Chương 1

Có bằng kỹ sư hóa chất mà vẫn không xin được việc làm, Khải Triều chán nản nhét xấp hồ sơ và tấm bằng tốt nghiệp Đại Học vào chiếc túi da sờn cũ kỹ.

Chắc anh không đá động đến nó nữa!

Dắt chiếc xe đạp cà tàng, Khải Triều lững thững đi về phía bãi biển vắng với chiếc bụng đói meo.

Ánh nắng hồng chiếu rực rỡ. Biển xanh bao la. Sóng vỗ rì rào. Thất vọng vì không tìm được việc làm, Khải Triều không còn lòng dạ nào ngắm biển ...

Ngoài bãi biển Trinh Thơ và nhóm bạn đang tổ chức picnic vui chơi, chúc mừng Trinh Thơ vừa đậu Đại học.

Uyển Thư - cô bạn thân nhất của Trinh Thơ thấy Khải Triều đã rối rít:

– Anh Khải Triều vào đây chơi với tụi em.

Mấy cô khác thì nhao nhao:

– Vào đây anh hai!

– Quà của Trinh Thơ đâu anh hai?

Trinh Thơ không đòi quà mà các cô bạn thì đòi hộ.

Là anh trai mà chẳng chuẩn bị quà tặng em gái, Khải Triều xấu hổ muốn độn thổ.

Thật ra Khải Triều cũng không chuẩn bị được gì vì túi rỗng tuếch.

Khải Triều với Trinh Thơ cùng mẹ khác cha. Ba mất, mẹ lấy chồng khác.

Khải Triều sống với bà ngoại từ nhỏ. Bà ngoại đã qua đời, căn nhà cổ phải bán đi để trả nợ. Phải trở vế sống với mẹ và cha dượng, Khải Triều đầy mặc cảm.

Ông Lãm Hưng thì không biết sao mà nói. Bề ngoài làm ra vẻ ngọt ngào với Khải Triều. Có lúc lạnh nhạt, khinh khi những lúc này đây thì ông mắng mỏ, xỏ xiên vì Khải Triều không có việc làm.

Ông giàu có nhưng keo kiệt, Khải Triều chưa nhờ vả ông điều gì.

Khải Triều không chịu được khi sống dưới mái nhà của ông Lãm Hưng. Anh tha thiết mong muốn có một việc làm và chỗ ở ổn định ... .

Thấy Khải Triều đứng lặng thinh, Trinh Thơ cũng mời mọc:

– Anh ghé chơi với tụi em.

Khải Triều nói cười giả lả mấy câu với Trinh Thơ:

– Em và các bạn cứ vui chơi. Anh bận chút việc.

Nói xong Khải Triều bước nhanh vế phía bãi biển vắng. Không định hướng là đi đâu.

Thấy vỏ ốc đẹp như cái máy Khải Triều nhặt nhạnh ngay. Cả san hô màu ngũ sắc lấp lánh đẹp tuyệt vời khiến Khải Triều ngẩn ngơ.

Nhặt ốc xong Khải Triều biết anh phải làm gì nên yội đi nhanh về nhà. Vào phòng riêng, Khải Triều tự mày mò nghiên cứu chế ra một món quà tặng em gái vừa thi đậu Đại học.

Khải Triều định mang qua phòng cho Trinh Thơ thì gặp ông Lãm Hưng về đến. Ông mua cả con heo quay và rượu champagne để mở tiệc chúc mừng Trinh Thơ:

Lừ mắt nhìn Khải Triều, ông Lãm Hưng nói gì. Có lẽ, đang vui nên ông chưa gay gắt với anh.

Hải triều sợ nhất là mang tiếng ăn bám. Bữa tiệc cũng không thể có sự tham dự của Khải Triều. Anh lằng lặng rời khỏi nhà đi về phía biển. Khải Triều cầm trên tay món quà là lắng hoa san hô ngũ sắc lung linh kết cùng nhiều con ốc màu tuyệt đẹp.

Trời dần tối. Hoàng hôn phủ chiếc áo nhung tím ngát không gian. ánh đèn màu rực rỡ. Ngoài kia biển lung linh.

Du khách đi dạo thật nhiều. Trông họ thật thảnh thơi, nhàn hạ.

Bất chợt Khải Triều trông thấy Đăng Tú, bạn cùng học khoa Hóa ở Sài Gòn đang sánh vai cùng một cô gái đẹp.

Nhận ra Khải Triều, Đăng Tú gọi trước:

– Khải Triều, là mày đấy!

Hai người bắt tay nhau niềm nở. Khải Triều cất tiếng hỏi Đăng Tú:

– Đi du lịch biển Nha Trang hả?

Đăng Tú lắc lắc tay Khải Triều:

– Ừ đi đu lịch gặp thổ địa rồi may quá!

Khải Triều lắc đầu:

– Tôi không phải thổ địa đâu ông.

Đăng Tú bắt bẻ:

– Ê! định chối bỏ quê hương bản quán hả?

Khải Triều đính chính:

– Không phải! Chỉ chối bỏ chức thổ địa để khỏi !àm hướng dẫn viên du lịch cho mày.

Đăng Tú ré lên:

– Trời đất! Cái thằng lười biếng vậy sao?

– Tại tao không có khiếu làm hướng dẫn du lịch. . .

Đăng Tú kết luận:

– Thôi để tôi đi theo tua cho xong Khải Triều cười trêu chọc Đăng Tú.

– Mày đi hai người thì chẳng cần theo tua gì cả.

– Biết Khải Triều nhắc khéo, Đăng Tú hắng giọng:

– Đứng nghiêm tao giới thiệu cho biết.

– Đây là Ý Oanh - bạn đời của tao.

Khải Triều sửa lưng:

– Biết rồi, khỏi thòng câu sau.

Đăng Tú quay sang Ý Oanh:

– Đây là Khải Triều, bạn thời sinh viên cùng lớp với anh.

Dù trời hơi tối nhưng Khải Triều vẫn nhận ra Ý Oanh rất đẹp. Cô mặc bộ váy dài màu xanh đậm. Trông sang trọng đài các như một tiểu thư.

Dường như Ý Oanh đang khóc!

Hai người lịch sự chào nhau Khải Triều không tiện nhìn cô Oanh cố giấu đôi dòng lệ, nói nhanh với Đăng Tú?

– Em phải trở về khách sạn gấp vì em bỏ quên chiếc vòng đeo tay cẩm hồng ngọc, sợ bị mất.

Đăng Tú gật đầu:

– Ừ! em về trước, anh trò chuyện với Khải Triều một lát về sau.

Chỉ còn lại hai người bạn trai, Đăng Tú thoải mái rủ Khải Triều – Đi uống bia với tao.

Khải Triều thắc mắc:

– Mày không lo về khách sạn tìm chiếc vòng với cô ấy sao?

Đăng Tú giải thích:

– Đó chỉ là cái cớ để cô ấy trở về khách sạn.

Khải Triều bỗng hỏi:

– Đang dạo chơi sao lại đòi về?

Rồi anh lại pha trò:

– Có lẽ mặt tao là ngáo ộp nên vừa trông thấy là cô ấy đòi về?

Đăng Tú cười khà:

– Mặt mày đẹp trai chứ có ngáo ộp đâu.

– Vậy là mặt mày?

Thôi thằng quỉ. Đi với tao! Hai người cùng bước vào quán hải sản ''Biển chiềú'. Đăng Tú gọi bia lon và mực nướng.

Bia rót tràn ly sủi bọt, Đăng Tú bưng đưa Khải Triều.

– Uống đi mày! Tình hình thế nào rồi?

– Có việc làm chưa?

Bưng ly bia lên uống, Khải Triều nhăn mặt đáp:

– Số tao chẳng bao giờ tốt đẹp như mày đâu.

– Có gì mà tốt đẹp.

– Thì có người yêu dẫn đi du lịch dung dăng dung dẻ vui thế này.

Đăng Tú uống cạn nữa ly bia rồi than thở.

– Vui vẻ gì đâu, đang khổ đây Khải Triều thắc mắc:

– Mày mà khổ.

Đăng Tú thản nhiên:

– Đang gặp rắc rối! Mày gỡ cho tao đi.

– Cái gì?

Khải Triều bật thết lên. Đăng Tú nhăn trán kể:

– Tao và Ý Oanh đang gặp rắc rối. Ý Oanh đã có thai rồi.

– Thì cưới!

– Phải cưới được như mày nói đâu.

– Sao không được?

Đăng Tú chậm rãi đáp:

– Tao phải sang Pari du học vào tuần tới.

Khải Triều vẫn bảo:

– Thì cưới ngay, cưới gấp. Khi nào mày về thì đã có con.

Đăng Tú nhăn mặt:

– Mẹ tao đâu có đồng ý Ý Oanh.

– Ôi thật là rắc rối.

Đăng Tú nói với giọng than thở chán nản.

– Thế mà mày cứ cho là vui và đơn giản. Tao rối trí chẳng biết làm sao. Ý Oanh không muốn tao đi du học.

Khải Triều đưa Ý kiến:

Thì mày hãy ở nhà với cô ấy cho qua thời gian này rồi đi du học sau.

– Ba mẹ tao muốn tao đi ngay. Mọi chuyện đã chuẩn bị cả rồi. Tao phải lên đường chứ không được thay dổi. Đi du học cũng là mở rộng tương lai sự nghiệp của tao.

Hai người không biết được điều này sao?

– Ba mẹ tao đã nhờ người lo mọi việc.

– Xong rồi mới báo cho tao. Tao đâu có trở tay được.

Không hiểu sao Khải Triều lại thất lên:

– Lẽ ra hai người phải biết giữ gìn.

– Đừng để xảy ra sự cố!

Đăng Tú đáp tỉnh tỉnh:

– Tụi tao yêu nhau hết mình có nghĩ gì đâu. Trước sau gì cũng thành vợ chồng.

Khải Triều lặng thinh. Đúng là Đăng Tú đang gặp rắc rối. Biết giải quyết sao đây?

Khải Triều biết là Đăng Tú quyết định đi.

Đăng Tú buột miệng:

– Tao đi mà không yên lòng vì Ý Oanh ở lại với cái thai ngày càng lớn.

Khải Triều bật hỏi:

– Ý Oanh thuyết phục mày ở lại phải không?

– Ý Oanh bảo tao ở lại để hai đứa hợp thức hóa nhưng đâu có được, ba mẹ tao không chịu, mẹ tao làm dữ lắm.

Chuyện của bạn mà Khải Triều thở ra.

– Giá như Ý Oanh chưa có thai thì Đăng Tú cứ du học và đi bao lâu mà chẳng được, cô ấy sẽ chờ đợi Đăng Tú về. Đằng nàỵ .... Đăng Tú lại bày tỏ:

– Tương lai sự nghiệp của tao ở chuyến đi du học này. Chẳng lẽ vì chuyện của Ý Oanh mà co cụm lại.

Khải Triều buột miệng phát biểu tỉnh bơ:

– Mày đã quyết định thì cứ đi.

Đăng Tú nhìn bạn, một Ý nghĩ thoáng qua trong đầu.

Tất nhiên là tao phải đi rồi. Vấn đề là giải quyết chuyện của Ý Oanh cho cô ấy yên tâm.

Khải Triều trả lời nhát gừng.

– Thì mày cứ giải quyết – Cái thằng! Tao bế tắc đây này mong mày góp Ý kiến.

– Tao biết góp gì cho mày đây. Bất chợt Đăng Tú hỏi Khải Triều:

Còn mày, tình hình ra sao? Có việc làm chưa?

Khải Triều thở dài trút bầu tâm sự:

– Có bằng kỹ sư hóa mà xin việc làm chẳng ai nhận. Đang thất nghiệp đây này.

– Không được nhận vì một lý do quái ác tao mới tức chứ.

Đăng Tú tò mò hỏi:

– LÝ do gì vậy?

Khải Triều nhếch môi cười chua chát.

– Nào tao có biết Uyển Thư là con gái của bà giám đốc Bội Lam đâu. Uyển Thư là bạn thân của Trinh Thơ. Cô ấy ghé nhà thường xuyên, rất mến tao.

Đăng Tú chen vơ:

– Yêu thì nói rằng yêu! Mày cũng vậy phải không?

Khải Triều chán nán than thân – Yêu tiểu thư con nhà giàu chi cho thêm khổ. Vấn đề là khi tao xin việc làm thì các công ty đều từ chối.

Ra vẻ hiểu biết, Đăng Tú giải thích thật đơn giản:

– Bởi vì các công ty đều nghĩ mày là rể tương lai của bà Bội Lam, nhận mày chi cho rắc rối. Công ty họ cạnh tranh nhau dữ lắm.

Khải Triều cải chính:

– Làm gì có chuyện đó. Tao chỉ xem Uyển Thư như em gái thôi.

– Đâu ai cần biết điều đó.

Đăng Tú trả lời rồi bỗng đưa mắt nhìn Khải Triều chằm chặp.

– Thật sự là mày không yêu Uyển Thư chứ!

– Như vậy sẽ đa rắc rối.

Không hiểu ý Đăng Tú, Khải Triều thất lên:

– Cái gì?

Đăng Tú trịnh trọng buông từng tiếng:

– Mày đang thất nghiệp chứ gì? Về Sài Gòn ngay giúp tao chuyện này, mày sẽ có nhiều thuận lợi có cả việc làm.

Khải Triều hỏi nhanh:

– Giúp cái gì?

Đăng Tú chậm rãi đáp:

– Mày giả làm chú rể trong ngày cưới của tao với Ý Oanh vào tuần tới.

Như bị điện giật, Khải Triều muốn giật bắn khỏi chỗ ngồi.

– Mày không đùa chứ!

Nhìn sâu vào mắt Khải Triều, Đăng Tú rên lên:

– Trời ơi tao nói nghiêm túc. Chuyện cấp bách lắm rồi.

Khải Triều hỏi một câu thật đơn giản:

– Sao lại là tao mà không phải là mày – Lúc đó tao đã bay sang Pari rồi.

– Sao không làm sớm hơn?

– Mày không hiểu gì cả mà cứ cướp lời.

Khải Triều nhăn mày:

– Cứ cho tôi ngồi trên đống lửa. Thì nói đi ông.

Đăng Tú hắng giọng theo thói quen Ba mẹ của Ý Oanh ở Canada sẽ về Sài Gòn tổ chức lễ cưới. Hai ông bà chưa hề biết mặt tao, mày giả làm chú lể chẳng sao cả.

Khải Triều kêu ca:

– Bày trò giả dối mà mày bảo không sao cả.

Đăng Tú cố thuyết phục Khải Triều.

– Không có bày trò giả dối mà mày làm chú rể giúp tao qua cơn khó khăn này cứu cả danh dự Ý Oanh. Có một đám cưới rõ ràng, tao đi học Ý Oanh ở nhà cũng yên tâm. Còn mày ...

– Tao thì sao?

– Tất nhiên tao không để mày bị thiệt thòi gì đâu. Với vai trò chú rể, mày được ông bà nhạc lo cho nhà riêng và các thứ. Ở Sài Gòn mày cũng dễ dàng xin việc làm.

Khải Triều nhăn mặt:

– Nghĩa là tao phải giả dạng làm Đăng Tú mới có những thứ đó?

– Thì có sao đâu?

– Mày cứ có sao đâu mãi.

Như thuyết phục được Khải Triều, Đăng Tú buông gọn:

– Chỉ đóng giả một thời gian chừng nào tao học thành tài trở về thì trả lại:

Khải Triều nhún vai:

– Mày nói sao đơn giản quá!

– Thì đơn giản chứ chẳng lẽ mày giành làm chú rể luôn?

Khải Triều lắc đầu:

– Thôi đi ông! Giả thiệt gì tôi cũng không muốn làm.

Đăng Tú năn nỉ:

– Mày hãy giúp tao đi mà. Ơn mày tao nhớ suốt đời.

Không để cho Khải Triều từ chối, Đăng Tú gắt giọng để lay chuyển bạn.

– Về Sài Gòn sống có nhà cửa có việc làm mày sẽ thoát khỏi Nha Trang buồn bã và ông bố dượng hắc ám của mày.

Quả là những lời đề nghị của Đăng Tú vô cùng hấp dẫn. Về Sài Gòn là một bước đổi đời. Còn ở đây luôn bị ông Lâm Hưng xỏ xiên khinh bỉ. Khải Triều suy nghĩ rất nhiều. Chẳng lẽ Khải Triều mãi là thằng khố rách áo ôm tay trắng thế này? Mảnh bằng kỹ sư hóa của Khải Triều ở đây thật là vô dụng.

Thế nhưng nhận lời Đăng Tú, Khải Triều thấy kỳ kỳ làm sao. Khi không giả làm chú rể, làm chồng Ý Oanh kề cận bên cô, trong khi ông chồng thật thì thản nhiên đi học bên tận trời Tây.

Khải Triều thê ra:

– Tao thấy việc này khó thực hiện quá.

– Kỳ kỳ làm sao ấy.

Đăng Tú cười nhẹ tênh, hớp ngụm bia vẻ phấn chấn:

– Không có gì kỳ và khó cả. Việc này chỉ có tao, mày và Ý Oanh biết. Tổ chức cưới xong ba mẹ Ý Oanh cũng bay về Canada hà.

– Mày rất tự do thoải mái.

Khải Triều thắc mắc:

– Thế còn hai bác, ba mẹ mày?

– Càng chẳng dính dáng gì. Mẹ tao không chấp nhận Ý Oanh.

– Ồ tại sao? Trông cô ấy rất xinh đẹp và hiền thục.

Khải Triều ngạc nhiên kêu lên. Đăng Tú khẽ nhún vai:

– Chuyện người lớn.

– Thế nào?

Đăng Tú từ tốn kể:

– Chuyện ngày xưa ấy mà. Bà Ý Liên mẹ Ý Oanh là tình địch của mẹ tao.

Hai bà cũng yêu chung một người đàn ông nên sinh lòng ghen ghét nhau.

Khải Triều tặc lưỡi:

– Ôi ''đời cha ăn mặn đời con khát nước'' sao?

– Khi đã biết Ý Oanh rồi thì mẹ tao rất thành kiến với cô ấy.

– Bác gái quá cố chấp chuyện người lớn.

Khải Triều nhận xét rồi lại hỏi:

– Bác gái thành kiến với Ý Oanh thì sao tổ chức cưới được.

Đăng Tú thản nhiên đáp:

– Ba mẹ Ý Oanh ở Canada về lo tổ chức cưới ở nhà hàng. Tất nhiên ba mẹ tao không có tham gia. Mày cứ yên tâm làm chú rể, tao sẽ nhờ hai người làm cha mẹ.

Khải Triều sửng sốt:

– Trời đất!

– Cái thằng làm như trời sập chẳng có gì ghê gớm lắm đâu.

– Sao không ghê! Tao thấy như là một trò lừa bịp vậy.

Đăng Tú lý giải:

– Bất đắc dĩ phải làm thế nhưng mày đừng phức tạp hóa vấn đề!

– Đúng là phức tạp chứ không à?

– Đám cưới xong thì mọi chuyện sẽ đâu vào đó. Tốt đẹp cả. Mày đừng lo!

Khải Triều mỉm cười:

– Mày ở Pari không lo còn tao chắc phải lo.

Nghe câu nói biết Khải Tiều nhận lời, Đăng Tú vỗ vai bạn:

– Mày nhận lời tao nha!

Ngồi thừ người ra Khải Triều không biết tính sao! Nhận lời Đăng Tú là tham gia vào một trò chơi.

Một trò chơi chẳng biết kết thúc thế nào. Chắc chắn lành ít dữ nhiều. Khải Triều cũng liều nhắm mắt đưa chân:

Anh cũng suy nghĩ rất nhiều. Còn Đăng Tú thì tỉnh bơ.

Cái thằng! Ung dung ra đi thì có gì phải lo. Kẻ ở lại sẽ lãnh đủ.

Lãnh đủ thì lãnh đủ. Khải Triều mặc kệ. Trước mắt là anh sẽ thoát khỏi Nha Trang vả ông cha dượng hắc ám.

Nha Trang để lại trong Khải Triều nỗi buồn hiu hắt. Còn ông cha dượng thì xem Khải Triều như là chiếc gai cần phải nhổ.

Khải Triều sẽ không làm chướng mắt ông Lâm Hưng đâu.

Nhận lời giúp Đăng Tú đóng vai chú rể, Khải Triều băn khoăn chi ạ. Rồi đây cuộc đời anh sẽ sang những trang mới ...

Chia tay Khải Triều, Đăng Tú về khách sạn Hải Âu hớn hở nói với Ý Oanh. Sáng mai chúng ta về Sài Gòn có thằng bạn anh cùng về.

Ngước đôi mắt vẫn còn đẫm lệ, Ý Oanh ngạc nhiên hỏi Đăng Tú:

– Sao lại bạn anh về cùng?

Khải Triều thản nhiên:

– Anh đã thuyết phục được Khải Triều đóng vai chú rể thế anh trong ngày cưới rồi.

Tròn mắt nhìn Đăng Tú, Ý Oanh chỉ muốn ngất xỉu:

– Trời ơi! Sao lại đóng thế chú rể?

– Chứ lúc đó anh sang Pari rồi làm sao làm chú rể để đám cưới.

Ý Oanh hỏi với giọng ấm ức:

– Rồi anh giao lại cho anh ta. Tại sao anh làm thế.

Ôm chầm lấy Ý Oanh, Đăng Tú ngọt ngọt ngào vỗ về.

– Em yên tâm. Khải Triều 1à người bạn tốt nhất của anh. Nó sẽ đóng vai chú rể thế anh và sẽ lo cho em trong những ngày vắng anh.

Nghĩa là Đăng Tú quyết định đi Pari thật. Đi thật chứ không vì Ý Oanh và cái bào thai mà ở lại. Và anh đã tính mọi chuyện. Ý Oanh chỉ còn biết chấp nhận.

Nhìn Đăng Tú với ánh mắt ráo hoảnh, Ý Oanh ấm ức hỏi:

– Anh tin anh ta à?

Đăng Tú cười tự mãn:

– Rất tin! Khải Triều rất tốt. Anh đã chạm mặt mới gửi vàng, ủa gửi em cho nó chứ.

Ý Oanh mím môi phân văn:

– Ý? Em không hiểu tại sạo bạn anh đồng ý?

Khải Triều rất thông cảm cho hoàn cảnh của hai đứa mình.

– Anh không sợ anh ta cười à?

– Anh đã bảo Khải Triều rất tốt. Nó đã đồng Ý anh rất mừng. Thuyết phục nó cũng không phải dễ dâu nha!

Ý Oanh thở dài thườn thượt. Đám cưới mà chú rể là một người khác. Còn chú rể thật thì bay đi. Thật là oái oăm! Ý Oanh không chấp nhận cũng đâu có được ba mẹ từ Canada về tổ chức đám cưới không có chú rể sao được?

Vì cái thai trong bụng Ý Oanh phải tạm chấp nhận. Xong đám cưới, ba mẹ trở về Canada rồi Ý Oanh sẽ giải quyết.

Nghĩ mà giận Đăng Tú. Yêu nhau bao năm, một tình yêu trong sáng. Đăng Tú không biết giữ gìn cho cô. Một hôm có uống rượu, hơi men kích thích không kiềm chế được Đăng Tú đã chiếm đời con gái của Ý Oanh. Cô ân hận mãi trách anh không để dành cho đêm tân hôn.

Đăng Tú cười khì:

– Trước sau cũng đến ngày cưới. Xem như anh lường trước đêm tân hôn vậy.

Bây giờ thì Ý Oanh đã có thai. Cô vụng về không biết đến điều này. Đến khi biết thì đã muộn.

Cũng may ba mẹ đồng Ý. Từ Canada hai người sẽ bay về tổ chức đám cưới cho Ý Oanh. Nhưng thật buồn cười khi chú rể không phải là Đăng Tú.

Với vẻ mặt khổ sở, Ý Oanh hỏi Đăng Tú:

– Anh đành phó thác em cho anh ta à?

Đăng Tú vuốt ve bờ lưng Ý Oanh giọng ngọt ngào:

– Bất đắc dĩ anh phải làm thế. Gửi em cho Khải Triều anh sẽ phần nào yên tâm học tập.

Ý Oanh khe khẽ thở dài.

Đăng Tú dịu dàng năn nỉ:

– Cố gắng đi em! anh học xong chúng ta sẽ đoàn tụ.

Ý Oanh chỉ còn biết chấp nhận chứ làm gì khác hơn nữa. Đăng Tú thì rất vui vẻ. Anh sẽ được tất cả. Đi du học để phát triển tài năng. Trở về có công việc tốt đẹp. Vợ con đề huề.

Cao hứng, Đăng Tú cất tiếng hát bài tình ca êm ái.

Trời gần sáng Bên cạnh anh, Ý Oanh không sao ngủ được Lòng cô đang ngổn ngang trăm mối tơ vò Ông Thái Nhàn và bà Ý Liên ba mẹ Ý Oanh rất hài lòng chàng rể vừa lịch lãm điển trai vừa có vẻ hiền lành.

Khải Triều lảm tôt vai trò chú rể trong lễ cưới, cả lúc đãi tiệc mời khách khứa. Mãi bận rộn Khải Triều chẳng có thời gian nghĩ ngợi lung tung. Anh chỉ biết mình đang là chú rể. Một chú rể thật sự.

Có lúc chỉ có một mình Khải Triều tự hỏi mình có glả dối không? Có lừa gạt mọi người không?

Không! Khải Triều tự trả lời việc anh làm là vì bạn. Khải Tliều cứu nguy cho bạn lúc ngặt nghèo, Việc làm của Khải Triều đến ai. Ana giúp cho đôi bạn giữ vững tình yêu hạnh phúc và danh dự.

Chẳng có sự giả dối lừa bịp mà chỉ có sự mạo hiểm, một trò chơi không ảnh hưởng trầm trọng đến ai.

Rồi sẽ có lúc kết thúc cuộc chơi.

Trước mặt mọi người, Khải Triều là một chú rể cực kỳ tốt chăm lo cho cô dâu từng li từng tí.

Cố giấu vẻ muộn phiền trong tim, Ý Oanh cũng rất hài hòa với Khải Triều.

Cô dâu đẹp, lộng lẫy trong chiếc xoire vai trần trắng muốt rộng rãi.

Hoa giấy và kim tuyến được rải tung lấp lánh khắp người cô dâu chú rể.

Cuối cùng nghi lễ tiệc cưới đã xong Khải Triều nhẹ nhõm. Kết thúc màn một cảnh một. Khải Triều đã đóng vai chú rể rất hoàn hảo trước mặt mọi người.

Phần khó nhất, Khải Triều đã vượt qua còn những màn nào cánh nào nữa anh cũng không sợ.

Đêm tân hôn, Khải Triều thật sự lúng túng. Anh không muốn làm phiền Ý Oanh nhưng chẳng biết giảỉ qtuyết thế nào. Ý Oanh cần nghỉ ngơi mà anh cũng vậy.

Khải Triều nhìn quanh căn phòng.

Phòng tân hôn có khác! Đẹp rực rỡ ánh đèn. Rèm hồng buông đầy ấn tượng.

Khung cảnh lãng mạn tình tứ. Gian phòng lộng rãi.

Khải Triều nghĩ ngay đến một chỗ ngả lưng dưới sàn nhà. Nền gạch hoa bóng lộn cũng chẳng có gì phải phàn nàn.

Khải Triều vừa bỏ Ý Oanh đi nghỉ ngơi thì cô ngồi xuớng đối diện cùng anh, vẻ nghiêm túc:

Cám ơn anh đã nhận lời giúp anh Đăng Tú và em. không có anh chẳng biết em sẽ ra sao?

Khải Triều mỉm cười:

– Chuyện chẳng có đáng gì đâu, Ý Oanh đừng bận tâm.

Mắt Ý Oanh nhìn Khải Triều đầy vẻ biết ơn.

Chuyện quan trọng mà anh bảo không đáng gì. Anh là bạn tốt mới hi sinh vì chúng em thế này!

Những lời chân thật của Ý Oanh làm ấm lòng Khải Triều.

Ý Oanh là cô gái có chiều sâu, biết suy nghĩ. Sợ nhất là Ý Oanh tỏ vẻ khinh thường Khải Triều. Những điều đó không xảy ra.

Anh thấy lòng nhẹ nhõm.

Chẳng lẽ nói với Ý Oanh anh nhận lời giúp Đăng Tú vì hoàn cảnh gia đình, muốn thoát khỏi ông bố dượng một ngày nào đó Ý Oanh cũng sẽ hiểu được anh.

Thật sự là anh cũng muốn giúp hai người.

Ý Oanh nói thêm:

– Anh Đăng Tú bảo là anh rất thông cảm cho tình cảnh của tụi em.

Khải Triều gật nhẹ.

– Đúng là như vậy. nghe Đăng Tú kể tôi rất ái ngại cho hại người, kẻ đi người ở.

Ý Oanh than vãn:

– Anh xem đó, đám cưới mà anh ấy không có ở nhà thật là bi đát.

Khải Triều mỉm cười:

– Bất đắc dĩ Đăng Tú phải đi chứ chú rể nào mà chẳng mong ở nhà ngày cưới.

Ý Oanh bộc bạch.

– Em bảo hoãn chuyến đi lại ở nhà lo đám cưới anh ấy không chịu.

– Với Đăng Tú tương lai sự nghiệp cũng rất quan trọng.

– Thì dịp khác sẽ đi cơ hội nhiều khi chỉ đến có một lần Ý Oanh khẽ cười:

– Anh nói giống Ý anh Đăng Tú vậy.

Khải Triều nhìn Ý Oanh cười thân mật:

– Bởi thế tụi anh mới là bạn thân.

Im lặng một lúc Ý Oanh trầm giọng nói:

– Không có anh giúp đỡ chẳng biết em như thế nào đây.

Khải Triều ân cần động viên Ý Oanh:

Ý Oanh đừng lo nghĩ gì cả. Hãy phấn khởi vui vẻ hướng về tương lai.

Ý Oanh thật lòng đáp:

– Em không thể hình dung tương lai em thế nào nữa.

– Anh đã hứa với Đăng Tú là anh sẽ giúp đỡ em. anh sẽ thay Đăng Tú lo cho em.

– Em cứ yên tâm!

– Vâng! Em sẽ yên tâm như lời anh nói.

Khải Triều dặn dò:

Người lớn rất nhạy bén. Trước mặt ba mẹ, em hãy cẩn thận, đừng ủ dột hay để lo sơ hở gì, hai người sẽ nhận ra ngay.

Ý Oanh hồn nhiên:

– Lẽ ra em phải dặn anh mới phải. Em sợ đôi lúc anh quên anh là Đăng Tú.

Khải Triều mỉm cười:

– Em xem anh nhập vai chú rể cũng khá đấy chứ. Trước mặt ba mẹ em, anh luôn nhớ mình là Đăng Tú.

Cũng may ba mẹ em chưa biết mặt anh Đăng Tú cũng chẳng thấy ảnh.

– Nhờ vậy anh mới làm chú rể thay.

– Chúng ta sẽ gởi phim và ảnh đám cưới cho anh Đăng Tú xem nha.

– Gửi chứ!

Khải Triều trả lời rồi giải thích thêm, Đăng Tú đang học ở Pari rất nôn nao, xem ảnh đám cưới Ý Oanh chép môi than vãn:

– Khổ ghê! Đám cưới mà phải thay chú rể.

Khải Triều tỗ vẻ ái ngại:

– Anh biết em không hài lòng điều này nhưng Đăng Tú thì không có cách nào khác hơn. Còn anh chỉ là kẻ thực hiện. Em đừng trách.

Ý Oanh vội phân trần:

– Không! Không! Em rất quí anh. Anh đã vì tụi em mà không ngại gì cả.

Đúng là Khải Triều đã không ngại gì cả. Ý Oanh chưa rõ về anh nhưng đã quí mến sự chân thật của anh.

Lúc đầu nghe Đăng Tú nói sẽ nhờ Khải Triều làm thế chú rể trong ngày cưới, Ý Oanh phẫn nộ vô cùng. Tại sao nhận làm một việc hết sức oái oăm?

Làm chú rể giả.

Nếu không có Khải Triều lànl chú rể thì làm sao đám cưới được tiến hành?

Đã thế vai thì Khải Triều phải thay thế luôn sau ngày cưới nữa.

Ý Oanh rất cảm kích trước nghĩa cử của Khải Triều. Mãi mãi anh là người ơn của cô.

Khải Triều bỗng buông giọng triết lý:

– Ở đời có những lúc mình phải làm những việc không theo ý muốn của mình phải không Ý Oanh?

Ý Oanh hỏi nhanh:

– Có nghĩa là anh đã làm một việc không theo Ý anh?

Khải Triều mỉm cười vẻ độ lượng.

– Thôi đừng nhắc chuyện này nữa!

– Đám cưới đã diễn ra suôn sẻ tốt đẹp rồi. Chúng ta hãy lo cho những ngày sắp tới.

Ôi! Những ngày sắp tới. Chẳng biết ba mẹ còn ở Việt Nam bao lâu?

Những ngày sắp tới cái thai trong bụng của Ý Oanh sẽ lớn.

Ý Oanh thấy lo lo. Cô biết làm gì đây với ông chồng giả bên cạnh.

Không nghe Ý Oanh nói gì nữa, Khải Triều ân cần nhắc nhở:

– Suốt cả ngày nay, em mệt lắm rồi, hãy ngủ đi.

Ý Oanh ngây thơ hỏi:

– Còn anh? Anh sẽ nằm dằng gốc phòng kia chỗ cánh cửa.

Ý Oanh thốt lên:

– Ôi sao mà khổ thân anh thế.

Khải Triều phì cười:

– Anh không than thì thôi. Em than chi? Khi nào ba mẹ đi rồi, tình hình sẽ thoải mái hơn.

– Em cũng nghĩ là như vậy.

Khải Triều mong đến ngày đó biết bao.

Không có ba mẹ Ý Oanh ở đây, không có ánh mắt dòm ngó của người lớn anh sẽ tự do hơn, sẽ không phải gò bó khổ sở vì thiếu chỗ ngủ như thế này.

Bữa ăn sáng gốm bốn người quây quần bên nhau thật ấm cúng và vui vẻ.

Bốn tô phở nghi ngút khói. Ông Thái Nhàn rất mê món phở. Ở nước ngoài ông vẫn tìm mọi cách ăn phở Việt Nam.

Khải Triều mời cha mẹ vợ cầm đũa. Anh ân cần gắp giá, rau huế cho vào tô phở của Ý Oanh chăm sóc cô chu đáo.

– Ăn đi em, phở tái ngon nhất Việt Nam.

Ông Thái Nhàn cười khà:

– Thằng rể này nói trúng Ý ba. Phở là ngon nhất Việt Nam.

Ý Oanh gắp phở ăn nhỏ nhẹ.

Bà Ý Liên nhìn con gái và chàng rể hỏi:

– Hôm nay hai con có kế hoạch đi chơi đâu không?

Ông Thái Nhàn nhìn vợ:

– Bà hỏi lạ. Tuần này cô dâu chú rể hưởng tuần trăng mật.

Bà Ý Liên cười:

– Tôi hỏi xem hai đứa định đi đâu đó mà. Đi đâu hả Ý Oanh?

Ý Oanh giọng có vẻ vui tươi nũng nịu.

– Con cũng chưa biết nữa, tùy anh Đăng Tú hà.

Bà Ý Liên đề nghị:

– Đi Vũng Tàu đi con! Ba mẹ sẽ tháp tùng đi du lịch luôn, tham quan thắng cảnh tắm biển cho thỏa thích.

Ông Thái Nhàn trêu chọc vợ:

– Bà còn trẻ trung lắm sao đòi tấm biển cho thỏa thích?

Bà Ý Liên lý giải:

– Tắm biển có ích lợi vô cùng, già trẻ bé lớn gì cũng phải tắm để khỏe mạnh.

Ý Oanh nhìn bà Ý Liên khen ngợi:

– Ôi mẹ đúng là chuyên viên sức khỏe.

– Mẹ biết tận dụng nước biển. .... – Để chữa bệnh.

Ông Thái Nhàn tiếp lời con gái.

Mọi người cười vang vui vẻ. Khải Triều thấy thích thú trong bầu không khí ấm cúng của gia đình.

Khải Triều nhìn bà Ý Liên từ tốn nói:

– Con và Ý Oanh sẽ cùng đi du lịch Vũng Tàu với ba mẹ.

Ông Thái Nhàn cười hỏi:

– Mẹ con nói thế con làm thật sao chàng rể?

Khải Triều mỉm cười:

– Đi tham quan Vũng tàu rất tất. Con và Ý Oanh ctng chưa có dịp đi nên con hưởng ứng lời cua mẹ ngay.

Bà Ý Liên lên tiếng:

– Mấy năm nay ở Canada xa quê hương, mẹ nhớ lắm. Có dịp về đây là muốn được đi thăm các nơi.

Khải Triều hồ hởi:

– Vâng! Vậy chúng ta sẽ đi ngay hở mẹ?

Ông Thái Nhàn ra vẻ tâm lý.

– Hôm nay chuẩn bị các thứ, ngày mai hãy đi. Vả lại để hai con nghỉ ngơi, hôm qua bận rộn chắc là mệt lắm.

Ý Oanh cười với cha:

– Ba tâm lý ghê! Con mệt chỉ muốn ở nhà. Còn phải mua sắm chút đồ dùng.

Ông Thái Nhàn dặn dò:

– Vậy hai con ở nhà:

Ăn sáng xong ba đưa mẹ con dạo chơi chợ Sài Gòn mua sắm luôn.

– Dạ!

Hôm sau mọi người cùng đi Vũng Tàu. Oanh cũng rất mê biển. Cô đi thay để tắm và ào xuống biển giỡn sóng.

Khải riều phải đóng vai anh chồng ga lăng. Quan tâm chăm sóc vợ từng ly từng tí lúc cô tắm biển. Cả hai cùng bơi chung chiếc phao, gắn bó mật thiết bên nhau. Chẳng biết Ý Oanh và Đăng Tú có đi tắm biển Vũng Tàu lần nào chưa?

Còn Khải Triều nói với bà Ý Liên là đúng sự thật.

Anh và Ý Oanh chưa từng ra Vũng Tàu Và thật là khôi hài khi giờ đây Khải Triều làm anh chồng giậ ra hưởng tuần trăng mặt với Ý Oanh ở biển Vũng Tàu.

Tắm biển Vũng Tàu lại nhớ biển Nha Trang. Nha Trang nắng cát và gió!

Biển xanh màu ngọc bích Nha Trang một chốn đi về của Khải Triều Thương nhớ lắm quê nhà. Nhưng vẫn buồn hiu hắt vì đâu? Hỡi Nha Trang.

Lũ còng, lũ ốc vẫn còn đó. Những cụm san hô lấp lánh sắc màu. Nhớ món quà tặng cho Trinh Thơ đã kịp gửi trao trước khi vào Sài Gòn.

Đang thẩn thờ nghĩ ngợi chợt nhớ vai trò, Khải Triều vội tóe nước cùng Ý Oanh.

Đằng kia ông Thái Nhàn và bà Ý Liên đang ngụp lặn cùng sóng biển. Trông hai người thật trẻ trung, tình tứ.

Khải Triều bỗng thốt lên:

– Trông ba mẹ thật đáng ngưỡng mộ.

Ý Oanh đáp với vẻ tự hào:

– Ba mẹ em luôn trẻ trung vui vẻ như thế.

– Vậy thì em nên học tập ba mẹ. Suốt đời như thế.

Không biết Khải Triều nói cho anh và Ý Oanh hay nói bằng sự nhập vai Đăng Tú?

Ý Oanh hạ giọng:

– Em chẳng biết có được như vậy không?

Khải Triều đáp nhanh:

– Em với Đăng Tú nhất định phải được như vậy. Một cơn gió thổi qua.

Những con sóng nhấp nhô Bủi bọt. Khải Triều đẩy nhẹ chiếc phao của Ý Oanh.

Bất chợt Ý Oanh cất tiếng hỏi:

– Anh Khải Triều này, quê anh ở Nha Trang hả?

– Ở Nha Trang! ơ sao Ý Oanh biết?

Khải Triều ngớ ngẩn hỏi, Ý Oanh cười khúc khích:

– Anh quên là hôm đó anh và Đăng Tú gặp nhau ở bãi biển Nha Trang. Đăng Tú bảo anh là thổ địa ở đó.

Khải Triều bật cười:

– Anh đâu chịu làm thổ địa. Thế mà chịu làm chú rể giả.

Ý Oanh định thốt lên nhưng kịp dừng. Đó là lời không tế nhị sẽ xúc phạm đến Khải Triều.

Chưa từng gặp gỡ, quen biết nhưng giờ đây Khải Triều phải đóng vai chồng Ý Oanh và cô phải chấp nhận điều đó.

Trong thâm tâm Ý Oanh xem Khải Triều như một người anh mà cô sẽ nương nhờ.

Ý Oanh nói với Khải Triều:

– Ở Nha Trang tha hồ tắm biển há anh?

Khải Triều gật:

– Tuổi thơ anh sống với ngoại. Anh đã gắn bó với biển.

– Sống với ngoại à?

Ý Oanh cũng chẳng biết hỏi gì nữa. Cô chợt nhớ ra cô chưa biết gì về Khải Triều - người đang làm chồng cô trước mặt cha mẹ.

Cả Khải Triều cũng thế thôi. Anh đâu có biết về Ý Oanh.

Khải Triều trầm giọng:

– Anh sống với ngoại nhưng ngoại đã qua đời rồi.

– Chắc là cơ cực lắm!

Ý Oanh thố, lên câu hỏi và ngầm so sánh với Đăng Tú. Và cô biết chắc là cuộc sống của Đăng Tú hơn anh nhiều.

Ý Oanh chuyển hướng hỏi Khải Triều:

– Anh thấy biển Nha Trang và Vũng Tàu thế nào?

– Anh thấy cũng như nhau. Biển ở đâu cũng mênh mông xanh màu ngọc bích cũng cô cát mịn màng và người tắm biển.

Ý Oanh cười rúc rích trước câu pha trò hốm hỉnh cỏa Khải Triều. Rồi cô lại nhận xét:

– Không phải tắm biển nơi nào cũng giống nhau đâu anh. Có khác chứ.

Khải Triều cắc cớ hỏi:

– Em thấy khác thế nào?

– Khác là.

– Ý Oanh ngắc ngứ không sao trả lời được.

Ông Thái Nhàn và bà Ý Liên bơi tới.

Bà Ý Liên vui vẻ:

– Ý Oanh nè cứ đeo phao hoài sao? Bỏ phao xuống nước tắm đi.

Ý Oanh cười:

– Con đeo phao để chụp ảnh thôi. Con sẽ tấm biển chứ mẹ.

Rồi cô lém lỉnh bảo:

– Mang tiếng đi Vũng Tàu mà không tắm biển là thiếu sót.

Khải Triều phụ họa lời ''vợ'':

– Đúng rồi đó! Em tắm đi đưa phao cho anh! Và anh giữ phao cho Ý Oanh vùng vẫy trong nước.

Tắm biển xong mọi người đi dạo chơi. Ghé nhà hàng hải sản. ở Vũng Tàu một tuần. Đúng một tuần trăng mật trở về.

Có ai hiểu cho Khải Triều? Có ai hiểu cho nỗi khổ của anh chồng đi hưởng tuần trăng mật. Ban ngày đi vui chơi có cha mẹ ''vợ'' kè kè một bên. Đêm về khách sạn chung phòng, tất nhiên Khải Triều phải nhường giường cho Ý Oanh ngủ.

Khải Triều thức một mình bên ly cà phê đen đậm đặc, liên tục đốt thuốc.

Khải Triều trông cho mau hết tuần trăng mật để trở về nhà. Sống trong tình cảnh này anh thấy thật căng thẳng.

Ôi chẳng hiểu kiếp chồng giả này anh sẽ làm đến baơ giờ? Đăng pú đi du học không nói mấy năm trở về nhỉ. Cái thằng ra đi học sướng một thân mình nó.

Có biết nỗi khổ làm anh chồng giả của Khải Triều?

Chuyến đi du lịch hường tuần trăng mật của Khải Triều và Ý Oanh rời cũng kết thúc. Hai người trở về nhà trong niềm vui vẻ. Khải Triều nhập vai ông chồng Đăng Tú thật đạt. Ông Thái Nhàn và bà Ý Liên chẳng nghi ngờ gì cả, lại còn rất hài lòng về chàng rể giỏi giang, biết lo cho vợ.

Hai ông bà mua cho vợ chồng Ý Oanh một ngôi biệt thự sang trọng và một chiếc Toyota đời mới để tiện việc đi làm.

Ý Oanh mừng rỡ kêu lên:

Ôi ba mẹ thật tuyệt! Mua sắm đầy đủ cho vợ chồng con.

Bà Ý Liên tươi cười:

– Sắm sửa cho vợ chồng con đầy đủ nhà cửa xe cộ, bà mẹ phải yên lòng về Canada.

Sự vui mừng của Ý Oanh cũng đã đủ. Khải Triều nín thinh. Anh thật sự áy náy cho bản thân mình. Có phải vì những điều này mà anh ...?

Không! Khải Triều phải xua tan. Anh! phải khẳng định là mình làm chú rể làm chồng giả là do Đăng Tú nhờ vả, anh phải giúp bạn. . Giúp bạn Khải Triều sẽ có một chồng nương thân. Anh hoàn toàn không lạm dụng cơ sở vật chất của Ý Oanh. Tất cả là của Oanh.

Rồi Khải Triều sẽ có một việc làm. Anh sẽ giúp đỡ Ý Oanh trong thời gian Đăng Tú vắng mặt ở Việt Nam.

Ngồi trầm tư một lúc, Khải Triều chợt nhớ vai trò vội lên tiếng:

– Con cám ơn ba mẹ!

Bà Ý Liên nói với vẻ cởi mở:

– Rể cũng như con. Ba mẹ lo cho hai vợ chồng con đầy đủ mọi tiện nghi để cuộc sống được tốt đẹp.

Khải Triều nói với cha mẹ vợ yên lòng hơn:

– Con sẽ xin việc làm phù hợp với bằng kỹ sư hóa chất của con.

Ông Thái Nhàn cười hề hề:

Lẽ ra Ý Oanh phải theo cha mẹ sang Canada nhưng có con thì ba mẹ yên tâm rồi.

Ý Oanh ở đây sẽ rất thoải mái và khỏi làm gì cả.

Ý Oanh kêu lên:

– Không làm việc em chịu sao nổi?

– Khải Triều ngọt ngào:

– Tùy em thôi!

– Em thích làm việc.

Bà Ý Liên cười hỏi:

– Con định làm người phụ nữ hiện đại hả?

Ý Oanh hồn nhiên đáp:

– Con thích năng động hòa nhập vào xã hội mẹ ạ!

Ông Thái Nhàn vui vẻ như phát biểu:

– Con thích sao cũng được. Mọi người chiều theo Ý con mà!

Bà Ý Liên buột miệng:

– Bây giờ thì đòi năng động. Mai mất có con đeo rồi chỉ muốn ở nhà lo cho con thôi.

Vô tình Ý Oanh chạm phải ánh mắt của Khải Triều. Cô nhìn sang chỗ khác ngay vả nói vui với bà Ý Liên:

Mẹ nói theo tâm lý của mẹ chứ gì?

Bà Ý Liên mắng yêu con gái:

– Thôi đi cô lúc đó thì biết hà. Con đeo, con theo, con bồng.

Mọi người cùng cười vang. Ý Oanh ngượng ngùng đỏ mặt.

– Mẹ kỳ ghê!

Khải Triều nhìn Ý Oanh tỏ giọng âu yếm:

Có con đó là chuyện hiển nhiên, có gì mà em thẹn thùng.

Ý Oanh buồn vui lẫn lộn. Cô không biết nôi sao trong giờ phút này. Chỉ mong Đăng Tú đi học mau chóng trở về.

Ba mẹ Ý Oanh ở Việt Nam hơn một tháng vui cùng con gái và rể, sau đó hai ông bà bay về Canada.

Ý Oanh hối Khải Triều liên lạc với Đăng Tú, gửi ảnh và phim đám cưới cho Đăng Tú.