Chương 1
Nắng xuân ấm áp gieo tơ vàng lên hàng rào dâm bụt truớc nhà. Những đóa hoa to bằng bàn tay xoè, màu đỏ rực rỡ, nổi bật lên giữa đám lá xanh tươi mơn mỡn, báo hiệu một mùa đẹp nhất đang trở về cùng vạn vật, xoá tan những ngày đông lạnh lẽo và bảo nổi lo toan trong cuộc sống nhọc nhằn. Diễm Hương buớc ra cổng, mơ màng nhìn lên khoảng trời xanh trong không 1 gợn mây. Cô lẩm bẩm : - Trời đẹp như thế này mà đành chịu bó gối ở nhà, thật là chán. Hồi sáng này, nhỏ Phong Lan dẫn 1 đám bạn đến rủ Diễm Hương đi hồ Bình An chơi, nhưng cô không thể đi đuợc vì hai rổ rau củ làm dở hôm qua còn chờ cô trong bếp. Gia đình Diễm Hương không đủ giàu có để cô đuợc rảnh rang rong chơi nhân dịp xuân về. Ba cô, ông Trương Công Đạt là 1 nghệ sĩ, ông chơi Guitare Basse cho nhiều ban nhạc hồi còn trẻ. Bây giờ ông đã lớn tuổi, không còn thích hợp cho những loại nhạc kích động hiện đại,nên ông tự rút lui, nhận 1 chân dạy nhạc lý tại 1 trugn tâm văn hoá, lương chỉ vừa đủ cho ông ăn sáng. Một mình mẹ cô xoay trở lo cho cuộc sống kinh tế gia đình. Bà làm đủ nghề từ buôn bán, chủ hui, cho đến chạy mối bán xe, bán nhà. Bà là gái Huế, theo chồng vào Nam lập nghiệp, nên bà rất đảm đang và khéo tay. Vào dịp các ngày lễ lạc, hoặc Noel hay tết, bà thường làm bánh mứt, nem tré...bỏ mối rất nhiều nơi. Tết năm nay, bà nhận lời làm cả trăm hủ dưa món, nên bây giờ Diễm Hương mới "đau khổ" như thế này. Suốt tuần lễ, hai mẹ con ngồi tỉa rau củ đến rã cả hai tay, còm cả lưng. Giờ còn hai rổ, mẹ bắt Diễm Hương làm 1 mình để phơi nắng cho kịp giao hàng, vì sáng nay mẹ bận đi góp hụi. Nhà chỉ có một mình Diễm Hương, cô không phụ mẹ thì làm sao mẹ lo cho xuể. Cô thương ba hơn mẹ, dù mẹ đã truyền lại cho cô bao sự tốt đẹp của 1 người con gái : sự khéo tay, đảm đang, và nhất là nhan sắc. NGày xưa, mẹ là hoa khôi cúa trường Đồng Khánh, và bây giờ, Diễm Hương đã không hổ thẹn khi mang trong người giòng máu của mẹ. Diễm Hương rất đep, đi đến đâu, cô cũng nổi bật nhu8 ánh sáng mặt trời. Ngay từ hồi học mẫu giáo, cô luôn luôn đứng đầu trong các đội múa, rồi cấp 1, cấp hai, cô thường đuợc chón đóng các vai công chúa trong các lễ hội, hoặc hoá thân làm tiên nữ trang hoàng trên những cổ xe lỗng lẫy. Đến năm Diễm Hương vào lớp mười, nhan sắc cô đã vuợt qua giới hạn trường học khi cô đăng ký dự 1 cuộc thi văn nghệ tổ chức giữa các trường cấp ba. Cô hát không hay lắm nên không đuợc giải, nhưng cô đã gây 1 ấn tượng rất mạnh với khán giả khi xuất hiện trên sân khấu. Nhiều đạo diễn đến gặp cô, mời cô đóng những vai nữ sinh xinh đẹp trong các kịch bản của họ, nhưng cô đã từ chối tất cả. Cô muốnd để hết tâm trí của mình vào việc học. Cô học khá ngoại ngữ Anh văn nên dù cố gắng đến đâu cô vẫn không đậu nổi các chứng chỉ khác để tốt nghiệp đại học. Sau ba năm thứ thời vận, cô đành bỏ cuộc, ở nhà giúp mẹ buôn bán làm ăn. Sỡ dĩ cô không thương mẹ bằng ba, vì mẹ có cái tánh mà cô rất ghét, đó là ham tiền. Đôi khi, vì 1 món lợi, bà sẵn sàng quên cả nghĩa nhân. Diễm Hương trở vào nhà, xuống bếp tiếp tục công việc. Bà Đạt đi chợ về, vứt cái nón lên bàn : - Con tỉa chưa xong sao? - Nhiều quá mẹ ạ. - Con phải nhanh tay lên chứ, kẻo không kip.... Có tiếng gọi ngoài cổng : - Chị Đạt ơi, chị có nhà không? - Bác Du sang đấy, con ra mở cổng dùm mẹ, nói chờ mẹ 1 lát. Rửa mặt xong, mẹ sẽ ra ngay. Bác Du là 1 người đàn bà phốp pháp, khá đẹp nhưng rất diêm dúa.Bà có đôi mắt sắc sảo và nụ cười duyên dáng. - Kính chào bác ạ. - Chào cháu. Ôi, cháu của bác càng lớn càng xinh đẹp. - Mời bác ngồi chơi, mẹ cháu sẽ ra ngay. Bà Đạt vén màn buớc ra : - Chào chị, sao lâu quá không thấy chị sang chơi? - Tôi rất bận chị ạ. Giờ sang, truớc là thăm anh chị, sau cùng có tí việc. Việc hệ trọng đấy. - Trời đất, chị đừng có úp mở nữa, tôi đang hồi hộp đây nè. - Chị đừng lo tin mừng thôi mà. Bà Đạt nhìn Diễm Hương : - Con lấy nuớc mời bác dùng, nhanh lên. Diễm Hương đi khuất, bà Đạt tò mò : - Chị nói đi chuyện gì thế? Bà Du nhìn Diễm Hương đang bưng nuớc ra, không đáp : - Mời bác xơi nuớc ạ. - Đuợc rồi, cám ơn cháu. Bà Đạt bảo : - Con ra sau tỉa nốt mấy quả đu đủ cho mẹ nhé. Diễm Hương dạ nhưng cô không xuống bếp, cô muốn lên nghe câu chuyện hệ trọng của bác Du ra sao, vì nãy giờ, cô thấy ánh mắt bác nhìn cô rất lạ. Cô đi vào phòng mẹ, áp tai vào vách ván hướng ra chổ bác Du. Giọng bác thật sảng khoái : - chị Đạt à, chị có cô con gái thật tuyệt. - Ôi, tuyệt gì hả chị, chừng ấy tuổi rồi mà vẫn chưa có nghề nghỗng gì cả. - Với sắc đẹp như thế thì một buớc sẽ lên bà, hơi đâu chị lo. - Ai chớ con nhỏ nhà tôi nó cứng đầu lắm chị ơi. Có mấy đám giàu sang cầu cạnh đấy, mà nó chê. - Chê là chê làm sao? - Chê đồ trọc phú, thất học. Đôi lúc tôi muốn tức điên lên chị à. Bà Du tán đồng : - Cháu nó chê là đúng, lấy chồng ít học làm sao có hạnh phúc đuợc. Hôm nay tôi qua thăm chị cũng vì chuyện hôn nhân của cháu Diễm Hương. -..... - Năm nay cháu đuợc bao nhiêu tuổi rồi chị nhỉ? - Tính tuổi ta thì cháu đãhăm bốn. - Con gái tới tuổi này lấy chồng là vừa. - Chị nói gì thế. - Chị Đạt à, mai mối không phải là nghề của tôi, nhưng vì mến chị và thương cháu, tôi muốn giới thiệu cho cháu một người, có t hể nói người này giàu nhất nhì thành phố đấy. - Ai...ai thế chị? - vừa giàu sang, vừa trí thức, đó là tiến sĩ kinh tế học Thế Bảo. Hiện ông ta là Tổng giám đốc hãng xuất nhập cảng Thành Long, cả một dinh cơ đồ sộ bên Thị Nghè, chị có biết không? - Thế cơ à? Người ta thượng lưu sang cả như vậy, thiếu gì con gái nhà giàu quí phái đẹp xinh.... - Đương nhiên là như vậy, nhưng.... - Ông ta già quá chớ gì? - Không, ông ta mới có bốn lăm. - Chắc là ổng xấu xí lắm. - Trái lại, ông ta rất đẹp, tài tử xi nê còn thua ổng. Chỉ một cái là ổng chung thuỷ qúa, vợ chết đã chục năm rồi, giờ mới tính chuyện tục huyền. - Chị Du à, chị không nói giỡn chớ. Gia đình tôi tay làm hàm nhai, đâu có xứng với một bậc giàu sang như thế. - Chị cứ yên tâm, nếu cháu Diễm Hương bằng lòng, cháu sẽ trở thành một vị nữ hoàng. Vì hôm nay, tôi sang đây gặp chị cũng theo lời yêu cầu của ông Thế Bảo. -....Sao vậy? Ổng biết con Diễm Hương nhà tôi sao? Diễm Hương rời khỏi vách ván, đi vội xuống bếp. Lòng bần thần một cảm giác khó tá. Cô ngồi xuống bên rổ cà rốt, thừ người ra nghĩ ngợi. Thế Bảo, Thế Bảo. Diễm Hương đã nhớ ra ông ta rồi. Trí não cô chợt nhẹ lâng lâng khi thá hồn về một kỷ niểm vui vui. Đó là hôm sinh nhật Phong Lan, nhỏ bạn thân nhất cúa cô. Nhà Phong Lan khá giả, nên buổi lễ đuợc tổ chức rất trọng thể trong vườn nhà đầy hoa và cây kiểng, đèn thắp sáng trưng. Thế Bảo là khách mời danh dự cúa ba Phong Lan. Theo như lời Phong Lan nói, Thế Bảo là em họ cúa ông Thế Phong, mà ông Thế Phong lại là bạn làm ăn với ba Phong Lan. Nhân dịp sinh nhật Phong Lan, ba Phong Lan mời Thế bảo đến để thắt chặt tình thân mật, chuẩn bị mở đầu cho buớc quan hệ làm an9 sau này. Nhưng theo lời bàn cúa các bạn khác, ba Phong Lan muốnt tạo điều kiện cho con gái mìmh làm quen với Thế Bảo, hy vọng giữa hai người sẽ nẩy nở một tình cảm tốt đẹp đi đến hôn nhân. Chung quanh Diễm Hương, mọi người bàn tán xôn xao : - Chà, ông Phú - ba Phong Lan - mà ddược người con rể như Thế Bảo thì chẳng khác chi tìm thấy thiên đường. - Nói vậy có quá đáng chăng? Ông Phú cũng giàu quá đi chớ. - So với Thế Bảo ông Phú chỉ là tép riu. - Nhưng Thế Bảo đã ngoài bốn mươi, lại goá vợ. - Ngoài bốn mươi còn trẻ chán, lại chưa có con nữa. Đẹp trai, đàng hoàng, lịch sự, học vị cao, tiền bạc nhiều, thật là lý tưởng, sợ là sợ điều nguợc lại kia. - Điều gì? - Chắc gì ông ta khoái nhỏ Phong Lan. - Ờ héng. Phong Lan đâu có đẹp. - Nó chỉ đẹp nhờ áo quần thôi. Đúng là Phong Lan đẹp nhờ áo quần thật. Hôm ấy, Phong Lan mặc một chiếc xường xám nhung đỏ, đính một con rồng bằng ngọc trai chạy từ ngực xuống trông lộng lẫy như môt nàng công chúa. Theo sự sắp đặt cúa ông Phú và Thế Phong, Thế Bảo sẽ cũng Phong Lan mở đầu buổi tiệc bằng một bản luân vũ tuyệt vời cúa Strauss : "Giòng Sông Xanh " Nhưng rồi sau đó, hình như Thế Bảo không tỏ ra thân mật với Phong Lan lắm, mà ánh mắt ông ta cứ hướng về Diễm Hương một cách kín đáo. Đến cuối buổi tiệc, một người bạn, lên hát tặng Phong Lan một bài tình ca. đó là Tân Vũ. Tân Vũ rất vui nhộn, học cùng lớp với Diễm Hương và Phong Lan hồi trugn học. Sau đó Tan Vũ nói : - Đề nghị Diễm Hương, cô bạn thân thiết của Phong Lan, hát tặng bạn mình một bài mừng sinh nhật đi chứ. Thế là đám bạn xúm nhau đẩy Diễm Hương ra phía truớc. Không thể rút lui đuợc, Diễm Hương dành nghêu ngao bài hát : "Chưa gặp em, tôi đã nghĩ rằng, có nàng thiếu nữ đẹp như trăng..." Đến chổ điệp khúc, Diễm Hương quên mất, nên cứ đứng ì ra như phỗng. Vậy mà các bạn cũng vỗ tay rầm trời, và đăt biệt hơn nữa, là Thế Bảo buớc đến bên cô đặt vào tay cô một đóa hồng nhung : "Xin chúc mừng cô, cô....?" Tân Vũ đứng gần đấy nhắc nhỏ : - Thưa ông, cô ấy là....Diễm Quỳnh. Giọng Thế Bảo nhẹ như ru : - Hân hạnh đuợc biết cô Diễm Hương. Diễm Hương không biết làm gì hơn là cầm lấy đóa hoa và nói nhỏ : - Xin cảm ơn. Đêm sinh nhật kết thúc trong không khí thân mật. Tân Vũ đưa Diễm Hương về trên chiếc xe Mobylette cà tàng cúa anh. Đi đuợc một đoạn máy xe è è vài tiếng rồi tắt ngấm, Tân Vũ nói : - Hương chịu khó chờ tôi sửa xe chút xíu nhé. Loay hoay mấy mười phút, chiếc xe vẫn ăn vạ. Bỗng có ánh đèn ô tô tiến lại gần, tiếng xe tắt máy, và 1 giọng nói quen thuộc cất lên : - Ồ, anh đấy à? Xe sao thế? Diễm Hương nhận ra Thế Bảo. Tân Vũ nhún vai : - Chả biết cái xe chết tiệt này lại giở chứng gì đây. Thế Bảo mở cưa xe buớc xuống, ông vui mừng khi thấy Diễm Hương : - Có cả cô Diễm Hương ở đây nữa à. - Xin chào ông. Tân Vũ vẫn lui cui bên chiếc xe, Thế Bảo đến bên cạnh : - Tôi có thể giúp gì cho anh không? Hay là xe hêt' xăng? Anh có thể lấy xăng từ xe tôi. - Cảm ơn ông, nhưng không phải đâu. Xe tôi mới đổ đầy xăng hồi chiều. Tân Vũ đưa tay xem đồng hồ. - KHuya quá, phiền ông giúp tôi 1 việc, có đuợc không ạ? - Rất sẵn sàng. - Ông đưa giùmm cô Diễm Hương về nhà, sợ ba mẹ cổ trông. - Rất hân hạnh. Diễm Hương dã nghe thấy, cô nói : - Kìa Vũ, Hương chờ Vũ sửa xe đuợc mà. - Sửa gì, giờ chỉ có nuớc bế nó lên xích lô chở về thôi. Đây là 1 sự cố ngoài ý muốn, Hương đừng giận tôi nhé. Thế Bảo mở cửa chiếc xe hơi bóng lộn : - Mời Diễm Hương. Diễm Hương nhìn Tân Vũ : - Vũ về sau nhé. - Đuợc rồi, Hương về kẻo hai bác lo. Xe chạy êm như ru trên đường vắng, gió lồng qua khung cửa tugn bay mái tóc Diễm Hương. - Nhà Hương ở Quận nào? - Hương ơ cư xá Thanh Đa. - Vậy là thuộc quận Bình Thạnh. Hương là bạn thân cúa PLan phải không? - Dạ phải, hai đứa học chung từ hồi trung học, cá Tân Vũ nữa. - Tân Vũ nào, có phải anh chàng đưa Hương về không? - Đạ phải. Tân Vũ thật vui tính, ảnh làm cho không khí buổi sinh nhật sôi nổi hẳn lên. Diễm Hương vui theo câu chuyện : - Ảnh tếu lắm, hồi còn đi học, ảnh thường đóng kịch, tòn là vai hài không à. Ảnh đóng không thua gì Charlot đâu. Thế Bảo nói nhỏ : - Tuổi trẻ thật là đáng yêu. Xe qua cầu Kiệu, hướng về phía Bà Triệu, đường sá vắng ngắt. Diễm Hương khoanh hai tay truớc ngực, nhìn thẳng phía truớc. Diễm Hương, cô đang nghĩ gì thế? Hương đâu có nghì gì. Tốc độ xe chợt chậm lại, Diễm Hương nghe Thế Bảo hát nho nhỏ : "- Chưa gặp em, tôi đã nghĩ rằng, Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng. Tóc xanh là bóng dừa hoang dai. Âu yếm nhìn tôi, không nói năng..." Giọng Thế Bảo thật ấm. Truớc khi chia tay, Thế Bảo nói : - Tôi muốn trở thành người bạn...già của Hương. Hương cho phép chứ. - Điều này, Hương không dám hứa truớc, vì ba mẹ Hương rất khó. Thế Bảo đưa cho Diễm Hương tấm danh thiếp : - Tôi tha thiết chờ quyết định của Diễm Hương. Hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Gần một tháng trôi qua, Diễm Hương dã quên bẵng tấm danh thiếp của Thế Bảo, giờ đột nhiên, bác Du lại đến. Thế Bảo và bác ấy có liên quan givới nhau? Từ sân bay, Thế Bảo không về nhà riêng, mà bảo tài xế lái xe thẳng đến công ty. Gặp cô thư ký Thuý Hà, ông hỏi ngay : - Ở nhà, có ai gọi điện cho tôi không? THa óng ẹo : - Thưa ông, rất nhiều ạ. - Cô ghi vào sổ hết cho tôi rồi chứ? - Thưa ông, em đã để trên bàn cúa ông. - Tốt. Tôi cần làm việc một lát, miễn tiếp khách nhé. - Thưa ông, vâng. Thế Bảo buớc vao `phòng làm việc riêng. Đó là một gian phòng rộng menh mông trải thảm nhung xanh dương, tường lát gỗ vân, toàn bộ cửa sổ treo màn mousseline màu xanh da trời. Trên mặt chiếc bàn láng ngời, có 1 xấp giấy tờ chờ ông ký duyệt, trên cùng là tờ giấy ghi tên những người khách gọi đến trong thời gian ông văng" mặt. Ông hối hả nhìn vào hàng chữ dài dòng, và vô cùng thất vọng khi không thấy tên Diễm Hương. Ông bấm nút gọi cô thư ký. - Có ai gọi đến cho tôi mà không xưng tên không? THà lắc đầu : - Thưa không ạ. - Cô cố nhớ thử xem. - Thưa ông, em chưa hề nhầm lẫn trong nhiệm vụ đâu ạ. - Thôi đuợc. Cô ra ngoài đi. Thế Bảo ngồi thừ người ra ghế. Diễm Hương dã quên mình rồi chăng. Ông lẩm bẩm và cảm thấy 1 nỗi buồn xâm chiếm vào tâm tư. Ông bồi hồi nhớ lại lần gặp Diễm Hương, làm quen với cô và nhờ may mắn ông đuợc đưa cô về. Sau hôm đó, ông nhận đuợc điện tín gọi sang Hông Kông gắp để dự một cuộc hội nghị bàn đến những vấn đề liên quan đến công ty cúa ông. Hình ảnh kiều diễm cúa Diễm Hương quấn quýt tâm hồn ông từ trong igây phút đó, theo ông lên máy bay, vương vấn chung quanh ông trong những buổi họp căng thẳng và cả trong những giấc ngủ dịu dàng. Ông đã yêu rồi chăng. Tình yêu đến với ông thật nhẹ nhàng êm ái khác hẳn với tình cảm bông bột thời trai trẻ và hạnh phúc khô khan cúa đời ssống vợ chồng. Thế Bảo đã một lần cưới vợ. Mộng Vân, người vợ ấy là một người đàn bà sắc sảo, đã có một đứa con riêng truớc khi đến với ông. Nhưng vì quá say mê bà ta, ông đã bỏ qua tất cả, nhận đứa con trai tám tuổi ấy làm con mình. Sau cú sốc tình yêu, Thế Bảo nhận thức đuợc rằng, ông không hề yêu vợ khi thấy rõ chân tướng của Mộng Vân : Bà ta chỉ yêu cúa cải tiền bạc cúa ông mà thôi. Nỗi buồn này ông chá biết tâm sự cùng ai, nên đành chịu đựng cho qua năm tháng, một phần vì sợ cha mẹ ông buồn, 1 phần ông cần phải giữ uy tín khi tiếng tăm ông đang lên trên buớc đường công danh. Thời gian vẫn trôi qua, sự thành đạt trên đường làm Thế Bảo tạm quên đi nỗi bất hạnh của mình. Hai người ở với nhau đuợc tám năm nhưng không có đuợc mụn con nào, lỗi này do Mộng Vân. Theo như lời bác sĩ nói, vì lần sinh truớc quá khó khăn, lại bị mổ, muốn cứu cả hai mẹ con, bác sĩ đành làm phẫu thuật cắt đi buồng trứng để giữ an toàn cho đời sống lâu dài cúa người mẹ sau này. Sau khi biết đuợc điều này, Thế Bảo càng căm thù sự lừa dối của Mộng Vân, vậy mà bà ta cứ cố đấm ăn xôi, mồi chài ông cho bằng đuợc để tha hồ phung phí tiền bạc cúa ông. Thêm vào đó, Thế Hải - đứa con riêng của Mộng Vân - càng lớn càng tỏ ra cứng đầu khó dạy. Nó bó học từ năm lớp chín, đua đòi theo chúng bạn ăn chơi truỵ lạc. Có 1 lần, nó cạy hộc bàn trong phòng Thế Bảo lấy đi 1 số tiền rất lớn, làm 1 chuyến du lịch đế vương. Mười ngày sau, ỷ vào tình thương của Mộng Vân, Thế Hải nhâng nháo trở về sau khi tiêu hết vèo số tiền chôm chía. Không nhịn đuợc nữa, Thế Bảo cương quyết từ bỏ đứa con không phải là ruột thịt cúa mình. Mặc cho Mộng Vân gào thét khóc lóc, Thế Bảo buộc bà ta phải đem THai đi nơi khác nếu còn muốn tiếp tục sống chung với ông. Thật ra lúc đó Thế Bảo đang tìm cách ly dị vợ nhưng chưa tim ra lý do, Mộng Vân biết đuợc điều này nên cắn răng nhượng bộ TBẢo dù bà ta không phải là tay vừa. Thế Hải đuợc gửi về quê ngoại một thời gian, thì Mộng Vân chết vì tai nạn trong 1 chuyến du lịch bằng xe hơi. Thế Bảo trở về cuộc sống độc thân. Bấy giờ, ông đã là 1 trong những người giàu nhất thành phố, những người đẹp vây quanh ông càng ngày càng nhiều với uớc vọng đuợc nâng khăn sửa túi cho ông. Nhưng lạ lùng thay, trái tim ông như đang phong kín bởi 1 màn băng tuyết dày đặc, ông dửng dưng với tất cả các nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, những đôi mắt thông minh, những trí óc mẫn cán của nhiều cô gái thượng lưu, có học mà nếu cưới về, họ sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho ông trong công việc kinh doanh và giao tiếp...nói tóm lại, họ hơn bà vợ đã chết cúa ông rất xa. Thế Bảo không khô khan, ông rất giàu tình cảm, nhưng hình như ông không yêu ai đuợc nữa. Mười năm trôi qua, đầu óc ông chứa đầy những mối nghi ngờ. Ông khôg dám cười vợ, vì ông luôn luôn nghĩ rằng,bất cứ ngườI con gái nào đến với ông cũng vì tiền mà thôi... Cho tới buổi chiều hôm đó, trong ngày lễ sinh nhật cúa PLan, ông đã gặp đuợc một nữa con người cúa ông. Diễm Hương, Diễm Hương, ôi, không có bút mực nào tá xiết long `thương nhớ của ông đối với cô. Cô là hiện thân cúa 1 tâm hồn thánh thiện mà mới thoạt nhìn, ông cảm nhận đuợc 1 hạnh phúc triền miên bên vững nếu đuợc sống bên cô. Sau khi chia tay cô, Thế Bảo quyết định buớc ra khỏi vỏ ốc độc thân cúa mình, ông sẽ tục huyền vì ông chắc chắn rằng, ông đang yêu Diễm Hương đắm say. Thế Bảo rời khỏi công ty, một mình lái xe về nhà. Bà quản gia Thu Lan ra mở cổng : - Mừng ông chủ đã về. - Chào bà Lan, cả nhà vẫn mạnh chớ. - Thật là quí hoá, ông đã Về kịp. - Chuyện gì thế? - Mai là ngày giỗ cúa ông cụ. - Thế à. Tôi quả là con bất hiếu, chả nhớ gì cả. Công việc nhiều quá, chắc ông bà cụ ở suối vàng cũng thông cảm mà không nỡ giận tôi. Buớc vào phòng khách, những tấm màn cửa sổ đã thay mới, lọ hoa glaicul rực rỡ chói ngời ánh nắng làm lòng Thế Bảo cảm thấy vui vui : - Bà Lan à. - Ông chủ gọi tôi? - Hoa đẹp quá, bà mua đấy à. - Dạ không, của Thu Hồng đấy, nó hái tại nhà một người bạn. - Hái à? Ở thành phố này mà cũng trồng đuợc glaieul sao? - Đuợc chứ ông, nhưng thua Đà Lạt xa. - Cũng khá đấy chứ, màu đỏ rất tươi. Bác Chanh làm vườn rón rén đi vào : - Ông chủ mới về ạ. - Chào bác. Sảo Đám hồng Đà Lạt có bám rể nổi không? - Thưa ông chủ khả quan lắm ạ. Có cây đã nhú nụ hoa. - Tốt lắm. TBẢo nói với bà Lan : - Tôi vào phòng nhỉ ngơi đây. - Vâng, tôi sẽ lo xong bữa cơm chiều ngay. - Khi nào muốn ăn thì tôi sẽ gọi. Chào tất cả nhé. Mộc chiếc Honda từ ngoài cổng tiến vào, tiếng máy nổ ầm ỉ. Bà quản đi ra, đưa ngón tay lên môi : - Suỵt...tắt máy ngay, Thu Hồng. Cô gái ngồi trên xe trạc ba mươi tuổi, nuớc da bánh mật, đôi mắt lá răm khá đẹp. Cô mặc quần tây nâu, áo sơ mi thêu hoa sặc sỡ, giày da tiệp màu quần trông rất lịch sự. - Sao hôm nay mẹ khó tính thế? - Khó cái gì, ông chủ về rồi đấy. Mắt Thu Hồng sáng lên : - Thế hở mẹ. Ông chủ có mua quà nhiều không? - Mẹ không biết. Con đừng có tươm tướp lên thế. Thu Hồng liếc : - Mẹ khắt khe vừa thôi chứ. Con đi cất xe đây. Nhìn theo Thu Hồng, bà Thu Lan cảm thấy 1 nỗi buồn dâng lên se thắt trái tim bà.BÀ đi xuống bếp xem thử bữa cơm chuẩn bị xong chưa. Chị bếp đang xếp xà lách ra đĩa. - Cháu định chiên thêm bộ lòng gà cho ông chủ dùng. Có đuợc không bác? BÀ bỗng bực mình ngang : - Muốn làm gì thì cứ việc, tôi chá có ý kiến. Bà trở về phòng và càng bực mình thêm khi thấy áo quần Thu Hồng thay ra vứt bừa bãi lên gường. Con nhỏ lại đi dâu mất tiêu. Bà nằm duỗi lên giường, giòng quá khứ bỗng quay về nặng trĩu cõi lòng bà... Bà là 1 cô gái tỉnh lẽ, cách đây ba mươi năm. Hôm đó cũng vào 1 buổi chiều đẹp như thế này, càng đẹp hơn khi trong lòng bà có 1 niềm vui lớn : bà vừa thi đậu tú tài. - Mẹ ơi, con muốn tiếp tục vào Đại Học. - Gia đình ta nghèo lắm Thu Lan à. Ba con định xin cho con đi dạy tại trường tư... - Làm cô giáo ư? - Con bằng lòng chứ? - Không bao giờ mẹ ạ. Đó là 1 nghề bạc bẽo nhất trên đời. Con muốn trở thành 1 luật sư. - Nhưng...tiền đâu cho con lên Sai Gòn ăn học? Mẹ cũng đành chịu thôi. Hãy tha thứ cho mẹ. Vậy là đành chôn chặt cuộc đời nơi xứ khỉ cò gáy này mất, bà đau xót nghĩ thầm mà nuớc mắt rơi ngắn rơi dài. Nhưng không, vị cứu tinh đời bà đã xuất hiện như 1 phép nhiệm mầu. Đó là dì Thaí Hoà, bạn rất thân với mẹ bà hồi còn đi học. Dì lấy chồng xa xứ, sau mười lăm năm, dì trở lại quê nhà trên một chiếc Mercedes lộng lẫy và nơi ghé thăm đầu tiên là nhà người bạn gái ngày xưa. Mẹ bà giới thiệu : - Đây đứa con gái duy nhất của mình, Thu Lan. Dì ôm chầm lấy bà : - Thu Lan, Thu Lan cúa dì xinh quá. Cháu học đến đâu rôi? Mẹ bà nói : - Cháu mới xong tú tài, mình định xin cho cháu đi dạy tại một trường quen... Dì hỏi bà : - Cháu khôg định thi vào Đại Học sao? Mẹ bà đỡ lời : - Gia đình mình không đủ điều kiện cho cháu học tiếp. - Quan trọng là cháu có muốn học nữa không, mình sẽ giúp cho. Thế là bà theo dì Hoà về thành phố ghi danh học Luật. Chồng dì Hoà là Thế Chương, một nhà doanh nghiệp giàu có. Cũng như mẹ bà, dì Hoà chỉ có 1 người con trai, đó là Thế Bảo, nhỏ thua bà vài tuổi. Một lần nữa, định mệnh lại tỏ ra khắt khe với bà, hay nói đúng hơn, lỗi này do bà mà ra. Bà không biết an phận Cuộc sống đầy đủ tại nhà dì Hoà đã làm cho bà trở nên lười biếng, bà bỏ bê việc học và tập tánh ăn chơi. Truớc cạm bẫy đo thành, bà đã sa ngã dễ dàng. Bà đã dâng hiến sự trong trắng của mình cho một gã Sở Khanh, đến khi hiểu ra thì đã muộn. Người tình cúa bà lạnh lùng buớc lên xe hoa với 1 người con gái khác, xấu hơn bà nhưng tiền bạc thì nhiều vô số kể, cha cô là 1 ông lớn trong bộ máy chính quyền lúc bấy giờ. Ôm cái bào thai ba tháng, bà ra cầu Bình Lợi tự tử nhưng số bà con nặng nợ với đời nên đuợc cứu sống. Dì Hoà đem bà về, chăm sóc bà cho đến ngày sinh nở, tội nghiệp dì,dì dấu cá mẹ bà sự kiện nhuốc nhơ này. Sau khi sinh Thu Hồng, bà không còn lòng dạ nào để tiếp tục việc học nữa. Ông Thế Chương cho bà vào làm thư ký tại công ty ông để kiếm tiền nuôi con. Mang ơn ông bà Thế Chương quá nặng, bà ra sức làm việc để đền bù 1 phần nào lỗi lầm cúa mình. Rồi ba mẹ bà lần luợt mất đi, bà không có dịp trở về quê cũ nưa những, bà trở thành người trong gia đình cúa ông bà Thế Chương hồi nào không hay. Thu Hồng lớn lên trogn tình thương cúa bà và của ông bà Thế Chương. Cô bé đuợc học hành đàng hoàng, chăm sóc ân cần, đầy đủ về tình thần lẫn vật chất. Đến khi Thế Bảo cưới vợ, người vợ cúa Thế Bảo có đứa con riêng trạc bằng tuổi Thu Hồng đuợc Thế Bảo nhận làm con, mang tên là Thế Hải. Có một thời gian, Thế Hải và Thu Hồng đối xứ với nhau rất thân mật, bà Thu Lan hy vọng con gái bà sẽ thành dâu con của Thế Bảo. Bà Mộng Vân biết đuợc chuyện này, ra sức ngăn cản và tỏ ra khinh miệt Thu Hồng. - Ôi chẳng qua là nó đuợc diễm phúc hơn mình. Thằng Thế Hải cũng là con hoang chứ cao quí gì. Đó là nhận xét cúa bà Thu Lan đối với bà Mộng Vân. Truớc vé kênh kiệu, coi người bằng nửa con mắt của bà Mộng Vân, bà Thu Lan ngày đêm nguyền rủa cho bà ta tàn mạt cuộc đời. Không biết có phải trời trả thù dùm bà Thu Lan, hay là vận hên cúa bà Mộng Vân đã đến hồi bế mạc, nên biến cố bắt đầu dồn dập trút lên đầu con người kiêu ngạo này : thằng con trời đánh Thế Hải bị từ bỏ, rồi bà ta bị chết không toàn thây trogn 1 tai nạn giao thông. Lúc này, Thu Hồng đã trở thành 1 thiếu nữ hai mươi tuổi xinh đẹp khoẻ mạnh. Cô đuợc chỉ định thay thế mẹ vào làm việc trogn công ty của Thế Bảo. Ông bà Thế Chương đã già, muốn nghĩ ngơi, nên giao toàn bộ Công Ty cho con trai duy nhất của mình. Bà Thu Lan ở nhà, ngày đêm chăm sóc hai ông bà và trở nên người quản gia thân tín. Cùng với sự trung thành, trong lòng bà Thu Lan đang nung nấu một giấc mộng lớn : Thu Hồng sẽ đuợc Thế Bảo chú ý. Nhưng không, đã mười năm qua, con người TBẢo như 1 tảng băng lạnh giá, hình như ông khgôn có ý định tục huyền, ông đối xử lịch sự với những cô gái vây quanh ông, cũng như xem Thu Hồng như 1 cô bạn nhỏ, vậy thôi. Niềm hy vọng đuợc làm vợ Thế Bảo cũng cháy bỏng trogn tâm hồn Thu Hồng, nên Thu Hồng không chịu làm quen với ai cả, và tuổi thanh xuân của cô cứ thế trôi qua lạnh lùng. - Nó đã ngoài 30 rồi. Bà Thu Lan xót xa lẩm bẩm, giờ muốn kiếm cho nó một tấm chồng cũng không dễ lắm đâu. Tiếng Thu Hồng reo lớn làm bà giật mình : - Mẹ... Thu Hồng ngồi xuống bên bà, chìara một gói giấy - Có quà cho chúng ta đây nè. BÀ Thu Lan nhỏm dậy : - Quà gì thế. - Quà Hồng Kông đấy mẹ à. - của ông chủ à? - Còn ai vào đó nữa. Thu Hồng xổ tung ra giường hai xấp vải hao : - Xấp hoa màu nâu này của mẹ. - Đẹp qúa, ông chủ có mắt thẩm mỹ thật. Vậy là ổng đã gặp con. - Con, con đang ngắm hoa ngoài vườn thì ông gọi con lại tặng gói quà này. - Ông đi rồi à? - Dạ không. Ông đang ăn cơm, Mẹ ạ, lạ lắm cơ. - Cái gì vậy? - Sao bỗng dưng con thấy thần sắc cúa ông chủ tươi như hoa, chắc ông đang có chuyện vui lắm. Niềm hy vọng lại dâng lên trong lòng bà Thu Lan. Có thể...có thể ông Thế Bảo đã nghĩ lại và đã để ý Thu Hồng rồi chăng? Chưa bao giờ TBẢo tặng cho Thu Hồng món quà đầy ý nghĩa như thế : một xấp hàng mịn màu xanh có in hoa hình trái tim. Bà Thu Lan chỉ đoán đúng một nửa. Phải rồi, ông TBẢo đang vui vì yêu nhưng đối tượng của ông không phải là Thu Hồng. Trong phòng ăn sang trọng, nơi chiếc bàn vuông trải khăn trắng muốt, ông Thế Bảo đang đắm mình vào những cơn mơ mộng êm đềm. Chùm đèn bằng thuỷ tinh trên cao lấp lánh soi vào tim ông những đốm ánh sáng ngọt ngào hạnh phúc - Ông đang nghĩ đến Diễm Hương. Không biết giờ này Diễm Hương đang làm gì nhỉ, tại sao cô không gọi điện thoại cho ông. Cô không muốn làm bạn với ông chăng? Cô chê ông đã già ư? Ông không tin thế, ông biết ông lắm mà, nghĩa là ông vẫn còn trẻ và đẹp trai, bằng chứng là rất nhiều ng` muốn gã con gái đôi mươi cho ông, rõ ràng là họ chỉ nhắm vào tư cách của ông, vì họ cũng rất giàu. Như cha của PLan chẳng hạn, ông ta là bạn của Thế Phong, người chú họ của TBẢo, và theo như lời của chú Phong, ông ta rất muốn PLan trở thành người bạn đời của ông. Kể ra, Plan cũng khá đẹp nhưng sao tim ông chả mảy may rung động ctruớc vẻ duyên dáng của cô. Ngược lại, như có duyên nơ> từ muôn kiếp truớc, khi Diễm Hương xuất hiện giữa bàn tiệc, trái tim ông bỗng đập rộn ràng như thuở còn đi học, ông cảm thấy mình trẻ lại bất ngờ. - Ngày mai, mình sẽ qua Thu Hồng Đa tìm Diễm Hương. TBẢo tự nhủ lòng. Ý nghĩ đó làm ông hưng phấn, ông ăn cơm rất ngon miệng. Có tiếng gõ nhẹ lên cửa. Ông ngẩng lên : - Ai? - Tôi ạ. - Bà Lan đấy à. Mời bà vào. Bà Thu Lan đẩy cửa buớc vào. - Tôi không làm phiền ông chủ chứ. Thế Bảo chỉ chiếc ghế đối diện : - Không sao, bà ngồi xuống đi. Bà định nói chyện gì với tôi thế? - Tôi muốn cảm ơn ông vì món quà.... Thế Bảo ngắt lời : - Có đáng là bao, bà không nên khách sáo. - Thu Hồng rất thích xấp hàng ông tặng. - Tốt lắm ! Công việc của cô ấy có gặp gì trở ngại không? - Không ạ. Thưa ông...Đi đường xa mệt, ông ăn đuợc cơm không ạ. Thế Bảo gật gù : - Ngon, ngon lắm bà Lan ạ, nhất là món lòng gà. Bà Thu Lan cảm thấy khó chịu khi thấy món lòng gà chiên là sáng kiến của chị Bếp. Bà ngồi im lặng. - HÌnh như bà muốn nói điều gì nữa? Thưa ông, tôi muốn nói đến bữa giỗ ngày mai, tôi đã nhờ anh Tai mời ông bà Thế Phong, ông bà Tám Ngọc...Như năm ngoái, ngoài ra ông có định mời ai nữa không ạ? - Đủ rồi bà ạ, chỉ trong vòng bà con thân mật thôi. Không nên rình rang lắm. Hồi sinh tiền, ba mẹ tôi rất ghét ồn ào. - Vâng, tôi râthiểu. - Bà thật là chu đáo. - Ngày xưa, ông bà rất thích món chá tôm, nên tôi đã nhờ 1 bà bạn già sáng mai qua đây sớm để hướng dẫn chị bếp làm món này. Ông cho phép tôi đuợc theo anh Tài đến nhà đón bà ấy? - Đuợc, bà cứ tự nhiên. Ngày mai tôi giao hản cho bà 1 cái xe. À, mà bà bạn nào thế, sao lâu nay không thấy bà giới thiệu cho tôi? -Ôi, đó là người cùng quê tôi mới gặp lại mà, tôi cũng chưa tới nhà bả, nhưng bả có cho địa chỉ ở Thanh Đa. - Cư xá Thanh Đa? - Phải. Ông làm sao thế? - Ồ, không ! Không có gì Hai chữ Thanh Đa làm trái tim Thế Bảo lại đập mạnh, nếu không dằn đuợc, có thể ông đã nói với bà Thu Lan rằng, ngày mai, ông sẽ sang bên ấy với bà. Thế Bảo đứng dậy : - Phiền ba dọn dùm, tôi ra vườn đi dạo 1 lát.