Chương 1



Hà Thiên Lý không tin vào số mệnh.

Y tin người tính thắng trời, cho nên khi y xuất phát từ tò mò, liền trộm chạy đến Tư Mệnh cung xem xét bản mệnh tinh bàn, phát hiện ra tương lai chính mình phải nằm dưới hầu hạ người khác, còn phải sinh con đẻ cái, liền quyết định nghịch thiên cải mệnh.

May mắn là tinh bàn của Tư Mệnh cung cũng hiện ra gương mặt của người nam nhân kia, không thì làm sao mà Hà Thiên Lý tìm được người đó giữa trời nam đất bắc lại không rõ danh tính kia.

Nam nhân kia là Tạ Trảm Lưu, Thái Huyền Tông Vân Tiêu chân nhân, Thanh Đô Phong phong chủ. Được mọi người gọi là thiên hạ đệ nhất Kiếm Thánh, thành danh từ hai mươi năm trước trong trận chiến ở Ma Bình Sơn.

Trên Bảng Phong Vân được xếp là người đứng đầu, xếp hạng nhất bảng Cao Thủ, ngay đến cả trên bảng Mỹ Nhân hắn cũng xếp hạng nhất.

Từ lúc thanh danh hai mươi năm qua, các bảng lớn ở Tu Chân giới hắn vẫn luốn đứng đầu xếp hạng nhất, hoàn toàn xứng đáng với chức danh Thiên hạ đệ nhất nhân.

Tạ Trảm Lưu!

Tạ Trảm Lưubây giờ mới năm mươi, mà đã đến Phân thần cảnh, được coi là thiên tài kiếm tiên trong gần 300 năm nay có hy vọng phi thăng ở Thái Huyền Tông. Đồng thời cũng là người trẻ tuổi nhất có hi vọng phi thăng trong giới Tu Chân.

Người như vậy mà lại có thể một ngày nào đó trở thành “lão công” của y?

Hà Thiên Lý muốn cười to mà lại cười không nổi.

Tinh bàn ở Tư Mệnh cung đã tính sẽ không sai.

Cho dù Hà Thiên Lý chỉ là một con kiến, không xứng với Thiên hạ đệ nhất nhân Tạ Trảm Lưu, lại không phải là người sẽ chấp nhận nằm dưới hầu hạ người khác.

Hà Thiên Lý từ nhỏ đã sống trong hội lưu manh, lớn lên trong bầy dã thú, không cha không mẹ không sợ cái gì, không sợ trời, không sợ đất, huống chi chỉ là nghịch thiên cải mệnh.

Những người tu chân phi thăng, không phải cũng là nghịch thiên cải mệnh tu trường sinh sao?

Hà Thiên Lý y vì sao lại không thể cải mệnh?

Vì thế Hà Thiên Lý từ vạn dặm xa xôi, từ cực Bắc đi bộ qua băng nguyên, xuyên qua hoang mạc, xông vào núi non rừng rậm, để tới Thái Huyền Tông, đi Thiên Thê, vào Sơn môn, cự tuyệt các phong chủ Thái Huyền Tông muốn thu y làm đồ đệ.

Bái một vị lão nhân ở trong núi làm sư phụ.

Lão nhân kia ở trong núi, không có ai biết được tên họ hay tuổi tác, tu vi cao thâm khó lường. Lại là Thái Huyền Tông Thái Thượng trưởng lão, cho dù là trưởng môn hiện tại ở trước mặt ông cũng phải tôn xưng một tiếng sư tổ.

Lão nhân ở trong núi cả đời mới chỉ thu nhận hai đồ đệ, một người là Thiên hạ đệ nhất nhân Tạ Trảm Lưu, một người hiện là Đông Hoang cảnh chủ. Tất cả đều là nhân vật phong lưu vang danh thiên hạ, người thứ ba là Hà Thiên Lý.

Thái Huyền Tông tông môn từ trên xuống dưới đều tới bái kiến vị tiểu sư thúc tổ này, tướng mạo ngược lại tuấn tú linh động, nếu không nói lời nào thì giống như một cô nương nhà lành. Khí chất, việc làm lại giống như vô lại, không có chút nào gọi là Kiếm Tiên tiêu sái.

Người khác đánh giá, Hà Thiên Lý bình thản chịu đựng gian khổ. Mục tiêu của y cũng không phải thật sự là kiếm tu. Mà là vì muốn tiếp cận Tạ Trảm Lưu ý đồ tìm ra phương pháp cải mệnh, đáng tiếc mới đến, nên ngay cả chân núi Thanh Phong Đô y còn chưa đặt được chân tới nói gì tới Tạ Trảm Lưu.

Bất đắc dĩ, Hà Thiên Lý chỉ có thể học theo những người khác mỗi ngày thần khóa, luyện kiếm tu hành.

Lão nhân thu hắn làm đồ đệ, lại không dạy dỗ. Thường xuyên không thấy người đâu, ngược lại ngẫu nhiên sẽ chỉ điểm. Nhưng một hai câu chỉ điểm kia lại thắng hàng vạn quyển sách.

May mà Hà Thiên Lý quả thật có thiên phú kiếm tu, trong vòng ba năm ngắn ngủi, liền vượt qua hơn phân nửa đệ tử tông môn, đạt đến Dung hợp cảnh. Qua cảnh giới này, lão nhân liền gửi thư bảo Tạ Trảm Lưu đưa Hà Thiên Lý đến Thanh Đô Phong.

Hà Thiên Lý sau khi đến Thái Huyền Tông đã ba năm, làn đầi tiên được nhìn thấy Tạ Trảm Lưu.

Không hổ là Thiên hạ đệ nhất nhân.

Khí chất, tướng mạo, có thể nói một câu ‘Thật đúng là nhân vật phong lưu!’

Tính tình Tạ Trảm Lưu coi như tốt, không đến mức kì quái. Chỉ là muốn nói một câu ôn hòa lại không thể.

Sau khi đưa Hà Thiên Lý đến Thanh Đô Phong liền phân phó vài tiểu đồng chiếu cố y, sau đó không xuất hiện nữa.

Hà Thiên Lý liền hỏi hăm mấy tiểu đồng đó, thì ra Tạ Trảm Lưu thích yên tĩnh, sau khi bổ ra một miếng đất riêng ở Thanh Đô Phong thì liền ở tại đó, người thường không thể vào. Phía trước mảnh đất đó còn có một khoảng rừng trúc, trong rừng trúc có thiết lập trận pháp.

Hà Thiên Lý lần đầu xông vào, đi được chừng nửa canh giờ, trở lại chỗ cũ.

Trận pháp trong rừng trúc không hại người, chỉ là chủ nhân muốn cảnh báo người ngoài, cũng tránh cho sự yên tĩnh của bản thân bị quấy rầy.

Sau khi Hà Thiên Lý đi ra cũng không vội vã trở lại trận pháp mà trở về một mặt thì ủ rượu, một mặt học tập trận pháp. !

Y có thiên tư về trí tuệ, bất luận học cái gì cũng đều làm ít mà hưởng lớn. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là không có hứng thú với bất cứ cái gì, học xong liền mặc kệ, thích hưởng lạc.

Lão nhân cũng nhìn ra điểm đó, mới không làm tốn thời gian của mình mà dạy dỗ hắn, chỉ ngẫu nhiên chỉ điểm mà thôi.

Ba năm sau, Hà Thiên Lý phá được trận pháp trong rừng trúc, xông vào phòng trúc của Tạ Trảm Lưu.

Trong ánh mắt đạm mạc của Tạ Trảm Lưu, Hà Thiên Lý đem hai vò rượu trong tay, một vò ném qua: “Sư huynh, ta ủ rượu. Mời huynh uống!”

Thanh niên đứng ở dưới nhà gỗ, bộ dáng ngửa đầu cười rộ lên, giống như đem tất cả ánh sáng của người khác tụ lại trên người hắn vậy.

Rực rỡ lóa mắt.

Tạ Trảm Lưu xuống dưới phòng trúc, cùng y đối ẩm.

Uống từ ban ngày đến đêm khuya, bầu trời đầy sao biến thành trời xanh trong sáng, bọn họ uống hai ngày một đêm, trong vò rượu còn dư lại một nửa.

Tạ Trảm Lưu nhìn mặt người thanh niên giảo hoạt này cũng đủ biết, cái bình có thiết lập trận pháp, đựng rượu không phải là một vò mà là một cái đầm. Thanh niên này muốn làm cho hắn say, nhưng hắn vốn là ngàn ly không say.

Thế mà thanh niên lại say thật.

Chân tay đều dang rộng ra rồi ngã vào trong rừng trúc, tiêu sái cười to, uống rượu mà hát.

Nếu nói tiêu sái, giờ phút này thanh niên so với hắn càng giống như một người vứt bỏ hết thảy phàm tục mà luyện kiếm tu.

“Hà Thiên Lý?”

Trong mắt Tạ Trảm Lưu lạnh như băng, như băng tuyết ngàn năm không tan. Khi hắn gọi ba chữ tên Hà Thiên Lý, băng tuyết vẫn như cũ không tan.

Hắn đứng dậy, ném vò rượu về phòng, đem Hà Thiên Lý ném ra ngoài.