Chương 1 - Đường Cùng Chạy Trốn
Sáng sớm sương mù lượn lờ, ánh mặt trời chiếu rọi , kéo dài một mảnh rừng rậm xanh tươi. Lúc này, trong rừng rậm đang diễn ra một màn vừa chạy vừa đuổi. Một nam tử trẻ tuổi mặc áo đen mang theo một đám thủ hạ, xuyên qua khu rừng rậm, đuổi theo một nữ nhân xinh đẹp đang ôm một đứa bé trong ngực. Trong rừng rậm không ngừng có huyền thú cấp thấp xuất hiện, nam tử áo đen cùng thuộc hạ của hắn không đi được liền dừng lại giải quyết đám huyền thú đang cản đường này cũng chẳng biết tại sao, đám huyền thú lại không vây công nữ nhân kia. Nữ nhân hoảng hốt chạy bừa, chạy tới chỗ sâu nhất trong rừng rậm, nàng đã sớm mệt mỏi thở hồng hộc nhưng nàng cũng không dám dừng bước lại. Chỉ là đem đứa bé trong ngực ôm chặt hơn. Trò chơi mèo vờn chuột như vậy đã diễn ra chừng mấy ngày, thị vệ cùng tỳ nữ bên người nữ nhân cũng đều vì che chở cho nàng mà đã hy sinh. Lúc này, trong đầu nữ nhân chỉ có một ý niệm, đứa bé, đứa bé nhất định phải sống . Đột nhiên, nữ nhân đang chạy như điên bông dưng dừng lại. Xuất hiện ở trước mắt nàng chính là vách đá, vách đá thăm thẳm, mà sau lưng nàng mơ hồ truyền đến âm thanh của truy binh. Tuyệt vọng tựa như thủy triều dâng lên trong lòng. Không được, đứa bé nhất định phải sống! Ý niệm kiên định khiến cho trong lòng nàng đang hoảng loạn đột nhiên trấn định lại, nàng bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh. Thấy bên vách núi có dây leo quấn quýt với nhau, chung quanh cỏ dại mọc thành bụi, nhìn bụi cây rậm rạp, nhất thời nàng sinh ra ý niệm. Đem nữ nhi để trong nơi đây, còn chính mình dẫn truy binh đi. Nghĩ như thế nào, thì liền làm như vậy. Nàng yêu thương nhìn đứa bé trong ngực, thấy đôi mắt đứa bé mở to sáng ngời như thủy đàm, trong lòng nàng âm thầm thở dài, đứa nhỏ này, trải qua biến cố lớn như vậy, không phải là đã sợ đến choáng váng đi! Tình huống nguy cấp, nàng cũng không để ý suy tính những thứ này, hiện tại chỉ có thể đem đứa bé nhét vào trong bụi dây leo, sau đó từ trên cổ tay nàng gở xuống một chiếc vòng tay bảy màu bỏ vào trong tay đứa bé. "Sương Sương, nhớ, nhất định phải sống tốt! Mặc kệ có khó khăn như thế nào, cũng nhất định phải sống." Nghe tiếng bước chân truyền tới càng ngày càng rõ ràng, đáy mắt nữ nhân hiện lên một mảnh kiên định, nàng yêu thương ở trên trán đứa bé ấn xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó liền hạ ngoan tâm đẩy đứa bé vào chỗ sâu trong bụi dây leo, cho đến khi bên ngoài không nhìn ra một chút dấu vết, nàng mới yên lặng cầu nguyện: "Sương Sương, hi vọng con có thể tránh được một kiếp nạn này!" Nữ nhân chạy về phía hướng khác, nữ đồng núp ở trong bụi rậm dây leo, cặp mắt vô cùng sáng ngời nhấc lên cơn sóng lớn đáng sợ. Mẫu thân, thật xin lỗi! Nữ nhi vô năng! Đúng, là vô năng! Mặc dù thân thể của nàng là một đứa nhỏ nhưng linh hồn của nàng lại là linh hồn của người đã trưởng thành, nhưng như vậy thì như thế nào, ở nơi này thực lực vi tôn Đại lục, ba tuổi nàng chính là con kiến hôi, còn là con kiến nhỏ yếu nhất. Không biết qua bao nhiêu thời gian, một hồi tiếng bước chân lại nhốn nháo truyền đến, sau đó là đạo thanh âm từng đối với nàng hòa ái dễ gần vang lên, "Lục soát cho ta! Đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra tên tiểu tạp chủng kia, đem các loại dây leo, bụi cỏ thích hợp làm chỗ giấu người này toàn bộ đều thiêu hủy cho ta." Thanh âm, âm độc tàn nhẫn khiến cho ngay cả thủ hạ của chính hắn cũng không khỏi cả người phát run, nữ đồng núp ở trong bụi dây leo càng thêm khẩn trương, bàn tay không biết từ bao giờ đã bị nàng nắm tới chảy máu, máu chảy ra lại chậm rãi bị cái vòng tay hấp thu. Bên tai truyền đến tiếng dây leo bị thiêu cháy, nàng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, "Mẫu thân, thật xin lỗi, khổ tâm của người sợ rằng phải uổng phí rồi, nữ nhi chung quy khó thoát kiếp nạn này." Bóng tối của sự tử vong bao phủ lên đỉnh đầu, nữ đồng ngược lại lại rất bình tĩnh, nàng nhớ sau dây leo chính là vách đá. Chỉ cần nhảy xuống vách đá, nhị thúc lòng người đạ thú kia liền vĩnh viễn không chiếm được cái vòng tay này rồi. Rất nhanh, thân thể nho nhỏ của nàng liền thối lui đến bên vách núi, khóe môi nàng dần dần hiện lên một nụ cười quỷ dị, "Tần Trọng thiên, cho dù chết, ta cũng sẽ không để cho ngươi được thỏa mãn mong muốn!" Một đạo bạch quang thoáng qua, nàng liền hoàn toàn mất đi ý thức. Mở mắt ra lần nữa , thân thể nàng đang ở trong một mảnh không gian quỷ dị. nàng còn tưởng chính mình lại xuyên việt lần nữa rồi, nhưng thân thể và y phục quen thuộc đã nói cho nàng biết là không phải là như vậy. Sau khi hết khiếp sợ, nàng mới hiểu được, mình có phần may mắn sống sót. Quan sát mảnh không gian này một làn nữa, trong lòng nàng liền tràn đầy rung động, mảnh không gian này tuy có chút hỗn loạn, nhưng lại rộng mênh mông vô bờ. Sương mù dày đặc, trong không gian còn ẩn hiện mấy gian phòng cổ xưa, tóm lại, hết thảy đều vô cùng thần kỳ và quỷ dị nói không nên lời Tĩnh tâm lại, nàng phát hiện trong đầu mình nhiều hơi nhiều một chút tin tức, thì ra là ngay trong lúc nguy cấp ấy, nàng và cái vòng tay thần kỳ đó đã ký kết khế ước, sau khi ký kết khế ước vòng tay liền bảo hộ chủ, đem nàng đưa vào không gian bên trong vòng tay này, cũng chính là bây giờ thân thể nàng đang ở trong mảnh không gian này. Tin tức trong đầu nói cho nàng biết, nơi này gọi là Linh Phượng không gian. Ra khỏi Linh Phượng không gian, nàng mới phát hiện chính mình đã đến đáy vực. Đây là một mảnh sơn cốc xanh ngắt, đỉnh núi nghuy nga kéo dài hình thành xu thế vòng cung bao vây mà thành. Trung tâm, là một mảng thảo nguyên xanh ngắt. Cỏ dại mọc lên cao thấp không đều, tự tại mà xinh đẹp, gió nhẹ lướt qua, tựa như mặt biển lăn tăn gợn sóng. Đỉnh núi cao ngất bén nhọn, vách đá bóng loáng như gương, trong đó ở bên cạnh một ngọn núi , có một thủy đàm sâu không lường được, nước ở đấy, mát lạnh như băng hàn. bên cạnh thủy đàm có một cây cổ thụ cao vút, xanh ngát tầng mây. Thẳng đến lúc này, Sở Ngưng Sương vẫn là không thể tin được tất cả trước mắt, cho dù mọi thứ ở đây hiện lên như phim ảnh, rõ ràng như thế. Ba năm trước đây, nàng sống và làm đặc công tại nước Z, trong một lần làm nhiệm vụ nàng bất hạnh mất mạng, xuyên qua đến Phượng Ngâm Đại lục, trở thành một người trong thế gia cổ xưa ở Hiên Viên đế quốc —— tiểu thư nhỏ của Tần gia vừa sinh. Ba năm qua, được cha mẹ tỷ mỉ chu đáo chăm sóc yêu thương , khó khăn lắm nàng mới có thể đem băng cứng trong đáy lòng hòa tan. Nhưng không nghĩ tới, mấy tháng trước, phụ thân, thân là người thừa kế gia chủ đi tới Đoạn Hồn Sâm lâm thám hiểm lại mất tích, sau đó liền truyền ra phụ thân mệnh hồn tan vỡ, đã bỏ mạng. Tiếp theo là gia chủ gia gia bởi vì đau nhi tử mất nên bị đả kích, đang lúc tu luyện đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, không chỉ một thân công lực mất hết, đầu óc cũng biến thành không minh bạch, sau đó nhị thúc liền thuận nước đẩy thuyền trở thành Tần gia gia chủ hiện tại. Ngay sau đó, thân là gia chủ nhị thúc liền liền đối với mẫu thân đuổi giết, hình như là bởi vì chiếc vòng tay trên tay nàng này. Mẫu thân từng nói, vòng tay này là một không gian sinh mệnh huyền khí. Trừ lần đó ra, nàng cũng không biết vòng tay này thần kỳ chỗ nào, dù sao ban đầu nàng cũng không có cách nào cùng vòng tay này ký kết khế ước. Gió nhẹ lướt qua, đưa tới hương thơm sâu kín quanh quẩn bên chóp mũi, giống như đáy lòng hận thù của Ngưng Sương lòng, mãi mãi không tiêu tan. Trước mắt hình như dần hiện ra tình cảnh bà vú Tuyết di trừng mắt ngã trong vũng máu, trên gương mặt non nớt của nàng chậm rãi đóng băng. Còn có ánh mắt tuyệt vọng lúc ấy của mẫu thân, khiến ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Ngưng Sương dần dần lộ ra một cỗ dày đặc hàn khí. "Mẫu thân, Sương Sương nhất định sẽ hảo hảo sống tốt, Sương Sương còn phải báo thù cho các ngươi. Tần Trọng Thiên món nợ này, ngươi nhất định phải trả gấp bội!" Ngưng Sương quỳ trên mặt đất, giọng điệu kiên định. Thu lại cảm xúc, nàng không khỏi suy nghĩ tới tình huống hiện tại, hôm nay việc cấp bách trước mắt, là phải trở nên mạnh hơn. Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể rời đi vách núi cao không thể chạm này, thật may là sau khi cùng vòng tay ký khế ước, thân thể của nàng giống như trở nên mạnh mẽ hơn không ít, ít nhất những ngày này không có hạt cơm nào vào bụng, nàng cũng không cảm thấy đói bụng chút nào. Hiện tại nàng quá nhỏ yếu, cũng không dám ở đáy vực chạy tán loạn khắp nơi. Chỉ có thể ở trong Linh Phượng không gian tìm kiếm tu luyện chi đạo. Hiện tại trong không gian chỉ có chút thảo dược, còn lại là mấy quyển sách luyện đan cơ bản cùng với một ít tích cốc đan và sách tu luyện huyền thuật. Để cho nàng tò mò chính là chín gian phòng cổ xưa kia, nàng đã thử một chút, nhưng một cánh cửa cũng không mở ra được. Nghĩ đến, nguyên nhân chắc là vì tu vi của mình quá thấp đi! Đại khái lật mấy quyển sách kia ra, bên trong giải thích đến độ vô cùng cặn kẽ, đối với tu luyện của nàng rất có lợi. Nhưng nàng vẫn quyết định tu luyện băng ngọc thần quyết mà mẫu thân dạy cho nàng. Ở Phượng Ngâm Đại Lục, bình thường hài tử khoảng năm tuổi sẽ được khảo nghiệm huyền lực, phải có huyền lực thì mới có thể tu luyện huyền thuật, nếu không chỉ có thể tu luyện võ thuật nếu không nữa thì chính là phế vật. Ngưng Sương không có khảo nghiệm qua, bất quá nàng đã tu luyện băng ngọc thần quyết một năm rồi. Nghĩ đến hẳn là nàng có năng lực tu luyện huyền thuật đi. Huống chi hôm nay thân vùi lấp khốn cảnh, nàng càng phải quyết tâm cường đại hơn. Dựa theo phương pháp cảm ứng huyền khí nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất. Hai chân chậm rãi co lại, hai tay hợp lại một chỗ, kết thành hình dáng một đóa hoa sen đặt ở vị trí đan điền, thả chậm hô hấp của mình, buông lỏng toàn thân, từ từ cảm ứng huyền khí lưu chuyển trong không khí, dần dần bốn phía tràn đầy điểm sáng màu xanh nhạt, loại điểm sang này dày đặc chi chít, làm toàn bộ không gian đều nổi bật một màu xanh, dị thường xinh đẹp. Huyền khí ở đại lục phân bổ không đồng đều, có địa phương rất nồng hậu, nhưng có địa phương lại rất mỏng manh, hiện tại căn cứ vào cảm ứng, huyền khí trong Linh Phượng không gian là nồng hậu hiếm thấy, như vậy, đối với tu luyện nhất định có thể làm ít công to. Nàng cẩn thận nhớ lại băng ngọc thần quyết mà mẫu than dạy lúc trước , dựa theo phương pháp dẫn dắt tương ứng đem huyền khí đưa vào cơ thể. Không bao lâu, nàng liền cảm thấy những điểm sáng lam sắc chậm rãi được thu nạp vào trong cơ thể, cảm giác như sợi tơ lạnh lẽo thấm vào da thịt, những điểm sáng kia hội tụ một cách tự nhiên tạo thành hình dáng giống như sợi tơ từ từ tiến vào vị trí đan điền. Sau đó nhưng sợi tơ này từ từ xoay tròn hội tụ thành đoàn, cuối cùng hóa thành một quang cầu lam nhạt dừng lại ở vị trí đan điền, huyền khí chậm rãi di động tới kỳ kinh bát mạch trong cơ thể , giống như là một dòng nước chảy vào kinh mạch khô khốc, kinh mạch dần dần giãn ra. Tu luyện không kể năm tháng, một năm chớp mắt đã qua, mà nàng, một lần tu luyện liền đã tiến cấp tới ngũ linh huyền sư. Một mình tu luyện chính là việc vô cùng buồn tẻ và vô vị, nếu như không phải Ngưng Sương đã định rõ mục tiêu, ý chí vững vàng, thì ở nơi đáy vực không có người tới này, chỉ sợ là khó mà có thể kiên trì. Đáy vách núi, chỗ đàm thủy kia một năm bốn mùa đều tỏa ra hàn khí, làm cho người ta không nhịn được mà muốn tìm hiểu ngọn ngành. Lúc trước thực lực thấp kém, Ngưng Sương vẫn chưa từng rời khỏi Linh Phượng không gian. Hiện tại thực lực đã tăng lên, khiến cho cho nàng có mấy phần khuyến khích. Một năm qua, nàng cũng từng tu tập luyện đan thuật, dù sao nếu có đan dược phụ trợ tăng lên huyền lực, đối với tu luyện chình là làm chơi ăn thật. Mấy quyển luyện đan thuật cơ bản trong không gian, chẳng những ghi lại cặn kẽ về dược liệu, mà còn có không ít phương pháp luyện đan, trong đó bao gồm cả đan dược có thể tăng tu vi tử phủ kiền khôn , may mắn, nàng có thể tìm được tử tịch quả cùng kiền minh thảo, là có thể gom đủ dược liệu của tử phủ kiền Khôn đan. Tử phủ kiền khôn đan, tuy là linh đan cấp thấp nhất, nhưng lại có công hiệu rất thần kỳ, không chỉ có thể giúp tăng lên huyền lực, đột phá bình cảnh, mà còn có thể củng cố thực lực sau khi tiến giai, tiêu trừ tai họa ngầm khi tăng cấp nhanh. Tâm động không bằng hành động, rời khỏi linh phượng không gian, đầu tiên nàng hướng về phía ánh mặt trời mà đi, nơi đó cỏ cây tươi tốt um tùm, có lẽ nàng có thể tìm được thảo dược mình cần. Khoan hãy nói, đáy vực dược liệu không thiếu. Cần hoàng quả, quỷ linh thảo, Hoàn Hồn Thảo, Tử Ngọc quả đều có hết Ngưng Sương nhìn thấy những thứ dược liệu trân quý này, hai mắt nàng tỏa ánh sáng, có một ít dược liệu sau khi hái xuống không thể để quá lâu, thời gian dài dược liệu sẽ mất đi hiệu quả , nàng liền đem chúng nhổ mang đến linh phượng không gian trồng. Sau đó, nàng liền tới đến phụ cận thủy đàm kia, hàn khí trong thủy đàm tức tốc đập vào mặt, giống như ngay cả máu trong người cũng có thể đông cứng; nhưng điều quỷ dị chính là từ khi nàng đến gần thủy đàm, khí lạnh ngược lại lại mổng đi rất nhiều. Đi tới vừa nhìn, thì ra là bên vách đá thủy đàm tản ra hơi nóng cuồn cuộn. Thạch bích màu xanh đen bóng loáng như gương, chung quanh lại có khí nóng mờ mịt bao vây, nóng lạnh hai khí bay lên ở giữa không trung trung hòa với nhau rồi tiêu tán. Tới nơi này lâu như vậy, nàng luôn cẩn thận dè dặt, chỉ đứng xa xa liếc nhìn thủy đàm này. Hôm nay nhìn thấy, mới biết thật là tiên cảnh. băng hỏa Lưỡng Trọng Thiên, dị tượng như thế cư nhiên lại tồn tại. Thiên Nhiên quả nhiên thần kỳ khó lường! Đột nhiên, một đạo âm thanh già nua trầm thấp vang lên: "Tiểu nha đầu, ngươi còn sống?" Đạo âm thanh này từ bốn phương tám hướng vọt tới, quanh quẩn thật lâu ở trong thiên địa, làm cho người ta không nhận ra phương vị. Khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của Ngưng sương thoáng qua mấy phần kinh ngạc, hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng ngăn chận nhịp tim chính mình đang đập loạn, bất động thanh sắc quét mắt bình tĩnh nhìn đáy vực. "Ha ha, tiểu nha đầu can đảm không tệ, chỉ là cho dù ngươi có tìm kiếm như thế nào, cũng không tìm thấy được lão phu đâu." Lần này âm thanh lại càng mênh mông cuồn cuộn, tựa hồ như trực tiếp quanh quẩn trong đầu Ngưng Sương. Ngưng Sương dụng tâm lắng nghe muốn tìm ra vị trí của giọng nói, nhưng cũng không thu được kết quả gì. "Lão tiền bối, xin hãy hiện thân?" Ngưng Sương khẽ khom người cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lộ ra mỉm cười kính cẩn. Dáng vẻ này, giống như đại gia khuê tú có gia giáo tốt. Đối với thanh âm thình lình xảy ra này, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngộ nhỡ đối phương là cường giả ẩn cư ở nơi này, tùy tiện đắc tội nhất định sẽ gặp bất hạnh.