Chương 1: Chương 1:
Chương 1. Xin chào bác sĩ Hà, tôi là Hứa Mộ Sênh
22.5.2017
Hà Tinh Tinh một đời chẳng có gì nổi bật, duy nhất đáng để người ngoài khen ngợi đó là hồi còn trẻ ngưỡng mộ một người qua TV, không ngờ đến một ngày người ấy đến bên cô, lại còn trở thành Mr. Right của cô.
---
Hôm nay Hà Tinh Tinh đi đôi giày nhỏ màu trắng có chút khó chịu, từ khu ký túc xá của nhân viên tới bệnh viện chỉ có 10 phút, gót chân cô đã bị xước lộ ra vết máu lớn.
Chiều tối hôm qua, đôi giày trắng này vừa được đưa tới để kết hợp với chiếc váy hoa cô vừa mới mua. Chiếc váy mang phong cách rừng cây với những bông hoa nhỏ nhắn, dài qua đầu gối, được làm từ vải tơ, màu sắc chính là màu tím cô thích nhất, bên cạnh cổ áo có hai dây dài rủ xuống, được cô buộc thành nơ bướm rất đáng yêu. Chiếc váy phối hợp với đôi giày này là vừa đẹp, giống như một tiểu tiên nữ vậy.
Nhưng không ngờ đôi giày này mang lại không vừa chân, khó chịu chết được!
Đầu tháng ba, cái lạnh đầu xuân mỗi sớm vẫn còn rõ rệt, rất nhiều người trên phố đều khoác áo lông và áo phao rất nặng. Nhưng Hà Tinh Tinh này thì lại không sợ lạnh mà mặc chiếc váy hoa mỏng manh, bên ngoài chỉ khoác chiếc áo gió màu cây ngân hạnh, để lộ ra đôi chân dài trắng trẻo.
Suốt đường đi, số người quay đầu lại nhìn vô cùng nhiều.
Tục ngữ nói không tự tìm đường chết sẽ không chết, nhờ đôi giày nhỏ này Hà Tinh Tinh không thể không gắng gắng sức bước đi, thực sự là thấu hiểu được câu nói này.
Từng đợt gió lạnh thổi qua, Hà Tinh Tinh cảm thấy cả người lạnh thấu xương cả người không tự chủ được run rẩy, sau đó dùng hai tay ôm người bước đi, đôi giày trắng làm cô đau đến nỗi chân không đứng vững. Mỗi một bước đi đều vô cùng gian nan.
Khó lắm đến được bệnh viện, cô hít sâu một hơi cố gắng đứng vững đợi thang máy lên phòng làm việc, vừa đặt mông ngồi lên ghế không hề suy nghĩ lập tức tháo đôi giày ma quỷ kia ra.
Phần da ở gót chân bị xước rồi, máu chảy rất nhiều, nhìn thôi cũng cảm thấy đau. Cảm giác này giống như dùng kim tiêm không ngừng đâm vào vậy, đau đến mức cô nhịn không được hít sâu một hơi.
Thật ra đối với một người bình thường mất đi một miếng da cũng không phải là quá đau, nhưng đối với Hà Tinh Tinh thì lại khác, thần kinh cảm giác của cô trời sinh mẫn cảm hơn người thường, bình thường chỉ xước chút da cô đã đau đến mức nghiến răng chịu đựng. Người không biết chuyện còn tưởng cô cố tỏ vẻ đáng thương.
Phòng làm việc mở cửa nhưng cô không vội bước vào mà nhìn bạn tốt Lâm Điềm đứng cách đó không xa, gọi to: “Điềm Điềm, cậu có băng cá nhân không?”
Lâm Điềm đang cùng y tá trưởng Trịnh nói chuyện, nghe thấy tiếng cô hỏi liền xẵng giọng hỏi: “Cần mấy cái?”
“Hai cái!”
Nghe được câu trả lời của Hà Tinh Tinh, Lâm Điềm lấy từ trong ngăn bàn ra hai miếng băng cá nhân rồi đi vào phòng làm việc.
Y tá Lâm nhìn nhanh từ trên xuống dưới, cười nhạo, “Ôi, cậu thật có bản lĩnh đấy! Mặc trong thời tiết này mà không thấy lạnh sao?”
Hà Tinh Tinh nhận lấy băng cá nhân trong tay bạn tốt, lập tức xé vỏ ngoài lấy băng cá nhân dán lên miệng vết thương, “Có lạnh đến mấy cũng không ngăn được phụ nữ trời sinh thích cái đẹp!”
Lâm Điềm: “...”
Lâm Điềm lạnh lùng lườm cô ấy một cái, nói: “Cậu cứ như vậy, dự báo thời tiết hôm nay nói Hoành Tang sẽ hạ nhiệt độ trên diện rộng, cậu hãy cầu nguyện cậu có thể sống sót trở về đi.”
Hà Tinh Tinh: “...” Sống không còn gì luyến tiếc.
Lâm Điềm không thèm để ý đến tâm hồn bé nhỏ bị thương của Hạn Tinh Tinh, tiếp tục đe dọa, “Đều là bà cô hai mươi bảy tuổi, sao cậu cả ngày bắt chước mấy đứa học sinh cấp ba mười tám tuổi ăn diện vậy, tớ cũng xấu hổ thay cậu đấy.”
Hà Tinh Tinh: “...”
Hà Tinh Tinh còn có thể nói gì nữa đây? Cô cũng tuyệt vọng lắm! Trời sinh có khuôn mặt của bé gái, năm nay đã hai mươi bảy tuổi nhưng đi ngoài đường ai cũng nói cô là học sinh cấp ba, thậm chí còn có người trực tiếp nghĩ cô là học sinh cấp hai. Cô cũng muốn mặc mấy bộ đồ gợi cảm mà, cũng muốn bước trên con đường nữ vương cao quý với vẻ đẹp lạnh lùng mà, nhưng biết làm sao được khi khuôn mặt cứ trẻ con như thế, vẽ hổ không thành lại thành vẽ chó nha.
“Tớ đi đây, cậu tiếp tục yêu cái đẹp đi. Tớ đến chỗ y tá Trịnh cùng bọn họ nói chuyện đây.”
“Tớ nói này Lâm Điềm, một cô nương chưa xuất giá như cậu, cả ngày cứ cùng mấy người phụ nữ đã kết hôn nói chuyện vui vẻ như vậy, có nhiều chuyện hợp nhau vậy sao?”
“Tinh Tinh, vậy là cậu không hiểu rồi, cô nương như tớ đang học hỏi kinh nghiệm từ những người phụ nữ hiểu biết nhiều, học cách sau này làm sao đối phó với mẹ chồng khó tính đấy.”
Hà Tinh Tinh: “...”
Cô muốn biết mẹ chồng tương lai của cô ấy mà biết được, bà ấy có cô con dâu tương lai đang hao tổn tâm sức đối phó với bà ấy thì sao nhỉ? Bác sĩ Hà bỗng nhiên thấy cảm thông với mẹ chồng tương lai của y tá Lâm.
Lâm Điềm đang trong quá trình tìm hiểu với một người tên là Trình Tự Viên, hai người cũng đã bàn về việc cưới xin rồi. Nhưng Lâm Điềm có chứng sợ hãi trước hôn nhân, khoảng thời gian này cứ luôn tìm người từng trải là y tá trưởng Trịnh xin lời khuyên.
Lâm Điềm không để ý tới biểu cảm hết cách của Hà Tinh Tinh, quay người lắc cái eo thon nhỏ rời đi.
Hà Tinh Tinh chép miệng, lấy từ trong ngăn bàn một đôi dép lê tai thỏ lông xù ra thay, đôi giày trắng kia trực tiếp bị cô đá vào trong góc phòng không thèm nhìn đến.
Cũng may mà trong phòng làm việc có đôi dép lê dự bị, nếu không thì cả ngày hôm nay cô phải mang đôi giày không vừa chân.
Nhìn lại đôi giày trắng bị đá vào góc phòng, Hà Tinh Tinh vẫn chưa hết giận, mở giao diện gian hàng trên Taobao, nhấn trả hàng.
Đã nói là đảm bảo không đau chân, tưởng tôi không dám trả hàng à?
Mẹ nó, tất cả đều là lừa đảo!
Trả hàng, không thỏa hiệp, không thương lượng.
Mới sáng sớm đã gặp phải chuyện không vui, Hà Tinh Tinh bực bội vò mái tóc màu cây đay.
Công việc mỗi ngày đều đã được sắp xếp, sáng sớm sẽ là ngắm ảnh nam thần, cô lấy điện thoại ra bắt đầu lướt weibo, không ngờ trên bảng nhiệt sưu hôm nay lại nhắc đến - Ảnh đế Hứa Mộ Sênh.
#Phim điện ảnh “Trường Sinh Quyết” đóng máy, Hứa ảnh đế ở Hoành Điếm#
Cô nhìn lịch để bàn, ngày 6 tháng 3, cô còn cố ý dùng bút dạ đen khoanh tròn lại. Trời ơi, hôm nay là sinh nhật của idol, vậy mà cô ấy lại quên mất. Thực không nên mà!
Hứa Mộ Sênh năm nay ba mươi hai tuổi, tính thời gian anh ấy vào nghề đến nay, cô đã là fan của anh khoảng 10 năm rồi.
Đăng nhập tài khoản “Fan Hứa chuyên nghiệp mười tám năm”, Hà Tinh Tinh lập tức mở weibo của Hứa Mộ Sênh.
Hứa Mộ Sênh V: “Sinh nhật lần này thực sự rất vui! Cảm ơn tất cả mọi người! Chúc mừng “Trường sinh quyết” đã đóng máy! (mặt cười)”
“Trường Sinh Quyết” lấy bối cảnh nhà Đường, nói về cặp huynh đệ sinh đôi ngẫu nhiên có được võ lâm chí bảo Trường Sinh Quyết, dẫn đến phát sinh nhiều chuyện liên tiếp. Hứa Mộ Sênh trong phim đóng vai đại ca Cố Trường Sinh. Bộ phim này do Công ty truyền thông điện ảnh lớn nhất khu vực Tây Nam sản xuất, đạo diễn Ngô Viễn Sơn chỉ đạo, ảnh đế Hứa Mộ Sênh hợp tác với ảnh hậu Dư Mỹ Nhã, ngày 16 tháng 12 khởi quay, dự kiến quay hơn 3 tháng, cuối cùng cũng thuận lợi đóng máy.
Trong ảnh, Hứa Mộ Sênh mặc trang phục thời Đường bị nhân viên tổ kịch vây thành một vòng, anh đang thổi nến chiếc bánh sinh nhật to được đặt trước mặt. Khuôn mặt kia đủ làm mê hoặc biết bao trái tim thiếu nữ.
Fan chuyên nghiệp Hứa mười tám năm: “Trời ơi! Nam thần của mị đẹp trai quá, đẹp trai muốn khóc rồi! Hứa ca ca sinh nhật vui vẻ!” (bánh gato)
Fan nhỏ nhà Hứa Mộ Sênh: “Lão Hứa sinh nhật vui vẻ, chờ đợi “Trường sinh quyết”.”
Nói cho Hứa Mộ Sênh nghe: “Lão cán bộ sinh nhật vui vẻ!”
Luôn cố gắng tiến thêm một bước: “Lão Hứa sinh nhật vui vẻ!!! Chưa từng được Hứa Mộ Sênh like chính là tôi!”
Cô yên lặng like sau đó chuyển phát.
Tinh Tinh là mặt trời nhỏ: “Lão Hứa sinh nhật vui vẻ! (Yêu anh)”
Ngắm xong nam thần, cô lại lướt weibo một chút, Weibo của cô vô cùng đơn điệu, từ khi đăng ký đến nay tổng cộng có hơn hai trăm bài viết, trong đó hết bảy phần là về nam thần, ba phần còn lại đều là nội dung về tầm quan trọng của tuyến vú phụ nữ.
Một lúc sau, đàn anh Chu Tuấn Thâm và lão Vương bước vào phòng làm việc.
Lão Vương nhìn thấy cô ấy ăn mặc như vậy liền không nhịn được phì cười. Hà Tinh Tinh giả vờ như không nghe thấy.
Sau đó, Hà Tinh Tinh phải cùng chủ nhiệm và các bác sĩ khác đi kiểm tra phòng. Một đội ngũ bác sĩ chậm rãi đi về hướng phòng bệnh.
Ánh mắt chủ nhiệm Thái giống như lơ đãng lướt bàn chân đang mang dép lê của Hà Tinh Tinh nhíu mày, khuôn mặt béo cử động, “Tinh Tinh nhìn xem cháu giống cái gì, trong giờ làm việc lại đi dép lê!”
Hà Tinh Tinh: “...”
Cô chớp đôi mắt to, tỏ vẻ vô tội nói: “Chủ nhiệm, buổi sáng cháu đi giày chật quá, khó chịu chết được, chú xem đằng sau gót chân cháu đều bị xước đến chảy máu rồi này. Cháu đảm bảo chỉ có lần này, không có lần sau nữa!”
Cô cùng Chu Tuấn Thâm đều là người do chủ nhiệm Thái một tay đào tạo ra, lại là hai người vượt qua thử thách phẫu thuật trẻ nhất trong khoa. Lại thêm quan hệ của bố cô và chủ nhiệm Thái không tệ, cho nên chủ nhiệm Thái từ đầu đã quan tâm cô. Cho nên sự việc lần này liền có thể cho qua.
“Cháu đấy!” Chủ nhiệm Thái liếc cô một cái, “Lạnh như vậy mà để chân trần, cháu muốn bị ốm hay là bị làm sao vậy? Cũng đã lớn như vậy rồi, vẫn không biết chăm sóc tốt bản thân. Có chuyện rồi bố cháu lại tìm chú đấy.”
Hà Tinh Tinh: “...”
Lão Vương nhàn nhã nói: “Chủ nhiệm, Tinh Tinh của chúng ta yêu cái đẹp, chú đâu phải là không biết.”
Lời vừa dứt, mọi người liền cười vang.
Hà Tinh Tinh: “...”
Hà Tinh Tinh giận dỗi liếc lão Vương, "Anh không nói thì không ai nghĩ anh câm đâu."
Lão Vương sờ sờ mũi để lộ ra nụ cười.
Y tá trưởng Trịnh lập tức giải vây cho cô, “Tinh Tinh không trang điểm xinh đẹp một chút, làm sao tìm bạn trai đây! Đám nam sinh bây giờ đều thích kiểu phong cách mới mẻ, đúng không bác sĩ Chu?”
Hà Tinh Tinh: “...”
Bác sĩ Chu nằm không cũng dính đạn: “...”
Tại sao mọi người ở đây, ai ai cũng hiểu lầm cô yêu thầm đàn anh, đây là cái quỷ gì vậy chứ?
---
“Khụ... Được rồi, kiểm tra phòng!”
Chủ nhiệm Thái ho nhẹ một tiếng, mọi người không tiếp tục trêu chọc nữa, tiếp tục kiểm tra phòng, đến phòng bệnh VIP 915.
Trong phòng VIP 915 xa hoa có người phụ nữ, tên là Lương Nhạn, 53 tuổi, ung thư vú thời kỳ đầu, là bệnh nhân do Hà Tinh Tinh phụ trách.
Khi bọn họ bước vào phòng, hộ tá vừa giúp Lương Nhạn ăn sáng xong, khẩu vị nhìn cũng không tệ, cả một bát cháo lớn đầy trứng muối và thịt nạc đều ăn hết, tinh thần nhìn cũng rất tốt, sắc mặt cũng hồng hào. Chỉ là có hơi gầy, mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, từ trên xuống dưới nhìn chẳng thấy thịt.
“Dì ơi, hôm nay dì cảm thấy thế nào?” Chủ nhiệm Thái hỏi.
Lương Nhạn cười nhẹ trả lời: “Khá tốt.”
Chủ nhiệm Thái chỉ Hà Tinh Tinh rồi nói: “Nếu cảm thấy khó chịu thì hãy nói với bác sĩ Hà, cô ấy là bác sĩ trị liệu chính của bà, có vấn đề gì cứ tìm cô ấy.”
Hà Tinh Tinh ngầm hiểu vội nói theo: “Dạ, có vấn đề gì dì cứ tìm cháu là được.”
“Tôi hiểu rồi.”
----
Hỏi thăm vài câu khi đi ra khỏi phòng bệnh, đứng trên hành lang bệnh viện chủ nhiệm Thái hỏi Hà Tinh Tinh tình hình của bệnh nhân giường VIP 915, “Tình hình bệnh nhân giường VIP 915 đó là như thế nào, ung thư?”
“Ung thư vú giai đoạn đầu, vẫn có thể điều trị được.” Hà Tinh Tinh lật bệnh án, vừa xem vừa trả lời.
“Vậy thì mau thông báo với người nhà một tiếng, sắp xếp thời gian làm phẫu thuật.”
“Vâng.” Cô trả lời, trong lòng lại có chút không hiểu, Lương Nhạn cũng đã nhập viện được hơn một tuần rồi, ngoài hai người chăm sóc, người trong nhà cũng chưa thấy ai đến thăm.
Cô định chút nữa sẽ tìm Lương Nhạn nói chuyện.
----
Buổi sáng Hà Tinh Tinh có hai ca phẫu thuật u xơ vú, dù chỉ là tiểu phẫu nhưng mãi đến trưa cô mới hoàn thành công việc.
Cô cùng với Lâm Điềm, lão Vương và mọi người ăn xong cơm trưa, liền trực tiếp đến phòng VIP 915 tìm Lương Nhạn.
Lúc này, Lương Nhạn cũng vừa ăn xong cơm trưa, người chăm sóc đang thu dọn thức ăn thừa.
Cô nở nụ cười gọi, “Dì ơi.”
“Bác sĩ Hà tới rồi à, đã ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Hà Tinh Tinh đi đến trước giường bệnh, nói: “Cháu đến nói chuyện với dì.”
“Bên đó có ghế, bác sĩ Hà mau ngồi đi!” Lương Nhạn hướng mặt chỉ cái ghế tựa bên cạnh giường, “Có chuyện gì vậy?”
“Là thế này, tình trạng trước mắt của dì chúng cháu đề nghị phẫu thuật cắt đi phần bị ung thư. Dì yên tâm, ở giai đoạn đầu ung thư vú, thiết bị phẫu thuật của bệnh viện rất tiên tiến, so với cứ trị liệu như vậy thì phẫu thuật có hiệu quả hơn. Dì xem lúc nào cháu có thể gặp người nhà của dì để nói chuyện được?”
Tình trạng của Lương Nhạn, Hà Tinh Tinh có biết một chút, ly hôn đã nhiều năm, có một đứa con trai, mấy năm nay đều cùng đứa con trai duy nhất này sống nương tựa lẫn nhau. Cô nói người nhà, thực sự là nói tới con trai bà.
Nghe cô nói như vậy, khuôn mặt Lương Nhạn khó xử, “Nhưng mà con trai dì công việc rất bận, sợ là không có thời gian tới!”
Hà Tinh Tinh: “...”
Cô vô cùng không hài lòng với đứa con trai này của Lương Nhạn. Mẹ ruột mình mắc bệnh phải nhập viện hơn một tuần rồi, thân là con trai mà chưa hề tới thăm mẹ. Còn nói gì mà công việc bận rộn, cả thiên hạ này chỉ có anh ta bận thôi sao, người khác không bận à? Anh ta bận? Chẳng lẽ còn có thể bận tới quên luôn mẹ mình?
Hà Tinh Tinh cố giữ bình tĩnh nói: “Dì à, công việc bận thế nào cũng sẽ có thể bớt chút thời gian đúng không? Nếu dì thấy không được tiện, để cháu liên lạc với con trai dì?”
Cô đoán có thể là quan hệ hai mẹ con không được tốt lắm.
Lương Nhạn nhìn cô rồi yếu ớt nói: “Thực ra dì không nói với con trai là mình bị bệnh.”
Hà Tinh Tinh: “...”
Cô thực muốn quỳ xuống lạy rồi, chuyện lớn như vậy mà dì ấy lại giấu không nói ra, tâm lý thực khác thường mà!
Cô suy nghĩ rối loạn, thật lâu sau mới nói: “Việc này dì nên nói với con trai, giấu không được đâu. Phẫu thuật càng sớm càng tốt. Dì vẫn nên nhanh chóng liên lạc với con trai đến đây một chuyến đi.”
----
Bận cả một buổi chiều, gần đến giờ nghỉ mới có chút thời gian rảnh rỗi.
Hà Tinh Tinh ở trong phòng làm việc pha cho mình một tách cà phê, mới uống được hai ngụm thì nghe thấy bên ngoài các y tá thét chói tai.
“Trời ơi, thật sự là là Hứa ảnh đế đó… tôi sắp xỉu rồi…”
“Oa, đẹp trai quá…”
“Lạc Lạc, mau véo tớ một cái, có phải tớ đang nằm mơ không? Thực sự là Hứa ảnh đế đến sao?”
-----
Cô vội vểnh tai nghe ngóng, trong lòng hoài nghi là vị minh tinh nào đến bệnh viện vậy? Náo nhiệt như vậy!
Cô đứng lên, đang định ra khỏi phòng làm việc xem xem chuyện gì xảy ra. Trước cửa đột nhiên xuất hiện một người.
Người đàn ông đi đầu mặc một chiếc áo khoác dạ màu xanh khói, bên dưới mặc quần nhung màu đen, chân đi một đôi giày màu nhạt, nhẹ nhàng đơn giản. Anh đeo kính râm, không nói lời nào mà sải bước dài đi tới. Khi bước đi còn mang theo gió khiến vạt áo khoác lay động.
Đi theo sau còn có mấy người đàn ông đều đeo kính đen, trên người được vũ trang đầy đủ, tư thế bảo vệ nghiêm ngặt.
Những người này không mời mà đến, còn khoa trương như vậy. Cô nhất thời sởn gai ốc, theo bản năng nắm chặt chiếc cốc. Cô thực sợ sẽ bị mấy người này bắt cóc.
Nhưng mà chỉ một giây sau, cô kinh ngạc đến chết lặng, nói không nên lời.
Chỉ thấy người đàn ông đi đầu đứng trước mặt cô, tháo kính râm xuống, nhìn cô rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Chào cô, bác sĩ Hà, tôi là Hứa Mộ Sênh.”