Xưa, có một ông già bán kẹo đề lên thùng xe như thế này: "Ngày mai ăn khỏi trả tiền." Trẻ con xem thấy thích lắm, rủ nhau mua kẹo và nghĩ rằng: "Ngày mai mình sẽ ăn kẹo đã thèm... vì ông bán kẹo đã nói vậy mà."

Nhưng, ngày mai... ngày mai... rồi ngày mai, ông bán kẹo vẫn bắt bọn trẻ phải đưa tiền mới trao kẹo cho. Vì ngày mai là một ngày không bao giờ có.

Lời Bàn

Em thân mến!

"Ngày mai ăn khỏi trả tiền" chỉ là một lối nói gạt trẻ con. Vì ngày mai không bao giờ đến, thật chăng là chính cái khoảnh khắc ngắn ngủi hiện tại này đây. Nếu ta bảo rằng "Ngày mai ta sẽ học hành đàng hoàng, sẽ giúp đỡ người này, kẻ nọ, sẽ bắt đầu tu hành cẩn thận, sẽ thực thi những cải cách vĩ đại v.v... và v.v... thì coi chừng, đó có thể là một lời hứa hẹn suông để ta được phép duy trì tình trạng "bê bối" hiện tại... cho khỏi áy náy, cắn rứt lương tâm mà thôi.

Ngày mai, rồi cũng sẽ y hệt như ngày hôm nay. Vậy thì những gì có thể làm được bây giờ chúng ta hãy... một... hai... ba... bắt tay làm liền, chớ đừng hẹn vào ngày mai, là một ngày chỉ có trong ảo tưởng mà thôi. (1983)

Hể trí biết chắc điều ấy thì nên gắng làm chớ không buông lung, không buông lung thì được an vui trong các cõi thánh.

Trích: Vô Minh Từ Đâu Ra của Như Thủy, WP: Trí Đạt