--1-- Chương 1

Lời tựa:

Nhà họ Hoa của Hoa Nhi có thành viên mới.

Tiểu đáng ghét có một em gái... A! Không biết Tiểu đáng ghét là ai sao, Tiểu đáng ghét là anh trai Hoa, là cháu cưng của dì Hoa, tim gan của ba Hoa và là bảo bối của mẹ Hoa, mọi người đã hiểu rõ chưa?

Sau ba năm Tiểu đáng ghét một mình lớn lên, rốt cuộc cũng có một "Người đủ sức" xuất hiện chống lại bé - Tiểu đáng yêu.

Cũng không phải Hoa Nhi làm cô bất công, mà em họ thật sự rất đáng yêu, khuôn mặt nho nhỏ, cái mũi cái miệng be bé, dáng vẻ siêu cấp xinh xắn, thật sự hội tụ đủ sự dễ thương, đương nhiên nhũ danh liền đặt là tiểu đáng yêu rồi.

Nhớ ngày đó vốn không phải từ đầu tiểu đáng ghét đã được gọi là tiểu đáng ghét, ai bảo bé luôn vào lúc Hoa Nhi phải hoàn thành bản thảo mà khóc nháo, khiến người khác không thể chuyên tâm, tức giận liền gọi bé là tiểu đáng ghét.

Hiện giờ Hoa Nhi không ở cùng người nhà nên em họ náo loạn như thế nào cũng sẽ không đến chỗ Hoa Nhi, so sánh thì đương nhiên sẽ được yêu thương lâu hơn.

Đối với em gái đã mong chờ từ lâu này, Tiểu chán ghét vô cùng yêu thích, luôn muốn tranh cho bé bú sữa bình. Nhìn thấy hình ảnh bé trai cầm bình sữa mạnh mẽ đưa đến gương mặt đã mang nét sợ hãi của tiểu đáng yêu thật sự dọa sợ một đám người lớn, chỉ thể thay nhau quan sát bé, miễn cho bé nhiệt tình quá mà không cẩn thận bị thương tiểu bảo bối.

Hiện giờ bé cực kỳ muốn củng cố danh làm anh trai này. Bạn gọi bé tiểu chán ghét, bé hoàn toàn không thèm để ý tới bạn, hơn nữa còn có thẻ tức giận sửa lại cho bạn rằng bé là ca ca, bạn đừng gọi bậy. (Lời tác giả: Tôi hôn mê rồi.)

Trình độ chạy trốn của đứa bé này cũng thuộc hạng nhất, bé đã liên tục làm hỏng hai chiếc điều khiển từ xa DVD của Hoa Nhi, Hoa Nhi tức giận đến nỗi tóm lấy bé mắng to một trận, thế nhưng bé còn ôm lỗ tai nói bé không biết đang nói gì cả, còn giả vờ bản thân thực sự ngây ngô hỏi điều khiển từ xa gì cơ? Mẹ nó, trực tiếp bắt lại đánh đòn.

Rốt cuộc bé cũng thực sự không chống đỡ được thiết chưởng của Hoa Nhi, khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum, nói bé nguyện ý cầm điều khiển từ xa nhà bé đến bồi thường. Hoa Nhi thấy chuyện không thích hợp để từ chối, bé còn nói ba bé có nhiều tiền có thể bồi thường một cái khác.

Thực sự từ khi có Tam Quốc Vô Song, Hoa Nhi đã sớm bắt đầu luyện chơi. Tiểu chán ghét sẽ ở bên cạnh chơi cùng, thực ra bé chỉ cầm đung đưa thôi chứ không tham gia trò chơi, bé thấy hình ảnh liền vui vẻ, còn tưởng Sở Hướng Vô Địch Hoa Nhi là bé nữa.

Khi Hoa Nhi chơi chán rồi, muốn đi nghỉ thì bé sẽ bắt đầu phản đối tắt trò chơi.

Bé sẽ khóc lóc đi tìm kiếm ngọai lực giúp đỡ, "Mẹ ơi! Chị ấy tắt trò chơi điện tử của con."

Hoa Nhi hung dữ, "Mày còn không phải chỉ nghịch thôi!"

Tiểu chán ghét vừa khóc vừa la còn nhảy "Em có, em có chơi!"

Hoa Nhi càng hung dữ, "Mày sẽ không chơi đâu!"

Tiểu chán ghét khóc đến thê thảm "Em có, em có mà."

"Mày sẽ phải làm đội trưởng, chị không muốn chơi, còn chơi được đâu?"

"Nhưng em muốn chơi! Chị giúp em mở đi, em không mở được."

"Mày nói mày không mở được, chứng tỏ mày đã không chơi."

Lúc này chỉ thấy một đứa bé ba tuổi khóc mếu máo ngoe nguẩy, nước mắt tuôn như sông Hoàng Hà, vô cùng buồn cười nhưng cũng thực sự đáng yêu.

Mãi cho đến khi mẹ Hoa mắng Hoa Nhi một trận, lại lấy GAMEBOY cho bé ấn loạn thì bé mới buông tha trò Tam Quốc Vô Song, cũng ngừng khóc.

Thực sự không hiểu nổi trẻ con, rõ ràng không chơi nhưng sao lại phải ầm ĩ một trận như vậy?

May mắn tiểu đáng yêu chỉ biết uống sữa rồi đi ngủ, tuyệt đối không giống cô nhà bé luôn bị mẹ mắng.

***

Editor: Mèo (meoancamam)

Đường sông ở trấn Hợp Hoan đông như mắc cửi, nhiều nhà sống trên sông, cũng nhiều nhà có sân nhỏ, trước cửa là phố xá, sau ngõ lại là cảnh sông đối lập.

Không chỉ mỗi đường phố náo nhiệt đông đúc, đến sông Trúc Diệp Thanh cũng náo nhiệt không kém .

Có đại thẩm giặt quần áo rửa rau trên mỏm đá bên sông, có đại thúc ngồi trên mỏm đá uống trà nói chuyện. Chạy trên sông là những con thuyền chở rơm rạ, lương thực, rau dưa và trái cây đang lớn tiếng rao hàng, cũng có bọn nha hoàn mở cửa sổ mang giỏ trúc đến mua hàng.

Ở trấn Hợp Hoan, mặc kệ có ở ngoài phố hay trong ngõ hẻm thì đều náo nhiệt bận rộn giống nhau, bảng hiệu quán xá không chỉ được treo phía trước, đến cả cửa sau cũng phải treo lên một biển hiệu.

Một con thuyền lớn xa hoa chạy trên sông Trúc Diệp Thanh làm mấy thuyền nhỏ xung quanh phải né sang bên cạnh, cũng dẫn tới không ít tiếng oán giận.

Nhưng cũng có không ít người tò mò nhìn thuyền, chụm đầu ghé tai có cùng nỗi nghi hoặc ──

"Thuyền đẹp thật, dám chắn phải tốn không ít bạc để làm ra."

"Là ai đến nhỉ? Khí thế như vậy?"

Trong khi mọi người đang tò mò nói nhỏ thì thuyền lớn đã thả ván xuống.

"Ơ? Đó không phải bến nhà họ Vương sao?"

"Ta biết rồi! Nhất định là người nhà họ Vương phát đạt, không quên trở về thăm tặng hương thân đây. Nhìn con thuyền này đã thấy khí phách rồi!"

Nhà họ Vương này phát đạt từ cách xây phòng giống vùng sông nước, chỉ hai mươi mấy năm đã chuyển về kinh thành, có năng lực tự mình chế tạo tàu, thuyền lớn đang đậu ở chỗ này là đại biểu cho việc người nhà họ Vương đã áo gấm trở về sao?

Cả một khu chợ, dường như mỗi nhà đều có thể nối lại được chút quan hệ thân thiết, mọi người vừa thấy người nhà họ Vương khí thế trở về như vậy liền bắt đầu tính toán xem bản thân nên xưng hô thế nào với lão thái gia nhà họ Vương.

Ai ai cũng gần như nín thở ngưng thần nhìn lên boong thuyền, muốn biết rốt cuộc là ai sẽ đi xuống?

Một đoàn áo giáp sắt thần tốc cuồn cuộn đi xuống boong thuyền, một tiếng động thôi đã đi sâu vào con đường nhỏ bị cỏ hoang che phủ để vào nhà họ Vương, nhanh đến nỗi không ai có thể thấy rõ ràng rốt cuộc đó là cái gì.

Tiếp đó chỉ trong một cái nháy mắt, một nam tử áo trắng lùi ra từ khoang thuyền, mọi người vẫn còn chưa thấy rõ dáng vẻ của hẳn thì đã chú ý thấy hai tay hắn đang lôi kéo thứ gì đó.

Hắn lại lùi lại một bước, mọi người "a" một tiếng, thì ra hắn đang lôi ra một chiếc ghế có phần kỳ quái, ngồi trên đó là một người nam nhân đang ôm ngực, xem ra đang rất tức giận, tuy vậy vẫn không hề tổn hại đến vẻ tuấn tú khiến mắt người sáng lên của hắn.

"Được rồi, cuối cùng đã đến nơi. Nhìn nơi này đi, là địa phương rất tốt, huynh cũng không cần oán giận làm gì chứ."

Phong Diệc Nhiên cười tít mắt nói xong, giơ tay quơ quơ, còn an ủi biểu ca có tâm trạng rõ ràng không được tốt lắm.

Nói bà con xa không bằng láng giềng gần, dù sao cũng là khách tha hương mới đến, đương nhiên phải chào hỏi cùng bà con cô bác, nếu cứ tiếp tục im lặng bày ra gương mặt như người chết, đến chó còn ghét, ai còn muốn cho hắn gương mặt hòa nhã?

Nhưng mà nói đi nói lại, Phong Diệc Nhiên đã không ngã gãy chân, còn không chịu nỗi khổ của việc say tàu, đương nhiên khi rời thuyền có thể khỏe mạnh nhanh nhẹn, vui vẻ như chim nhỏ rồi.

Trình Mặc hừ mạnh một tiếng, bởi vì say tàu mà đầu óc vẫn còn quay cuồng khiến sắc mặt hắn có phần trắng xanh, nhưng tức giận thì vẫn hung hãn mười phần.

"Không cần gì phải tức giận? Gặp quỷ, đây thì tính gì là địa phương nhỏ, nơi nơi đều là người."

Hắn nhìn người xung quanh một chút, trên thuyền nhỏ, trên mỏm đá, ngồi chổm hổm trên thềm đá, còn có trong cửa sổ, đông nghịt nơi nơi đều là người.

Mệt cho tên vô lại Vương Lão Thực kia lại dám vỗ ngực bảo đảm với hắn, nói quê nhà ông ta vô cùng hoang vắng, đến chim cũng không thèm đến xây tổ.

Bây giờ lại có nhiều người thấy dáng vẻ xấu xí của hắn như vậy, thật sự không thể chịu nổi.

Nếu như hắn muốn đến chỗ này để người nhìn ngắm, còn dùng được thành ngữ trốn đến nơi "thâm sơn cùng cốc" sao?

Thấy vẻ mặt tức giận đến co giật của hắn, thân là biểu đệ kiêm bạn tốt của Trình Mặc, đương nhiên Phong Diệc Nhiên biết rõ trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Ta hiểu tâm trạng của huynh, nhưng nghĩ đến phần tốt thì bọn họ đâu biết huynh là ai, cái mặt này ném ra cũng không tính là lớn lắm."

Mà hắn vội vàng rời khỏi kinh thành như vậy, cũng là vì thoát khỏi hai tên ái mộ vướng víu.

Trong đó có một người vừa vặn là người không ra gì, muội muội cùng cha khác mẹ siêu cấp khiến người ghét ------ Phong Đình.

Mà tên ái mộ còn lại, trình độ làm lòng người buồn bực lại càng cao hơn.

"Hiểu rõ tâm trạng của ta? Ta nghĩ muốn như vậy rất khó đấy. Dù sao đệ luôn luôn không hiểu được thực sự mất mặt là như thế nào, hiểu được chữ mất mặt biểu thị cái gì."

Hắn là tiểu vương gia uy phong nhất cả kinh thành, là người cực kỳ có khí thế, thế nhưng lại ngã gãy chân như người bình thường, nếu điều này truyền ra thì hắn còn muốn gặp người sao?

Phong Diệc Nhiên cười hắc hắc, nhỏ giọng noi "Huynh cần phải xiên xỏ ta da mặt dày như vậy sao? Huynh để ý như vậy làm chi, dù gì cũng chỉ là ngã gãy chân thôi, có cái gì mất mặt đâu?"

Trình Mặc lại khẽ hừ "Còn không mau đẩy ta vào, nếu còn ở lại lâu một chút thì ta cũng muốn thu tiền bọn họ nhìn mình rồi."

Ngã gãy chân đương nhiên không có gì đáng ngại, vấn đề chính là hắn bị ngã gãy chân như thế nào!

"Được rồi!" Phong Diệc Nhiên vừa đẩy vừa nói: "Nhưng rốt cuộc huynh làm gì mà lại bị như vậy? Nói chung sẽ không phải vừa thức dậy thì chân liền bị chặt chứ?"

Rốt cuộc Trình Mặc ngã gãy chân như thế nào, đến bây giờ hắn vẫn không rõ được, biểu đệ số khổ là hắn cũng thật không tốt nha.

"Đưa ta ra khỏi thành, nhanh lên."

Chỉ nói một câu như vậy, hắn cùng Trình Mặc liền đến trấn Hợp Hoan này để dưỡng thương, lại còn không thể hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, thật sự quá không công bằng rồi.

"Nếu ta muốn phơi bày mọi chuyện dưới ánh mặt trời, để mọi người đều biết thì ta nhất định sẽ nói cho đệ đầu tiên." Trình Mặc quyết đoán từ chối.

Hắn đã quyết định sẽ ôm bí mật này đến khi vào quan tài rồi, người nào cũng đừng mong chờ hỏi được nguyên do vì sao từ miệng hắn.

"Huyền bí như vậy, chẳng lẽ là do ma quỷ gì đó sao?" Hắn trông giống như mấy kẻ nhiều chuyện thích ăn nói huyên thuyên hay sao? Thế nhưng lại nói xấu hắn như vậy?

Hắn lầm bầm oán giận, nhưng hai tai Trình Mặc giả vờ như không nghe thấy.