Chương 1

Uyển thức giấc từ sớm, một thức giấc không cần thiết chút nào. Uyển lười biếng nhắm mắt kéo dài phút giây thoải mái nhàn rỗi của một ngày nghỉ. Nhưng, giấc ngủ vẫn bằn bặt biến mất. Vẫn không vướng vất lại trong Uyển một thoáng nào.

Tối qua đi chơi với Hải về khuya đến thế mà sáng nay thức giấc sớm Uyển vẫn không thấy mệt mỏi.

Tiếng lao xao dành ăn của lũ em dưới nhà đem đến cho Uyển những nôn nao bất chợt. Buổi sáng của chủ nhật bao giờ cũng đông đủ và ồn ào như thế. Uyển tung chăn vùng dậy, như một đứa trẻ con, Uyển quên hẳn Uyển của tuổi lớn. Đánh răng, rửa mặt, thay quần áo vội vã, thật nhanh và thật nhí nhảnh chạy xuống. Vừa thấy Uyển ló mặt vào phòng ăn Thủy đã hét ầm lên :

- Ê ! Uyển đi chỗ khác chơi đi, Mẹ bảo Uyển sắp lấy chồng là người lớn rồi thì không được phá phách dành ăn với tụi nhỏ nữa.

Lũ em nhỏ reo hò tán thành. Thủy nói xong tiếp tục ăn, Uyển cười nhẹ đưa ý nghĩ về Hải. "Anh có biết là em đã lớn vượt lên sự đùa phá ồn ào của lũ em rồi không anh". Ngồi xuống bên Thủy, con nhỏ tỉnh bơ không nhìn Uyển vẫn cắm đầu ăn ngấu nghiến đĩa bánh cuốn chả đầy vun, Uyển nói thầm "Ăn thế thảo nào người không tròn... như hột mít".

Đập khẽ lên vai Thủy cho con nhỏ ngừng ăn, Uyển hỏi :

- Phần tao đâu ?

Thủy cười :

- Làm gì có phần mà hỏi ? Bà lớn quá rồi, bảo thiên hạ lo cho.

- Lớn thì cũng phải ăn chứ bộ. Không ăn thì làm sao lớn nổi để... lấy chồng ?

- Em ăn nhiều thế có lớn không ?

Uyển ngắm Thủy, nheo mắt trêu nó :

- Không lớn, nhưng càng ngày càng... tròn nhự.. hột mít.

Thủy kêu ré lên :

- Mụ gầy này ăn nói vô duyên quá đi. Không thèm nói chuyện với mụ nữa.

Uyển cười dài. Cứ động chạm đến sự "tròn trĩnh" của con nhỏ là y như con nhỏ la hét ầm lên như thế. Uyển biết "tẩy" của Thủy, mỗi lần Thủy "phê bình" Hải để trêu Uyển quá dai, Uyển lại phải làm nó im bằng cách nhắc đến sự "tròn trĩnh" của nó. Thế là bình yên trở lại và con nhỏ giận dỗi đùng đùng bỏ đi ngay.

- Hôm nay anh Hải có đến không hở Uyển ?

Thủy vừa hỏi vừa "thu vén" đĩa bánh cuốn sạch sẽ đâu vào đấy. Thủy nhắc đến Hải là để mở màn cho những câu "trả thù" lúc nãy đây. Uyển lắc đầu :

- Chắc là không.

- Sao lại chắc là ?

- Tại tao không hẹn anh ấy đến.

Thủy xí dài :

- Ông bà bám nhau như đỉa, xa nhau một ngày đã phát điên lên rồi thì chủ nhật sức mấy mà không hẹn.

Uyển làm mặt nghiêm bảo Thủy :

- Tao nói thật chứ sao, lâu lâu cũng phải tự do một chủ nhật chứ. Trưa nay anh Hải không đến tao với mày đi phố chơi.

Thủy so vai :

- Chê đi phố với Uyển, chiều nay em mắc hẹn với tụi bạn.

Uyển đứng dậy mắng đùa Thủy :

- Lúc nào cũng nhắc đến bạn, tụi nó có nuôi sống nổi mày không ?

Thủy nhìn theo Uyển, nói to :

- Ừ ! Em thế đó. Em cần bạn hơn cần người yêu. Nếu không có bạn em... chết sướng hơn.

Thật nhảm ! Uyển lẩm bẩm, làm như không nghe tiếng Thủy nói tiếp. Uyển đi thẳng lên phòng. Buổi sáng này là mấy mươi buổi sáng Uyển thấy Uyển người lớn, Uyển thấy Uyển hoàn toàn biến đổi, hoàn toàn lột xác. Từ một cô bé nhỏ nhít rong chơi Uyển biến thành một Uyển duyên dáng mặn mà. Thành người tình, thành hôn thê của Hải. Những ngôn từ thật xa lạ nhưng cũng thật đằm thắm, trìu mến đầy ắp những thương yêu mặn mà xoáy lốc trong Uyển, lấn lướt Uyển, cho Uyển thấy Uyển có bổn phận với Hải, một bổn phận đáng yêu nhất. Một cuộc sống mới sắp thành hình. Cuộc sống ấy có vui có dễ thương và ngọt ngào lắm không ?

Sáng nay rảnh, Hải không đến Uyển sẽ có thì giờ ngồi viết thư cho Hà. Một bức thư thật dài, kể cho Hà nghe nỗi xôn xao trong Uyển của những ngày "trói buộc" đậm đà này, nhắc với Hà một lần những kỷ niệm ngọt ngào của tuổi nhỏ rồi quên, rồi bỏ, rồi giã từ hết. "Hà nhỉ ! Kỷ niệm nào cũng viết không hết lời, nhắc không trọn vẹn vì kỷ niệm đầy quá. Những buổi tối chạy nhảy đuổi nhau ồn ào một khu cư xá đông đúc. Những buổi chiều hai đứa lang thang qua những con đường dài hai hàng me và mơ ước vu vơ. Những buổi tối họp nhau ở nhà Khánh nghe các anh lớn bày trò phá phách, cầu cơ bói bài, dọa cho hai đứa sợ hãi cứ nắm chặt tay nhau, rút vào tận trong cùng ngồi. Thế mà vui, không thể nào quên nổi những buổi họp mặt đó".

Uyển nhắc với Hà đôi mắt sáng của anh Lương. Đôi mắt có những tia nhìn kỳ lạ, xoáy buốt mỗi khi anh nhìn Uyển. Cái nhìn đó đã đánh thức những nao nức khôn cùng trong Uyển. Anh Lương đẹp, thật đẹp. Uyển sẽ không diễn tả anh Lương đẹp như tài tử xi nê. Anh Lương không có khuôn mặt trắng không có đôi môi đỏ như môi con gái thoa son, không có dáng người no đầy của một tên con trai nhà giàu, một công tử bột đầy đủ phè phỡn. Trong Uyển, anh Lương cao và khỏe, có đôi mắt lúc thì thật dịu dàng cho Uyển mềm lòng, lúc thì dữ dằn cho Uyển nể sợ, cho Uyển bé bỏng nhỏ nhoi. Cho Uyển thấy anh xa vời như thần tượng. Cho Uyển mãi mãi thích gần anh, nhìn nụ cười thu hút đó, nhìn ánh mắt đó. Uyển tưởng tượng ra đôi chân anh thật dài, thật thẳng. Uyển nhìn thấy màu áo trắng anh mặc. Có lẽ nhờ anh Lương nên Uyển thích con trai mặc chemise trắng từ ngày ấy.

Buổi sáng hôm nào Uyển đã giận dỗi anh Lương khi nhìn anh đưa một người con gái lạ đến nhà. Ngưòi con gái Uyển quên hẳn khuôn mặt trong trí nhớ nhưng màu áo tím Uyển không quên. Không bao giờ quên được. Màu tím Huế đẹp não nùng. Thảo nào anh Lương chẳng si mê đắm đuối, những người bạn của anh vẫn thường nói đùa anh như thế, nói cả những khi có mặt Uyển bên anh.

Đưa người con gái đi ngang mặt Uyển, anh Lương dừng lại, vuốt má Uyển :

- Sáng nay nghỉ học à, cô bé ?

Uyển gật đầu, người con gái dịu dàng cầm bàn tay Uyển, khen nhỏ :

- Cô bé dễ thương ghê, anh nhỉ ?

Anh Lương cười thật đẹp, nhìn người con gái âu yếm :

- Dễ thương và... xinh như em vậy.

Uyển giật mạnh bàn tay ra khỏi bàn tay cô gái, vùng vằng đi vào nhà. Uyển không hiểu tại sao Uyển lại có hành động và cử chỉ khó chịu đó với một người con gái lạ. Chỉ biết Uyển ấm ức, ray rứt, Uyển ghen hờn vô lối với cả hai người. Uyển muốn đập phá la hét, muốn khóc tức tưởi cho trôi đi tất cả, cho anh Lương và người con gái anh yêu biến mất trong Uyển. Không còn gì, không còn gì nữa hết.

Đó là một thức tỉnh đầu đời con gái, là những mơ ước si cuồng suốt thời gian anh Lương hiện diện bên Uyển. Uyển biết ích kỷ ghen hờn từ đó.

Bức thư viết cho Hà kéo dài không muốn dứt cho đến lúc Thủy lên, mang theo ồn ào :

- Chán quá, lại viết thư rồi, lúc nào thấy bà là thấy viết thư. Thư từ kiểu này dám có ngày anh Hải... điên vì ghen mất thôi.

Uyển quăng bức thư ra bàn, mắng Thủy :

- Ồn vừa chứ, tao viết cho bạn gái chứ viết cho bạn trai sao mà ghen.

Thủy cười nham nhở :

- Viết thư cho bạn gái nhưng nhận thư bạn trai không ghen sao được ? Ngày nào có thư là y như thư bà nhiều nhất. Em mà là anh Hải em cấm hết, thư từ, bạn trai phải nhét xó.

Nghe Thủy nói Uyển cười dài :

- Anh Hải "suya" không ghen nhảm đâu em ơi, ông ấy mà "độc tài" kiểu mày tao từ hôn liền. Với tao, bạn bè và người yêu phải được... thương bằng nhau.

- Nói như Uyển có ngày ông Hải ông ấy giết Uyển, coi chừng đó.

Thủy dọa, Uyển gạt ngang :

- Thôi, đừng nói nhảm. Sao hôm nay bênh anh Hải hết mình vậy ?

Thủy cười không nói gì. Uyển mân mê chiếc nhẫn đính hôn nằm trên ngón tay áp út, chiếc nhẫn này trói buộc cả đời Uyển vào Hải không dứt, không rời. Không bao giờ xa cách nổi nhau.

Đeo chiếc nhẫn đính hôn đi chơi gặp mấy thằng bạn trai, tụi nó hét ầm lên :

- Uyển lấy chồng bao giờ vậy ?

- Nhiều kẻ "đau tim" vì tin này lắm đó nghe Uyển ?

Về nhà kể cho Thủy nghe, Thủy xui :

- Tháo nhẫn cất đi Uyển, cứ để cho thiên hạ tưởng lầm Uyển chưa có ai để thiên hạ nuôi hy vọng chơi.

Nghĩ đến Hải, Uyển do dự :

- Nhỡ anh Hải hỏi đến thì sao ?

- Thiếu gì cách nói, Uyển cứ bảo là Uyển... để dành đến ngày cưới đeo luôn thể cũng được vậy.

Uyển dọa Thủy :

- Anh Hải có nói gì là tao đổ tại mày xui tao đó nghe không ?

Thủy nheo nheo đôi mắt cười vui :

- Như em là khỏe nhất, tha hồ bay bướm ăn chơi mà không sợ một ràng buộc nào.

Trong một thoáng ngắn Uyển thấy Thủy nói đúng. Như hôm đám hỏi xong, lúc họ hàng ra về hết chỉ còn lại hai chị em trong phòng, Thủy nhìn Uyển thật lâu rồi nói nhỏ :

- Kể từ phút này chị thuộc về anh Hải rồi, thôi giã từ những ngày vui chơi chân sáo nhé.

Nghe Thủy nói, Uyển bỗng thấy buồn, nao nao muốn khóc.

- Uyển tiếc không ?

Bảo tiếc nuối cũng không đúng mà bảo Uyển vui cũng không đúng. Uyển chẳng còn hiểu nổi Uyển. Buổi đầu nhận nhẫn đính hôn của Hải trước họ hàng hai bên, Uyển đã thoáng rưng rưng buồn. Như thế là tiếc nuối đó sao ? Hải cũng hỏi Uyển như Thủy lúc hai đứa đi chơi với nhau buổi tối ấy :

- Em có tiếc gì không ?

Hình như Uyển đã lắc đầu, hình như Uyển đã nép sát vào Hải lúc đó như một trao gởi vĩnh viễn. Những lúc bên Hải, Uyển thấy lòng bình yên nhất, không lo lắng, ưu phiền không nghĩ đến một điều gì khác ngoài Hải với những ánh mắt tình tứ thiết tha, với những nụ hôn đằm thắm nồng nàn đầu đời con gái. Từ ngày yêu Hải, Uyển đã thành người lớn. Uyển cứ nghĩ thế.