Chương 1
Gió hây hây thổi nhẹ qua làm tung bay mái tóc hai cô bạn Trân, Thi, vuốt ve mơn man trên bờ vai thon thả mềm mại của hai cô gái.Gương mặt Hải Trân thoáng chút thư giãn sau giờ học ở lớp căng thẳng. Đôi chân Trân vẫn đến bước bên cô bạn Minh Thi, khi đám sinh viên túa ra như đàn ong vỡ tổ.Thi đưa tay vuốt nhẹ lại mái tóc đang tung bay trong gió, rồi nhìn Trân khẽ mỉm cười nói:– Chỉ còn ba tháng nữa là bọn mình ra trường, sẽ không còn có được khoảng thời gian sánh bước bên nhau như thế này đến lớp nữa rồi.Nhìn bạn Trân khẽ nói:– Điều đó không thể tránh khỏi rồi Thi ạ. Cái gì cũng có điểm kết thúc, để rồi bọn mình còn bước vào một tương lai khác chứ Thi.Giọng Thi chợt bâng khuâng trong nuối tiếc:– Nghĩ đến chuyện phải chia tay với bạn bè, Thi buồn lắm, nhỏ ạ.Biết bạn sắp nói đến chuyện không vui, Trân vỗ nhẹ vào bờ vai bạn, cong môi:– Thôi, Thi đừng nghĩ đến nữa. Hãy cứ vui vẻ hưởng hết những gì còn lại, ở tuổi rong chơi với bạn bè chẳng chút gì vướng bận lo âu đi.Thi nhẹ nở nụ cười, nói khác đi:– Trân thì sung sướng hơn Minh Thi nhiều. Trân là con gái út nên được cưng chiều, đến cả người ấy của Trân cũng hết mực yêu thương, còn gì hạnh phúc hơn?Trân liếc mắt nhìn cô bạn:– Này, định giở trò chế nhạo ta đó hả nhỏ?– Đâu có.– Chứ nhỏ định nói gì đây?Háy mắt Thi nhìn bạn:– Món quà xinh xắn, tuyệt đẹp, ta nghĩ hẳn là anh ấy của nhỏ đã chọn lựa cũng mấy hôm để đành làm quà sinh nhật chó nhỏ. À! Hôm sinh nhật của nhỏ, chắc là vui lắm hả? Thật tiếc là hôm đó Thi phải về thăm ngoại.– Nhỏ thấy thế ư? Đẹp lắm hả?– Nè! Thi đừng làm bạ khen tặng Trân để lờ đi việc vắng mặt trong ngày vui của Trân đấy nghen.Thi tròn mắt, nói:– Không. Ta thấy chiếc kẹp tóc đó đẹp thật Trân có đồng ý là Thi nói không sai chút nào chứ? Anh ấy cũng có cái tài lựa quà tặng cho bạn gái của mình đấy chứ?Hai cô bạn đang huyên thuyên nói chuyện vui vẻ với nhau, thì bất chợt Phi Trường lái xe chạy chầm chậm bên hai cô gái.Nghiêng đầu ra cửa xe, Trường khẽ gọi:– Hải Trân!Cả hai cô gái ngoái nhìn lại hướng phát ra tiếng gọi, thì Trường cũng dừng xe lại ngay bên hai cô.Nụ cười thật tươi nở trên môi Trân khi cô nhận ra Trường với ánh mắt nồng ầm nhìn cô.Trân reo lên, quên cả cô bạn gái đang đứng bên cạnh:– Anh Trường! Anh đi đâu vậy?Bĩu môi một cái, Thi lên tiếng trách.– Buồn ghê. Xem ra Minh Thi này thừa thãi rồi. Chúc hai người vui vẻ, hạnh phúc nhé. Bye nghe Trân.Chợt nhớ, Trân hồng đôi má nhìn theo bước chân bạn, réo gọi:– Minh Thi! Minh Thi!Thi quay lại, nheo mắt:– Chúc vui vẻ.– Minh Thi ở lại cùng về với Hải Trân. Tôi định đưa cả hai về nhà đấy.Thi cong môi lém lỉnh:– Rất cám ơn anh Trường, Thi không dám làm rộn hai người đâu.Thi bước đi thật nhanh khỏi nơi đó. Giọng nói trầm ấm của Trường khẽ vang lên:– Hôm nay em tan học sớm quá. Cứ ngỡ là anh chẳng gặp được Hải Trân.Cô bĩu môi một cái rồi hỏi lại Trường:– Hôm nay, anh đi đâu vậy?Anh cười nói:– Anh đến tìm em nè.– Để làm gì hả?Cười hỉnh mũi Trường nói:– Anh nhớ em.Cô liếc anh sắc lạnh:– Đừng có xạo.– Anh nói thật đó. Nhớ em quá nên anh đi tìm gặp em đấy.Cô chu môi:– Em hỏng tin.Trường cười ấm giọng:– Tin anh đi mà. Nhớ em quá, anh bỏ cả công việc ở trên Cao nguyên, lái xe suốt chặng đường dài để về với em. Lên xe anh chở em về.Chớp nhẹ nhàng mi cô đổi giọng:– Hẹn với người ta ba hôm về, thế mà cả tuần không thấy bóng dáng anh đâu.Anh đi với ai vậy chứ?Thấy nét mặt dỗi hờn của người yêu, Trường khẽ giọng năn nỉ:– Em nghi ngờ anh không thôi, anh có đi với ai đâu. Dự định là đi ba hôm, nhưng ra ngoài ấy, công việc chưa xong nên anh đành ở lại. Anh nhớ em vô cùng, nhưng không thể bỏ về được. Đừng buồn giận anh, em yêu ạ.– Anh thì lúc nào cũng sai hẹn với em, để em luôn chờ đợi anh đến mỏi mòn.Giọng Trường ngọt ngào:– Tha lỗi cho anh. Lên xe đi em.Vẫn ôm chiếc cặp sát vào ngực, cô đứng lặng im, cúi nhìn xuống, không đáp lời thường:Trường chùng giọng:– Em không yêu anh sao mà cứ mãi giận hờn anh hoài vậy Hải Trân?Cô trách hờn:– Anh có nhớ thương gì em bao giờ đâu. Mấy hôm nay, ngày nào em cũng mong đợi anh. Anh có biết không?Trường nhăn mặt nói:– Anh thật khổ ghê vậy. Em nhìn anh đây nè. Bụi bám đầy cả người, anh chưa về đến nhà để tắm đã vội đến thăm em. Thế mà em không hiểu cho anh, không thương anh gì hết, cứ mãi giận hờn. Về đi em yêu, để anh đợi hoài sao hả?Trường khẽ nắm tay người yêu, Trân dỗi, vùng khỏi tay anh, cô phụng phịu:– Anh này kỳ ghê. Em hổng đi cùng anh đâu.Giọng Trường chợt trùng xuống:– Tại sao lại không chịu về với anh, Hải Trân?Cô gắt nhẹ:– Tại ghét.Trường bật cười vì cái tính quá vẻ trẻ con của người yêu. Anh nói:– Anh thì lại khác. Anh yêu em vô cùng đấy cô bé. Lên xe đi, rồi tha hồ mà ghét giận anh.Liếc mắt nhìn anh cô buông lời:– Dễ ghét.Ngắt chót mũi người yêu, anh khẽ giọng:– Cứ ghét anh hoài. Em không thấy mệt sao?Trần ngúng nguẩy:– Ừ em vậy đó.– Đừng buồn anh mà. Anh nhớ em nhiều lắm.Gạt tay anh cô gắt:– Buông em ra đi. Hãy lái xe, nhỡ có chuyện gì rồi sao hả?Trường cười:– Em đừng lo. Anh đầy kinh nghiệm về lái xe mà.Cô cong môi:– Phải rồi. Anh đầy kinh nghiệm mà, kinh nghiệm đầy người mỗi khi lái xe được ngồi cạnh bên người đẹp phải thế không? Em biết mà, mấy ông giám đốc trẻ tuổi, ga lăng, tài cao, đẹp trai như anh, mỗi khi đi họp đi tiếp khách làm gì chẳng có một hai cô thư ký riêng theo cùng? Thật là đáng sợ.Trường nhăn mặt nói:– Em nói nghe không hay chút nào, làm gì có chuyện đó với anh? Chỉ mỗi một cô bé Hải Trân là anh yêu nhất trên đời này mà thôi.Cô véo nhẹ vào tay anh nói:– Đừng nịnh. Ghét anh quá đi.Anh cười hỏi:– Sao, bây giờ đi đâu hả em?Trường nói nhanh:– Anh thì muốn đưa em đi chơi, nhưng người anh đầy bụi bám, về nhà rồi chúng mình sẽ đi chơi phố chiều nay, em nhé.Hất mặt, Trân lại trách:– Cứ vòng vo. Thế thì đưa em về nhà em đi. Anh thật là đáng ghét.Anh nhìn cô tha thiết:– Em giận anh nữa ư? Không phải anh nói gạt em đâu. Anh hứa chắc sẽ đưa em đi chơi phố, ngắm sao về đêm thật tuyệt vời em ạ. Nhất là đêm rằm, anh sẽ chỉ cho em xem tận mắt chú cuội ngồi dưới gốc cây đa nữa đấy, em yêu.Sỉ vào trán anh, cô nói:– Rõ xạo chúa. Anh làm sao cho em xem tận mặt được chứ? Chỉ giỏi xí gạt em là hay nhất.Anh nheo mắt cười:– Được chứ em, đêm nay là mười bốn rồi, chú Cuội sẽ hiện rõ ngồi dưới gốc cây đa. Tối nay, trăng lên rồi, em sẽ biết được là anh nói đúng hay sai nhé. Mà này! Em có muốn anh mua cho em một chiếc lồng đên để đón chú Cuội không hả?Giọng cô trách nhẹ:– Anh cứ mãi xem em là con nít ấy hả? Liệu mà giữ thân anh đấy.Trường nói nhanh:– Lại hăm dọa anh nữa. Lời nói của anh không đúng sao? Con nít hay người lớn đều được quyền đón trăng lằm vui vẻ mà. Anh rất hạnh phúc, nếu được đi bên em dưới ánh trăng rằm, vui đêm trung thu đấy, em yêu.Nhìn về phía trước, Hải Trân liên tưởng lời Trường nói. Anh luôn cho là mình hạnh phúc lúc bên cạnh cô, cũng như cô luôn luôn tưởng đến Trường.Trân quen biết Trường rồi yêu anh trong một lần đi cứu trợ miền Tây mùa nước lũ. Anh là một giám đốc công ty xây dựng. Trường đã bị cô thu hút bởi ánh mắt long lanh sáng với nét đẹp hiền hòa, cũng giọng nói dễ cảm của Trân.Nét đẹp mảnh mai thon nhỏ của Hải Trân đã làm tim Trường rung động.Tình yêu của họ đến bình thường như bao chuyện tình khác.Lần đi cứu trợ ấy, bất ngờ đến một khúc quanh, dòng nước chảy siết xoáy mạnh. Hải Trân đã sụp hố khi lội ngược dòng nước. Chính lúc ấy Trường đã cứu Trân, Trường đã mở rộng vòng tay bế sốc cô vào nhà dân, chăm sóc cho cô.Siết nhẹ vai cô, Trường âu yếm hỏi khẽ:– Trân nè! Sao buồn vậy? Em nghĩ vẩn vơ gì đó?– Em đang nghĩ đến ông giám đốc phi Trường đấy!Anh tròn mắt ngạc nhiên:– Nghĩ về anh à! Có phải em đang nghi ngờ anh điều gì nữa không hả cô bé?Cô khẽ gật đầu, cười:– Vâng! Nhớ đến cái hôm anh và em gặp nhau trong lần đi cứu trợ ấy. Trời hỡi! Em không biết lúc ấy mình đi thế nào, cứ ngỡ là chết mất ngày hôm đó rồi, nếu như ...Trường nhìn cô, nheo mắt cười:– Nếu như không có anh cứu em. Đúng không? Anh cũng thế. Không hiểu sao lúc ấy anh lại sợ nguy hiểm đến với mạng sống của em, lúc ấy anh bất chấp tất cả, miễn sao cứu được em là mừng rồi. Và anh cũng yêu em ngay lần đầu tiên gặp gỡ đầy kỷ niệm ấy.Ngã đầu vào vai anh, Hải Trân thì thầm:– Anh Trường! Nếu như mà sau này có điều gì đó xảy ra, tỉ như anh phụ bạc em, liệu em có sống vui vẻ thế này không? Hay là em sẽ rất là đau khổ?Ôm lấy bờ vai cô, giọng Trường ấm áp:– Đừng nói chuyện vớ vẩn như thế. Không bao giờ có chuyện chúng mình xa mau. Anh cũng không bao giờ lừa dối em đâu.Chớp hàng mi cong, ánh mắt Trân thật sâu lắng:– Tin anh thì em tin rồi đó, nhưng em lại lo anh là một giám đốc, quyền lực trong tay, lại hào hoa, đó là điều em ngại nhất. Hẳn là có bao nhiêu cô gái muốn nâng khăn sửa túi cho anh.Trường cười, nhìn cô:– Hào hoa phong nhã, lịch sự với anh chẳng có điều gì đáng sợ cả, ăn thua là lòng dạ của anh có yêu thương hay không mới là điều đáng nói. Yêu nhau lâu nay, em ông hiểu anh yêu em như thế nào sao? Anh buồn là em phải đền cho anh đó nghen.Trân buồn buồn giọng:– Một tuần không gặp anh, em buồn vô cùng. Thời gian tưởng nhớ suy nghĩ lung tung choán hết cả thời gian học của em. Mẹ thì hỏi sao không thấy anh đến nhà, còn bảo, chỉ tại em mà anh buồn giận như thế.Trường nghiêng đầu về phía cô, yêu thương:– Anh xin lỗi. Em yêu anh nhiều quá, cả mẹ cũng thế. Mẹ đã thông cảm và hiểu cho, anh rất vui. Em an tâm đi, anh không bao giờ quên em, chỉ vì công việc mà làm em buồn vì chờ đợi anh. Đừng giận anh, đừng bao giờ nghĩ sai cho anh, em nhé.Đôi môi cong cong, Trân dấm dẳng:– Nếu như anh không để tâm với một ai khác ngoài em thì chẳng bao giờ em nghi ngờ anh. Nếu anh không nghe theo lời em nói thì ...Trường trêu đùa:– Nếu không thì ... thì như thế này này. Em chịu chưa?Bất chợt, Trường hôn vào chiếc má thơm của cô. Trân đẩy nhẹ anh ra, nói:– Anh khôn hả? Em giận cho xem.Siết nhẹ bờ vai cô, giọng anh ngọt ngào yêu thương:– Em biết không? Nhớ em vô cùng, anh chỉ muốn hôn em cho vơi đi nỗi buồn bao ngày xa nhớ em.Trân vụt nhìn lên, Trường vội ngăn chặn ôm lấy cô lại. Anh khẽ giọng nói:– Gì thế em?Cô dỗi hờn:– Cứ mãi hôn em. Đã đến nhà em rồi kìa, cho em xuống đi. Anh nhớ đến đón em đúng giờ hẹn đấy.Trường nhẹ gật đầu:– Mau thật. Chỉ thoáng đã đến nhà em rồi.Rồi đưa chiếc túi cho Tlân, anh lên tiếng:– Anh gởi ít quà cho gia đình em nói với mẹ, một chút anh sẽ đến thăm nhé, Hải Trân.Trường mở cửa xe cho Trân, anh nhìn theo dáng nhỏ nhắn của cô mà lòng rộn rã một niềm vui hạnh phúc. Anh yêu em, Hải Trân.Hải Trân song bước đi bên cạnh Trường dọc theo bãi biển. Biển về đêm thật tuyệt vời, lấp lánh ánh trăng sáng ngời, lung linh trên mặt biển:Biển xanh, cát trắng, họ dìu nhau đi, dấu chân hằn in trên cát. Từng đợt sóng ùa vào liếm cả chân hai người. Trường hít sâu như tận hưởng hương vị của gió biển đưa về.Trường siết chặt bàn tay ôm hôn người yêu, rồi khẽ kề môi hôn vào bờ môi nhỏ xinh của Trân một nụ hôn ấm nồng trước biển cả bao la trong đêm trăng sáng.Giọng Trường thật khẽ bên tay cô:– Hải Trân! Anh yêu em nhiều lắm, em yêu ạ.Trân đầy nhẹ anh ra, cô nói:– Anh làm gì vậy hả? Lỡ có ai nhìn thấy ...Nhướng đôi mày rậm anh nói:– Chẳng ai cười khi đang nhìn thấy hai người đang yêu nhau tha thiết như chúng mình đâu em ạ.Cô trách nhẹ:– Anh cứ hay liều lĩnh, buông em ra đi, có được không? Anh kỳ ghê, em ghét.Trường cười nói:– Được rồi. Anh đồng ý buông em ra với một điều kiện.Trân hỏi nhanh:– Điều kiện gì?Phi Trường giao kết với Trân:– Em phải nghiêm túc nghe anh nói hết mọi chuyện, không được ngắt lời anh, cũng như không được bỏ chạy.Cô trầm ngâm một thoáng, rồi gật đầu đồng ý.– Được rồi. Anh nói đi.Anh luyến tiếc buông lỏng vòng tay khỏi cô, đến đứng gần bên mỏm đá cô nhỏ nhẹ nói:– Xong rồi, anh nói đi. Em xin nghe đây.Siết nhẹ bờ vai cô, anh nói:– Trân này!– Chi hả anh?– Anh muốn cưới em, ý em thế nào cho anh biết?Nghiêng đầu Trân hỏi:– Anh nói thật ư? Nhưng em thì chưa thể làm lễ cưới với anh trong lúc này đâu.– Sao vậy, Hải Trân? Không lẽ em không yêu anh ư? Không lẽ ...– Ơ ... Hông, hổng phải vậy. Nhưng em còn đi học chứ bộ.Anh làm một cử chỉ ta vẻ không bằng lòng:– Đừng ngắt lời anh chứ. Em đã phạm nội qui rồi đấy.Đôi mắt cô nhìn anh mà nghe lòng xôn xao. Cúi đầu, cô nói lí nhí:– Trân quên. Xin lỗi anh nghen.– Hải Trân! Em có biết là từ giây phút đầu gặp gỡ em, trong lòng em chợt mang một cảm giác lạ mà anh không thể diễn đạt được, hay nói ra bằng lời với em sau lần cứu em. Đến lúc chia tay, trong tâm tư anh không ngừng nghĩ, nhớ về em.Bây giờ, anh không thể nào chờ đợi mãi được nữa. Anh muốn cầu hôn em thôi.Anh thật sự yêu cô, anh đã chính thức ngỏ lời cầu hôn cô rồi ư? Hải Trân nghe lòng rộn lên niềm vui. Nhưng cô không biết trả lời sao với anh, trong lúc cô còn đi học, và chưa muốn bị ràng buộc.Trường khẽ giọng hối tiếp:– Hải Trân! Sao em cứ im lặng mãi vậy?Trân cúi đầu thật thấp:– Em biết nói gì với anh bây giờ đây hả Trường?Trường ngồi xuống kế bên cô. Anh khẽ khàng hỏi:– Em đã nghe rõ những gì anh nói về ý định của anh rồi chứ?Cô nhẹ gật đầu:– Vâng. Em nghe.Vén mái tóc phú bên má người yêu, mặt kề mặt, Trường nhỏ giọng:– Nói cho anh biết, em nghĩ sao hả, Hải Trân?Lòng bối rối, Trân hướng mắt nhìn ra biển đêm ngoài khơi xa, cô đáp:– Em nghĩ ... em nghĩ là ...Anh hỏi nhanh:– Em nghĩ sao hả?Khẽ chớp mắt cô nhìn vào mắt anh:– Em nghĩ là như thế hãy còn quá sớm đối với em. Trong khi em chưa ra trường, chưa ổn định được việc làm.Trường thở nhẹ:– Tưởng là chuyện gì quan trọng. Anh nhớ không lầm là chỉ còn ba tháng nữa thôi là em đã xong mấy năm đại học. Như vậy có gì trở ngại cho chúng mình đâu.Trân lại yêu sách:– Chưa được đâu. Phải để cho em đi làm một thời gian nữa chứ bộ anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh thôi sao? Em hổng chịu như thế đâu.Nhăn mặt, Trường cười:– Khổ cho anh thật. Nếu em muốn thế, sau khi chúng mình cười nhau, anh vẫn cho em được quyền đi làm. Anh sẽ chìu ý em chịu chưa?Cô cong môi nhìn anh:– Định xí gạt em hả?Trường lắc đầu:– Không đâu. Anh xin hứa và mỗi ngày đi làm, anh sẽ đưa em đến sở, chịu chưa?Xỉ tay vào trán anh, Hải Trân vuột khỏi vòng tay Trường. Dường như anh đã đoán được hành động của Trân. Cô vừa định chạy nhanh đi, Trường nhanh tay kéo ghì cô lại ngay lúc ấy.Trường hề hà nói:– Nè! Anh biết lắm mà. Em định bỏ chạy để trốn anh hử?Trân chối thật dẻo miệng:– Còn lâu. Em chạy hồi nào đâu. Làm gì em phải chạy chứ?Trân lại vùng vẫy cố thoát khỏi vòng tay anh:– Buông em ra mau.Trường gằn giọng nói:– Buông ra để em biến khỏi anh hả cô nhỏ?Cô chối leo lẻo:– Không có mà. Em không biến đâu hết. Em vẫn đứng bên anh mà.Trường cười khì:– Định gạt anh hả cô nhỏ?Ửng hồng đôi má, Trân van lơn:– Tin em đi mà. Em không biến khỏi anh đâu.Nhìn ánh mắt van nài của cô, Trường không đành lòng làm khó. Anh lên tiếng nói:– Anh sẽ không buông em ra, nếu như em bằng lòng trả lời câu hỏi của anh.Chịu không?Cắn nhẹ bờ môi, Trân gật đầu:– Được. Anh hỏi đi.Đôi mắt anh nhìn cô, buồn buồn:– Hải Trân! Tại sao em cứ lảng tránh mỗi khi anh nhắc đến chuyện hôn nhân của chúng mình? Nếu như em không yêu anh, hãy nói thẳng ra đi. Anh sẽ bỏ thành phố thân thương này đi luôn, không bao giờ làm phiền em nữa. Anh nghĩ là em đang nghi ngờ vào tình yêu của anh dành cho em, Trân ạ.Cô khổ sở phân trần:– Không phải thế. Em không bao giờ nghi ngờ, em biết tình cảm anh dành cho em rất chân thật. Em chẳng dám làm lễ cưới với anh bởi một lý do khác.Trường nôn nóng hỏi:– Lý do gì? Nói cho anh biết được không Trân?– Làm gì anh nôn nóng quá vậy? Em nghĩ chuyện không có gì để anh phải quan trọng quá như thế đâu.Anh tha thiết nói:– Nhưng anh thì vô cùng quan trọng và buộc anh phải lo âu.– Em thấy mình còn nhỏ, còn ham vui, bốc đồng. Nếu không may chẳng hiểu được nhau, không có hạnh phúc sẽ đau khổ cho cả hai.Anh nhìn cô, chớp nhẹ ánh mắt:– Em không còn nhỏ đâu. Đó không phải là lý do em đang ngại, mà vì một việc khác.Trân ngạc nhiên:– Việc khác? Anh nghĩ thế ư? Mà việc gì cơ chứ?Anh nhấn mạnh từ chữ một:– Em đã có người yêu, nên cố từ chối lời cầu hôn của anh? Có phải vậy không hả.Trân nóng mặt nghiêm giọng nói:– Anh nghĩ về em thế ư? Em dễ dàng yêu như anh đã nói sao?Trân vội gục mặt như sắp khóc, Trường hiểu, anh vội siết nhẹ bờ vai cô, rối rít năn nỉ:– Hải Trầnt Anh xin lỗi. Em giận anh Gỡ nhẹ bàn tày anh ra, cô buồn bã đáp:– Em không giận, cũng không cần anh năn nỉ.Giọng anh vẫn ấm nồng, van vỉ:– Hải Trân! Đừng giận anh. Anh nói thế để hiểu rõ lòng em có yêu anh không thôi.Cô ngoảnh mặt lảng tránh:– Tại sao anh không hiểu cho em gì hết vậy?Trường cố năn nỉ:– Đừng giận mà. Anh hiểu rồi. Hiểu em nhiều lắm.Giọng cô vẫn dỗi hờn.– Hiểu nhiều, hiểu rồi. Mà hiểu về cái gì?– Anh nói không đúng về em. Thật sự là em yêu anh, phải không Trân?Bất chợt, anh ôm người yêu vào lòng âu yếm:– Hải Trân! Anh yêu em.Cô cong môi, trách nhẹ:– Em biết mà. Anh là người lúc nào cũng khôn hơn người ta. Định giở trò ăn gian em nữa hả?Vuốt mũi cô, Trường phì cười:– Em đáng yêu lắm. Cho anh hôn một cái đi nha.Gạt tay anh ra, Hải Trân hừ lên một tiếng rõ to:– Rõ không sai. Người gì mà tham lam thế hả?Trường nhích tới trước mặt người yêu giọng anh năn nỉ:– Hải Trân! Anh năn nỉ em mà.Cô phụng phịu:– Buông em ra. Em hổng chịu đâu.Anh nháy mắt, vuốt tóc Trân bằng bàn tay còn lại, ấm giọng:– Trân ơi! Em đừng giận anh nữa. Đừng hành hạ anh nữa. Anh biết là em yêu anh, nhưng vì mắc cỡ mà không dám nói ra thôi. Phải không em?Ngước đôi mắt đẹp tinh anh, cô nhìn Trường. Trân khe khẽ gật đầu. Bờ môi cong cong của cô khẽ động đậy:– Vâng. Em yêu anh. Phi Trường.Anh cúi xuống hôn vào môi Trân một nụ hôn nồng nàn say đắm.