– Thôi, đừng nói nữa, anh không muốn nghe nữa! Sao em không giết chết anh đi? Sao lại ban cho anh một giấc mơ mong manh quá thế?

– Em xin lỗi!

– Xin lỗi? Em hãy giữ lời xin lỗi ấy lại đi. Anh sẽ không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi đó của em đâu. Thà em cứ lạnh lùng, còn hơn là làm cho anh hy vọng, rồi ngay lập tức lại vùi dập giấc mơ của anh như thế. Anh không chịu nổi đâu.

Anh bước đi với cõi lòng vụn vỡ. Còn lại một mình, Vy cũng đâu hơn gì. Sự cô đơn, trống trải bủa vây lấy nước mắt. Cơn giằng xé, đau đớn đến nghẹt thở.

Vy không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Cô yếu đuối lắm, yếu đuối đến nỗi không dám yêu một ai. Cô sợ bị đau, sợ một lần nữa bị người mà mình yêu quý nhất bỏ rơi. Trong khi đối với cô, Văn giống như một ngôi sao ở tít trên trời cao. Còn cô, có chăng cũng chỉ là một vệt gió lướt ngang qua đời anh, sẽ nhanh chóng tan vào cõi quên lãng của anh. Anh là người dễ thay lòng, có đến với nhau hay không cũng vậy cả thôi. Em mãi mãi sẽ không bao giờ ...

Đứng trước cửa phòng rồi Vân Du vẫn lưỡng lự chưa muốn gõ cửa. Cô cố ngoái nhìn lại ba người phía sau, vẻ mặt ái ngại:

– Kỳ quá mấy chị ơi.

– Em không muốn giúp anh Văn của em sao? Mau vào đi!

Du chu môi tỏ vẻ khó khăn nhưng rồi cũng gõ cửa và bước vào phòng. Thấy được Văn, cô bé nói thật lớn:

– Anh khỏe không, anh yêu của em?

Văn khẽ chau mày chưa hiểu được Vân Du có phải đang nhầm lẫn gì không.

– Để em xem nào. Lâu rồi không gặp, anh ngày càng phong độ đấy. Thế này thì em phải quản anh chặt hơn mới được, không thì lại lắm kẻ dòm ngó!

– Mới sáng sớm ra đã ăn trúng gì mà ăn nói không đâu vào đâu vậy?

– Em nhớ anh lắm.

“Hình như chưa đủ? Ít nhất cũng phải cho chị ấy ghen một trận thì mới chắc được chị ấy có thích anh Văn hay không. Phải tăng thêm độ mẫn cảm”. Nghĩ vậy rồi Vân Du giả bộ khóc rấm rứt, cô vòng ra sau ghế ôm cổ Định Văn:

– Em nhớ anh quá. Sao dạo này em không đến thăm em?

– Dạo này anh hơi bận. Em bỏ tay ra rồi nói chuyện có được không?

– Không! Em không bỏ! Người ta nhớ anh mà!

– Anh đủ phiền lắm rồi, em đừng quậy nữa.

– Em không bỏ đâu. Em thích được ôm anh cơ.

– ...

Cứ như thế tiếng ồn ào qua lại khiến Vy ở phòng trong bắt đầu thấy bực dọc:

Cô mở cửa để mong thoát khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt. Lợi dụng lúc này, Vân Du hôn cướp lên má Văn một cái thật kêu khiến đôi chân Vy không thể bước thêm. Ánh mắt như giận run, rồi cô lao nhanh ra ngoài. Định Văn cũng phát giận thật sự. Anh hất mạnh tay Vân Du ra rồi cũng chạy đuổi theo Vy.

Nhưng khi ra đến cửa đã bị Du và Hà chặn đứng lại. Văn càng nổi nóng hơn, anh quát:

– Tránh đường ra!

– Sếp bình tĩnh lại đi sếp! Nghe bọn em nói đi sếp!

– Bình tĩnh cái gì! Các người không tránh ra, tôi đuổi việc hết bây giờ.

– Anh Văn ...

Vân Du khẽ gọi và đã bị Văn nạt lại:

– Em nữa, hôm nay trở chứng gì vậy?

– Sếp, bọn em chỉ muốn giúp anh thôi mà.

– Giúp cái gì? Làm Vy hiểu lầm như vậy mà gọi là giúp sao?

– Chị Tâm đã đuổi theo Vy rồi, sếp yên tâm đi. Bọn em làm như vậy trước tiên là để xác định chắc chắn tình cảm của Vy. Anh không tin bọn em cũng phải tin chị Tâm chứ.

– Anh, em xin lỗi.

Tiếng Vân Du rụt rè vì sợ Văn vẫn giận. Văn như đã hiểu ra, anh quay sang nhẹ mỉm cười:

– Anh phải cám ơn em với mọi người mới đúng.

Lúc này Vân Du mới tủm tỉm một nụ cười tinh nghịch:

– Chị ấy ghen em với anh đấy.

– Bọn em chỉ làm được thế này thôi. Sau này anh phải tự nắm bắt lấy cơ hội đó nha.

– Cảm ơn mọi người!

Chạy một hồi xuống đến khuôn viên của công ty, Vy mới dừng lại. Cô nắm chặt tay và nhắm nghiền mắt để dằn cơn sóng lòng. Không hiểu sao cô thấy mình như bị phản bội vậy. Cô ngồi thụp xuống, bật khóc. Khóc cho sự nhu nhược, khóc cho sự vô lý của bản thân.

Chị Tâm đã đến bên đứng im lặng một hồi rồi đặt tay lên vai Vy. Như vậy là đủ để chị hiểu tình cảm của Vy với Văn là như thế nào. Vy giật mình vội lau đi nước mắt:

– Chị Tâm ... Sao chị lại xuống đây?

– Chị chạy theo em. Chị biết là em cần có người tâm sự.

– Không có gì đâu, chị ạ.

– Đừng dối lòng nữa. Chị biết em rất yêu Định Văn.

– Không có.

Vy đã chối và vẫn đang chối.

– Định Văn có tâm sự với chị rằng em luôn nghi ngờ cậu ấy là người không chung thủy, dễ thay lòng. Nên em không chịu nhận rằng mình có tình cảm với cậu ấy. Nhưng theo chị thấy thì hình như không chỉ vì lý do đó, đúng không?

– Không phải đâu chị. Tại anh ta tưởng lầm vậy thôi. Định Văn ... anh ta thiếu gì người đẹp bao vây ...

– Đúng là như vậy. Nhưng người mà cậu ấy yêu là em cơ mà. Nhìn bộ dạng cậu ấy mấy bữa nay, em không thấy xót xa sao? Em nỡ để cho người mình yêu phải khổ vì mình như thế ư?

– Chị đừng ép em. Em xin chị đấy. Anh ta chẳng yêu ai được lâu đâu chị. Em không thể lao vào vết xe đổ của Ngọc Hạnh được.

– Nhưng với em, cậu ấy đã dành một sự quan tâm đặc biệt, em không nhận thấy sao? Vì thương em ở phòng trọ xa lại không đầy đủ tiện nghi, cậu ấy đã tức tốc đi tìm thuê nhà cho em. Nếu như cậu ấy chỉ đối với em như em nghĩ thì cậu ấy có cần giấu chuyện ngôi nhà đó không?

– Thuê nhà ...?

Buổi họp kết thúc vừa lúc tan sở, Văn trở lại phòng với gương mặt khá mệt mỏi. Ánh Vy đã chờ sẵn ở ghế, tay ôm lấy đầu gối, gương mặt không cảm xúc, đôi mắt lơ đễnh dưới nền nhà. Những sợi tóc vương hờ hững, Văn bước đến và vén nó qua bên. Vy lạnh lùng quay mặt đi nơi khác. Lúc này Văn mới lên tiếng:

– Em giận anh sao?

Vy không trả lời. Văn tiếp:

– Người lúc nãy là Vân Du - con của một đối tác đã gắn bó với công ty mình từ những ngày đầu thành lập. Anh với cô bé coi nhau như người thân trong nhà.

Cô bé rất quý anh.

– Em không quan tâm chuyện đó, anh giải thích làm gì?

– Nhưng em đang giận anh đấy thôi. Không phải chuyện này thì còn chuyện gì khác nữa?

Vy bỏ chân xuống rồi quay sang nhìn Văn, ánh mắt xét hỏi:

– Chuyện ngôi nhà em đang ở, tại sao anh lừa em?

Gương mặt Văn bỗng hoảng hốt rồi chuyển sang lúng túng:

– Em đã biết hết rồi sao? Chuyện đó ...

– Tại sao anh lừa em?

Vy chen giọng vì cô cũng không muốn nghe giải thích. Đôi mắt cô long lanh sắc giận làm Văn càng lúng túng hơn.

– Anh ... nếu nói thật em có chịu chuyển đến ở không? Chắc chắn là không, anh biết điều đó mà.

– Thì anh mặc kệ em đi, bận tâm làm gì? Em sống ở đâu là chuyện của em.

– Nhưng anh yêu em, dù thế nào cũng không thể không quan tâm đến em.

Điều kiện sống như thế, anh sợ em sẽ bị bệnh mất.

– Ai cần anh lo? - Gương mặt Vy trở nên đờ đẫn và đôi mắt bắt đầu ướt nước – Anh trả tiền thuê nhà giúp em, rồi tối nào đi làm về cũng ở trong nhà em. Như vậy mọi người sẽ nghĩ gì? Ông chủ giàu có với cô nhân viên nghèo mạt hạng, họ sẽ nghĩ thế nào? Sao anh lại làm thế?

Gương mặt Văn như muốn tái hẳn đi. Phải chăng là Vy đang trầm trọng hóa vấn đề? Anh không hề nghĩ rằng sự quan tâm của mình lại làm Vy đau khổ đến thế. Anh thấy giận mình vô cùng. Phải thế nào, phải đến bao giờ anh mới hiểu được những suy nghĩ của Vy, để có thể làmVy vừa lòng? Anh phải làm sao?

Vy nhìn Văn, ánh mắt nén đau khổ thêm một lần nữa rồi đứng dậy và bước đi. Trước mắt cô là một màu đen. Đi thêm một bước, bỗng dưng cả người cô như muốn đổ ập xuống. Nhưng cánh tay của Văn đã kịp đỡ lấy cô:

– Em muốn đi đâu?

– Buông ra! Bỏ mặc em đi! Em sẽ không về đó nữa!

– Đừng vậy mà. Anh xin lỗi. Cũng chỉ vì anh quá yêu em thôi. Anh rất muốn được quan tâm, lo lắng và chăm sóc cho em đến hết cuộc đời này. Sao em không hiểu cho anh? Đến bao giờ em mới chấp nhận anh?

– Anh đừng nói nữa? - Và những giọt nước mắt của cô đã không thể kìm nén thêm - Đừng nói nữa! Em rất sợ nghe những lời này từ anh. Xin anh hãy bỏ mặc em đi. Em muốn được ở một mình.

Nói rồi Vy dồn hết chút sức lực mình đang có để vuột khỏi Văn và lao đi. Cô chạy thẳng tới trạm xe buýt.

...

Sau một hồi nhấn chuông, vú Mai đón Vy với nụ cười hiền từ.

– Vy hả con. Vào đi! Hên mà hôm nay con tới, chứ vào hôm qua hay mấy hôm trước là phải ngồi chơi một mình rồi.

– Là sao hả vú?

– Thì dạo gần đây, không hiểu sao con bé Ngọc Hạnh thích đi suốt, cứ đi rồi về rồi lại đi luôn vậy à.

– Cứ để bạn ấy đi cho đầu óc thảnh thơi vú ạ. Chứ ở nhà lại suy nghĩ chuyện không đâu.

Nghe được tiếng, Ngọc Hạnh cũng đã từ phòng chạy xuống đón. Nhìn nét mặt có vẻ vui của bạn, Vy đùa:

– Bộ đi du lịch rồi gặp được hoàng tử hay sao mà thấy bồ như trẻ ra vậy?

– Ý bồ là tui già lắm rồi hả? Tôi đang định tối nay tới bồ chơi nè. Sao bồ đã sang đây rồi?

– Tại tui nhớ bồ quá. Chịu không nổi nên phải mò sang này.

– Có thật không đấy? - Rồi Hạnh chuyển đề tài - Không đùa nữa! Công việc của bồ sao rồi? Tốt đẹp chứ?

Nghe hỏi tới đây, đôi chân mày của Vy liền chùng xuống:

– Không biết nữa! Có lẽ là ngày càng tồi tệ!

– Sao? Bộ Định Văn khó tính lắm hả? Hay mấy người trong công ty làm khó bồ?

Ánh Vy lắc đầu, nét mặt đầy tâm sự. Hạnh liền nảy ý:

– Bồ uống rượu không, tui lấy?

– Tui đâu biết uống. Ớt cay tui không sợ nhưng rượu cay là tui chào thua.

Ngọc Hạnh vẫn bước đến bên tủ lấy ra một chai rượu vang cùng hai chiếc ly nhỏ, vừa rót vừa nói:

– Yên tâm đi, rượu này ngọt lắm. Thử nha!

Hạnh nâng ly của mình lên trước:

– Cầm ly lên cụng nào!

Vy cũng bắt đầu tò mò. Cô mạnh dạn cầm ly và cụng. Ban đầu, cô nhấp môi.

Đúng là ngọt thật. Rồi cô mạnh dạn hơn, uống lấy một ngụm. Hạnh khẽ cười:

– Ngọt mà, đúng không?

– Ừ. Nhưng chưa gì tôi đã thấy choáng váng rồi.

– Chắc tại bồ mới uống lần đầu đấy. Nữa nha!

Vy đưa ly ra, Hạnh rót đầy. Vy uống hết. Trời bắt đầu ngả nghiêng nhưng vẫn đòi thêm:

– Cho tui ly nữa!

Hạnh cũng rót thêm một ly và bắt đầu hỏi:

– Bồ có gì tâm sự với tui không?

Rượu làm Vy không giấu được những gì đang nghĩ:

– Có lẽ tui sẽ nghỉ việc. Tui không muốn làm việc với Định Văn nữa. Không muốn ở gần anh ấy thêm một ngày nào nữa. Anh ấy thật đáng sợ.

– Đáng sợ ư?

– Tui khổ quá. Định Văn như cái bóng ma đeo bám tui không dứt, từ trong suy nghĩ đến giấc mơ mỗi đêm. Trái tim tui thổn thức vì anh ấy. Tui đã yêu Định Văn mất rồi. Xin lỗi bồ, Ngọc Hạnh. Lẽ ra tui phải nhận ra điều này sớm hơn để tránh đi. Nhưng tui đã nhận ra quá muộn. Tui có lỗi với bồ ... Nhưng bồ yên tâm đi. Ngày mai tui sẽ xin nghỉ việc. Nếu cứ gần anh ấy mãi, tui sẽ phản bội bồ mất. Nhưng mà ... - Vy bật khóc lên, nước mắt lã chã - Thực sự tui không nỡ xa anh ấy, không nỡ một chút nào, Ngọc Hạnh ạ.

Rồi Vy gục xuống bàn và khóc cho đến khi ngủ thiếp đi. Ngọc Hạnh nhìn bạn, trong lòng nhẹ bớt phần nào. Cô cùng vú Mai dìu Vy lên phòng của mình vì trời đã bắt đầu khuya.

Chợt nhiên tiếng điện thoại reo lên trong túi xách của Vy. Màn hình hiện tên Định Văn, Hạnh phân vân một hồi rồi đánh liều nghe. Tiếng Văn bên kia có vẻ mừng rỡ:

– Cuối cùng em cũng chịu nghe máy. Em đang ở đâu? Đã tối lắm rồi. Em đã ăn tối chưa? Anh tới đón em về nhé.

Hạnh chỉ biết lặng im, không dám trả lời. Văn chợt trầm giọng:

– Ánh Vy, cho anh xin lỗi! Chỉ vì anh đã yêu em nhiều quá nên muốn được chăm sóc cho em thôi. Em mau về nhà đi. Trời khuya lắm rồi đấy. Hay tại anh nên em không về? Nếu vậy anh sẽ về nhà đây. Anh sẽ không đứng đây nữa. Em hãy về nhà đi nhé. Đừng ở ngoài đường buổi tối. Sương đêm lạnh lắm. Anh về đây. Em mau về đi nhé!

Định Văn đã cúp máy. Hạnh nhìn Vy trong giấc ngủ mê man vì rượu, khẽ nói:

– Tui biết là Định Văn sẽ yêu bồ mà. Và bồ cũng vậy còn gì. Ngay từ đầu tui đã biết hai người chính là một nửa của nhau.

Một buổi sáng làm việc trong im lặng và thêm một buổi chiều cũng thế, Vy không tỏ thái độ gì nữa. Cô vẫn bình thường với công việc của mình và xử sự với Văn theo đúng vai trò thư ký. Văn thấy buồn lắm, đầu óc rối rắm hệt như mớ bòng bong. Và hôm nay anh đã bỏ về trước.

Đã hết giờ làm việc, Vy giật mình nhìn lên đồng hồ. Ngồi tư lự một hồi rồi cô mới mở ngăn kéo để lấy ra đơn xin nghỉ việc lúc sáng đã viết sẵn. Không khỏi ngạc nhiên khi ngăn kéo của cô xuất hiện một bì thư lạ. “Sao lại có cái này ở đây?” - Tự hỏi rồi nhanh chóng, Vy mở ra xem. Những nét chữ ghi tay thật dài nghiêng đều trên mặt giắy trắng.

“Anh yêu em!

Một lần nữa anh nói câu này thôi. Dù thực lòng anh còn muốn được nói nhiều hơn nữa, và còn yêu em nhiều hơn những gì anh nói. Nhưng hình như càng yêu em, càng muốn lo lắng thì em lại càng muốn xa anh. Em lảng tránh anh không phải vì ghét anh. Anh chắc điều đó. Tự trong lòng em chẳng hề ghét anh mà trong lòng em có anh. Có thể em chưa nhận ra điều này. Hoặc cũng có thể là em cố tình không nhận ra. Em đang cố tình né tránh anh.

Nhưng tại sao em nhất quyết muốn rời xa anh? Tại sao không cho anh cơ hội được yêu em? Giờ còn muốn bỏ đi ư? Em muốn anh chết sao? Em ác với anh lắm!

Anh xin em đừng đi. Không cần em phải yêu anh nữa. Chỉ cần em cho anh được thấy em mỗi ngày. Anh không làm khó em nữa. Chỉ cần em ở lại, em coi anh là bạn hay là gì cũng được. Nhé! Anh cũng sẽ cố gắng. Anh hứa đấy.

Em đừng đi, đừng đi nhé”.

Đọc thư mà tim Vy đau nhói. Từng nét chữ như từng lưỡi lam cứa chạm vào tim đau đớn. Ôm lá thư chặt trên ngực, lòng Vy nức nở. Em không đi đâu cả.

Em không đi đâu. Em không đi được. Định Văn, xin lỗi vì đã làm anh đau. Dù thế, xin anh hãy làm như anh nói, để em thấy nhẹ nhàng hơn, để có thể tiếp tục ở lại bên anh.

Những ngày sau đó, Văn không đưa đón Vy đi làm thường xuyên nữa. Anh đang cố gắng thực hiện lời hứa. Cố gắng để coi Vy như những nhân viên khác trong công ty. Không ngờ việc này lại khó khăn quá thế. Văn không thể làm được. Đôi lúc Vy phải giật mình vì tiếng đập bàn của anh. Xong anh lại ôm đầu gục xuống thật lâu. Sự yếu đuối làm anh khó thở vô cùng. Tình cảm anh trao cho em là tình yêu thực sự, bảo làm sao anh quên được? Em là người đầu tiên, tại sao em không chịu hiểu? Tại sao yêu một người lại đau khổ đến vậy? Tình yêu làm trái tim anh tan nát, ruột gan anh héo mòn và tâm trí như điên dại. Ánh Vy, sẽ chẳng bao giờ anh hết yêu em được. Anh không muốn từ bỏ hạnh phúc của mình. Xin lỗi em! Anh không thể giữ lời hứa với em được. Anh không làm được.

Rồi bỗng một ngày Văn không đến công ty, không một cuộc điện liên lạc.

Một ngày không có anh, Vy như sống trong một thế kỷ.

Thêm một ngày nữa Văn vẫn biệt tăm. Vy bắt đầu thấy hoang mang và lo lắng. Suốt ngày cô đứng ngồi không yên. Lo lắm. Nhưng không thể nào liên lạc được. Điện thoại nhà cũng không ai bắt máy. Một ngày nữa thật là tồi tệ.

Đã quá nữa đêm, Vy vẫn không thể chợp mắt. “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Hay anh đang giận em?” Dù biết không nên chút nào nhưng Vy vẫn gọi cho anh thêm một cuộc nữa. Nhưng ... không một tín hiệu khả quan. “Làm sao đây, anh ...” Và cô bật khóc. Những giọt nước mắt ướt gối. Cho đến khi mí mắt thật mỏi cô mới chìm vào giấc ngủ mơ màng.

“Anh đang đi đâu? Đang làm gì? Có chuyện gì đó xảy ra? Anh mau mở máy đi. Cho em được nói chuyện với anh. Nếu không em sẽ lo lắng mà chết mất.”.

Những độc thoại như thế cứ liên tiếp có trong giấc ngủ cho đến khi tỉnh giấc.

Nằm bất động trên giường, đôi mắt Vy lơ đễnh ngoài khung cửa sổ. Ngày đã lại bắt đầu mà Văn mãi ở đâu đâu?

“Em mệt quá! Anh hãy mau xuất hiện đi. Đừng làm em lo lắng nữa.” Rồi Vy nhìn đồng hồ. Đã gần sáu giờ rồi, phải dậy để đi làm, mình không muốn lười biếng. Hy vọng hôm nay anh sẽ đến công ty. Cùng lúc, tiếng chuông điện thoại chợt reo. Tiếng chuông giục giã. Vy chợt thấy bồi hồi, trái tim loạn từng nhịp.

Muốn nghe ngay nhưng có cái gì nghèn nghẹn ở cổ, bờ vai rung lên. Mất hồi lâu Vy mới có thể nghe được máy:

– Alô! Em nghe!

Tiếng Vy nhát gừng. Còn tiếng Văn bên kia cũng thật yếu:

– Em chưa dậy sao? Vậy thôi, em ngủ tiếp đi. Cho anh xin lỗi.

– Không! Em vừa dậy. Anh đang ở đâu? Hai hôm nay sao anh không đến công ty? Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Có nghiêm trọng lắm không? Anh có sao không? Anh có biết là em đã rất lo lắng không?

Tiếng Văn bên kia chợt cười, tiếng cười mệt mỏi:

– Em hỏi như thế làm sao anh trả lời kịp? Anh đang ở trước cửa. Em mở cửa cho anh vào được không?

– Đợi ... đợi em một lát!

Dứt lời, Vy lập tức cúp máy rồi chạy vội ra mở cửa. Văn vẫn ngồi dựa lưng vào tường, anh mới đứng dậy khi Vy vừa mở cửa. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi, bơ phờ, râu trên cằm cũng lộ hẳn ra. Vy thấy ruột dạ xót xa, không thốt được lời nào mà chỉ nhìn anh trân trân. Anh nhẹ cười:

– Anh tới từ sớm nhưng sợ em chưa dậy. Hai ngày rồi không gặp, anh nhớ em nhiều lắm.

Đôi mắt Vy chực chờ những giọt nước mắt. Đôi môi như hờn lẫy, trách giận khiến đôi tay Văn xúc động đưa lên ôm siết cô vào lòng. Cả người Vy run lên trong vòng tay của anh. Thật yên bình.

Đến một hồi lâu, khi hơi thở của Văn cứ đều đều và nồng ấm bên tai, Vy mới nhận ra rằng Văn đã thiếp ngủ đi trên vai cô tự lúc nào. Nhẹ nhàng và cẩn thận, loay hoay một hồi Vy cũng đưa được Văn vào ghế xa-lông gần đó để còn đi làm. Ngồi nhìn Văn một chập trước khi đi, Vy càng thấy héo ruột héo gan. Hai ngày thôi mà Văn ốm hẳn. Gương mặt xanh xao nhìn đến tội nghiệp. Cứ như anh mới từ cõi chết trở về vậy. Thật là mất hết cả phong độ. Anh mà tới công ty với bộ dạng này rồi xưng danh Tổng giám đốc, chắc bảo vệ đuổi anh ra từ cổng mất.

– Anh ngủ ngon nhé. Trưa nay em sẽ tới nhờ bác Lam nấu cháo hạt sen cho anh.

Rồi Vy đóng cửa nhà và đến công ty, không quên gọi điện nhờ bé Sen nấu giúp nồi cháo. Đến trưa cô ghé nhà với cái cà mên cháo mang về cho Văn.

Nhưng anh vẫn đang ngủ một cách ngon lành. Anh mệt đến vậy cơ à? Anh đã làm gì suốt hai ngày để đến nỗi gần như kiệt sức vậy hả? Vy đành chuyển cháo sang chiếc nồi nhỏ đặt sẵn lên bếp, rồi lấy một miếng sticker (giấy keo dán) để lại mấy chữ.

“Khi nào dậy anh nhớ ăn cháo em đặt trên bếp. Có thiệp mời anh dự tiệc Doanh nhân lúc bảy giờ tối nay. Anh nhớ nhé!”.

Và cô lại đến công ty. Còn Văn thì vẫn tiếp tục giấc ngủ thật say. Khi đã hết giờ làm việc, trở về nhà thì Văn mới vừa tỉnh giấc bởi tiếng mở cổng của Vy.

Vy vào ngồi đối diện với anh, giọng nhẹ nhàng:

– Anh làm gì mà mệt dữ vậy? Em đi hâm lại cháo. Anh vào rửa mặt đi rồi ra ăn.

Văn vươn vai một cái rồi đi vào nhà tắm. Nhìn bộ dạng của mình trong gương, anh cũng phải giật mình. Anh liên tưởng tới chú gà trống choai bị trúng dịch. Xong đâu đấy, anh trở vào nhà bếp, gương mặt đã lấy lại được chút sức sống. Cháo cũng đã sẵn sàng, có Vy ngồi đợi ở đó. Cô giục:

– Anh ăn mau đi! Cháo ngon lắm!

Văn thật ngoan ngoãn. Miếng đầu tiên, rồi miếng thứ hai, rồi nhanh chóng anh ăn hết chỗ cháo Vy mang về. Bụng đã chắc, nét mặt tươi tỉnh hẳn:

– Ngon quá! Không ngờ em nấu ngon đến vậy.

– Không! Em đâu biết nấu mấy món này. Em nhờ người nấu giùm đấy. Bây giờ là năm giờ rưỡi. Bảy giờ, tiệc Doanh nhân bắt đầu. Anh dự được không?

– Đi chứ! - Văn nhướng mày - Nhờ em mà anh đã khỏe hẳn rồi. Đi đâu anh cũng đi được hết. Bây giờ anh về nhà tắm rồi thay đồ. Em cũng chuẩn bị đi, lát anh quay lại đón.

– Em cũng phải đi sao?

– Tất nhiên rồi! Em là thư ký của anh mà.

Xong, Văn nhanh chóng trở về nhà. Mặc cho Vy nhăn nhó. Già nửa tiếng sau, anh quay lại, Vy đã ngồi đợi sẵn. Nhìn Văn bây giờ mới đúng là Văn.

Vy ngồi trầm ngâm trên ghế nhìn Văn, có vẻ như cô chưa muốn đi. Văn ngồi xuống cạnh, giục khẽ:

– Mình đi thôi em, nếu không sẽ trễ bây giờ.

– Anh đã làm gì suốt hai ngày mà không liên lạc như thế? Anh đã làm gì để đến mệt mỏi như vậy? - Vy hỏi.

– Anh ở trong bệnh viện.

Văn trả lời sau một hơi thở dài. Vy hoảng hốt hỏi ngược lại:

– Anh bị làm sao mà phải vào bệnh viện?

– Không? Là mẹ anh. Mẹ đột nhiên bị lên huyết áp rồi hôn mê suốt một ngày một đêm ...

Đến đây, Văn chợt nắm chặt tay Vy, ánh mắt tha thiết:

– Vy! Em đừng bệnh nhé. Đừng để phải vào bệnh viện. Ở trong bệnh viện không khí thật đáng sợ, thật mệt mỏi. Anh tưởng như mình có thể chết được bất cứ lúc nào trong cái nơi đáng sợ ấy. Thế mà mẹ anh phải ... Em phải giữ gìn sức khỏe cho thật tốt nhé.

– Anh thật nhát gan.

– Chắc là vậy. Giờ nghĩ lại anh vẫn còn thấy sợ. Em biết không, lúc ấy anh cần em biết bao. Anh đã ước chi có em bên cạnh anh lúc đó.

– Vậy sao không gọi cho em?

– Anh rất muốn. Nhưng ... - Gương mặt Văn se lại từng nét đau khổ - Anh làm sao mà gọi cho em. Anh đang phải cố gắng rất nhiều để tình yêu của mình dành cho em đừng sâu đậm thêm nữa. Anh không muốn em lại viết đơn xin nghỉ việc. Ánh Vy! Anh ...

– Mình đi thôi.

Vy đứng dậy cắt ngang lời Văn. Không phải vì muốn tránh né những gì Văn sắp nói, mà đột nhiên Vy thấy giận - giận vì thái độ của Văn, của mình. Chính cô muốn Văn coi cô như những nhân viên khác, vậy mà bây giờ khi Văn đang cố gắng để làm điều đó thì Vy lại giận. Thật khó chịu. Chính cô cũng không kiểm soát được bản thân mình và những cảm giác của trái tim mình nữa kia mà.

– Này, khoác tay anh đi!

– Hứ!

– Em không chịu khoác tay, lát lạc mất anh rồi thì đừng có mà khóc.

Lần đầu tiên Vy được dự bữa tiệc của những người thành đạt, cảm giác thật thú vị. Ở đây ai cũng ăn bận thật sang trọng, lịch lãm. Và tất nhiên họ đều là những người rất tài giỏi. Nếu không, họ đâu thể trụ vững ở nơi thương trường khốc liệt này.

Một anh bồi bàn đi đến trước hai người với một khay rượu vang. Rượu được phục vụ còn đồ ăn thì tự chọn. Các doanh nhân đến đây có nam, có nữ, có người trẻ và cũng có những người lớn tuổi hơn. Họ tới đây gặp gỡ trò chuyện và tìm cơ hội hợp tác làm ăn với nhau.

– Vy mau khoác tay anh đi!

Vy cứ say sưa quan sát rồi suy nghĩ mà thấy rất hứng thú. Nhưng không hiểu sao từ lúc vào tới giờ Văn cứ lặp đi lặp lại cái điệp khúc “khoác tay anh đi”. Vy phải quay sang la nhỏ:

– Anh bị bệnh hả? Nãy giờ sao cứ ...

– Anh nói mà em không nghe, tí đừng có mà khóc!

Đúng lúc ấy một người phụ nữ đi tới kêu tên Định Văn và đề nghị:

– Lâu rồi không gặp, em uống với anh một ly nhé!

Văn gật đầu và hai người cụng ly. Nhìn cách ăn mặc và trang điểm của cô ta thật sang trọng. Tóc uốn lọn để bồng bềnh. Một vẻ đẹp dịu dàng, đầy nữ tính nhưng vẫn cho thấy đây là một doanh nhân cỡ bự. Tiếp đó lại có thêm mấy người nữa tới đứng đầy xung quanh Văn. Giờ thì Vy đã hiểu ý mà Văn muốn nói từ nãy đến giờ. Rồi cô đưa ly rượu lên uống nhanh lấy một hớp. Cay! Vy quên mất đó là rượu, rượu vừa qua cổ là thấy khí nóng chiếm trọn lồng ngực và ngay lập tức bốc lên đầu. Cô phải lấy tay quạt lấy quạt để.

– Ở đây nóng lắm sao?

Một người đàn ông tiến gần đến cạnh Vy. Tuổi của anh ta có lẽ cũng ngang tuổi Định Văn. Vy thấy hơi mắc cỡ vì câu hỏi của người đàn ông lạ:

– À, tại tôi không rành uống rượu cho lắm.

– Không biết cô và Định Văn ...?

– À, tôi là thư ký.

– Vậy thì chúng ta là đồng nghiệp rồi. Tôi là giám đốc quản lý về nhân sự ở một số chi nhánh và công ty con của F&S.

F&S là công ty chuyên về quảng cáo và cung cấp các dịch vụ giúp cho việc mở nhà hàng, khách sạn siêu thị cho đến các cửa hàng bách hóa nhỏ lẻ. Công ty phát triển mạnh và lâu dài được tới ngày hôm nay cũng là nhờ công lao rất lớn của người đàn ông này. Khi vừa nghe giới thiệu xong, Vy liền thắc mắc:

– Có thật không? Vậy thì tại sao trong các cuộc họp tôi không thấy anh?

– Cô thắc mắc cũng phải thôi. Tuy là nhân viên của công ty nhưng tôi là một nhân viên tự do. Trong suốt gần một năm qua tôi không có ở thành phố. Nãy giờ quên hỏi, chẳng hay tôi có thể được biết tên của cô không?

– Tôi tên Ánh Vy.

Người đàn ông nâng ly ra trước mặt:

– Còn tôi là Tuấn Hùng. Uống với tôi một ly được không?

– Cô ấy không biết uống!

Vy còn chưa kịp từ chối, Văn đã đến chen ngay. Tự ái khiến Vy không muốn im lặng:

– Ai nói tôi không biết uống? Nào!

Vy nâng ly mời Tuấn Hùng rồi uống cạn. Rượu thật cay nhưng Vy cố gắng để không tỏ một chút nao núng. Đầu óc cô đã bắt đầu choáng váng. Trời đất đã bắt đầu ngả nghiêng, chân đứng không muốn vững nữa. Văn nghiến nhẹ răng, không giấu vẻ giận dữ:

– Em biết uống thì lẽ ra phải uống với anh trước. Sao lại uống với cậu ta?

– Anh còn cả đống người đẹp đang đợi để được uống rượu cùng anh kìa, không mau đi tiếp họ đi. Đừng có ở đây mà trẻ con!

– Anh trẻ con? Anh trẻ con vậy thì em là gì? Em uống rượu với người lạ được mà với anh thì không là lý làm sao?

“Hứ! Anh giận à? Anh lấy tư cách gì mà bắt bẻ tôi cả chuyện này?”. Đôi mắt Vy nhìn Văn thật ngầu, cô cướp ly rượu trên tay anh nốc cạn:

– Vậy được rồi chứ?

Đôi mắt nhanh chóng lờ đờ rồi nhắm lịm. Vy đổ người vào Văn, thiếp lịm.

Men rượu khiến Vy không trụ nổi.

– Cậu đã biết Ánh Vy không uống được, vậy mà vẫn ép cô ấy tới hai ly.

– Cậu im đi! - Văn long ánh mắt - Tôi nói cho cậu biết, Ánh Vy là bạn thân của Ngọc Hạnh. Chuyện trước đây tôi bỏ qua, nhưng nếu cậu mà đụng tới Ánh Vy, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.

Nói rồi, Văn bồng Ánh Vy ra xe. Tuấn Hùng nhìn theo, thở dài:

– Cậu thật ngoan cố. Định Văn ạ. Đã gần một năm rồi mà cậu vẫn chưa hiểu ra chuyện sao?

Bữa tiệc vừa mới bắt đầu mà Văn phải bỏ về trước vì Ánh Vy. Cô ngủ li bì liền một chập cho tới khi về đến nhà. Nhìn Vy đôi má ửng hồng vì rượu, hơi thở phập phồng khiến Văn một cảm giác ấm nồng. Ghé tai cô, anh nói nhỏ:

– Xin lỗi em, Ánh Vy. Anh trẻ con thật rồi. Nhưng em có biết anh rất ghét thấy em nói chuyện tự nhiên như thế với bất kỳ người nào khác? Anh không chịu được. Thôi, chúc em ngủ ngon. Anh về nhé!

Bất chợt cánh tay Vy đưa lên vòng lấy cổ Văn và nhìn anh, cái nhìn đắm đuối, hút hồn. Cô đu người Văn để ngồi dậy. Hai ánh mắt, hai gương mặt, hai bờ môi sát lại gần thật gần. Đôi mắt của Vy vốn là “thuốc độc” cho trái tim Văn, nay có thêm chút men rượu càng trở nên mê đắm, quyến rũ hơn gấp vạn lần. Bờ môi Vy chủ động không chút ngần ngại. Sau chút bàng hoàng, Văn cũng đáp lại. Vy ôm chặt lấy tấm lưng rộng của Văn, còn Văn thì siết chặt lấy bờ môi.

Những nụ hôn tiếp nối nhau, mê đắm, quyết liệt.

Thời gian trôi qua, Vy ngập ngừng dừng lại, hơi rượu lẩn quất. Cô chợt nhoẻn miệng cười:

– Anh đúng là “công tử trăng hoa”. Thật ra thì anh đã ôm hôn bao nhiêu cô gái rồi vậy?

– “Công tử trăng hoa”? - Văn chau mày. - Em có biết anh ghét cái tên này thế nào không? Em thật vô lý, tự nhiên lại gắn cho anh cái biệt danh này.

– Anh thấy mình oan lắm hả? Giả dụ anh không lăng nhăng, đa tình thì làm sao vừa mới gặp anh đã có thể nói yêu em một cách dễ dàng đến vậy? Cách hôn của anh thật điệu nghệ khiến cả người chưa từng hôn như em cũng trở thành chuyên nghiệp, lúc nào cũng khao khát nụ hôn của anh. Nói cho em biết, em là người thứ bao nhiêu vậy?

– Người thứ hai.

Văn trả lời mà mặt xụ một đống.

– Anh xạo! Đâu cần phải giấu em chứ. Em biết anh rõ quá mà.

– Em chẳng biết gì về anh cả. Không bao giờ em chịu tin anh.

Văn xẵng giọng. Vy lại cười trong men rượu:

– Thôi được. Em là người thứ hai. Vậy Ngọc Hạnh là người đầu tiên ư?

– Cũng không hẳn.

– Biết ngay mà. Còn ở đó mà chối.

– Thì đúng Ngọc Hạnh là người đầu tiên anh hôn. Nhưng đó là nụ hôn trong men rượu. Đó không phải là tình yêu. Anh với Ngọc Hạnh là một lần duy nhất.

Vy lại bá cổ Văn, nói thật gần trên môi anh:

– Vậy giữa em và Ngọc Hạnh có sự khác nhau nào không?

– Có. Rất khác. Em là người anh yêu nên rất say đắm. Những lúc chạm môi em, anh như được đắm chìm trong hạnh phúc. Còn với Ngọc Hạnh, đó là lần duy nhất. Tuy là lần đầu tiên nhưng không có ấn tượng gì.

– Ngồi đây thì anh nói vậy. Với người khác, anh sẽ nói khác, đúng không?

– Em ...

Đôi mắt Vy chùng xuống, cô nằm trong nền ngực rộng của Văn, giọng thì thào trong nước mắt:

ỏ- Đừng bắt em tin anh. Nếu tin anh, em sẽ không thể nào nói mình không yêu anh được nữa. Đừng bắt em tin anh.

– Tại sao vậy em? - Văn chua xót h i.

– Em không thể yêu anh. Hai đứa mình không yêu nhau được đâu. Em không muốn bị bỏ rơi. Không muốn phản bội Ngọc Hạnh. Em không yêu anh đâu.

Văn thật sự không hiểu tại sao Vy cứ mãi trốn chạy anh. Rõ ràng cô có yêu anh. Nhưng anh biết Vy cần thêm thời gian.

Lúc thì gần, lúc thì xa, Vy khiến Văn khó nắm bắt. Lúc quan tâm, lúc hờ hững, từng ngày trôi qua khiến Văn càng sốt ruột khi Vy cười ngây thơ như một baby khiến Văn ngơ ngác thất thần, nhưng cũng đôi lúc trầm lắng làm Văn lo quýnh quáng. Vy luôn là người chủ động tiếp cận, trò chuyện, vui đùa và bắt Văn thụ động. Mỗi khi anh chủ động, cô lại không ngần ngại mà lảng tránh.

Giống như hôm nay, Vy đã từ chối thẳng thừng và bỏ đi ngay sau đó khi Văn vừa mới ngỏ lời mời cô về nhà. Vì hôm nay là Trung thu. Cô tới nhà một người quen - một người bạn - một người mẹ.

Vào khoảng một năm trước, khi Vy còn làm ở quán Blue Sky. Một người phụ nữ tuổi ngoài năm mươi với mái tóc pha đậm sương nhưng rất đẹp lão và quý phái. Ngay sau khi uống cà phê xong, bà liền đòi gặp người đã pha nước cho bà. Cà phê của Vy pha mang cho bà một cảm giác ấm áp, như một lời an ủi, như tấm lòng người con gửi tới bậc sinh thành. Hai tâm hồn tuy cách nhau về tuổi tác, địa vị, chỉ sau mấy phút nói chuyện đã như có một sợi dây liên kết vô hình. Vy coi bà như mẹ của mình và ngược lại.

Bữa nay là Tết Trung thu, bà Lam kêu Vy tới nhà cùng nấu chè trôi nước và trò chuyện.

– Chế nước cốt dừa vào đi con gái. Xong rồi tắt bếp, đợi cho chè nguội một chút dùng sẽ ngon hơn. Mau mau lại đây ngồi một lát, bác có chuyện hỏi con này.

– Dạ.

Thưa rồi Vy tắt bếp, tiến đến ngồi cạnh bà.

– Nghe bác hỏi, cậu Tổng giám đốc mà con nói ...

– Bác lại nhắc chuyện này nữa rồi.

– Nhưng mà ...

– Con xin bác đấy.

Những chuyện về Văn, Vy đều tâm sự với bà. Sự quan tâm của bà trong chuyện này cũng rất đặc biệt, nhưng Vy lại không nhận ra.

– Hay là bác giới thiệu con trai bác cho con nhé. Thằng bé con bác cũng giỏi lắm. Tiện hôm nay có nó ở nhà.

– Con xin bác ạ.

Bà Lam khẽ cười rồi đứng dậy kéo Vy đứng theo, vừa kêu bé Sen:

– Sen, kêu anh xuống ăn tối. Đừng để con gái của bác chờ lâu.

Một chập sau khi dọn bàn ăn xong, thì thành viên cuối cùng của nhà cũng xuống. Khi vừa thấy nhau, cả hai đều sững sờ. Sự thật là bà Lam mà Vy quen chính là chủ tịch của công ty F&S, cũng chính là mẹ của Định Văn. Và người từ trên lầu xuống không ai khác chính là Định Văn. Vậy mà bao lâu nay Vy không hề hay biết. Định Văn cũng không hơn gì, anh cũng bàng hoàng không kém.

Thấy hai người đứng lặng mãi, bà Lam phải giục:

– Thôi nào! Hai đứa vào ăn đi. Biết nhau cả rồi còn gì.

– Dạ vâng ạ.

Văn cười, anh đã bình thường trở lại và tiến đến gần Vy vẫn đang đứng bất động:

– Thôi, em ngồi đi. Có ngạc nhiên cũng đâu cần đến cỡ đó.

Anh khẽ xoay vai toan ấn Vy ngồi xuống ghế nhưng Vy đã đẩy tay anh ra rồi quay nhìn bà Lam:

– Vậy là bác đã biết con? Biết cả người con đã tâm sự cho bác nghe?

– Bác chỉ mới biết được thời gian gần đây thôi.

– Vậy sao bác lại yên lặng?

– Mẹ anh biết thì cũng tốt chứ sao. Em đừng nghiêm trọng hóa vấn đề được không. Ngồi xuống ăn đi. Anh đói lắm rồi!

Đôi mắt Vy bắt đầu long lanh nước:

– Cho con xin lỗi.

Dứt câu, Vy vơ vội túi xách rồi lao ra đường. Văn chạy đuổi theo nhưng không kịp, chớp nhoáng đã không thấy. Kiếm tìm quanh một hồi không được, anh bèn gọi điện thoại, Vy không trả lời.

– Mình ngu thật. Đời nào mà Vy chịu bắt máy. Vy ơi! Em đi đâu vậy?

Không chần chừ thêm nữa, Văn lấy xe phóng đi tìm. Đi bất cứ đâu cũng được. Đến công viên chẳng hạn.

Ở công viên có một hồ nước nhỏ được bao quanh bởi rặng liễu thướt tha.

Đứng trước hồ và hít thở không khí đêm sẽ làm cho tâm trạng thật thanh thản, thư thái. Đây cũng chính là thói quen của Vy vào những đêm trăng rằm. Cô ngồi trên ghế đá lặng nhìn ánh trăng bạc cùng một vài nhánh liễu đang chòng ghẹo mặt nước vì gió.

Văn đã tìm được Vy. Anh ngồi xuống kế bên, với một viên đá ném xuống mặt hồ để đánh động sự im lặng trong Vy. Bằng mọi giá, hôm nay anh sẽ không cho Vy chối cãi nữa. Và anh nắm lấy đôi tay đang đặt trên gối của cô. Vy rụt tay về. Văn không muốn kìm nén nữa. Anh nắm lấy tay cô một lần nữa, anh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm nỗi buồn kia hỏi một câu như khẳng định:

– Em có yêu anh?

– Không có! - Vy chối, đôi mắt nhìn xuống.

– Em vẫn chối? Em có yêu anh.

– Không có, anh đừng ngộ nhận.

– Anh không ngộ nhận. - Văn chuyển tay nắm chắc lấy bờ vai của cô - Em đã thừa nhận với anh trong cái hôm đi dự tiệc Doanh nhân, như vậy là ngộ nhận sao? Em cũng đã tâm sự cho mẹ anh biết, như vậy cũng là ngộ nhận sao em?

Vy lắc đầu liên hồi:

– Tôi không yêu anh.

– Nhìn anh đi. Nhìn vào đôi mắt anh và nói yêu anh đi Vy!

– Anh điên rồi. Làm ơn để tôi yên.

Bằng hết sức lực, Vy gạt mạnh tay ra và đứng dậy bước nhanh. Văn gọi ngược lại:

– Ánh Vy! Em nhất định không thừa nhận là mình có yêu anh hay sao? Vậy em bảo anh phải làm sao bây giờ.

– Từ bỏ đi.

Vy dứt khoát và toan bước, nhưng cánh tay Văn đã siết chặt lấy cô. Một lần nữa cô lại gỡ tay anh ra:

– Đây là chỗ công cộng, anh làm ơn tự trọng giùm.

Giọt nước mắt nóng hổi thấm qua vai áo mỏng khiến Vy khẽ rùng mình:

– Anh yêu em nhiều lắm, Vy ơi. Anh không từ bỏ được, Anh đã thử rồi nhưng không được. Điều đó khó vô cùng, Vy ơi! Đừng làm anh phải đau lòng thêm nữa được không em?

Cả người đã bắt đầu rung đều, sự đau đớn như muốn xé nát thân thể, giọng nói chợt yếu đuối:

– Không được đâu. Xin hãy hiểu cho em. Nếu yêu anh mà em phải trả cái giá rất đắt:

dư luận xã hội, tình bạn với Ngọc Hạnh và cả sự tự tôn của bản thân nữa. Sức em nhỏ bé, không dám đánh đổi đâu. Trước sau gì rồi cũng sẽ một lần anh quên em, quên sớm hơn một chút từ bây giờ đi.

– Anh làm sao mà quên em được. Anh cũng không cho phép mình làm thế.

Chỉ một lần thôi, em cũng không dám thừa nhận rằng mình có yêu anh hay sao?

– Em ...

Dường như đã hết kiên nhẫn, Văn xoay vai Vy và hôn quyết liệt lên đôi môi đang đẫm vị mặn nước mắt của Vy, không ngừng thúc giục:

– Nói đi em! Một lần thôi cho anh được nghe lời thật lòng của em.

– Dừng lại đi! Không ích gì đâu!

Giọng Vy yếu ớt như van xin, nhưng Văn mặc kệ:

– Nói mau đi! Anh thực sự hết kiên nhẫn được rồi.

– Em ...

Không chỉ Văn, con tim Vy cũng đang rất muốn nói. Nó đang đấu tranh với Vy. Trong vòng tay của Văn, Vy càng lúc càng yếu đuối. Những giọt nước mắt cũng nhiều hơn thấm đẫm những nụ hôn. Cô đã bị đánh bại. Trái tim bật khẽ:

– Em ... yêu anh.

Tia nắng từ đâu bất chợt rọi sáng. Ấm áp quá. Hạnh phúc quá. Văn ghì lấy Vy, trong khi cô khóc thật nhiều hơn, giọng nói cố gượng:

.

– Buông ra đi, đừng lại gần em nữa!

Văn một chút bàng hoàng. Vy lại muốn chối như lần trước nữa sao?

– Sao nữa? Em lại muốn nói rằng bị anh mê hoặc như lần trước nữa phải không?

Vy hỏi lại một câu như không thể tin được những gì yừa xảy ra:

– Em đã nói gì rồi? Sao em lại nói như thế? Sao em lại như thế?

Và cô ngồi dần xuống, khóc nấc lên. Văn cũng ngồi xuống theo:

– Ánh Vy! Em đau đớn đến vậy ư?

– Em không muốn ...

– Anh yêu em thật lòng mà.

– Em tin điều đó. Nhưng em cũng biết rồi sau một thời gian ngắn anh sẽ quên em nhanh chóng như quên Ngọc Hạnh vậy. Ngọc Hạnh hơn em về mọi mặt mà còn bị anh bỏ rơi, em thì mong mỏi gì. Phải chi em có thể nén giữ mình thêm một thời gian nữa thì ...

– Trời ơi! Anh phải làm sao cho em hiểu đây?

Văn kêu lên như tiếng lòng bất lực. Tại sao trong chuyện làm ăn, anh sáng suốt bao nhiêu thì trong chuyện tình cảm anh lại khờ khạo và ngu đần đến như vậy.

– Bởi vậy, ngay từ đầu em đã bảo anh hãy sớm quên em đi rồi mà. Em với anh có khoảng cách quá lớn, rào cản quá nhiều, có tiếp tục thì cuối cùng cũng không có kết quả. Hơn nữa, Ngọc Hạnh là bạn thân của em, em không thể phản bội bạn ấy. Chuyện hôm nay xin anh hãy coi như chưa từng xảy ra được không?

– Em đừng đưa Ngọc Hạnh vào giữa hai đứa mình. Đến một lúc nào đó Hạnh cũng sẽ cho em biết sự thật thôi. Anh không phải như em nghĩ mà.

– Cứ cho là như thế, thì sao? Em hoàn toàn trắng tay tài sản duy nhất mà em có chỉ là bản thân em thôi. Gia thế, địa vị, xuất thân anh có cả, còn em thì không. Chênh lệch giữa hai chúng ta là quá lớn.

Lý do của Vy đã đưa Văn vào im lặng. Trước giờ anh đâu nghĩ đến chuyện này. Anh cũng không hiểu, không lẽ khi yêu, con người ta cần suy nghĩ nhiều đến như vậy ư? Nước mắt đã dần khô, Vy không còn khóc. Cô đứng dậy tiến về phía ghế đá ngồi trầm ngâm, tư lự. Văn cũng ngồi xuống bên chờ đợi. Anh biết là mình đã làm khó Vy. Nhưng biết phải làm sao hơn. Trong lúc này anh cũng không biết nói gì.

Vy lại nhìn mặt nước như ba mẹ cô đang ở đấy. “Ba mẹ, con phải làm sao lúc này đây? Anh ấy đang ở cạnh con. Con yêu anh ấy. Nhưng con không dám ở bên cạnh anh ấy. Con sợ một ngày anh ấy sẽ bỏ rơi con. Con sợ anh ấy cũng như ba mẹ và Ngọc Hằng, đột ngột rời xa con. Con không biết phải chống chọi với những ngày ấy như thế nào nữa. Con sợ mình sẽ chẳng trụ vững được đến lần thứ hai”.

– Em đang nghĩ gì?

Văn cất tiếng hỏi khi đã lâu quá Vy cứ im lặng.

– Em đang nghĩ về ba mẹ và em gái.

– Phải rồi. Trước giờ anh chưa nghe em nói gì về gia đình.

Đôi mắt Vy nhìn về xa xăm:

– Họ đã bỏ rơi em. Chỉ sau một cơn lũ, tất cả đều biến mất. Em đã mất họ mãi mãi ...

Đôi mắt Vy đong đầy nước mắt, long lanh, long lanh. Đôi mắt có ma lực là mỗi khi Văn nhìn vào. Anh ôm bờ vai của Vy vào ngực mình. Anh hiểu nỗi đau của cô:

– Ngực anh rất rộng và khỏe, đủ sức để cả đời che chở cho em. Yêu anh nhé!

Để anh được cả đời này chăm sóc cho em. Để anh được gửi gắm trái tim của mình nơi em nghe.

Thêm một hồi phân vân, Vy mới rụt rè gật đầu. Cô vòng tay ôm chặt lấy Văn và lại bật khóc. Khóc vì một lẽ, từ nay cô sẽ không phải ngồi trước hồ nước, một mình chiến đấu với sự cô đơn mỗi đêm trăng rằm như hôm nay. Nhưng cũng khóc cho những ngày tháng sau này. Cô sẽ thế nào nếu là một ngày Văn không còn bên cô nữa? Sức cô nhỏ bé thế có trụ được không? Vy ơi! Sóng gió sẽ chẳng qua đi nếu con người ta cứ mãi bi quan.

Đêm trăng đầy gió. Ánh trăng nhuốm rõ từng nét cười hạnh phúc của Văn. Vy đang ở bên anh. Anh đang được ủ cho đôi tay của cô. Những gì đang xảy ra hoàn toàn là sự thật, vậy mà đôi lúc anh ngỡ mình đang mơ. Những lúc như thế anh lại siết chặt tay Vy và thì thầm bên tai cô những điều mà anh luôn muốn thổ lộ:

– Em có biết rằng cái ban công này nó đang rất vui không?

Vy ngước lên nhìn anh:

– Nó thì biết gì mà vui?

– Biết chứ! Cái ban công này gắn liền với anh mà. Trước đây, mỗi khi anh nghĩ về em, anh lại ra đây ngồi và uống rượu. Anh kể cho nó nghe về em. Anh nói với nó là anh rất yêu em. Anh thương em lắm.

– Xạo!

– Dám nói anh xạo hả?

– Dám sao không!

Vy chu môi thách. Văn không bỏ cơ hội, anh hôn thật nhanh lên đôi môi ấy khiến Vy bị bất ngờ.

– Dám nữa không?

– Đồ đáng ghét! Lúc nào cũng ...

– Cũng sao?

– Lúc nào cũng lợi dụng. Đồ cơ hội! Đồ đáng ghét!

Anh lại hôn nhanh vào má Vy một cái nữa thật kêu:

– Ghét anh đến vậy sao?

– Ừ.

– Nhưng anh yêu em nhiều đến thế cơ mà.

– Còn dám nói yêu em. Anh thật ích kỷ. Đánh cho em bại thảm thiết như vậy chỉ để cho cái ban công nhà anh nó được cười. Quá đáng lắm!

Giọng Vy hờn lẫy. Cô vẫn còn giận mỗi khi nhớ về chuyện bị anh “dụ” nói thừa nhận cái điều mà cô đã muốn giữ chặt mãi mãi ở trong lòng. Văn lại kéo cho Vy ngã vào mình, để anh được vuốt nhẹ nhàng mái tóc của cô.

– Ông trời đã gắn cho hai đứa mình làm một đôi. Anh chỉ “phụng chỉ hành sự” thôi.

– Biện hộ!

– Còn không đúng gì nữa? Nếu không, ông ấy sắp xếp để mẹ anh và em gặp nhau làm gì?

– Nói đến mẹ anh ... anh có biết bà cô đơn lắm không?

– Anh biết! Công ty càng phát triển, anh càng ít ở nhà. Anh hiết mẹ buồn nhưng cũng không biết phải làm sao hơn. Đợi sau này có em về rồi, mẹ sẽ không buồn nữa.

– Về đâu?

– Về đâu? Về làm vợ anh, làm con dâu ngoan của mẹ anh chứ về đâu nữa!

Tới đây, Vy chợt rời khỏi Văn, ngồi thu chân lên một mình, gương mặt lại buồn buồn, nhìn bên ngoài xa kia những vì sao.

– Sao đấy? - Văn ngạc nhiên hỏi - Lại giận anh nữa à? Sao lại giận? Anh có nói sai gì đâu? Hay em giận vì anh nói chuyện này hơi sớm?

– Còn bao lâu nữa, anh sẽ bỏ rơi em?

Câu hỏi của Vy. Đó là lần thứ hai. Câu hỏi khiến Văn đau đớn rụng rời, đau quá đến ngơ ngác:

– Sao em cứ mãi nghi ngờ anh như thế? Anh đã nói là sẽ không bao giờ có chuyện đó rồi mà. Phải đến bao giờ, anh phải làm thế nào em mới tin anh đây?

Giọt nước mắt chợt rơi, Vy lặng người không đáp. Những giọt nước mắt cứ thế làm trái tim Văn như bị ai nung nấu. Anh dằn vặt câu hỏi mình phải làm sao? Lần trước đây Vy hỏi, anh đã cố kiên nhẫn hy vọng vào thời gian, rằng đến một lúc nào đó gần nhất Vy sẽ tin vào tấm chân tình của anh, sẽ không còn bất an như hôm ấy nữa. Nhưng dường như chẳng có tiến triển. Trong rối bời, anh chỉ biết ngồi bên im lặng để hứng nghe từng tiếng khóc của Vy. Từng tiếng như từng phiến đá ném vào ngực vào tim đau. Không khí thật nặng nề và u ám.

Cũng may đúng lúc này thì bà Lam gõ cửa bước vào. Vy lau vội nước mắt nhưng cũng không thể che mắt được bà.

– Con bị làm sao đấy Vy? Con đau ở đâu? Văn, con làm gì mà để con dâu của mẹ khóc thế hả?

– Con không sao đâu ạ. Bác đừng la anh Văn.

– Nhưng sao con lại khóc? Có gì cứ nói bác nghe. Nó là con trai của bác, nhưng bác nhất định không bênh vực nó đâu. Sao, nói bác nghe!

– Anh Văn không có lỗi gì đâu ạ. Mà cũng đâu phải là con khóc đâu bác.

– Thật không?

– Dạ thật. Bác xem đi, con đâu có khóc.

– Vậy xuống ăn cơm thôi. Bác tự tay nấu hết đấy.

Vy thấy thẹn thùng:

– Con làm phiền bác quá.Từ mai, con sẽ về sớm học nấu ăn để không làm phiền bác nữa. Anh có dám ăn đồ em nấu không?

Vy bất ngờ quay sang hỏi Văn, còn điểm thêm nụ cười làm Văn muốn khóc cũng không được, cười cũng không xong. Sóng gió cứ tới bất ngờ rồi lại bất ngờ qua đi thế đấy. Văn biết điều này nhưng lần nào anh cũng phải khốn đốn lên xuống.

– Vy à! Nhắn với sếp là có chị Hạnh Ngân bên công ty du lịch đã tới.

Vừa nghe lời nhắn, Vy liền ra báo cho Định Văn, nhưng còn chưa kịp nói gì Văn đã lên tiếng trước:

– Anh nghe rồi. Em ra đón Ngân vô đây giùm anh.

– Không cần long trọng thế đâu. Em đã vào tới rồi đây.

Người phụ nữ tên Hạnh Ngân đã xuất hiện khi Vy còn chưa kịp đi đón. Vy thấy hơi quen. Người phụ nữ sang trọng với làn môi căng mọng, một nữ doanh nhân. Thấy thái độ của Vy, Ngân nhẹ cười với nét mặt thật tươi.

– Không nhận ra tôi sao? Người mà trong bữa tiệc lần trước đã bắt cóc sếp của cô đấy.

Vy “à” lên một tiếng. Ngân vẫn tươi cười:

– Xin lỗi vì hôm đó đã không nói chuyện được với cô.

– Tôi đâu dám.

Lời lẽ của Ngân thật khách sáo làm Vy thấy có cái gì đó không ổn. Hay tại cô đa nghi quá chăng? Cô sợ mình sẽ nghĩ ngợi lung tung nên mau chóng rút ra ngoài đi pha nước. Nhưng khi quay lại thì cả Văn và Ngân đều không thấy đâu nữa. Đi đâu nhỉ? Hỏi như để hỏi vậy thôi rồi Vy cũng đi hoàn thành nốt công việc của ngày hôm nay cho thật sớm.